Ninh Mẫn không nói gì
Cô thấy trên mặt anh nhễ nhại mồ hôi, khuôn mặt bình tĩnh giọng nói nhẹ nhàng cho cô cả giác thân quen: “Không đeo, sáu năm trước chúng ta đã chia tay rồi. Hiện tại, em là vợ của Đông Đình Phong!”
In lặng!
Trong phòng bỗng nhiên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của anh.
Thật lâu.
“Là sao? Chẳng lẽ em muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này sao? Em muốn anh phải như thế nào? Em không thể cho anh một cơ hội hay sao?”
Hoắc Khải Phong nhìn chằm chằm cô, sắc mặt trắng bệch, khó xem đến cực diểm, giống như lúc hôn mê, thấy cô mhoong đổi ý.
Thật là, đáng lẽ anh không nên hối thúc cô như vậy. Thật là: “Chữ ký đó, anh không có để tâm.”
Đây là lời nói thật. Mà lời nói thật, thường gây tổn thương.
“Không có để tâm?” Anh cúi đầu cười, cô có thể cảm nhận nỗi đau trong lời nói của cô: “Cho dù là sai, em vẫn muốn kiên trì sao? Kiên trì như vậy thì có lợi ích gì?”
Cô trầm mặc.
Hoắc Khải Phong nổi giận, nghiến rang nói ra hai chữ: “Ly hôn!”
Đối với anh mà nói, còn có cái gì châm chọc hơn hai chữ này.
Chờ đợi nhiều năm như vậy. Lại trở thành công dã tràng.
Ninh Mẫn quay mặt đi, nói gằn từng chữ: “Em không có bất kỳ lý do gì để ly hôn cả, Hoắc Khải Phong, em không đem cuộc hôn nhân này thành trò chơi…”
Nay sau đó, anh hung hăng đẩy cô ra, suýt chút nữa anh đã ngã từ trên giường xuống, cô muốn đỡ, anh đẩy cô ra, khó khăn mới nàm lại. bởi vì động vào vết thương, mồ hôi anh ứa ra.
“Hoắc Khải Phong, chúng ta đã là quá khứ rôi! Như vậy, ít nhất, chúng ta vẫn còn tình bạn… Em đã là vợ của người khác… Đây là sự thật.”
Nằm trên giường, anh hung hang cầm lấy chăn, gương mặt lạnh lùng, trắng bệch: “Thật ra em yêu ann! Nhưng lại lấu người khác. Ninh Sênh Ca, em thật sự rất hồ đồ? Em không thể vô trách nhiệm với mình như vậy được.”
Cô cúi đầu, lời của anh: Là hồ đồ sao? Là không có trách nhiệm sao, có lẽ, có thời gian cô rất vội vàng, nhưng cô không bởi vì vậy mà hối hận.
“Hoặc là, hiện tại, em không còn thích Đông Đình Phong… Hôn nhân ấy, không có tình yêu. Quan trọng là…, Em đã là vợ hợp pháp của anh ấy. Hơn nữa em đủ tư cách để làm vợ của anh ấy….”
Lời này, có phải kích thích anh ấy, sắc mặt của anh, rất trắng nhìn thấy mà sợ hãi: “Em đang muốn chọc giận anh sao?”
“Em không muốn anh giận…” Anh ấy đòi hỏi quá mức, cô không thể đồng ý.
“Em đang chọc giận anh.” Ngữ khí của anh rất khẳng định.
Đột nhiên cửa mở, Hách Quân đi vào, anh nhìn thấy hai người cãi nhau, sắc mặt hai người rất khó coi.
“Được rồi, sao lại cãi nhau rồi hả? Ninh Mẫn, Hoắc thiếu mới tỉnh!”
Ninh Mẫn nghe vậy, Hách Quân nói, giọng nói có phàn nặng nề, đàng phải im miệng.
“Anh sẽ không buông tay!”
Trên giường, anh nhắm mắt, giọng nói không muốn nhường nhịn cô.
Cô nghe vậy, có phần sợ hãi, lo lắng cho tương lại, hện tại, sẽ mang đến phiền phức cho Đông Đình Phong.
Nghĩ vậy, cô có phần nhớ hắn, người nam nhân ấy, mang đến cho cô cảm giác ấm áp.
Cô đã đánh mất nhãn, vậy phải làm sao bây giờ?
Một loại chột dạ ập đến, đii đến tâm cô!
Không được, cô phải tìm lại nhẫn.
Xoay người, cô bỏ đi, tay lại bị túm lại.
“Đi đâu?”
Hoắc Khải Phong thấy sắc mặt cô khó coi, hỏi một câu, cô bây giờ, làm anh khẩn trương. Rõ ràng cô bên cạnh anh, nhưng anh cảm thấy bất an, hoặc là vì bốn chữ “ Vợ hợp pháp”, làm anh đau. Hiện tại cô là của nam nhân khác.
“Em và anh cần bình tĩnh lại…”
Cô rút tay, đi ra ngoài.
Ninh Mẫn đi xuống dưới tìm nhẫn, xem anh vứt ở chỗ nào, có một cái hồ nhân tạo nho nhỏ, nước hồ rất tối, muốn tìm lại nhẫn, rất khó.
Cô đứng ngẩn người hồi lâu, chiếc nhẫn ấy, cô rất thích.
Nhìn thấy ngón tay trông không, lòng của cô, cũng trống không như vậy.
“Cô chủ, cô tìm cái gì vậy” A Xán đột nhiên xuất hiện, thấy cô hồn xiêu phách lạc nhìn chằm chằm hồ nước.
Cô quay đầu, ngẩn ra: “Sao anh lại ở đây? Đông tiên sinh đâu?” Cô nhìn xung quanh, hắn đến đây sao?
“Hôm qua chúng tôi đến, người ta không cho chúng tôi lên gặp cô, hôm qua tiên sinh chờ đến nửa đêm, sau đó quá mệt, liền về khách sạn. Cô chủ, cô không gọi cho tiên sinh sao. Tiên sinh rất lo lắng cho cô.”
A Xán đưa di động cho cô.
Ninh Mẫn nhận lấy, do dự một chút, gọi diện cho hắn: “số máy quý khách tạm thời không liên lạc được,….”
“Có thể anh ấy tắt máy rồi!”
“Ừ!”
“Tồi đi gọi ngài ấy đến, cô cứ giữ điện thoại đi!”
“Ừ, tôi sẽ gọi cho anh ấy. Cám ơn!” Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói: “Anh, đi ngủ đi? Sắc mặt không tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi.”
A Xán nhìn cô, sắc mặt cũng không tốt, rất khó coi.sao thấy Hoắc thiếu bị thương, chỉ trong một đêm, sắc mặt cô tiều tụy như vậy.
Cùng lúc đó, Đông Đình Phong đang cùng con gái ăn cớm trong phòng tổng thống, điện thoại đang sạc pin, Đông Kỳ hỏi: “Cái chú kia có quan hệ gì với mẹ vậy?”
Đông Đình Phong không biết nên nói gì với con gái, về thân phận của hắn, hiện tại anh không thể nói rõ.
Trần Tụy dâng ăn cơm ở bên cạnh, ngừng lại, cũng hiểu được việc này, không thể cùng con nói rõ, nói không đúng, sẽ trở thành bóng ma cho cô bé, đứa nhỏ này vẫn cho là nó là con của Ninh Sênh Ca và hắn.
Lú này, có người gõ cửa.
Trần Tụy đi mở cửa.
Cửa mở, là một nam nhân xa lại.
“Ngài Đông Đình Phong có ở phòng này không?”
“Vâng!”
“Ông chủ của tôi, muốn gặp ngài Đông Đình Phong, nên kêu tôi qua đây mời.”
“Ông chủ của anh là ai?”
Người nọ cười, đưa một tấm thiệp ra, Trần Tụy vừa thấy, rùng mình, nói một câu: “Chờ một chút!”
Anh mang cho Đông Đình Phong đang lau miệng cho con gái.
“Người nào đưa?”
“Chính ngài đi!”
Đông Đinh Phong liếc mắt một cái, đôi mắt sâu xa: “Nói cho anh ta, tôi sẽ đến đúng hẹn.”
Tám giờ sáng, Ninh Mẫn trở về phòng bệnh đặc biệt, rửa mặt, ra phòng khách ăn chút đồ ăn.
Sau khi ăn xong, Vãn Vãn rúc vào ngực cô, không hề nhúc nhích, cô bé nói: “Mẹ, mẹ ôm con đi, một lúc thôi. Tối qua, mẹ đã ở cùng bác ấy cả đêm, bây giờ, mẹ giúp con đi”
Cô ừ một tiếng, nhìn cô chăm chú, muốn tên người cô tìm ra dấu của nam nhân, nhưng mà không thấy.
Ba mẹ ở trên giường đến đêm,bé rất giống mẹ, không giống Hoắc thiếu.
Trên mặt đứa nhỏ này rất giống tiểu Kỳ, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ hôm qua cô làm mất nhẫn của hắn, trong lòng áy náy, cho nên, mớ nhớ nhung như vậy.
“Mẹ, Đông Kỳ có chuyện gì vậy? Sao chị ấy lại kêu mẹ là mẹ?” Vãn Vãn muốn biết, nhưng tâm trạng của mẹ rất tệ, cười cho có lệ. cho nên, bé hỏi rất cẩn thận.
Ninh Mẫn không nói gì, không biết giải thích quan hệ giữa mình và Đông Kỳ như thế nào. Vãn Vãn là con của Hoắc Khải Phong,năm đó nhà họ Hoắc mắt nhắm mắt mở cho cô sinh bé ra, cô không muốn từ bỏ bé.Đứa nhỏ này, thuộc nhà họ Hoắc, người nhà họ Hoắc không muốn từ bỏ.
“Mẹ, vấn đề này, rất khó trả lời sao?”
“Có một chút!”
Cô nói nhỏ, để tay lên mặt bé hỏi: “Vãn Vãn, con có muốn không có ba?”
Vãn Vãn tròn to mắt, nghiêng đầu, tâm bang bang nhảy loạn: “Mẹ, con muốn.”
Bé, không hy vọng có được tình yêu của cha?
Gia đình đơn thân thì như thế nào, tóm lại một gia đình không hoàn chỉnh.
Trong lòng Ninh Mẫn than thở một tiếng.
“Nếu như… Nếu như thương lai, con không thể đi cùng ba…”
“Chờ một chút, tại sao không thể ở cùng ba?” Vãn Vãn nhíu mi, hỏi lại.
Tâm của đứa nhỏ này, rất mẫn cảm.
Ninh Mẫn chọn lọc từ, nghĩ nghĩ, mới nói: “Lúc này, ba với mẹ, con chỉ có thể chọn một…”
Mặt bé đột nhiên trắng xanh, vội vàng ôm cổ cô, trong mắt rất hoảng sợ: “Mẹ, mẹ muốn rời bỏ ba, muốn chia tay sao? Không, không được, không được, con chỉ muốn mẹ, con không cần ba… Từ mẹ ra, người nào con cũng không cần… Mẹ, bây giờ con nghiêm túc nói cho mẹ biết, nếu mẹ bỏ con, con sẽ không ngoan ngoãn, cho dù mẹ ở đâu, con cũng sẽ đi tìm mẹ...”
Phản ứng kịch liệt như vậy, làm cho Ninh Mẫn kinh ngạc, đau lòng: “Con bé ngốc, sao mẹ có thể bỏ con được… Con yên tâm, mẹ sẽ cô gắng, cho con mãi mãi đi theo mẹ.”
“Nói lời phải giữ lời, nếu nuốt lời là chó con! Lại đây, ngoắc tay đóng đấu…”
Đưa ngón tay út ra, mặt Vãn Vãn rất nghiêm túc.
Ninh Mẫn cười, cũng duỗi tay: “nói thật nha, không được nuốt lời! Mẹ, con người mẹ. Con không muốn có ba, nhưng không thể không có mẹ! Vãn Vãn chỉ cần mẹ!”
Bé hôn cô khắp mặt, rất nghiêm túc nói.
Cửa, đột nhiên bị mở ra, hai mẹ con cùng nhìn ra ngoài, là một nữ nhân, đứng ở cửa, tóc cột cao, váy ngang đầu gối, trên tay cầm một cái túi, rất đơn giản. Nhưng cho dù váy hay túi phối hợp rất ăn ý, lộ rõ khí chất, có vẻ cao quý.
Giờ phút này, ánh mắt sắc bén, nhìn lướt qua Ninh Mẫn, rồi rơi vào người Vãn Vãn, nhíu mi lại. Giống như muốn nói với bé gì đó.
Ninh Mẫn đứng lên, vẻ mặt biến sắc, không biết vì sao, mỗi lần thấy cô ta, cô đều khẩn trương, rất áp lực. Có lẽ trên người cô tỏa ra khí tức hơn người, cho người khác cảm giác bức bác!
“Bác gái, bác đến khi nào?” Người đến không phải là người quyền lực nhất nhà họ Hoắc: Quý Như Tịch.
“Vừa đến!”
Hoắc Nhân nhàn nhạt đáp lại, đằng sau cô là trợ lý Tiết Di, khi Tiết Di bước vào nói: “tiểu thư, nhìn thấy người, sao lại không chào?”
Giọng nói ôn hòa, nhưng nghe vào trong tai, là cáo mượn oai hùm.
Vãn Vãn đoan chính đứng trước mặt Ninh Mẫn, liếc bà một cái, nhìn đến mẹ, thấy mẹ gật đầu mới kêu một câu: “Bà nội Hoắc, chào buổi sáng!”
Hoắc phu nhân bước vào, đi lại nhẹ nhàng, cười đoan trang, mền mại nói: “Về sau kêu bà nội là được, kêu cả họ, không có than thiết. Đúng rồi, ông nội cũng đến đây, đang ở trong phòng ba con. Ngoan, đi qua xem ba đi… Nói chuyện với ba,ba mới hết đau… Đừng quên, trong lòng ba con là bảo bối.”
Lời này, Ninh Mẫn hơi kinh hãi.
Sau sáu năm gặp mặt, đây là lời đầu tiên sau khi gặp lại, lại nói trước mặt con của cô như vậy, thừa nhận Vãn Vãn là huyết thống nhà họ Hoắc.
Nhưng mà cô cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại căng thẳng, sắc mặt vì vậy mà trắng nhợt.
Vãn Vãn hơi ngẩng đầu, mở to mắt nhẹ nhàng gọi:
"Mẹ, thật sao?"
Bé muốn xác định sự thật.
Vãn Vãn rất thích chú Hoắc, nếu như có thể xác định chú Hoắc là baba của bé, bé sẽ rất vui vẻ. Nhưng, nghĩ tới lời nói của mẹ, trong lòng bé lại cảm thấy sợ hãi.
Ninh Mẫn trầm mặc, chỉ ôm thật chặt con gái, không có nói tiếp.
Rất nhanh đôi mắt cao ngạo đó lại dừng trên người cô, môi khẽ cong, lộ ra sắc mặt hiền hoà, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Sao vậy, đến giờ mà cô còn chưa nói với Vãn Vãn ba nó là ai sao?"
"Chưa kịp nói!"
Ninh Mẫn lẳng lặng nói tiếp.
"Là không kịp, hay là không muốn nói?"
Lời này rất bình thường, nhưng cô nghe thì cảm thấy thật chói tai, mi tâm không khỏi cau lại.
Vừa định nói tiếp, người đàn bà này lại ngồi chồm hổm xuống, hai tay vịn chặt vai nhỏ của Vãn Vãn, tươi cười nói:
"Vãn Vãn, mẹ cháu không có nói cho cháu biết cũng không sao, bà nội nói với cháu thì cũng vậy thôi. Nhớ kỹ, cháu họ Hoắc, sau này tên là Hoắc Khuynh Vãn. Cháu là con cháu nhà họ Hoắc. Ai cũng không thay đổi được sự thật này. Còn có, có một chuyện cháu hãy nhớ kỹ, hiện tại ba ba cháu cứu mẹ cháu thế, thiếu chút nữa đã mất mạng. Có baba như vậy, về sau, cháu phải kính yêu baba mình nhiều hơn, không thể làm chuyện gì phản bội hắn, biết không?"
Những lời này khiến lòng Ninh Mẫn lộp bộp - -đây căn bản chính là nói cho cô nghe không phải sao!
"Không đúng. Vãn Vãn chỉ nghe lời mẹ, cũng chỉ có yêu một mình mẹ!
Bé nghiêng đầu nhìn thoáng qua, xoay người ôm lấy mẹ mình, rầu rĩ nói.
Bé mới không bị mua chuộc đâu.
Ở trong mắt đứa nhỏ, sống nương tựa với mẹ, mới là toàn bộ thế giới, về phần họ nói gì, về phần cần phải kính yêu ai, bé không cần để ý.
Chỉ bảo vệ trong bốn tháng ngắn ngủi, còn chưa vốn đủ để mua chuộc bé đâu.
Hơn nữa, trong lòng bé cũng không thích người bà nội này, những yêu cầu của người này đặt trên người bé quá khắt khe.
Có một lần ở trong phủ Thủ tướng còn răn dạy đến bé phát khóc.
Cuối cùng là chú Hoắc ra mặt dẫn bé về, dụ dỗ một hồi lâu, tâm tình bé mới chuyển tốt được.
Một người như vậy, bé mới không thương yêu.
Ninh Mẫn rủ mi xuống, buồn cười nhưng cuối cùng không có cười, chỉ là trong lòng vô cùng cảm thán.
Hoắc phu nhân ngưng cười, chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng, cũng không thể tính toán chi li với một đứa nhỏ:
"Ninh tiểu thư, đây là những điều cô dạy đứa nhỏ sao?. Dạy nó chỉ nhận mẹ, không nhận cha, đây là phương thức giáo dục rất thất bại. Cô đây là đang vặn vẹo tâm lý của một đứa nhỏ, cô có biết không hả?
Giọng điệu có chút bất mãn.
Ninh Mẫn nhíu mày, giọng nói không nhanh không chậm:
"Hoắc phu nhân, ta cũng không biết là phương thức giáo dục của ta có cái gì không đúng. Một đứa nhỏ ỷ lại vào người nuôi dưỡng nó từ nhỏ, đó là chuyện rất bình thường. Ở nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn, Vãn Vãn chưa bao giờ thấy cha, đối với người cha như vậy có chút bài xích, đó cũng là chuyện bình thường. Sao bà lại nói ta muốn vặn vẹo tâm lý đứa nhỏ chứ?"
Bị phản bác ngược lại, Hoắc phu nhân lập tức cứng họng, rồi sau đó, nhíu lại mi, lắc ngẩng đầu lên:
"Tính tình của cô vẫn hung ác như vậy. Thật không biết Khải Hàng thích cô ở điểm nào nữa... Aizzz, cũng may mắn đứa bé ngoan vẫn còn nhỏ, có thể ở cùng cha nó từ từ dạy lại, ta cũng không nhiều lời... Chẳng qua, Ninh Sênh Ca, cô là mẹ của Vãn Vãn, giúp quan hệ của bọn họ phải hòa thuận nhau... Nhớ rõ chưa... A, cô đừng hiểu lầm, lời nói này của ta không phải nói về gì, ta hy vọng Vãn Vãn sẽ phải kính trọng cha nó... Không như Khải Hàng và ba ba hắn vậy, từ nhỏ đến lớn luôn bất hòa, chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới quá trình trưởng thành của đứa nhỏ..."
Ninh Mẫn nghe giọng nói của bà hòa hoãn lại, cô cũng không nói nhiều - - con trai bà xảy ra chuyện, bà ta vốn cũng không thích cô, nên nói chuyện cũng chẳng dễ nghe, lại không thể rời đi được. Bà vốn là một người không dễ chọc, có thể nó Hoắc phu nhân tuyệt đối là người đàn bà mạnh vì gạo, bạo vì tiền.
Về sự tích của bà nhiều năm trước, Ninh Mẫn nghe không ít, họ đều nói, Hoắc gia Hoắc phu nhân, thủ đoạn rất lợi hại, chống đỡ Hoắc gia vượt qua mọi khó khăn, công lao của bà rất vĩ đại.
Thất bại duy nhất của bà là không thể bắt được tâm của chồng.
Nhưng mấy chuyện này cũng không đáng nhắc tới, quan trọng là bà có thể vững vàng ở thân phận vợ của Thủ tướng, để con bà là trưởng tôn, niềm kiêu ngạo của Hoắc gia, là người khống chế tập đoàn Hoắc gia, nắm giữ mạch kinh tế của Hoắc gia, vậy là đủ rồi.
Quý Như Tịch chính là một người phụ nữ mạnh mẽ, cũng là một cái lộng quyền nữ chính khách. Giỏi về thẩm lúc đoạt thế, là ưu điểm của nàng.
Sáu năm trước, người phụ nữ này từng thuyết phục khiến cô biết khó mà lui, nhưng cô vẫn kiên trì, không muốn chia tay.
Nhớ lúc đó, cô từng nói với Hoắc phu nhân một câu:
"Phu nhân, đời người rất ngắn, gặp được một người hợp với mình cũng không dễ dàng. Hai bên tình nguyện lại càng khó. Ta và Khải Hàng, có ước định, kiếp này, nắm tay nhau, cùng nhau sống đến già. Cùng vượt qua mọi khó khăn mãi mãi không rời."
Phản ứng lúc đó của Hoắc phu nhân như thế nào nhỉ?
Ân, bà chỉ là cười nhạt một tiếng, cũng không giận dữ mắng mỏ, người phụ nữ này, lấy một thói quen ưu nhã đối mặt với cô, ý tứ sâu xa nói:
"Lý tưởng rất đầy đặn, thực tế rất cốt cảm giác. Các ngươi còn trẻ, hormone trong cơ thể đang tăng, lung tung hứa hẹn cả đời. Cô bé, sau này cô sẽ rõ, hôn nhân không phải chỉ cần hai bên tình nguyện, mà còn phải môn đăng hộ đối, nếu không đến khi môn đăng hộ đối và tình nguyện mâu thuẫn nhau, rất nhiều người cái trước. Đây là thực tế ở xã hội."
Bà không có cưỡng bách cô rời đi, mà là dùng phương thức khác, để cô hiểu rõ thực tế: Tình yêu của bọn họ, bù không được quyền hành.
"Đi, bà nội dẫn con đi gặp ba ba. Ba ba muốn gặp con đó."
Hoắc phu nhân vừa nói, cũng kéo suy nghĩ của Ninh Mẫn lại, bà không nói thêm lời nào, mà dắt tay Vãn Vãn, muốn đi ra ngoài.
Nhưng Vãn Vãn không chịu, nhìn mẹ.
Ninh Mẫn gật đầu nhẹ, lúc này Vãn Vãn mới bước chân.
Một nhóm bốn người, đi ra khỏi phòng, cùng nhau đi vào phòng khách, ngược lại vòng vào phòng bệnh.
Bước vào phòng, Ninh Mẫn nghe được tiếng nói Hoắc Trường An truyền ra:
"... Cha vừa mới có xem qua viên đạn kia. Cho thấy đối phương không có ý giết người ở đây, mà muốn các ngươi bị thương. Một tay súng bắn tỉa ưu tú được phái ra chấp hành nhiệm vụ, trang bị trên tay làm sao có thể thấp như vậy. Bên trong nhất định có vấn đề."
"Con cũng là nghĩ vậy..."
Ngừng một chút , lại hỏi: "Cha, con xin cha điều tra một chuyện? Lý Hưởng là ai phái đi ..."
"Tạm thời không có biện pháp điều tra ra ai là chủ mưu phía sau màn .. chẳng qua, việc này cha nhất định sẽ diều tra ..."
Ninh Mẫn nghe xong trong lòng vừa động.
Lúc này...
"Con trai, xem một chút, xem một chút, ai đã tới?"
Hoắc phu nhân cười dài đẩy Vãn Vãn lên phía trước: "Vãn Vãn, đi qua, hôn ba ba, ba ba liền hết đau!"
Vãn Vãn không có gọi, mà là dùng một ánh mắt hoàn toàn mới ánh mắt nhìn người nằm ở trên giường, sắc mặt nguời đàn ông tái như tờ giấy:
Hắn thật sự là ba của bé sao?
Trước kia, bé rất khát vọng có một ba ba, có thể cõng bé trên vai, ngồi trên cao, như chim con bay lượn, nhưng bây giờ, bé có chút sợ hãi - - sợ nhận ba ba, bé sẽ không có mẹ.
Trong phòng, Hoắc Khải Hàng thấy họ tới cũng không nói chuyện tiếp, lúc nghe mẹ mình nói như vậy, ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn Ninh Mẫn, ánh mắt dính chặt trên người cô, không nỡ dời đi.
Cô vừa mới trốn hắn, thừa dịp bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh mà đi ra ngoài. Hắn hận không thể đuổi theo, giữ chặt cô lại bên người. Hiện tại, ánh mắt của hắn thật sự không muốn rời khỏi cô. Nếu không phải ba mẹ đến đây, hắn sớm kêu Dương Khai đi gọi cô tới.
Hắn rất sợ mất đi cô.
Ném chiếc nhẫn của cô, cô rất tức giận, hắn biết rõ.
Nhưng hắn nhìn thấy chiếc nhẫn kia, trong lòng liền đau đớn.
Ngón tay của cô, chỉ có thể đeo nhẫn của hắn.
Hắn sẽ từ từ làm cho nàng hiểu đạo lý này .
"Mẫn Mẫn, em nói với Vãn Vãn rồi sao?"
Ánh mắt của hắn tỏa sáng , khóe miệng có chút vui sướng, nhẹ nhàng hỏi.
Cho tới nay, hắn chưa từng nói với Vãn Vãn hắn là ba của bé, chuyện này, hắn hy vọng Ninh Mẫn sẽ tự mình nói cho Vãn Vãn biết.
Này vừa tôn trọng cô, cũng là muốn chính miệng cô công nhận, từ đó địa vị người cha của hắn sẽ không thể thay đổi.
“Là bà nội nói!"
Giọng nói giòn tan của Vãn Vãn thay cô làm trả lời, nhưng sau đó xoay người ngửa đầu hỏi:
"Mẹ, đây là thật sao?"
Bé nhất định phải xác định lại một tý, mới có thể gọi.
Bé vừa hỏi, mọi ánh mắt đều rơi xuống trên người cô.
Hoắc Khải Hàng nhìn tha thiết; Hoắc Trường An nhìn âm trầm; Hoắc phu nhân híp mắt nhìn chằm chằm; Dương Khai cùng Hác Quân cũng để ý...
"Ừ!"
Cô nhẹ nhàng trả lời, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái:
"Chú Hoắc chính là ba của Vãn Vãn. Sau này con có thể gọi là ba."
Nghĩ lâu như vậy, Ninh Khuynh Vãn rốt cục cũng có ba.
Đây là một chuyện rất vui mừng, không diễn tả được.
Nhưng bé cũng không có lập tức lộ vẻ vui mừng, ngược lại, còn rất nghiêm túc cò kè mặc cả:
"Mẹ, con có thể gọi, nhưng sau này mẹ không được phép lại bỏ rơi con.”
Ninh Mẫn ngẩn ra, cười một tiếng, gật đầu, đáp ứng:
"Ừm!"
Aizzz, con gái nhu thuận như vậy, sao cô có thể đành lòng vứt bỏ đây
Lập tức mặt mày Vãn Vãn hớn hở, quay đầu, hai ba bước đi về phía Hoắc Khải Hàng, đứng lại ở đầu giường, vô cùng vang dội gọi một tiếng:
"Ba ba!"
Từ trước đến nay khuôn mặt của Hoắc Khải Hàng luôn nghiêm túc, lúc này lại nở nụ cười vui vẻ, giống như trong sương mù tỏa ra vài tia ánh mặt trời ấm áp, khuôn mặt trắng bệch giở cũng sáng sủa hơn vài phần, một tiếng kêu ôn nhu trong vắt này, thật khiến lòng người ta thoải mái.
"Ngoan, đến đây hôn ba một cái nào, ba cũng muốn hôn bảo bối một cái...”
Vãn Vãn nhanh như chớp bò lên trên ~ giường, rất hiểu chuyện để mình tận lực không đè nặng lên người Hoắc Khải Hàng, sau đó hôn ở trên mặt hắn một cái, Hoắc Khải Hàng lại hôn một cái lên mặt Vãn Vãn.
"Nha, râu của ba đâm con a!"
"Này đâm nè, đâm này..."
Hoắc Khải Hàng còn cố ý xẹt qua xẹt lại trên mặt Vãn Vãn, Vãn Vãn cười hi hi một tiếng, gối đầu lên cánh tay Hoắc Khải Hàng trừng mắt nhìn, nhìn về phía cô vẫy vẫy tay:
"Mẹ, mẹ tới sờ xem, cái cằm của ba có phải thích đâm người lắm hay không. Trên mặt có thật nhiều cây châm đó! Nha, đừng đâm..."
Bé trốn.
Hoắc phu nhân bật cười, liếc nhìn Hoắc Trường An. Ông chồng luôn lạnh lùng lúc này môi khẽ cong, cũng không biết nghĩ đến cái gì.
Bầu không khí này, thật không tệ.
Ninh Mẫn nhìn ra được, con gái thích Hoắc Khải Hàng, hoặc là, đây là thiên tính huyết thống.
Nhưng cô không có bước lên.
Sau này cô muốn giưc một khoảng cách với Hoắc Khải Hàng.
"Đợi sau khi trở về, liền sửa lại họ của Vãn Vãn đi... Trường An, anh thấy thế nào?"
Hoắc phu nhân rèn sắt khi còn nóng.
Nghe vậy, vẻ mặt Ninh Mẫn cứng đờ, cắn môi.
"Chuyện này phải hỏi Tiểu Ninh..."
Hoắc Trường An - -trong mắt người đời là hoa hoa công tử(playboy, công tử bột), vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Ninh Mẫn:
"Con là do Tiểu Ninh sinh cho Hoắc gia chúng ta, nếu muốn đổi họ phải hỏi tiểu Ninh..."
Lời này khiến Ninh Mẫn đột nhiên cảm thấy Hoắc Trường An rất có đạo lý.
"Đây là con cháu Hoắc gia, nên trở lại Hoắc gia. Ninh tiểu thư là đứa bé hiểu chuyện."
Hoắc phu nhân vừa nói liền tang bốc Ninh Mẫn.
"Việc này, trở về rồi hãy nói sau. Không vội. Mẹ, cha không phải nói muốn gặp khách quý sao? Như thế này, chờ con khỏe hơn một chút, con cũng đi!"
Khách qúy!
Ninh Mẫn không khỏi lại ngơ ngác một chút.
"Đừng có hồ nháo!"
Hoắc phu nhân kiên tuyệt không đồng ý, ôn nhu quát một câu:
"Thân thể bị thương thành như vậy, con dưỡng thương cho tốt rồi tính. Để ý thân mình một chút, náo đến chỉ còn nửa cái mạng rồi. Còn không bảo vệ mình cho tốt, ngay cả mạng..."
Hoắc Trường An cũng nhíu mi uy nghiêm nói:
"Con đừng đi!"
"Không được, con muốn đi. Cha, con không sao. Không phải vừa rối bác sĩ đã nói rồi sao? Cái cơ quan nội tạng khác không thành vấn đề, xử lý cũng sạch sẽ, hôm nay ngồi một chút, ngày mai sẽ có thể xuống đất. Lần bị thương này xem như may mắn ..."
Hoắc Khải Hàng kiên trì, đôi mày Hoắc phu nhân cau chặt, chỉ có thể đáp ứng.
"Ninh tiểu thư, đến lúc đó, cô cũng đi đi!"
Hoắc Trường An ném xuống một câu, vừa vặn điện thoại vang lên, hắn đi ra ngoài nghe điện thoại, giống như là có người nói với hắn: Khách quý đã tới sân bay...
Ăn cơm trưa xong, Ninh Mẫn từ bệnh viện đi vào phòng vip trong nhà hàng gặp khách quý.
Một khắc bước vào cửa, sau khi nhìn rõ những người kia, cô hoàn toàn bối rối….
@by txiuqw4