sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô phương bất tự thưởng (Tập 1) - Chương 19 - Phần 1

Chương 19

Cả Đông Lâm quốc chìm trong màu trắng tang thương. Vương lệnh đã ra, trong vòng ba tháng, bất kể quý tộc hay dân thường đều không được sử dụng những màu tươi tắn. Từ y phục, rèm cửa, đến những bảng hiệu màu đỏ làm ăn phát tài của các cửa hiệu đều phải dỡ xuống.

Không khí chết chóc nặng nề.

Hai vị vương tử, hai người con duy nhất của Đại vương đã trúng độc mà chết. Tuổi đời chưa đến mười, chưa đủ tư cách để chôn trong lăng mộ vương gia trang nghiêm của vương tộc, chỉ có thể hỏa táng theo tập tục của Đông Lâm, rồi đem tro cốt thả xuống sông, trở về với cát bụi.

Sở Bắc Tiệp nhận được tin dữ, vội vàng dẫn quân về nước. Cả chặng đường cưỡi bụi đạp đá mà đi. Về đến bên ngoài thành đô Đông Lâm năm mươi dặm, chàng bị Tả thừa tướng Tang Đàm đứng đợi sẵn ở đó ngăn lại.

“Dừng!” Từ xa đã nhìn thấy vương kỳ Đông Lâm rủ xuống trên nền trời màu nâu, Sở Bắc Tiệp giơ tay ngăn đội quân phía sau lại.

Mười vạn quân tinh nhuệ đã hoàn toàn kiệt sức vì lặn lội đường xa rầm rập dừng lại, khuôn mặt lấm lem bụi đất ngạc nhiên nhìn cấm quân vương cung tuốt kiếm giương cung ở ngay phía trước.

“Phụng vương lệnh!” Hai tay Tang Đàm giơ cao Vương lệnh vàng tươi, hiên ngang đọc rõ, “Đô thành đang chịu tang hai vị vương tử, vì sợ tà khí khó giải, quân viễn chinh không được vào thành, tất cả binh mã đóng quân ngay tại chỗ, giao cho Phú Lang vương tiếp quản.”

Quần tướng xuống ngựa nghe lệnh, trong vòng mấy trượng yên ắng không một tiếng động, chỉ có từng chữ rõ ràng không cảm xúc của Tang Đàm xoáy thẳng vào tai.

Hoàng hôn dần buông, tiếng gió khắc vào tận xương cốt. Nghe xong vương lệnh, nhiệt huyết của Mạc Nhiên giảm đi một nửa, thẫn thờ quay sang Sở Bắc Tiệp.

Sắc mặt vẫn hoàn toàn bình thường, Sở Bắc Tiệp giơ hai tay lên quá đầu đón lấy vương lệnh, rồi từ từ đứng dậy.

Tang Đàm nở nụ cười đầy hàm ý, tay giấu trong ống tay áo, giọng thân thiết: “Vương gia đã trở về, Vương gia và Đại vương là huynh đệ ruột, xin hãy khuyên nhủ Đại vương, đừng vì chuyện của hai vị vương tử mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Đại vương lệnh cho Tang Đàm đích thân nghênh đón Vương gia vào thành.” Nói rồi, hắn lùi ra phía sau, đã có hơn năm mươi binh sĩ mặc trang phục của thị vệ vương cung đứng đợi trên đường. Sau khi hai vị vương tử bị giết, thị vệ vương cung cũng đã đổi người, không có lấy một gương mặt thân quen.

“Vương gia...” Mạc Nhiên hai tay buông thõng đứng bên cạnh Sở Bắc Tiệp, cố hạ giọng, “Tướng sĩ xa quê đã lâu ai cũng mong ngày về. Nay lại ra lệnh đóng quân tại đây, e là sẽ có kẻ nhân cơ hội này để gây chuyện. Mười vạn tinh binh, để xảy ra chuyện thì không hay chút nào. Nên làm gì, xin Vương gia chỉ thị.”

Tang Đàm không tỏ thái độ gì, khẽ ho một tiếng, nói với Mạc Nhiên: “Vương lệnh bản thừa tướng tuyên đọc, Tướng quân không nghe rõ sao? Tướng sĩ sẽ do Phú Lang vương quản lý.”

“Tả thừa tướng, thứ lỗi cho Mạc Nhiên mạo muội, nhưng việc trong quân doanh không thể lơ là, bao nhiêu tướng sĩ đóng quân ở đây, ngộ nhỡ...”

“Im miệng!” Sở Bắc Tiệp nãy giờ im lặng bỗng quát lên.

Mạc Nhiên im bặt, cúi đầu.

Tang Đàm đang lo lắng không biết làm thế nào ứng phó với Mạc Nhiên, thấy Sở Bắc Tiệp lên tiếng thì vội nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Đại vương đang đợi trong cung, mời Vương gia lên ngựa, theo hạ quan vào thành.” Đoạn hắn sai người đem ngựa của Sở Bắc Tiệp đến.

Vốn nắm giữ binh quyền nhiều năm nay, không thích a dua phỉnh nịnh, Sở Bắc Tiệp vẫn luôn mắng vô mặt đám con nhà giàu sang quyền quý, nên đám quý tộc vừa sợ vừa hận chàng. Trước đây đương nhiên là chàng không sợ gì đám tiểu nhân này, nhưng tình hình trước mắt hai vị vương tử bị hại, đúng vào lúc Sở Bắc Tiệp dẫn đại quân vội vã trở về thành đô, nếu có kẻ tiểu nhân buông lời khích bác, khó đảm bảo rằng Đại vương sẽ không nghi ngờ. Mạc Nhiên vẫn hiểu rõ những chuyện bên trong, nghĩ bụng dù có thể nào cũng không thể để Vương gia đơn độc vào thành, bèn trầm giọng: “Mạc Nhiên và những vị tướng thân cận sẽ theo Vương gia vào thành.”

Không ngờ lời này trúng với tâm ý của mình, Tang Đàm cười đáp: “Các vị tướng quân thân cận của Vương gia không cần ở lại đây, mà có thể theo Vương gia vào thành. Đại vương còn nói, lần này viễn chinh Bắc Mạc, Đông Lâm liên tiếp đại thắng, phải trọng thưởng cho các vị tướng quân có công. Nghe nói Mạc Nhiên tướng quân luôn dẫn đầu quân sĩ, đã mấy lần lập được công lớn. Đại vương nói, mời Mạc Nhiên tướng quân cùng Trấn Bắc vương vào cung, Đại vương sẽ đích thân ban thưởng.”

Tang Đàm càng cười thân thiết bao nhiêu, quần tướng càng cảm thấy sởn gai ốc bấy nhiêu. Bốn chữ “đánh sạch một mẻ” không hẹn mà cùng hiện ra trong đầu họ. Quần tướng lần lượt nắm chắc bảo kiếm đeo nơi thắt lưng, mắt nhìn Sở Bắc Tiệp.

Thân hình sừng sững của Sở Bắc Tiệp vững chãi như cả đời này không bao giờ nghiêng lệch, đôi môi mỏng mím nhẹ, những đường nét tựa đao khắc trong ánh tịch dương không một tia biểu cảm, khiến cả khuôn mặt chàng như được đúc bằng gang. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía thành đô hùng vĩ tráng lệ xa xa, chàng lãnh đạm hỏi: “Tang Đàm, trả lời ta một câu.”

Tang Đàm nghe thấy giọng nói băng lạnh ấy thì khẽ rùng mình. Biết bản thân đang đứng trước một đệ nhất mãnh tướng Đông Lâm giết người không ghê tay, uy danh vang dội tứ quốc, lại đang thống soái mười vạn quân tinh nhuệ vừa từ chiến trường xa xôi trở về, lúc này chỉ cần nói sai một chữ, Trấn Bắc vương có thể sẽ giết mình - đường đường là tả thừa tướng uy phong tám hướng - như bóp chết một con kiến, Tang Đàm không dám nhìn vào đôi mắt sắc bén của Sở Bắc Tiệp, cúi đầu đáp: “Vương gia cứ hỏi, Tang Đàm xin trả lời bằng hết.”

“Thừa tướng có tin là bản vương liên quan đến cái chết của hai vương tử không?”

Câu hỏi này vô cùng gian ngoan.

Nếu Sở Bắc Tiệp hỏi là “Đại vương có nghĩ cái chết của hai vương tử liên quan đến bản vương không?” Tang Đàm còn có thể ra vẻ bổn phận của một trung thần, đáp rằng không dám tự tiện suy đoán tâm ý của Đại vương.

Nhưng Sở Bắc Tiệp đã ra đòn phủ đầu, hỏi thẳng cách nghĩ của Tang Đàm, không cho hắn cơ hội nói một câu “không biết”. Như vậy, Tang Đàm chỉ có hai con đường lựa chọn, thật thà hoặc dối trá.

Đương nhiên là trong tình thế này, Tang Đàm không thể trở mặt với Sở Bắc Tiệp, càng không thể nói thực lòng mình, như thế khác nào tự kề dao vào cổ. Nhưng nếu trước mười vạn tướng sĩ, Tang Đàm nói câu “Tang Đàm quyết không tin vương gia có liên quan đến cái chết của hai vương tử”, ngộ nhỡ có kẻ tiểu nhân ghi nhớ chuyện này mà uốn ba tấc lưỡi bẩm báo với Đại vương, cũng đủ để Đại vương quy cho hắn tội danh “theo Trấn Bắc vương” mưu phản, chu di cửu tộc.

Bao nhiêu ý nghĩ thoáng qua trong chốc lát, dù nổi tiếng với tài ứng đối, Tang Đàm cũng phải toát mồ hôi, mặt mũi trắng bệch, lắp ba lắp bắp: “Vương gia... việc này...”

“Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?” Sở Bắc Tiệp cười mà như không, “Tả thừa tướng chỉ cần trả lời, ngài cho rằng có liên quan hay không liên quan.”

Thấy Sở Bắc Tiệp nhìn mình ý tứ sâu xa, Tang Đàm càng luống cuống mà lùi ra sau hai bước: “Hạ quan không dám... không dám...,” rồi đưa tay lau trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Ha ha...” Không đợi Tang Đàm trả lời, Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu cười một hồi dài, nét mặt thoáng tia bi phẫn không nói thành lời. Một lúc sau, Sở Bắc Tiệp không cười nữa, trầm giọng hỏi, “Phủ Trấn Bắc vương đã bị lục soát rồi phải không?”

Sắc mặt Tang Đàm hoàn toàn thay đổi: “Làm gì có chuyện đó! Kẻ nào... kẻ nào lại dám tung tin bịa đặt?” Nói xong, hai bàn tay giấu trong ống tay áo của hắn càng run rẩy.

Dám nói dối trước mặt Trấn Bắc vương mà sắc mặt không hề thay đổi, trong thiên hạ chắc chỉ có mình nữ nhân đó.

Sở Bắc Tiệp quay lại, lặng lẽ nhìn Tang Đàm, rồi lại nhìn về phía thành đô, tâm tư như xuyên qua năm mươi dặm trở về vương phủ quen thuộc của mình. Hồi lâu, chàng mới thở dài: “Tiểu viện cuối cùng ở phía đông của vương phủ, ngoài cửa trồng những chậu hoa màu tím, trong gian phòng còn có một cây đàn cổ.” Thở than hồi lâu, giọng chàng bỗng trầm xuống, lạnh lùng phát lệnh: “Bắt lấy!”

Râu tóc Tang Đàm vốn đã dựng ngược, nghe thấy mệnh lệnh của Sở Bắc Tiệp bỗng rùng mình một cái, đang cố cắn răng lấy vật trong tay áo ra, thì Mạc Nhiên đã nhào đến. Tang Đàm là quan văn, đâu phải là đối thủ của mấy tướng quân vốn lăn lộn trên sa trường, ngay tức khắc hắn ngã lăn ra đất.

Tang Đàm ngã xuống đất, kinh hãi, giọng run rẩy: “Bản thừa tướng là người truyền Vương lệnh, Vương gia làm thế này chẳng khác nào mưu phản.” Mấy cận vệ thân thiết phía sau Sở Bắc Tiệp cũng xông lên, trói Tang Đàm lại.

Mấy chục thị vệ trong cung đình đi theo Tang Đàm cũng không khá gì hơn. Họ còn chưa kịp phản ứng, mấy trăm ánh kiếm sáng lóa xung quanh đã đồng loạt rút “xoẹt” khỏi bao, vây kín lấy họ.

Trong nháy mắt, đoàn nghênh đón Trấn Bắc vương vào thành đã bị trói chặt như cái “bánh chưng.”

Mạc Nhiên đẩy Tang Đàm về phía chân Sở Bắc Tiệp, bẩm báo: “Vương gia, trong ống tay áo của ông ta có giấu nỏ ngắn. Ba mũi tên đều được tẩm thuốc độc, nếu bắn sát người, khó ai có thể tránh được.”

Mấy âm thanh buồn bã vang lên, nỏ ngắn và tên bị vứt xuống nền đất vàng, bám đầy bụi.

Ánh mắt Sở Bắc Tiệp dừng lại trên đỉnh đầu Tang Đàm. Cả người Tang Đàm run rẩy, phụ mẫu thê tử đều ở thành đô, hắn không thể bỏ mặc tính mạng của cả cửu tộc để xin Sở Bắc Tiệp một con đường sống. Nếu đã phải chết, thà ngẩng cao đầu vênh cái mặt đang run rẩy mà hét lên: “Sở Bắc Tiệp, chẳng lẽ ngươi tưởng rằng, giết được hai vương tử, Đại vương không còn người kế tục, thì sẽ đến lượt ngươi ngồi vào vương vị của Đông Lâm sao? Ngươi tàn nhẫn điên rồ đến mức đó, nhưng Đại vương anh minh hơn người, sao lại không nhận ra độc kế của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, phủ Trấn Bắc vương đã bị lục soát, bọn phản nghịch ngươi che giấu ở thành đô đã bị Đại vương quét sạch cả đám rồi! Ta hận mình sinh ra chỉ là một quan văn, không thể ra tay tàn độc nên chưa kịp bắn ba mũi tên này vào thẳng ngực ngươi.”

Sở Bắc Tiệp mặc kệ hắn giận dữ gào thét một hồi, hai hàng lông mày cũng chẳng thèm chau lại. chỉ nhìn chăm chăm vào mũi tên nhuộm màu xanh sẫm đang nằm dưới đất, buồn rầu hỏi: “Mũi tên độc này là ý chỉ của Đại vương sao?”

“Hừ, nếu không phải vì Đại vương niệm tình huynh đệ, không muốn làm hại đến tính mạng của ngươi, mà chỉ muốn dụ ngươi về cung xử phạt, ta sao có thể để lỡ bao cơ hội bắn mũi tên này thẳng vào ngực ngươi?” Tang Đàm có vẻ hối hận.

Sở Bắc Tiệp tỏ vẻ khinh thường: “Tên độc bắn ta, cho dù có lấy được tính mạng của bản vương hay không, ngươi cũng chẳng thoát khỏi mười vạn tinh binh đang bao vây ở đây, chết mà không có đất chôn. Không dám ra tay, sợ chết thì nói là sợ chết, còn làm ra vẻ nhân từ khảng khái đến nực cười.”

Khuôn mặt già nua của Tang Đàm đỏ rần, hai mắt trợn tròn như con ếch bị phình da, nhìn ngược ngó xuôi mà chẳng nói được lời nào.

Sở Bắc Tiệp chắp tay sau lưng, cũng chẳng thèm nhìn Tang Đàm lấy một cái, nói: “Hai vương tử bị hại, đúng là có khả năng bản vương trở thành người kế thừa sáng giá nhất của vương vị Đông Lâm. Nhưng Đại vương có chứng cứ gì mà khẳng định việc này là do bản vương làm?”

Tang Đàm lộ vẻ ngang ngược của quan văn, quay đi không đáp.

Mạc Nhiên đứng sau hắn, nói giọng lạnh lùng: “Tả thừa tướng chưa từng dẫn quân, không biết trong quân có một quy định. Nếu bắt được tù binh không chịu phục tùng, quân đội sẽ lột hết y phục của tù binh để mua vui cho các huynh đệ, rồi mới tiến hành tra khảo.”

Sắc mặt Tang Đàm trắng bệch.

Quân doanh không có nữ nhân, hàng vạn binh sĩ bị cấm dục bao nhiêu ngày nay, không cần đoán cũng biết hai chữ “mua vui” ấy có nghĩa gì. Tra khảo kìm kẹp đã đành, còn nỗi nhục bị lột sạch y phục làm trò mua vui, có chết hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại tổ tông. Toàn thân Tang Đàm run rẩy, không còn vẻ cứng đầu lúc trước nữa.

“Nói.” Sở Bắc Tiệp vẫn đứng nguyên chỗ cũ, giọng lạnh lùng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tang Đàm mồ hôi ròng ròng, quay lại nhìn Mạc Nhiên vẻ oán hận, nghiến răng đáp: “Vương gia tưởng rằng độc kế của mình hoàn toàn kín kẽ hay sao? Ngay đêm đó, Đại vương đã bắt được tên tặc tử hạ độc, sau khi tra khảo hắn, hắn đã cung khai là gian tế của Bắc Mạc, còn người cung cấp độc dược chính là nữ tử họ Bạch, tên Sính Đình. Hừ, Bạch Sính Đình chẳng phải chính là nữ nhân được sủng ái nhất trong phủ của Vương gia hay sao?”

Mạc Nhiên nghe mà sững sờ, ngạc nhiên nhìn Sở Bắc Tiệp.

Trời đất lặng im, cả cơn cuồng phong gào thét tàn phá lúc trước giờ cũng im bặt.

Dáng hình vững như bàn thạch của Sở Bắc Tiệp không hề nhúc nhích, không ai có thể nhìn thấu biểu cảm trên khuôn mặt ấy. Toàn quân im lặng như tờ, không có dù chỉ một tiếng ho, tất cả tướng sĩ đều hướng mắt về vị chủ soái uy phong của họ.

Khi ánh tịch dương cuối cùng buông xuống, Sở Bắc Tiệp khẽ hỏi: “Mạc Nhiên, ngươi thấy tình hình trước mắt thế nào?”

Không biết tại sao, Mạc Nhiên cũng lo lắng đến nỗi hai tay run lẩy bẩy, rồi kinh hãi quỳ xuống, giọng ngờ vực: “Nếu những lời Tang Đàm vừa nói là thực, thì không có cách nào loại bỏ sự nghi ngờ của Đại vương với Vương gia.”

Bỗng chốc, cả bình nguyên rộng lớn im lìm vẻ chết chóc.

Những tướng lĩnh đứng bên trên đều nghe rõ mồn một lời của Sở Bắc Tiệp và Mạc Nhiên vừa nói.

“Ngươi có tin bản vương đã hại hai vương tử không?”

“Không tin.”

“Đại vương có tin không?”

Mạc Nhiên do dự một lát, rồi đáp bằng giọng chắc chắn: “Đại vương sẽ tin. Theo luật kế thừa của vương tộc, nếu Đại vương không có người kế tục, Vương gia sẽ là người kế thừa vương vị. Nữ tử chỉ thị hạ độc lại từng có giao tình với Vương gia, cộng thêm việc đúng lúc này Vương gia lại dẫn đại quân quay về, Đại vương sao có thể không nghi ngờ?”

Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu nhìn màn đêm buông xuống, đến khi ánh tịch dương cuối cùng cũng biến mất, mới lẩm bẩm: “Vì sự bình yên của Đông Lâm, hành động này của Đại vương cũng là vạn bất đắc dĩ. Nếu bản vương phụng lệnh vào thành, Đại vương sẽ tàn sát cả bản vương và những người có liên quan đến Trấn Bắc vương phủ. Đổi lại là bản vương, bản vương cũng sẽ làm thế.” Nói xong, chàng lại buồn bã thở dài.

Phịch!

Các tướng lĩnh sau lưng bỗng nhất loạt quỳ xuống.

Thần uy tướng quân Quân Xá trầm giọng nói: “Chúng thần nguyện theo vương gia vào thành làm rõ sự thực với Đại vương. Quân Xá xin mang tính mạng của toàn tộc ra để đảm bảo sự trong sạch của Vương gia.”

“Chúng thần cũng nguyện mang tính mạng của toàn tộc ra đảm bảo cho sự trong sạch của Vương gia.”

Lời thề của họ vang dội trong màn đêm tối tăm.

“Các ngươi theo ta chinh chiến bao năm nay, nếu Đại vương nghi ngờ ta, thì làm sao có thể bỏ qua các ngươi? Vào thành, chắc chắn chỉ có một con đường chết. Cả hai con đường trước mắt đều không có lối thoát. Vào thành, mình ta nhận lấy cái chết chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu cả tướng lĩnh chúng ta bị tàn sát, thì quân lực Đông Lâm sẽ bị tổn thất nặng nề. Đông Lâm sẽ không còn đủ khả năng tự bảo vệ mình, chứ chưa nói đến việc mở mang bờ cõi. Nếu không vào thành, Đại vương càng chắc chắn chúng ta đang mưu phản.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx