“Nếu không hỏi rõ ràng, ngộ nhỡ nhận sai làm sao bây giờ?” Đông Kỳ có vẻ tích cực
“Cậu đã nhận sai một lần đó”
“Ách, việc này, việc này..” nhóc lại suy nghĩ “Cùng lắm thì lại nhận lại..”
Chuyện rất dẽ dàng! “Ai nha, cậu quản nhiều như vậy làm gì.”
“Cha mẹ thì không thể nhận bừa” Đông Kỳ vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Trước đây không phải cậu cũng gọi mẹ tôi là mẹ đó sao...tôi làm sao lại không thể gọi cha cậu là cha chứ..”
Đông Kỳ không nói gì ; “...”
Suy nghĩ qua có chút choáng váng, bọn chúng bây giờ đang tranh luận cái gì?
Đông Đình Phong nghe mà bật cười: hai đứa bé này, một đứa thì thẳng tính, một đứa thì tính rất cẩn thận, thật đúng là một đôi dở hơi.
Lại nói đến trong phòng, Ninh Mẫn đem toàn bộ chuyện mình đã trải qua kể hết ra.
“Làm sao có thể có chuyện như vậy?”
Nghe xong ba vị trưởng bối đều kinh ngạc.
“Con cũng không nghĩ tới, chuyện cự nhiên phát triển như vậy”
Ninh Mẫn thở dài, sờ sờ cái mũi đưa ra một kết luận
“Viên mãn trong không viên mãn” cô cười
“Đây là duyên phận”
Mẹ ngây ngươì một hồi, mới nói nhỏ
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”
Cha đi theo cười vui mừng
“Nhân duyên chú ý trúng đich, mặc kệ con người co vì nguyên nhân bên trong hay không”
Ông nội cười ha ha: “Thứ tình cảm này không phải lòng người có thể tính toán được”
Đúng vậy yêu là duyên, không yêu chính là kiếp số, chính là tai vạ.
“Bây giờ các con tính thế nào?” mẹ hỏi
Ninh Mẫn nghĩ nghĩ trên mặt một nụ cười ấm áp. “Cẩn Chi nói đúng hạn cử hành hôn lễ, đến lúc đó, Vãn Vãn và Tiểu Kỳ sẽ làm tiểu hao đồng cho bọn con, ý của Cẩn Chi muốn đón cả hai đứa nhỏ về Đông viên, anh sẽ mời mộ chuyên gia khác về trị liệu tiến hành châm cứu cho Vãn Vãn, con sẽ trông chừng bọn trẻ, về sau sẽ không có rời xa họ nữa”
Cô tin, ông trời đã cho bọn họ một nhà đoàn tụ, bệnh của Vãn Vãn nhất định sẽ được chữa khỏi. Tuy rằng Lăng Châu ngàn lần không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn đi tiễn bọn họ. Hôm đó Ninh Mẫn theo Đông Đình Phong về Đông viên, mang theo cả hai tiểu bảo bối đáng yêu.
Lúc đến Đông viên Vãn Vãn rất ngạc nhiên, vốn là chỗ ở của cha thật đẹp, cũng tương xứng với nhà của bác Hoắc gia vậy. nhóc cảm thấy phủ thủ tướng rất trang nghiêm, không qua loa, mà bên trong, thực tuyệt đẹp, trên mặt mỗi người đều tươi cười. đây là nơi cô thích nhất, tươi cười nhưng khiến người ta sinh ra cảm giác ấm áp.
Nhóc kéo tay cha đi vào vườn lúc này, liền thấy thích luôn trang viên này.
“Anh thật sự sao, thật sự sao, những bảo bối này cự nhiên là kiệt tác của anh và chị dâu? Nghe nói bạn nhỏ tên Vãn Vãn này cũng là một thiên tài... Oa, chị dâu, chị thật tuyệt vời, thật có thể sinh...oa em vui chết mất, đến đây nào, bé ngoan, để cô ôm, chậc châc, thật xinh đẹp..”
Đông Lôi vọt lên đối với cặp long phượng này xem xét lại xem xét, cuối cùng không thể nhịn được, bế Vãn Vãn lên, hung hang hôn...
Vãn Vãn há hốc mồm, nhiệt tình như thế sao, so với nhóc còn nhiệt tình hơn.
Hắc hắc nhóc rất thích nha..
“Cha, vị thần tiên như chị này là ai vậy?”
Vãn Vãn ngọt ngào hỏi, Đông Ky nghe mà xem thường. cô nhóc này lại triển khai trình độ nịnh nọt siêu cấp rồi. Đông Lôi sửng sốt, nở một nụ cười
“Trời a, nhóc này miệng lưỡi thật ngọt, qua đây, chúng ta quen biết một chút, cô là Đông Lôi, là cô của con”
“Chào cô, con là Khuynh Vãn, cô thật xinh đẹp, con rất thích cô”
Lúc nói chuyện còn ghé qua hôn một cái khiến Đông Lôi vui sướng kêu lên
“Oa nha đầu này, cô thích, rất thích...xinh đẹp như vậy, ngọt ngào như vậy”
Đông Kỳ nghe xong bĩu bĩu cái môi, sờ mũi: có ý gì, có phải báo cho cậu biết cậu bị thất sủng rồi không? Cậu đột nhiên có chút u buồn.
“Đến đây là VÃn VÃn phải không?, , , ta thì sao, gọi ta là gì?”
Vãn Vãn nhìn thấy ông già râu bạc phơ, miệng nở nụ cười, bộ dạng hòa nhã dễ gần, nghĩ nghĩ, lập tức gọi.
“Con biết, là lão tổ tông, lão phật gia trong nhà chúng ta, con hẳn là nên theo Tiểu Kỳ gọi cụ là cụ nội có phải không?”
“A a a đúng là miệng rất ngọt, đến đây, ... để cụ ôm nào, một cô bế xinh đẹp thơm như vậy, cụ thật rất lâu không gặp qua..”
Đông Lục PHúc ngồi xổm muốn ôm, Vãn Vãn vội vàng nói
“Cụ nội Vãn Vãn rất nặng, cụ đừng bế, con ôm cụ nội một chút là được”
“Ha ha ha tiểu quỷ này, thật sự có thể chăm sóc người... hừ, cụ nội không tin không bế được con...biết không, nhớ năm đó cụ có thể vác ba trăm cân mỡ, con cũng chỉ có vài cân, không vấn đề... đến đây, cụ bế cái nào xem cụ nội bế được con không”
“Cụ nội bế con chậm một chút”
Đông Lục Phúc bế Vãn Vãn lên, hôn một cái, hôn thẳng đến khi nhóc cười haa. Đông Đình Phong ở bên cạnh nhìn, nhìn ông vui vẻ như vậy tâm tình cũng cực kỳ vui.
Ánh mắt của anh chuyển nhìn sang mẹ, còn Chung Đề ở bên cạnh, còn những người khác, cũng chưa đến giờ, không về nhà, tình hình chung là rất ít khi về nhà.
“Vãn Vãn đi qua gặp bà nội”
Anh ôm con lại dẫn đến trước mặt mẹ và Chung Đề.
“Vị này là bà nhỏ...”
Vãn Vãn chuyển động tròng mắt kinh ngạc kêu lên.
“Bà nội và bà nhỏ, làm sao còn trẻ như vậy?”
Vốn Hà Cúc Hoa mỉm cười lại phì cười, mà Chung Đề liền trực tiếp bế người nhóc lên.
“Cái miệng nhỏ nhắn này, thật rất biết ăn nói, như thế rất tốt, lại có nhiều niềm vui trong nhà, ...ôi ôi mọi người mau nhìn a, Kỳ Kỳ nhà chúng ta đang ghen”
Chung Đề nhìn thoáng qua vẻ mặt đìu hiu của Đông Kỳ
“Con nào có ghen..”
Đông Kỳ lớn tiếng, cậu giữ chặt tay Ninh Mẫn “Con mới không ghen, bọn con là chị em ruột, tất cả của con nên chia sẽ với chị, tất cả của chị cũng sẽ chia sẻ cho con”
Được rồi nói thật ra, cậu cũng có chút khó chịu, nhưng trước kia cha và cậu đã nói rõ ràng, cậu là đàn ông con trai phải bảo vệ phụ nữ con gái, đem bọn họ che chở như bảo bối.
Ân, cậu là người đàn ông nhỏ, cậu rất muốn bảo vệ mẹ, đương nhiên, yêu ai yêu cả đường đi cùng Vãn Vãn chia sẻ cậu đã có tất cả.
Cho nên cậu tuyệt đối không ghen.
Tối hôm đó, mọi người trong Đông gia đều trở về, để nghênh đón thành viên nhỏ mới trong gia đình, đoàn tụ đầy đủ tiệc gia đình lúc này đây, Nhị thúc, Tam thúc, và cả mấy anh em đều có mặt, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, nhưng bọn họ cũng không có hỏi kỹ, thái độ hòa nhã.
Tiệc tối, Vãn Vãn và Đông Kỳ ngồi một chỗ thường đấu võ mồm, khiến cho mọi người bật cười vui vẻ. Vào đêm xảy ra một vấn đề nghiêm trọng: chính là vấn đề đi ngủ.
Đông Đình Phong cho người làm thêm một phòng ở tầng của bọn họ, đặt hai chiếc giường, tính là cho hai đứa trẻ ngủ, như vậy có thể gia tăng thêm tình cảm giữa hai bọn trẻ.
Đông Kỳ thật sự không thích ở chung một phòng với người khác, đứa bé này từ nhỏ đã có thói quen tự lập, vẫn luôn một mình một phòng, cũng chỉ thích chơi trò chơi hoặc đồ dùng học tập của mình. Lúc đưa ra vấn đề này thì cậu liền nhíu mày.
“Thân thể chị không tốt cần con chăm sóc”
Thế này Đông Kỳ mới cố mà đồng ý. Sắp xếp như vậy kỳ thật cũng là tâm tư của Đông Đình Phong. Nhưng con gái của anh cũng không vừa lòng. Sau khi tắm rửa xong quay lại phòng, nhìn thấy nha đầu kia lăn lộn trên giường, trên tay ôm một quyển sách.
“Con muốn ngủ cùng mẹ, trước kia con vẫn ngủ cùng mẹ, về sau vẫn muốn ngủ cùng mẹ...”
Vãn Vãn nhìn thấy anh, lập tức bỏ sách xuống, chui vào trong chăn, đôi mắt to tỏa sáng, hưng phấn nói
“Con từ trước tới giờ chưa có cùng cha mẹ ngủ chung, cha, mau đến đây...cha nằm bên này, mẹ nằm bên này, Vãn Vãn là bảo bối ở trong lòng cha mẹ, nên con nằm ở giữa, ...oa thật vui”
Đông Đình Phong thật sự không đành lòng đuổi đứa bé này ra ngoài, suy nghĩ một chút, đây chính là đứa con gái anh mới nhận lại, lại còn đổ bệnh
“Được rồi...được rồi, vậy ngủ đi”
Cửa phòng bị mở ra, Đông Kỳ tiến vào vội nói
“Cha con cũng muốn ngủ chung với mọi người, con cũng muốn ngủ chung với mọi người, cha không thể một bên trọng một bên khinh được.”
Đông Đình Phong “...”
Một cái giường bốn người làm sao ngủ được? tuy rằng cái giường này cũng khá lớn.
“Đến đây nào, không thiếu phần con..”
Ninh Mẫm vẫy vẫy tay cưng chiều. Đông Kỳ hai mắt sáng ngời, nhảy lên giường hô, lăn lộn cùng Vãn Vãn, Đông Đình Phong khoan tay, nhìn một giường mẹ con vui sướng khoa chân múa tay này, mà mỉm cười.
Trong phòng chưa bao giờ náo nhiệt như thế, anh biết, đây chính là hương vị của hạnh phúc.
Tháng 2 năm 2012, lặng yên trôi qua.
Hai tuần cuối cùng của tháng này, Nội bộ Đông Ngải xảy ra một vài sự kiện.
Sự kiện thứ nhất: Đệ Nhất Gia tộc ở Đông ngải; Hoắc đại tiên sinh là Hoắc Trường An cùng Quý Như Tịch chính thức ly hôn.
Hai người chia tay trong hòa bình.
Cuộc hôn nhân 32 năm, cuối cùng đã kết thúc.
Chuyện này làm cho Hoắc lão phu nhân- Nguyễn Nhất Hà rất tức giận.
Mọi người đều biết, Quý Như Tịch là phụ tá đắc lực của Nguyễn Nhất Hà.
Tập đoàn Hoắc thị vốn là tập đoàn tài chính Nguyễn thị trước đây. Nguyễn Nhất Hà là người lãnh đạo cao nhất của tập đoàn. Năm đó khi Hoắc Trường An cưới Quý Như Tịch, ông được nhận từ mẹ 30% cổ phần công ty. Nhưng số cổ phần này, đều mang tên vợ ông. Mấy năm nay lợi tức từ số cổ phần đều do Quý Như Tịch nắm giữ. Mà thu nhập của Hoắc Trường An chủ yếu có được là từ tiền lương làm bộ trưởng.
Sauk hi ly hôn, lợi tức từ cổ phần đều chuyển sang cho Quý Như Tịch.
Đến cả cổ phần công ty: một nửa do Hoắc Khải Hàng thừa hưởng, một nửa do Quý Như Tịch nắm giữ.
Hoắc Trường An cũng để lại cho bà ta rất nhiều cổ phần, lấy danh nghĩa ông mua ở mấy công ty bất động sản. Chỉ giữ lại cho mình một biệt thự nhỏ đã mua ba mươi hai năm trước.Sau khi ly hôn, Hoắc Trường An hầu như không lấy bất cứ tài sản gì.
Tất cả mọi người đều biết, Hoắc Trường An và Quý Như Tịch là một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, mà có thể kéo dài đến 32 năm thật sự là một kỳ tích. Chỉ là mọi người không biết tại sao Hoắc gia lại lựa chọn ly hôn vào thời điểm này-trước cuộc bầu cử. Đối với các cuộc bầu cử mà nói, không thể coi đó là một quyết định khôn ngoan.
Hoắc Trường An làm quan liêm chính, đồng nghiệp đều thấy rõ; Đời sống cá nhân rất nghiêm túc, cũng không tranh giành quyền lực, bản thân trong sạch. Hiện giờ ly hôn, đã làm cho uy tín có phần bị giảm sút.
Ông cố ý ly hôn, ngay cả Hoắc lão phu nhân - đức cao vọng trọng ra mặt, cũng không ngăn cản được ông. Cuối cùng vẫn là ly hôn.
Cuộc ly hôn ngày đó, khiến tập đoàn tài chính Hoắc thị tại thị trường chứng khoán giảm mạnh.
Sự kiện này vẫn còn đang nóng hổi. Ngay sau đó, Hoắc Trường An mở cuộc họp báo. Tuyên bố trước truyền thông sẽ rời khỏi cuộc tổng tuyển cử. Đồng thời, ông chính thức đề cử Đông Đình Phong là ứng cử viên tổng thống với quốc hội.
Đông Đình Phong quả thật là một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn, nhưng anh chưa bao giờ tham gia chính trị, không có bất cứ chức vụ gì dù là nhỏ nhất ở chính phủ. Không căn cứ gì mà cứ như vậy xuất hiện, để thay thế bổ sung người được đề cử, làm chấn động cả nước.
Trong lịch sử ở Đông Ngải, Hoắc Kiến Quốc từng lấy tư thế ngựa ô để trở thành người đứng đầu Đông Ngải.
Nhưng khi đó, Hoắc Kiến Quốc có một chút địa vị chính trị.
Nghiêm túc mà nói Đông Đình Phong chỉ là một thương nhân mà thôi.
Đáng ngạc nhiên, đề nghị đó lại chiếm được sự ủng hộ của đa số cử tri.
Có lẽ phụ thuộc vào mối quan hệ của Đông Đình Phong với phương tiện truyền thông suốt mười năm qua - - không có vị trí trong chính phủ, nhưng lại kết bạn với không ít các bộ trưởng, những người đó đều đối với ông trùm Truyền Thuyết một lòng một dạ, rất có cảm tình.
Vào một ngày. Ở nội thành, Đông Lục Phúc nhận được điện thoại của chủ tịch quốc hội, chủ tịch quốc hội tỏ rõ quan điểm, hỏi:
“Ý đồ của Hoắc bộ trưởng như vậy, không biết Đông Đình Phong tiên sinh có chấp nhận phần tiến cử như vậy không... Nhưng mà, có thể hội đủ điều kiện hay không còn phải do quốc hội bỏ phiếu quyết định.”
Đông Lục Phúc trả lời:
“Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Vào bữa tối, mọi người Đông gia đều có mặt, Đông Lục Phúc cùng Đông Đình Phong và Ninh Mẫn Mẫn nói đến chuyện này.
Đông Đình Phong nghe xong, ngồi im một hồi, lau miệng, đứng lên, liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của vợ. Trước mặt mọi người, vuốt ve đỉnh đầu của cô, vô cùng quý trọng, rồi sau đó mới ngẩng đầu trả lời:
“Ông nội, con hứa với A Ninh. Cả đời này, chỉ theo kinh doanh, không theo chính trị. Ngày mai con sẽ đến quốc hội giải thích chuyện này...”
Ninh Mẫn Mẫn thâm sâu liếc nhìn chồng, không có phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Thật sự cô không thích chính trị. Quá mức phức tạp. Không thể sống đơn giản.
Các trưởng bối im lặng thật lâu.
Đông Lục Phúc uống hết bát canh trên tay, nói: “Việc này, cần suy nghĩ kĩ đã.”
Đúng lúc này Cúc Hoa nhẹ giọng khuyên anh: “Hãy thử. Nếu bản thân có tham vọng, có cơ hội này hãy phát huy, cũng là để năng lực được khẳng định... Cũng là do quốc gia may mắn.”
Nhị Thúc nói lời thấm thía khuyên anh: “Nam nhân chí ở bốn phương, theo thương, không bằng tham chính.”
Tam Thúc ý vị sâu xa khuyên hắn: “Nếu cự tuyệt tổng tuyển cử, Cố Gia mà thắng được, chúng ta sẽ rất khó khăn.”
Chung Đề cẩn thận có ý tốt khuyên anh: “Hãy kế thừa ý nguyện của cha cháu đi, vậy là cháu đã hoàn thành sứ mệnh của người con trai.”
Đông Đình Phong nhàn nhạt cười, cúi đầu nhấm nháp chút rượu.
Ninh Mẫn Mẫn biết anh có chút tâm tư.
Đàn ông đều có tham vọng.
Đây là một loại bản năng trời sinh.
Không có tham vọng là không có niềm đam mê.
Đàn ông đối với quyền binh, đều có một loại đam mê bẩm sinh.
Đây là liên quan đến sự phát triển của nền văn minh của con người -
Quá trình tiến hóa của con người, một người duy nhất để có thể nắm quyền lực trong tay, thường là thông qua đấu tranh cho lợi ích của họ.Trong quá trình này, kẻ mạnh được người kính trọng; kẻ yếu hay đầu hàng, hoặc bị đuổi đi, hoặc là chờ đợi cái chết.
Mối quan hệ thứ bậc bắt đầu dần dần được hình thành.
Càng là người đàn ông mạnh mẽ, lại càng có thể có được nhiều sự giúp đỡ hơn, đó là quy luật của tự nhiên.Vì vậy, những người đàn ông nhận được sự trợ giúp, sẽ không ngừng chiến đấu.
Sự phát triển của nền văn minh hiện đại, là một biểu hiện của quyền lực.
Trong mắt Ninh Mẫn Mẫn, quyền lực là một điều đáng sợ.
Nó cực kỳ hấp dẫn, có thể làm cho người ta bán rẻ linh hồn.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt trái của nó.
Một người có trách nhiệm, có thể sử dụng chính xác quyền lực của mình, đưa đất nước tới sự thịnh vượng.
Vào buổi đêm, Ninh Mẫn Mẫn nói với anh một câu:
“Em không muốn anh tham gia chính trị, nhưng nếu anh nghĩ muốn tiến hành một phen đổi mới cho Đông Ngải thì anh nên làm. Đừng băn khoăn vì em, như một người vợ, về sau em sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ anh. Làm người đứng phía sau kiên định nhất, mà không phải là vật cản của anh.”
Đông Đình Phong ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Anh suy nghĩ hai ngày, cuối cùng đã đồng ý.
Sự kiện thứ ba, vợ cựuThủ tướng -phu nhân Nguyễn Nhất Hà, là một đại biểu quốc hội, hết lòng ủng hộ Hoắc Khải Hàng ứng cử vào chức vụ thủ tướng, và cùng với Đông Đình Phong – là hai ứng viên dự bị sẽ phải được quốc hội bỏ phiếu thông qua, để xác định tư cách ứng cử.
Sự kiện thứ tư: Đông Đình Phong chính thức tuyên bố ra ngoài hôn sự của mình: Ngày 16 tháng 3 chính thức cử hành lễ kết hôn. Bởi vì đang xây biệt thự ở khuôn viên nhà họ Đông, nên bọn họ sắp xếp phòng tân hôn ở vườn Tử Kinh.
Một loạt các sự kiện liên tục diễn ra vào nửa cuối tháng hai ở Đông Ngải. Mọi người đều rất ngạc nhiên, Hoắc Trường An li hôn nhanh như vậy là có mục đích gì? Người ta nói rằng, ông cũng có ý định từ bỏ chức vụ bộ trưởng.
Mọi người cũng đang suy đoán, không biết nhân vật đệ nhất Truyền Thuyết trong giới kinh doanh, trong vòng bỏ phiếu tại quốc hội, có thể thắng được phe của cựu Thủ tướng – người mà đã giới thiệu Hoắc đại thiếu gia ứng cử không?
Công chúng cũng tò mò muốn biết rõ về người phụ nữ không có danh tiếng kia, làm sao có thể có tư thế” Gió lớn để cuốn lá rụng”, thu phục được đại thiếu gia nhà họ Đông lạnh lùng, lãnh đạm như vậy?
@by txiuqw4