Quỳnh Thành là nơi ăn chơi hạng nhất, bên ngoài, được xưng là khách sạn hoàng gia, bởi vì công trình kiến trúc xây dựng của khách sạn cao tới hai mươi tám tầng, có mở một sòng bạc hoàng gia được xếp hạng nhất, có ba tầng là khu vực hoạt động, trong đó có tới 238 bàn mạt chược, cùng với 521 máy chơi bài theo kiểu phương Tây...
Vừa vào sòng bạc, đập vào mắt là cách trang trí huy hoàng với rất nhiều vàng và ngọc bích, xa hoa lãng phí là hai từ không thể miêu tả hết được nơi đây, ở cái nhìn đầu tiên đẫ đủ làm cho người ta choáng váng mê hoặc.
Sòng bạc ở tầng thứ nhất là chuyên dành cho những người bình thường, tầng thứ hai là khu vực dành cho các hội viên, tầng thứ ba là khu vực VIP dành cho những người cao cấp thượng lưu.
Ninh Mẫn đi lên tầng thứ ba.
Trong tầng này, phía Nam là khu vực VIP bình thường, từ nam đến bắc chỉ cách nhau một khu nghỉ ngơi, có con đường dát vàng nối thẳng đến khu Chí Tôn phía bắc, là nơi dành cho các quý tộc.
Đầu tiên, Ninh Mẫn nhìn mấy người chơi bài, rất nhanh, cô đã tìm được Hòa Bình đang ngồi chơi tại đó, Cố Hiểu ngả vào người anh, dáng vẻ hai người trông rất thân mật.
Nhìn thấy cô, Cố Hiểu nói với Hòa Bình muốn đi toilet, hai người không hẹn mà kẻ trước người sau, cùng đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh nữ không có một ai.
“Vào sảnh Chí Tôn...”
Cố Hiểu đối diện với chính mình trong gương, trang điểm lại, hướng về phía bắc.
“Tôi nghĩ cách đi vào.”
Ninh Mẫn tựa vào cửa quan sát bên kia, từ góc độ này, nhìn hắn, có thể nhìn được tình hình bên trong sảnh Chí Tôn.
“Cửa có bảo vệ! Không có thẻ không vào được.”
Người có thể ra vào sảnh Chí Tôn, hơn phân nửa đều là người có tiền và quyền thế, hơn nữa bên kia, bảo vệ cũng là an toàn tuyệt đối đứng hạng nhất.
Ở sòng bạc hoàng gia này, thẻ vào Chí Tôn đều được ghi chép lại rõ ràng, số tiền chi tiêu phải lên đến mức độ nhất định nào đó mới có thể trở thành hội viên của sòng bạc. Mà chỉ cung cấp cho người chủ sở hữu. Bởi vì, nhiệm vụ bí ẩn, nên cấp trên chỉ chuẩn bị cho bọn họ thẻ VIP bình thường, thẻ này không hạn chế số lượng, không cần tên thật trên hệ thống.
Ninh Mẫn nhíu mày, vừa suy nghĩ vừa cùng Cố Hiểu đi ra.
Hướng bàn đánh bài đi đến, cô đưa mắt nhìn sang sảnh Chí Tôn. Nhìn quanh một hồi, vừa hay cô nhìn thấy Đông Đình Phong và trợ lý Trang đi tới hướng bên này. Ánh mắt cô đột nhiên sáng ngời, cảm thấy có chủ ý:
“Cô đến bên kia đợi đi, việc này để tôi làm...”
Cố Hiểu “Ừ!” một tiếng, liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó dường như không có việc gì đi đến chỗ Hòa Bình.
Ninh Mẫn an tâm, bình tĩnh, bắt đầu diễn trò.
Cô nhìn xung quanh, vẻ mặt tò mò, vừa lui về bên này thì đụng phải Đông Đình Phong.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi... A Đông thiếu... là anh?”
Cô vừa xin lỗi vừ ngẩng đầu lên, thấy rõ người phía sau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đông Đình Phong đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, trong lòng cô tan chảy.
Hắn nhìn thấy cô cũng hơi giật mình. Tuy rằng sòng bạc bên này trông nom vô cùng nhiêm ngặt, nhưng bà xã nhà hắn sao lại chạy đến nơi này? Tóm lại là có điểm gì đó không ổn...
“Muộn như vậy không đi ngủ lại chạy tới nơi này làm gì?”
Hắn thản nhiên hỏi, vừa mới bình tĩnh trở lại.
“Lần đầu tiên tới... hơi tò mò... nên đi dạo một chút.”
Ninh Mẫn cảm giác ngữ khí của hắn hơi lạnh nhạt, là đã tỉnh táo sao?
Cô làm bộ như không thấy được vẻ lạnh lùng trên mặt hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào trong sảnh Chí Tôn, cánh cửa kia, được dát vàng lấp lánh, được điêu khắc trang trí tinh tế, trên đó khắc một thần vật cổ đại, uy phong lẫm liệt.
“Nghe nói trong kia đánh bài thật đặc biệt...”
Cô dùng ngữ khí tò mò hỏi.
Nếu Bình thường, Đông Đình Phong sẽ không để ý đến cô, đỡ cô một lần coi như là khách sáo.
Nhưng lúc này, hắn không biết mình bị trúng tà gì, trầm mặc một chsut, tự nhiên hỏi lại:
“Muốn vào xem?”
“Người bình thường không vào được.”
Cô nói đầy vẻ tiếc nuối.
“trước kia ở trường học nghe người ta nói: Quỳnh Thành rất lộng lẫy, là một hoàng gia bậc nhất, không đi xem thật phí cả đời người. Đến đây mà không vào Chí Tôn thì không phải người.”
“Không phải người?”
Lời này làm Đông Đình Phong thiếu chút nữa bật cười, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, nghe đồn bên ngoài, cũng rất thích cái đại từ phóng đại này.
“Có khoa trương như vậy sao?”
“Chuyện này chính là như vậy.”
Cô nghiêm túc nói.
Hắn thấy cô bày ra vẻ mặt thích thú, khẽ nhếch khóe miệng.
“Vì thành quả hành trình của nữ anh hùng em. Ta không phải là nên mang em vào?”
Ánh mắt Ninh Mẫn sáng ngời.
“Thật có thể đi vào?”
Trợ lý Trang ở bên cạnh nghe thấy vậy nở nụ cười: “Đông thiếu là khách VIP của Chí Tôn.”
“Tốt tốt tốt.”
Ninh Mẫn gật đầu trong lòng lại nghĩ, “Khách VIP của Chí Tôn” thân phận này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Đương nhiên vấn đề này chắc cô sẽ không được trả lời.
Dựa vào thân phận của Đông Đình Phong, không cần thẻ cũng có thể vào, nhìn thấy hắn, hai bảo vệ liền đi tới cung kính mở cửa cho hắn.
Sảnh Chí Tôn trang hoàng rất có phong cách mà lại tao nhã, không khí cũng không ồn ào, người chơi ở đây đều có thân phận quyền quý. Bọn họ thảo luận chuyện thắng thua, cũng đủ làm cho người bình thường thấy kinh hãi.
“A, tiểu Đông đến đây, thật sự là ít... thế nào, muốn hay không lại đây chơi mấy ván, Mộ thiếu cũng đã ở đây...”
Một nam nhân trung niên mặc tân trang đi giày da mỉm cười chào đón, ánh mắt nhìn thật sâu trên người Ninh Mẫn:
“Thật hiếm, còn dẫn theo bạn gái đến?”
“Vợ bé ở nhà không có việc gì liền đi tới đây, vừa mới nhìn thấy đã muốn vào.”
Ninh Mẫn bởi vì hai chữ “Vợ bé” liền hung hăng nhéo một cái thật mạnh vào hông Đông Đình Phong không thương tiếc.
“Muốn hay không vào chơi vài ván?”
“Ta đến tìm người, tiểu Mộ đang chơi chỗ nào?”
“Hắn ta hôm nay chơi thua không ít...”
“Phải không? Hắn không phải thường thắng sao?”
“Nghe nói nữ nhân của hắn đã đi... chỉ số đen đủi của hắn rất cao.”
Người nọ nhún vai: “Nhưng mà, hắn cũng không có để ý.”
“Ừ, ta đi tìm người trước.”
“Xin cứ tự nhiên.”
Người kia cười vẫy tay rời đi.
Đông Đình Phong quay đầu nhìn người bên cạnh.
“Ta đi xem một chút. Lục thúc giống như ở trong này dàn dựng một vở kịch lớn. Ta đi tìm thúc ấy, em cùng tiểu Trang và mọi người xem một chút rồi đi. Cô gái tốt, không thể chơi quá muộn...”
Ninh Mẫn liếc nhìn hắn một cái, cảm thấy lúc trước mình suy đoán có vẻ không đúng, người này lúc trước không coi tiểu Tịnh ra gì, nào có loại yêu cầu ý tứ như này?
Kỳ quái.
Nam nhân đi rồi.
Ninh Mẫn xem xét mọi nơi, nhìn thấy ở bên cạnh, có kết cấu trang trí hoa văn thật đẹp mắt, bảy mươi tám phòng đều ngăn cách nhau bởi một tấm rèm như vậy, mỗi một bàn đều có không ít người chơi, có người chơi, có người xem, có người chửi bới ở bên trong không thể hút thuốc. Không khí ở đây có vẻ trong lành sạch sẽ hơn ở nơi khác.
Cô đi vòng quanh một hồi, đúng lúc này, từ mấy sòng bài đi ra khu nghỉ ngơi thì nhìn thấy nhân vật mục tiêu Thiên Lang đi ra lấy một chiếc điện thoại, vội vàng hướng một sòng bài đi vào.
Ninh Mẫn chớp mắt một cái, kéo viên ngọc trên cổ tay, chỉnh sang trạng thái theo dõi, chỗ kia là vùng không bị ảnh hưởng của sòng bạc, đoán chừng không chụp được.
Trên so pha bọc da, Thiên Lang ngồi xuống, lấy một cái di động màu đen ra chơi, được một lúc lại cất vào trong túi.
Một lát sau, hắn lại lấy ra một vật khác giống điện thoại di động, đặt trên so pha, ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ một hồi lâu, đứng dậy đi lấy rượu đỏ, làm cho chiếc “di động” kia rơi trên ghế so pha.
Lúc này có một nữ nhân khác đi tới ngồi xuống, lúc cô đứng lên thì “di động” kia đã không còn.
Ninh Mẫn bỏ mặc thư kí của Đông Đình Phong, lật tức thông báo cho Cố Hiểu.
“Hắn và người kia đã gặp mặt. Cái đồ này luôn luôn ở trên người hắn, hiện tại đã bị người kia lấy đi rồi, các cô mau chặn cô ta, chỉ cần xác định thứ kia là thuốc phiện là nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành.”
“Lối vào.”
Ninh Mẫn đi theo ra ngoài, nhìn thấy nữ nhân kia vội và đi vào nhà vệ sinh.
Cô đi theo vào. Đem cửa chính đóng lại, bên trong thật im lặng, cô xem xét từng gian một, không có ai.
Đến gian cuối cùng thì không thể di chuyển.
Cô gõ cửa, không ai trả lời. Lại gõ, nhưng cũng như trước không có một tiếng động.
Trong lòng cô hơi run, cô phá cửa, bên trong trống rỗng, trên trần có một cái hang, nối thẳng sang vệ sinh nam. Nữ nhân đó gấp rút thay đổi thành nam nhân, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô sau đó muốn chạy trốn ra bên ngoài.
Cô cả kinh, chạy nhanh ra ngoài hướng nhà vệ sinh nam đi tới, đã thấy một nam nhân cao gầy đi ra, ngạc nhiên nhìn cô. Cô không nói hai lời, đánh một quyền khiến cho người đàn ông kia ngã xuống.
Bước qua người này đi vào, cô thấy cái tên biến thành đàn ông kia, cầm trên tay một khẩu súng lạnh nhạt cười, hướng mũi súng về phía cô muốn bắn. Nhưng không có âm thanh của viên đạn khi bắn.
Cô chạm vào vết thương trên bụng, đầu ngón tay vừa chạm vào lập tức một cảm giác đau tê tái xộc lên não.
Ngay sau đó, ý thức cửa cô bắt đầu mất dần, chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống.
Trong lúc một chút ý thức còn sót lại, mơ mơ hồ hồ, cô cảm giác như mình bị ném lên giường, miệng bị đổ cái gì vào, chỉ có thể nuốt xuống, hình như là rượu.
Đúng, là hương vị của rượu đỏ.
Cô muốn mở to mắt lên xem, nhưng không có mở được, cả người mềm nhũn, không thể cử động...
Mí mắt trùng xuống như là bị hai quả núi đè ép...
Cô nóng ruột, biết mình gặp nguy hiểm, nhưng lại không có cách nào cứu nổi bản thân, cả người hỗn loạn, tâm trí rối bời, đợi bị làm thịt...
...
Đông Đình Phong vào một hồi lâu, mới đem bắt Đông Diệu Kì đi ra.
Từ sau bức rèm đi ra, chỉ thấy một mình trợ lý Trang canh giữ ở bên ngoài, không thấy tiểu nha đầu kia liền hỏi:
“Hàn Tịnh đâu?”
“Hàn tiểu thư ở bên kia uống hai chén rượu, tưởng là nước trái cây, đã say, tôi đã để cho hai người đưa cô ấy về phòng...”
Đông Đình Phong gật đầu, hai tay đút túi, miễn cưỡng nhìn sang lục thúc:
“Cờ bạc quá nhiều, lục thúc, người cảm thấy như vậy rất thú vị sao?”
Đông Diệu Kì vuốt mặt, một hồi lâu mới nói:
“Không chơi sẽ không chơi. Vậy đi uống rượu giải sầu. Vừa mới chơi có chút thua. Cũng chưa cùng con làm mấy chén... đi một chút, con vào phòng trước đi, gọi Diệu Tuấn cùng đi...”
Từ nhỏ đến lớn, Đông Đình Phong rất thân với Đông Diệu Tuấn, đại khái là vì tính tình tương đối dễ gần, đều là loại người thích yên tĩnh, giản dị, nhưng lại lạnh lùng, tính cách luôn biết chăm lo cho gia đình, có năng lực nhưng tuyệt đối không phù phiếm xa hoa. Mà Đông Diệu Kì đây, thích khoe khoang, thích được gọi là lão đại, phong độ hào hoa...
Đông Đình Phong nhìn không quen với cái phong cách của hắn, nhưng bởi vì hắn là trưởng bối, nên luôn luôn kiểm soát anh ta ở khắp nơi, tiếp cận áp chế hắn, nhưng luôn luôn giữ vững hòa khí...
Hôm nay, hắn biết trong lòng thúc thúc không có được thoải mái, bởi vì thua rất nhiều.
Vốn, hắn nghĩ sẽ không uống nữa, đã uống rượu không ít, uống tiếp chỉ sợ say. Nhưung mà lục thúc nói như vậy, hắn đành liều mình làm quân tử.
Phòng Tổng Thống, ba nam nhân ở trong phòng, ngồi ở phòng khách to như vậy, uống rượu, nói hết chuyện công việc rồi nói sang chuyện phiếm không đâu. Tán gẫu về chuyện tiền bạc, nữ nhân, uống không biết bao nhiêu là rượu.
Đông Đình Phong uống rượu mà không có lý do như vậy, đây là lần đâu tiên.
Cuối cùng Đông Diệu Kì và Đông Diệu Tuấn say đến mức phải đỡ về.
Đông Đình Phong vẫn có vài phần tỉnh táo, đưa bọn họ rời đi, đóng cửa, rót một cốc nước lạnh uống vào, lại thu dọn phòng khách một chút, hắn rất không thích ở bẩn, cũng không thích cùng người khác ở chung một phòng, cho nên mới không lưu dấu của bọn họ.
Chờ thu dọn xong, hắn nhìn đồng hồ cũng đã muộn.
Không còn sớm nên đi ngủ.
Hắn làm việc và nghỉ ngơi bình thường rất có quy luật.
Hắ đối với công việc rất nhiệt tình, nhưng cũng rất trân trọng cuộc sống.
Nghỉ ngơi và làm việc tốt, là thói quen từ nhỏ hắn có được.
Hắn không có trực tiếp trở về phòng, mà đi vào phòng tắm lớn, phòng Tổng Thống này có hai phòng tắm. Một gian rất lớn ở phía bên ngoài. Một gian ở trong phòng ngủ rất đẹp và tinh tế.
Hắn thích dùng bồn tắm lớn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn mặc vào áo choàng tắm.
Áo choàng tắm bằng lụa này là ở nhà mang tới, hắn có thể thấy rõ. Có lẽ là mẹ hắn sai người chuẩn bị cho hắn. Hắn thích sạch sẽ, cho nên mua nhà ở khắc nơi.
Hắn là loại người không thích ngủ khách sạn, cảm thấy không sạch sẽ.
Vốn, Mới tắm qua nên tinh thần rất sảng khoái, nhưng đêm nay lại có điểm không đúng, trên người hơi nóng, đầu óc cũng nóng theo.
Hắn cởi bỏ áo choàng tắm, chỉ quấn một cái khăn ở eo.
Dưới chân mềm nhũn, mạch máu trong người sục sôi giống như bị cái gì kích thích, cảm giác rất phấn khích...
Hắn thật là đã uống say không còn biết cái gì, đây là lần đầu hắn uống say như vậy.
Chẳng lẽ đây là bị rượu kích thích sao?
Hắn không biết, hướng phòng ngủ đi vào, cũng không bật đèn, hương phía giường ngủ đi đến, ban ngày đã tới, đối với bố cũ bên trong phòng hắn cơ bản đã rõ.
Lăn lộn trên giường, hắn trở mình, bỗng nhiên đụng đến một vật không phải của mình, mềm mềm, ấm ấm...
Hắn ngẩn ra, lấy cái điều khiển trên tủ đầu giường, bật đèn lên, thùi nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn, làm máu nóng trong hắn sôi trào...
Trên giường, một mỹ nhân đang nằm ngủ, mái tóc đen nhánh, môi hồng như lửa, hai gò má hơi ửng hồng, chiếc váy mặc trên người làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ, nóng bỏng, đùi trắng như tuyết, bắp chân xinh xắn chắc nịch, có vẻ gợi cảm mê người, ngón chân trong ánh sáng của đèn hơi phấn hồng, bầu ngực căng tròn, đầy đặn, áo ngủ tinh tế, cánh tay xanh nhạt... ngủ rất yên tĩnh...
Là Hàn Tịnh.
Hắn ngây người hồi lâu, phát hiện thân thể không hiểu sao nổi lên phản ứng, hô hấp ngày càng dồn dập...
Đối mặt với gương mặt xinh đẹp nằm gối đầu lên trên gối, tm hắn không hiểu sao đập thình thịch.
Hắn không khỏi gõ vào đầu mình.
Đang nằm mơ sao?
Ảo mộng?
Nha đầu kia vừa mới làm cho hắn cao hứng, cho nên mơ thấy cô sao?
Bằng không, cô làm sao có thể ở trong phòng hắn?
Phòng của cô cũng không ở trong này.
Đầu óc hắn càng nghĩ càng hồ đồ...
Mùi thơm trên người cô mê hoặc hắn...
Hắn cầm tay cô, rất mềm...
Môi cô cứ như vậy đỏ tươi làm miệng lưỡi hắn khô nóng...
Hắn chống thân mình, tỉ mỉ nhìn, đến gần một chút, càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp, ngũ quan xinh đẹp tự nhiên, toát ra một loại mị lực mê người.
Hắn chỉ là muốn nhìn xem cẩn thận, nhưung không biết như thế nào liền thiếp đi, hôn lên môi cô...
Cảm giác mềm mại ẩm ướt, hơi ấm ấm, làm hắn hoàn toàn mất đi lý trí, thân thể khó chịu, làm hắn bị kích thích...
Tay hắn không còn nghe theo lý trí của hắn, kéo khóa váy của cô, cởi ra...
Làm da trắng sáng mịn màng, lộ ra hương thơm tinh tế, là mùi hoa lan Nam Phi, đúng, là mùi hoa lan Nam Phi...
Nụ hôn của hắn đến đây thì không dừng được...
Liên tục hạ xuống dần...
Cô ở trong nụ hôn của hắn cũng động tình, hai tay ôm lấy hắn, như con mèo nhỏ âu yếm xoa nhẹ lưng hắn, vuốt ve, phát ra thanh âm kích tình...
Trong ánh sáng mông lung của ngọn đèn, chiếu sáng giọt mồ hôi trên trán hắn, hắn rốt cuộc hoàn toàn mất đi lý trí, hắn đạt tay lên phần mềm mại trên ngực cô, rên khẽ, mười ngón tay không yên phận xoa bóp...
Trải qua cảm xúc mãnh liệt như mộng như ảo...
Sau trần triền miên dây dưa không dứt đó, hắn cũng dần dần tỉnh lại...
Hắn nhìn nữ nhân dưới thân, đem chính mình rút ra...
Một chữ để miêu tả giờ phút này: loạn...
Đây không phải là mộng ảo.
Mà chân thật.
Hắn kéo cái chăn ở trên thân thể cô, tâm trí hỗn loạn...
Hắn như thế nào lại làm ra cái chuyện này?
Tựa vào đầu giường, hắn cau mày, hắn có cảm giác như bị người khác đặt bẫy...
Nhưng đầu óc tựa như đang mơ, rất không chân thực, rất hỗn loạn...
Đây không phải đơn thuần là rượu có vấn đề?
Không phải.
Tâm tư rối bời, hắn từ trên giường đứng lên, đi vào phòng tắm lớn ở ngoài, đóng chặt cửa lại, xả nước vào bồn tắm, đem minh ngâm trong đó, đem tất cả cơ thể chìm vào trong nước.
Nước lạnh kích thích hắn, hắn nhớ lại toàn bộ quá trình...
Có chút không kìm lòng được... phái sinh u mê...
Nhưng hắn nhớ rõ ràng, mùi vị kia, làm cho hắn mê muội, liên tục làm vài lần, mới dùng lại, khôi phục lại lý trí...
Cái loại dục vọng này, đến thật mãnh liệt, không thể ngăn chặn, làm hắn không dừng được...
Nhưng như vậy thì ai bỏ thuốc hắn?
...
Khi Ninh Mẫn tỉnh lại, cũng là một mảng hỗn loạn, như là ở trong mộng.
Sau một hồi im lặng, như thể cô đang ngủ.
Cô giống như mơ thấy đang ở biệt thự riêng của Hoắc Khải Hàng.
Sáng sớm, cô vẫn còn ngủ, mê muội ngủ, cảm giác có người trên thân thể mình, hôn lên trán cô, hôn lên mũi cô, má cô, môi cô...
Cô cười, muốn mở mắt nhìn, muốn nói Hoắc Khải Hàng, anh đừng làm loạn. Em còn muốn ngủ một chút.
Nhưng không mở mắt ra được, ánh mắt như bị cái gì đó che lại.
Hắn hôn càng ngày càng mãnh liệt, thân thể cô theo đó mà nóng lên, muốn thuận theo, mà cũng muốn kháng cự.
Bàn tay mềm mại của cô, xoa tấm lưng trơn nhẵn của hắn, vuốt ve, âu yếm, phát ra tiếng kêu yêu kiễu, cảm giác được quần áo của cô bị hắn cởi xuống...
Hắn giải phóng thân thể mình lên cô, thân thể cô dao động, nóng rực lên...
Sau một trần hỗn độn, hắn đột nhiên lật người cô lại, cô cảm nhận được sự tồn tại của hắn.
Cùng cô hòa vào làm một.
Bọn họ rốt cuộc là vẫn vượt qua...
Nhưng cô không hối hận...
An tâm hưởng thụ cảm giác kích tình trong cơ thể, cô tưởng đó là hắn...
Cô ttrong một trận mê loạn hỗn độn tỉnh táo lại, nhìn thấy chính mình ngủ trên một cái giường, thân thể trống không...
Trong không khí, còn lưu lại một loại hơi thở của tối hôm qua, ý thức cô trở lại, nhìn thân thể mình không còn sót lại chút gì... vẻ ngại ngùng lập tức biến mất, chỉ còn lại một thoáng lạnh lẽo làm cơ thể ớn lạnh.
Căn phòng được trang trí theo phong cách châu Âu, của Anh, có hơi thở quý tộc, có vẻ cực độ xa hoa, mỗi một chi tiết đều bộc lộ suy nghĩ độc đáo của nhà thiết kế, rất đẹp, phối hợp với nhau rất hài hòa.
Ninh Mẫn không còn tâm trí nào mà xem xét căn phòng hoa lệ này, trong lòng cô vào giờ phút này toàn bộ nổ tung, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô không ở biệt thự riêng của Khải Hàng mag đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Cô cho rằng cô và Hoắc Khải Hàng ân ái, kết quả, không phải... dấu vết giữa hai chân, trong cơ thể có một nỗi đau đớn âm ỉ, đã nhắc nhở cô: những gì cô nghĩ thực sự đã phát sinh.
Thân thể trần trụi, điều hòa nhiệt độ trong phòng mở vừa đủ.
Nhưng lại khiến cho toàn bộ cơ thể cô phát run.
Trên mặt đất, một đống quấn áo của cô đều bị vứt lộn xộn trên sàn nhà...
Đầu cô hỗn loạn đứng lên khỏi giường, lấy quần áo của mình, từng cái mặc vào, trên đầu giường có để một cốc nước cạnh chiếc đèn bàn, từ lúc bắt đầu cho tới khi kết thúc đều bày ra một loại yên tĩnh lạ thường...
Là ai đã chạm vào cô?
Sẽ là ai?
Là mấy người... của tay buôn ma túy kia sao?
Bọn họ đâu?
Có thể hay không bọn họ đã chụp ảnh khiêu ***?
Cô không dám tưởng tượng.
Hít một hơi thật sâu, bước chân run rẩy cơ hồ không thể đứng nổi.
Cô chạy đi chạy lại vài bước, nhưng bước chân vẫn không thể nào vững được, toàn bô thân thể mệt mỏi cực kì.
Cô cảm thấy dường như có một chất lỏng chảy xuống, dính vào trong quần lót, rất nhiều...
Chất lỏng này làm người cô nổi da gà...
Quá ghê tởm...
Giờ phút này, cô rất căm hận...
Hận không thể đem những người đó chặt làm trăm mảnh...
Cô thở gấp, có một loại sợ hãi mà từ trước đến nay chưa từng có đang dần bao phủ trong lòng.
Cô muốn hét lên thật to!
Trong lòng vô cùng bối rối...
Cô phải chịu đựng...
Đúng, chỉ có thể chịu đựng...
Cô không biết, vào giờ phút này chính mình sẽ phải đối mặt với loại tình huống như thế nào?
Phải chạy đi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô vào giờ phút này...
Cho nên, nhất định phải giữ tỉnh táo!
Cô đè xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình, xoay người mở cửa phòng, lọt vào trong tầm mắt là một gian phòng khác thật tráng lệ, hoa văn chạm khắc theo trường phái cổ điển, phối hợp với màu sắc rất phong phú, làm cho thị giác của cô kích động mãnh liệt...
Dựa vào vài phần lý trí còn sót lại trong lòng, cô nhận rõ, đây là một phòng tổng thống, cô vẫn ở trong khách sạn hoàng gia ở Quỳnh Thành sao?
Bước chân chập choạng, ý nghĩ trong đầu cô lại càng loạn, cô đang làm nhiệm vụ, mà còn là đội trưởng, xuyên qua phòng khách thật lớn, cứ như vậy mà không có một điều gì nguy hiểm.
Rất thuận lợi, cô ra cửa phòng, tìm được cầu thang rồi đi ra ngoài, nghỉ một chút, cô bám lấy tay vịn, cắn chặt răng dùng hết sức lực chạy như điên đi xuống...
~~~~~~~~~~~~~~
Đông Đình Phong tắm không biết bao lâu, lúc từ trong bồn tắm lớn đi ra thì người đã hoàn toàn thanh tỉnh, tâm tình vẫn rất hỗn loạn...
Khi bước ra khỏi phòng tắm thì cũng đã gần năm giờ.
Một lần nữa đi vào phòng ngủ, hắn đang lo lắng muốn xử lý Hàn Tịnh như thế nào thì lại nhìn thấy vẻ mặt ngây dại của cô, xoa đầu ngồi dậy, nhìn thấy hắn thì trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ.
Cô đã tỉnh!
Hắn không khỏi nhíu nhíu mi tâm.
“Tôi... tôi tại sao lại ở chỗ này?”
Thanh âm Hàn Tịnh run rẩy.
Hai tay Đông Đình Phong đút vào túi quần, cúi đầu, không nói gì.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, trong chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra, mẹ hắn xuất hiện ở cửa, bọn hắn bị bắt gian~~~~~~~~~~~~~~
Bước chân Ninh Mẫn run rẩy, nhưng cô không có dừng lại, bước chân soạt soạt bước dọc theo cái cầu thang dài tưởng chừng như không bao giờ hết, đi xuống.
Chạy không biết bao lâu.
Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Đến khi đi được đến tầng cuối cùng thì hô hấp cũng vô cùng loạn rồi, tâm tư cảm thấy thật kinh hoàng.
Cô chống tay vào tường, đầu óc trống rỗng.
Không biết nghỉ ngơi bao lâu.
Cô mới lấy lại tinh thần, nhận thức rõ ràng chính mình là người ở chỗ nào, vì sao mà tới, phát sinh ra chuyện gì?
Cô gỡ bỏ tóc giả trên đầu, ném vào thùng rác, lộ ra mái tóc ngắn trẻ trung năng động, xoay người lại dựa lưng vào tường, nhìn đến khúc vòng được trang trí tinh xảo trên bậc thang, cũng không thể tin nổi mình làm như thế nào mà chạy được từ trên tầng thượng xuống tầng một. - phòng tổng thống hình như chỉ có ở trên mấy tầng đó mới có.
Đợi cảm xúc hoàn toàn tỉnh táo lại, cô lẳng lặng theo cửa hông đi ra, chọn một chỗ ẩn nấp, nghĩ đến chính mình đã không liên lạc với bọn Cố Hiểu và Hòa Bình một lúc lâu rồi.
Có điểm không bình thường.
Máy liên lạc của bọn họ có chức năng định vị, để có thể dễ dàng xác định được vị trí của các thành viên trong tổ.
Cô bắt đầu kiểm tra máy liên lạc, không biết từ lúc nào máy đã bị tắt, những người đó như thế nào lại biết được trên tay cô có máy liên lạc?
Cô nghĩ lại cảm thấy thật sợ hãi. Nhất thời không thể xác định được mục tiêu của bọn họ là gì?
Khởi động lại máy.
Bật chức năng định vị và bộ đàm lên, không đợi cô nói, bên kia liền truyền đến tiếng nói sốt rột của Hòa Bình:
“Ninh đội trưởng, cô đi đâu vậy? Như thế nào lại mất tích lâu như vậy? Này này này, đang nghe sao? Nói chuyện hả?...”
Ninh Mẫn nhìn cảnh vật bốn phía, gan ruột vẫn còn kinh hãi, cảm giác cũng không cóp bình ổn chút nào. Một hồi lâu không nói lời nào, chỉ nghe tiếng Hòa Bình ở bên kia vội vàng nói.
Cô hít một hơi, dùng ngữ khí bình tĩnh trả lời:
“Nhiệm vụ thất bại.”
“Không tính thất bại. Cô giờ đang làm sao? Chúng tôi làm sao lại không tìm được cô?”
Cô chần chừ một chút, cũng không có nói thật:
“Tôi vừa mới bỏ đi... tạm thời không về căn cứ... tôi muốn tìm một chỗ ngủ một giấc...”
“Cô không sao chứ?”
Hòa Bình thực cảnh giác lập tức hỏi lại.
“Không có việc gì! Chỉ là muốn đi ngủ, quá mệt mỏi... chờ tôi thấy tốt hơn, sẽ quay về phía hội trưởng quan báo cáo...”
Bên kia Hòa Bình dừng lại trong chốc lát.
“Cô xác định cô không có việc gì? Vì sao tôi cảm thấy cô có điểm là lạ? Mẫn Mẫn nghe này, trên đời này bất luận là kẻ nào cũng không thể bách chiến bách thắng, sẽ đều bị đánh gục, chỉ quan trọng là vấn đề về thời gian ít hay nhiều mà thôi. Cho dù thất bại cũng là bình thường, cô đừng để trong lòng.”
“Tôi biết. Cảm ơn mọi người đã hợp tác tốt. Được rồi! Thu đội trở về đi.”
Chấm dứt cuộc trò chuyện, cô tắt máy liên lạc, không có nghĩ sẽ bị bọn họ tìm được, hiện tại, cô chỉ muốn yên tĩnh ở một mình.
Cô rời đi, chặn một chiếc taxi, trở về một căn nhà mà cô đã mua ở Quỳnh Thành.
Thời điểm này đóng cửa lại, cô vô lực dựa theo cánh cửa trượt xuống.
Hoảng hốt, rối loạn, cô như sụp đổ...
Cô không biết mình cuộn tròn lại ngồi trong bóng tối bao lâu, mới bật đèn lên.
Nhìn căn phòng quen thuộc, cô như nhớ lại chuyện đêm qua, trên người không khỏe, như một cái bóng đáng sợ, nhắc nhở cô, đây không phải là mơ.
Cô không chịu nổi.
Trước tiên chạy vào phòng tắm.
Xả nước, đánh răng hết lần này đến lần khác.
Cô tắm rửa, chà sát kì cọ người mình đến khi ửng đỏ cả cơ thể mới thôi...
Cô không nhớ rõ cái qua trình kia, như cô cảm giác thấy nó rất rõ ràng.
Cảm giác này nhớ lại làm cô thấy đáng sợ, kinh khủng, không rét mà run!
Cô thậm trí là còn không biết mình bị ai xâm phạm. Một người vẫn là nhiều?
Thân là bội đội đặc chủng, khả năng chống lại áp lực của cô so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, nhưng suy cho cùng, vô luận cô mạnh mẽ như thế nào, có năng lực như thế nào, cô vẫn mãi chỉ là một người phụ nữ. Và một cô gái có niềm đam mê mãnh liệt. Tuy rằng cô gặp phải rất nhiều cảnh máu tanh chết chóc, tuy rằng cô đã gặp không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng chuyện này một khi phát sinh trên người mình, tâm trí hoảng hốt rối loạn chỉ là một loại phản ứng theo bản năng.
ở bộ đội, huấn luyện viên thường giáo huấn cô:
“Thân là nữ bộ đội đặc chủng, một khi ở trên chiến trường đều phải nhớ rõ một chuyện: để lại một viên đạn cho mình, một khi bị bắt, hãy dùng viên đạn kia chấm dứt chính mình.”
Đây là một câu huấn lệnh cực kì tàn khốc.
Nhưng cô có thể hiểu được, bởi vì nữ bộ đội đặc chủng có đặc tính riêng, một khi người rơi vào tay địch, chuyện phải đối ặt sẽ là một loại tra tấn cực kì tàn bạo.
Vì không chịu nhục, lưu lại một viên đạn cho mình, đó là một cách tự vệ sáng suốt.
Cô không nghĩ tới chuyện như vậy sẽ đến với mình.
Cô đem chính mình ngâm trong bồn tắm lớn, cô dùng sức chà sát, cảm thấy bẩn, vô cùng bẩn!
Trong lòng cô rất hoảng hốt, rất đau, rất bất lực.
Tuy rằng thời đại này không cần trinh tiết, xã hội hiện đại văn minh, kết hôn ly hôn quá nhiều, sẽ không ai là không có kinh nghiệm, coi như đây là hạnh phúc tiêu chuẩn của hôn nhân.
Có vài đôi vợ chồng yêu lần đầu liền cưới nhau, nhưng tình cảm bọn họ lại bất hòa, nên hôn nhân vẫn là tan vỡ.
Có vài đôi vợ chồng, trước hôn nhân có quan hệ bạn bè, mỗi người đều có cuộc sống riêng, đợi đến khi tìm được lẫn nhau, trải qua năm tháng, cảm thấy rất hợp với mình, tình cảm hợp, tất cả mọi chuyện đều hợp, hai người có thể làm ra một hôn nhân mỹ mãn. Bởi vậy, có thể thấy được, lần đầu tiên có hay không cho người chồng tương lai của mình, cũng không phải chuyện quan trọng.
Trên lý thuyết nói như vậy, cuộc sống tuy có không ít quy tắc, nhưng một khi chuyện đã xảy ra trên người cô, cô đã cảm thấy không thể chấp nhận, tư tưởng này của cô cứ cho là bảo thủ đi...
Sống nhiều năm như vậy, cho tới giờ, không có nói qua chuyện yêu đương, đối với đàn ông chỉ có dừng lại ở mức hiểu biết thân thể của bọn họ...
Cô rất bảo thủ, cho tới nay luôn giữ gìn cẩn thận trinh tiết của mình, bảo vệ chính mình thật thuần khiết trên thế giới tình cảm của con người.
Theo quan niệm tình yêu của cô là do cha mẹ sắp đặt: gặp được nam nhân thích hợp thì yêu, đem chính mình phó thác cả đời vào hôn nhân, giữ gìn hôn nhân trăm năm hạnh phúc.
Cô hướng tới tình yêu rất hoàn mỹ không sứt mẻ. Cho nên cô không dế dàng tha thứ cho mình để trên người có điểm không trọn vẹn.
Điều này sẽ làm cô phải đối mặt với người yêu mình như thế nào?
Bạn trai của cô, sống hai mươi lăm tuổi, từ trước tới giờ đều giữ mình trong sạch, hắn hoàn mỹ không tì vết, mà cô lại không đầy đủ trọn vẹn, cô không xúng với hắn.
Hai người bọn họ chính là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Hắn cao cao tại thượng, có thể làm cho mọi người điên đảo ngưỡng mộ, mà cô chỉ là một chiến sĩ đặc chủng bình thường...
Bọn họ căn bản không xứng, hiện tại càng không xứng.
Một đem này, cô tắm không biết bao nhiêu lần, đến khi trên người thực sự sạch sẽ mới từ trong bồn tắm đi ra. Chui vào chăn sau lại không biết như thế nào mà ngủ mất.
Lần nữa tỉnh lại, thấy trời rất u ám, cô nằm trên giường thấy đồng hồ báo thức đã rơi.
Đây là nhà cô, thỉnh thoảng được nghỉ cô lại tới đây nghỉ ngơi, không có điện thoại, di dộng bị mất.
Chợt bụng cô phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Rất đói bụng.
Đói đến mức bụng dán vào lưng.
Cô đứng lên làm một chút đồ ăn.
Ăn no, cô mới mở TV ra xem, kinh ngạc khi phát hiệnn chính mình lại có thể ngủ hai ngày hai đêm.
Cô không biết mình như thế nào lại ngủ lâu như vậy, chỉ biết chuyện kia lâu như vậy mag không thấy cấp trên nói gì, sợ là đã muốn phạt bọn họ.
Vì công việc mà cô đành phải đi về căn cứ.
Hai giờ sau, bảy giờ sáng, cô xuất hiện ở văn phòng căn cứ, bước vào cửa, nhìn thấy đầu tiên không phải trưởng quan Nhuế mà là Hoắc Khải Hàng.
Người này đang ngồi trên ghế của trưởng quan Nhuế, trên mặt một mảng mây đen dày đặc, ngữ khí cực kì nghiêm túc lạnh lùng, đang gọi điện thoại, ở bên cạnh là trưởng quan Nhuế sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
“Báo cáo, số DLF621 đến báo cáo.”
Cô chần chừ một chút rồi mới lớn tiếng báo cáo.
Hoắc Khải Hàng đang gọi điện thoại ngẩng đầu lên, lập tức chuyển đổi ngữ khí:
“Không cần, người đã trở lại.”
Nam nhân này để di động lên bàn đánh rầm một cái, sắc mặt hung hăng lạnhn lùng nói:
“Hai ngày này rốt cuộc em chạy đi đâu? Có tổ chức kỉ luật gì không vậy?”
@by txiuqw4