Mới vào Đông gia có mấy ngày nhưng Ninh Mẫn biết, ở đây ngoài lão gia gia ra thì không có kẻ nào yêu thích Hàn Tịnh cả, bao gồm cả Đông Đình Phong. Cho nên, lúc bị xỉ nhục cô căn bản không nghĩ đến hắn. Giờ khắc này, khi cô một mình đối mặt với khuôn mặt thẹn quá hóa giận, chỉ hận nỗi không thể ăn tươi nuốt sống cô kia, thì đột nhiên nghe thấy thanh âm đầy từ tính, trong thanh âm lạnh lùng ấy cũng có vài phần quan tâm khiến cô không khỏi có chút ngây ngốc.
Cô xoay người lại nhìn về phía hành lang rực đèn, Đông Đình Phong cùng hai nam nhân tuấn kiệt khác đang đi tới. Chỉ liếc mắt một cái cô có thể biết hai vị này là ai, kẻ có khuôn mặt cương nghị anh tuấn này là lục thúc của hắn, giám đốc cao cấp của Đông thị, còn người chính khí ôn hòa kia là thất thúc của hắn, bác sĩ danh tiếng khoa phẫu thuật chỉnh hình.
“Mọi người đến cả rồi, thật có lỗi, hôm nay công ty hơi nhiều việc nên đến muộn.”
Đông Đình Phong chầm chậm bước về phía Ninh Mẫn nắm lấy tay cô. Trông bọn họ bây giờ thật giống như đôi phu thê ân ân ái ái, cảm nhận được đôi bàn tay lạnh buốt của Ninh Mẫn, hắn cau mày nói:
“Tay tại sao lại lạnh như vậy? Trương thẩm, phiền thẩm đến bát viên lấy giúp Hàn Tịnh một chiếc áo choàng.”
“Vâng thưa đại thiếu!”
Bà đang trong phòng khách khi nhận lệnh lập tức đi ngay.
Đột nhiên Ninh Mẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, bởi vì bàn tay của hắn cùng với sự ấm áp từ cơ thể hắn khiến cô thấy dễ chịu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô có chút hoang mang: Lần này, cô khiến hắn gặp nhiều phiền phức đến vậy mà con người này trước mặt người nhà vẫn có thể tỏ ra thân mật như không có chuyện gì xảy ra sao?
Cô hiểu rõ hắn hành động như vậy là có ý gì: Không đến mức khiến người nhà hắn coi thường cô, trong lúc này vô hình như muốn tuyên bố, quan hệ giữa cô và hắn không hề rạn nứt. Hắn vẫn là chỗ dựa của cô. Đánh chó cũng phải biết mặt chủ. Không ít người vì vậy mà có chút kiêng nể.
Nhưng tại sao hắn lại phải làm như vậy?
Cô không có nghĩ ra, lại bị hắn kéo đến chỗ bàn lớn.
“Cẩn Chi, cháu đến thật đúng lúc, nam nhân có bản lĩnh phải biết quản đàn bà của mình cho tốt. Tề gia trị quốc bình thiên hạ, tề gia vẫn phải đặt lên hàng đầu. Cháu xem xem cô vợ này của cháu, gây ra chuyện rèm pha như vậy, nhưng miệng vẫn lớn tiếng, dáng vẻ vẫn phách lối. Cho ta hỏi một chút: Tại sao da mặt cô ta lại dày như vậy, dựa vào lão gia hồ đồ chống lưng sao, còn dám dạy dỗ cả em gái cháu, dám trợn mắt nói dối, làm bộ đáng thương như kiểu ta đổ oan cho cô ta? Chuyện đã rõ mười mươi như vậy mà cô ta không biết xấu hổ đến chỗ này tỏ ra vô tội làm trò ủy khuất? Cháu sai rồi, cháu vừa tới lại xem cô ta như bảo bối mà bao bọc, nỗi nhục nhã này cháu nuốt trôi sao? Chuyện này nếu một khi truyền ra ngoài, thì danh tiếng Đông đại thiếu cháu bị cắm sừng sẽ...”
Đông Hà chưa chịu thua ai bao giờ, bà ta đương nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, nệm đôi giầy cao gót xuống nền, tiến về phía trước mang theo vẻ lãnh ngạo thường ngày hắng giọng trước mặt cháu dâu mà quở trách dạy bảo Đông Đình Phong.
Bà ta và đứa cháu này bằng mặt nhưng không bằng lòng, một khi nắm được điểm yếu nhất định không buông tha.
Đông Đình Phong sao có thể không biết được ý tứ của tứ cô cô mình, hắn nhíu mày vừa ân cần cởi áo ngoài khoác cho Ninh Mẫn vừa chất vấn ngược lại:
“Tứ cô cô... Con mắt nào của người nhìn thấy vợ cháu **? Lại là mấy tấm ảnh kia sao? Hiện nay kĩ thuật photoshop phát triển như thế, cái gì cũng có thể làm giả được. Nếu mấy tấm ảnh kia là thật, tại sao lại tự động tiêu hủy. Điều này chứng minh kẻ gửi tấm bưu phẩm đó là cố ý... Người cái gì cũng từng thấy qua như cô cô, sao đột nhiên lại tin vào mấy thủ đoạn không rõ ràng như vậy? Tịnh Tịnh nói không sai, cô cô thân làm trưởng bối, lại không phân biệt thị phi trắng đen, nghe tin đồn nhảm tổn hại danh dự, cách làm như vậy thật sự làm tổn hại đến hình tượng anh minh của cô từ xưa đến nay. Thực sự là không nên.”
Hắn vừa mở miệng liền nhắc đến chuyện mấy tấm ảnh nói cho rõ càng khiến mặt của Đông Hà tái xanh.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, cố ý quan sát vẻ mặt của mọi người sau đó lại tiếp tục nói:
“Chính xác, Tịnh Tịnh đã từng qua lại với Thôi Tán kia, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, cô ấy hiện tại đã là vợ của cháu, là mẹ của Tiểu Kỳ. Cô ấy làm sao có thể cùng Thôi Tán dây dưa không rõ? Mấy tấm ảnh đó, tất cả đều hành động vu oan. Cháu biết mọi người đều vì chuyện mấy ngày nay mà đối với Tịnh Tịnh có chút hiểu lầm, cũng đúng thôi, đầu óc Thôi Tán đó rất có khả năng hại người. Anh ta bày ra liên hoàn kế này là muốn Đông gia cô lập Tịnh Tịnh. Chuyện này, cháu và gia gia đã điều tra xong. Hôm nay nhân lúc cả đại gia đình có mặt vốn định cùng mọi người nó rõ.”’
“Chuyện xảy ra là như vậy: Hôm đó, Thôi Tán mượn cớ mẹ của Tịnh Tịnh bị thua tiền, bắt Tịnh Tịnh qua, nhân cơ hội này chụp trộm Tịnh Tịnh rồi xử lý qua photoshop, anh ta rắp tâm phá hỏng hình tượng của Tịnh Tịnh sau đó còn ép buộc Tịnh Tịnh đến bữa tiệc của Y gia nhằm kích động chúng ta, không phải là muốn làm lớn chuyện, mà muốn Đông gia mất mặt, cũng may việc này không có ồn ào. Toàn bộ quá trình là như vậy, tổng thể mà nói Tịnh Tịnh cũng là người bị hại.”
“Cho nên tứ cô cô mong người đừng phân biệt đối xử với Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh yếu đuối, cơ thể lại mới bình phục, mặc kệ thế nào người là trưởng bối nên rộng lượng một chút, sau đó người cũng bớt giận với cô ấy. Gia gia muốn gia đình đoàn kết, hòa khí. Có tức giận thì nên ở bên ngoài, Đông gia không gây khó dễ cho người nhà mình.”
Ninh Mẫn nghe xong cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất: Đông Đình Phong thật là kỳ lạ, tự nhiên lại đứng ra bảo vệ cô, thay cô giải vây.
Bất luận kẻ nào thấy mấy tấm ảnh ấy đều sẽ sôi máu, nhưng hắn thì không, lại còn chứng minh đó là kết quả của photoshop; bất kỳ nam nhân nào thấy vợ mình cùng người đàn ông khác tham dự dạ tiệc cũng đều tức giận, nhưng hắn vẫn không phải ứng gì, lại mạnh miệng tuyên bố đó là hành vi đơn phương của Thôi Tán, hắn đang giúp cô giải vây sao.
Nam nhân này có vẻ quá đại từ đại lượng rồi không!
Mọi người, hết anh nhìn tôi rồi tôi nhìn anh, không kẻ nào dám mở miệng.
Đông Diệu Tuấn nhếch mép cười một tiếng: Nhìn điệu bộ này, tên tiểu tử kia đối với Hàn Tịnh vẫn còn chút tình cảm.
Đông Diệu Kỳ híp mắt: Đứa cháu trai này của hắn thật là thâm sâu khó đoán.
Đông Đình Nam, Đông Đình Bắc lúc đó nhìn nhau: Nhất thời không đoán ra đâu là thật.
Đông Anh nghi ngờ: Nếu tất cả đều là đại đường ca tự biên tự diễn, thì tại sao đại đường ca lại muốn bảo vệ nữ nhân này?
Đông Lôi cắn môi quan sát: Nữ nhân này căn bản không đáng để anh trai cô bảo vệ.
Trong góc phòng Tống Minh Hạo vẫn lạnh lùng quan sát.
Đông Hà tức quá cười ra tiếng:
“Ồ, Cẩn Chi, cháu đảo lộn tất cả như vậy là nuông chiều cô ta. Chuyện xấu đã thành ra như vậy mà cháu vẫn còn muốn thay cô ta nói dối? Cháu thật là... nghịch chủng của Đông gia chúng ta...”
“Đủ rồi, nếu như Cẩn Chi nói chuyện này nó đã điều tra rõ ràng, vậy thì A Hà cô cũng nói ít một hai câu đi. Còn những người khác sau này không được phép lấy chuyện đó ra bịa đặt linh tinh...”
Tam thúc Đông Diệu Xa đứng lên, cắt đứt những lời mát mẻ của Đông Hà, lại dùng ánh mắt cảnh cáo với đứa cháu của mình sau đó nhìn về phía Ninh Mẫn:
“Tịnh Tịnh, cô là cháu dâu của Đông gia, sau này làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ đến Đông gia. Cô phải hiểu một chuyện: Cẩn Chi bảo vệ cô là vì lão gia thương cô, nên ngàn vạn lần đừng làm chuyện tổn thương lão gia. Cô luôn là đứa hiểu chuyện. Nếu ngay từ đầu cô chọn tận hiếu thì phải làm đến nơi đến chốn...”
Câu này cũng xem như cáo phổ.
Nhưng nói chưa xong thì điện thoại Đông Đình Phong reo lên, hắn nghe máy, sắc một đột nhiên có chút biến đổi:
“Được, ta đến ngay!”
Sau khi tắt mắt, hắn nắm tay Ninh Mẫn kéo ra ngoài.
“A, đây là muốn đi đâu?”
Ninh Mẫn có chút không theo kịp, vội vàng hỏi.
Đông Đình Phong không quay đầu, chỉ trầm giọng nói:
“Gia gia ngất xỉu! Cũng may bác sĩ bên cạnh, hiện tại đã tỉnh lại, bác sĩ nói gia gia muốn gặp cô.”
***
Mười phút sau, Đông Đình Phong và Ninh Mẫn đứng trước mặt Đông Lục Phúc.
“Gia gia, người còn cảm thấy không khỏe chỗ nào?”
Ninh Mẫn ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi.
Đông Lục Phúc nghe được mới từ từ mở mắt, thấy con trai, con gái đều ở đây, nhìn xung quanh một vòng, thở dài một tiếng:
“Khỏe hay không cũng chỉ là một bước tiến vào quan tài! Tịnh Tịnh à, gia gia cháu cả đời này không có nguyện vọng nào khác, duy nhất chỉ không yên tâm về cháu, cháu và Cẩn Chi nếu không thể hòa hợp, nếu ngày nào đó ta tắt thở thì cũng chết không nhắm được mắt. Cho nên, Tịnh Tịnh hãy sinh cho Cẩn Chi một đứa nữa cùng nhau sống hạnh phúc, có được không?”
Yêu cầu này, thực đúng là mơ tưởng mà!
Sắc mặt của Đông Lục Phúc vô cùng khó coi, bác sĩ nói, tình hình của lão gia không mấy khả quan, lúc ở bên ngoài đã được dặn dò qua, nhất định không được làm lão gia kích động. Lần này ngất đi, nguyên nhân là do kích động vì suy nghĩ quá nhiều. Lão gia vốn bị bệnh tim, lúc còn trẻ, biểu hiện không rõ rệt, nhưng bây giờ tuổi đã cao, bệnh tình lại tái phát, mấy năm nay hoàn toàn dựa vào thuốc để duy trì, tuổi tác càng lớn cộng thêm tâm bệnh nên có tiền cũng không thể trị tận gốc.
Tâm nguyện lớn nhất của ông cụ bây giờ là hy vọng đôi vợ chồng Hàn Tịnh và Đông Đình Phong có thể sống hạnh phúc.
Sau khi Ninh Mẫn nghe xong, da đầu lập tức tê dại, thật muốn đào một cái lỗ tự mình chui xuống.
Cô thật sự không hiểu, tiên sinh này, tại sao lại muốn ép người như vậy, những người tinh mắt đều có thể nhìn ra, đôi vợ chồng này căn bản không thể sống cùng nhau, ông ta có lộn không trừ phi trói họ cùng một chỗ.
Ê, mà cô luôn thấy chuyện này có chút cổ quái?
Hiện tại cô vẫn chưa đoán ra.
“Gia gia, gia gia đừng nghĩ nhiều nữa, sinh con không phải là chuyện gia gia muốn thì ngày mai lập tức sinh được đâu ạ.”
Đông Đình Phong đứng cạnh Ninh Mẫn, đuôi mắt khẽ rướn lên, liếc một cái nhìn bộ dạng buồn bực của cô nói:
“Gia gia phải giữ gìn sức khỏe cho tốt như vậy mới có cơ hội nhìn thấy.”
“Nói như vậy, các cháu đã đồng ý với ông già này rồi đúng không?”
Đông Lục Phúc lộ ra nét mặt vui mừng.
“Vâng, người phải chờ đấy!”
Sặc, hắn ta thực sự muốn đáp ứng ý nguyện của gia gia mà làm trái lương tâm sinh con sao?
Ninh Mẫn thiếu chút nữa ngã ngụy, tinh thần cổ quái liếc nhìn hắn một cái, gò má rất anh tuấn, càng đặc biệt hơn dưới ánh đèn, tuấn kiệt khiến kẻ khác phẫn nộ, khuôn mặt còn lưu lại nét nghiêm túc, khiến người ta có cảm khác những lời của hắn không có gì là giả dối. Tâm can cô đập lên một tiếng không rõ, trong tiềm thức muốn bài xích khuôn mặt nguy hiểm của nam nhân này.
Trong phòng, tất cả người ở, mỗi người một tâm tình, đem ánh mắt đổ dồn trên người cặp phu thê đang muốn sinh thêm baby.
Kẻ tức giận nhất lúc này là Đông Lôi, nếu không phải gia gia đang bị bệnh, cô thật sự muốn làm loạn lên một trận: Gia gia căn bản là ỷ vào mình bị bệnh gây khó dễ cho anh trai cô. Thế nào cũng muốn dồn anh cô đến bước đường cùng muốn cam tâm. Cô nghiến răng, nếu không phải Đông phu nhân Hà Cúc Hoa kéo lại, chỉ sợ cô sớm đã chạy ra làm loạn.
“Tịnh Tịnh, Cẩn Chi đồng ý rồi, còn cháu thì sao? Cháu nghĩ thế nào?”
Đông Lục Phúc được nước dồn ép cô.
Ninh Mẫn cắn môi, cô rất muốn từ chối, nhưng, một khi từ chối thì chẳng khác nào tuyên bố đối đầu với Đông Đình Phong. Đến lúc xích mích, không cần thiết là chuyện xấu gì, nhưng cô sợ có thể làm kích động vị gia gia này. Nếu gia gia này vì nguyện do của cô mà gặp chuyện không hay thì người của Đông gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Tiếp đó cô sẽ phải đối mặt với cái thảm cảnh gọi là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay.
Nhưng hết lần này đến này khác, cô cần hợp pháp cái thân phận Hàn Tịnh này thì cuộc hôn nhân với Đông Đình Phong, cô tuyệt đối không được khiến Đông Lục Phúc kích động mà ngã bệnh, và cái ước định không nói ra của Đông Đình Phong, dùng phương thức hòa bình để chia tay. Như vậy, tương lai của cô mới gặp phải phiền phức.
Càng nghĩ, cô cuối cùng cũng phải khuất phục trước sự thật tàn khốc, ôn nhu nói một tiếng:
“Gia gia, chuyện này phải từ từ mới có được ạ!”
“Đúng, gia gia biết chuyện này không thể nóng vội, gia gia chỉ muốn hỏi cháu, cháu tự nguyện không?”
Haizz, lão già đúng là có khả năng bức người phát điên mà.
“Tịnh Tịnh tự nguyện!”
Cô toát mồ hôi để nói ra bốn từ này, tự thấy trong đáy mắt Đông Đình Phong có một tia sáng chợt léo lên.
Có phải cô đã sập bẫy rồi không?
Trong lòng cô có linh cảm không tốt.
Bữa tối, Đông Lục Phúc không tham dự, những người khác của Đông gia chỉ cùng nhau ăn một bữa.
Ăn xong, Đông Đình Phong cũng không giống như mọi lần, nán lại nói chuyện phiếm, mà trước mặt mọi người, kéo Ninh Mẫn rồi nói một tiếng “Chúng tôi về trước...”
Hai người dắt nhau ra Tụ Đức Hiên.
“Ta vẫn chưa ăn xong mà Cẩn Chi!” Đông Hà lắc đầu, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn sắc mặt thâm trầm của chị dâu Hà Cúc Hoa: “Thật sự khiến người khác chịu không nổi mà!”
“Bốp!”
Hà Cúc Hoa biết Đông Đình Phong chỉ là tùy cơ ứng biến để đối phó với gia gia, nhưng khi tận tai nghe thấy con trai đáp ứng chuyện này, trong lòng ít nhiều cũng có chút không hài lòng, hiện tại lại bị châm chọc, không khỏi khó chịu đập bát xuống bàn, thanh âm lạnh lùng hỏi lại:
“Tứ muội nói gì vậy, Cẩn Chi một lòng hiếu thuận với lão gia, lẽ nào là sai? Có phải cô muốn thấy lão gia tức giận nằm liệt giường mới hài lòng?”
Bà lạnh giọng nói ra một câu, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Đông Lôi cũng chẳng còn tâm trạng để ở lại chỗ này, liền đứng dậy đi ra.
“Tứ đường tỷ, ăn nói có đức một chút!”
Thấy hai mẹ con Hà Cúc Hoa ra khỏi phòng, Đông Diệu Tuấn cau mày, nhiều chuyện nói ra một câu: “Hai vợ chồng Cẩn Chi nếu có thể hòa hợp, đó là chuyện tốt. Hơn nữa, chuyện ngày hôm đó nói trắng ra chẳng có gì nghiêm trọng.”
“Không nghiêm trọng? Chúng ta đều biết rõ, mấy lời giải thích và cái chân tướng gì gì đó, chẳng qua là Đông đại thiếu của chúng ta muốn thay nữ nhân ** của nó giải vây mà thôi.” Đông Hà mới không tin mấy lời bịa đặt kia.
“Có nghiêm trọng hay không, ta cũng không quan tâm. Dù sao, cô ta cũng không phải là của ta. Kỳ thực, ta tò mò nhất chính là, tối hôm nay đại đường ca có phải lại muốn lên giường với cô ta không...”
Đông Đình Bắc cười có chút tà ý, đáy mắt khó có thể che dấu được vẻ ngạc nhiên:
“Đại đường ca tại sao lại nghe lời gia gia như vậy. Gia gia bắt cưới, anh ấy liền cưới, gia gia bắt anh ấy cùng nữ nhân kia sinh con, anh ấy ăn cơm xong thì lập tức cùng nữ nhân đó về phòng siêng năng tạo em bé... Bên ngoài mọi người đều nói đại đường ca là kẻ khó dây nhất của Đông gia, so với lão gia gia còn khó hơn, nhưng anh ấy một khi gặp lão gia gia, tại sao lại khuất phục như vậy? Chuyện này có gì đó không chính đáng!”
Đông Diệu Tuấn không nói lời nào, chính xác, chuyện ngày hôm nay, có điểm cổ quái. Trong ký ức của anh, Đông Đình Phong không phải là kẻ dễ dàng chấp nhận như vậy, hay đây chỉ là kế sách kéo dài của hắn. Chuyện sinh con, không phải lập trình máy tính mà nói có là có luôn. Bỏ lỡ thời kỳ rụng trứng của tháng này, phải chờ đến tháng sau. Đây là cách dễ dàng nhất để kéo dài.
***
Bát viên, Đông gia.
Ninh Mẫn đi phía trước, trên mặt đất, có trải thảm, đi lên thật mềm, yên tĩnh không một tiếng động.
Cô đi có chút vui vẻ, bước nhanh lên lầu, tay xoa xoa vào quần, rất muốn đem nhưng hơi ấm dư thừa mà hắn vừa nắm tay cô lau đi. Không biết tại sao, lúc nam nhân này nắm tay cô, đột nhiên thấy toàn thân không thoải mái, giống như chạm vào nước nóng vậy.
Phía sau truyền tới giọng nói của Đông Đình Phong và chị Giang:
“Pha một bình trà mới đem lên phòng cho ta.”
“Là phòng của cậu hay là phòng của thiếu phu nhân?”
Đông Đình Phong nhìn thấy sắc mặt nữ nhân đang đi phía trước có chút vội vàng, vì câu này mà cảm thấy bối rối, hắn nhếch môi cười nhẹ, đem chiếc cà vạt vứt xuống salon, xoa xoa cổ của mình, sau đó dừng lại nói:
“Phòng của ta và thiếu phu nhân! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ về phòng ngủ!”
Chị Giang không khỏi đa nghi liếc mắt nhìn, bởi vì hiếm nha, chị chứng kiến Đông Đình Phong từ nhỏ lớn lên, làm việc trong căn nhà này cũng được hơn mười năm, cái chị hiểu rõ nhất là từ lúc Đông đại thiếu và Hàn Tịnh kết hôn đến nay, căn bản hắn chưa từng ngủ qua tại đây.
Sau khi Hàn Tịnh sinh con, hắn ta cũng chỉ nhìn đứa bé có vài lần.
Cho đến khi Hàn Tịnh mắc bệnh trầm cảm, hắn mới dành cho cô một chút quan tâm.
Đáng tiếc lúc đó, tâm chí Hàn Tịnh không rõ ràng, có một lần, cô cầm kéo muốn đâm chết Đông Kỳ, đúng lúc đại thiếu nhìn thấy, cũng may đại thiếu nhanh chân nhanh tay đoạt lấy Đông Kỳ, tiểu thiếu gia ngoài trừ bị trầy xước một chút ra thì không bị thương nặng. Từ đó, để bảo vệ Đông Kỳ lão gia đã chấp nhận ý kiến của đại thiếu, đưa Hàn Tịnh sang Hoa Châu trị liệu.
Hiện tại xem ra, năm năm trị liệu đã có kết quả, hôm nay đột nhiên đại thiếu lại có ý định trở về phòng ngủ, đây là muốn trở thành một cặp vợ chồng hòa hợp, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà!
Ninh Mẫn đang đứng trên cầu thang, vì câu này mà chân run lẩy bẩy, suýt nữa ngã quỵ, cô vội vàng đỡ lấy tay vịn, cau mày, trong lòng có chút loạn, nguyền rủa mắng thầm: Gã chết tiệt Đông Đình Phong này, chẳng lẽ còn muốn tìm "Hàn Tịnh" thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao? Hắn nghĩ hắn là ai? Bên ngoài qua đêm với bao gái *, về nhà lại muốn trèo lên giường với vợ sao?
Vô sỉ.
Cô kêu không thành tiếng, tự mình đi lên phòng, còn Đông Đình Phong sao, hắn cũng không nhanh không chậm đi phía sau, giống như đang dùng loại ánh mắt cổ quái nghiên cứu cô.
Chờ cánh cửa mở ra, cô không nói hai lời, trong đầu chợt léo lên một ý định, muốn đem cái đuôi lẽo đẽo phía sau cứt đứt luôn, nhưng so với cô, hắn nhanh hơn một bước cánh tay dài của hắn tựa hồ như không để ý mà chốt cửa lại, thong thả vuốt cặp lông mày một cái:
“Đông thiếu phu nhân, hình như cô quên trước đây ta từng nói: Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ngủ cùng phòng!”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, trước đây tôi đã đồng ý sao?”
Cô muốn đá ngay tên này ra ngoài cửa, nhưng lực không đủ, cô cũng không có cách nào chống lại hắn.
“Cái này không cần cô đồng ý. Đông thiếu phu nhân, đây là nhà của ta, tất cả mọi chỗ ta đều có quyền sử dụng. Bao gồm cả chỗ này của cô. Cô không có quyền đồng ý hay không!”
Đông Đình Phong dùng lực, khiến cho cô lùi lại hai bước, nhìn ánh mắt cô lộ rõ vẻ đề phòng làm khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
“Ngoài ra, hình như cô quên ta có chìa khóa nơi này.”
Sặc, được thôi! Ý tứ của hắn cô đều hiểu rõ.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Cô thả lỏng người, khoanh tay trước ngực chăm chú đánh giá dáng người tuấn kiệt của nam nhân này, rồi ngượng ngịu bước lại, bộ tây phục đã bị hắn cởi dưới lầu, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi bó sát, lộ ra những đường nét cơ thể quyến rũ, liếc mắt quan sát, một mùi nồng nặc vẻ tôn quý bẩm sinh phả vào mặt cô.
Con người sinh ra vốn bình đẳng đều trong trạng thái lõa thể, nhưng hoàn cảnh sau này không giống nhau, vì vậy đã đắp nặn ra các loại người và hình thành đủ loại như vậy, đẳng cấp trong quan hệ có vẻ như không tồn tại nhưng thực tế nó vẫn tồn tại vô hình trên tất cả mọi người. Mà Đông Đình Phong chính là kẻ ở trên đỉnh cao. Khí chất của hắn tuyệt đối là xuất chúng.
Nhìn thấy hắn, cô khó tránh việc nhớ đến người khác, xuất thân cũng không kẻ nào sánh kịp, hơn nữa trí tuệ cũng xuất chúng. Nếu đặt hai người này lên bàn cân so sánh thì thực sự không biết kẻ nào hơn?
Nhưng bọn họ có điểm không giống là: Đông Đình Phong làm tổn thương Hàn Tịnh, còn nam nhân kia, vì quyền thế phụ bạc cô.
Lấy nam nhân như vậy làm chồng đối với phụ nữ mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Cô không nghe gia gia vừa nói gì sao?”
Đông Đình Phong nhíu mày, trong đáy mắt vụt qua vài tia biểu tình cổ quái, phát hiện cô có chút thất thần, tóm lại cô đang nghĩ gì?
Hắn có chút hiếu kỳ, bức tới nói:
“Chúng ta còn phải sinh thêm một đứa. Cô không cho tôi vào phòng, vậy làm sao có thể sinh? Vừa rồi cô không phải đã đáp ứng gia gia rồi sao?”
Dừng lại, hắn nhìn cô lấy lại tinh thần, đồng thời sắc mặt cũng từ từ biến đổi, lại phụ thêm một câu: “Ta vẫn luôn cảm thấy, trong nhà chỉ có mình Tiểu Kỳ, kì thật có chút cô đơn, sinh thêm một đứa có lẽ sẽ khiến quan hệ của hai ta cải thiện...”
Câu này khiến nét mặt Ninh Mẫn biến sắc, trời ạ, hắn thật sự muốn cùng cô sinh một đứa nữa sao?
@by txiuqw4