Hắn im lặng nhìn qua khuôn mặt trắng bệch của Hoắc Khải Hàng, thấy anh ta giang hai tay đi tới như muốn ôm lấy người phụ nữ lạnh lùng này.
Cô lại lùi ra sau.
Ninh Mẫn không muốn liên quan đến người đàn ông này nữa, cô biết nếu anh ta ôm cô nhất định sẽ có thêm nhiều phiền toái, nên cô lựa chọn lui ra.
Cô từng rất thích được anh ôm vào ngực, lồng ngực dày rộng này khiến cô ấm áp, cho cô cảm nhận được sự an toàn, nhưng mà hôm nay người đàn ông này chỉ khiến trái tim cô băng giá và đau đớn.
Cô tránh đi cái ôm của anh, bình tĩnh mà lãnh đạm nhắc nhở:
"Trưởng quan Hoắc, xin tự trọng!"
"Mẫn Mẫn..."
Hắn trầm thấp kêu cô, đôi tay nắm thật chặt, cái xưng hô xa lạ đó khiến hắn khó chịu.
"Xin trưởng quan hãy gọi tôi là số DLF621, hoặc cũng có thể là Đông phu nhân!"
Cô lạnh lùng cười nói:
"Ngày 3 tháng 11, tôi đã thành đại thiếu phu nhân Đông gia ở Ba Thành. Hoắc trưởng quan, đoạn tình cảm ngày đó của tôi và anh đã trở thành quá khứ. Mong anh đừng kêu tôi bằng cái tên thân mật như vậy ... nếu vượt quá giới hạn, chồng của tôi sẽ không vui.”
Lời nói cực kỳ tàn nhẫn, vẻ mặt mỉm cười lãnh khốc vô tình, chỉ một cách xưng hô nhưng cô đã phủ sạch hoàn toàn quan hệ của hai người.
Giờ khắc này, cô đau đớn, giống như có ai đó lấy dao găm cắt xuống thịt của cô ——
Khối thịt này là hắn, sáu năm trước đã bám sâu vào trong máu của cô, sáu năm sau nó càng hòa tan vào ý niệm của cô, cho dù bị phản bội nhưng phần tình cảm này cô vẫn khắc sâu trong lòng.
Không phải sau, những năm gần đây cô luôn sống một mình không quen bạn trai, vì cảm thấy không có người đàn ông nào xứng đáng làm cha của Vãn Vãn, cũng có lẽ bởi vì tình cảm đó quá sâu.
Hôm nay, cô muốn đem tình cảm này vứt bỏ.
Bởi vì cô đã là vợ người khác, cô muốn có trách nhiệm với người đàn ông của mình.
Giây phút này, cô nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của hắn, cả người như đóng băng ở trước mặt mình, đôi mắt mang nhiều nhớ nhung, lộ ra bi ai và không cam lòng, hắn cắn răng nói:
"Đông phu nhân? Vậy tôi có nên chút mừng cô không? Được gả cho một người chồng lý tưởng?"
Trong giọng nói của hắn đầy thống khổ.
Sáu năm rồi, vì muốn mình cường đại hơn, hắn bỏ ra sáu năm để chờ đợi, sau đó tìm cô, muốn bày tỏ lòng mình nhưng hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy ra khiến hắn trở tay không kịp, hành động tháng 9, là một lựa chọn đau khổ nhất của hắn, sau đó tuyệt vọng tìm kiếm, bi thương chờ đợi thẩm lí và phán quyết, nhưng lại ngoài ý muốn nhận được một kinh hỉ thật lớn, sau đó lại là một cái tin dữ đáng sợ như vậy...
Hắn còn chưa cảm nhận được niềm vui thì đã bị đau đớn tra tấn, cho tới hôm nay thấy được cô còn sống, nhưng hắn không cảm giác được mừng như điên mà là đau đớn hơn trước..
Một tờ giấy kết hôn, đã đẩy người con gái sắp thuộc về hắn cho người đàn ông khác. Cô đã thành vợ của người ta.
Việc này với hắn mà nói quá mức châm chọc.
Ninh Mẫn hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn nam nhân mà cô từng nghĩ sẽ gả cho hắn, sẽ trở thành người vợ của hắn, làm một người vợ hạnh phúc. Nhưng sự thật đã phá tan ý nghĩ của cô. Bốn tháng trước, lúc hắn cầm nhẫn đến cầu hôn cô, cô gần như muốn gật đầu, vì Vãn Vãn cũng vì mình yêu hắn, nhưng cuối cùng cô vẫn không đồng ý.
Bởi vì do dự, ma xui quỷ khiến cô và hắn đã bỏ lỡ nhau.
"Mẫn Mẫn, sao cháu có thể lấy hôn nhân làm trò đùa?"
Nhuế Kính nghiêm túc lắc đầu:
"Việc này do cháu nhất thời hồ đồ thôi!"
"Báo cáo trưởng quan, tôi rất tỉnh táo! Khi trưởng quan Hoắc buông tha cho tổ Liệp Phong, bức tôi vào con đường chết, chồng của tôi Đông Đình Phong đã cứu tôi, để tôi có dũng khí sống tiếp. Khi ký tên lên tờ kết hôn này, thì tôi rất thanh tỉnh."
Giọng nói trầm tĩnh của cô vang lên, một câu nói như con dao vô hình đâm vào lòng người
Tâm của Hoắc Khải Đường như nhỏ máu, hắn hung hăng nắm chặt nắm tay: người con gái hắn yêu nhất, lại nói ra lời này, từng chút từng chút lăng trì linh hồn của hắn.
Hắn biết rõ cô đang hận hắn, cho nên cô chọn phương thức này để trả thù hắn, để chấm dứt tình cảm của hắn và cô...
Nhưng hắn không cam lòng tiếp nhận sự thật này.
Dù cô là vợ người khác.
Hắn vẫn muốn có trái tim cô, sẽ không bao giờ thay đổi.
Việc trước mắt là hắn không thể cứng đối cứng với cô.
Cô càng dùng những lời lẽ này chọc giận hắn, vậy hắn càng phải tỉnh táo—— đúng, hắn phải tỉnh táo, hắn sẽ cho cô một thời gian cũng như cho bản thân mình một thời gian, sau đó từng chút phá vỡ bức tường trong lòng cô, nếu bây giờ hắn cứng rắn chống đối với cô nhất định sẽ không có kết quả tốt.
"Ninh Sênh Ca tôi không cần biết cô là phu nhân của ai, nhưng trước mắt cô là đội trưởng tổ Liệp Phong thì phải về đơn vị nhận lệnh, đây là cương vị công tác của cô. Cũng là nguyên nhân chủ yếu hôm nay chúng tôi tới đây, tôi mong cô có thể phối hợp quay về nước để tiếp nhận điều tra quân sự"
Hắn dùng lý trí để xử lý chuyện này, sắc mặt bình tĩnh không rợn sóng, giống như sỡ dĩ hắn có mặt ở tại đây chỉ do công việc chứ không có nữa điểm tư tình, thậm chí hắn còn chào với cô theo nghi thức quân đội:
"Chiều nay, hài cốt của các thành viên trong tổ Liệp Phong sẽ được chuyển về thủ đô. Thân là đội trưởng cô nên có mặt trong nghi thức bàn giao hài cốt của họ."
Vốn những lời cự tuyệt đã chuẩn bị sẵn nhưng vì câu nói này mà ngăn lại trong cổ họng.
Ninh Mẫn ngơ ngác nhìn hắn, phải không?
Các đội viên đều được đưa về sao?
Sống mũi cô cay cay, bốn tháng rồi, đã bốn tháng cuối cùng bọn họ cũng có thể trở về nhà.
Bọn họ sống đi ra ngoài, nhưng trở về chỉ là những cái xác, thân nhân của bọn họ sẽ có bao nhiêu thống khổ ….
"Về cùng anh đi! Hậu sự của các đội viên, anh nghĩ em muốn tự mình an bài cho họ!"
Ngữ khí của Hoắc Khải Hàng ôn hòa hơn nhiều.
Hai hàng nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Người đàn ông này rất hiểu cô, hắn lấy lý do này để cho cô không có cách nào cự tuyệt hắn.
Quay về đó là chuyện phải làm rồi.
"Được, tôi trở về."
Cô nhắm mắt lại, đáp ứng.
"Vậy đi thôi! Bây giờ chúng ta sẽ đi tới sân bay!"
Hắn thở dài một hơi, trong lòng chua xót, muốn bước lên dắt tay cô, lúc này cô lộ ra yếu ớt, bất lực, hắn thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
Cô lại giống như lâm đại dịch mà lùi về sau :
"Chiều nay mới tổ chức nghi thức phải không? Được rồi, đến lúc đó, chồng tôi sẽ đưa tôi tới Quỳnh Thành. Tôi đã dẫn họ đi, thì tôi cũng sẽ đón họ về, đó là trách nhiệm của tôi. Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tham gia."
Cô lại lần nữa xát muối vào tim hắn.
Tâm của Hoắc Khải Hàng thoáng run rẩy.
"Hoắc Khải Hàng, tôi rất nhớ Vãn Vãn, anh có thể để con bé ở lại đây với tôi không. Anh đi đi, còn những chuyện khác đợi tôi đến Quỳnh Thành rồi nói tiếp..."
Ninh Mẫn không để ý tới người đàn ông đang nhíu mày trước mặt, xoay người đi về phía hai đứa nhỏ.
"Anh sẽ không để Vãn Vãn ở lại đây! Nếu em nhớ Vãn Vãn thì hãy trở về với anh."
Lời nói lạnh nhạt của hắn khiến mặt Ninh Mẫn tái nhợt, lòng càng lạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy muốn nhận quyền nuôi dưỡng Vãn Vãn từ tay người đàn ông này là một chuyện vô cùng khó.
Ninh Mẫn nhịn nhịn, nhưng cô không cách nào đè nén lửa giận hừng hực trong lòng, cô quay phắt lại, đáy mắt có tia lửa bắn ra bốn phía:
"Hoắc Khải Hàng, anh còn muốn hại tôi như thế nào nữa mới cam tâm hả?
"Bốn tháng trước, nếu như không phải anh chạy tới Trung Quốc dẫn Vãn Vãn đi, tôi cũng sẽ không gặp những chuyện chết tiệt này. Trong bốn tháng qua, tôi đã sống không bằng chết, tất cả đều do anh ban tặng đó, thật vất vả tôi mới sống yên ổn một chút thì anh lại xuất hiện can thiệp vào cuộc sống của tôi? Anh không thể để tôi sống yên ổn sao? Vãn Vãn là con gái của tôi, nó là khối thịt trong lòng tôi. Sao anh có thể nhẫn tâm đoạt nó một lần nữa rời khỏi tôi hả?.
"Hoắc Khải Hàng, trong mắt anh tôi là gì hả?
"Cần thì tìm tới, không cần thì vứt bỏ. Tôi là người, chứ không phải đồ vật, rốt cuộc anh có để ý tới cảm nhận của tôi không?
"Xin hỏi, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Mà anh muốn gọi tới thì tới, muốn đuổi thì phải đi hả?"
Cô rống thật to, ủy khuất, thống khổ… lòng của nàng, sớm đã chứa đầy thương tích:
"Anh đừng như vậy nữa được không? Tôi không cần gì nhiều, tôi chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi, cũng không được sao.
"Cũng bởi vì anh mà sáu năm trước tôi vứt bỏ cha mẹ mình; tôi biết, ai cũng nói tôi ngốc, bởi vì anh sáu năm nay tôi vẫn một mình nuôi nấng Vãn Vãn, tôi biết, nhưng ai kêu tôi yêu đứa nhỏ nhiều như vậy; bởi vì anh, chiến hữu của tôi đều đã hi sinh nơi đất khách quê người, xin lỗi, những chuyện này tôi đều biết…
"Hoắc Khải Hàng, Ninh Sênh Ca chết rồi, cô ta chết trong tai nạn máy bay ở Trúc quốc, là do anh đẩy cô ta vào con đường chết không phải sao?
"Hiện tại, tôi chỉ muốn sống yên ổn một chút, vậy mà anh cũng lấy Vãn Vãn để bức tôi sao?
"Có phải hay không, anh muốn ép tôi chết anh mới vừa lòng sao?
"Anh biết không? Tôi sống mệt mỏi lắm rồi? Chuyện tới nước này anh còn muốn tra tấn tôi sao nữa hả!"
Câu cuối cùng cô rống lên như người bị tâm thần.
Hoắc Khải Hàng không trả lời, thấy cô không thể khống chế cảm xúc của mình, cô chưa từng dùng cảm xúc này đối với hắn, tâm không hiểu sao cứ đau. .
Khó chịu!
Cô khó chịu, sao hắn không biết chứ.
Người đã từng ân ái, hôm nay lại lấy sự thù hận để đối diện nhau.
Tình cảm của hắn và cô sao lại đi tới mức này chứ?
Hắn không nghĩ ra, càng không muốn nghĩ tới.
"Tiểu Ninh, cháu bình tĩnh một chút được không? Trong chuyện này cháu không thể đổ hết hoàn toàn tách nhiệm lên người trưởng quan Hoắc..."
Nhuế Kính muốn bước lên khuyên giải, đội nhiên một viên đạn xuyên không mà tới, bắn trúng sau vai ông, lực bắn thật lớn đẩy ông bước lên thêm một bước, Ninh Mẫn nghe được âm thanh xa lạ, phản xạ có điều kiện quay qua đỡ ông, nhưng đỡ chính là bàn tay đầy máu.
"Trưởng quan!"
Tất cả tức giận trong giây phút này đều tan biến, cô ngây người, hoảng sợ kêu lên.
Hoắc Khải Hàng giật mình, nhìn về phía đạn bắn ra, tâm trầm xuống: nếu như không phải Nhuế Kính bước lên trước một bước, thì viên đạn này sẽ bắn vào đầu Ninh Mẫn.
Có người muốn ám sát Ninh Mẫn —— Hách Quân từng nói với hắn: Đông Đình Phong đã nói với Ninh Trùng một chuyện trong suốt thời gian qua cô đã bị ám sát hai lần.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn thình lình biến đổi, hét to một tiếng:
"Cẩn thận! Mau nằm xuống..."
Hắn bước nhanh lên trước đẩy Ninh Mẫn và Nhuế Kính ngã xuống, nhưng đã quá trễ, viên đạn thứ hai đã bắn tới, đi thẳng về phía trước bắn vào người hắn, cản giác bị xé rách da thịt ập tới khiến trán hắn đổ đầy mồ hôi, ..trong miệng khó chịu hừ hừ một tiếng.
Ninh Mẫn vốn bị đẩy ngã xuống đất đến khi phục hồi tinh thần lại thấy gương mặt vặn vẹo của Hoắc Khải Hàng, âm thanh viên đạn bay tới cô nghe rất rõ ràng.
"Hoắc Khải Hàng..."
Cô kinh hãi kêu lên.
Tay vừa chạm vào người hắn thì cảm giác dính dính, sắc mặt cô đại biến.
Hách Quân và Dương Khai canh giữ ở bên cạnh thấy một màn này sắc mặt cũng thay đổi.
Dương Khai hạ thấp người xuống, một bên chạy tới, một bên gọi điện thoại, trầm giọng nói: "Gần đây có tay súng bắn tỉa, Hoắc thiếu bị tập kích, phương hướng ở phía bên phải…." Hắn phán đoán tọa độ của đối phương, hạ lệnh cho các cảnh vệ ở gần đó đánh trả.
Hách Quân kéo hai đứa trẻ ngồi xuống, nghiêm mặt ra lệnh:
"Hai đứa ngoan ngoãn nghe lời, không được nhúc nhích!"
Hắn cũng bước nhanh tới đó.
"Anh bị trúng đạn rồi, anh trúng đạn rồi..."
Máu chảy rất nhiều sắc mặt Ninh Mẫn trắng bệch không còn giọt máu, vị trí vết thương … đó là nơi cơ quan nội tạng.. nghĩ đến đây lòng cô ngăn không được sợ hãi.
Cô đỡ hắn lên, kiểm tra miệng vết thương, chỉ thấy miệng vết thương, không có mở miệng, đường kính viên đạn không lớn, lúc bắn lén do đường bắn xa, đã làm giảm lực sát thương của nó, nhưng nó cũng đã làm thương tổn nội tạng bên trong...
"May quá, em không bị thương..."
Hắn cắn răng nhịn đau, tay đưa lên muốn xoa gương mặt đang lo lắng kinh hoàng của cô, nhưng đau đớn kịch liệt đã tàn phá ý thức của hắn, hắn cảm giác tầm mắt của mình càng ngày càng mơ hồ, tay càng ngày càng nặng.
Cuối cùng ngón tay chưa chạm được bên mặt của cô thì đã rớt xuống.
"Đừng hận anh được không... Đừng hận anh... anh đã hối hận đến muốn giết chết chính mình..."
Hắn thở gấp, dần dần lâm vào hôn mê, hai mắt liều mạng mở ra như muốn nhớ kỹ khuôn mặt của cô, rất sợ lần nhắm mắt này, sẽ là cả đời.
Viên đạn bắn trúng người, so với phim điện ảnh trên TV càng đáng sợ hơn. Hắn và cô là người hiểu rõ về phương diện này, biết rõ vị trí trúng đạn này—— đại biểu cho việc một chân đã ước vào quỷ môn quan.
"Không được ngủ, anh không được ngủ có nghe không hả, nếu anh muốn em không hận anh thì anh không được ngủ. Hoắc Khải Hàng, nếu anh dám ngủ, cả đời này em không bao giờ tha thứ cho anh, Khải Hàng ..anh có nghe không..."
Cô hung hăng vỗ mặt của hắn, gào thét, bàn tay càng ngày càng dính nhiều máu.
"Được, được..., anh không ngủ... anh còn có rất nhiều lười muốn nói với em cơ mà,… anh không ngủ,…. anh sẽ không ngủ đâu..."
Hoắc Khải Hàng nở nụ cười, một người luôn lạnh lùng như vậy nhưng khi cười rộ lên ôn hòa hơn nhiều, ôn hòa đến lòng người đau xót...
Dương Khai đã tới gần, thấy được xung quanh thân hắn toàn máu, giọng nói phát run:
"Phải lập tức cầm máu! Bằng không Hoắc thiếu sẽ chết đấy... Chỉ mong không thương tổn đến lá gan lá lách, chỉ mong không có làm bị thương lá gan ..."
Tâm Ninh Mẫn càng hoảng loạn, tay ngăn không được phát run, lần nữa lặp lại:
"Anh sẽ không có việc gì, tuyệt đối sẽ không có việc gì! Hoắc Khải Hàng, con mẹ nó anh phải cố gắng chịu đựng cho em, em còn chưa có chết, anh dám chết trước mặt em, em nhất định cho anh biết mặt..."
Cô gào lên, nước mắt đã sớm chảy.
Giờ khắc này, cô mới biết rõ tình cảm của mình đối với người đàn ông này vẫn còn.
"Kỳ thật, em vẫn còn yêu anh đó..."
Trước khi hôn mê, Hoắc Khải Hàng vẫn nói một câu:
"Mẫn Mẫn... Nếu anh không chết... em có thể cho anh một cơ hội nữa không..."
Giữa trưa 12h, ở khách sạn Hâm Loan, Đông Đình Phong vừa mới nói chuyện điện thoại xong, nhìn xung quanh vẫn không thấy Ninh Mẫn, liền hỏi Trần Tụy.
"Phu nhân đi tìm tiểu thiếu gia rồi! Bên trong ruộng hoa hướng dương, a Xán đang ở đó.."
Hắn gật đầu, sờ túi, hắn quên cầm điện thoại nên quay về phòng, vừa vặn nghe tiếng điện thoại vang lên, đi vồng qua cầm điện thoại liền nhìn thấy số của tiểu Kỳ, vừa nhấn nghe liền nghe tiếng gọi gấp gáp của con trai, hắn cả kinh, muốn hỏi lại, thì đầu giây bên kia truyền đến âm thanh tút tút tút, không có trả lời.
Hắn gấp gáp gọi lại, tắt máy.
Như thế nào lại tắt máy?
Điện thoại không có chức năng khác, nếu chờ sẽ không lâu như vậy
Hắn nhíu mày, bước nhanh ra cửa, bước chân rất lớn, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an ——
Hoắc Khải Hàng chiều nay đã tới Sydney, chuyện này hắn đã biết rõ. Chỉ là đêm qua, trong phòng giám sát và điều khiển đã mất đi hành tung bọn họ.
"Làm sao vậy?"
Trần Tụy xách thùng cá vào, thấy mặt sắc mặt hắn ngưng trọng, liền hỏi.
"Mau đi tìm tiểu Kỳ. Tôi thấy có chút gì đó là lạ! Điện thoại nó tắt máy không gọi được!"
Trần Tụy lập tức rùng mình.
Hai người bước nhanh đi ra ngoài, vừa đi, một bên gọi.
Trần Tụy gọi điện thoại cho a Xán, không có người nghe máy, đầu hai người đổ đầy mồ hôi, tìm một đường, cũng không thấy bọn họ.
Đúng lúc hai người muốn trở về, liền nghe đựoc tiếng nổ phía bên ruộng hoa hướng dương, bọn họ giật mình đuổi theo, thấy a Xán dắt Đông Kỳ trở về.
Sắc mặt Đông Kỳ trắng bệch, dốc sức liều mạng giãy dụa, không muốn bị a Xán kéo đi, vốn nhóc đã chứng kiến chuyện kinh hoàng như vậy, tinh thần chưa ổn định lại suýt chút nữa đã trượt té, a Xán muốn đỡ, lại bị đẩy ra —— chậc, a Xán làm gì đã đắc tội tiểu thiếu gia rồi, khiến tiểu tử này nóng nảy như vậy, đáy mắt như phun lửa rồi.
Đông Đình Phong trong lòng bất an , hỏi.
"A Xán, phu nhân đâu rồi?"
"Ba ba, mẹ đi theo bọn họ rồi, cũng không quay đầu lại đã rời đi... Còn có hai người bị thương, chảy thiệt nhiều máu, mẹ khóc rất thương tâm... mẹ kêu con trở về, mẹ không cho con đi theo... con đuổi theo thì mẹ lại đuổi con trở về…baba mẹ đây là ý gì?"
Đông Kỳ vừa thấy ba mình, liền chạy nhanh tới trong ngực hắn, trong miệng lung tung gọi, trong giọng nói có loại cảm xúc ủy khuất.
Mẹ không chịu cùng nhóc về nhà, mẹ vứt bỏ nhóc lại, điều này khiến nhóc rất thương tâm.
Mẹ lại không muốn nhóc sao?
Giờ khắc này, trong lòng của nhóc có một loại cảm giác bị vứt bỏ rất cô độc.
Đông Đình Phong nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn a Xán đang lại gần.
A Xán vội vàng đáp: "Là bọn người đệ nhất thiếu. Vừa rồi có người ở gần bắn lén, vai trung tướng Nhuế trúng đạn, đệ nhất thiếu thì trúng đạn ở phần eo, hiện tại, bọn họ đã hộ tống đệ nhất thiếu đến bệnh viện gần nhất để cứu hắn... vị trí trúng đạn của trung tướng Nhuế không mấy nguy hiểm, nhưng đệ nhất thiểu chảy rất nhiều máu, không biết có thể giữ mạnh được hay không. Phu nhân đã lên xe đi theo bọn họ, để cho ta đưa tiểu thiếu gia trở về..."
Giống như bị đánh trúng một quyền, Đông Đình phong đột nhiên khó chịu, chết tiệt hắn chỉ nói chuyện điện thoại một chút, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
"Gọi điện thoại cho cậu, sao cậu không nghe?"
Trần Tụy nghe, cũng giật mình hết hồn, lập tức quát to một tiếng.
Chuyện nghiêm trọng như vậy, tiểu tử này lại không báo trước.
A Xán vừa sờ túi, giọng nói càng nhỏ hơn:
"lúc nảy đuổi theo tiểu thiếu gia, đã bị rơi mất!"
Đông Đình Phong trầm mặt, lạnh lùng nhìn anh, thẳng đến đầu Xán đầu đầy đổ mồ hôi. Hôm nay, là hắn thất trách.
"Bọn họ đi về phía nào! Lập tức đuổi theo!"
"Vâng!"
Sau đó bọn họ vội vàng đuổi theo, muốn cứu người họ sẽ đến bệnh viện gần nhất, đây là đều cơ bản. Bởi vì thương thế của hai người kia quá nghiêm trọng.
"Gọi điện thoại điều tra xem, bệnh viện lớn gần nhất xem họ có tiếp nhận bệnh nhân bị thương nặng do súng bắn hay không!"
Đông Đình Phong bình tĩnh hạ lệnh.
Một giờ về sau, bọn họ tra được mấy người kia đi vào bệnh viện nào, cùng một thời gian, hắn nhận được điện thoại Ninh Mẫn. Là một số lạ. Điện thoại di động của cô đã rơi trong ruộng hoa hướng dương.
"Cẩn chi, em là A Ninh."
Thanh âm của cô khàn khàn, hiển nhiên là đã khóc —— hơn nữa khẳng định khóc rất nhiều.
Cô khóc vì một người đàn ông khác.
Không ai muốn vợ mình lại khóc vì người khác, hắn cũng vậy, cảm giác thật khó chịu.
Một khắc này, hắn cảm giác tâm ẩn ẩn đau.
Khi gặp chuyện không may, cô đã quên mất hắn, quên báo bình an, quên nói cho hắn biết vị trí của cô. Cái cảm giác bị quên đi này, hắn càng cảm thấy đau thương.
Hắn đè nén cái cảm giác đau đớn này, tự nói với mình, cô cần thời gian huống chi tình huống lúc đó rất khẩn cấp.
"Em ở đâu? Có bị thương hay không?"
Giọng nói của hắn luôn bình tĩnh, không lộ chút lo nghĩ, chỉ có ẩn ẩn quan tâm.
"Em ở bệnh viện *, em không có bị thương, một chút cũng không có."
"Được rồi, em ở đó đợi anh, anh sẽ tới ngay!"
"Anh đừng có đến đây!"
Cô vội vàng ngăn cản.
Giọng nói có chút bài xích, khiến cả người Đông Đình Phong cứng lại, tâm nhảy dựng, có chút tức giận:
"Vì sao anh không thể tới? Tình huống bây giờ như thế nào?"
"Anh... Anh ấy vẫn còn giải phẫu!"
Giọng cô run run, hít một hơi thật sâu, mới nói tiếp:
"Thận trái của anh ấy được lấy xuống."
Bảy chữ giống như ném đi một quả bom đến đích rồi nổ tung, mặc dù Đông Đình Phong có chuẩn bị tâm lý, vẫn bị tạc như cũ.
Hắn không trả lời, cảm thấy chuyện này không xong rồi.
Ninh Mẫn tiếp tục nói:
"... Viên đạn kia, đã bắn nát cơ quan nội tạng của anh ấy. Bởi vì phải cứu em, Cẩn Chi, thận trái của anh ấy không giữ được... em... em... trong lòng em giờ rất loạn... rõ ràng mục tiêu của bọn họ là em... Kết quả, trưởng quan Nhuế cùng anh ấy lại đỡ thay em... Là em hại bọn họ..."
Cô không thể nào bình tĩnh được ——
Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô như vậy.
Đông Đình Phong giơ tay đỡ cái trán, cảm nhận được cô rất hoảng loạn.
Hắn cố gắng bình tĩnh, nói với cô:
"Còn sống là tốt rồi! Dù có một thận thì con người vẫn sống được thôi! Em đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan tới em, đừng ôm trách nhiệm vô người mình... Ngoan, làm theo lười anh, hít sâu một hơi, sau đó thở ra, lập lại vài lần, sau đó tự nói với mình, mọi chuyện sẽ tốt… , đừng lo lắng... A Ninh, em còn nghe không? Đừng khóc, anh rất đau lòng đó... Ngoan ngoãn chờ... 30 phút nữa anh sẽ đến..."
Tâm tình Ninh Mẫn vốn kích động, nghe được câu này của hắn thì quýnh lên:
"Không được, anh đừng tới đây, ngàn vạn đừng tới đây. Hách Quân nhất định sẽ liều mạng với anh."
À thì ra cô sợ người Hoắc gia làm hại hắn. .
"Anh biết phải làm sao, em yên tâm, Hách Quân không đụng tới anh được... Đừng suy nghĩ nhiều. ở đấy chờ anh!"
"Đông Đình Phong..."
Hắn đã cúp máy.
Điện thoại lại vang lên, lại là cô goi, cô cứ như vậy sợ hắn xuất hiện trước mặt người Hoắc gia sao
Hắn cần phải sợ sao?
Hắn không nghe, tựa lưng vào ghế ngồi, nhăn mày lại, tâm loạn thành một đoàn.
A Xán lái xe, Trần Tụy ngồi kế bên, hai người đều rất cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của ông chủ.
Đông Kỳ ngồi bên cạnh Đông Đình Phong, thấy baba có bộ dáng bực bội như vậy, tâm cứ bất an biết chuyện nhất định không ổn, từ trước đến nay ba ba chưa từng để lộ cảm xúc ra ngoài.
Nhóc lắc lắc cánh tay baba:
"Baba là mẹ gọi điện thoại sao?"
"Ừ!"
Đông Đình Phong xoa đầu nhóc.
Hắn nhìn vào đôi mắt to tròn đen bóng của nhóc, cũng không nói ra chuyện máu tanh đó.
Cắt thận, cắt thận ——
Hắn nắm chặt chiếc điện thoại cứ vang lên nảy giờ, tâm tình bị tiếng chuông này càng khó chịu.
Cô không thể vứt bỏ tình cảm với Hoắc Khỉa Hàng, ..chết tiệt, làm sao cô mới có thể vứt bỏ tình cảm này đây..
Ân huệ ngày hôm nay, chỉ sợ khiến cô nối lại tình xưa với Hoắc Khải Hàng.
Chuyện ngày hôm nay, đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng đáng sợ.
Giờ phút này, hắn hoàn toàn không thể xác định được, biến cố này, có thể ảnh hưởng đến tương lại của hắn và Ninh Mẫn hay không.
@by txiuqw4