Lúc đang nói chuyện, anh đã sớm ôm lấy cô đặt lên giường, một cái hôn rơi xuống, làn môi anh thuận thế từ từ trượt xuống xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng cắn một cái, cơ thể của anh khẽ run lên không kìm chế nổi sung sướng.
“Anh đang muốn trao đổi qua thân thể với tôi sao?”
“Có thể phát sinh quan hệ thân mật như vậy rất tốt, nhưng nếu có thể làm vợ chồng sẽ càng tốt hơn nữa. Không biết bà xã có phản đối với ý kiến này không….”
Anh áp sát cơ thể của mình vào người bên dưới, giọng nói nóng bỏng phả bên tai cô, đây là đang cố phá tan sợi dây thần kinh ý thức cuối cùng của cô đây mà.
Cô cười, né tránh.
“Bà xã, chúng ta hãy làm ba quy định em thấy như thế nào?”
Vật thể nóng bỏng của nam nhân kia đã sớm tỉnh giấc xoa lấy đùi trắng như tuyết của cô, tối nay cô mặc đồ khá mát mẻ, cổ áo ngủ rất thấp, cảnh xuân trong đó cũng như nửa hiện nửa giấu, thật ra cũng không phải để lộ quá nhiều, nhưng đối với anh mà nói như vậy cũng đã đủ kích thích…
“Ba quy định ra sao?”
Cô lấy tay ngăn không cho cơ thể anh tiếp tục áp sát.
“Vợ chồng ở chung khó tránh khỏi cãi nhau, như chúng ta hiện tại rất tốt, cuộc sống sau này mặc kệ có bao nhiêu xung đột, đầu giường cãi nhau cuối giường hợp, nhất định phải giải thích cho rõ ràng, không thể giấu giếm mãi trong lòng. Trên đời này có rất nhiều loại bệnh, nhìn xem giống như chuyện lần trước nghiêm trọng đến cỡ nào, lúc đó cũng chính là không giải thích mới thành ra hiểu lầm, hiểu lầm không chịu nói ra lại ứ nghẹn trong lòng, tạo áp lực cho bản thân, nếu nhiều chuyện hiểu lầm đến cùng lúc như vậy sẽ rất khó giải quyết rõ ràng. Hiểu lầm sẽ càng ngày càng lớn. Cho nên, về sau chúng ta ở chung với nhau rồi, có hiểu lầm chuyện gì đều phải nói rõ cho người kia biết, cùng nhau làm sáng tỏ… có được hay không?”
“Được!”
Lời này, cô thích nghe, nhưng mà ngón tay của anh thật sự rất xấu xa----- ngón tay nhẹ lướt qua vùng cấm địa, một luồng điện dao động trong cơ thể, cô có cảm giác sung sướng lạ thường. Cô vội bắt lấy bàn tay anh, miệng lưỡi khô khốc vùng dậy:
“Chờ một chút, tôi cảm thấy là, chúng ta hiện giờ nên nói chuyện một chút… tôi có chút việc, muốn cùng anh nói rõ…”
Mặt của cô đột nhiên đỏ ửng, cơ thể của cô phát hiện thấy dục vọng mãnh liệt của anh…
“Trước trao đổi qua thân thể đã, sau đó hẳn dùng ngôn ngữ nói chuyện, bà xã thấy sắp xếp như vậy có được không?”
Cô có thể nói không thích hợp sao?
Tên này đã không thể khống chế hạ thân nữa rồi… Còn hỏi những lời thừa thải như vậy?
Cô cười một cái, hai tay quàng qua cổ anh, đang muốn cắn anh, chuông điện thoại vang lên quấy rầy nhu tình đang dâng trào của họ. Là di động của cô.
Anh không chút để ý, hôn một cái lên bờ vai lõa lồ của cô, cơ thể đang từ từ làm nóng, hạ thân anh cũng chuẩn bị tư thế sắp nghênh chiến, cô lại đẩy hắn ra:
“A, tôi có điện thoại…”
“Về sau buổi tới đều phải tắt điện thoại…”
Rất mất hứng.
“Được.”
Cô giọng nói nhẹ nhàng đáp ứng.
Anh cầm điện thoại tới, liếc một cái dùng tay trượt qua nút trả lời đưa đến đặt bên tai cô. Cô không có thói quen để người khác cầm điện thoại khi mình nói chuyện, liền đưa tay lên nắm lấy bàn tay của người kia.
“A lô…”
“chị Ninh, tôi là A Thuận.”
“Có chuyện gì không?”
“Là thế này, mấy ngày nữa là ngày giỗ của mẹ tôi, ba tôi sai người đến đón tôi quay trở về nhà để viếng mộ, có thể tôi sẽ rời đi vài ngày. Cho nên, muốn hỏi chị một chút chị sẽ ở Châu Úc trong bao lâu?”
“Có thể ở lại hai đến ba ngày nữa!”
Cô nghĩ nghĩ, trả lời.
“Như vậy…”
A Thuận vẻ mặt thất vọng: “Nói như vậy, chỉ sợ chúng ta không còn cơ hội gặp mặt ở Châu Úc. Chị, chị rời khỏi Châu Úc sau đó sẽ đi đâu?”
“Chị và anh rể em định sẽ về nước.”
“Chị là người dân trong nước sao?”
“Không phải!”
“Vậy đó là chỗ nào?”
“Đông Ngải!”
“Như vậy đi, lúc đó em cùng anh sẽ cùng nhau đến nơi đó tìm chị!”
“Tốt thôi!”
“Chị Ninh, tên gọi đầy đủ của chị là gì?”
Đúng a, đứa bé kia còn không biết xưng hô thế nào với cô, cô cũng không biết tên họ đầy đủ của nó.
Cô cười: “Ninh Sênh Ca!”
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc.
“Còn em, em tên gì?”
“Thuận Chi. Là mẹ em đã đặt tên đó cho em, mẹ hi vọng từ nhỏ đến khi trưởng thành em đều thuận lợi, dễ dàng vượt qua… chị Ninh, theo em được biết, Đông Đình Phong đã có vợ, hiện tại chị với Đông Đình Phong rốt cuộc là loại quan hệ gì? Chị yêu anh ta sao?”
Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy đứa nhỏ này dường như có hàm ý khác… Cậu ta cho người điều tra, hay chính bản thân cậu phát hiện ra Đông Đình Phong có vợ? Ban nãy đứa nhỏ này ở trước mặt Đông Đình Phong ánh mắt của nó rất không thân thiện.
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Chuyện này, chờ em trở lại sẽ nói sau. Nhất thời không biết giải thích sao cho rõ ràng. Có lẽ em phải đi điều tra thật kĩ trước mới được…”
Lời này, càng nói ra càng khó hiểu.
“Chị, em đi rồi, đừng quá nhớ em nha! Mấy ngày nữa, em sẽ đến tìm chị…”
Trong điện thoại đứa nhỏ kia đau lòng nói.
Ninh Mẫn bật cười, thiệt là, cô lắc đầu, tắt điện thoại.
Đông Đình Phong không nghe được nội dung cuộc trò chuyện của hai người họ, nhưng dựa vào biểu tình của cô anh có thể đoán ra phần nào: nằm dưới người của anh, làm trò trước mặt anh, cùng người đàn ông khác nói chuyện lại cười đến vui vẻ như vậy? Thật sự làm cho người ta có chút không thoải mái.
Anh cười như không cười, bàn tay đưa vào trong váy cô dò xét, che lên bờ eo của cô, một cái hôn rơi xuống, đến cắn vành tai mỏng của cô —— bọn họ cũng có nhiều tiếp xúc da thịt thân mật, nơi mẫn cảm nhất của cô, anh biết rất rõ ràng. Chính là nơi này, mỗi lần cắn cô, cô đều trốn ——cô không sợ đau khi bị đánh, nhưng lại sợ nhột….
"A... Đừng..."
Giọng cô run run, điện thoại di động sớm vứt qua một bên, sắc mặt đỏ hồng.
Nhưng anh ngậm mãi không buông, từng đợi từng đợi khí nóng thổi vào tai cô, cô thể của cô nhanh chóng nóng lên, và tay của anh bắt đầu từ từ đi xuống, trong lúc cô ý loạn tình mê, liền cởi hết quần áo trên người cô ——
Cơ thể hai người kề nhau, môi của anh tinh tế hôn khắp người cô, dẫn dắt cô đi thăm dò thế giới của anh, khi cô chạm vào cái đang nóng rưc của anh, cô liền hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, có chút luống cuống ...
Một lần hoan ái cũng là anh chủ động, còn lần này, anh chỉ hôn, không có tiến thêm một bước, khiến cô không biết anh muốn làm gì...
"Này..."
Cô cắn răng trừng mắt người đàn ông đang cố ý hành hạ cô.
"Ừ?"
Anh trầm thấp trả lời, cười nhẹ, cắn cô một cái, thú vị nhìn cái trán của cô đều là mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, xinh đẹp quyến rũ tự nhiên.
Cô cắn răng một cái, xoay người phản công... Lần đầu tiên chủ động ra sức... Nắm giữ quyền chủ động...
*
Giờ phút này, Mạc Thuận Chi ngồi bên trong chuyên cơ, nặng nề nhìn chằm chằm điện thoại di động, vẻ mặt đã thay đổi không còn là vẻ cợt nhả lúc trước, mà lộ ra vẻ ngưng trọng:
Quả nhiên Chị Ninh là người mà Mạc Thần Chi muốn diệt trừ trong tổ Liệt Phong. Nhưng sao cô lại cùng Đông Đình Phong ở chung một chỗ... vũ khí của Mạc Thần Chi, theo điều tra anh biết, tất cả đều là mua từ công xưởng chế tạo vũ khí HW của tên khốn kia, ông chủ giấu mặt của cái công xưởng đó, thật sự rất giống Đông Đình Phong.
Chuyên cơ bay lên trời.
Cảnh ban đêm dày đặc, triền miên đã qua, chủ nhân đang trong phòng ngủ.
"Nguyên lai, em cũng muốn tôi. Hại tôi vẫn nghĩ là tôi đang lừa gạt em chứ..”
Trước kia anh đều chủ động, mỗi một lần do anh dẫn dắt, khiến cơ thể hai người như bị đốt cháy.
Còn giờ thì sao?
Ninh Mẫn đỏ mặt xấu hỏ, toàn bộ quá trình tất cả đều do cô chủ động, cô nhớ rất rõ ràng mỗi một bước... Mồ hôi dinh dính ở nơi hai người giao hợp... cô cảm thụ được cái cứng rắn kia của anh tồn tại, một chút xâm nhập. Cô hôn mọt đường dài trên người anh từ từ xuống, thưởng thức anh dần mất khí lực, khiến thần trí anh mơ hồ….
Anh vẫn bất động, vẫn ngốc ngốc nhìn cô ở khoảng cách gần, nhẹ nhàng cười, đôi mày cong, môi cong cong , để tay lên lưng của cô, nắm chặt eo của cô, thoáng động một cái, như là cổ vũ, như là trêu chọc... Mái tóc của cô rơi xuống mặt của anh ." hơi thở của cô phả lên người anh cảm giác tê dại...
Động một cái thật mạnh... đột nhiên anh dũng mãnh như thế, nuốt trọn ý thức cảu cô, cô chỉ biết chìm nổi theo tiết tấu của anh... Quên hết mọi thứ xung quanh.
Giờ phút này, trong không khí còn tràn ngập khí tức mập mờ của kích tình lưu lại, cô nằm trên người của anh, cô có thể nghe được tiếng tim đập nhanh của anh, cả cô cũng vậy, tất cả đều là đổ mồ hôi, bên tai nói chuyện đùa giỡn, rất vui vẻ.
Ngón tay của anh, nhẹ nhàng sờ lên da cô... xúc cảm tinh tế tỉ mỉ, ngón giữa trợt xuống...
Ai, nghĩ đến, cô đã bị anh dạy hư mất rồi, lại có thể tham luyến chút thân mật này..
"Này, buông tay, tôi muốn đi tắm..."
Tay kia của anh ôm chặt lấy eo của cô, ngón tay lại đang xấu xa dao động...
"Cùng một chỗ..."
Anh nói bên tai cô.
"Không muốn! Mệt mỏi!"
Cô cự tuyệt ngay, nói giỡn, nãy giờ đã bị dày vò rất lâu rồi.
Anh cười, cười ý vị thâm trường.
Mặt của cô liền đỏ lên.
Cùng ở một chỗ … rất có thể lại phát sinh chuyện.
"Đi thôi!"
"Ân!"
Cô đi vào phòng tắm trước, anh tắm sau.
Chờ anh tắm xong ra ngoài thì cô đã không còn trong phòng, anh mặc vào bộ đồ ngủ, đi ra ngoài thấy cô đang đứng ở gần ban công, cô mặc bộ váy ngủ không có tay, tóc dài đổ ở phía sau, đang ngắm trăng, ánh trăng sáng chiếu lên người, gió thổi phơi phới cứ cho người ta cảm giác cô sẽ giống như tiên nữ bay theo gió.
Cùng một gương mặt, trước đây anh chỉ cảm thấy cô xinh đẹp, nhưng không có cảm giác động tâm, ôn nhu, sợ hãi, cẩn thận quan tâm từng li từng tí, anh cảm thấy cô và anh là hai người của hai thế giới. Hiện tại, anh càng ngày càng cảm thấy gương mặt này càng xinh đẹp, có sức thu hút kì lạ, luôn hấp dẫn ánh mắt của anh khiến anh mê đắm.
Anh giật mình nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, cô cũng tựa vào trong ngực anh, ngoái đầu nhìn lại cười cười, con mắt long lanh, bờ môi có lẽ vì mới hôn, cho nên lộ ra sáng bóng xinh đẹp.
Bên cạnh chỉ có một cái ghế dựa, anh ngồi lên, kéo cô ngồi trên đùi anh, nhịn không được cúi đầu xuống hôn cô triền miên, không muốn buông tay. Cô cười ôm lấy cổ anh, lại thích anh thân mật như vậy. Phần ôn nhu này hoàn toàn khác với cô của nữa tháng trước, tốt đẹp làm sao.
Anh không bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày kia, mình sẽ mê đắm một người phụ nữ như vậy
Ánh trăng rất đẹp, gió thổi nhẹ nhàng.
Cô tựa vào vai anh, ngắm trăng, nghe tiếng côn trùng kêu.
Anh ôm chặt lấy cô hưởng thụ giây phúc hạnh phúc này, đây cũng là một loại phong tình.
Ngồi ngắm ánh trăng, là một cảnh đẹp nhất trên đời.
Giờ khắc này, bọn họ không nói lời nào, chỉ đơn thuàn nắm chặt tay nhau, biểu đạt thân mật hạnh phúc với đối phương.
Ngồi được một lát, cuối cùng tiếng nói trầm thấp của Đông Đình Phong phá vỡ không gian yên tĩnh này:
"Vừa rồi không phải muốn nói gì đó với anh sao?"
"Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi đã quên mất.. Anh chờ chút..."
Cô vỗ cái ót của mình, đứng dậy đi vào trong phòng lấy điện thoại di động, lúc đi ra vẫn không khách khí ngồi trên đùi anh:
"Cho anh xem một thứ?"
Một khắc này, đáy mắt cô lóe lên tia giảo hoạt.
Anh cười nhẹ, hứng thú nhìn cô, chỉ thấy cô trượt một cái, bấm vào tin nhắn video mở cho anh xem.
Tâm Đông Đình Phong vốn rất thoải mái nhẹ nhàng, ánh mắt vừa nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ trong điện thoại, sắc mặt không khỏi biến đổi, sau khi xem xong, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nhìn người phụ nữ trước mặt ——
Trong đoạn video này, anh đang ôm Anna, cô là có ý gì đây. Đương nhiên, điểm mấu chốt nhất không phải ở đây.
"Anh thấy rồi, em có muốn nói gì không?"
Anh nhẹ nhàng hỏi, cũng không chột dạ.
Trên mặt cô cũng không có hờn dỗi, có thể vấn đề này đối với cô không lớn.
"ừm, trước tiên là chuyện lúc trước anh nói Đông gia có nội gián là sao? Tra ra nội gián là ai sao? Tôi rất hiếu kỳ ah, là ai muốn châm ngòi giữa chúng ta? Ngay cả số điện thoại này chỉ có anh, Trần Tụy và a Xán biết, mà người này vẫn biết rõ ràng. Việc này, quá kỳ lạ rồi... Để cho tôi cảm thấy hoàn toàn không có cảm giác an toàn.., anh nói có đúng hay không?"
Nghe xong những lời này, anh nở nụ cười, hai tay bưng lấy mặt của cô, liền tặng cho cô một cái hôn thật sâu... thì ra việc người phụ nữ này chính là chuyện này...
"A..., anh đang làm gì đó? Nói chuyện đứng đắn đàng hoàng coi... Không được đánh lén..."
Cô né tránh, trừng mắt người đàn ông đang cười vui vẻ, hừ, cao hứng cái gì chứ? Đều bị người khác chụp ảnh như vậy.
Anh cười, ôm chặt cô, nói:
"Còn không có điều tra chính xác."
"Nói như vậy, có phải có manh mối gì rồi phải không hả?"
"Trước mắt khó nói lắm! Anh tuy có hoài nghi vài người, nhưng mấy năm gần đây mấy người này rất an phận rất ít làm chuyện khả nghi..."
Nói đến đây, anh lại hôn cô một cái, trầm thấp hỏi:
"Không tức giận sao?"
Cô cau mày, minh bạch ý tứ của anh:
"Anh cảm thấy tôi nên tức giận sao?"
"Vợ chồng Ander xảy ra tai nạn xe đã qua đời! Anh trở về cũng bởi vì chuyện này. Đây không phải chuyện ngoài ý muốn, mà là mưu sát!"
Anh đem quá trình nói rõ cho cô!
Vừa nhắc tới việc này, không khí trong phút chốc trầm xuống.
"Nói như vậy, chuyện vợ chồng Ander và Đông Kỳ là cùng một người chủ mưu sao?"
Nếu như vậy, giống với suy đoán của cô, cô cũng hiểu vợ chồng Ander không có khả năng trùng hợp mà xảy ra tai nạn vào lúc này như vậy. Hơn nữa, ngày đó ở Tử Kính viên Đông Đình Phong vạch trần vợ chồng Ander, hoàn toàn không có bức bọn họ nói ra người chủ mưu là ai, thậm chí còn cảm thấy bọn họ không có biết hết mọi chuyện, chuyện như vậy, có chút bất thường, đoán chừng là muốn câu cá lớn... Đáng tiếc, cá không có cắn câu, mồi lại mất!
"Khẳng định có liên quan!"
"Hiện tại bọn hăọ chết rồi, có phải việc này đã mất đầu mối rồi phải không?"
Ninh Mẫn liếc nhìn anh: "Nè, có phải anh đã có đầu mối khác?"
"Không phải nói là không có, cũng không thể nói có..."
"Nói cách khác, manh mối là có, nhưng anh còn chưa có xác định được manh mối này có giá trị hay không, có phải hay không?"
"Thông minh!"
Anh cười lại hôn trộm một cái, ai, hôn đến nghiện rồi —— mềm mềm nhơn nhớt, thật sự là... Một loại hưởng thụ...
Cô cười cười, cắn anh một cái, mới nói:
"Cái số điện thoại gửi video đó tôi đã nhờ Trần Tụy điều tra..."
"Kết quả đâu?"
"Chủ nhân dãy số này đã qua đời! Có điều, khẳng định địa điểm là ở Ba Thành, Tôi nghĩ người muốn châm ngòi ly gián hai chúng ta là người bên cạnh anh, hoặc là người của An Na. Anh lấy video về mà xem xét góc độ quay đi, nhìn xem lúc đó ở bên cạnh anh, có người nào đáng nghi hay không, đem phạm vi thu nhỏ lại, để xác định được thân phận của người này, chắc có lẽ không khó khăn gì! Có điều chuyện này anh hãy âm thầm điều tra, đừng đánh rắn động cỏ."
“Ừm, chuyện này chính xác cần phải điều tra rõ ràng. Ngày mai, em đưa video này cho Trần Tụy, để cậu ta cho người điều tra chuyện này!"
Cái người giật dây kia, có thân thế vô cùng lớn.
"Mặt khác, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh..."
Việc này, trong lòng cô buồn bực vài ngày rồi, vẫn muốn hỏi, nhưng không có cơ hội.
"Chuyện gì?"
"Ngày đó ở nghĩa địa, Thôi Tán bắt được nhược điểm gì của Đông Lôi vậy, đến nỗi cô ấy bị anh ta uy hiếp mà không nói?"
Cô còn nhớ rõ, ngày đó khi cô ấy nhìn thấy gì trong điện thoại, sắc mặt đột nhiên đại biến. Rất hiển nhiên, chuyện này, rất nghiêm trọng.
Đông Đình Phong thu lại nụ cười, nghĩ nghĩ, thả tay xuống đặt trên điện thoại, lông mày nhíu lại:
"Chuyện này không được tốt lắm."
"Có thể nói sao..."
Anh nghĩ nghĩ, mới nói: "Có biết Ôn Nhu yến không? Là nơi nổi danh ở thành phố Yêm Tư..."
Ninh Mẫn nhăn mày, sao có thể không biết chứ, quả thực như sấm bên tai ——
Cái gọi là "Ôn Nhu yến ", nói toạc ra, là hoạt động bán dâm.
Nhiều năm trước, ở thành phố Yêm Tư, có một thế lực hắc đạo, chuyên môn lừa gạt các nữ sinh viên khắp nước, dùng các loại thủ đoạn cùng bọn họ ký kết các hiệp ước không bình đẳng, về sau, hàng năm bọn họ đều tiến hành một cuộc thi đấu. Lấy phương thức tranh cử chọn ra các nữ sinh xinh đẹp nhấy, lựa chọn top 3 đứng đầu để tiếp đãi khách nhân có địa vị. Mà tới nơi này tham gia đều là các thiếu gia có tiền tài, bọn họ luôn vung tiền như rác, thậm chí có thể vì một người đẹp, mà đem phí giao dịch nhao nhao đến giá trên trời.
Ở Đông Ngải, ai cũng biết thành phố này là nơi tụ tập mua vui từ con người.
Nơi đó là một nơi của những người nhân tính đáng khinh mới đến.
"Tôi biết rõ..."
Cô gật đầu, tâm ngăn không được trầm xuống, có một dự cảm không tốt.
"Lúc đó, Lôi Lôi bị bắt đến Ôn nhu yến, anh đuổi đến thì đã trễ, Lôi Lôi đã bị người khác đưa đi. Về sau, anh cũng tìm được em ấy... Nó, nó bị người khác hạ độc... Lại sau đó, anh nhờ thị trưởng nơi đó mạnh mẽ dọn dẹp… Ngày đó ở nghĩa địa, trên tay Thôi Tán cầm là đoạn video bất nhã của Lôi Lôi..."
Chân tướng quả nhiên như cô đoán.
Lòng của cô, hung hăng siết chặt một cái.
"Chuyện này, Lôi Lôi hoàn toàn không có ấn tượng. Sauk hi nó được anh ra, hôn mê một tuần. Cũng không nhớ được những gì trong khoảng thời gian đó. Cũng may mắn nó đã quên, bằng không, mấy năm này, chỉ sợ nó sẽ bị ám ảnh, thống khổ..."
Đối với chuyện này, Đông Đình Phong luôn thương tiếc đứa em gái này. Anh thương yêu nó. Con gái Đông gia gặp phải loại sỉ nhục này, sao anh có thể bỏ qua được chứ.
"Ôn nhu yến rơi đài, chính là do anh bí mật dùng thế lực loại bỏ..."
"Không phải một mình anh làm được! Dù sao anh cũng không phải là người trong chính phủ. Thần Huống, có lẽ em biết cái tên này phải không! Anh cùng hợp tác với anh ta xử lý!"
Thần Huống?
Sao có thể không biết, người đứng đầu căn cứ không quân, Thái tử gia của Thần gia, một người có thể so với Hoắc Khải Hàng trong giới chính trị.
Cô đã được gặp một lần, giống như một khối bang, phần nghiêm túc kia, có thể so với Hoắc Khải Hàng —— xem ra, người đàn ông của cô với Thần Huống quan hệ không tồi.
@by txiuqw4