sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Gái Đông Dương - Chương 24 Part 1

Duy và Phương dừng xe trước cổng ngôi nhà có giàn hoa giấy đỏ xen trắng. Phương bấm chuông, rồi quay lại mỉm cười với Duy… Đám cưới của anh trai thì đâu thể thiếu em trai cơ chứ? Cửa mở, Phương hỏi ngay: _ Có Việt Hùng ở nhà không ạ? Người phụ nữ giúp việc mỉm cười, hơi cúi đầu: _ Cậu chủ có nhà đấy ạ. Mời cô cậu vào để tôi đi báo! Duy nhớ lại cảm giác cách đây mấy năm khi anh đi trên con đường nhỏ dẫn vào ngôi nhà này, và cảm thấy dường như đã quá xa… Anh bắt gặp cái nhìn của cô em gái Việt Hùng đang đứng bên cạnh mấy cây cảnh. Cô bé bước ra, chặn cả hai lại, cau có: _ Anh còn mặt mũi để đến đây sao? Duy mỉm cười: _ Lần trước em không đón tiếp anh như thế này Tú Nhi à! Em dễ thương hơn kìa! Tú Nhi bậm môi, quắc mắt lên: _ Ấy là tôi không biết anh sẽ làm hại gia đình tôi… Phương tò mò nhìn cô gái nhỏ, gương mặt trắng hồng đang đỏ au lên vì giận. Cô mím môi lại vì không muốn bật cười. Duy vẫn đủng đỉnh: _ Vậy lần này anh báo trước cho em hay là anh không có làm hại gì gia đình em nữa đâu! Em đón tiếp anh … giống như lần trước nhé? Cô bé hứ lên một tiếng, ngún nguẩy: _ Tôi không phải là người cả tin! Mời anh chị đi cho! _ Tú Nhi! Tiếng Việt Hùng vang lên từ đằng sau cô em gái khiến cô bé giật mình quay lại. Việt Hùng đã bước hẳn tới, cố giấu sự xúc động vào cái lừ mắt với cô em: _ Khách của anh, em không được hỗn như thế! Vào trong đi! _ Anh… Tú Nhi không nói được gì, chạy vụt đi sau khi hẩy cho ông anh trai một cái ấm ức. Hùng mỉm cười với cả hai, chưa định hình nổi mình sẽ nói gì. Phương bước tới, nắm lấy bàn tay anh, dịu dàng: _ Lần đầu tiên gặp mặt! Phương vui lắm! _ Ừm!_ Hùng nhìn thẳng vào mắt Phương_ Hùng đã chờ đợi ngay này bao nhiêu năm! Đúng là Hùng đã chờ đợi ngày này, nhưng không phải với cảm xúc này… Bao nhiêu năm thương nhớ đơn phương, cuối cùng anh cũng phải tự chấm dứt nó bởi vì vô vọng, bởi vì … tình cảm yêu thương với người anh trai cùng cha khác mẹ kia… Anh nhìn ra sau, cười với Nhật Duy và nhận lại một ánh nhìn trìu mến. Đấy là một người anh trai mà anh kính trọng và ngưỡng mộ… Anh ấy đang dần dần lìa xa cuộc đời này. Hùng nghe nhói một cái ở tim, bóp nhè nhẹ bàn tay của Phương, anh hơi quay đi: _ Hãy vào trong nhà nói chuyện nhé? _ Đương nhiên rồi! Có một chuyện quan trọng lắm cần thông báo mà! Duy và Phương theo chân Hùng vào nhà. Cả hai gặp bà Huyền ở phòng khách, bà lịch sự chào cả hai rồi đi lên lầu… Nhưng Duy đã lên tiếng: _ Bác có thể ở lại một chút không? _ Có chuyện gì sao? _ Bà Huyền hơi run lên, nhưng bà vẫn quay lại salông. Dù gì bây giờ bà cũng đã có Việt Hùng. Duy nắm tay Phương, mắt nhìn thẳng vào mắt bà Huyền, dịu dàng nói: _ Chúng cháu sắp làm đám cưới… Thật sự rất mong bác có thể cho phép Hùng đến dự với tư cách … em trai của cháu! Bà Huyền sững người, bàn tay rịn mồ hôi… Hùng thì cúi đầu, man mác trong lòng là những tình cảm ngổn ngang… Vui vì mình đã được anh trai biết đến, buồn vì nỗi buồn đau của mẹ… tiếc nuối cho một mối tình lặng câm… _ Không … không thể nào! _ Bà Huyền lắp bắp_ Làm sao cậu có thể thản nhiên như thế chứ? Cậu có biết cậu đã khơi lên mọi nỗi đau? _ Cháu biết! _ Duy gật đầu_ Thật sự là khi biết bố có một mối tình ngoài cuộc hôn nhân, cháu cũng thấy thất vọng, lẫn óan ghét! _ Duy đưa mắt nhìn Hùng, dịu giọng xuống_ Nhưng sau đó thì cháu thấy vui mừng… Cuối cùng cháu đã có một đứa em trai, cháu sẽ không còn cô đơn nữa. Và cháu đã phải kìm nén bao năm để không đến đây, lôi nó về với cháu chỉ vì cháu nghĩ… làm khổ thêm Hùng cũng không ích lợi gì… Hùng à, nếu như em… _ Em biết rồi, cũng gần với thời gian anh biết! Bà Huyền quay sang nhìn con, mắt nhòa lệ. Hùng ngồi xuống cạnh mẹ, ôm lấy vai bà, trầm giọng xuống: _ Con biết mẹ đau khổ nhiều… và mẹ không bao giờ muốn con biết, muốn con bỏ đi. Con yêu bố và không bao giờ muốn rời xa gia đình mình… Nhưng con cũng rất hạnh phúc khi biết Nhật Duy là anh trai của con! Lúc nào con cũng muốn được anh ấy thừa nhận, được anh ấy gọi là Hùng… Mẹ không phải đau buồn gì nữa đâu mẹ, tất cả đã là quá khứ rồi… Mẹ hãy sống vì tương lai, vì bố, vì em Nhi, và vì cả con nữa! Bà Huyền gục đầu vào vai con, khóc nức nở. Những vết thương của quá khư như được xoa một lớp thuốc mát lành, không còn đau rát mỗi khi bà nhớ lại… Sự bao dung của con trẻ là một liều thuốc rất tốt để hàn gắn những vết rạn của quá khứ… _ Mẹ có lỗi với con… _ Không! Không ai có lỗi cả mẹ ạ! Không gian như trầm xuống, tiếng nức nở của người mẹ cũng dịu dần… Hùng đưa mắt mời cả hai ngồi xuống, mỉm cười vì cuối cùng những bế tắc trong gia đình đã được giải tỏa… Tình cảm trong anh cũng đã nhẹ nhàng hơn. Chỉ cần nụ cười thiên thần ấy không bao giờ tắt, không bao giờ tắt thì cả thế gian này vẫn tươi đẹp và hạnh phúc xiết bao. _ Tuổi trẻ của các con là một tuổi trẻ đáng tự hào! _Bà Huyền mỉm cười, xiết nhẹ tay con trai trong tay mình. _ Hãy thật hạnh phúc nhé các con! Phương nhìn sang bên Nhật Duy, cxung bắt gặp cái nhìn của anh. Cô cười thật hạnh phúc… Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi, vì chúng ta có tuổi trẻ, có tình yêu và có cả lòng khoan dung rộng lượng… Sân bay Nội Bài ồn ào hẳn lên khi chuyến bay Mỹ_ Việt Nam vừa hạ cánh. Phương kéo Paul nhích thêm một bước để có thể nhìn rõ hơn những vị khách đang từ trong đi ra. Mất một lúc, Phương mới nhìn thấy mái tóc màu nâu sẫm cao vượt lên của Henry, cô hét lên nho nhỏ: _ Họ ra kìa anh ơi! Một nhóm người nước ngoài khá nổi bật khiến mọi người ở sân bay ai ai cũng phải quay lại nhìn. Ông Burton, Henry, Tony và Jalet đang giơ tay đáp lai những cái vẫy tay nhiệt tình của Phương… Phương lao tới ôm ông Burton, mỉm cười hạnh phúc: _ Mừng ông đến thăm Việt Nam! Henry nhìn Paul một cái rồi nở một nụ cười rộng. Bây giờ, anh đã thật sự thấy Paul gần gũi và đáng khâm phục vô cùng. Phương lần lượt ôm hôn từng người bạn, trao cho họ những bó hoa mà bà Nhung đã chuẩn bị sẵn. Cô nói: _Bác Nhung có nói với cháu là thật sự mong mọi người dọn đến ngôi nhà nghỉ ngoại ô của gia đình trong những ngày ở đây. Ông cũng muốn được trở lại thăm ngôi nhà ấy phải không ạ? Ông Burton mỉm cười gật đầu. Ông không nhìn đứa cháu trai một lần nào kể từ khi gặp mặt, nhưng ông biết nỗi lòng của anh. Khi gọi điện về cho ông, giọng Paul có gì đó nghèn nghẹn, anh đã nhờ ông chăm lo tình hình công ty trong vài ngày, điều mà chưa bao giờ xảy ra… Tâm hồn anh thật sự đang cần được xoa dịu… _ Bác Nhung là ai vậy? _ Jalet tò mò khi đã leo lên xe. _ À … mẹ của Nhật Duy! _ Vậy là mẹ chồng rồi! _ Tony kêu ré lên, trêu chọc_ Thế mà còn bày đặt … bác Nhung này nọ nữa! Phương hơi cười. Hai mà cô đo đỏ vì ngượng ngùng. Paul hơi quay đi, anh bắt gặp ánh mắt của ông nội… “Đàn ông phải mạnh mẽ cháu ạ!” Ánh mắt ông đã nói điều đó, anh gật đầu đáp lại “ Cháu biết rồi! “… Trên đoạn đường đi từ sân bay về đến Biệt thự Hoa Hồng, mọi người hầu như chỉ nghe Phương giới thiệu qua những quang cảnh lướt qua bên đường. Ngoại trừ ông Burton ra, không một ai biết gì nhiều về Việt Nam và những phong tục ở đây. Tony thì cứ bấm máy lia lịa, lúc nào cũng luôn miệng “ good, very good” … Xe đi vào đoạn đường nhỏ và có nhều cây hai bên đường. Không khí trong xe như lặng hẳn xuống. Ông Burton quay hẳn người ra ngoài, ngắm nhìn với một vẻ đắm say khôn tả… Bao nhiêu năm đã đi qua nhưng dường như thời gian đã dừng lại ở đây. Trước mắt ông như là những hàng cây của quá khứ, những thủa ruộng của quá khứ… Và lan lan trong gió là hương thơm của hoa hồng, dịu ngọt như đã từng dịu ngọt… Biệt thự xuất hiện ở cuối con đường, hương hoa càng ngào ngạt hơn… Cổng đã mở sẵn để đón chào các vị khách quý…Jalet tròn mắt, kêu lên: _ Sao giống thế chứ? _ Vì ta yêu nơi này như yêu chính cuộc sống của ta! _ Ông Burton thì thầm, bàn tay đặt trên đầu gối run run. Phương nắm lấy tay ông, mỉm cười: _ Nơi đây luôn đón chào ông, ông ạ! Xe dừng lại. Nhật Duy và bà Nhung bước đến. Duy mở cửa xe cho ông Burton xuống, cúi chào ông. Henry gặp bà Nhung thì vui như tết, anh ngỡ ngàng khen ngợi: _ Bác à… Thật may cho con quá! Con mong ước gặp bác từ lâu rồi. Bác đẹp hơn con tưởng rất nhiều… Bác là người mẹ vĩ đại khi sinh ra được đứa con vàng … Con ngưỡng mộ quá… Cho con ôm hôn bác với nào! Bà Nhung bật cười, ôm Henry vào lòng, anh thì thầm: _ Hãy nhận con là con được không? Con sẽ là đứa con ngoan như Nhật Duy… _ Bác rất vui mừng! Bà Nhung xúc động, rưng rưng nước mắt khi buông Henry ra. Tony và Jalet cũng ôm hôn bà như thể đã quen từ lâu lắm rồi… Paul và Nhật Duy giữ một bên cánh tay ông Burton khi bước chân ông loạng choạng bước về phía vườn hồng… Qúa khứ tươi đẹp như bừng sống dậy quanh đây… Ở ngôi nhà này, không gian và thời gian như dừng lại, nhưng những mối tình thì cứ luôn tiếp nối theo sau. Những mối tình bền chặt, thủy chung như những bông hoa hồng suốt bốn mùa không ngừng đơm hoa tỏa hương theo gió… Sự sống ở nơi đây được kết bằng hương hoa, bằng gió, và bằng tình yêu nồng đượm…Hương thời gian, hương tình yêu… Bữa tiệc gia đình diễn ra trong không khí đầm ấm và có chút hài hước vì Tony không thể nào cầm được đũa để gắp đồ ăn. Jalet do đã đóan từ trước và tập tành cũng được một thời gian nên rành rẽ như thể mình là dân gốc … biết cầm đũa. Câu chuyện xoay quanh đủ các đề tài và cuối cùng dừng lại ở chủ đề đám cưới của Phương Và Duy. Người đưa chủ đề này ra nói chính là Paul, anh đề nghị để công ty anh may áo cưới cho Phương, lẽ dĩ nhiên cô sẽ là người tự thiết kế mẫu váy cho mình. Không ai phản đối vì coi đó là điều hiển nhiên. Ông Burton nhìn cháu mỉm cười hài lòng. Câu chuyện bắt đầu nổ như bắp rang sau đó. Henry đòi nhận phần trong việc làm cho không khí tiệc cưới … cực kỳ vui nhộn… Nhưng Tony lại vẽ ra một quang cảnh hoàn toàn khác với tưởng tượng của Henry về cái không khí “ cực kỳ vui nhộn “đó. Anh e sợ có sự kích động nào đó trong đám khán giả, và cũng chẳng ai dám chắc … đám cưới lúc đó sẽ có số phận ra sao. Cả bàn ăn cùng gật đầu, tư lự khiến Henry kêu tóang lên… quay sang than thở với bà Nhung! Buổi tối đó là buổi tối tuyệt vời của tình bạn…Mọi nỗi đau dường như bị nhấn chìm trong lòng khoan dung và sự hy sinh cao thượng…Không ai có thể tự vỗ ngực mình mà nói rằng “ tôi không hề có chút gì đau đớn hay thương tổn cả”, nhưng cũng vì thế mà không một ai không mỉm cười, bởi họ biết, cao hơn tất thảy là niềm tin vào hạnh phúc… Hạnh phúc có được khi tự nguyện hy sinh cho người khác… Nhật Duy tựa đầu vào thành giường, nhìn qua khung cửa sổ… bất chợt thấy hai ngôi sao đơn lẻ đang cố chiếu sáng bầu trời. Phương và anh cũng thế, đang cố gắng cùng nhau tỏa sáng, chống trọi với đêm đen đang bao trùm dần tất cả… Phương lúc nào cũng cố gắng gấp đôi… gấp ba người khác… Vậy có quá bất công? Ngày ấy rồi sẽ đến…Một ngôi sao sẽ bị nuốt chửng trong cõi đen vũ trụ mịt mùng, ngôi sao còn lại… đơn côi. Ngày ấy rồi sẽ đến… Phương sẽ khóc và chẳng còn ai lau lệ cho cô được nữa… Ngày ấy rồi sẽ đến… Anh cũng sẽ không thể mở mắt ra để nhìn ngắm cô, để thấy cô cười…Cuối cùng ngày ấy sẽ đến mà thôi… Có tiếng mở cửa khẽ… Duy nhìn ra, trong ánh sáng đỏ của chiếc đèn ngủ, anh thấy Tố Phương đang rón rén đi vào… Phương mặc chiếc váy ngủ trắng mượt mà như một cô tiên hiền dịu…Mỗi bước cô đi, tà váy lại tung lên nhè nhẹ, Duy mỉm cười… Điều còn lại trong cuộc đời anh, có lẽ là những phút giây như thế này… Phương se sẽ ngồi xuống mép giường, chiếc nệm lún xuống… Duy nhoài người ra, bất ngờ ôm lấy cô vào lòng… Phương kêu lên nho nhỏ: _ Anh chưa ngủ sao? _ Ừm… Phương bò hẳn lên giường, chui vào tấm chăn mỏng, và lọt thỏm trong vòng tay Duy… Hơi ấm của anh như truyền sang cô một nỗi xao xuyến ngọt ngào… Cô dịu dàng: _ Em không ngủ được… Em nghĩ đến đám cưới của chúng ta! _ Em nôn nóng lắm rồi hả? _ Duy ghé cằm vào vai Phương, trêu chọc. Phương gật đầu, tay cô siết chặt tay anh, cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của anh quan trọng như thế nào đối với cô… Nỗi ám ảnh về sự chia cắt trong tương lai bao giờ cũng bắt đầu mỗi khi cô ngả lưng xuống giường… Phương không thể nào ngủ được… Nhưng bây giờ, trong vòng tay anh, mọi điều như tan biến hết… Phương khép mắt lại, vùi sâu người vào lòng Duy… Bất giác, Duy ôm siết cô thật chặt, anh thì thầm: _ Nếu đến ngày đó… thì xin em đừng khóc! Em hãy coi anh như chỉ đi thật xa và ngày trở về là không xác định… Nhưng anh vẫn luôn ở bên em, anh sẽ là ngôi sao sáng nhất, soi sáng suốt cuộc đời em… Em sẽ sống đến trăm tuổi… Em sống cho cả anh nữa nhé? Hãy sống cho cả hai ta! Phương xoay người lại, vùi mặt vào ngực Duy, khiến anh thấy ngực mình nóng bỏng… Nước mắt của Phương… Quặn lên trong anh một nỗi đau nhu bị ai chém mạnh vào người… Mãi một lúc, Phương mới ngăn được sự xúc động, cô thổn thức: _Nước mắt là vũ khí của em .. để có thể giữ chân anh lại… Sao lại bắt em không được khóc hả anh? _ Tố Phương… _ Em lại còn phải sống thật lâu trong cô đơn nữa ư? Sống cho cả hai ta ư? Sao không cho em đi theo anh? Sao lại không hả anh? _ Phương! _ Duy hét lên. Anh nâng người cô dậy, cố nhìn vào đôi mắt nhạt nhòa của cô… Anh se sẽ lắc đầu: _ Không được có ý nghĩ ấy, hứa với anh đi? Em chẳng lẽ đã quên những ước vọng của chúng ta từ hồi xa xưa? Chẳng lẽ em định bỏ ngang chỉ vì anh không thể cùng đi tiếp? Xin em hãy vì anh mà em phải sống, sống thật tốt … thật hạnh phúc … nhé Phương? Hãy hứa đi Phương! Anh lắc nhẹ vai Phương, cô gục đầu xuống… Chỉ nghĩ đến chuyện xa anh một hai ngày là cô đã thấy như sụp đổ cả bầu trời rồi… Vậy mà anh sẽ đi mãi, không hẹn ngày về… Và anh bắt cô sống như thế… Duy ôm Phương vào lòng, yêu cô quá đỗi… Cô òa lên khóc nức nở, ôm ghịt lấy cổ anh… Chúng ta làm sao có thể xa nhau lâu như thế hả anh? Xa quá… lâu quá… đau đớn quá… Em sẽ phải làm gì để cho nguôi nỗi nhớ anh? _ Phương… anh xin lỗi! _ Duy lên tiếng sau khi thấy Phương đã dịu đi… _ Không! _ Phương ngẩng lên, cười nhẹ_ Lỗi là tại em! Em đã nói không làm được như đã hứa với anh… Em là một đứa bất tài quá, luôn không biết kiềm chế cảm xúc của mình… _ Bởi thế mà anh luôn yêu em… vĩnh viễn yêu em, Phương à! Phương nhướng người lên, hôn nhẹ vào môi Duy… Nụ hôn còn đọng lại vị mặn của nước mắt… Duy hôn mãi miết, trên mắt cô, trên gò má, trên môi … với hy vọng sẽ làm tan biến những giọt nước mắt đau khổ… Em sẽ chỉ còn biết cười hạnh phúc mà thôi Buổi sáng hôm đó là một buổi sáng trong xanh, gió nhẹ thổi mơn man trên những mái tóc, những nụ cười … Theo chân gió có huơng thơm kỳ lạ của những bông hoa sữa cuối mùa, ùa vào trong đại sảnh của khách sạn, nơi tổ chức đám cưới của Nhật Duy và Tố Phương. Không khí đầm ấm như một cuộc gặp mặt của một đại gia đình toàn những người thân thiết…Tiếng nhạc dìu dặt, thơ mộng, len trong những tiếng cười và những tiếng chúc tụng… Thục Uyên giữ tay Phạm Tố Phương trong tay mình, mỉm cười với bạn mỗi khi có thể. Phương cũng đáp lại tấm lòng của bạn bằng một tâm trạng thanh thản, tự nhiên… Cô đã khóc quá nhiều vào những đêm hôm trước, vùi đầu trong lòng mẹ vào đêm hôm qua… Nỗi buồn khổ dường như đã ở phía rất xa… Mẹ cô đã dùng đôi tay thần kỳ của một người mẹ, xoa dịu hồn cô, đưa cô về với con đường đúng đắn nhất của lý trí … Yêu là yêu những hạnh phúc của người mình yêu… Phương không thể dâng tặng tình yêu nồng cháy của mình cho Duy được, thì cô có thể tặng anh một lời chúc phúc hạnh phúc, tặng anh một tấm lòng ngập tràn nguyện ước…” Hãy sống thật tốt nhé anh!”… Paul và Henry cùng ngồi bên quầy rượu, chạm nhẹ cốc rượu vào nhau… Chúc cho họ hạnh phúc mãi mãi! _ Cả em nữa! _ Việt Hùng đưa cốc của mình ra, mỉm cười. Paul nhếch môi: _ Chú em còn có một diễm phúc! _ Đúng! _ Henrt vờ nói với giọng hờn dỗi_ Bọn tôi đâu có được chọn làm phù rể đâu? Hùng bật cười, ngồi xuống cái ghế thứ ba, tự chạm cốc mình vào hai cốc kia, tu ực một hơi, rồi mới trầm tĩnh nói: _ Nhưng em cũng muốn chúc cho họ hạnh phúc mãi mãi… _ Được! Ra nhỏ tuổi mà … nốc rượu không phải đùa đâu! _ Paul đùa cợt khiến Henry bật cười. Ở đây, cũng có ba người đàn ông … dùng rượu vùi sâu những tình cảm riêng tư chỉ vì hạnh phúc của một người con gái họ yêu thương hết lòng… Không ai có thể quên được vẻ đẹp kỳ diệu sáng bừng trên gương mặt của đôi trai gái trong buổi lễ thiêng liêng nhất của đời mình… Niềm hạnh phúc có ở trong mọi ngóc ngách của không gian, ngay cả trên những bông hoa trang trí, người ta cũng thấy ngây ngất, lâng lâng… Tiếng nhạc, tiếng cwoif vui hòa cùng ánh nắng nhạt nhòa … Trời không một gợn mây, xanh biếc một màu tươi non tràn đầy sức sống. Sự sống đã trỗi dậy bằng tình yêu và sự tin tưởng lẫn nhau… Và trên cõi đời này lại có thêm một đôi vợ chồng mới, bắt đầu bắt tay vào xây dựng hạnh phúc lâu dài… Họ tận dụng thời gian, dùng tiếng cười để lấp đi khoảng trống mà nỗi đau đã vô tình tạo ra trong lòng. Thời gian làm những bước sượt dài trên nền băng buốt giá của cuộc đời… Thời gian như một đại lượng tỉ lệ nghịch với hạnh phúc của đôi trai gái đang tay trong tay cúi đầu trước bàn thờ gia tiên kia… Và bao nhiêu con ngườichứng kiến ở đó đều lặng lẽ quay đi, thì thầm cùng một lời ước nguyện… Làm sao để có thể có một phép màu làm quà tặng cho đôi vợ chồng mới cưới đây? Sao bao nhiêu khổ đau, chết chóc và chia ly vẫn chưa đủ trong cuộc sống của đôi trẻ? “ Thật bất công quá… bất công quá ông trời ơi! “… Người mẹ gục đầu vào vai chồng, lặng đi vì những ý nghĩ tái tê trước hạnh phúc của con trai… Sa Pa! Đẹp hiền hòa trong màn sương mù dày đặc…Cái lạnh giá cũng theo từng cơn gió đùa nghịch với các du khách ở khắp mọi nơi…Tố Phương đứng ở ban công tầng 5 của một khách sạn lớn, phóng tầm mắt ra phía xa, nơi có những ánh hồng rực của một buổi bình minh sắp xuất hiện… Cô khẽ co người lại trong chiếc áo len mỏng manh…Phía dưới là sương mù che hầu hết các ngôi nhà trên phố… Màu trắng kỳ ảo khiến cô có cảm giác như mình đang ở một chốn thiên đường nào đó, bản thân cô đang bay bằng đôi cánh trong suốt chứ không phải đang đứng bằng đôi chân nữa… Phương mỉm cười, mà đúng là cô đang sống trên một thiên đường thật sự rồi còn gì… Đám cưới đã diễn ra được hai ngày, và niềm hạnh phúc trọn vẹn cũng đã bắt đầu được hai ngày… Có tiếng mở cửa, Phương không quay lại nhưng cũng biết đó là ai. Cô đợi vòng tay ấm nồng của anh ôm mình vào lòng, mới quay lại, mỉm cười: _ Gió lạnh lắm! Nhật Duy khẽ cười, lắc đầu: _ Giờ thì gió cũng chẳng làm được gì anh đâu. Anh đang có một sức mạnh vô địch mà! Phương hơi rướn chân lên để hôn nhẹ vào môi anh một cái. Cô tựa người vào người anh, thì thầm: _ Anh có thấy giống một thiên đường không? _ Không phải “ giống “ mà “đã là một thiên đường “ rồi em ạ! Ủ tay mình trong tay anh, Phương khẽ nhắm mắt lại. Cô nghe thấy tiếng gió hát, tiếng khèn vang vọng đâu đó…Giờ thì không nên nghĩ gì đến tương lai nữa, hiện tại là quá đủ cho một đời người rồi! _ Hôm nay mình đi chơi nhé?_ Cô lên tiếng đề nghị. _ Ừm… dù quả thực anh vẫn thích ở nhà một mình với em ! Phương bật cười. Cô thúc nhẹ vào người anh, quay người lại, nheo mắt: _ Anh là con mèo lười! _ Người ta không ví chồng mình là mèo đâu em! _ Duy thản nhiên nhìn lại. _ Thì bây giờ em nói!_ Phương đưa tay vuốt nhẹ gương mặt góc cạnh của Duy. Làn da anh nồng ấm dưới những ngón tay cô… Bao nhiêu cảm xúc tràn về, Phương cười nhẹ trong niềm hạnh phúc hân hoan…_ Em yêu anh rất nhiều! _ Phương bất chợt nói ý nghĩ thành lời. Còn Duy xiết cô thật chặt trong vòng tay mình… Vị bác sỹ trẻ bước vào, ngại ngùng quay đi trước cảnh nồng nhiệt của vợ chồng trẻ ngoài ban công. Phương nhìn thấy anh ta trước tiên, nhưng cô không buông Duy ra ngay … Duy nhìn thấy anh chàng bác sỹ khi quay vào, anh mỉm cười chào: _ Mới sáng sớm mà bác sỹ Quân! Quân bối rối đẩy gọng kính lên cao, mắt nhìn xuống khay đựng mấy ống thuốc, miệng trả lời: _ Tôi chỉ là theo lời dặn của bác sỹ Sang thôi mà! Duy kéo tay Phương đi vào… Sáng nào cũng thế bác sỹ Quân luôn xuất hiện với hai ống thuốc tiêm, cẩn thận làm công việc của mình theo lệnh của bác sỹ trực tiếp điều trị cho Duy. Phương thường tỏ ra không thích Quân, cô luôn tránh gặp mặt Quân mỗi khi có thể. Nhưng trên hành trình của hai vợ chồng không thể thiếu sự có mặt của Quân được, thế mới khổ cho Phương và càng là một cực hình cho Quân… Duy ngồi xuống ghế, kéo cao ống tay áo lên, cố không tỏ ra chán chường để tránh cuộc cãi vã có thể bùng nổ bất cứ lúc nào giữa Phương và vị bác sỹ trẻ hiền lành. Phương nhíu mày: _ Sao hôm nay lại có tới ba mũi? Chồng tôi có biểu hiện gì là nặng thêm đâu? Giọng Phương báo hiệu một cơn giông tố. Quân thì lúc nào cũng bối rối trước Phương: _ Không phải thế… _ Đây cũng là một chỉ thị của ông bác sỹ nhà anh chứ gì? _ Phương kìm giọng lại. Quân bất giác ngẩng mặt lên, lại kéo cao gọng kính, gật đầu: _ Vâng…Và tôi không thể làm khác! Duy nắm lấy tay Phương, dịu dàng: _ Có phải lỗi của bác sỹ đâu mà em cáu lên thế? Bác sỹ theo chúng ta lên tận đây là vì sức khỏe của anh mà, em phải cảm ơn chứ? Phương quay mặt đi, ghìm lại lời chua cay sắp bật ra khỏi bờ môi. Vì cớ gì mà lúc nào anh ta cũng như thần chết ám ảnh cuộc sống vừa mới bắt đầu của hai đứa cơ chứ? Quân cũng nhận thấy sự cố gắng của Phương nên anh lặng lẽ làm công việc của mình. Từ khi được giao nhiệm vụ này, tiếp xúc với người bệnh và người thân của anh, Quân luôn sống trong tâm trạng lo âu khắc khoải…Anh cảm phục Nhật Duy, anh xúc động trước tình yêu của họ, và cay đắng nhận ra mình đang là một cánh tay đắc lực nhất để đẩy cuộc sống của họ xuống vực thẳm… Nhưng biết làm thế nào hơn? Quân đưa ống tiêm ra ngoài ánh sáng, lặng người khi nhìn thấy đôi mắt u buồn của Phương…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx