Trong thư phòng, Đông phu nhân đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại, nghe thấy tiếng con trai khép cửa mới từ từ quay người lại, khoanh tay trước ngực đánh giá.
Đông Đình Phong vứt túi tài liệu sang một bên, quay người ngồi xuống sô pha, để cho mẫu thân mình tùy ý nghiên cứu, trong lòng ít nhiều cũng đoán được bà muốn hỏi gì, nhưng hắn không có vội vàng giải thích, mà kéo cà vạt xuống, kiên nhẫn chờ.
Một lúc sau, Hà Cúc Hoa ngồi xuống đối diện với hắn, lạnh lùng chất vấn:
“Hôm qua con đã làm cái gì?”
Đông Đình Phong mỉm cười, không trả lời mà hỏi lại:
“Mẹ, câu này của mẹ tại sao lại giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy? Vừa rồi, ai đã gọi điện cho mẹ?”
“Con nói còn có ai? Khắp thế giới này lúc này còn ai muốn tìm con? Tứ cô cô con chứ ai!”
Câu này nằm trong dự liệu của hắn.
Hắn chỉ tùy tiện “ồ” một tiếng.
Hà Cúc Hoa nhìn thấy hắn không hề có chút kinh hãi nào, tiếp tục nói:
“Con không nhận điện thoại của cô ấy.”
Đông Đình Phong gật đầu, vứt chiếc điện thoại xuống bàn:
“Con cho cô ấy vào danh sách đen rồi!”
“Tại sao?” Hà Cúc Hoa hỏi một câu rồi nói thêm, “Mẹ biết quan hệ giữa con và tứ cô cô có chút căng thẳng. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là người một nhà cả. Cô ấy nói với mẹ: Con đã bắt Minh Hạo vào tù! Chuyện này là thật sao?”
“Dạ!”
Thấy con trai gật đầu, mi tâm Hà Cúc Hoa nhíu chặt, có chút không dám tin, đây không phải chuyện nhỏ, nhưng bà lại không hề hay biết, để có thể giúp đỡ một tay:
“Lý do? Hôm qua, mẹ cảm thấy con có chút kỳ lạ, sáng sớm đã chạy vào phòng mẹ, lại đặc biệt muốn mẹ trông Tiểu Kỳ thay Hàn Tịnh, hỏi nguyên nhân con cũng không nói. Buổi trưa, lại nhận được điện thoại nói con và ông nội phải bay đến Quỳnh Thành, bên đó có chuyện cần đích thân ông nội phải đến. Ông nội con mấy năm này đều không quản chuyện con ty, mẹ còn tưởng bên đó xảy ra chuyện lớn lắm cơ! Nhưng kết quả, hôm nay con đã ở Ba Thành, ông con cũng thế. Căn bản là hai người không đến Quỳnh Thành. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại nói dối? Bây giờ con hãy nói rõ đi! Con làm tất cả mọi chuyện có phải là muốn cắt dứt quan hệ với Minh Hạo không?”
Bà thật sự không hiểu, con trai bà và ba chồng thần thần bí bí là muốn làm chuyện gì?
Đông Đình Phong vuốt ve lòng bàn tay, suy nghĩ, đắn đó một hồi mới ngẩng đầu:
“Mẹ, chuyện này, mẹ phải từ từ nghe con giải thích...”
Hắn đem toàn bộ chân tướng chuyện này nói một lần.
Đông phu nhân nghe xong, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, liên tục hít thật sâu, thực sự khó có thể tưởng tượng đứa trẻ hiểu chuyện Tống Minh Hạo kia lại có thể làm chuyện đó sau lưng mọi người, khó trách con trai bà lại bắt nó vào tù. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì Đông gia sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn mọi người.
“Thật sự bắt nó ngồi tù 20 năm sao?”
Trầm tư một lúc, ruột gan Đông phu nhân cứ phập phồng, rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại, cuối cùng cúi đầu hỏi một câu.
20 năm tù thì cuộc đời đứa trẻ kia coi như mất hết, bà nghe xong cũng có chút phiền não. Dù sao thì bà cũng nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất gần gũi với Cẩn Chi, ai dám nghĩ rằng, hai anh em bọn họ có thể vì một người đàn bà mà thành ra thế này.
Nếu không phải chính tai nghe con trai nói, nếu không phải bà biết con trai sẽ không bao giờ lừa bà thì Hà Cúc Hoa sẽ không tin chuyện này là sự thật.
“Con nói 20 năm có vẻ nặng. Nhưng thưc tế phán quyết sẽ không lâu như vậy. Mẹ, đây là cái mà cậu ta đáng phải chịu. Cậu ta có lỗi với Hàn Tịnh, cũng là con quá xem nhẹ, không để ý đến thay đổi khác thường của cậu ta và Hàn Tịnh. Hại Hàn Tịnh thiếu chút nữa hóa điên.”
Đông Đình Phong biết mẹ hắn là người phụ nữ lương thiện, nên sẽ không dành lòng, nhưng Hàn Tịnh là vô tội.
Hà Cúc Hoa gật đầu, vừa xoa mi tâm vừa suy nghĩ, hai người trầm mặc một lúc sau, bà lại nhìn sắc mặt của con trai, nhẹ nhàng hỏi lại:
“Vậy con và cô ta định tính như thế nào?”
Bà không tin con trai mình vẫn sẽ cần người phụ nữ không sạch sẽ này, ngay cả bà cũng cảm thấy dơ bẩn.
Ai, bà đã tạo nghiệt gì mà sao lại có một đứa con dâu như thế, cô trước kia không còn trong sạch cũng có thể bỏ qua, nhưng sau này vẫn... Tuy nói đó không phải lỗi của cô nhưng từ lâu bà đã có thành kiến với cô nên thực sự không có cách nào có thể đồng cảm với cô, bảo thân lại cảm thấy chắc chắn cô đã trêu chọc Minh Hạo trước. Cách nghĩ này có lẽ có chút ích kỷ.
“Mẹ, xin mẹ hãy cho con thời gian! Con sẽ cho mẹ một câu trả lời thỏa đáng! Còn thời gian này, mong mẹ đừng nhắc đến chuyện này.”
Hà Cúc Hoa nghi hoặc nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn của đứa con trai lộ vẻ bí hiểm, khóe môi vẫn còn hơi cong lên, biểu hiện này cho thấy, có cái gì đó đã kích động mạnh mẽ đến con bà, hắn đang toàn lực để ứng phó với trò chơi khiến hắn cảm thấy thú vị này, hơn nữa hắn còn cảm thấy vô cùng hào hứng.
Vậy cái gì đã gợi lên niềm hứng thú trong Cẩn Chi?
Tim Hà Cúc Hoa bỗng nhảy lên.
Chẳng lẽ là Hàn Tịnh?
Bà để ý, trước đây mỗi lần Cẩn Chi gặp Hàn Tịnh hầu như không thèm chú ý, nhưng bây giờ, hình như hắn vô tình hay cố ý đều sẽ liếc nhìn Hàn Tịnh mấy cái, ánh mắt ấy rất kỳ lạ.
Bà nghĩ tới trước đây người bạn tốt của mình đã đề cập qua mấy lời này:
“Cẩn Chi và An Na đã ở bên nhau gần 10 năm, người phụ nữ nào có mấy lần 10 năm mà hoang phí?”
Ý tứ của An gia chính là hy vọng sau khi cuộc phẫu thuật ghép tim thành công thì An Na có thể có một danh phận.
“Cẩn Chi, chuyện này mẹ không thể không hỏi, vậy còn chuyện của con và An Na, hãy cho mẹ một câu trả lời chính xác, rốt cuộc trong lòng con đang có tính toán gì?”
Hà Cúc Hoa đã chứng kiến An Na lớn lên, tâm tính tốt, mặc dù không thông minh bằng Cẩn Chi, nhưng bản chất hiền lành, lại rất hợp ý bà. Nếu để chọn giữa Hàn Tịnh và An Na, đương nhiên bà sẽ chọn An Na là con dâu mình. Bởi vì từ nhỏ bà đã rất thích An Na.
“Mẹ, con vẫn là câu đó, xin mẹ cho con thời gian. 5 năm còn có thể đợi được, sao hiện tại nửa phút cũng nóng lòng vậy!”
Hà Cúc Hoa không hỏi tiếp, bà tin con trai mình có năng lực để xử lý tốt được chuyện hắn đang nghĩ, hơn nữa bà cũng có thể khẳng định đó không phải chuyện nhỏ.
Sau khi bọn họ nói chuyện xong đi ra, Hà Cúc Hoa phát hiện bàn ăn đã được bày xong, gồm bốn món và 1 bát canh, màu sắc tươi ngon, mùi thơm xộc thằng vào mũi, toàn bộ căn phòng vì mùi thức ăn mà như thêm mấy phần nhân khí.
“Bà nội, bà nội có thể ăn cơm rồi. Ba, con đã đến hầm rượu lấy 1 chai rượu năm 82, ba nhanh lại đây đi...”
Đông Kỳ quấn tạp dề, còn đội cả mũ đầu bếp nữa, vui mừng chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ hạnh phúc. Khuôn mặt ấy, Hà Cúc Hoa chưa từng nhìn qua, giờ nhìn thấy liền có cảm giác thích thú.
Nhưng bà nhíu mày suy nghĩ, Hàn Tịnh vừa về liền bắt được tâm tình của Tiểu Kỳ, không phải cô muốn ly hôn sao? Hiện tại lại dốc sức lấy lòng Tiểu Kỳ, đây rốt cuộc là có ý gì?
Nói thật, bà thật sự không thích người phụ nữ này thân thiết với Tiểu lỳ, điều này sẽ khiến bà cảm thấy nguy cơ đứa cháu của mình sẽ bị người ngoài cướp đi mất.
Đông Đình Phong cũng bị bộ dạng đáng yêu của con trai làm cho khóe mội cong lên, đưa tay lên nhéo mũi của nó, rồi ôm nó đặt xuống ghế.
Bà xã giả mạo của hắn đang sắp bát đũa, Đông Kỳ ham ăn muốn bốc vụng nhưng lại bị cô vỗ nhẹ một cái:
“Đi rửa tay ngay!”
“Dạ! Ba, ba cũng phải rửa! Nhanh đi cùng con đi!”
Tiểu tử kia từ trên ghế trợt xuống, lôi Đông Đình Phong chạy.
Đông Đình Phong bị con trai kéo đi, quay lại liếc nhìn bà xã giả mạo, không biết tại sao, đột nhiên hắn có chút không khí gia đình: Có mẹ già ngồi trước bàn ăn, có con trai yêu quý chạy đến quấn lấy, có bà xã bận rộn bếp núc, nấu vô vàn món ngon đợi hắn về, nhìn qua thật ấm áp.
Kết hôn 6 năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thận được bầu không khí gia đình, nhưng bầu không khí này lại được mang tới từ cô vợ giả mạo kia.
Cảm giác ấy thật sự có chút kỳ lạ!
Hắn lại một lần nữa liếc nhìn:
Người phụ nữ này, buộc tóc đội ngựa, lộ ra khoảng trán nhẵn bóng, giống như tuổi thanh xuân dạt dào vậy, khuôn mặt hoàn toàn giống Hàn Tịnh nhưng lại mang đến cảm giác khác lạ.
Là gia đình nào đã chăm sóc dạy bảo ra người phụ nữ như vậy?
Vấn đề liên quan đến cô, lại một lần nữa khiến hắn lưu tâm.
Có lẽ, hắn nên giao việc điều tra thân phận của cô cho cảnh sát, lợi dụng lực lượng chính phủ để điều tra ra gia cảnh của cô.
Nếu làm như vậy, người vui mừng nhất có lẽ chính là mẹ hắn, và người bị tổn thương nhất lại chính là Tiểu Kỳ.
Không biết tại sao nhưng hắn không muốn làm lớn chuyện. Người phụ nữ này mang trên người một sức hấp dẫn khiến hắn muốn đi sâu vào tìm hiểu.
Hà Cúc Hoa cũng đang nghiên cứu đứa con dâu này, Hàn Tịnh mấy năm nay điên loạn, bà ngoại trừ nghe vệ sĩ báo cáo về tình hình sức khỏe của cô ra thì bình thường, căn bản không hề quan tâm đến cô. Chỉ biết từ sau khi cô đến Hoa Châu, tâm tình mọi mặt mỗi năm đều chuyển biến tốt lên, hơn nưa còn nỗ lực học tập, tình trạng cũng dần ổn định.
Nói đến, đã tròn 5 năm bà không gặp đứa con dâu khiến bà luôn ghét bỏ này, khi gặp lại, khả năng ăn nói của cô đã cải thiện, gan cũng lớn hơn, lại có thể làm cơm. Bà đã nếm qua món sủi cảo cô làm lúc Đông Kỳ nằm viện, thật sự cô làm rất ngon, chín vừa, không những giữ nguyên được vị mà còn rất tươi ngon, nó khiến Đông Kỳ rất thích.
Một Hàn Tịnh như vậy vừa khiến bà chán ghét, nhưng cũng làm bà thay đổi ấn tượng về cô: cũng có chút khả năng.
Lúc ăn cơm, Hà Cúc Hoa thấy Hàn Tịnh tận tâm chú ý đến Đông Kỳ, hết gắp thức ăn, chan canh, còn lau miệng cho nó, hết sức ân cần, Đông Đình Phong đang lắc ly rượu vang, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô nói chuyện, bầu không khí này không hề trầm xuống, bởi vì có Tiểu Kỳ ở giữa.
Hà Cúc Hoa thấy được, Hàn Tịnh không hề liếc nhìn con trai bà. Người phụ nữ này, từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có một mình Thôi Tán.
Vừa nghĩ đến người này, trong lòng Hà Cúc Hoa liền thấy đau, lại thêm Tống Minh Hạo, thì tim càng lúc càng đau, bất luận dù bầu không khí có hài hòa bao nhiêu thì người phụ nữ này cũng không xứng với con trai bà.
Nhắm mắt làm ngơ ăn hết bữa cơm, sau đó Hà Cúc Hoa cũng không hề ở lại mà trực tiếp rời đi.
Đối với Đông Kỳ mà nói, lúc được mẹ dỗ đi ngủ mới chính là cảnh tượng mà cậu hằng mơ ước, nhưng hiện tại, giấc mơ đẹp đẽ ấy đã thành hiện thực, mẹ yêu thương ngồi bên đầu giường cậu, giọng nói trong trẻo của mẹ kể cho cậu nghe những câu chuyện viễn tưởng thích thú, cậu thích nhìn thấy mẹ dùng những biểu cảm phong phú kết hợp với tình tiết của câu chuyện, diễn lại cho cậu những nguy hiểm trên không đáng sợ.
Cậu chỉ biết một điều, mẹ không phải người điên.
Khoảng một năm trước, có một hôm, cậu vô tình nghe thấy cô Đông Anh lén lút nói về chuyện mẹ cậu với mấy cô chú khác, bọn họ nói mẹ không chỉ có triệu chứng của bệnh u uất mà còn là một bệnh nhân tâm thần, là một người điên. Nên ba cậu mới nhốt mẹ lại, vì sợ rằng mẹ ra ngoài sẽ làm hại người trong nhà.
Lúc đó, cậu thật sự rất khó chịu, một thời gian sau đó tâm tình không tốt, không hề cười một tiếng. Lúc nào cũng mặt mày ủ rũ, cắm cúi vào bài vở.
Hiện tại, mẹ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cậu, không những xinh đẹp mà còn hết sức thông minh, điều này khiến cậu không kìm được sự yêu thích, lấy đó làm niềm kiêu ngạo.
“Mẹ, con muốn mẹ mãi mãi ở bên con!”
Trước lúc đi ngủ, Đông Kỳ hung hăng hôn cô một cái.
Ninh Mẫn xoa nhẹ chỗ thằng bé vừa hôn mình, cảm giác mềm mại vẫn còn lưu lại trên da thịt khiến cô nở nụ cười, đăt cuốn sách xuống, cúi đầu hôn nhẹ lên trán con trai:
“Bảo bối, chúc con ngủ ngon!”
“Dạ! Mẹ, mẹ đợi con ngủ rồi mới đi nhé!”
“Được rồi!”
Nhìn đứa trẻ trước mặt ngủ ngon lành, bất giác khiến cô ngơ ngẩn, không tự chủ được nhớ đến con gái. Lúc trước, lúc con gái cô ngủ, nó cũng bắt cô canh ở bên, hiện tại, không biết có ai canh ở bên và kể chuyện cho nó không?
Tiểu Kỳ nói, nó muốn cô mãi mãi ở bên nó, nguyện vọng này rất đẹp, nhưng hiện thực ư, dù sao thì cô cũng không phải mẹ ruột nó, sớm muộn gì cũng phải rời đi. Sau đó, nó sẽ có mẹ mới, còn cô chỉ có thể là một bản nhạc đệm nho nhỏ xen vào giữa cuộc sống của nó. Có thể cho nó cảm giác ấm áp nhất thời nhưng không thể cùng nó lớn lên.
Cô phải rời đi, nhất định phải rời đi.
Ninh Mẫn buồn bã yếu ớt hít một hơi, tắt đèn đi, nhẹ nhàng đi ra ngoài, cô bắt đầu lo lắng vấn đề tối nay sẽ ngủ ở đâu.
Có lẽ cô nên hỏi Đông Đình Phong về chỗ để chăn, đệm, sau đó có thể ngủ tại phòng dành cho khách.
Nghĩ như vậy, cô liền bước thẳng tới phòng hắn, nhưng trong phòng không có người.
Cô lại chạy xuống thư phòng dưới lầu, cũng không có, mở cửa ra, có một luồng khí lạnh lùa từ bên ngoài vào.
Có chút lạnh, Ninh Mẫn khoác thêm chiếc áo choàng, rồi lao ra bên ngoài tìm.
Màn đêm dày đặc, khí lạnh khắp nơi, bầu trời tối đen như mực, chỉ có những vì sao lấp lánh, trong nháy mắt tất cả đèn của khu vườn đều sáng lên, từng cái từng cái một, hòa lẫn cùng với trăng sao trên bầu trời, khiến cảnh sắc trở nên hấp dẫn.
Cô bước trên con đường xếp thành từ những hòn đá cuội, nhìn ngắm bầu trời đầy sao mà nhớ đến ánh mắt lấp lánh biết nói của con gái mình, nhớ đến tiểu tử kia ngốc nghếch đếm sao, nhớ đến ba của con gái cô, trong màn đêm dày đặc hắn ôm cô vào lòng... Những niềm vui đó giống như cứ tưởng có thể với tay chạm tới nhưng rồi lại xa không thể với tới được.
Từ từ nhắm mắt lại, cô hít một hơi thật sâu, luồng khí lạnh xông thẳng vào mũi khiến cô cảm thấy cay cay, trong màn đêm cô độc, cô nhớ đến những người thân trước đây của mình, nhưng cô lại không thể quay trở lại quá khứ.
Cô đã từng yêu sâu đậm một người, giờ tất cả chỉ là mộng tưởng.
Không biết đứng ở đó bao lâu, đột nhiên trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại reo lên, là số lạ, nhưng nhìn lại, số máy này có chút quen thuộc, đúng rồi, đây là số của Thôi Tán.
Cô mặc cho điện thoại reo một lúc lâu sau mới chịu nhận, cô muốn xem xem, người đàn ông bụng dạ khó lường này sẽ sử dụng chiêu gì tiếp theo.
“Alo! Ai vậy?”
“Là anh! A Tán!”
Anh ta nói, thanh âm rất ôn nhu.
“Có chuyện gì?”
Cô lạnh nhạt hỏi, tâm tình không có đến nửa phần kích động.
Nam nhân bên kia khẽ cau mày:
“Phải có chuyện mới được tìm em sao? Hàn Tịnh, em càng ngày càng vô tình. Xa nhau có mấy ngày nhưng không lúc nào anh không nhớ đến em, và vẫn luôn đợi điện thoại của em, nói đi, tại sao lại không gọi cho anh? Đông Đình Phong bọn họ gây khó dễ cho em sao? Hiện giờ em đang ở đâu? Có phải bị họ giam lỏng không? Chỉ cần em nói một câu, lập tức anh sẽ đưa em đi. Em biết không, anh đã tốn công bao nhiêu mới tra ra được số điện thoại của em...”
“Cảm ơn đã quan tâm, nhờ phúc của anh ban cho mà tôi rất vừa ý.” Cô lạnh lùng cắt đứt lời lảm nhảm của anh ta. Loại hành động này như cáo đến thăm gà, không có gì tốt đẹp cả.
“Em nói gì vậy?”
Ninh Mẫn cất lời châm chọc: “Anh làm cái gì trong lòng anh tự rõ.”
“Em nó là chuyện mấy tấm ảnh?”
“Anh cảm thấy sao?” Ninh Mẫn lạnh lùng hỏi lại, “Không phải đây là anh muốn giúp tôi sao, hay là muốn mượn tôi đả kích Đông gia? Không sai, tôi đây muốn ly hôn, nhưng tôi sẽ không dùng cách này để ly hôn. Tôi vẫn muốn giữ lại chút thể diện để còn sống tiếp. Cho nên, Thôi Tán, làm phiền anh đừng âm thầm làm chuyện mờ ám. Tôi nhắc lại một lần nữa, dù tôi có ly hôn thì tôi và anh cũng không thể tái hợp. Nếu như tôi và anh có những cuộc tiếp xúc nói chuyện thì đó cũng chỉ là quan hệ ủy thác. Xin anh sau này đừng gọi điện cho tôi. Nếu cần tôi sẽ tự mình liên hệ!”
Cô nói một tràng sau đó trực tiếp cúp máy.
Đầu dây bên kia, Thôi Tán nghe thấy tiếng “tút tút” mà không dám tin người phụ nữ kia có thể cúp máy.
Nhất thời lửa giận từ cổ trào lên, anh ta lại bấm dãy số vừa nãy, nhưng không có ai nhấc máy, lại gọi, vẫn không ai nhấc máy. Nha đầu đáng chết này, đây là muốn gây chuyện sao, trước đây đối với anh ta, cô chỉ một từ “thuận theo”, nhưng hiện tại cô đột nhiên lại tránh anh ta như tránh rắn rết vậy?
Mặt khác, trong vườn hoa Ninh Mẫn nhìn thấy số điện thoại đó lại gọi đến, liền cảm thấy phiền phức, cau mày, điện thoại không ngừng reo lên, ồn ào.
Thôi Tán, anh tưởng tôi vẫn là Hàn Tịnh đáng thương để cho anh bắt nạt sao?
Cút ngay!
Cô xoay người, giơ tay lên, ném luôn chiếc điện thoại xuống hồ, chỉ nghe “tõm” một tiếng, toàn bộ thế giới lại trở về tĩnh lặng, thế giới này yên lặng hơn, không khí cũng trở nên tươi mát hơn nha!
Hừ, một Đông Đình Phong đã quá đủ phiền phúc, giờ lại thêm tên Thôi Tán chết tiệt này, lại càng thêm đau đầu. Cút ngay cho cô!
Cô hít một hơi thật sâu.
Tất cả cảnh này đã lọt vào mắt Đông Đình Phong, bất giác khiến khóe môi hắn cong lên.
Hắn ngồi đó không xa, chỉ cách cô một hòn non bộ, hắn đang ngắm những bông lan biếc trong màu đêm.
Lúc rảnh rỗi, nhìn những cành lan đung đưa cho hắn cảm giác thích thú không diễn tả được. Bởi vậy, hắn mới tốn cả đống tiền để đặt hệ thống giữ nhiệt dưới mỗi luống hoa.
Hắn nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, biết là Thôi Tán gọi đến, nhìn thấy cô không chút do dự ném chiếc điện thoại đi khiến hắn mỉm cười, thì ra không chỉ có mình hắn bị cô ghét bỏ, nghĩ như vậy làm hắn có thể thoải mái một chút.
Lặng lẽ không một tiếng động, hắn từ từ đi tới, nghe thấy cô đang lẩm bẩm một câu:
“Con mẹ nó, tất cả các người chẳng có kẻ nào tốt đẹp cả. Hàn Tịnh, tôi thật sự chưa gặp qua nữ nhân nào xui xẻo hơn cô. Những gì bất hạnh cô đều được nếm qua. Người yêu thì ngấm ngầm mưu tính với cô, chồng thì muốn lợi dụng cô, em họ chồng muốn đâm sau lưng cô, mẹ chồng thì coi thường, em gái chồng kinh bỉ cô, vẫn là con trai cô là tốt nhất, tôi thấy, trong Đông gia, ngoại trừ Đông Kỳ ra thì từng người từng người một chẳng phải thứ tốt đẹp gì...”
Mái tóc dài bay lên trong gió đêm, cô ôm chặt lấy bả vai, đứng trước bờ hồ cảm thấy có chút lạnh, đột nhiên xoay người thì đụng ngay phải một “bức tường thịt”, luồng khí mát lạnh đó khiến cô kinh hãi, theo bản năng mà lùi lại phía sau mà quên mất phía sau chính là hồ nước.
Hắn ngẩn ra, kinh hãi, vội vàng nắm lấy tay cô kéo ngược trở lại.
Vì dùng lực quá mạnh, lại thêm lúc đó Ninh Mẫn đã nhận thức được phía sau nguy hiểm, theo bản năng mà nhào tới, vừa nắm chắc, vừa nhào tới, rất nhịp nhàng, nên đã đẩy Đông đại thiếu đập đầu xuống mặt đất toàn đá cuội.
Không để hắn kịp kêu lên một tiếng vì đau đớn thì đôi môi mềm mại nào đó đã đặt ngay trên môi hắn, trán của hai người đụng nhau, sống mũi cũng bị va chạm.
Giờ phút này, đầu óc của cả hai đều trống rỗng.
Không riêng gì Ninh Mẫn, mà ngay cả Đông Đình Phong, đột nhiên phát sinh cảnh này làm cho kinh hãi.
Bởi vì, cô đang “hôn” hắn!
@by txiuqw4