Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ VươngChương 173: Không có thể thua
thân thể Vân Phi Tuyết đã muốn dựa vào đến vách núi không còn đường lui nàng cứ đứng ở đó nhìn hắn như vậy.
mũi kiếm của Tiêu Nam Hiên đã muốn đụng chạm đến quần áo của nàng, bỗng nhiên một trận gió nhẹ nổ lên, cái khắn che mặt trên mặt nàng lập tức rơi xuống lộ ra dung nhan tuyệt thế mà hắn cực kì quen thuộc.
Kiếm trong tay hắn liền dừng lại, lặng đứng nhìn nàng, thâm thúy con ngươi đen mang theo khiếp sợ cùng không thể tin được nhìn người trước mắt, nàng cũng đồng dạng 4 mắt nhìn nhau, chỉ im lặng trong giờ phút này.
“Phi Tuyết? ngươi là Vân Phi Tuyết? ngươi còn sống!”
Long Phi đi lại đây đánh vỡ giờ phút trầm tĩnh này, đồng dạng giật mình nhìn nàng cùng sư huynh luận võ, không ngờ lại là nàng, cái này làm cho người ta khó có thể tin tưởng rồi
Năm năm nay hình ảnh nàng đã dần phai nhạt trong tâm trí mọi người, thế mà giờ đây, nàng lấy phương thức kinh người như thế này để xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Ân! ta còn còn sống”. Nàng gật gật đầu một tiếng, câu còn sống bao hàm rất nhiều chua xót và đau khổ.
Vừa dứt lời thân thể liền bay lên trời, nàng bị Tiêu Nam Hiên gắt gao ôm vào trong ngực bay khỏi đỉnh núi.
“Thiếu chủ”. Bảy nữ tử lập tức rút kiếm đuổi theo.
“Không cần lo lắng, nàng không có việc gì! bọn họ lập tức sẽ trở về”. Long Phi đứng ở phía trước các nàng, ngăn cản bọn họ, không muốn mấy người này đi quấy rầy.
Các nàng xem hắn nói như vậy, nghĩ phản ứng của thiếu chủ vừa rồi cùng lời hắn nói bọn họ giống như nhận thức, bất quá các nàng cũng tin tưởng hắn không dám đối thiếu chủ như thế nào,nghĩ vậy cũng liền lui lại sau mấy bước.
“Long Phi ngươi nói nàng chính là Vân Phi Tuyết?” Ma quân nhíu chặt mày mang theo nghi hoặc chẳng lẽ nàng chính là nữ nhân làm cho Hiên nhi niệm năm năm.
“ Vâng, sư phụ nàng chính là Vân Phi Tuyết.” Long Phi đáp lại, kỳ thật hắn cũng thực nghi hoặc nàng hiện tại cư nhiên là Vô tình sư thái đồ đệ còn có rồi một thân võ công kinh người.
Tiêu Nam Hiên vẫn ôm nàng rời đi tầm mắt của mọi người mới buông nàng, không nói một câu liền hung hăng hôn nàng.
trong nháy mắt môi đụng chạm, hắn bá đạo hôn nàng thật sâu hấp duẫn ngọt lành trong miệng nàng, hai chiếc lưỡi trong miệng nàng du động lẫn nhau,quấn quít lấy, ôm chặt nàng, không cho thân thể lưu ra một chút khe hở tựa hồ muốn đem nàng nhu tiến thân thể của chính mình cũng tựa hồ ở phát tiết tình cảm của chính mình.
Vân Phi Tuyết chỉ có thể tùy ý hắn bá đạo hôn mình, tay hoàn trụ thắt lưng hắn bắt đầu nhiệt tình đáp lại hắn, năm năm nay, nàng cũng rất nhớ hắn.
Đã lâu... đã lâu... Tiêu Nam Hiên mới buông ra nàng, mặt Vân Phi Tuyết hồng thấu, cả người vô lực tựa vào trước ngực hắn hơi hơi nâng mắt nhìn, ánh mắt chứa tình yêu nồng đạm: “Tiêu Nam Hiên, ta rất nhớ ngươi!”
“Chết tiệt nữ nhân!”. Hắn lại đột nhiên rống giận một câu.
Vân Phi Tuyết ngẩn ra nhìn hắn, nàng nghĩ tới trăm ngàn lần, không biết câu đầu tiên sẽ nói với nàng là gì? “Ta yêu ngươi” hay “ ta nghĩ ngươi “ hoặc là cái gì cũng không nói trực tiếp ôm, nhưng là ngàn tưởng vạn tưởng nàng cũng chưa nghĩ đến hắn sẽ mắng ra một câu như vậy gần như phẫn nộ trong lời nói.
Mắt đẹp lửa giận, lập tức đẩy ra hắn đến: “Tiêu Nam Hiên! ngươi có ý tứ gì?”
“Bổn vương có ý tứ gì? Vân Phi Tuyết bổn vương đến hỏi ngươi có ý tứ gì?” Hắn ôm lại nàng một bàn tay đem nàng cố ở chính mình trong lòng mặt khác một bàn tay nâng lên cằm nàng, trong con ngươi đen đều mang theo tức giận hung hăng đến: “Ngươi còn sống.ngươi còn sống nhưng là vì cái gì năm năm rồi? Ngươi cũng không trở về? Vì cái gì thấy bổn vương còn không muốn nhận thức?”
Nhớ tới một màn ở khách sạn, khiến cho hắn tức giận không thôi, rõ ràng đã muốn giữ chặt tay nàng, thế mà nàng lại làm ngơ, chết tiệt, chẳng lẽ 5 năm mà nàng không nhớ hắn sao?
“Tiêu Nam Hiên ngươi cư nhiên hung ta?” Vân Phi Tuyết mâu trung chậm rãi trào ra nước mắt, hắn cư nhiên chất vấn nàng, vì sao hắn không hỏi xem nàng? Năm năm qua nàng sống được không? Hắn nghĩ đến nàng không nghĩ trở về nhận thức hắn sao? Uỷ khuất cùng bất đắc dĩ của nàng, ai có thể hiểu được đây?
Nhìn khóe mắt nàng đột nhiên chảy xuống nước mắt, Tiêu Nam Hiên lòng đau xót, giống như giọt lệ kia tích lạc trong long hắn, vừa đau lòng lại vừa thương tiếc, cúi đầu hôn tới nước mắt ở khóe mắt nàng, sau đó mới ôn nhu nói:
“Là bổn vương nóng vội, nói cho bổn vương ngươi đã xảy ra sự tình gì? Như thế nào trở thành Vô tình sư thái đồ đệ? Năm năm rồi trải qua có tốt không?”
Nghe được lời nói quan tâm của hắn, nước mắt Vân Phi Tuyết lại nhịn không được hạ xuống, năm năm qua, nước mắt cùng sự khổ đau nàng đều giấu ở trong lòng, chỉ vì đợi đến một ngày có thể cùng hắn đoàn viên.
Tiêu Nam Hiên ôm chặt nàng, biết rằng trong lòng nàng nhất định có rất nhiều ủy khuất cùng sự đau khổ, thôi thì cứ để cho nàng khóc thống khoái một hồi, dù sao hắn cũng không buông nàng ra, bọn họ còn thời gian cả đời.
Rốt cục Vân Phi Tuyết bình phục tâm tình của mình, ngẩng đầu lại đột nhiên nói: “việc khác trước đừng hỏi, hiện tại luận võ quan trọng hơn, ngươi bại bời ta là được.” Kết thúc sự việc này, bọn họ lại có thể cùng một chỗ.
“Bại bởi ngươi?” Tiêu Nam Hiên nhìn nàng đột nhiên hiểu được, nàng đến đây là mưu kế của Vô tình sư thái muốn lợi dụng nàng để dễ dàng đả bại chính mình.
“Ân! chỉ cần ngươi bại bởi ta hết thảy đều giải quyết, ta là có thể cùng ngươi về nhà”. Vân Phi tuyết gật gật đầu.
Tiêu Nam Hiên mâu quang nhất thời thâm trầm xuống dưới,trầm tư một chút mới đến: “Bổn vương không thể thua”.
“Cái gì? “ Vân Phi Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, hắn không nghĩ nghĩ bại bởi chính mình? Chẳng lẽ hắn không nghĩ cùng nàng cùng một chỗ sao?
“Phi Tuyết! ngươi có biết nếu lần này luận võ bổn vương thua sẽ như thế nào sao?” Tiêu Nam Hiên nhìn mặt nàng biến sắc có chút khó coi mới hỏi đến.
“Không biết.” Vân Phi Tuyết lắc đầu, sư phụ không có nói cho nàng,chỉ nói là nếu lần này luận võ thắng coi như nàng báo đáp sư phó dưỡng dục chi ân mà nàng cũng có thể rời đi Vô tình cốc, sau đó mới nâng mâu hỏi: “Chẳng lẽ nơi này còn có chuyện gì?”
“Ân. “ Tiêu Nam Hiên gật đầu mới giải thích đến:” Nếu bổn vương bại bởi ngươi như vậy sư công của bổn vương sẽ quỳ gối trước mặt Vô tình sư thái sám hối thỉnh tội,vì sư công, vì toàn bộ Thiên Sơn, cho nên bổn vương không thể thua.”
Nghe được hắn nói như vậy đáy lòng Vân Phi Tuyết đột nhiên toát ra lạnh cả người, hắn không thể thua, nàng cũng không thể thua, vì sao sư phụ không nói cho nàng?
@by txiuqw4