Cô Dâu Của Trung TáChương 111-3: Hôn nhau ly biệt 3
Nghe xong Sở Lăng Xuyên nói hết mọi chuyện, La Vĩ Khôn cũng không thể tin được chồng Hàm Hàm lại là người như vậy. Anh hận, hận không thể đánh Chu Gia Hiền một trận, cũng hận bản thân mình, anh đưa tay ôm đầu, ngồi bệt xuống, tự đấm vào đầu mình.
Sở Lăng Xuyên thấy bạn tốt khổ sở như vậy, anh giữ lấy tay La Vĩ Khôn, không để anh ta tự hành hạ bản thân mình nữa.
La Vĩ Khôn nhìn Sở Lăng Xuyên, điên cuồng nói: “Là em hại Hàm Hàm, là em! Cô vốn có thể giống như người bình thường, có một tình yêu rồi kết hôn, là em, phá hủy tình yêu của cô ấy, là em ham muốn ích kỉ giữ lấy cô ấy, khiến cô ấy tùy tiện tìm một người... là em... em hại cô ấy... Em nên yêu cô ấy thật tốt, chăm sóc cô ấy thật tốt...”
Sở Lăng Xuyên biết rõ hiện giờ có nói thêm gì cũng vô ích, nhưng anh vẫn mở miệng an ủi: “Được rồi, chớ tự trách mình, kết quả như thế này là điều không ai muốn thấy. Cô ấy sẽ khá hơn thôi!”
La Vĩ Khôn không nói gì thêm, anh không nhịn được giả thiết, nếu như lúc yêu Hàm Hàm, anh hiểu cô ấy một chút, thì hiện tại hai người đã hạnh phúc một chỗ, mà bây giờ...
Hai người đàn ông cứ ngồi như vậy trước cửa chính bệnh viện, không quan tâm đến ánh mắt của những người bên cạnh, không biết qua bao lâu, rốt cuộc La Vĩ Khôn cũng bình tĩnh lại, sau đó nói lời từ biệt với Sở Lăng Xuyên.
Sở Lăng Xuyên trở lại phòng bệnh, còn La Vĩ Khôn lái xe thẳng đến nhà Chu Gia Hiền, là anh để ý Hàm Hàm, cho nên, nơi ở của Chu Gia Hiền, anh cũng không xa lạ gì.
Đến đúng địa chỉ, anh nhấn chuông cửa dồn dập, đúng lúc Chu Gia Hiền ở trong nhà, thấy người đến là La Vĩ Khôn, lạnh lùng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
La Vĩ Khôn nghe thấy giọng anh ta, hận không thể một cước đạp bay, giọng nói càng trở nên lạnh lùng: “Tìm anh có chuyện, anh muốn tôi đi lên hay tự mình xuống đây?”
“Xin lỗi, tôi không muốn gặp anh!”
La Vĩ Khôn cười: “Lúc đánh phụ nữ thì ra tay độc ác, nhưng bây giờ lại làm con rùa đen rút đầu, sao nào, sợ tôi giết chết anh có phải không?”
“Tôi mà sợ anh sao?” Chu Gia Hiền bị kích thích, không nói hai lời ra mở cửa, vừa chạm mặt liền bị La Vĩ Khôn đạp một phát vào bụng, đau đến không thở nổi.
Anh ta muốn đánh tới La Vĩ Khôn thì La Vĩ Khôn đã nhanh nhẹn tránh ra, xoay người đá thêm một cước, Chu Gia Hiền trực tiếp nằm trên mặt đất, La Vĩ Khôn không cho anh ta thời gian, tiến đến nắm chặt cô áo, đấm tới tấp vào mặt Chu Gia Hiền.
“Đánh phụ nữ, đánh vợ mày, đến đây, đến đây mà đánh với ông mày, cái đồ hèn nhát!” La Vĩ Khôn vừa đánh vừa chửi, đánh mù quáng, đánh đến không dừng lại được.
Mọi người đúng lúc tan việc về nhà đều bị một màn này hù dọa, không ai dám tiến lên khuyên can, hơn nữa còn nghe thấy cái gì mà đánh vợ mình, mọi người đến chuyển sang phỉ nhổ.
Chu Gia Hiền dùng hết sức đẩy La Vĩ Khôn ra, đứng dậy, lùi về sau mấy bước, khuôn mặt đầy máu tươi, trong miệng cũng thế, anh ta căm tức nhìn La Vĩ Khôn, gào thét: “Cô ta đáng đánh, dám vụng trộm sau lưng tao, không phải tạp chủng của mày sao? Đau lòng? Tức giận?”
La Vĩ Khôn lại xông lên giống như người điên, đấm Chu Gia Hiền ngã trên mặt đất. “Cô ấy mang thai con tôi thì đã cho tao cơ hội, con mẹ nó làm gì đến lượt mày, làm gì đến lượt cái loại cầm thú như mày làm chồng!”
Chu Gia Hiền cảm giác cũng có đạo lý, nhưng đứa bé tuyệt đối không phải của anh ta: “Coi như không phải của mày, cũng là của thằng khác!”
“Ông đây cho mày nói lại một lần nữa, nói hươu nói vượn!” La Vĩ Khôn đạp Chu Gia Hiền một cước.
Chu Gia Hiền rống lên: “Tao không nói hươu nói vượn... Hai năm trước... bác sĩ nói tao cả đời không thể sinh con!”
La Vĩ Khôn sửng sốt, gì cơ, không có con? Vậy đứa bé của Hàm Hàm? Không, La Vĩ Khôn hiểu rõ, Hàm Hàm coi trọng gia đình, coi trọng hôn nhân, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy.
Anh cúi xuống níu lấy cổ áo Chu Gia Hiền, hung ác nói: “Mày tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra một chút cái của mày con mẹ nó có hữu hiệu hay không!”
La Vĩ Khôn đứng dậy rời đi, còn Chu Gia Hiền ngồi đó rất lâu, không có cách nào nhúc nhích, người xung quanh vây xem bắt đầu nhạo báng anh: “Nhìn cái gì, cút!”
Mọi người khinh bỉ, phỉ nhổ, sau đó trở về nhà mình.
Mấy ngày sau Hàm Hàm xuất viện, ở nhà điều dưỡng, ngày cô xuất viện, La Vĩ Khôn nhìn từ đằng xa, đốt từng điếu thuốc, đợi đến khi Hàm Hàm biến mất, anh mới rời đi.
Mà Chu Gia Hiền cũng lấy được báo cáo, hắn ngồi trước mặt bác sĩ, ông ta nói, bệnh hắn đã tốt lên, bình thường có khả năng sinh con, một khắc kia, hắn lại không vui mừng nổi.
Đứa bé của hắn và Hàm Hàm, thế nhưng lại do chính tay hắn bóp chết cùng cả hôn nhân, hắn yêu Hàm Hàm, cho nên mới không cách nào nhịn được chuyện cô mang thai với người đàn ông khác.
Đánh cũng đã đánh, đứa bé mất cũng đã mất, ông trời quả thật đang đùa giỡn với hắn, hắn mang theo tiếng cười cổ quái, bước chân nặng nề rời khỏi bệnh viện.
Về phần Hàm Hàm, cô cần thời gian để điều trị vết thương bên ngoài cũng như hồi phục về mặt tâm lý, trong thời gian này, Tố Tố cũng có gọi điện đến, nghe giọng nói của Hàm Hàm cũng không tệ lắm, cũng yên tâm.
Mà thời gian nghỉ phép của Sở Lăng Xuyên cũng vừa kết thúc, anh muốn về đơn vị, nhưng lại lưu luyến gia đình, đột nhiên cảm thấy bản thân già rồi, bởi vì anh càng thêm lưu luyến gia đình hơn trước kia.
“Tiểu Bao, mau tới đây, ngủ trưa nào!”
Tiểu Bao cầm một viên kẹo trong tay, chạy khắp phòng không chịu đi ngủ, Tố Tố đuổi theo phía sau, bây giờ tiểu tử càng ngày càng không nghe lời rồi.
Trong phòng đều là giọng nói non nớt của Tiểu Bao: “Không... không...”
Một màn này rơi vào trong mắt Sở Lăng Xuyên. Lần này Tiểu Bao đắc thắng, nhào vào trong ngực anh, níu chặt lấy cổ: “Ba... ôm... ba... ôm.”
“Tiểu Bao, ngoan ngoãn ngủ, dậy lại chơi tiếp, nếu không mẹ tức giận nha.” Tố Tố vừa đấm vừa xoa, nhưng Tiểu Bao không nể mặt, hơn nữa có ba làm chỗ dựa, càng thêm phách lối, lắc đầu rối rít.
Sở Lăng Xuyên lấy tay lau mồ hôi trên trán Tiểu Bao, sau đó nhìn về phía Tố Tố, giọng nói mang theo sự thương lượng: “Hôm nay anh phải đi, để con chơi với anh thêm lúc nữa.”
Không đợi Tố Tố nói chuyện, Tiểu Bao đã ôm chặt cổ anh: “Không, không, không!”
Không muốn anh đi, cu cậu khẳng định lại giống lần trước, khóc tê tâm liệt phế.
Anh vuốt ve mặt con, sau đó để Tiểu Bao xuống đất, nghiêm túc giải thích: “Tiểu Bao, ba muốn nói chuyện nghiêm túc với, con phải nghe cho kỹ.”
Tiểu Bao tròn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, mặt đầy nghiêm túc, hai tay nhỏ nắm chặt, gật đầu lia lịa.
“Tiểu Bao, ba, mẹ, ông ngoại đều phải làm việc, bây giờ ba đã hết thời gian nghỉ, cho nên ba phải đi làm rồi, hơn nữa chỗ làm việc có chút xa, không thể ở cùng con mỗi ngày.
Nhưng mà, cuối tuần ba có thể về thăm con, mẹ, cùng ông bà ngoại. Nếu như ba không trở về, con nhớ ba, thì có thể bảo mẹ dẫn đi gặp ba. Không cho phép khóc nhè, biết không?”
Gương mặt Tiểu Bao không tình nguyện, không lên tiếng, giống như đang suy tư lời nói của anh, Tiểu Bao có cái hiểu cái không.
Chỉ là, cu cậu hiểu được, ba chắc chắn thương mình, chắc chắn trở lại, chỉ là không thể gặp mỗi ngày.
Sở Lăng Xuyên vuốt mũi nhỏ của con trai: “Tiểu Bao, nghe hiểu thì làm lễ với ba.”
Tiểu Bao yếu ớt đứng nghiêm, giơ tay chào, sau đó lại bổ nhào vào ngực Sở Lăng Xuyên, không muốn rời xa.
Nhìn thấy sự quấn quýt của con, Sở Lăng Xuyên chua xót, nhưng cũng ấm áp trong lòng, Tố Tố cũng vậy, cô cảm thấy may mắn vì mình lựa chọn đúng, để cho Tiểu Bao có thể dựa vào một người ba yêu thương thật lòng.
Sở Lăng Xuyên không có nhiều đồ, lát nữa anh còn phải trở về tạm biệt ba mẹ, cho nên, thương lượng cùng với Tiểu Bao anh sẽ đi luôn, bây giờ đi không biết bao giờ mới trở về.
Anh nói lời từ biệt với ba mẹ An, trước khi đi, Tiểu Bao kéo tay Tố Tố, muốn đi theo ba, cô đội mũ quả dưa lên cho con, sau đó ba người cùng ra khỏi nhà.
Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao vào trong lòng, bước vào thang máy, Tố Tố theo sau đi vào, cánh cửa thang máy đóng lại.
Không gian thu hẹp yên tĩnh, cũng kéo dần khoảng cách giữa hai người, Tố Tố chỉ nhìn chằm chằm cửa thang máy, Sở Lăng Xuyên cũng vậy, nhưng anh vẫn nắm chuẩn xác tay của cô.
Tố Tố giãy dụa theo bản năng, Sở Lăng Xuyên càng nắm chặt hơn, anh còn khẽ miết vào lòng bàn tay cô.
Sở Lăng Xuyên được như ý, nhịp tim đập có chút nhanh, chỉ là mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, còn Tố Tố khẽ nhìn Tiểu Bao, cô và Sở Lăng Xuyên chưa từng thân mật trước mặt con như vậy bao giờ, không biết đứa bé có ý kiến gì không.
Thang máy rốt cuộc cũng mở ra, Sở Lăng Xuyên một tay ôm Tiểu Bao, một tay kéo theo Tố Tố.
Đi tới bãi đậu xe, Sở Lăng Xuyên nhìn về phía Tiểu Bao: “Con trai, thơm ba một cái, cùng ba tạm biệt nào.”
Tiểu Bao khéo léo khác thường, dùng sức hôn lên má anh, lúc này anh mới hài lòng đem con cho Tố Tố.
Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, rồi lại nhìn sang con trai, cười toét miệng: “Được rồi, em bế con lên đi, khi nào đến nơi anh gọi.”
Tố Tố nhẹ nhàng nói: “Lái xe chậm một chút.”
Sở Lăng Xuyên biết mình không được quyến luyến, như vậy sẽ không thể đi được, nhưng trước khi lên xe, anh vẫn không nhịn được mà nhìn về phía hai mẹ con.
Nét mặt Tố Tố không biểu hiện ra điều gì, chỉ có Tiểu Bao mím môi, đôi mắt lấp lánh, nước mắt lăn dài trên má.
Tiểu Bao không khóc, bởi vì mũ mũ nói không cho phép khóc, cậu đã đồng ý với mũ mũ rồi.
Sở Lăng Xuyên đau lòng, cuối cùng anh vẫn không nhịn được ôm hai mẹ con vào ngực, anh dùng sức hôn con, sau đó nụ hôn rơi trên khóe môi cô.
Tố Tố giật mình, thế nhưng anh chỉ chạm khẽ, sau đó vuốt ve khuôn mặt của hai mẹ con, sau đó kiên quyết xoay người lên xe, rời đi.
Lúc này Tiểu Bao khóc lợi hại, cu cậu vùi vào trong ngực Tố Tố nức nở.
Có lẽ do con trai lây cảm xúc, hốc mắt Tố Tố nóng lên, cảnh vật mờ đi, cô vỗ lưng con trai an ủi: “Bảo bảo đừng khóc, mấy ngày nữa ba sẽ trở về.”
Tố Tố nhìn theo hướng xe anh vừa rời đi, cảm giác thời gian quay ngược trở lại, lúc đó cô cũng đưa mắt nhìn anh rời đi như thế này.
Khi đó cô còn tràn đầy nhiệt huyết, mà bây giờ... trái tim cô, đã lạnh, chỉ còn lại sự chua xót trong lòng...
Tất cả trở lại như lúc ban đầu, nhưng rồi lại không thể giống so với trước đây...
@by txiuqw4