Sau khi ăn xong, Ninh Mẫn đi ra vườn tản bộ, mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, cô hít sâu một hơi, hưởng thụ giây phút bình yên này.
Đông Đình Phong đi ra nhà xe, lấy điện thoại di động, có hai mưới mấy cuộc gọi, mẹ có, ông nội có, còn có mấy người An Na và Y Tử Lam.
Vốn nên điện thoại lại cho mẹ nhưng nghĩ tới mẹ điện thoại tìm hắn khẳng định là chuyện của An Na, trở về đoán không chừng chẳng có chuyện gì tốt.
Hắn cân nhắc một chút, hôm nay là tết nguyên tiêu, buổi tối lại có tiệc, hắn và A Ninh đã bở lỡ giao thừa, hôm nay chỉ có thời gian bên nhau buổi tối còn phải đi tiệc, hắn không muốn bị người khác quấy rầy. Thật lâu mới vui vẻ như vậy, hắn mới không muốn bị người phá rối đâu.
Cho nên hắn một cuộc gọi cũng không điện về.
Cũng đúng lúc máy hết pin, di động lại tự tắt nguồn, nên hắn cầm đi sạc, không mở nguồn luôn.
Vườn nhà Đông gia.
Gần như cùng một thời gian, Hà Cúc Hoa gọi điện thoại cho con trai, lần này lại là tắt điện thoại.
“Gọi không được sao ạ?”
An Na cúi đầu khẩn trương hỏi.
Hà Cúc Hoa bỏ tay xuống, gật đầu nói:
“Ừ, liên lạc không được, có thể là hết pin.”
“À.”
“Đứa nhỏ kia, cháu đừng nhìn nó khôn khóe như vậy, có khi nó cũng vứt đồ bừa bãi. Không chừng điện thoại đã rơi trên xe, cũng không biết tối hôm qua nó ngủ...”
Vẻ mặt An Na có chút như đưa đám, suốt cả đêm thêm một buổi trưa cũng không tìm được người.
Hà Cúc Hoa vỗ vỗ vai cô ta, trấn an nói:
“Yên tâm, dì Hà sẽ kêu nó cho con một câu trả lời! Bây giờ quan trọng là con chăm sóc cho bản thân mình...tiệc tối nay, nếu không thì con đừng đi, Đợi đến tối, dì Hà thấy Cẩn Chi, sẽ kêu nó lại đây cho con..”
Đột nhiên An Na hỏi một câu: “Dì Hà, anh Đông sẽ dẫn người con gái đó tới buổi tiệc sao?”
“Dì không biết.”
Thật ra Hà Cúc Hoa biết đến lúc đó con trai mình sẽ dẫn Ninh Mẫn theo: “Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, cháu có dấu hiệu bị đường ruột, cần phải được chăm sóc tốt...hon nữa cháu mới phẫu thuật xong, bây giờ mà mang thai đối với cơ thể của cháu tổn hại rất lớn...”
“Dì Hà, cháu nghe theo dì.”
An Na cũng biết điều gật đầu.
Dì Hà là chỗ dựa cuối cùng của cô ta, nên phải nghe.
Chỉ sợ trong lòng không tình nguyện đi.
4 giờ 30 chiều, trong phòng ngủ yên tĩnh An Na nhận được một cú điện thoại, là bạn tốt Tử Lam gọi tới, nói:
“Anh Đông có trả lời điện thoại không?”
“Không có, điện không được.”
Cô rầu rĩ trả lời.
“Mình cũng vậy, đúng rồi, tan làm mình sẽ đến đó... cậu có chuẩn bị lễ phục chưa?”
“Tiểu Lam, mình không đi đến đó, dì Hà kêu mình ở nhà đợi.”
“Cậu ngốc quá đi, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được tham gia tiệc, cậu lại không đi, cậu muốn đem cơ hội này tặng không cho người khác hả...”
“Nhưng mà...”
An Na không phải là không muốn đi, cô ta muốn đi lắm chứ.
“Không có nhưng nhị gì hết, mình tới đón cậu, cậu chỉ cần ăn mặc xinh đẹp tỏa sáng là ok...”
“Được.”
An Na cúp máy, hung phấn xuống giường, mở tủ quần áo lấy ra bộ lễ phục ươm thử lên người, nghĩ đến lúc đi tiệc sẽ kéo anh đi khiêu vũ, trên mặt toàn là vui sướng. Nhưng nghĩ tới thái độ của anh, tâm tình của cô ta phức tạp và hỗn loạn.
Thời gian kéo dài đến 12 giờ trưa.
Đông Đình Phong đang ở trong bếp chuẩn bị nước trái cây, đi lên lầu, không thấy vợ mình đâu, nhìn qua cửa sổ sát đất hắn mới thấy cô đang đứng một mình trong phòng hoa, im lặng ngắm hoa.
Hắn đứng đó, cười cười, xoay người đi xuống lầu, đi vào phòng kín trồng hoa, không tiến động lại gần cô, sau đó ôm cô, cười nói:
“Bắt được rồi.”
Cơ thể mềm mại trong ngực, sao lại có mùi thơm như vậy chứ, ừ, hắn còn thoải mái cắn một cái còn thơm hơn mùi hoa hồng tươi kia, sao lại đẹp thế chứ..ừm, đẹp ngây người, haaa...
“Em muốn chọn mấy chậu hoa đem vào phòng trồng được không?”
Ninh Mẫn cũng không sợ bị cắn, quay đâù hỏi hắn một câu, bày tỏ giờ phút này tâm tình cô rất tốt, chỉ chỉ mấy bồn hoa trước mặt, nói.
“Ừm, em là nữ chủ nhân ở đây, em thích trang trí phòng chúng ta như thế nào cũng được.”
“Giúp em lấy có được không?”
“Có phí dịch vụ hay không? Phí chi cho anh rất cao đó nha.”
Hắn cười hít một hơi trên người cô, thơm quá. Vừa rồi cô mới tắm xong, trên người không có mùi của hắn.
“AZZ, anh lại nói tiền với em, em phải hỏi một chút, những tài sản trong giấy ly hôn, so với tài sản của anh thì chiếm bao nhiêu phần tram.”
Đột nhiên cô nghĩ tới chuyện này, cảm thấy hứng thú nên hỏi.
“Tại sao nói chuyện này?”
“Em muốn kiển tra tài sản của anh một chút.”
“Chuyện này hỏi anh cũng vậy, muốn biết tài sản của anh thì tìm mấy người chuyên môn kinh tế tới mà ước định.”
Hắn cười, chi chỉ chậu hoa: “Hai chậu này phải không?”
Hắn ôm một tay một chậu, chỉ huy nói: “Chậu còn lại em ôm đi, đi thôi, trở về phòng, chúng ta nói chuyện mấy ngày nay một chút..”
Có thêm con đó, thử tới thôi cũng thấy thoải mái.
Hai người cùng nhau đi về phòng.
Ninh Mẫn bày một chậu ở phòng khách, trong phòng ngủ hai chậu, là loại hoa hồng nhung đỏ, nở nghịch mùa, tất cả những loại hoa trong phòng kín này đều là công lao của người làm vườn. cũng không biết cô đặt trong phòng hoa này sẽ giữu được bao lâu, dù sao màu sắc của hoa, cô rất thích.
Đúng như tâm tình của cô bây giờ, rất xinh đẹp, vui vẻ.
Từ trong phòng rửa tay ra, cô bị hắn kéo tới ngồi trên ghế dựa, ôm cô vào lòng, trước mặt là một đĩa trái tay ướp lạnh, ánh sáng mặt trới chiếu vào bọn họ thật ấm áp.
“Đúng rồi, A Ninh đừng giận mẹ nhé! Chẳng qua mẹ muốn bảo vệ con mình.”
Đột nhiên hắn nói tới chuyện này.
Cô cắn một miếng trái cây, ngậm trong miệng:
“Em là người hẹp hòi vậy sao? Em chỉ sợ mẹ và cô còn chưa hết giận, đến lúc đó trút giận len người em, anh hẳn là lo cho bà xa của mình hơn.”
Nghĩ đến thái độ của Hà Cúc Hoa và Đông Dạng, trong lòng cô vẫn còn sợ, hai người này rất bao che cho người nhà, nếu trở mặt, sẽ không còn chút tình cảm.
Thật ra cô cũng không hai người họ, chẳng qua hai người là người thân của hắn, mà cô muốn ở cả đời với hắn, nhất định phải thu phục lòng của hai người kia.
“Lo lắng cái gì? Em đã thu phục bảo bối của họ dưới váy, dù họ có hung hăng đến mấy cũng không qua dược em, em đã chịu thua thì họ sẽ đối đãi tốt với em, tính tình của họ anh biết, chỉ là ăn nói chanh chua nhưng tâm đậu hũ.”
Hắn vừa nói, vừa lấy miếng thanh long ăn. Ừm, rất ngon ngọt, cũng không tệ lắm.
“Ừ.”
Ninh Mẫn gật đầu, ngừng ăn, con mắt đảo một vòng:
“Anh không đi bệnh viện hả?”
“Đi bệnh viện làm gì?”
“Anh biết rõ còn hỏi.”
Hắn cười, cắn một cái:
“An Na sao? Cô ta đâu phải là gì của anh? Có mẹ ở đó là tốt rồi, anh không cần phải đến đó lấy lòng.”
Ninh Mẫn nghe xong, trợn mắt, lẩm bẩm nói: “Thật là vô tình, ngày hôm qua không biết có người có bao nhiêu hưởng thụ đâu.”
“Cái gì?”
Hắn nghiêng đầu đưa mặt đến gần, cười như không cười hỏi.
“Anh nghe được, hỏi lại làm gì..”
Người đàn ông này thật xấu.
Cô nhét một miếng đu đủ vào miệng hắn.
Đông Đình Phong liếc nhìn, ngậm trong miệng, nhưng lại đưa tới môi cô, đút vào miệng cô.
“Ngô, .. anh làm gì vậy?”
Người này, bây giờ thấy có cơ hội là liền nhào tới.
Hắn lác một miếng đu đủ khác ăn:
“Đu đủ, con gái ăn mới tốt...”
Cô trợn mắt, tức giận nói:
“Em mới không cần.”
“Ừm, đúng là đã lường trước.”
Hắn vừa nói không có ý tốt liếc cô, môi đã cong lên.
Cô quẫn một chút, khụ, người đàn ông này hài lòng với cơ thể cô, có phải nên tỏ ra đắc ý một chút...
Hắn cười nhìn cô xấu hổ, đưa tay vuốt ve người cô.
Cô gạt tay hắn ra, lườm một cái:
“Đông Cẩn Chi, anh già rồi mà chẳng đứng đắn gì hết!”
“Nhìn vợ của mình, anh cần đàng hoàng sao?”
Hắn đổi thành vuốt tóc cô, người con gái này khiến hắn an tâm, thoải mái buông lỏng chính mình, hưởng thụ thời gian tắm nắng.
Thấy khuôn mặt ấm áp của hắn cô cười, cô rất thích vẻ mặt này của hắn.
Thật khiến người ta mê muội.
Cô cảm giác được cô càng ngày càng thích hắn.
“Azz, cười thành như vậy sao?”
Hắn cọ cọ mũi cô: “Xấu.”
Cắn một cái lên môi, lại hôn sâu, nói:
“Ngọt ngọt.”
Cô cười, dứt khoát vùi đầu vào ngực hắn, cảm thấy không khí thật thỏai mái, cả người như phiêu phiêu ~ing...
“Sau này sẽ không cho em tới gần.”
Đột nhiên hắn nói: “Hôm qua, em bị trật chân té, do anh phản xạ có điều kiện... mẹ cũng nói với em rõ ràng.. nếu em không nghĩ ra, anh cũng không có cách, tạm thời em ở Đông gia đi, có điều nếu ngại chuyện chúng ta thì cùng lắm ít trở về đó, cứ ở đây đi.”
“Không trở về, ông nội có buồn không.”
“Sẽ không, có tiểu Kỳ bên cạnh! Chúng ta nên hưởng thụ thế giới hai người chút, để cho ông nội ở với tiểu Kỳ. Ông nội càng vui mừng nữa là, nếu như hai ta cố gắng, sớm một chút có tin tốt... anh đảm bảo ông nội biết còn thưởng cho, sẽ không oán trách nữa câu..”
Bây giờ hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô, ngay cả con trai cũng dẹp sang một bên.
Còn An Na với hắn mà nói càng không có ý nghĩ.
Lúc trước không có cảm tình với cô ta, cũng không ghét.
Nhưng kể từ khi hắn từ nước ngoài về điệu tang, sau khi bị cưỡng hôn, hắn đã có chút chán ghét với cô ta, lại nghĩ tới những chuyện đã xảy ra, hắn càng chán ghét cô ta đến tận xương tủy.
Trong mấy ngày lễ mừng năm mới, cảm xúc của Đông Đình Phong không được tốt lắm, nhiều ngày hắn vẫn ở vườn Tử Kinh, nếu có đi thì cũng chỉ đi chủ phòng, ít đi Nhị Hào viên.
Mấy ngày đó, hắn gặp mặt An Na hai lần, nhưng không có nói chuyện. Bởi vì có Lôi Lôi và mẹ nên hắn không có trở mặt bỏ đi. Ở Đông Viên, tất cả người Đông gia cũng không có biết rõ mọi chuyện, thấy Đông tiểu thư và Đông phu nhân cứ gần gũi với cô ta, họ đều cho rằng chuyện vui của Đông đại thiếu sắp đến. Đối với An Na rất hòa hợp. Mà biểu hiện của An Na, cùng khiến mọi người rất vui.
Lần đầu tiên về nước ngày 30, bên kia Lục thúc đánh bài, mẹ kêu hắn dạy cô ta chơi, thắng hay thua toàn bộ đều tính lên người hắn. Chơi rất lớn. Mới đầu, An Na chơi thua thê thảm. Ngược lại hắn thua chút tiền, tiền hắn cũng không để ý tới, chỉ là nhất thời cao hứng nên nán lại ngồi chơi tới trưa, dạy cô ta chơi. Bản thân cũng chơi rất vui vẻ.
Cuối cùng vẫn là thua không ít.
An Na rất náy.
Lục thúc ở bên cạnh trêu chọc: “Tài sản của Cẩn Chi rất nhiều, chút tiền này không đáng kể! Cháu dâu tương lai, ngàn vạn lần cháu đừng tiết kiệm giúp hắn.’
Vẻ mặt An Na thẹn thùng.
Hắn nhíu mày cũng không có nói nhiều lời.
Về sau có lần hợp mặt nhưng hắn không có tham gia, chỉ lo cho Đoogn Kỳ, nhóc con không thấy mẹ về nhà, vẻ mặt cứ buồn hiu ĩu xìu.
Lần này là chơi bóng. Thất thúc và Lôi Lôi muốn đánh cùng nhau, hắn cũng đi theo, trên đường mẹ dẫn An Na tới, An Na không thể vận động mạnh nên chỉ ngồi xem ở bên cạnh, thất thúc đánh hai phía, cuối cùng lại chơi đánh đôi, chơi đến toàn thân đổ mồ hôi.
Lúc này An Na bước tới, nhất thời hắn không có đề phòng, sau An Na lại bị trượt chân, hắn phản xạ có điều kiện chỉ là do bản năng đỡ cô ta, trùng hợp lại bị cô nhìn thấy rồi.
Chuyện này nhất định phải giải thích.
Đương nhiên Ninh Mẫn không để chuyện này trong lòng.
Hai người cứ ngồi chỗ đó, ăn trái cây, chán ghét dựa vào một chỗ, nói chuyện...một bàn trái cây cứ như vậy bị tiêu diệt sạch sẽ, cô cầm cái đĩa đi dẹp, hắn giống như người sinh đôi liên thể đi theo không rời.
Sau khi rửa mặt bệ, cô rửa đĩa trái cây, hắn thì rửa tay, rửa qua rửa lại liền biến thành hắn rửa tay cho cô.
Ninh Mẫn cười nhẹ, liếc nhìn hắn: “Nè, anh lại quậy cái gì hả?”
Hắn cười: “Rửa tay cho em! Vừa rồi em lấy tay cầm, bị dính hết rồi nè..”
“Em cũng đâu phải con nít, có thể tự mình rửa.”
“Anh muốn rửa cho em thôi. Ngoan, không nên cử động.”
Cô cười, nhìn hắn rửa tay, rửa tới rửa lui đột nhiên hắn dừng lại, lông mày nhíu lại.
“Chiếc nhẫn đâu! Cất rồi hả?”
Chuyện này hắn đã sớm phát hiện, bây giờ, cuối cùng hắn nhịn không được, trầm thấp hỏi.
Da đầu Ninh Mẫn có chút run lên, nụ cười có chút mất tự nhiên, gấp gáp rút tay về, lau khô, sờ sờ lên vị trí đeo nhẫn, giống như đứa nhỏ làm sai:
“Em không cẩn thận làm mất rồi!”
Cô không có nói là do Hoắc Khải Hàng vứt bỏ.
Giờ phút này, vẻ mặt của cô co quắp, đồ vật như vậy lại làm mất, bị chửi là bình thường, nhưng mà cô không có nhìn khuôn mặt hắn. Làm sao bây giờ?
Đông Đình Phong thấy bộ dáng của cô như vậy, tức giận trong lòng đã tan thành mây khói. Người này cẩn thận như vậy, làm có thể để mất chứ, sợ là bị HOắc Khải Hàng lấy mất rồi.
Hắn không có tức giận, mà cười cười, kéo cô ra phòng khách, sau khi ngồi xuống, nói: “Mất rồi thì thôi, cũng không có đáng tiền.”
“Nhưng em rất thích.”
Ngữ khí có chút tiếc nuối, dù gì đồ vật đó cũng có ý nghĩa kỷ niệm mà.
“Về sau có cơ hội sẽ làm thêm cho em một cái. Đúng rồi, bây giờ em đã trở lại, chuyện bên đó đã xử lý rồi hả? Sao Vãn Vãn không có đi cùng.”
Đông Đình Phong chuyển đề tài, quyết định rảnh rỗi sẽ lấy châu báu để cho người ta làm lại một đôi nhẫn cưới.
“Xử lý rồi... còn vấn đề nuôi dưỡng Vãn Vãn thì có chút phiền toái...”
Cô dựa vào người hắn, nghĩ đến chuyện này đôi mày của cô cau lên.
Đông Đình Phong lấy tay vuốt lên mi tâm của cô, có thể tưởng tượng Hoắc gia sẽ làm bất cứ chuyện gì để lấy quyền nuối dưỡng Vãn Vãn. Người Hoắc gia rất kiêu ngạo. Nhưng bọn họ cũng có nhược điểm:
“Muốn lấy quyền nuôi dưỡng không khó... chuyện này cứ giao cho anh... Có điều, trước tiên chúng ta nên tính toán chuyên hôn lễ đã. Vừa rồi ông nội vẫn còn lải nhải trong điện thoại. nói bớt thời gian đến nhà em một chút, gặp mặt cha mẹ vợ, bàn bạc chi tiết hôn lễ của chúng ta. Còn có, em muốn tiền mừng bao nhiêu, trực tiếp nói với anh. Anh muốn cho em một hôn lễ vẻ vang nhất. Nhất định sẽ không ủy khuất em.”
Cô nghe xong, lập tức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt chăm chú, cô biết rõ muốn quyền nuôi dưỡng rất khó, cho dù đã giành lại Vãn Vãn về Đông gia, về sau khó tránh khỏi một số việc phiền toái, liền hỏi:
“Cẩn Chi, em gả cho anh, hôn lễ chúng ta không cần tổ chức phức tạp quá được không? Trên đời nhiều người con gái trong sạch như vậy mà anh không chịu lấy, mà lại chọn người phụ nữ đã không còn trong sạch, hơn nữa còn có con riêng, việc này mà bị truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người cười chê anh...A...”
Đông Đình Phong có chút không thoải mái, hôn cô, cắn mãi không buông, thẳng đến cô gấp, mới nói:
“Ít nhất cũng phải chuẩn bị đồ cưới này nọ chứ.”
Cái hôn này, mang theo chút trừng phạt. Cắn cô có chút đau. Trên môi nóng lên.
Cô sờ môi, trừng mắt nhìn hắn:
“Đau!”
“Anh còn chưa dùng hết sức mà!”
Hắn cười, chạm lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô lại trừng mắt, trốn vào trong ngực hắn, đợi hơi thở ổn định, lại nói tiếp:
“Cẩn Chi, nếu không, chúng ta đừng cử hành hôn lễ được không! Cứ như vậy đi...sẽ không phiền toái...”
Hắn trợn mắt liếc nhìn cô:
“Cho dù cha mẹ vợ đồng ý, thì ông nội cũng sẽ không đồng ý.”
Cô nghĩ đến, hôn lễ làm cô dâu bận rộn nhiều việc là da đầu nó tê rần rồi, cầm lấy vạt áo của hắn, nhắc lại:
“Mọi chuyện làm đơn giản chút, đừng làm lớn quá nha!”
“Việc này, em không cần quan tâm, đến lúc đó ngoan ngoanc làm cô dâu là được rồi.”
Hắn cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong ngực, bộ dáng ngoan ngoãn, giống như hạ quyết tâm: “Hôm nay là tết nguyên tiêu, mẹ có chuyện quan trọng cần làm, nếu không, ngày mai chúng ta đi Bắc Thượng, chính thức qua nhà em cầu hôn.”
“Ừm.”
“Vậy gọi điện thoại nói trước đi, tránh cho cha mẹ em lo lắng. Không, bây giờ gọi đi. Số điện thoại mấy...”
Hắn giục cô gọi điện thoại, lấy điện thoại riêng không dây đưa cho cô.
Ninh Mẫn bấm số gọi, là mẹ cô nghe máy. Bởi vì số điện thoại lạ, mẹ cô hỏi vài câu, mới biết là cô, vội hỏi chuyện đã thế nào rồi.
Cô há miệng, trên mặt lông mày đều là vẻ hạnh phúc, mỉm cười nói: “Dạ mẹ, tụi con đã tốt rồi. Mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai tụi con sẽ trở về...”
Mẹ cô nghe xong liền vui mừng: vậy là tốt rồi, vậy là tốt.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, điện thoại đã nóng luôn rồi.
Đông Đình Phong ngồi bên cạnh, thật sự chịu hết nổi rồi, liền giật điện thoại lại chuyển đề tài, mỉm cười hỏi thăm vài câu với mẹ vợ, một câu một câu nịnh nọt, ngon ngọt... nói mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, dỗ đến Lăng Châu cười dài, Ninh Mẫn ngồi kế bên cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mẹ cô hớn hở ôm điện thoại.
Bởi vì yêu cô, nên hắn luôn tôn trọng người nhà của cô.
Nói thêm vài câu rồi cúp máy, cô dựa vào hắn, cảm thấy đời người mỹ mãn như vậy.
“Azz.”
Đột nhiên Đông Đình Phong chỉ chỉ đồng hồ trên tường: “Còn chưa tới 1 giờ, buổi chiều có chút rãnh rỗi, chúng ta đi ngủ trưa! Sau đó, buổi tối đi với anh tới buổi tiệc từ thiện..”
Lúc nói chuyện, đôi tay hắn đã bắt đầu không có quy củ mà chuyển động.
Cô cả kinh, vội càng trốn, muốn nhảy lên:
“Này, đủ rồi đó...”
Không kịp tránh, hắn đã đẩy cô ngã trên ghế salon, một tay ôm eo cô, một tay chui vào dưới váy, nói: “Có đủ hay không, là do anh quyết định... bà xã, em phải bồi thường tổn thất cho anh... Phúc lợi của..nửa tháng nay...”
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh máu hắn đã có tia lửa.
Cô bắt được tay của hắn, mặt đỏ tai nóng:
“Chờ một chút, Đông Đình Phong, em hỏi anh một vấn đề...”
“Ừ, xin rửa tay lắng nghe.”
“Sau này, với tư cách là vợ của anh, có phải em cần phải tham gia các hoạt động xã hội, buôn bá này kia không?
“Không, các hoạt động xã giao của anh, em không cần tham gia, nhưng tiệc tối hôm nay không giống. Qũy từ thiện Ức Hoa là mẹ tổ chức. Hàng năm, mẹ điều tổ chức một buổi tiệc tối để quyên tiền từ thiện, với tư cách là một người con trai, anh phải có mặt trong buổi tiệc. Người Đông gia, hình như ai cũng đi. Còn đó, trong tiệc sẽ có đấu giá, những gì đấu giá được sx dùng cho công ích sự ngiệp..”
“Được, em đi...”
Nếu vậy, cô không thể để chồng cô mất mặt được.
“Thật nghe lời..”
Hắn trêu chọc cô, hôn sâu một cái.
“Ưm...ưm...anh...anh...anh dừng tay lại cho em... Không nên ở đây..Đông Cẩn Chi, nếu có người tới thì phair làm sao...”
Thấy hắn càng ngày càng nhiệt tình, cũng cảm nhận được chỗ nóng rực trên người hắn, cô đỏ mặt, đẩy hắn ra, né tránh nụ hôn của hắn... chỗ này là phòng khách mà.
@by txiuqw4