“A...”
“...”
“Ừ... Chuyện này, tôi thật tình cám ơn anh!”
“...”
“Tôi sẽ!”
“...”
“Cố Đan thế nào rồi?”
“...”
“A...! Tốt. Tạm biệt!”
Đơn giản vài câu và treo máy.
Ninh Mẫn Mẫn nhàn nhạt nhìn phía trước, cũng không hỏi xem có chuyện gì?
Anh ngoái đầu lại cười, lộ ra mấy tia hớn hở: “Hoắc Khải Hàng nói, anh ấy đã đem hộ khẩu của Vãn Vãn chuyển sang tên anh rồi.”
Nói xong ngừng một trận, hắn đưa tay xoa xoa khuôn mặt của vợ:
“Vợ a, Hay là hôm nay, em cũng đem hộ khẩu nhập vào Đông gia đi?”
Anh muốn đem tên của cô sớm nhập vào nhà mình.
“Không vội! Em còn phải để ý anh... Không thì bị anh bán đi lúc nào cũng không biết...”
Người này hiện tại được coi là vợ mình, miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru rồi.
Ninh Mẫn Mẫn mỉm cười, giờ cô được coi là trung tâm của Hoa Kỳ.
Dừng lại, cô thay đổi đề tài:
“Đúng rồi, anh ấy không có nói tới chuyện của Cố Đan và Cố Hiểu hiện tại ra sao a?”
Từ hôm qua cho tới hôm nay, cô chỉ lo chính mình, hoàn toàn không có để ý đến Cố Hiểu, hiện tại nhắc tới, cô không khỏi lo lắng hỏi.
“Hoắc Khải Hàng nói, Cố Hiểu đem Cố Đan về Cố Gia rồi! Anh ấy hiện muốn đi Cố Gia.”
Vừa lúc đó đến đèn đỏ, anh dừng xe.
Ninh Mẫn Mẫn ngẩn ra, suy nghĩ đến số phận những người kia, cô vì chuyện này mà đau lòng.
Một người là bạn tốt, một người là bạn trai cũ. Nói thật, cô vẫn thực sự hy vọng bọn họ sớm có một kết quả tốt đẹp. Mà lúc này, Cố Hiểu đang là vợ của Na Dĩnh
“A..., Anh ấy có nói giải quyết việc của Cố Hiểu, còn cả Cố Đan như thế nào không?”
Đông Đình Phong quay đầu, không đáp, chỉ nói:
“Anh hỏi qua Na Dĩnh, anh ta không muốn ly hôn!”
Ninh Mẫn Mẫn lại ngẩn ngơ: “Vì cái gì mà không chịu ly hôn? Vì cái gì?”
“Vì cái gì mà anh ta cần phải ly hôn?”
Đông Đình Phong cố gắng suy nghĩ hợp tình hợp lý hỏi lại một câu:
“Anh ta nói, anh ta yêu Cố Hiểu! Hiện tại cô ấy là người phụ nữ của anh ta, là vợ của anh ta, anh ta không quan tâm về những điều trong quá khứ, vậy tại sao phải ly hôn?”
Ninh Mẫn Mẫn lại ngẩn người ra.
Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
“Nếu thực sự thích, Na Dĩnh cũng rất hợp với Cố Hiểu. Na Dĩnh là người rất chững chạc. Đáng uỷ thác cả đời.”
Đông Đình Phong còn nói.
Nhưng vấn đề là Cố Hiểu thích Hoắc Khải Hàng.
Cô chau mày một lúc.
“Ai, lại nghĩ lung tung rồi... Về sau, em chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến con trai của em, nhớ con gái của em, quan tâm đến viên trân châu trong bụng em là được, cha con anh - bốn người còn chưa đủ để em quan tâm sao? Những chuyện của người khác, đừng lo lắng làm gì? Ngoan ngoãn làm một bà mẹ tương lai hạnh phúc. Nếu em tiếp tục suy nghĩ về những chuyện linh tinh khác, trong lòng lại hỗn loạn nên. Mọi người không thể can thiệp vào số phận của người khác. Vận mệnh của họ, chúng ta không thể chi phối được, cũng không thể cưỡng ép. Thuận theo tự nhiên đi! Cùng chờ những bụi trần rơi xuống. Cuối cùng sẽ có kết quả, mỗi người chúng ta nên tự mình nắm giữ sinh mệnh. Cuộc sống của mỗi người là do mình tự nhận thức, bản thân mình tự giác ngộ.”
Anh vuốt tóc cô nói một phen chứa nhiều hàm ý trong đó.
Ninh Mẫn Mẫn đẩy tay quấy rối của anh ra, trừng mắt một cái, không nói gì, suy nghĩ lại lời nói vừa nãy của anh, sau cùng không khỏi thở dài:
“Vì cái gì mà em vẫn có một cảm giác không ổn...”
“Đó là vì hiện tại em suy nghĩ lung tung. Uh`m, đúng rồi, phải nói em là người đàn bà ngốc nghếch... Vợ a, lời này cực kỳ kinh điển, hiện tại chỉ số thông minh của em không đủ để dùng...”
Anh cười châm biếm, đùa cợt.
Đây là người đàn ông lạnh lùng sao?
“Hừ, anh mới người đàn bà ngốc nghếch...”
Ninh Mẫn Mẫn phản đòn lại một câu.
Cười như thế, bên trong rất ngớ ngẫn...
Đông Đình Phong nhướng lông mày:
“Mặt người đàn bà ngốc nghếch sao tự nhiên lại nhiên trắng bệch như vậy.
Đông Đình Phong liên tục chú ý đến cô, thấy vẻ mặt cô thay đổi, lập tức lái xe tiến sát vào lề đường và dừng lại, sau đó hỏi:
“Làm sao vậy?”
Ninh Mẫn Mẫn ngẩng đầu:
“Mẹ nói, phủ Thủ tướng vừa mới đem Vãn Vãn cùng Đông Kỳ đi... A Lực đang đuổi theo...”
Ngay lúc này, điện thoại reo lên lần thứ hai, Đông Đình Phong vừa thấy dãy số, vội vàng bấm nghe, đó là A Lực.
“Đông tiên sinh, Hoắc lão phu nhân đem hai đứa bé vào phủ Thủ tướng, tôi vừa tới đây. Hoắc lão phu nhân nói muốn gặp mặt ngài...”
Đông Đình Phong nhất thời chau mày.
Nguyễn Nhất Hà có ý gì đây?
Uy hiếp sao?
“Đi phủ Thủ tướng!”
Anh quay đầu xe.
Khi tới cửa phủ Thủ tướng, sau khi bảo vệ xin ý kiến xong, anh được họ cho đi vào.
Chờ bọn họ dừng xe lại, có một nhân viên công tác đón chào, mỉm cười nói:
“Lão phu nhân phân phó, để cho hai vị đi vào! Mời!”
“Làm phiền!”
Đông Đình Phong gật đầu.
Hai vợ chồng theo sát nhân viên công tác hướng thủ phủ đi sâu vào.
Ở trong mắt Đông Đình Phong, Nguyễn Nhất Hà là một nhân vật lợi hại, người này ngoài mặt xem như không làm gì nhưng luôn đứng chỉ đạo ở phía sau. Vẫn là như vậy, nắm giữ rất nhiều bí mật của chính quyền Đông Ngải Quốc. Trong vài thập kỷ đầu tiên của lịch sử Đông Ngải Quốc, bà ta có khả năng làm mưa làm gió.
Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn được mời đến khu vườn nằm trong khoảng sân rất yên tĩnh.
Ninh Mẫn Mẫn liền phát hiện bản thân mình đã từng đi đến chỗ này, nhíu lông mày, nhìn Đông Đình Phong nói:
“Chúng ta giống như đang ở nhà thờ của Hoắc gia.”
Nhà thờ Hoắc gia, nằm ở phía Bắc của phủ Thủ tướng, cổ kính, tao nhã, cực kỳ yên tĩnh, nơi đó thờ cúng tổ tiên của Hoắc gia đã kéo dài hàng nghìn năm qua. Nếu trong dòng họ Hoắc gia có người qua đời. Đều đem linh vị đến nơi đây. Hàng năm vào ngày tổ chức cúng tế, tất cả mọi người của Hoắc gia đều có mặt để làm lễ cúng bái.
Nhà thờ Hoắc gia có diện tích rất lớn, kiến trúc trải qua mấy đời đã được tu bổ, có vẻ cực kỳ cổ kính, lắng đọng lại một bầu không khí lịch sử phong phú.
Đông Ngải Quốc - Quỳnh Thành có ba công trình kiến trúc đặc sắc: Cung Cổ Hành, Cung Đạt Lâm, phủ Thủ tướng.
Cung Cổ Hành là sản phẩm của nền văn minh mấy ngàn năm ở Đông Ngải Quốc, là nguồn gốc của những người cai trị cổ xưa. Hiện giờ, nó đã là một di tích lịch sử, mở cửa cho người dân vào thăm quan khắp nơi, kể cả tòa Hoàng Thành.
Cung Đạt Lâm vốn là một phần của cung Cổ Hành, sau khi hệ thống đế quốc bị bãi bỏ, nơi này một lần nữa được tu sửa, trở thành trung tâm chính trị cao cấp nhất của Đông Ngải. Người bình thường, không thể tiến vào. Chỉ có nhân viên chính phủ, mới có thể vào được.
Phủ Thủ tướng cũng là một phần cung Cổ Hành, sau khi bộ máy của Thủ tướng thành lập, nơi này được tách ra, trở thành nơi ở của người lãnh đạo cao nhất của Đông Ngải. Toàn bộ nhà thờ Hoắc gia, ban đầu là riêng biệt. Sau khi lần thứ hai Hoắc gia nên nắm chính quyền, nhà thờ và phủ Thủ tướng sát nhập là một.
Ba công trình kiến trúc lớn này, hình thành một vòng tròn, chúng nằm mỗi nơi một góc, bắt đầu từ ngã ba đường sau đó đem chia ra làm ba, từ trên cao nhìn xuống trông cực kỳ mỹ lệ. Đó là bộ mặt của Đông Ngải Quốc.
Nhân viên công tác chỉ vào cửa giữa vườn, nói:
“Lão phu nhân ở bên trong, mời hai vị tự mình đi vào!”
Đông Đình Phong cảm ơn, nắm tay Ninh Mẫn Mẫn đi vào, cây thông trong sân xanh um, rất yên tĩnh, không khí tươi mát, ở góc có một hàng chuối tây, đang đong đưa trong gió, dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Một con đường đá sỏi nối thẳng đến nhà thờ, tồn tại từ bao nhiêu năm nay, nhiều thế hệ Hoắc gia đều có bài vị tại đây. Vào tới đây có một cảm xúc lịch sử sâu đậm.
Dòng chữ “Chính Khí Trường Tồn” được đặt ở trước cửa chính, có một người phụ nữ tóc trắng đang đứng đó, người này là Hoắc lão phu nhân, bên cạnh là trợ lý Trương Yến - đã đi theo mấy chục năm.
Trương Yến nhìn thấy bọn họ đến, chào đón:
“Đông đại thiếu, Đông phu nhân, các ngươi đến đây, lão phu nhân cũng đã đến đây, các ngươi đi vào thôi!”
Bà ta nhường đường.
Cánh cửa khép hờ, chưa bước vào cửa, có một bóng mờ nhạt bên trong nhà thờ - đó là Hoắc Trường An vừa cười mỉa mai, vừa nói:
“Mẹ, người quản con cả đời. Bây giờ, người đừng nghĩ kiểm soát con được nữa. Con muốn ly hôn, con nhất định sẽ ly hôn...”
“Được a, nếu con dám ly hôn, ta sẽ làm cho Chung Đề liền biến mất khỏi thế gian này.”
Bởi vì câu nói này, Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn liếc nhìn nhau một cái: Ninh Mẫn Mẫn kinh sợ, mà Đông Đình Phong sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này, bên trong cánh cửa, lần thứ hai truyền ra tiếng của Hoắc Trường An:
“Mẹ, con không rõ, con đã đến tuổi này rồi, tóc cũng đã bạc trắng cả đầu mà mẹ vẫn còn quản con. Mẹ xem lại bản thân mình, toàn bộ tóc cũng đã trắng hết rồi, đi lại cũng đã bất tiện, mẹ vẫn như vậy ôm lấy quyền lực, để làm gì? Người chết quyền lực có đem đi được không? Con nói để mẹ biết, tất cả đều không thể đem theo xuống đất được. Mặc kệ là danh dự hay sự sỉ nhục, đều sẽ tan thành mây khói. Cả đời này, những toan tính cũng chỉ có ở trước mặt”
“Tóm lại, ta còn sống, ngươi đừng có mơ tưởng ly hôn... Ngươi muốn tự làm tự chịu và còn không muốn ta quản nữa có phải hay không?... Ba mươi hai năm trước, ngươi đánh gãy chân em trai ngươi. Hiện tại, ngươi còn muốn làm ta tức chết có phải hay không? Ngươi quỳ xuống trước mặt tổ tông cho ta... Ngươi quỳ xuống cho ta... Quỳ xuống... “
Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn bước vào cửa chính, đi vào trong nhìn thấy toàn bộ tình hình:
Nguyễn Nhất Hà tay cầm gây trượng đứng trước bàn thờ tổ tông, nghiêm khắc chỉ vào người đàn ông kia –bộ dáng giống như một cậu thanh niên mới lớn.
Mà trên thực tế, Hoắc Trường An đã hơn năm mươi tuổi. Đã mấy chục năm nay không bao giờ chịu khuất phục người khác. Vậy mà hiện giờ, người đàn ông có khả năng quyết đoán này, lại không dám đối đầu với người nuôi dưỡng mình từ nhỏ. Ông trầm ngâm đứng sóng đôi cùng mẹ mình.
Bên cạnh, Quý Như Tịch lẳng lặng quỳ ở trên nệm, nắm hai tay vào nhau, dường như không để ý đến chuyện hai mẹ con họ đang tranh cãi.
Hoắc Khải Hàng nghĩ đáng lẽ không nên xuất hiện tại nơi này, sắc mặt trắng bạch, yên lặng ở bên cạnh.
Nghe được có người tiến vào, Hoắc Trường An cùng Nguyễn Nhất Hà quay đầu lại nhìn, Hoắc Khải Hàng nghi ngờ nhìn họ.
“Sao các người lại đến đây?”
Hoắc Trường An một phen nhíu mày.
Rõ ràng không biết chuyện Vãn vãn và Đông Kỳ đã bị mang vào phủ Thủ tướng.
“Ta mời đến!”
Nguyễn Nhất Hà nhàn nhạt nói.
Đông Đình Phong nghe vậy lạnh lùng cười, không lưu tình chút nào, châm chọc nói một câu:
“Hoắc lão phu nhân, người gọi như thế là mời sao? Nói sai rồi, như thế này gọi là bắt cóc...”
“Sao lại thế này?”
Hoắc Khải Hàng bởi vì câu nói này có vẻ rất tức giận mà xông tới, mang theo nghi ngờ:
“Bà nội, người làm cái gì vậy?”
Hoắc Trường An cũng lộ ra nghi ngờ, giọng nói hơi to một chút:
“Mẹ có ý gì?”
“Làm sao vậy, làm sao vậy? Ta cho mời con cháu Hoắc gia lưu lạc ở bên ngoài về nhà nhận tổ tông, chẳng lẽ làm sai sao?”
Nguyễn Nhất Hà bình tĩnh mà mạnh mẽ hỏi lại một câu:
“Con trai của Trường Nhạc còn sống, đương nhiên sẽ phải trở về họ Hoắc. Kiến Quốc khi còn sống yêu thương nhất Trường Nhạc, trở về Hoắc thị, đó là điều Kiến Quốc hy vọng thấy nhất.”
Như vậy bà đã biết mọi chuyện.
Ninh Mẫn Mẫn không nói gì, cảm thấy có chút không ổn. Người phụ nữ này, tại sao muốn nói ra bí mật lúc này, muốn để cho Đông Đình Phong nhận tổ tông là có mục đích gì?
Đơn giản là muốn Đông Đình Phong gách vách ít trách nhiệm, vẫn ý định như cũ muốn bảo vệ vững chắc địa vị của con trai bà.
Khổ công như vậy, không khỏi làm cho mọi người trong thiên hạ cảm thấy thương xót tấm lòng của bậc làm cha, làm mẹ.
Đáng tiếc Hoắc Trường An cũng không đồng ý với bà.
Gương mặt Đông Đình Phong trở nên lạnh lùng nhưng cũng không có phủ nhận bí mật này. Một khi Nguyễn Nhất Hà đã nói ra thì rõ ràng bà đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ. Phủ nhận, có vẻ không đúng:
“Hoắc lão phu nhân, tôi họ đông. Đời này chỉ biết họ Đông!”
Giọng nói rất kiên định.
Nguyễn Nhất Hà im lặng một lúc, Đông Đình Phong là người như thế nào mà có thể kế tục sự nghiệp của Đông gia. Khả năng và tài năng của anh đã ảnh hưởng rất nhiều đến kinh tế Đông Ngải Quốc. Nguyễn Nhất Hà không thể không chú ý đến anh. Khi biết anh là con cháu Hoắc gia, bà thật sự kinh sợ. Bà nghĩ muốn thừa nhận, đầu tiên cũng là xuất phát từ mục đích chính trị. Anh không chịu trở về, cũng nằm trong suy nghĩ của bà.
Hôm nay, bà mời anh qua đây, điều này giống như xương cứng hầm đã chín, dùng luôn rất tốt.
“Chàng trai trẻ, đừng nói tuyệt tình như vậy!”
Bà chống gậy trượng đứng lên, tựa hai bàn tay nắm lại rất chắc, lại cẩn thận nhìn thoáng qua tiểu tử xuất sắc này, mới nói:
“Ta biết con đối với chúng ta có hiểu lầm - - về cái chết của Trường Nhạc, ta nghĩ nên nói rõ một chút rồi. Tiểu tử, con hãy bình tĩnh đối mặt với chuyện này...”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Đông Đình Phong nhàn nhạt cắt ngang:
“Hoắc lão phu nhân, tôi không phải là đứa trẻ lên ba.”
Nguyễn Nhất Hà làm sao không rõ ý tứ của anh, lập tức nói:
“Đúng, con thật sự không phải là đứa trẻ lên ba. Nguyễn Nhất Hà - ta cũng không có nghĩ muốn lừa con. Chính là bởi vì con là một người có tư tưởng, năng lực đã lớn, vậy thì càng phải rõ ràng: Trên đời rất nhiều việc, mặt ngoài nhìn rõ ràng là sự thật nhưng lại không phải là chân tướng của sự thật. Cái chết của Trường Nhạc cơ bản là do người khác vu oan.”
Đông Đình Phong cười nhạt, nhíu mày: “Vu oan giá họa? Xin hỏi, người nào đã gây ra?”
“Cố Gia!”
Nguyễn Nhất Hà mạnh mẽ nói ra hai chữ.
“Uh`m, vẫn mượn cớ này, không sai!”
Đông Đình Phong mơ hồ nói tiếp một câu.
“Không tin? Đó là sự thật.
“Chú hai của con- Trường Bình là bị Cố Gia lợi dụng. Những người bắt cha con, căn bản là không phải do Trường Bình phái đi. Hắn chỉ là đột nhiên vào lúc đó xuất hiện tại địa điểm kia. Những người đó đơn giản muốn bôi nhọ, muốn để cho ba anh em nhà Hoắc gia xung đột nội bộ. Tự giết lẫn nhau. Kết quả, không những người đó thành công mà còn hãm hại tất cả Trường An, Trường Bình, Trường Nhạc.
“Chàng trai, hôm nay ta mời con qua đây, liền là nghĩ muốn nói rõ việc này...
“Tất cả chuyện này đều do Cố Gia cùng Thần gia liên kết với nhau...
“Chuyện cho đến bây giờ, không thể không nói rõ... Nếu tiếp tục hiểu lầm như vậy, gia đình Hoắc gia nhất định sẽ sụp đổ. Con xem nếu Hoắc gia sụp đổ, sẽ hổ thẹn với danh tiếng bao nhiêu đời do tổ tiên Hoắc gia truyền lại.
“Chàng trai, thân là con cháu Hoắc gia, chẳng lẽ con muốn để cho thiên hạ cười nhạo, khinh rẻ thanh danh của tổ tiên như vậy sao?”
Lão phu nhân chỉ vào các bài vị đặt khắp nơi trong phòng, lời nói cực kỳ nghiêm túc.
Đông Đình Phong chặn lại, không muốn nghe tiếp. Người này rất cao tay, dễ dàng đem chuyện đó chối từ một cách sạch sẽ:
“Những chuyện này đã xẩy ra trong quá khứ, cũng chẳng liên quan gì với tôi. Hoắc gia có hay không sụp đổ cũng chẳng quan hệ gì tới tôi.”
Thái độ của anh thật sự rất lạnh nhạt:
“Hoắc lão phu nhân, hôm nay tôi tới đây, chỉ nghĩ muốn đem hai đứa con của tôi về nhà. Mong người giao trả hai đứa nhỏ cho chúng tôi... Chuyện khác, tôi không quan tâm, cũng không nghĩ phải quan tâm làm gì. Nhân tiện nói một câu, là vì kính trọng tâm trí của người: Mặc kệ tương lai Hoắc gia như thế nào, nhà thờ Hoắc gia không thuần túy là của riêng Hoắc gia. Nó đã chứng kiến ngàn năm lịch sử của Đông Ngải. Bất luận một vị tân Thủ tướng nhậm chức đều sẽ không liều lĩnh hủy bỏ di vật lịch sử này. Nó sẽ luôn luôn được giữ gìn muôn đời”
Nếu người kia vì chuyện này mà không có lòng khoan dung, như thế, hắn ắt bị thiên hạ khinh bỉ.
Hoắc Khải Hàng nghe Đông Đình Phong nói câu đầu tiên trong lòng hơi kinh sợ, không khỏi kêu một tiếng:
“Bà nội, người đem Vãn Vãn cùng Đông Kỳ tới phủ Thủ tướng sao?”
Nguyễn Nhất Hà không phủ nhận, lặng im một lúc sau, gật đầu:
“Đúng! Ta chỉ là dẫn hai đứa về nhà nhận tổ tông, vì thân phận của chúng. Chúng là con cháu Hoắc gia...”
Hoắc Khải Hàng nhíu mày, nghe bà nội rất nhanh nói tiếp, rốt cuộc mình không thể chen vào nói thêm:
“Thân là người Hoắc gia, làm bất cứ cái gì cũng phải vì lợi ích của Hoắc gia mà suy nghĩ...
“Khuyên người buông bỏ tất cả, ly hôn rồi cưới người khác, chuyện này là muốn cho Hoắc gia suy sụp đây?
“Cơ bản Chung Đề kia không phải là một người tốt. Nhà Đông gia sao lại bảo vệ cô ta như vậy?”
Đông Đình Phong nhất thời lộ vẻ bất mãn:
“Hoắc lão phu nhân, xin hỏi trong mắt bà có ai là người chân chính, thấy vừa mắt? Chung Đề như thế nào mà không phải là một người tốt? Cũng bởi vì do bà ấy xuất thân hèn mọn, nên bà coi thường bà ấy sao?”
“Nguyễn Nhất Hà- ta chưa bao giờ là loại người thô tục: Lấy xuất thân của người khác để đo nhân phẩm cao thấp của họ.”
Nguyễn Nhất Hà lẳng lặng biện bạch, rồi sau đó mạnh mẽ quay về hướng Tây:
“Chung Đề cơ bản chính là do Cố Gia sắp xếp đến phá hoại tình cảm của anh em nhà Hoắc gia, chuyện này, tất cả các ngươi nhất định phải hiểu rõ...”
Nói đến đây, vẻ mặt bà lộ ra vài phần kích động, bỗng dưng xoay người lại, chỉ vào chỗ Hoắc Trường An đứng:
“Vì người đàn bà này, Trường An mê muội; Trường Bình mất đi lý trí; Trường Nhạc vì bảo vệ cô ta mà trở mặt với hai người anh trai, coi nhau như kẻ thù. Ba anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, yêu thương, đùm bọc nhau như thế. Sau cùng thì sao, một thì chết, một tàn phế, một thay đổi tính tình từ đó về sau không chịu về nhà. Người phụ nữ như vậy, làm sao có thể tiến vào cửa chính của Hoắc gia đây.
“Nhìn lại Quý Như Tịch, vì cái nhà này mà hao tâm khổ tứ. Vợ chồng 32 năm, cũng không có tình cảm. Vì cái nhà này lúc nào cũng cam chịu.
“Nhất là lại vì Hoắc gia mà nuôi dưỡng, dạy dỗ xuất sắc Khải Hàng như vậy. Mà nay, tuổi trẻ đã trôi qua, không chiếm được tình cảm của người chồng, cũng vẫn không nản một lòng một dạ thủy chung. Cũng là do lòng dạ quỷ quyệt của người đàn bà kia. Chuyện này, ta tuyệt đối không bao giờ cho phép xảy ra...”
Thật sự trong mắt Nguyễn Nhất Hà, Chung Đề là loại đàn bà không thể chấp nhận được.
@by txiuqw4