Đông Ngải Quốc, hơn một trăm năm trước đây là chế độ quân chủ, Hoắc gia này là người thống trị ở vùng đất này, thừa kế vương quyền dài đến ba trăm năm.
Chín mươi năm trước, quốc vương nơi đó vì quá già yếu mà qua đời trong một cuộc biến cô về chính trị. Con trai thứ mười của Hoắc gia, Cố gia và Tứ gia cùng đứng chung một chiến tuyến, Thần gia là quan tổng chỉ huy của nhà nước, ba nhà đều cùng chung một chí hướng muốn trở thành nhân vật truyền kỳ, cùng đứng lên lật đổ thái tử tầm thường vô dụng kia. Noi theo nước Anh, thành lập ra chế độ Thủ tướng. Hoắc gia làm như thể chỉ có sự hiện diện của hoàng gia tồn tại, mà không nghĩ đến thực chất ý nghĩa của quyền lực cấp cao. Chỉ cần đúng thẩm quyền mới có thể mới có thể được đề cử ra tới thủ tướng.
Ba gia tộc đã giao hẹn, Thủ tướng chọn người, phải ở trong tam đại gia tộc tuyển ra. Một khi đã tuyển chọn, hai gia tộc kia phải dốc toàn lực giúp đỡ. Thủ tướng nhậm chức là mười năm, mười năm sẽ có một lần tổng tuyển cử.
Đông Ngải Quốc được cải chế sau khi Đệ nhất Thủ tướng của Thần gia – Thần Đan, người này mạnh mẽ tài giỏi vô cùng, mưu lược cũng vô cùng cao siêu, lúc đó trong tam đại nam nhân truyền kỳ của tam đại gia tộc thì người này tuổi cao nhất, là người từng trải, trí tuệ siêu phàm, nhậm chức Thủ tướng hoàn toàn xứng đáng. Mười năm sau, Thần Đan vì tuổi già sức yếu mà qua đời, cuộc tổng tuyển cử lần nữa được mở ra, tam đại gia tộc đề cử Hoắc gia – Hoắc Di Trạch lên làm Thủ tướng.
Hoắc Di Trạch liên tiếp nhậm chức tiếp quản hai nhiệm kì, cầm quyền hai mươi năm, công trạng và thành tích ông làm được vô cùng nhiều.
Hai mươi năm sau, Hoắc Di Trạch tuổi già sức yếu, tam đại gia tộc ở thế hệ trước trong giới chính trị đều có nhân tài kiệt xuất có rất nhiều cống hiến to lớn, nhưng đa số toàn bộ đều đã biến mất trong lịch sử. Tuổi trẻ, nhân tài nhiều, tất cả đều nóng lòng muốn thử, lên làm Thủ tướng.
Trong bốn người con trai của Hoắc Di Trạch có Hoắc Kiến Quốc, lúc ấy chỉ là một nhân vật bé nhỏ, căn bản mà nói là không đáng kể.
Ở trong mắt mọi người, người này tư cách kém, không thể nào xây dựng đóng góp cho đất nước.
Nhưng người này sau khi kết hôn, liền liên tiếp lập được nhiều thàng tựu xuất sắc. Sau khi Hoắc Di Trạch chết, ông đã đánh bại rất nhiều anh em trong Hoắc gia và các đối thủ cạnh tranh ở hai gia tộc khác, cuối cùng trở thành Tam Thủ tướng, giữ chức liền trong sáu mươi năm.
Tất cả mọi người đều cho ràng sở dĩ Hoắc Kiến Quốc có thể thành công chủ yếu là do có sự giúp đỡ của phu nhân Nguyễn Nhất Hà – vợ ông.
Năm đó, Nguyễn Nhất Hà, là người thừa nhận đầu tiên trong tập đoàn tài chính duy nhất ở Đông Ngải Quốc. Cô mang theo rất nhiều của cải giá trị và trí thông minh của mình gả cho người đàn ông này, làm cho tập đoàn tài chính Nguyễn thị thay tên thành tập đoàn tài chính Hoắc thị. Hoắc Kiến Quốc trở thành nhà cải cách kinh tế trụ cột vô cùng lớn mạnh, tuân lệnh Hoắc Kiến Quốc sẽ có chỗ đứng ổn định vững vàng trong giới chính trị.
Mà sở dĩ có thể lên làm con dâu Hoắc gia, nguyên nhân ở chỗ, Quý gia không chỉ có bối cảnh chính trị, mà còn có cả chỗ đứng trong nền kinh tế, mà Quý Như Tịch chính là cha nuôi của Nguyễn Nhất Hà.
Mối quan hệ này là một rắc rối khó gỡ, đã đặt Hoắc Trường An và Quý Như Tịch trói buộc cùng một chỗ.
Theo Ninh Mẫn biết, ba mươi mấy năm liền Hoắc Trường Anh có nuôi dưỡng một nữ nhân ở bên ngoài.
Hoắc đại thiếu phong lưu thành tính đối với nữ nhân kia, ở trong quan hệ nam nữ cấp trên phóng túng không ít. Người ta nói rằng người phụ nữ được nâng lên rất biết vâng lời, duy chỉ có cuộc sống là phải hoàn hảo. Đáng tiếc hắn không thể không lấy Quý Như Tịch. Một nam nhân chân đứng hai thuyền nhất định không có kết quả tốt.
Sau này, nữ nhân kia đã mất tích không biết còn sống hay đã chết, tóm lại là không có tin tức gì.
Hoắc Trường An cũng bởi vậy mà thói hư tật xấu qua nhiều, bị công khai ở bên ngoài nuôi dưỡng quá nhiều nữ nhân, bị mẫu thân và phu nhân chống lại hoàn toàn, làm Hoắc Kiến Quốc đối với hắn thất vọng tới cực điểm, mà một lòng một dạ đào tạo nuôi dưỡng Hoắc Khải Hàng.
Về phần nhị thiếu gia của Hoắc gia, Hoắc Trường Bình so với Hoắc Trường An còn không bằng.
Tam thiếu gia hoắc gia nguyên là một nhân tài, đáng tiếc tuổi còn trẻ mà đã chết do tai nạn ngoài ý muốn.
Ninh Mẫn không phải lần đầu tiên gặp Nguyên Nhất Hà, nhưng mỗi lần nhìn thấy người này, làm cho cô cảm thấy như mình bị áp bức, làm cho cả người thấy khẩn trương mất bình tĩnh, người đàn bà này so với quý Như Tịch cũng rất có khí thế.
Phòng khách Nhất Hào.
Cửa mở, lão phu nhân Nguyễn Nhất Hà mái tóc đã bạc trắng và Hoắc phu nhân Quý Như Tịch cao quý tao nhã, hai nữ nhân nổi danh nhất Đông Ngải Quốc đang ngồi cùng nhau. Vãn Vãn vô cùng đáng yêu xinh đẹp đang rúc vào trong lòng Nguyễn Nhất Hà cũng không biết nói cái gì khiến cho lão phu nhân haa cười, cúi đầu xuống hôn rất thân mật
“Vãn Vãn!”
Nhìn mấy người thân thiết như vậy, khiên cho mí mắt Ninh Mẫn không khỏi nháy một cái, bước nhanh lên phía trước kêu một tiếng.
“Mẹ!”
Đứa nhỏ này vừa kêu vừa nhảy xuống khỏi người Nguyễn Nhất Hà. Lại nhìn thấy Đông Đình Phong bỗng nhiên dừng bước chân, nụ cười cũng hơi sững lại.
Ninh Mẫn cảm thấy con gái khác thường, đi lên ôm lấy hôn một cái, cảm giác được bàn tay bé nhỏ của con gái vòng ở đằng sau cô, mới hỏi:
“Làm sao vậy?”
Cô ôm con quay đầu, nhìn Đông Đình Phong mỉm cười tiêu sái lại gần chào hỏi:
“Hi! Vãn Vãn, chúng ta lại gặp mặt.”
“Xin chào Đông bá bá.”
Vãn Vãn rầu rĩ kêu lên một tiếng, ngữ khí cũng không giống như rất khoái trá.
Ninh Mẫn và Đông Đình Phong liếc nhau một cái, cảm giác tiểu tử kia có gì không đúng lắm.
“A! Đây không phải là tiểu Đông sao?”
Nguyễn Nhất Hà vội đeo lên cặp mắt kính, chămm chú nhìn người đàn ông này một chút. Vị lão phu nhân này trí nhớ siêu phàm, gặp qua một lần đều có thể nhớ rõ. Đông Đình Phong cùng bà gặp mặt một lần nhưng là mười năm trước kia.
“Không sai, Hoắc lão phu nhân, đúng là Đông Cẩn Chi. Hôm nay Đông Cẩn Chi là không mời mà tới.”
Đông Đình Phong ngữ khí khiêm tốn, nói.
“A thật sự là hiếm thấy, hiếm thấy. Tiểu Đông là người của công việc, khó mời được, không nay không mời mà tới là tốt nhất đỡ mất công ta phải phái người đi mời ngươi đi theo... Vãn Vãn, qua bà nội bên này, để mẹ ôm nhiều như vậy rất mệt...”
Nguyễn Nhất Hà vẻ mặt hiền lành ôn hòa, tươi cười giơ bày tay trắng nõn hướng Vãn Vãn vẫy vẫy.
Ở trong mắt mọi người, Nguyễn Nhẫt Hà chính là một nữ nhân hiền hòa như vậy.
Nhưng trên thực tế, bà và Võ Tắc Thiên trong lịch sử Trung Quốc rất có nhiều điểm tương đồng. Chỉ khác là Võ Tắc Thiên thay đổi triều đại đưa mình lên làm hoàng đế còn vị này lại hoàn toàn thủy chung ở phía sau bày mưu tính kế giúp Hoắc Kiến Quốc.
Nghe nói nữ nhân này ra tay rất tàn nhẫn, rất lợi hại, sáu mươi năm trước, bà giúp Hoắc Kiến Quốc ngồi lên chức Thủ tướng thì liền từng đem một phiếu đưa toàn bộ những người chống lại vào nhà giam, cũng làm cho tất cả bọn họ chết già trong tù. Cả đời tiêu phi rất nhiều thời gian.
“Mẹ thả con xuống đây đi.”
Vãn Vãn hôn Ninh Mẫn một cái, nói.
Ninh Mẫn không có buông, vẫn như trước ôm con, bước lên vài bước, cúi người lịch sự nói:
“Lão phu nhân, Hoắc phu nhân, hai ngày này đã phiền hai người chăm sóc Vãn Vãn. Hôm nay, tôi nghĩ nên mang Vãn Vãn về nhà.”
“Về nhà? Quay về nhà nào?”
Nguyễn Nhất Hà nghe vậy sắc mặt trắng bệch, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đưa tay lên chỉnh lại chiếc kính mắt viền vàng trên mũi.
Thanh âm đó lộ ra vài phần tức giận, khiến Ninh Mẫn không hiểu sao cảm thấy tinh thần có chút khẩn trương, đang định nói tiếp đã bị cản lại, Nguyễn Nhất Hà không nhanh không chậm tiếp tục nói:
“Ninh tiểu thư, ta nghe nói cô và tiểu Đông đã đăng ký kết hôn, hôn lễ cũng đã định ngày. Không lâu sau, sẽ cùng tiểu Đông cử hành hôn lễ, trở thành con dâu của Đông gia, chuyện đó là thật đi...”
“Là thật!”
Ninh Mẫn gật đầu thừa nhận, nhìn Vãn Vãn ở trong lòng, mi tâm khẽ nhíu.
“Ninh tiểu thư, cô phải lập gia đình, đó chính là đại hỷ, ta đây là một lão cụ bà này chúc mừng cô, nhìn xem, tiểu Đông là một nam nhân rất ưu tú. Có thể có được người chồng tốt như vậy, đó chính là may mắn cô đã tu luyện ba kiếp.”
“Nói chuyện ngày cho cô nghe, lúc trước ta còn nghĩ làm bà mối cho tiểu Đông, muốn đem cháu gái ta gả cho hắn... Đáng tiếc, trước kia hắn lại cưới một tiểu cô nương xuất thân bình dân. Nghe nói hai vợ chồng không hòa hợp, nhưng cũng chung sống với nhau được sáu năm. Lúc này hắn lại lấy cô, còn đem tin tức này cho đám truyền thông biết, có lẽ là hắn thật tâm coi trọng ngươi. Hôm qua biết cái tin tức kia, ta thật sự cảm thấy mừng thay cho cô.”
“Nhìn xem, hai người thật sự rất đẹp đôi nha!”
“Nhưng mà Vãn Vãn mang dòng máu của Hoắc gia, là con cháu của Hoắc gia. Cô lập gia đình, lão bà bà cũng phải chúc phúc. Nhưng cô không thể đem đứa nhỏ của nhà chúng ta mang vào nhà người khác.”
“Thật có lỗi, việc này không thể thực hiện được”
Thanh âm dễ nghe, tuyệt đối là hòa ái, biểu tình nhìn qua tuyệt đối là thân thiết, nhưng giọng nói kiểu này lại khẳng định bức người không tha. Tiền Thủ tướng phu nhân trên người có một loại uy lực có thể uy hiếp người đối diện, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Ninh Mẫn nghe vậy, tâm tình nguội lạnh, ôm chặt con gái, dùng thanh âm bình tĩnh nói lên ý kiến của mình.
“Lão phu nhân, Vãn Vãn là con gái tôi, vẫn theo họ tôi... có luật pháp ở Đông Ngải Quốc làm chứng... Đứa nhỏ này thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi.”
“Hiện tại Vãn Vãn đã mang họ Hoắc, ngày đó cô đi tới Ba Thành, chúng ta đã đem tên sửa lại, hộ khẩu cũng đã chuyển vào Hoắc gia
Hoắc phu nhân Quý Như Tịch ôn nhu nói:
“Cho nên, hiện tại, phủ Thủ tướng chính là nhà của Vãn Vãn.”
Lời này vừa nói ra nhưu mũi dao lạnh buốt đâm thẳng vào người Ninh Mẫn, khiến cô nhất thời không thể tiếp nhận.
“Không tin sao? Ở đây có máy tính, cô có thể đăng nhập vào hệ thống điều tra, xem xem hộ khẩu của Vãn Vãn giờ đứng danh nghĩa của ai?”
Một cái Ipap đặt trên bàn trà trước mặt Hoắc phu nhân, bà cong ngón tay gõ một chút, trong lời nói bộc lộ ra một luồng khí không nói nên lời,
Ninh Mẫn buông Vãn Vãn ra, đi lên cầm cái máy tính cứng nhắc, trở về chỗ cũ, nhìn vào mục ghi tên trang đầu gia phả nhà Hoắc gia, cô trực tiếp có thể tra mục gia phả nhà Hoắc gia, ở hàng tên của Hoắc Khải Hàng, thật sự có thân phận “Con gái” tên Hoắc Ninh Vãn vậy.
Đông Đình Phong cũng liếc một cái trong lòng trầm xuống, Hoắc gia hành động cũng thật mau lẹ, mà còn không một tiếng động. Anh không ngờ chuyện trước khi xảy ra không nghe thấy tiếng gió nào. Hiển nhiên là tác phong đặc quyền rất nhanh gọn.
“Các người... các người làm sao có thể không được sự đồng ý của tôi có thể đưa Vãn Vãn đi đăng ký hộ khẩu?”
Phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt Ninh Mẫn tức giận, một màu xám xịt, kêu lên vừa sợ vừa giận, không có biện pháp nào bình tĩnh lại được
Hoắc phu nhân, Quý Như Tịch thản nhiên nói:
“Chúng ta đương nhiên là có quyền hạn”
Hợp tình hợp lý như vậy, bất giác khiến Ninh Mẫn thấy nực cười gằn ba chữ:
“Đặc quyền sao?”
Cằm Quý Như Tịch hơi nhíu, rất có dáng dấp của nữ vương, cả người vênh váo hung hăng:
“Ninh Sênh Ca, có vẻ cô đã quên, khi chính cô ở Trung Quốc, bất luận tên hay là hộ khẩu đều là giả mạo, bản thân mình còn không tồn tại, nay cô làm sao quay về là Ninh Sênh Ca, những tư liệu cùng thông tin có trước kia, tôi đã cho người trên hệ thống máy tính xóa bỏ sạch sẽ.”
“Nói cách khác, trước tết nguyên tiêu, sự tồn tại của Vãn Vãn, chỉ là hộ khẩu đen, Vãn Vãn không có hộ khẩu, là cô nhi được Hoắc gia nhận nuôi. Cho làm con thừa tự dưới danh nghĩa Hoắc Khải Hàng. Hợp tình hợp lý, hoàn toàn không có làm trái quy định pháp luật, càng không có sử dụng đặc quyền. Bây giờ Khải Hàng là người nuôi dưỡng hợp pháp của Vãn Vãn, cô không phải”
Ninh Mẫn toàn thân lay động, suýt nữa té xỉu.
Dựa vào, hai người phụ nữ, sao lại xảo quyệt như vậy.
Cô liếc mắt nhìn con gái rúc vào bên thân lộ vẻ mờ mịt. Cô mới rời khỏi hai ngày hai đêm, sau khi trở về con gái lại không còn điều này làm sao cô chịu thua được?
Trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy!
“Các người đây là đang chui chỗ sơ hở của pháp luật..”
Âm thanh tức giận của Ninh Mẫn đều phát run, để Ipap cứng nhắc lên mặt bàn, trong mắt ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thiêu đốt tất cả thành tro tàn, cũng không có biện pháp để tiếp tục giữ phong độ.
Bên cạnh mẹ và hai người phụ nữ liếc nhìn nhau, khiến cho Vãn Vãn rối bời, ánh mắt cũng u buồn theo___ không hiểu rõ a, bà nội với cụ nội rút cuộc làm gì để mẹ tức giận như vậy chứ? Con bé không khỏi ôm đùi mẹ lên tiếng:
“Không được khi dễ mẹ con, không được khi dễ mẹ con”
Quy Như Tịch nhìn đứa trẻ tức giận rống lên, ngậm miệng, lý trí nói cho bà biết: cãi vã trước mặt đứa trẻ này là không ổn..
“Vãn Vãn bà nội và cụ nội không khi dễ mẹ con, chúng ta chỉ là cùng mẹ con giảng đạo lý...mọi người giảng đạo lý, chính là tranh luận, nói lời thật...”
Nguyễn Nhất Hà ôn tồn giải thích cho Vãn Vãn một câu, bộ dạng chớp mắt như vậy, giống như đang lấy lòng đứa trẻ, còn ngoắc tay một cái:
“Trẻ con trong nhà, nếu nghe người lớn nói chuyện chỗ nào không hiểu, phải ngoan ngoãn đợi, không được xem mồm vào, phải là thục nữ biết kiềm chế, không được chặn ngang khi người khác đang nói chuyện, lại đây, lại đây. Để bà dẫn con qua bên kia chơi, bà nội, cụ nội và mẹ con cần nói chuyện một lát sau đó sẽ tìm con chơi đùa...”
Khi nói chuyện có một bà cụ vẫn đứng sau bà đi lên muốn dẫn đứa trẻ này đi.
Ninh Mẫn cũng hiểu được trong lúc người lớn mâu thuẫn không nên ở trước mặt trẻ con. Nhưng cô không muốn để bà ấy mang con đi, mà lập tức đi hướng ra cửa, dịu dàng dắt con cùng đi.
Trần Tụy canh giữ ở ngoài cửa, cô đem đứa trẻ đưa cho Trần Tụy dẫn ra ngoài, bây giờ đối với người nhà Hoắc gia cô một lòng thù địch, làm sao lại để người nhà Hoắc gia dẫn đi.
Vãn Vãn đương nhiên có chút không vui nhưng vẫn bị dỗ đi.
Cửa khép lại cô đi tới.
“Lão phu nhân, cách làm này của Hoắc gia, tôi không tán thành biện pháp này. Tôi là mẹ đã sinh ra Vãn Vãn, tôi có sáu năm chứng cứ chứng minh đầy đủ, là tôi đã nuôi dưỡng đứa trẻ này, chưa có sự đồng ý của đương sự, các người đã đem đứa trẻ này nhập hộ khẩu Hoắc gia, các người làm vậy coi pháp luật là trò cười sao?”
Ninh Mẫn ép buộc bản thân mình phải nhanh chóng tỉnh táo, muốn cùng cô giảng giải đạo lý, cùng lắm thì lành làm gáo vỡ làm muôi. Tóm lại cô chắc chắn không thỏa hiệp.”
“Ninh tiểu thư, cô rời khỏi Đông Ngải Quốc nhiều năm, đối với điều lệ pháp luật của Đông Ngải Quốc có thể không hiểu rõ, quy định chi tiết < luật trẻ em> Đông Ngải Quốc đầu năm 2009 có đề ra điều: người chưa kết hôn mà sinh con, khi người mẹ đẻ tái giá, người cha đẻ có quyền tranh quyền nuôi dưỡng, đứa trẻ không có hộ khẩu, người cha có quyền tranh quyền nuôi dưỡng, đây là điều lệ mới đề ra, cô có thể lên mạng tra xem có làm trái pháp luật hay không?”
Bà Nguyễn Nhất Hà đem cái quy tắc chi tiết vô cùng quen thuộc, ngữ khí vững vàng lộ ra vẻ tự tin, loại tự tin này đến từ chính kiếp sống chính trị bày mưu lập kế suốt mấy chục năm của bà.
Ninh Mẫn có chút lờ mờ, phải vậy không?
Cô cầm Ipap tra về quy tắc chi tiết này. Kết quả là có thật. Vẻ mặt cô đen lại.
Cũng do Nguyễn Nhất Hà căn bản đã là một lão hồ ly tinh, làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn đi đấu võ mồm. Khi bà chưa rõ.
“Ninh tiểu thư chúng tôi đã cho cô cơ hội, cô lại lựa chọn người khác, như vậy chỉ có một kết quả, hẳn là cô đã đoán được, Hoắc gia không thể để con cháu lưu lạc bên ngoài đầu đường xó chợ. Đương nhiên chúng tôi không phủ nhận chuyện sự thật cô là người sinh ra Vãn Vãn. Về sau cô có thể thường xuyên đến thăm Vãn Vãn, nhưng từ nay về sau cô chỉ có quyền thăm hỏi...”
Một trận tức giận, đang bừng lên trong ngực, nhưng Ninh Mẫn không có cách nào để phản bác được nữa, trên trán đổ đầy mồ hôi.
“Kỳ thật như vậy đối với Ninh tiểu thư mà nói cũng là chuyện tốt”
“Đem theo một đứa con gái riêng vào Đông gia, cô để người đời nhìn tiểu Đông như thế nào đây?”
“Cô lại để Vãn Vãn chịu đựng ánh mắt của người khác như thế nào?”
“Ở lại Hoắc gia, nó chính là đệ nhất thiên kim cao quý”
“Ra khỏi cửa Hoắc gia, thân phận của nó có bao nhiêu ám muội, cô tự mình biết rõ...”
“Dẫn đến Đông gia, chỉ bôi nhọ tiểu Đông, cũng sẽ để trong lòng Vãn Vãn từ khi còn nhỏ phải sống trong bóng ma...”
“Cách làm này không để ý tới tình người, còn có chút ngu xuẩn...”
Bà cụ nhẫn nại, nói lời khuyên thấm thía:
“Còn có một chuyện, Ninh tiểu thư, cô và chồng của cô, đều còn trẻ, sẽ có đứa con riêng của mình, đợi đứa trẻ này, từng ngày từng ngày cất tiếng khóc chào đời, xin hỏi cô có bao nhiêu sức lực để chăm sóc Vãn vãn? Sơ sẩy là chuyện khó tránh khỏi. Tôi cảm thấy nếu như kết quả là như vậy, đối với tất cả chúng ta đều là chuyện tốt.”
“Thật xin lỗi, lão phu nhân, mặc kệ bà nói hay như thế nào, chuyện này ta vẫn không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý”
Ninh Mẫn lạnh lùng nói:
“Vãn Vãn là tôi mang thai 10 tháng, trải qua sinh tử không dễ dàng gì mới sinh ra, mấy năm nay, tôi ở trên người Vãn Vãn tôi tốn không ít tâm huyết. Các người làm sao có thể ngang ngược đoạt đi đứa trẻ không nói lý lẽ như vậy? Hoắc Khải Hàng đâu, tôi muốn gặp Hoắc Khải Hàng. Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, tôi muốn nói chuyện với anh ấy...”
Ngữ khí có chút hung ác, có điểm tàn nhẫn, cảm giác muốn chạy đến, như muốn cùng người ta phân thắng bại, rất hung hăng.
Bà cụ nhất thời thu hồi lại ý cười, sắc mặt cứng nhắc, lộ vẻ mặt mất hứng, đẩy đẩy cái kính Lưu Tô màu bạc.
“Ninh tiểu thư, cô còn muốn dày vò Khải Hàng nhà tôi đến bao giơ?”
Lời nói này, phần lớn là trách mắng, giọng nói đàm phán của nữ chính trị thể hiện không hoài nghi gì:
“Bảy năm trước cùng nó vui vẻ là cô, bảy năm sau, đem nó dày vò người không ra người, quỷ không ra quỷ cũng là cô.”
“Lúc này nó càng kỳ quái hơn, còn vì cô ngay cả quả thận của mình cũng không cần, ...đem toàn bộ cơ hội tranh cử đánh mất, .thiếu chút nữa là đưa cả tính mạng..”
“Nó là người đàn ông được nuôi dưỡng từ nhỏ để lãnh đạo quốc gia, lúc bình thường, chỉ có người ta nhượng bộ nó, nó có khi nào đi nhượng bộ người khác chứ?”
“Ở bên người cô, nó xem như thật lòng thật dạ, dồn hết tâm tư, anh nếu như thật lòng yêu cô ấy, thì nên hồi tâm chuyển ý, canh chừng an toàn dùm nó, từ nay về sau cuộc sống của các người hòa thuận vui vẻ, cô lựa chọn người chồng hiện tại của cô, căn bản là không quý trọng nó.”
“Đương nhiên, về điểm này, chúng tôi không có biện pháp chỉ trích, dù sao lúc đầu, chúng tôi cũng có chỗ sai, nay, cô đã không còn phần tình cảm năm đó nữa, nhìn người đã từng yêu ghét bỏ, tùy ý giày xéo, cũng chỉ có thể than một tiếng, ông trời trêu ngươi.
“Hiện tại nó không được ở bên cạnh cô, chỉ muốn giữ lại đứa trẻ này, đó cũng là chuyện cực kỳ bình thường.”
“Tại sao, chẳng lẽ, đến tình cảnh bây giờ, cô cũng không muốn dùng phần tình cảm trước kia, nghĩ cho nó đến con gái mình cũng nhất định cắt bỏ sao?”
“Ta nói, Ninh tiểu thư, cô làm như vậy có phải cố tình gây sự hay không?”
“Cô có thể suy bụng ta ra bụng người một chút hay không, xem Tiểu Hàng đối đãi với cô cũng không tệ, đừng kéo chuyện này thêm to nữa.”
“Có ý nghĩa sao?”
“Hoắc gia nhà chúng tôi không có đoạt, chỉ là đem đứa nhỏ nhận lại, đứa trẻ của Hoắc gia thì nên sống ở Hoắc gia.”
Một câu rồi lại một câu luôn có đủ lý lẽ.
@by txiuqw4