sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Chương 206

Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ VươngChương 206: Nguyện vọng tốt đẹp

Vân Phi Tuyết cắn môi đau lòng nhìn các nàng, các nàng cũng không nói gì sai, chính là nàng nên giải thích như thế nào?

Thiên Sơn lão nhân lúc này lại đi tới vuốt đầu các nàng nói: “Hài tử, các ngươi nói đúng. Sai là người lớn bọn họ không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.”

Điệp nhi cùng Bình nhi xoay chuyển ánh mắt nhìn xem lão gia gia mặt mũi hiền lành trước mắt này rồi lại nhìn mẹ.

Vân Phi Tuyết gật gật đầu, đứa nhỏ đúng là chân thật nhất, tương phản với bọn họ.

Thiên Sơn lão nhân xoay người đi vầ phía Triệt nhi, còn thật sự nhìn hắn nói: “Triệt nhi, sư công cũng thương tâm bi thống giống ngươi nhưng sư thúc đã ra đi, chúng ta cũng nên chấp nhận sự thật này biết không?”

“Sư công.” Triệt nhi bổ nhào vào trong lòng hắn, cất tiếng khóc lớn, bi thống cố nén đều lập tức phá vỡ mà trào ra.

“Đứa nhỏ, khóc đi, khóc ra là tốt rồi.” Thiên Sơn lão nhân ôm hắn, biết hắn từ nhỏ đã ở cùng Long Phi, cảm tình rất tốt, trong chốc lát cũng không thể chấp nhận sự thật này.

“Sư công, sư huynh vì cái gì phải chết? Vì cái gì? Ta không muốn hắn rời đi ta.” Triệt nhi khóc chất vấn, hắn nghĩ không ra, bởi vì sao phải chết?

“Đứa nhỏ, mọi người đều sẽ chết, điều chúng ta phải học chính là thản nhiên đối mặt, sư huynh nhất định không hy vọng nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, hắn nhất định hy vọng ngươi kiên cường. Thiên Sơn lão nhân trong mắt cũng hàm chứa nước mắt dắt tay hắn.

Triệt nhi nghẹn ngào yên lặng cùng hắn đi tới, hắn biết điều này, hắn biết nhưng chính là hắn không rõ vì cái gì những nguoiwg hắn yêu đều rời đi hắn.

Phía sau núi Thiên Sơn.

Tiêu Nam Hiên đem lLong Phi nhẹ nhàng đặt ở mộc quan, dùng tay giúp hắn sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn cho tốt.

Thiên Sơn lão nhân, Ma quân cùng Vân Phi Tuyết, Triệt nhi đứng ở một bên cùng với đệ tử Thiên Sơn vây quanh hắn tạo thành một vòng tròn.

Ma quân phân phó nói: “Phong quan.”

“Dạ, sư phụ.” Một bên đệ tử cầm lấy nắp quan bên cạnh đi lên.

“Không cần.” Triệt nhi đột nhiên xông đến nhìn Long Phi nằm ở nơi đó, lệ lạch cạch lạch cạch từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn biết quan tài hạ xuống thì cả đời này hắn cũng không thấy được sư huynh nữa rồi.

“Triệt nhi đừng khóc ngươi còn có ta.” Vân Phi Tuyết đi qua, đau lòng đem hắn ôm ở trong lòng mình.

“Hoàng tẩu.” Triệt nhi nhào vào trong lòng nàng, khóc không ngừng.

“Ta biết, ta hiểu được.” Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng vỗ hắn, nàng sao lại không biết đau đớn trong lòng hắn chứ.

Quan tài phong kín xong, trong nháy mắt Tiêu Nam Hiên nhìn thấy Long Phi trước mắt đã biến mất, gương mặt thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt nơi khóe mắt lặng yên chảy xuống.

Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng chậm rãi đi đến bên người hắn, vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, điều du nhất hiện tai nàng có thể làm cho hắn chính là an ủi cùng duy trì.

Bóng đêm buông xuống.

Chờ Điệp nhi, Bình nhi cùng Triệt nhi đều đã ngủ say, Vân Phi Tuyết mới trở lại phòng, đã thấy trong phòng không có một bóng người, không cần nghĩ nàng cũng biết hắn đi đâu?

Đạp ánh trăng nàng đi đến thật xa phía sau núi, đã nhìn thấy Tiêu Nam Hiên ngồi ở trước mộ Long Phi một mình uống rượu, thân ảnh cô độc cứ như vậy thê lương, khiến cho lòng của nàng một trận đau đớn.

Bất đắc dĩ than nhẹ đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nàng biết điều hắn cần chính là nàng yên lặng làm bạn.

“Nhiều năm như vậy ta đã có thói quen hắn ở bên cạnh, cho dù biết có một ngày có lẽ hắn sẽ rời đi nhưng mà ta vạn vạn lần không nghĩ qua hắn sẽ lấy phương thức này rời đi, hắn là đang trừng phạt ta, trách ta sao? Trừng phạt ta không thể chấp nhận hắn.” Hắn đột nhiên mở miệng trên người tản ra hơi rượu nồng đậm nhưng không có một tia men say.

“Không, hắn không có trừng phạt ngươi, hắn là giải thoát chính mình, hắn đi như vậy an tường, như vậy không hối hận, như vậy tiêu sái, hắn nhất định không muốn nhìn thấy ngươi tự trách mình như vậy, hối hận như vậy đâu, Hiên, Long Phi đi rồi chúng ta vì sao không để cho hắn đi tìm kiếm hạnh phúc của chính mình, để cho hắn sống ở trong lòng chúng ta. Vân Phi Tuyết ôm lấy hắn, thân thể phát ra bi thống, nhìn thấy hắn đau lòng, lòng của nàng càng đau.

“Nhưng mà ta không thể cứ như vậy lừa mình dối người, thuyết phục chính mình.” Hắn ngữ khí đều là thống khổ, hắn không phải Triệt nhi, không phải tiểu hài tử, chết chính là chết.

“Hiên, ngươi có biết ta là như thế nào đi vào bên cạnh ngươi không?” Vân Phi Tuyết đột nhiên nói sang chuyện khác, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Nam Hiên sửng sốt, nàng chưa từng nói qua, dường như hắn cũng chưa từng hỏi qua.

“Ở thế giớ kia, ta là bị người khác dùng thương đánh chết, một khắc kia khi thân thể ngã xuống, ta có thể nghe được tiếng la bi thống của đồng đội, nhưng mà ai cũng thật không ngờ linh hồn của ta lại một lần nữa còn được hội ngộ với ngươi, làm cho ta hạnh phúc như thế, ông trời đều có thể nhân từ đối đãi với ta như thế, thì vì sao không thể đối đãi với Long Phi như vậy, có lẽ đây là ông trời cho hắn một cơ hội khác, một lần nữa để cho hắn đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về chính mình. Vân Phi Tuyết ánh mắt nhìn hắn cho dù không có, nàng cũng tình nguyện ôm hy vọng như vậy, bởi vì tại sao lại không cho chính mình hy vọng.

Tiêu Nam Hiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng thật lâu mới thốt ra tiếng: “Sẽ sao?”

“Vì sao lại không? Ta không phải là xuyên qua nghìn năm đến bên cạnh ngươi.” Vân Phi Tuyết đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nàng nguyện ý tin tưởng Long Phi sẽ đi tìm kiếm hạnh phúc của chính mình, chẳng sợ đây là hy vọng xa vời của nàng.

“Hắn sẽ hạnh phúc sao?” Tiêu Nam Hiên dõi theo mộ bia của hắn, phải, ông trời nhất định sẽ cho hắn hạnh phúc.

“Ân, hắn sẽ.” Vân Phi Tuyết dùng sức đich gật gật đầu, tựa vào trước ngực hắn, “Hắn nhất định sẽ hạnh phúc, cho nên hắn mới để cho ta thay hắn đến yêu ngươi. Hiên, cho ta cơ hội để ta thay hắn hảo hảo yêu ngươi, ta nhất định so với hắn càng yêu ngươi.”

Hắn lập tức ôm chặt nàng, “Tiêu Nam Hiên ta có tài đức gì, mà có thể được các ngươi thiệt tình yêu ta như thế.” Cuộc đời này đã không uổng rồi, hắn không còn cầu mong gì nữa.

Vân Phi Tuyết hàm chứa lệ quang, trong hai tròng mắt mang theo mỉm cười nhìn lên bầu trời cao, ‘Long Phi, ngươi yên tâm ta sẽ dùng chính mạng sống của mình để thương hắn, làm cho hắn hạnh phúc khoái hoạt, đây là nguyện vọng của ngươi và cũng là nguyện vọng của ta, ta sẽ thực hiện nó đến cùng.’


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx