Quân đi xuống nhà, nhìn thấy cha đang ngồI trên nghế sofa của phòng khách, anh mớI nhớ đến việc mình đã cư xử quá nóng nảy vớI Tịnh trước mặt cha, sợ cha buồn, trong lúc đợI Tịnh chủân bị Quân muốn giảI thích vớI cha mình một chút:
- Cha, lúc sáng chúng con chỉ đùa vớI nhau thôi ah, tạI vợ con tính còn nhỏ nên hay treo đùa thôi ah, cha đừng nghỉ lung tung rồI lạI buồn nha cha.
- Con tưởng ta sẽ buồn tụI con ah, ko có đâu, con cũng ko cần lo cho ta, ta ko muốn mình trở thành ngườI gây sức ép cho con mình, con và Tịnh hãy sống thoảI mái mà ko cần phảI sợ ta buồn nhé, ta biết bắt con vào cuộc hôn nhân này đã làm cho con ko được thoảI mái, nhưng ko bít con có nhận thấy ko, từ khi có Tịnh bản thân con đã thây đổI ko ít, và đến bây giờ thì ta đã có thể an tâm về cuộc hôn nhân này, ta nghỉ Tịnh sẽ làm cho cuộc sống của con có thêm nhìu màu sắc đấy.
- Dạ, cha nói vậy thì con cũng an tâm rồI ah. Ah, hôm qua chiều con hứa đưa Tịnh đi đăng ký trường nhưng rồI con có việc bận ko đi được Tịnh ở nhà có quấy ba gì ko ba.
- Hôhô, con lạI lo nghỉ quá nhìu rồI, vợ con còn nhỏ ham chơi nhưng nó rất dễ thương, những trò của nó làm ko ai có thể giận nổI đâu con ah, con là ngườI ngần nó nhất mà con chưa nhận ra ah.
- Dạ….tạI con sợ cô ấy làm cha mệt thôi ah, ah hôm nay đưa Tịnh đi đăng ký rồI con đưa cổ đi mua ít đồ dùng luôn ah, nên có thể trưa nay tụI con sẽ ko ăn cơm nhà nhà cha.
- Được rồI, con cứ xem nó còn muốn đi đâu nữa rồI dẫn nó đi luôn nha, nó ko biết nhiều về sàigòn ta chỉ sợ nó buồn thôi.
Vừa nói đến đây thì Tịnh từ trên lầu nhảy chân sáo xuống, nhìn cô bé vui tươi chắc là quen rồI những gì xãy ra sáng nay, và cũng ko còn nhìn thấy dấu tính chứng tỏ cô đã khóc nữa, nhìn Tịnh, Quân thấy an tâm, đúng là con nít ko lo ko nghỉ, vui đó buồn đó. Đứng lên kéo Tịnh lạI gần rồI anh quay qua cha mình:
- Cha, tụI con đi nha cha.
Tịnh cũng làm theo một cách máy móc, nhưng mà ko quen chạy tớI bá cổ ông Triệu, hôn đánh chụp lên má ông vì cô xem ông như ngườI thân trong nhà, và vì cô thấy ông như ngoạI mình vậy.
Bị Tịnh ôm hôn, ông triệu có bất ngờ nhưng rồI ông cảm thấy đứa con dâu này thật biết lấy lòng ngườI già, từ qua giờ nó luôn làm ông vui, có nó căn nhà như có thêm sức sống, nụ cườI trên môi ông ko tắt nhưng ông cũng ko quen dặn dò vài câu 2 ngườI trước khi đi:
- TụI con đi sớm để còn nhiều thờI gian dạo chơi đâu đó rồI hãy về, ko cần lo cho ta ở nhà đâu, lát nữa đây ta cũng qua nhà ông hai đánh cờ vớI ổng thui.
- Dạ, tụI con biết ah.
Nói rồI Quân và Tịnh cùng lên chiếc xe camry màu đen, vừa vào xe Tịnh đã ko ngừng líu lo, vì được biết mình sắp được đi chơi, cô thích lắm:
- Lát anh đưa em đi đâu chơi vậy?
Thấy cô nôn nóng muốn biết được địa điễm đi chơi, niềm vui của cô lộ lên trên cả gương mặt, nhưng Quân muốn nghẹo cô thêm chút nữa:
- Sao, đi đâu chơi.
- Ơ, ko phảI lúc nãy ba anh bao anh đưa em đi chơi hết cả ngày ah
- Thì đi đăng ký trường nè
- Nhưng đăng ký chỉ tốn có chút xíu thờI gian thôi à, ba nói là được đi chớI cả ngày cơ.
Nói rồI cô lạI bùn so, vì nghỉ mình ko được đi chơi rồI, đưa cái mặt buồn buồn nhìn ra ngoài đường.
Thấy cô bùn, thì bổng nhiên Quân lạI ko nỡ làm cô thất vọng lâu hơn nữa, anh muốn nhìn thấy nụ cườI của cô thôi, nên anh quay qua cô, dịu dàng họI:
- Vậy em có muốn đi đâu ko nè
Ko quá 3s cô quay lạI phía anh, nhìn anh miệng cườI tươi trả lờI:
- Mình đi công viên nha, em thix đi công viên trò chơi lắm, lúc trước kêu nộI đưa đi nhưng mớI đi có một chút là nộI la mỏI rồI bắt về ah, ko lần nào em chơi được hết đó, đã vậy có chơi cũng chơi một mình buồn lắm đó.
- Đi công viên trò chơi ha? Hôm khác đi được ko em? Hôm nay em xem anh bận đồ như vậy thì làm sao đi vô đó được.
Cô đưa cặp mắt to tròn nhìn anh, nhìn từ trên xuống, anh đang mặc trên ngườI bộ đồ vét rất đẹp màu đen, cô có thấy vấn đề gì đâu, như vậy thì có gì mà ko đi được chứ, ông ngoạI cũng như vậy mà đi công viên vớI cô mà, chắc là anh ko muốn đưa cô đi công viên anh viện cớ vớI cô, rồI cô làm mặc giận nữa, ko thềm nhìn anh, họI ngườI ta rồI ngườI ta trả lờI lạI ko chịu đi “hứ”
Biết cô nhỏ lạI mè nheo, anh nhỏ nhẹ năng nỉ, mà anh cũng ko hiểu tạI sao anh lạI chìu cô như vậy, anh cũng rất sợ thấy cô buồn, thật hết hiểu nổI mình:
- Anh hứa mai đưa em đi được ko? Em nhìn này, mặc như vậy mà đi công viên thì rất nóng và ko thoảI mái, ngườI ta sẽ cườI anh đó, ko ai mặc vậy mà đi vô đó đâu.
Sợ mai anh lạI thất hứa, mà cô thì cũng nôn nóng đi lắm rồI nên cô cố suy nghỉ và cuốI cùng đưa ra ý kiến bắt anh phảI nhượng bộ mình:
- Lát anh tháo caravat ra rồI để luôn áo khoát trên xe thì xe như bình thường thui. Đi nha anh, em muốn đi hôm nay thôi.
Nhìn gương mặt của cô nhỏ, thấy là mình ko đồng ý là ko yên vớI cô nhỏ rồI, vớI cũng gần tớI trường nên thôi thì chấp nhận vậy, để mắc công lát dắt nhỏ vô trường cái mặt như bánh bao thì thật khổ:
- uh, vậy lát vô trường đăng ký, rồI vô siêu thị mua đồ dùng học tập cho em, mình ăn gì đó rồI anh vớI em mớI đi công viên trò chơi nha.
- Dạ
Hớn hở vì thấy yêu cầu được đáp ứng, cô nhỏ lạI vui vẻ, miệng ngăm nga hát nhỏ nhỏ, nhưng anh thì vẫn nghe được và ko khỏI mắc cườI vì cô nhỏ lạI ngăm nga những bài con nít, anh kẻ nói nhỏ trong lòng:
- haizzzz, cô vợ của mình chừng nào mớI lớn được đây.
Nghỉ vậy rồI anh lạI nhớ nụ hôn hồI sáng, ko biết cô nhỏ nghỉ gì sau nụ hôn đó, anh thật rất muốn biết nhưng thấy ngạI khi phảI lên tiếng hỏI, nên đành để lạI trong đầu vậy. nhưng mà môi cô nhỏ cũng mền mạI thật, cảm giác lúc đó thật thú vị. vừa nghỉ anh vừa đưa cặp mắt mình nhìn lên gương mặt cô nhỏ và mục tiêu của đôi mắt anh thật ra lạI là cặp môi đỏ mọng đang chúm chím hát, nhìn nó mà anh ko khỏI muốn đặt thêm lên nò một nụ hôn nữa.
- ấy, coi chừng.
Mãi lo suy nghỉ anh đã ko để ý mà mén chạy vượt luôn đèn đỏ, cũng may hú hồn, thắng lạI vừa kịp, thở ra để lái lạI tinh thần, lần này anh tập trung hết mình vào việc láy xe, quyết ko để đôi mắt đi hoan nữa.
Và rồI cổng ngôi trường cũng xuất hiện, nó cũng ngần công ty của anh, nên mỏI sáng có thể đưa đón cô nhỏ đi học.
Chạy vừa qua cánh cổng trường anh mở cửa xe cho cô xuống và ko quên dặn đứng đây đợI anh đi gửI xe rồI anh và cô mờI đi đăng ký.
Đứng ngó tớI ngó lui cái sân trường rộng lớn này, cây trồng cũng nhìu nữa, những cái cây to này chắc có trên 10 năm tuổI, thân cây thật to, nó giảI thích cho việc tạI sao sân trường thật mát ko có ánh nắng chiếu vào, ngườI thiết kế ngôi trường cũng độc đáo, các cây trồng trồng cách nhau một khoản vừa đủ tạo bóng mát cho sân, ngôi trường thì ở tít đắng kia, học sinh mỏI ngày đi học đều phảI đi bộ một khoản ko quá xa cũng ko quá ngần, nó giúp cho học sinh mỏI ngày đểu có thề rèn luyện sức khẻo, và cái sân này cũng có thể để vui chơi giảI trí vào giờ giảI lao nữa chứ.
Đang suy nghi lang mang thì Tịnh đụng phảI một ngườI phía sau do cô đã đi lùi một hai bước:
- ấy, xin lỗI, tôi ko cố ý
- ko sao, tạI mình đang có chuyện lo nghỉ thôi.
Đó là một cô gái, nhìn cô chắc cũng cở tuổI Tịnh, cô mặc đồng phục của trường, bị Tịnh đụng trúng nhưng cô vẫn cườI tươi và ko trách gì Tịnh, trong lúc đụng nhau vô tình đã làm cho mớ giấy trên tay cô gái đó rơi xuống đất và bay ra đầy, cô ta đang định cuốI xuống nhắt thì Tịnh cũng nhanh chóng lên tiếng:
- Để mình nhắt phụ bạn nha.
Khi tất cả những tờ giấy của cô gái đã được nhặt lên hết, nhìn quanh để biết ko bị bỏ xót tấm nào rồI Tịnh mớI mang lạI đặt vào tay cô gái cũng đang có một xấp giấy trên đó:
- Đây của bạn, bạn học trường này àh
- Vâng, chào bạn, mình tên Tăng Thanh Luân, mình học 11A3 của trường Phương Nam này, còn bạn?
- Àh, mình tên Tô Tịnh, mình đến đây để đăng ký học, mình cũng học lớp 11, hân hạnh được biết bạn nha.
Nói rồI 2 ngườI xèo tay ra vỗ vào bàn tay đốI phương, và gương mặt tươi cườI của hai ngườI làm cho buổI sáng thật ấm áp, nhưng con chim trên cây gần đó cũng cất tiếng như chào mừng tình bạn của hai ngườI:
- Thôi rồI, trể giờ mình rồI, mình phảI mang tài liệu này vào lớp, hẹn gặp lạI bạn sau nha.
- Mình mong rằng sẽ gặp lạI đó
Khi Thanh Luân hốI hả chạy đi, sau lờI chào vớI Tịnh, Tịnh cũng nói to ý muốn gặp lạI của mình cho ngườI bạn mớI quen, vì Tịnh rất ít bạn nên khi vào ngôi trường này cô rất muốn có được nhiều thật nhiều bạn. Và gây khi quay lạI Tịnh cũng vừa kịp nhìn thấy Quân từ xa chạy đến chỗ mình.
@by txiuqw4