sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 211 - 212

Một phóng viên ngạc nhiên mà hỏi: “Đông thiếu, phu nhân ngài không phải họ Hàn sao?’’

Một phóng viên khác cũng chen vào hỏi: “Đúng vậy, đúng vậy, còn có, ngài không phải đã kết hôn sáu năm rồi sao? Tại sao hôm nay lại nói đây là tân phu nhân của ngài?”

Đông Đình Phong hiểu rõ, hôm nay tin tức này lộ ra, chắc chắn sẽ dẫn đến nghi ngờ về vấn đề này. Tất nhiên chuyện này dù sớm hay muộn Đông gia cũng sẽ phải đối mặt.

Hắn mỉm cười, nghiêng người ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Ninh Mẫn, thản nhiên mà nhu hòa tình tứ nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến mê người đã làm cho hắn hoàn toàn mê muội: “Hàn Tịnh là phu nhân trước của ta, Ninh Mẫn là nhị phu nhân của ta, là ta thật vất vả mất rất nhiều tâm tư và công sức mới trinh phục được trái tim của nữ nhân mà ta yêu mến.”

Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng lại ẩn chứa tình yêu mãnh liệt dạt dào tựa như ngọn núi lửa chỉ chờ thời cơ mà phun trào.

Nam nhân nhu tình, trong mắt hắn hiện lên sự dịu dàng cùng cưng chiều. Nam nhân thích, hắn liền dùng ngôn ngữ của thân thể đề thể hiện mình. Nam nhân tôn trọng, thời khắc này hắn ở trước mặt mọi người thể hiện ra...

Đông Đình Phong là loại người nào?

Hắn tài hoa hơn người, giàu sang hơn người, lại ở một đẳng cấp thượng lưu mà người bình thường khó có thể đạt được như hắn.

Có người nói: Thương nhân thành tín vi bổn ( người làm kinh doanh đáng tin cậy vì bản chất vốn có )

Có người nói: Thương nhân vô gian bất thương ( không gian xảo thì không phải người làm kinh doanh )

Nhưng trong mắt mọi người, Đông Đình Phong nhìn rất chân thành đáng tin, về phần gian trá, có lẽ có nhưng người ngoài không thế tùy tiện mà đánh giá được.

Cùng hắn giao tiếp mọi người biết, Đông Đình Phong là người không dễ dàng gì cùng người khác hứa hẹn. Một khi chấp nhận thì nhất định là nói được thì đương nhiên sẽ làm được.

Tất cả mọi người đều biết, Đông Đình Phong từ xưa đến nay nữ nhân xung quanh hắn không thiếu, hắn cũng chẳng bao giờ nói chuyện tình cảm với ai. Tuy nhiên bên ngoài vẫn có tin hắn có một số bạn gái nhưng đó cũng chỉ là tin đồn do báo chí và các phương tiện truyền thông suy đoán thêm. Hắn chưa bao giờ chính thức tiết lộ đời tư của mình ra ngoài. Lẽ nào nữ nhân này chính là tình nhân mà hắn nuôi bên ngoài? Cho dù là Hàn Tịnh đi chăng nữa hắn còn không ở trước mặt mọi người công khai đây chính là vợ hắn.

Nhưng hôm nay, hắn ở trước mắt bao người, lần đầu tiên công khai tỏ thái độ hắn yêu một nữ nhân.

Nam nhân yêu nữ nhân, đó cũng là chuyện rất bình thường xảy ra.

Nhưng Đông thiếu yêu nữ nhân này, lại làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Sáu năm trước bất chợt kết hôn nhưng hắn lại không cho vợ mình một hôn lễ. Sáu năm sau lại bất ngờ kết hôn, nhưng hắn lại lấy một người có diện mạo y như vợ cũ của mình. Điều này không thể không làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái sao?

Hầu hết mọi người đều cho rằng Hàn thiếu phu nhân không lấy được lòng chồng cho nên mới kết rồi lại ly. Theo lý thuyết mà nói, Đông thiếu cũng khẳng định là ghét vị phu nhân kia nhưng lại kết hôn với một người có diện mạo chẳng khắc vợ cũ là bao, vấn đề này thực sự rất mâu thuẫn làm cho mọi người nghĩ không ra.

Làm phóng viên tất sẽ có linh cảm rất đỗi nhạy bén, khẳng định tiếp sau đây sẽ là một tin tức kinh thiên động địa.

“Xin hỏi Đông thiếu, ngài định khi nào sẽ kết hôn với Ninh tiểu thư đây?”

“Xin hỏi Đông thiếu, ngài cùng Hàn phu nhân khi nào sẽ ly hôn?”

“Xin hỏi Đông thiếu, tại sao cả hai vị phu nhân lại giống nhau như đúc? Chẳng lẽ hai người là chị em sinh đôi?”

“Xin hỏi Đông thiếu, có phải hay không ngài sợ nếu như để lâu sẽ làm tổn thương đến vị tiểu thư đây nên mới lựa chọn hôm nay mà công bố cuộc hôn nhân này?”

“Xin hỏi Đông thiếu, trước kia giới truyền thông đưa tin ngài cùng An Na tiểu thư là một đôi rất đẹp, năm trước An Na tiểu thư lại vào ở đông viên, tôi nghĩ hỏi một chút, ngài hôm nay lại có hành động như vậy, có phải hay không cho thấy ngài cùng An Na tiểu thưu đã sớm chia tay?”

Đèn flash liên tục lóe lên không ngừng, phóng viên truyền thông mmoojt đám đều mừng rỡ, liên tiếp đặt câu hỏi, hôm nay thật đúng là may mắn, tin tức thay nhau nổi lên, chỉ một chút thông tin thôi nhưng cũng đủ làm cho thế giới bùng nổ.

Đông Đình Phong từ đầu đến cuối chỉ yên lặng lắng nghe, cuối cùng giơ tay lên, điềm đạm trả lời:

“Thầm nghĩ, nước chính là nguồn gốc của sự sống, mà phu nhân ta chính là nước, là sinh mệnh lý thủy của ta. Về việc khác, hiện nay ta không tiện lên tiếng giải thích. Chờ chúng ta định ra ngày thành hôn, Đông gia sẽ tổ chức họp báo chính thức tuyên bố tin tức. Đến lúc đó, đối với vấn đề này ta sẽ trả lời các vị một cách minh xác, rõ ràng. Tối hôm nay là tiệc từ thiện, ta chỉ là mượn cơ hội này trước thời gian tuyên bố tin vui. Cho nên, mọi người vẫn nên đem trọng tâm mà đặt vào bữa tiệc này. Cám ơn.”

Hắn khách sáo phun ra hai từ cuối cùng, đem microphone hướng tới giao cho người chủ trì bữa tiệc, cùng Ninh Mẫn sánh đôi nắm lấy tay tiểu tử kia vẫn còn đang có phần sững sờ đi xuống.

“Mẹ, con mang Mẫn Mẫn cùng tiểu kỳ đi nghỉ ngơi một chút...”

“Ừ”

Đông phu nhân gật gật đầu.

Đông Đình Phong nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của con trai mình, vươn tay đem ôm lấy vào lòng, một tay kia, nắm lấy tay Ninh Mẫn cũng không có quay đầu lại đi ra ngoài.

Trong đám người, An Na gương mặt trắng bệch như tờ giấy, đưa tay ôm ngực khóc đứng lên, cô không cam lòng chấp nhận chuyện đáng buồn như vậy...

“Phong, trái tim của em đau quá a...”

Cô vịn vào người Y Tử Lam, làm ra một bộ đau đớn khó chịu, đôi mắt nhìn vào thân ảnh kia đã đi xa khỏi tầm mắt tại sao lại nhẫn tâm tuyệt tình như vậy?

“Đông Đình Phong anh anh anh... sao lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?”

Y Tử Lam thực khó mà tin được chính tai nghe được lời như vậy.

“Tử Lam, tối nay là tiệc từ thiện bán đấu giá, cô uống rất nhiều rượu rồi. Đừng nói gì cả... tốt nhất là đến bên kia giải rượu đi, hoặc là về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Hà Cúc Hoa hợp thời đi tới, thanh âm lãnh đạm nói:

“An Na căn bản là không có mang thai. Cô ấy là một cô gái trong sạch, bị cô bịa chuyện như vậy, chờ cô tỉnh rượu sẽ nói chuyện sau. Y nhị ca phiền anh đem Tử Lam phiền toái này dẫn đi... Đứa nhỏ này, một lần say rượu sẽ thành điên gây huyên náo lung tung... Thật sự càng lớn càng làm loạn...”

“Con không có uống say, không có...”

Y Tử Lam nghe vậy vội nói, lại bị phụ cấp mạnh mẽ kéo đi xuống, phụ thân ở bên này cúi đầu khiển trách một câu thanh âm vừa đủ nghe:

“Ngươi náo loạn còn không đủ sao?”

Tất cả mọi người đều nhìn ra Đông phu nhân đây là đang muốn bảo vệ cho con trai mình. Y Tử Lam mặc kệ trong lời nói thật giả thế nào đều bị cho rằng cô đã uống rượu say mà nói lăng nhăng.

Vị nữ nhân này tao nhã đứng ở bàn đấu giá, mỉm cười quay mặt về phía các tân khách nhìn chăm chú, từ từ đứng lên giải thích:

“Ngại quá, thật sự ngại quá, tiểu hài tử này hồ tưởng mà đoán mò. Không thể nào nhìn nhận sự việc mà suy nghĩ cho thỏa đáng. An Na là con gái một người bạn thân của ta, nay vì tai nạn mà mất, cuối cùng gởi gắm đứa con gái cho Hà Cúc Hoa ta nên ta mới đem cô ấy vào ở trông Đông viên.”

“Có chuyện ta cũng phải thừa nhận, An Na đối với gia đình ta và Cẩn Chi quả là có tình cảm. Nhưng giữa hai người chưa bao giờ có quan hệ yêu đương. Mấy năm nay giới truyền thông đều là đưa tin đồn nhảm tất cả đều là những thông tin sai lầm. Nếu An Na cùng Cẩn Chi nhà ta thật sự có gì đó, thì cũng là xuất phát từ lòng tôn trọng lẫn nhau. Hà Cúc Hoa ta sớm đã đem Cẩn Chi ra ngoài cưới vợ rồi.”

“Hôm nay sự tình náo loạn như vậy, ta không thể không thay bọn họ làm sáng tỏ một chút. Mấy năm nay, bọn họ đơn giản chỉ là quan hệ bạn bè đơn giản nếu có tình cảm cũng chỉ là tình yêu của anh trai và em gái.”

“Nay Cẩn Chi nhà ta đã có người phụ nữ mà mình yêu thương, không bao giờ ngăn chặn được những tin tức phiền toái mà truyền thông đưa tin cũng là một thực tế, tất cả đều là do phán đoán của riêng mình mà đưa tin sai lầm, vì vậy trăm ngàn lần nữa đừng xuất hiện tin sai sự thật... Cám ơn...”

Hôm nay là tiệc từ thiện, có đến sáu bảy gia tộc giao quyền cho các phóng viên truyền thông, cho phép họ đến, đối với quỹ từ thiện đều góp vào trợ giúp cho các hoạt động học tập, việc này chính xác là sẽ được đăng lên trang nhất của báo. Vậy mà Đông đại thiếu lại đột ngột như vậy, thân là chủ nhân của bữa tiệc, Hà Cúc Hoa không thể không lên tiếng giải quyết tôt hậu quả, đối với việc này mà công khai làm sáng tỏ.

Tất cả mọi người đều biêt, ở Ba Thành, Đông gia có thế lực to lớn, cũng hiểu rõ Hà Cúc Hoa là dâu trưởng của Đông gia, nói một không hai, chưa bao giờ lừa gạt người khác, lời nói của Đông phu nhân chính là chứng cứ có sức thuyết phục nhất. Để cải thiện độ tin cậy của sự kiện này, bà cũng cho phép các phương tiện truyền thông chính thức công bố đăng tin, cẩn chi hựu thận (cẩn thận hướng về nhưng lại vô cùng thận trọng).

An Na lắc lắc thân thể, cười nụ cười lạnh giá làm cho người ta đau lòng, còn nghĩ rằng Hà cúc Hoa vốn dĩ có thể là chỗ dựa của cô, để đấu tranh cho cuộc hôn nhân của mình. Nhưng không thể ngờ rằng cuối cùng vì giữ danh dự cho hắn mà không chút do dự liền lựa chọn hy sinh cô cùng Tử Lam.

Ngoài ra, so với con trai mình thì các cô cho tới bây giờ chỉ là nhỏ bé không đáng kể.

“An tiểu thư, đối với lời nói của Đông phu nhân cô có cái gì không đồng ý với ý kiến sao?

Một phóng viên nào đó đột nhiên quay sang hỏi An Na, cầm máy ghi âm hướng về phía cô, ánh đèn flash cũng lóe lên nháy liên tục. Cũng chính vì thế mà ánh mắt mọi người toàn bộ đều rơi xuống trên người cô.

Mi tâm Hà Cúc Hoa khẽ nhăn lại, dùng một loạt ánh mắt cảnh cáo chăm chú nhìn về phía An Na. Hai người này một trên đài, một dưới đài tâm trạng giằng co nhau. Thời khắc này bà dùng thanh âm ôn hòa mà khuyên:

“Tiểu An, mối quan hệ này con nên hướng truyền thông nói cho minh bạcch, như vậy đối với con cũng tốt mà đối với Cẩn Chi cũng tốt. Yên tâm, tuy rằng cha mẹ con cũng đã ra đi nhưng ta chung thân đại sự. Tuyệt đối sẽ đem chuyện này xử lý tốt cho con, sẽ không để con chịu ủy khuất. Hà Cúc Hoa ta sau này sẽ là mẹ con, Cẩn Chi chính là anh trai con. Đông gia cũng sẽ là chỗ dựa tốt cho con.

Lời này không thể nghi ngờ chính là công khaii nhận An Na làm con nuôi.

Trái tim An Na sớm đã băng giá, có thể nói điều gì cũng không thể thay cô đưa ra quyết định nhưng cô đã sớm mang thai con của con trai bà giờ nhận làm con nuôi bà cô sẽ ra sao?

Giờ khắc này cô đau khổ không nói lên lời, tức giận đến run người, cười thê lương:

“Cảm ơn dì Hà đã đối xử tốt với con nhưng có một việc tiểu An lại phụ sự mong đợi của dì Hà. Tiểu An không phải là một cô gái tốt. Lúc trước con cùng anh Phong chính xác chỉ là mối quan hệ anh trai em gái. Nhưng mà hiện tại chuyện con mang thai là sự thật... nhưng cha của đứa bé lại là anh Phong. Nó chính là kết tinh của con và anh ấy sau một đêm. Lúc này con cảm ơn dì Hà đã bảo vệ..."

Điều này xảy ra đột ngột đã phá vỡ tin tức mà Đông Đình Phong cùng Hà Cúc Hoa vừa phủ nhận, nó có vẻ rất âm hiểm và giả dối. Chuyện này làm cho người ta cảm thấy, An Na là dựa vào Đông gia không chịu nhận mà không thể làm trái với lương tâm lên tiếng phủ nhận.

Vì thế có phóng viên lại bắt đầu lên tiếng truy vấn:

Đã từng có một lần làm chuyện không hay, cô thực sự không thể loại trừ khả năng này...

Bầu không khí trong gian phòng lập tức ngưng đọng lại

ĐÔNG ĐÌNH PHONG vẻ mặt lạnh nhạt, tuyệt đối có thể khiến cho con người ta sợ hãi, giống như cơ thể đắm chinmf trong nước đá của một mùa đông băng giá

NINH MẪN nhìn thấy từ người đàn ông này sự lãnh đạm, nét mặt ngiêm trang, hờ hững thì nàng cảm thấy sự việc không hứng thú.Nếu như người đàn ông này không nể mặt, ánh mắt lạnh lùng, đối với cô mà nói, khẳng định cũng sẽ khiến tâm lý hoảng loạn-Bởi vì hay để ý nên khó tránh khỏi bi thương.

Đối với An na mà nói thậm chí có thể nghiêm trọng hơn.Bởi vì nha đầu này đã hoant toàn say mê người đàn ông này đến điên cuồng, là loại say mê gần như đến độ tẩu hoả nhập ma

"Đêm giao thừa hôm đó bên trong phòng đã xảy ra chuyện gì?Trong lòng cô biết rõ ràng nhất, thế nhưng Anna, ta là người đã chăm sóc ngươi từ nhỏ đến lớn, xem như là con gái.Trước đây, ta cũng đã nói với con minh bạch rồi hy vọng con đừng có khăng khăng một mực không hiểu chuyện, hiểu lầm chính mình, tất nhiên nghe mà không chịu hiểu"

Đông Đình Phong đứng dậy, trên tay cầm túi chườm đá trao cho Ninh Mẫn, miệng phát ra tiếng cười lạnh có ý châm chọc, ánh mắt của hắn biểu lộ sâu sắc sự thất vọng và nản lòng thoái chí

An na trong lòng run lên, sắc lạnh như vậy nàng chưa bao giờ thấy qua.Sự hoảng loạn trong lòng nàng cuồng ngược dựng lên, giống như cơn bão vô tình có thể đem hết thảy phá huỷ.

Bỗng nhiên, nàng bước nhanh đi tới, vòng tay ôm lấy hắn, cuốn chặt lại nhiw vòi bạch tuộc:

"Em không tin anh đối với em hoàn toàn không còn tình cảm nữa.Đình Phong.Em rốt cuộc có chỗ nào khiến anh không hài lòng, nói cho em biết, Em nhất định sẽ sửa.Mặc kệ như thế nào...Anh không thể không cần mẹ con em chứ?...Nhé..."

Một tiếng thét thảm bất ngờ vang lên.

Mí mắt của Ninh Mẫn dật dật liên hồi.Thế nhưng cô cũng không cảm thấy người đàn ông này hành động sai-Anh nắm lấy An na xô ra

Vâng, Đong Đình Phong vốn có gia giáo, hắn có thể trước mặt người khác thể hiện thái độ thân sỹ, thế nhưng đối mặt với người phụ nữ này, hắn chưa bao giở lộ vẻ thương hoa tiếc ngọc.

Đối diện với tình huống bất ngờ này, Đông Đình Phong cảm thấy chán ghét.Hắn dùng sức nắm lấy cánh tay người phụ nữ này, đẩy mạnh một phát, nếm vào sô pha...

Anna bị một lưc đẩy mạnh, hai mắt hoa lên, lập tức theo phản xạ tay giữ lấy bụng, than thở khóc lóc kêu lên một câu:

"Đông Đình Phong, anh làm sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy...Con của chúng ta đã có dấu hiệu sinh non.Anh đẩy em như thế, anh có thể giết chết cốt nhục của anh đấy!"

Một tiếng cười khẩy, lạnh lùng từ miệng ĐÔNG ĐÌNH PHONG bật ra:

"Nói dối, ngươi vẫn cứ tiếp cục nói dối"

"Việc này em có thể muốn nói dối là nói dối được sao?"

Hai hàng lệ cuồn cuộn đổ xuống, từ tâm khảm kêu lên, nước mắt chảy như mưa.Nếu như người ngoài nhìn thấy, khẳng định là người đàn ông này bạc tình bạc nghĩa, làm chuyện không có lương tâm, không có lý lẽ.Nhưng trong mắt cha mẹ thì gương mặt ấy biểu hiện sưj vô tội, trẻ trung thuần khiết, có thể làm mê hoặc ánh mắt người nhìn vào.

"Anna, nàng để cho sư việc dẫn đến mức tuyệt tình, hết hy vọng rồi mới bằng lòng phải không?"

"Được lắm, tôi đối với anh vốn dĩ còn một chút thương hại, nhưng bây giờ, duy nhất sự thương hại cũng bị anh dùng sưj ác nghiệt hèn hạ lấy đi mất rồi"

"Cô nghe rõ cho tôi:từ hôm nay trở đi, cô dọn ra khuôn viên số hai ở, từ nay về sau, sinh tử nhục vinh của An Thị tôi tuyệt đối không nhúng tay vào nữa, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện ỏ đó nữa.Trong năm năm qua, tài chính tôi rót vào An Thị nội trong vòng nửa tháng tôi sẽ thông qua thủ đoạn của pháp luật nhất nhất thu hồi lại."

Âm thanh phát ra thật lạnh lẽo vô tình.

Nếu như nói trước đây Đông Đình Phong đối với Anna tâm tình còn vài phần áo tưởng, vì anh cô có thể buông xuôi hết thảy, bắt đầu lại từ đầu, thế mà hiện tại anh đối với cô nhất định không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa rồi, là cô tự tay bóp chết nốt phần tình cảm còn sót lại của bọn họ. Là tự cô ấy, huỷ bỏ chút hoà thuận vui vẻ danh dự cuối cùng.

Anna trừng mắt lên, vẻ mặt khó có thể tin, toàn thân thể run lên, bờ môi run lên nghe rõ tiếng răng va vào nhau:

" Đậu Đình Phong, anh sao có thể tuyệt tình như vậy... An Thị có bao nhiêu là công nhân phải nuôi sống gia đình anh làm sao có thể đả kích vào An Thị "

Rút tài chính ra, như vậy, chẳng khác gì bắt An Thị cứ như vậy mà phá sản. Đó là tâm huyết của cha nàng a

Tiếng khóc tuyệt vọng từ trong miệng khó kìm lòng nổi tràn ra, nàng đứng dậy, tay chỉ vào bụng, thét lên: "còn nữa, đây là đứa con nhỏ của anh, là cốt nhục của anh, 6 năm trước, anh có thể vì đứa con mà kết hôn không chút do dự, vì sao 6 năm sau anh phải tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy..."

"Câm miệng, đêm giao thừa đó, căn bản là cái gì cũng không cảy ra, cô còn muốn nói

dối cho đến bao giờ nữa...Có phải ép tôi phải lấy ra bằng chứng đêm hôm ấy cô mới thôi hết chối cãi?"

Đông Đình Phong thét lên, phát ra tiếng cười lạnh lẽo giống như thanh âm từ địa ngục truyền tới, làm cho người nghe, cảm giác như là lưỡi giao băng lạnh cứa vào tâm can, trái tim lạnh và đau, không thể nổi nhịp.Hành động như một mũi dao của người kia chỉ có thể chấp nhận chịu đựng như một hành vi tra tấn:

"Tôi không chạm vào người cô, mà cô lại mang thai?Anna, cô nghĩ cô là đức mẹ Maria hay sao?"

"Đừng cho là tôi không dám nói toạc ra, anh vốn dĩ cho rằng tôi là một người câm, ngậm bồ hòn làm ngọt, tôi chỉ là chờ xem bước tiếp theo...Nhìn xem rốt cuộc là anh muốn giở trò gì?"

"Trước đây, tôi chỉ cảm thấy cô là một người rất đơn giản.Bây giờ mới phát hiện ra, tôi thật sự nhìn lầm người rồi, Anna cô làm việc đúng là bất chấp thủ đoạn tồi tệ"

"Như thế nào?chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đây trách lầm ngươi sao?"

"Ngươi cùng chú Sáu của ta, hai người cùng nhau đạo diễn nên trò này, đúng là đủ phần phấn khích tuyệt luân...Yêu thương nhung nhớ cộng thêm vu oan giá hoạ"

"Ghê tởm!"

Đông phu nhân gật gật đầu.

"Anna, ngươi thực sự làm cho ta ghê tởm tới cực điểm."

Sự cường điệu lập lại, khẩu khí chán ghét đều khiến cho trái tim Anna thắt chặt lại, gần như là muốn buồn nôn.

"Còn nữa, đừng lấy sáu năm về trước dêm so sánh với cô hôm nay, cô so không được đâu?"

"Đông Đình Phong ta đời này ghét nhất là bị người ta uy hiếp.Đừng nói là lần này ngươi mang thai không phải là con của ta, cho dù là phải, ta cho cô biết, không nên tồn tại loại nghiệt chủng này, ta có thể không lưu nửa phần đường sống, đem trừ đi tận gốc rễ."

"Đừng tưởng rằng lấy đứa con ra để uy hiếp ta, đồ vật mà ta không cần, ai cũng đừng mơ ép buộc ta dẫu là một chút "

Lời phán vừa dứt cửa miệng, sắc mặt của Anna nhất thời trắng bệch, không một chút màu sắc, thái độ khiếp sợ tràn ngập hai tròng mắt.

Cả người nàng ngẩn ngơ tại chỗ, không biết là vì bị vạch trần tại chỗ hay là vì ngữ khí câu nói đầy tàn nhẫn khiến cho bị khiếp sợ.

Ninh Mẫn há hốc mồm trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt để lộ sự tàn nhẫn từ trước giờ cô chưa từng thấy qua.

Sự thật có thể chứng minh Đông Đình Phong tuyệt đối không phải là người hiền lành.

Cô tin rằng, anh có thể nói được làm được.

Nếu nói mà làm thì thủ đoạn nhất định rát độc ác, thế nhưng cô lại không thể nói cách làm của anh là sai

Cuộc đời có lúc sai, không nên mặc kệ, mà nên kết thúc đúng lúc kịp thời.

Vì nói thí dụ như, năm đó Đông Diệu Hoa nhẫn tâm loại bỏ bào thai trong bụng, như vậy sau này cũng không có xảy ra nhiều sự cố như vậy và có lẽ bản thân Đông Diệu Hoa cũng không chết sớm như vậy.

Đồng thời nàng lại vô cùng kinh ngạc, màn kịch kia, tự nhiên lại liên quan đến chú Sáu.Chẳng lẽ, Đông Thiếu Kỳ, chính là cẩn trọng muốn bắt nội gián sao?

Đông Dạng cũng kinh hãi không thôi, lấy tay che miệng đamg há hốc.

"Thế nào, nói không ra lời nữa phải không?"

Đông Đình Phong liếc nhìn, thanh âm trầm tĩnh vài phân, nhìn thấy tâm cơ đáng sợ của người phụ nữ này.

Thở sâu vài hơi, lau vội nước mắt, đôi tay bám vào thành ghế run run đứng lên, cái gì cũng không nói, bước chầm chậm như muốn đi ra ngoài, tựa hồ như bị vạch trần chân tướng, chột dạ mà muốn tháo chạy

Đông Đình Phong anh ta làm sao có thể cho cô tuỳ tiện làm như mong muốn.Cánh tay duỗi ra kéo cô trở lại, đẩy cả người lê ghế sô pha đơn.

"Cô chạy đi đâu?Có gan đừng có bỏ chạy."

Anna kêu lên một tiếng, ổn định tinh thần, mặt lộ ra vẻ sợ hãi, một bên ôm bụng, một bên thở hít sâu không khí.

"Cầu xin anh đừng làm hại đến đứ nhỏ của tôi, tôi không có đòi hỏi điều gì...Tôi đi khỏi đây, tôi sẽ đi thật xa.Lẽ nào như thế còn không được sao?

"Không có chuyện dễ dang như thế."

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Đứa con trong bụng cô, cần phải bỏ đi!"

"Không...không...không...!"

Anna lắc đầu, muôn phần hoảng loạn, tìm đường tháo chạy.Tinh thần gần như sụp đổ:

"Ta không bỏ, ta chết cũng không bỏ...Anh đừng nghĩ muốn làm tổn hại nó...Đó là con của tôi...Anh muốn cũng đừng nghĩ đến..."

Đông Đình Phong lại lôi trở lại, cánh tay từ từ hướng lên cổ của cô bóp chặt, cả người cô yếu ớt từ từ ngã xuống mặt đất.Thét lên một tiếng thất thanh rồi nín bặt.

Đông Dạng thấy thế, bản năng tiến lên đỡ lấy, đem phu nhân đặt lên ghế sô pha.

"Bây giờ phải làm sao?"

Đông Dạng liếc mắt nhìn khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Anna, khẻ hỏi một câu, lại lắc đầu mac than rằng:

"Nha đầu này, tâm tính trước đây không như vậy.Ai đã chỉ cho cô ấy chiêu này, còn nữa, cô ấy đã cùng với ai XXOO rồi, gần đây ta cũng không nhìn thấy cô ấy một mình ra hoa viên Đông Gia, cũng không nhìn thấy nàng gần gũi người đàn ông nào a! Kỳ lạ quá! Mà lại mang thai... Thật là không bình thường..."

Hừ, sông thật là không cam thấy khó chịu sao.Tự nhiên dám mạo nhận đã mang thai con cháu của Đông Gia.Lá gan của nàng cũng thật là lớn.

"Bây giờ mang cô ta đi.Ngày mai lại tìm hiểu tiếp chuyện này "

Ngày mai, anh ta còn muốn trừng phạt một người, về phần hôm nay, chính sự quan trọng hơn.Tai tiếng của Đông Gia không thể tiết lộ ra ngoài.Ánh mắt của Đồng ĐÌnh Phong không thèm liếc nhìn Anna dẫu là một chút.Xoay người, trở về ngồi bên cạnh Ninh Mẫn, với tay cầm lấy điện thoại di động, gọi một cú.Gọi bọn người A Lực đến mang Anna đi tới một nơi nào đó, cẩn thận canh gác.Ngày mai mang trở lại Đông gia.

"Trong suốt quá trình này, Ninh Mẫn không nói một câu gì, nàng biết rõ, hắn muốn phá cái thai trong bụng Anna.Cũng tàn nhẫn thật.Thế nhưng, tuyệt đối cũng vì tốt cho nàng.Chỉ lát sau A Lực dẫn theo mấy người nữa đến, đem Anna đưa đi.

Bây giờ Ninh Mẫn mới giục Đông Đình Phong ra ngoài tiếp khách.Đông Đình Phong đi rồi, nàng không có lập tức đi theo mà cùng Đông Dạng ngồi ở phòng nghỉ, thật lâu không nói, đều đang suy nghĩ, bào thai đó là của ai?thật là không hiểu nổi.Đông Diệu Kỳ đã phạm vào tội gì, sao lại bày mưu tính kế với cháu của mình?

Tin tưởng ngày mai, việc này, có thể cho ra một lời giải đáp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx