Anh cởi hết cúc áo của cô, cô không nghĩ ra được lý do gì từ chối, đành mặc anh. Để giấu đi vẻ ngại ngùng, cô bèn kéo chỗ nọ, đậy chỗ kia. “Hôm nay lúc đến tìm anh, cửa phòng anh đóng, em còn tưởng anh và... Tông Gia Anh... đang trốn trong này cơ...”
Anh cau mày nói: “Đã bảo không nhắc đến cô ta nữa kia mà.”
“Đúng là đã thống nhất không nhắc đến nữa, nhưng em nghe nói cô ấy và anh chàng họ Mạc kia... bye bye nhau rồi...”
“Vậy hả? Đáng đời!”
Thấy anh vui mừng trước sự đau khổ của người khác như vậy, cô yên tâm hẳn lên, rồi cô nói thẳng: “Em còn sợ cô ta sẽ quay lại tìm anh cơ.”
“Cô ta tìm anh làm gì?”
“Quay về gặm cỏ đồng ta thôi.”
“Hơ hơ, cỏ đồng ta ngon vậy sao?”
“Cô ta đòi ăn, chẳng lẽ anh không cho ăn à?”
“Hừ, loại đàn bà đó, các thêm hai trăm lạng bạc anh cũng chả thèm.”
Thấy anh kiên quyết như vậy, cô rất lấy làm mừng.
Anh cũng rất vui. “Hơ hơ, em thấy lời anh rủa có thiêng không? Anh bảo là cô ta sẽ bị anh chàng đó đá bay sau khi chơi chán mà, đúng là ông trời có mắt.”
“Anh rủa cô ta à?”
“Chẳng lẽ không nên?”
“Nên, nhưng em thấy anh hận cô ta như vậy, chứng tỏ anh vẫn chưa quên được cô ta.”
“Suốt đời anh không bao giờ quên được!”
Trái tim cô chùng xuống, rồi cô buột miệng: “Hóa ra là như vậy hả?”
“Hóa ra là thế nào?”
“Chị cả nói đàn ông không bao giờ quên được mối tình đầu, những người đến sau... đều là đồ thay thế, rớt giá thảm hại...”
“Chị cả là ai vậy?”
“Chính là cô bạn cùng phòng em ngày trước... Bùi Tiểu Bảo.”
“Hóa ra là cô nàng hả? Không phải nàng ta cũng cặp kè với ông Mục khoa bọn mình đó sao? Nàng ta cũng là “kẻ đến sau” còn gì?”
Cô tưởng chỉ có mình cô là biết chuyện của chị cả và thầy Mục, không ngờ ngay cả anh ở lớp II cũng biết bảy, tám phần, bèn sửng sốt hỏi: “Anh cũng biết chuyện của chị cả và thầy Mục hả?”
“Bí mật công khai mà.”
Cô thấy toát mồ hôi thay cho chị cả.
Thấy cô không nói gì, anh tưởng cô giận, bèn vội giải thích: “Anh nói suốt đời không quên không có nghĩa là yêu, mà là hận.”
“Tại sao... anh lại hận cô ta như vậy?”
“Vì cô ta đã đâm anh một cú quá đau đớn.”
“Cô ta đâm anh thế nào?”
“Bọn anh đã đính hôn rồi đó chứ, đặt tiệc cưới ở làng, bố mẹ anh còn cho cô ta cả quà cưới rồi, cả làng đã biết hết chuyện của bọn anh, kết quả cô ta lại chạy theo thằng khác, anh còn mặt mũi nào mà gặp mọi người trong làng?”
“Thế sau này anh không về làng nữa ư?”
“Về chứ!” Anh ôm chặt lấy cô. “Giờ có em rồi, anh có thể thoải mái về gặp mọi người.”
“Vì sao?”
“Vì em hơn cô ta cả trăm lần!”
Một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng cô, thấy Vương Thế Vĩ trân trọng mình như vậy, cô thực sự rất vui, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy mình đã trở thành vũ khí để anh đòi nợ máu của Tông Gia Anh.
Xem ra đúng là phải làm mối tình đầu của người ta mới ổn, nếu không kiểu gì cũng không thể thoát khỏi cảnh ngộ “làm mát mặt cho người khác” hoặc “trả thù hộ người khác”.
Chứng tỏ triết lý của đồng chí Bùi Tiểu Bảo rất đúng đắn!
Nhưng dường như đời này kiếp này cô không thể làm được mối tình đầu của người khác, kể cả bây giờ cô có tìm một anh người yêu khác, cũng rất có khả năng là anh ta đã từng có bạn gái, kể cả cô chọn một anh trong đám trước đây đã từng theo đuổi cô thì cũng rất có thể anh ta đã từng có bạn gái. Ví dụ anh chàng “con trai thị trưởng” đó, nếu như không có mấy đời người yêu thì chắc mặt trời phải mọc từ phía tây.
Chỉ tại hồi ấy cô nhát gan, nếu năm thứ nhất đại học đi gặp thẳng Vương Thế Vĩ để nói cho rõ thì đã yên vị trên chiếc ghế “mối tình đầu” rồi, làm gì còn đến lượt Tông Gia Anh?
Cô còn đang suy nghĩ lan man thì anh đã cởi hết quần áo của cô, nhưng không kéo cô xuống mà lại tự nằm xuống rồi gọi cô: “Em ngồi lên đi.”
“Ngồi... ngồi đâu?”
“Ngồi bên trên nó ấy.”
“Liệu có... làm gãy nó không?”
Vương Thế Vĩ cười đau khổ. “Anh không bảo em ngồi lên nó, mà bảo em...”
Cô đã hiểu ý anh, nhất quyết không chịu.
Anh liền kéo cô nằm sấp xuống người anh. “Ngồi lên đi!”
“Em... không biết.”
“Cái này thì có gì mà biết với không biết? Em cứ cầm lấy nó rồi đưa vào của em, sau đó ngồi xuống là được.” Cô ngồi im không nhúc nhích.
Không còn cách nào khác, anh đành phải đạo diễn.
Anh nằm dưới bận rộn hồi lâu mà cũng chẳng ăn thua, đành thở dài nói: “Haizz, chân anh đau thế này, em cũng phải phối hợp tích cực chút chứ!”
“Chân anh đau thế, hay là... thôi nhé!”
“Thôi sao được?”
Anh đặt cô nằm xuống còn mình thì bò dậy, lẩm bẩm:
“Vẫn phải để anh, em chỉ biết hưởng thụ thôi.”
Cô thầm nghĩ, hưởng thụ cái quái gì, chịu trận thì có!
Lúc thì anh nằm sấp, lúc lại quỳ lên, rồi lại chuyển nằm sấp, rồi lại quỳ chân lên, nghiêng sang trái, rồi lại quỳ bên phải, cuối cùng cũng đã tìm ra một tư thế không ảnh hưởng đến cái chân, sau đó bắt đầu tả xung hữu đột.
Cô lại cảm thấy đau đớn nhưng cố cắn răng chịu đựng.
Anh không để ý, chạm ngay phải vết thương, đau quá miệng xuýt xoa liên hồi.
Cô liền lựa lời nói: “Chân anh đau thế thì thôi đi.”
Anh không đáp, chỉ xuýt xoa một hồi rồi lại tiếp tục bận rộn.
Cô thực sự không thể hiểu anh, rốt cuộc chuyện này hấp dẫn ở điểm nào? Tại sao có thể khiến anh bất chấp đau đớn như thế? Anh hùng cách mạng bị thương nhẹ không rời tiền tuyến, bị thương nặng không rơi nước mắt, cô có thể lý giải, nhưng người ta là vì sự nghiệp cách mạng, còn anh không hiểu là vì cái gì?
Cô cũng không hiểu mình, tại sao biết rõ là sẽ đau mà vẫn mò đến đây để chịu trận?
Đúng là tội gì, tội gì chứ!
Cô gắng gượng chịu đựng, cuối cùng cũng đã xong chuyện.
Anh nằm trên cô thở hồng hộc. Đợi nhịp thở của anh đều đặn trở lại, cô liền nói nhỏ: “Anh nằm xuống ngủ đi.”
Anh ôm cô, vuốt ve bầu ngực cô, cô cảm thấy rất dễ chịu, cảm giác đau đớn phía dưới cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Anh đưa một tay xuống dưới, nhẹ nhàng mơn trớn.
Anh hỏi: “Em còn đau không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Đau ở đâu? Bên trong hay bên ngoài?”
Cô nghĩ một lát rồi đáp: “Cả hai.”
“Nhưng anh đã cố gắng làm nhẹ lắm rồi đấy!”
“Em biết mà.”
“Đó là do em không có nước, không có nước thì không có chất bôi trơn nên dĩ nhiên là đau rồi. Những lúc khô quá, anh cũng cảm thấy đau.”
Cô liền thắc mắc: “Anh cũng đau, thế tại sao anh còn đòi... làm?”
“Hê hê, biết làm thế nào được, chỉ biết là muốn làm thôi.” Anh tò mò hỏi: “Em không muốn chút nào hả?”
Cô liền đáp thẳng: “Em nhớ anh, nhưng không muốn... cái đó.”
“Lạ nhỉ, thế em nhớ anh rốt cuộc là nhớ cái gì?”
“Em muốn được ở bên anh, được nói chuyện với anh, ngắm anh, được nghe anh nói...”
Anh liền thở dài. “Chắc là do em đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao nhiều quá. Từ nay không được đọc nữa nghe chưa, chỉ được đọc sách anh đưa thôi.”
“Truyện sex hả?”
“Sách khai sáng trí tuệ chứ!”
Thấy anh nói với giọng nghiêm nghị, cô không kìm được liền phì cười.
Hai người ôm nhau ngủ một lát, cô nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng ồn ào, xem đồng hồ mới hơn năm giờ, chắc là đã đến giờ bán cơm ở nhà ăn. Cô nghĩ chân anh đau như vậy, đi lại rất bất tiện, bèn quyết định xuống nhà ăn mua cơm một mình.
Ăn cơm xong, cô mang bát đũa ra bể nước rửa, rửa xong lại quay vào phòng, phát hiện thấy anh đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, nhìn thấy cô liền gọi: “Mau lên, mau lên!”
“Vừa ăn xong mà...”
“Anh bảo em vào đây nghỉ, em lại liên tưởng đến chuyện gì vậy?”
Cô ngượng ngùng cười cười rồi bước đến nằm xuống cạnh anh.
Anh liền ghì chặt lấy cô, cười rất đắc ý. “Hơ hơ, mắc mưu rồi nhé!”
Cô biết đầu óc anh chỉ nghĩ đến chuyện này, muốn tránh cũng không ăn thua, đành phải buông xuôi.
Anh vừa cởi quần áo cho cô vừa hứa hẹn: “Lần này nhất định anh phải cho em một trận đã đời.” Cô liền cau chặt mày.
Anh đổi giọng ngay: “Thôi, không dùng từ đó nữa, lần này nhất định phải cho em... lên đỉnh, nói thế này chắc ổn rồi nhỉ?” Cô vẫn cảm thấy rất chối tai.
“Từ lịch sự như vậy mà chưa được hả? Thế thì phải dùng từ gì?”
“Không dùng từ gì có được không?”
“Không dùng từ thì khác gì kịch câm?”
“Kịch câm thì có sao?”
“Ok, thôi cứ coi như kịch câm vậy, lát nữa em đừng có mà la lối đó nhé!”
Nói xong câu này, anh bắt đầu biểu diễn kịch câm thật, miệt mài cày cuốc.
Cô vẫn thấy đau, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng, bèn nhắm mắt lại cố chịu.
Anh cày cuốc một hồi rồi dừng lại, nói nhỏ: “Nguy hiểm quá! Vừa nãy suýt nữa thì ra mất!”
Đến giờ cô cũng chẳng buồn cau mày nữa, cau mày từ này, anh lại xổ ra từ khác, nếu mỗi lần anh thốt ra một từ trong cuốn sách sex đó, cô lại cau mày thì chắc chắn chẳng mấy mà già.
Anh nằm sấp xuống, để nhịp thở đều đặn trở lại rồi lại bắt đầu cày cuốc.
Một lát sau, tình huống nguy hiểm lại xuất hiện lần nữa. Anh lại nằm sấp xuống xuýt xoa một hồi. Để nhịp thở đều đặn rồi lại bắt đầu cày cuốc.
Cứ như thế, cứ như thế, dường như chẳng có điểm dừng.
May mà cô cũng không còn cảm thấy đau xé ruột xé gan nữa, cắn răng chịu đựng.
Cuối cùng anh không kìm được, vừa thở hổn hển vừa hỏi:
“Lên chưa?”
Cô thắc mắc: “Lên gì, ai lên?”
“Em chứ còn ai nữa.”
“Em?”
“Anh hỏi em... lên được đỉnh chưa?”
Lúc này cô mới sực nhớ ra lời hứa của anh ban nãy, xem ra lần này phải đợi cô lên đỉnh, anh mới chịu buông tha.
Vấn đề nghiêm trọng rồi đây!
Cô thực sự không hiểu thế nào là “lên đỉnh”, đành phải nhớ lại các tình tiết trong cuốn truyện sex, mặc dù bên trong không nhắc đến hai chữ “lên đỉnh” nhưng cô cũng mập mờ hiểu rằng người đàn bà đó nói câu “em chết mất” đó chính là lên đỉnh, vì mỗi lần đến thời điểm “em chết mất”, chị ta luôn tỏ ra cuồng loạn, dâm đãng nhất, toàn xổ ra những câu từ dâm ô, gào thét “anh ơi”, “tuyệt quá”, “đã quá”... mà thôi.
Cô muốn bắt chước người đàn bà đó để anh tin cô đã lên đỉnh, như thế anh sẽ kết thúc cuộc chiến, nhưng cô không thể thốt ra những ngôn từ dâm đãng đó, đành phải bắt chước những cái có thể bắt chước như ghì siết lấy anh, kẹp chân thật chặt vào anh, thở dốc hơn, bấm sâu móng tay vào lưng anh.
Cô lấy hết can đảm để thử, thấy đúng là hiệu quả thật.
Anh mừng ra mặt. “Em lên rồi hả? Lên đỉnh rồi hả? Wow, cuối cùng anh cũng đã làm cho em lên được đỉnh!”
Khi nói đến mấy từ cuối, người Vương Thế Vĩ rung lên kịch liệt, may mà cô ôm chặt anh, nếu không đầu hoặc lưng sẽ va vào đâu mất.
Khi anh nở nụ cười mãn nguyện nằm vật trên người cô, cô cảm thấy tim anh như sắp nổ tung, đập dữ dội, cô nghe rất rõ, cảm giác như xé trời.
Trưa hôm sau, hai người ra quán ăn nhỏ ngoài trường ăn cơm. Cô gọi hai món có thịt mỡ, một món thịt kho, một món thịt ba chỉ xào thập cẩm, cô chỉ ăn rau dưa nấu kèm, trộn nước xốt để ăn với cơm, nhường hết thịt cho anh.
Ăn được một lát thì anh phát hiện ra. “Em không ăn thịt mỡ thì gọi thịt kho và thịt ba chỉ xào thập cẩm làm gì? Hai món này mỡ lắm.”
“Em không biết.”
Anh nghĩ một lát rồi gắp một miếng thịt vào bát cô. “Em không ăn mỡ thì cứ cắn hết phần nạc đi, để anh ăn mỡ cho.”
Cô liền từ chối: “Em không ăn loại thịt nạc dính mỡ này đâu, em chỉ thích ăn loạt thịt nạc tinh thôi.”
Anh bất lực nói: “Lần sau nhớ đừng gọi hai món này nữa.” Ăn đã gần xong, Vương Thế Vĩ liền tranh ra trả tiền.
Thấy thế cô liền vội theo sau, thấy anh đang đếm vé ăn, bèn tò mò hỏi: “Ở đây cũng nhận vé ăn à?”
“Vâng.”
Ông chủ liền giải thích: “Tôi chiếu cố cho giáo viên và học sinh trong trường, nhận cả vé ăn.”
“Bác nhận vé ăn làm gì ạ?”
“Tôi bán lại cho nhà ăn thôi.”
“Vậy hả?”
Ông chủ liền giải thích: “Ở đây vé ăn một đồng đổi được tám hào.”
Cô liền giằng ngay số vé ăn anh vừa trả cho ông chủ rồi nói: “Để cháu trả tiền mặt.”
Anh vẫn đòi trả bằng vé ăn, nhưng cô kiên quyết ngăn lại. “Anh tiêu hết vé ăn rồi thì vẫn phải đi mua, tự nhiên mất thêm hai mươi phần trăm làm gì?”
Ông chủ nói: “Cô bạn của cậu có đầu óc tính toán thật đấy, trả tiền đi, tôi cũng thích nhận tiền. Nhân viên nhà ăn của trường các cậu khó tính lắm, vé ăn mà mất tí góc là không chịu nhận, tôi lại phải chịu thiệt.”
Ra khỏi quán ăn, anh chỉ lầm lũi cúi đầu bước đi.
Về đến phòng, cô hỏi: “Anh sao vậy? Có gì không vui à?”
“Không, anh chỉ cảm thấy mình thật vô tích sự. Em từ xa đến mà anh chẳng mời được bữa cơm, còn bắt em trả tiền...”
“Bọn mình đã thống nhất là không cần tách bạch của anh của em rồi còn gì?”
“Đúng là không nên tách bạch, nhưng anh chẳng cho em được cái gì cả...”
Cô liền nói nhỏ: “Em chẳng đòi hỏi anh phải cho gì cả, chỉ cần anh... cho em tình yêu là được.”
Anh liền vội thề: “Anh sẽ dành trọn tình yêu cho em.”
“Suốt đời?”
“Suốt đời!”
@by txiuqw4