sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 252 - 253

“Cách này, làm sao mà cậu nghĩ ra vậy?”

Hoành Vi kì quái nhìn chằm chằm nhìn cô nhìn một hồi rất lâu:

“Nhìn vẻ mặt này của cậu, sợ là cậu, ngay cả bản thân mình cũng không phục.”

Chính xác là như vậy.

Nhưng cô cắn cắn môi, còn cãi chày cãi cối:

“Làm sao không thể được? lúc ấy cũng không có trang thiết bị DNA...”

“Hoắc Kiến Quốc sẽ không ngu xuẩn tới mức nhận nhầm con cháu của chính mình”

Hoành Vi bình tĩnh nhắc nhở: “Bọn họ chắc chắn có biện pháp để xác định. Cậu cũng đừng có nghĩ lung tung!”

Ninh Mẫn nghe thở dài một tiếng, đôi lông mày nhăn lại, có chút giận dữ:

“Ai, mình đang nghĩ tới dòng máu chảy trong người Vãn Vãn có một phần tư huyết thống của Quý Như Thương, đã cảm thấy cả người bực bội kịch liệt..”

Người đó đã sát hại các đội viên của cô, cô không thể chịu được con gái của mình và loại người này có quan hệ huyết thống. Hoành Vi ôm cô

“Làm sao không thoải mái, cũng không thể bóp méo sự thật này, máu của Hoắc Trường An không thể lừa người được, Ninh cậu đừng để tâm chuyện vụn vặt.”

Cũng phải. Nhóm máu gấu trúc, chỉ người HOắc gia mới có.

Cô nhéo nhéo lông mày. Biểu tình này của cô ở trong mắt Hoành Vi, lý giải thành một loại vướng mắc rối rắm đối với một người nào đó, cô ấy liền nắm tay cô:

“Đi, nếu cậu đã không yên tâm về hắn, chúng ta đi ra ven biển. Trên đường nói về chuyện của Cố Hiểu... đúng rồi, cậu gọi điện cho mẹ cậu qua đây giúp một tay”

“Thật sự phải đi sao?”

Ninh Mẫn nhíu lông mày, không nhúc nhích, đầu dựa vào vai Hoành Vi, lười biếng suy nghĩ một chút, mới nói. Cô ấy nhéo mặt cô, hung hăng nhéo thật đau, như muốn kéo mâu thuẫn của cô vậy

“Gặp mặt rồi thế nào?”

“Có thể nói rõ tình cũ chưa đứt được không...Tình vẫn còn ở trong tim, còn dựa vào tinh thần vấn vương của cậu. Chỉ cần cậu muốn buông, cho dù có gặp mặt hay không cũng không khác nhau. Nếu cậu không muốn buông, cho dù không gặp mặt, nó vẫn tồn tại như trước, sau đó, còn có thể làm phiền cậu cả đời”

“Mình hỏi cậu rút cuộc cậu yêu ai?”

“Chuyện này cậu rút cuộc hiểu rõ không?”

“Ai, phiền toái, đừng lấy đứa trẻ trong bụng làm cái cớ, cũng đừng lấy cái chết của tổ Liệp Phong làm văn vẻ... đứa trẻ không thể trở thành cái cớ duy nhất cho đoạn hôn nhân, tình cảm nếu tan vỡ, hoặc không đủ thâm sâu, đứa trẻ sẽ là vật hi sinh của hôn nhân. Cuộc sống hôn nhân, quan trọng nhất là tình cảm của hai vợ chồng. Bây giờ tỉ suất người ly hôn ở như vậy cũng không ít. Chính vì mỗi người chỉ để ý chất lượng cuộc sống cá nhân. Không thể chấp nhận. Còn về chuyện của tổ Liệp Phong. Có lẽ nhất thời sẽ trở thành chướng ngại tình cảnh của cậu, nhưng thời gian chính là một cối xay đá, có thể đem tất cả chướng ngại vứt bỏ đi...”

Lời nói này rất có đạo lý. Ngón tay Ninh Mẫn vỗ vỗ trên sô pha. “Vậy cậu và Mạc Nghiêu Chi thì sao? Chướng ngại của các cậu có thể vứt bỏ sao?”

Hoành Vi ngẩn ra: “Bây giờ đang nói chuyện của cậu, đừng nhắc tới mình, bây giờ lập tức cho mình một câu trả lời, nhanh, buột miệng trả lời, mới là ý nghĩ thực sự trong lòng cậu..”

“Cẩn Chi cho mình cảm giác an tâm”

Ninh Mẫn ngồi thẳng nhấc tay, trả lời rất lưu loát.

“Đó không phải là kết quả, thái độ của cậu kiên định như vậy, còn sợ gặp mặt sao? Gặp mặt liền giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng câu, cái này và tình cũ không có quan hệ”

Hoành Vi thay cô phân tích mạch lạc rõ ràng. Có đôi khi, chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

“Được, vậy chúng ta đi”

Cô lấy cái áo khoác ngoài, lại dặn bảo mẫu mấy câu, không có kêu mẹ qua, mấy ngày nay mẹ cũng đủ mệt rồi. Đã có bảo mẫu và bảo vệ trông chừng, ở đây sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, trên đường có vài y tá hỏi cô muốn đi đâu, cô trả lời một câu. Hai người đi thẳng thang máy xuống tầng dưới cùng. Hoành Vi ở một bên gọi người chuẩn bị máy bay trực thăng, một bên kéo Ninh Mẫn ra ngoài.

Bóng đêm dần dần bao phủ, hơi lạnh cũng ngày càng lạnh thêm, cho dù đã vào đầu xuân, Quỳnh Thành vào ban đêm, lạnh lẽo như mùng tám tháng chạp trời đông giá rét như trước vậy.

Xe của Hoành Vi đã dừng ở trước cửa, hai người cùng nhau lên xe, lái xe nhanh chóng đem xe tiến vào đường bốn làn, ánh đèn đường lấp lánh.

“Đúng rồi, Cố HIểu làm sao vậy?”

Người này đặc biệt chạy tới, giống như là vì Cố Hiểu.

“Đang muốn cùng cậu nói chuyện này”

“Cậu nói đi”

“Là như vậy, tình huống này mình cũng vừa mới hiểu được, Cố Hiểu từng học sơ trung cao trung lên đại học Quỳnh Thành, lúc đó cô ấy không gọi là Cố Hiểu, mà tên là Đổng Hiểu, cũng có thể nói Hoắc Khải Hàng là học trưởng của cô ấy.”

Kỳ quái, Hoành Vi không có việc gì sao lại nhắc tới thời học sinh của Cố Hiểu.

“Chuyện này với Hoắc Khải Hàng thì có quan hệ gì?”

Ninh Mẫn hỏi lại.

“Cậu nghe mình nói xong đã, Cố Hiểu không phải là cô gái mới mười bốn tuổi sao?”

“Uh”

“Chúng ta suy diễn tới đây, cô ấy có thai lúc nào?”

“Mười sáu tuổi có thai, mười bảy tuổi sinh con”

“Đúng, một chút cũng không sai”

“Là như thế nào vậy?”

“Theo mình biết được, mười bốn năm trước, Hoắc Khải Hàng đã từng có chuyện hút thuốc phiện, nghe nói là bị người ta cho uống thuốc kích thích, liều lượng rất lớn, lúc đó anh và một nữ sinh bị nhốt chung một phòng, những người đó, như muốn thông qua cưỡng bức_ để đem hình tượng tốt đẹp trong mắt mọi người của Hoắc Khải Hàng hủy diệt hoàn toàn, chỉ là sau đó, bọn họ không được như ý, nguyên nhân nữ sinh kia không phối hợp, trốn ra bằng đường cửa sổ...”

Ninh Mẫn mi mắt hung hăng nháy một cái.

“Cậu... cậu rút cuộc muốn nói cái gì?”

“Mình nghĩ, nữ sinh kia rất có khả năng là Cố Hiểu, đứa trẻ Cố Hiểu sinh mười phần có tám chín phần là con của HOắc Khải Hàng.”

Hoành Vi lớn mật nói ra, hơn nữa còn là phỏng đoán khiến người ta kinh hoàng.

“Chuyện này làm sao có thể?” Ninh Mẫn há miệng thở dốc.

“Mình thấy rất có thể” Hoành Vi nhấn mạnh

“Đầu tiên, thời gian cơ bản ăn khớp, từ lúc xảy ra chuyện cho tới khi Cố Hiểu sinh con, tổng cộng tròn 285 ngày. Vừa đúng chu kỳ phải trải qua 10 tháng mang thai đứa trẻ. Cố hiểu cũng thời điểm đó thôi học.”

Ninh Mẫn bấm ngón tay, vẫn là thật, trong lòng trầm xuống.

“Tiếp theo cũng ăn khớp với tình hình chính trị lúc bấy giờ, lúc đó, vì chuyện thiên tai xử lý không thỏa đáng, cảnh báo bất lực, người và động vật chết dẫn đến chấn động ở khu vực bắc bộ, bày ra một thế cục chưa có từ trước đến nay, lại sắp đến cuộc tổng tuyển cử, ba gia tộc đều tạo thế lực cho chính mình, nếu như có một vụ tai tiếng nhỏ tung ra, sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng công chúng, trực tiếp ảnh hưởng tới cơ hội liên nhiệm của Hoắc Kiến Quốc, ”

Ninh Mẫn hồi tưởng lại sự kiện hàng loạt kia có sức ảnh hưởng tương đối lớn xảy ra trong lịch sử của Đông Ngải Quốc, trong lòng bắt đầu rối rắm, lòng bàn tay, ra đầy mồ hôi.

“Còn có chuyện thứ ba, mình đã thấy Cố Hiểu lén lút giấu ảnh hồi nhỏ của Hoắc Khaỉ Hàng, ... bức ảnh nhỏ trên tạp chí”

Lý do cuối cùng khiến mí mắt Ninh Mẫn lộ vẻ tàn nhẫn. Cô không tự chủ nhớ lại lời Cố Hiểu nói với cô trước kia.

“Mình thích một người đàn ông, lần đầu tiên của mình là cho anh ấy, nhưng anh ấy không thích mình”

Lúc đấy cô ấy còn mắt đầy hơi nước nói: “Hoắc thiếu đối với cậu thật không tê, người đàn ông như thế, thân phận như thế, nhân phẩm như thế, trên đời naỳ tìm được mấy người”

Giọng nói ấy mơ hồ mang theo vị ngưỡng mộ. Mà lúc đó trong đầu cô hiện lên ngắt quoãng vài chuyện bẩy năm trước. lúc đó cô và Hoắc Khải Hàng nói chuyện yêu đương, có cùng chụp một vài bức ảnh, đều lưu trong điện thoại.

Có lần cầm về quân đội, lúc lén lút thưởng thức, Cố Hiểu đi tới nhìn cô vụng trộm vui mưng, liên đưa tay lấy điện thoại. Chuyện yêu đương của cô cũng chỉ có Cố Hiểu và Hòa Bình biết.

Cô nhớ rõ, Cố Hiểu sau khi xem xong, cười có chút kì quái, lúc đó vì ngượng ngùng cô cũng không để ý.

Lại về sau, Cố Hiểu và Cung Lạc nghỉ phép, đến Quỳnh Thành, ngày đó, Hoắc Khải Hàng gặp mặt bọn họ, lấy thân phận bạn trai của cô, cùng hai người bạn gái của cô ăn cơm trưa.

Trên bàn ăn Hoắc Khải Hàng chăm sóc cô rất tỉ mỉ. Cung Lạc thoải mái hơn, ngay tại chỗ thổi phồng trái tim biểu hiện xem thế là đủ. Cố Hiểu thì lại liên tục nhìn đến thất thần. Sau đó cô hỏi cô ấy vì sao há hốc mồn, câu giải thích của cô ấy là “Ở trong mắt mọi người, Hoắc thiếu là người bình tĩnh nghiêm cẩn, làm cho người ta cảm giác cao không thể với tới được, nhưng hôm nay chúng tôi được thấy một Hoắc thiếu hoàn toàn không giống như vậy, làm điên đảo hình tượng trong ấn tượng của chúng tôi. Khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được”

Bây giờ nghĩ lại khi đó cô ấy ánh mắt buồn bã, Ninh Mẫn đột nhiên cảm thấy, trong cái cảm xúc ấy hàm chứa bao nhiêu đau khổ khôn xiết.

Nước mắt, từng chút một rơi ra trên mặt cô, cô hung hăng lấy tay lau sạch, lòng vẫn run rẩy. Trời ạ, nhiều năm như vậy, tại sao cô không phát hiện ra sự khác thường trong đó. Cô đã yêu sâu đậm người đàn ông này, cũng chính là người yêu ẩn sâu trong lòng người bạn tốt, ...lại còn có thể là cha của con cô ấy.

Lúc mà cô đang vui mừng hưởng thụ sự ngọt ngào mà tình yêu mang đến, thì người bạn tốt của cô đang phải chịu đựng đau khổ, còn luôn phải gượng ép nở nụ cười với cô.

Trời ạ, chuyện này đối với Cố Hiểu mà nói tàn nhẫn cỡ nào...nhiều năm như vậy Cố Hiểu làm sao chịu đựng được như vậy?

Không, không đúng, sự nhẫn nại của cô ấy, quả thật là vì còn chú ý tới tình bạn của bọn họ sao? Chỉ sợ chưa chắc.

Cô khẳng định là cô ấy có tính toán. “Quay đầu, đi qua bên Cố Hiểu”

Cô cúi đầu nói một câu, vội vàng muốn chứng thực. lái xe nhìn xem ý kiến của Hoành Vi, Hoành Vi gật đầu, xe vòng vo một đoạn, đi đến tiểu khu Đổng La Loan.

Lúc đến nơi, đã sắp 10h, xe của bọn họ bị chặn ở cửa tiểu khu, đó là quy định ở đây, phòng bảo vệ nhất định phải nhận được điện thoại của chủ nhà mới có thể cho người vào.

Vì vậy Ninh Mẫn không thể không gọi điện thoại cho Cố Hiểu, đợi nửa ngày mới có người nhận, âm thanh khàn khàn của Cố Hiểu chui vào trong tai cô

“Có chuyện gì vậy?”

Âm thanh lạnh lùng, không vui không buồn, không giống như trước đây, lúc cô nhận điện thoại, sẽ tỏ ra nhẹ nhành thoải mái. Sau khi vạch trần bộ mặt thật của cô ấy, tình bạn mười năm, coi như vứt bỏ.

Ninh Mẫn nghĩ, có chút đau lòng, nhưng sự thật, chình là tàn khốc như vậy. Cô hít một hơi nho nhỏ.

“Ở nhà sao?”

“Ừ”

“Cậu hãy gọi điện cho bảo vệ, mình và Hoành Vi muốn gặp cậu”

Nói chưa xong đã bị ngắt lời. “ Các cô đừng tới đây”

Ninh Mẫn nghe xong không khỏi nhíu mày, trong lòng dâng lên nghi ngờ

“Vì sao bọn mình lại không thể đến?”

“Tôi thấy người không thoải mái, đã muốn ngủ... còn có, Ninh Mẫn, cô là người phụ nữ tâm địa ác độc, tôi đối với cô vẫn luôn giả nhân giả nghĩa, loại giao tình đạo đức giả này, về sau, chúng ta không cần phải tiếp tục duy trì, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi... đến chết cũng không qua lại”

Âm thanh lạnh như băng, thông qua điện thoại truyền đến, vô tình xé rách tình bạn xây dựng mười năm qua của bọn họ.

Trong lòng Ninh Mẫn đau đớn, vừa muốn nói cái gì, thì đầu bên kia đã ngắt máy.

“Cô ấy, không muốn chúng ta vào?”

Bên trong xe Hoành Vi mơ hồ nghe được một chút.

“Ô, cô ấy tuyệt giao với bọn mình”

Muốn tuyệt giao, cũng phải tuyệt giao rõ ràng, chuyện này, cô không điều tra không được. Ninh Mẫn xuống xe, dựa người vào cửa xe, híp mắt nhìn xung quanh tiểu khu tiến đến.

Bên này, bảo vệ đứng bên cạnh, dùng ánh mắt rất chuyện nghiệp đánh giá cô.

Phòng của khu nhà ở đây, là do Cố Hiểu dùng tiền lương của mình mua được, diện tích không lớn, ba gian hai phòng rất đơn gian, cô không lấy một đồng nào của Cố gia, tự sức lực mình mua.

Cô ấy đã từng nói, nơi ở này, cô ấy sẽ dùng về già để dưỡng lão. Lúc đó, cô ấy tính không kết hôn.

Sau khi lấy được chìa khóa, cô ấy đã đưa cô tới đây xem, còn hỏi cô thiết kế trang trí trong phòng này cô có đề xuất gì không? Lúc đó bọn cô còn dành thời gian, để nghiên cứu nghệ thuật trang trí.

Ninh Mẫn đứng đó hồi tưởng lại một chút, nói với bảo vệ, bọn họ không tiến vào, sẽ lập tức rời đi. Bảo vệ gật gật đầu, xoay người lại. Ninh Mẫn một lần nữa trở lại trong xe nói:

“Cho xe đi lòng vòng bên ngoài, tìm được góc chết, chúng ta phải trèo qua đi vào”

Bọn cô từng là bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất, không hỏi mà vào, là kỹ năng cơ bản nhất của bọn họ.

“Cậu có mang dụng cụ leo núi !” Hoành Vi hỏi.

“Dụng cụ đơn giản, mình luôn mang theo bên người, chờ một chút...’

Ninh Mẫn nhíu mày, nghĩ đến một tình huống thực tế.

“Chúng ta đều mang thai không thể làm chuyện nguy hiểm cao như vậy được, nếu xảy ra chuyện khó ăn nói với đàn ông, bỏ đi, chúng ta nghĩ cách khác”

Cô trầm ngâm, chuyển động nhanh suy nghĩ:

“Mình nhớ rõ huấn luyện viên Trương ở gần đây... mình tìm hắn giúp... Vi, cậu có thể gọi điện cho huấn luyện viên Trương không?”

“Người cậu nói là Trương Quả một lòng một dạ theo đuổi mình?”

“Ừ, nghe nói đã kết hôn, nhà cũng ở trong tiểu khu này”

“Mình thời gian qua không có liên lạc với người ngoài”

Nói cách khác không có số.

“Mình tìm trưởng quan Nhuế”

Ninh Mẫn mất sức chín trâu hai hổ (Sức lực lơn) mới tìm được Trương Quả hắn đang ở bồ đội, Trương Quả này nhận điện thoại nói: thật là hiếm có, trời hôm nay mưa Hồng Vũ hay sao, cự nhiên lại nhớ tới hắn. Cô cười nói chuyện một lúc, mới nói vào chuyện chính, muốn nàng dâu của hắn giúp một chút chuyện, gọi điện cho bảo vệ mở cửa cho bọn họ vào.

Trương Quả hỏi bọn họ muốn vào làm cái gì, trời lạnh như vậy không đi ngủ đi.

Cô không trả lời, chỉ nói quay về sẽ giải thích sau. Cúp điện thoại, bọn cô ngồi chờ. Không bao lâu, vợ của Trương Quả gọi điện thoại, bảo vệ sau khi xác định, xe mới từ từ tiến vào.

Tiến vào lầu số 6 vừa lúc có người đi ra, bọn họ vào thang máy lên tầng 12 B. Hoành Vi muốn bấm chuông Ninh Mẫn không cho. Từ trong túi lấy ra máy giải mã đọc mật mã, mật mã giống như là dãy số ngày sinh.

“Là ngày sinh của Cố Đơn”

Hoành Vi nhìn thoáng qua đưa ra một kết luận. Ninh Mẫn không nói lời nào, của phòng tầng thứ hai, cô dùng chìa khóa vặn năng để mở cửa.

Trước sau không quá hai phút. Cửa mở ra Ninh Mẫn cẩn thận đi vào bên trong. Cánh cửa mở rộng bọn họ nhìn thấy không phải phòng khách yên tĩnh không có người, mà một thiếu niên cao cao gầy gầy xuất hiện rõ ràng trước tầm mắt bọn họ, vóc dáng cũng phải cao 1m6, tóc ngắn xõa tung, mặt trái xoan, mày rậm như kiếm, con mắt sâu như phiêu (trôi nổi) mũi thẳng thanh tú, môi màu đo đỏ, áo sơ mi trắng, áo len đan bên ngoài, phối với quần bò màu xanh, chân đi dép lê lông xù... đây là dép của Cố Hiểu.

Môi hồng răng trắng, tướng mạo tuấn tú, là ấn tượng đầu tiên khi người ta nhìn thấy thiếu nhiên này.

Ánh mắt bình tĩnh, một thân trấn định, đây là ấn tượng thứ hai.

Lúc này bọn họ đang đứng song song, Ninh Mẫn quên cả chào hỏi, thật giống hình dáng Hoắc Khải Hàng, khiến cô rung động thật sâu. Chỉ liêc mắt một cái, cô có thể nhận ra, cậu chính là đứa trẻ trong bức ảnh Cố Đơn.

Không phải chính là Cố Đơn trước mặt này, dĩ nhiên khi lớn lên, cùng ảnh chụp sẽ có ba phần giống.

Thiếu niên trong phòng đối mặt với khách không mời mà đến, chỉ hơi nhíu đôi lông mày rậm một cái, trên tay đang cầm cái túi màu đen, vốn là muốn ra ngoài, đem đồ trên tay vứt xuống.

“Hai người tìm ai?... các người giống như không phải dựa vào chìa khóa đi vào?”

Đứa nhỏ này lời nói và ánh mắt đều lóe lên sắc bén, nhìn đến đồ trên tay Ninh Mẫn thì toàn thân đề phòng cảnh giác.

Loại đề phòng này, làm cho ánh mắt của hai người phụ nữ bồ đội đặc chủng nheo lại, họ trao đổi ánh mắt: nhất trí cho đứa nhỏ này chịu giáo huấn quân sự đặc biệt.

“Chúng ta là bạn của mẹ cháu”

Ninh Mẫn hoàn hồn, áp chế cảm giác nghi ngờ trùng trùng điệp điệp nói

“Thật sao? Nếu các người là bạn của mẹ tôi, thì không nên không mời mà đột nhập vào?”

Trong mắt thiếu niên tất cả đều là vẻ không tin.

“Muốn chứng thực tính thật sự của câu trả lời này như thế nào, đợi mẹ cháu tắm xong, đi ra sẽ rõ... cháu là Cố Đơn đúng không?”

Ninh Mẫn nói rất nhẹ nhàng, cô có thể nghe được âm thanh của tiếng nước chảy.

Gian phòng kia cách âm cũng không có tốt như vậy, nghĩ đến người đang tắm có thể nghe được bên ngoài có người xâm nhập, Cố Hiểu từ trước tới giờ là một chiến sĩ có vô cùng tốt có tính cẩn thận cao.

Ngay tức khắc, cửa phòng tắm mở ra, bị đạp uỳnh một cái, Cố Hiểu vội vàng từ bên trong chạy ra, áo tắm dài ôm lấy người cô, khi nhìn thấy bọn họ, khuôn mặt vốn bị khí nóng làm cho đỏ ửng, nháy mắt đã trắng bệch.

“Mẹ mấy cô ấy nói là bạn của mẹ, nhưng những thứ trên tay các cô ấy, hình như chỉ bộ đội đặc chủng mới có...”

Thiếu niên quay đầu nhìn mẹ, nhẹ nhàng nói rõ, ánh mắt tuyệt đối sắc bén

“Đúng, bọn họ...là bạn của mẹ...là chiến hữu...”

Cố Hiểu cúi đầu giải thích, trên gương mặt khác thường kia, kéo ra một nụ cười.

“Bọn họ thích khoe khoang sở trường của bọn họ. Không mời mà vào, tiểu Đơn con về phòng đi, mẹ phải cùng bọn họ nói chuyện..”

Thiếu niên bình tĩnh nhìn một lát, cũng chưa đi, hơi cười, cười tươi đến mê người, ánh mắt mang theo ý vị nghiên cứu.

“Mẹ, mẹ quên giới thiệu cho con..”

“Đúng, mẹ nên giới thiệu bọn họ một chút..”

Cố Hiểu vỗ vỗ đầu, chỉ Ninh Mẫn và Hoành Vi

“Đây là cô Ninh, đây là cô Hoành..”

Lại nhìn về thiếu niên, giọng nhẹ nhàng giới thiệu “Đây là con trai mình Cố Đơn”

“Mẹ hai cô rất nổi tiếng nha”

Đứa nhỏ này có chút nắm bắt không hợp với tuổi của cậu.

Chỉ vẻn vẹn mấy câu nói Ninh Mẫn Và Hoành Vi liền cảm nhận được lòng phòng bị của đứa nhỏ này rất lớn, hơn nữa còn muốn thông qua cố chấp nhiệt tình do thám được nhiều hơn. Trong xương cốt đã bộc lộ cậu là một người con phản nghịch. Nhưng cậu lại đem loại phản nghịch này chen giấu vô cùng hoàn hảo, chỉ khiến cho người ta mơ hồ cảm nhận được sự khôn khéo và ngôn từ trong lời nói có chút không thuần phục.

Ninh Mẫn cười: “Xin chào, Cô tên Ninh Mẫn, cháu có thể gọi cô là cô Ninh”

Hoành Vi cười nhẹ: “Xin chào cô tên Hoành Vì, cháu có thể gọi cô là cô Hoành”

“Cô Ninh cô Hoành xin chào...”

Cố Đơn ở trước mặt Ninh Mãn quét một vòng, cũng đảo một vòng qua Hoành Vi, híp híp măt. Nói:

“Chào cô hình như cô là vợ mới cưới của Mạc Nghiêu Chi”

Lời khẳng định này làm Hoành Vi ngẩn người. “Làm sao cháu biết?”

Các cô cơ bản chưa có bình sinh đi... đứa nhỏ này ở đâu mà biết chuyện này?

“Cháu...”

Cố Đơn vừa định nói chuyện, Cố Hiểu đi tới nói.

“Tiểu Đơn, không phải con nói mệt sao? Ngoan về phòng ngủ, mẹ cùng hai cô nói chút chuyện riêng”

“Vậy mọi người nói chuyện đi, con về phòng đây”

Rõ ràng đáy mắt có chuyện, nhưng Cố Đan đem toàn bộ chuyện muốn nói nuốt xuống, hòa hợp êm thấm hơn nữa còn lễ phép nói một lời chúc ngủ ngon, rồi trở về phòng.

Ninh Mẫn bình tĩnh nhìn tựa như thấy được một Hoắc Khải Hàng thu nhỏ vậy.

Bình tĩnh, ẩn nhẫm...

Cô cảm giác trên người đứa nhỏ này tràn ngập những chuyện không thể tưởng tượng nổi, thậm chí cảm thấy, đứa nhỏ này đến để cởi bỏ những thắt nút chưa giải thoát được.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx