sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 313 - 314

“Tôi không phải A Tịnh.. Tôi không phải A Tịnh.. A Tịnh chết rồi, A Tịnh chết rồi, sớm đã chết... sớm đã chết.. anh đến trễ.. Bây giờ cô ấy đã thành tro màu xám rồi.. Đúng, anh không tìm được cô ấy.. ai kêu anh thất hứa., ai kêu anh thất hứa.. Không đúng, không dung, là em không tốt, không tốt... không đúng không đúng, tôi là bị bắt buộc, tôi bị bắt buộc.. Không, không tôi tự nguyện.. tôi nhớ kỹ rồi tôi nhớ kỹ rồi, tôi không li hôn, kiên quyết không li hôn.. tôi nhớ kỹ rồi, tôi nhớ kỹ rồi, Ninh Mẫn là tiểu tam, Ninh Mẫn là tiểu tam...”

-

Đột nhiên Hàn Tịnh kêu to lên, giống như một người điên không thể khống chế được, đôi mắt bối rối, luốn cuống..

“A Tịnh, A Tịnh em làm sao vậy, em làm sao vậy?”

Đông Tán thấy phản ứng của cô như vậy có chút hoảng sợ, liều mạng lay động cô.

Đột nhiên cô hét lên một tiếng, đẩy anh ra, liền chạy ra ngoài, một bên chạy một bên vẫn nói lung tung, nói năng rất lộn xộn.

Đông Tán vội vàng đuổi theo.

Hàn Tịnh bị đụng ngã ở chỗ rẽ ngoặt phía trước.

Hắn không thể cứu cô, chỉ có thể nhìn đầu của cô nặng nề đụng vào tường.

Nằm lên thảm màu đỏ trên đường đi, mặt khác vang lên một trận tiếng bước chân hỗn độn, bốn người trong phòng đều đuổi tới.

Bọn họn nhìn thấy, Đông tán đang ôm Hàn Tịnh kiểm tra, cái trán có vết máu, người thì đã hôn mê.

“Nhanh đưa đến bệnh viện.”

Ninh Mẫn kêu.

Đông Tán vội vàng ôm người đứng lên liền chạy ra ngoài.

Ninh Mẫn vội vàng chạy theo, Đông Đình Phong một bên đỡ ông nội, một bên nhíu mày nói:

“Chậm một chút đi. Làm gì cũng chú ý chậm một chút cho anh. Để ý bản thân chút, em đang mang thai đó.”

Lúc này Ninh Mẫn mới chậm lại một chút, xoay người lại, cũng đỡ Đông Lục Phúc, thấy sắc mặt ông nội vô cùng khó coi, liền trấn an một câu:

“Ông nội, ông đừng nóng vội, không có chuyện gì đâu. Sẽ khá hơn thôi. Ông xem, Đông Tán khẩn trương như vậy, tương lai khẳng định có thể ở cùng một chỗ với tiểu Tịnh. Đến lúc đó, ông liền cảm thấy mỹ mãn rồi..”

Đông Lục Phúc cười khổ, thấy cháu dâu đang an ủi mình, hít một hơi, cũng không muốn nhiều lời, tay vịn hang lang, ý muốn nói đi ra ngoài thôi.

Mễ Cơ còn chưa phục hồi tinh thần, ngơ ngác đứng đó.

Đương nhiên anh ta nhận ra Đông Tán, người đàn ông này từng âm thầm yêu đương với Hàn Tịnh—Thôi Tán là nhân tài hệ pháp luật.

Mà sỡ dĩ anh ta chú ý tới hắn là vì Hàn Tịnh.

Lúc đi học, anh ta đã từng thầm mến nữ sinh xinh đẹp này, đã từng muốn theo đuổi, đáng tiếc, còn chưa rat ay, người ta đã bị Thôi Tán dán nhãn hiệu rồi. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc lén lút trong trông tay của bọn họ, anh ta chỉ có thể miễn cười buông tay chúc phúc.

Vê sau, anh ta nghe nói Hàn Tịnh và Thôi Tán cũng không có tiếp tục, mà lại ly kỳ gã vào đệ nhất đại tộc Đông gia ở Ba Thành. Lại về sau, anh ta cũng không còn tin tức của cô.

Bảy năm sau gặp lại cô, cả người cô tiều tụy, lúc đối mặt với anh ta, kìm lồng không được mà rơi lệ..

Vì vậy anh ta làm việc nghĩa không chùn bước coi như luật sư của cô, vì Đông Đình Đông đối sử tệ bạc với cô như vậy mà tức giận bất bình.

Vừa rồi, lúc người nhà Đông gia nhìn về phía Thôi Tán kêu Đông Tán, đầu óc của anh ta oanh một tiếng hiện ra một mảnh mờ mịt.

Thôi Tán rõ ràng cũng họ Đông?

Ông t.r..ờ...I ơi, bảy năm này, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì với bọn họ vậy hả?

“Nè, không đi sao?”

Trần Tụy đi qua, vỗ vai anh ta một cái: “Anh là người bảo hộ của Hàn Tịnh! Luật sư Mễ.”

Lúc này Mễ Cơ mới nhanh đi theo.

Bệnh viện trung tâm Mai Loan.

Kiều Sâm kêu người ta kiểm tra toàn diện cho Hàn Tịnh.

“Trên sinh lý thì không có vấn đề gì lớn, chẳng qua có chút không đủ dinh dưỡng. Căn cứ theo lời miêu tả của mọi người, kết hợp với báo cáo chẩn đoán bệnh của cô ấy, có thể xác định là trong thời gian dài cô ấy bị người bức bách dẫn đến tinh thần có chút vấn đề.”

Kiều Sâm đứng ở bên cạnh giường bệnh nói, giọng nói nặng nề.

“Vấn đề lớn không?”

Đông Tán ngẩng đầu khẩn trương hỏi.

Nghĩ đến tình huống vừa rồi, trong lòng hắn liền có chút sợ hãi.

Một người con gái thông minh tốt bụng như vậy, tại sao bị tra tấn thành ra như vậy.

“Cũng không tính là lớn. Đầu muốn trị liệu thật tốt thì phải đúng bệnh hốt thuốc, qua thời gian có thể khôi phục bình thường. Chủ yếu là, về sau không thể bị kích thích nữa. Mặt khác, có người để cô ấy trong lòng cẩn thận chăm sóc, đợi một thời gian nhất định có thể tốt lên.”

Lời này khiến Đông Tán thở dài một hơi, đưa tay vuốt ve cái trán bị thương của Hàn Tịnh, vốn là da thịt trắng nõn mềm mại lại bởi vì thiếu hụt bảo dưỡng mà có chút khô ráp.

Hắn nói một tiếng cám ơn, ánh mắt không rời khỏi người cô.

Kiều Sâm lẳng lặng đứng trong chốc lát, tâm tình từ trong khiếp sợ thật lâu khi mới gặp Hàn Tịnh từ từ khôi phục lại.

Đã từng là người con gái có bao nhiêu đơn thuần khiến người ta yêu, bây giờ cô chỉ khiến cho người ta đau lòng.

“Đông Tán, cậu về Ba Thành khi nào vậy?”

Cách chỉ hai bước, Đông Đình Phong nhẹ nhàng hỏi.

Mà Đông Lục Phúc thì ngồi ở ghế bên cạnh, rất nghiêm túc nghe.

Đông Tán không có quay đầu, nhẹ nắm bàn tay Hàn Tịnh, nhẹ nhàng hôn:

“Về được mấy ngày rồi. Thấy tin tức, tôi đi Đông viên, Hà Cúc.. Đông phu nhân nói với tôi, tôi mới biết mọi người đã tới đây..”

Thì ra cậu ta đã gặp mẹ.

Từ giọng điệu cậu ta nói chuyện hắn phát hiện một chuyện: Đối với mẹ, cậu ta vẫn không có cách bỏ được khúc mắc đi, đổi giọng.

Đương nhiên, muốn thay đổi cái này lad cả quá trình.

Đông Đình Phong suy nghĩ một chút, nhìn ông nội đang chăm chú nhìn Đông Tán, bởi vì câu nói này mà có chút mơ hồ, ông cụ hình như muốn thông qua gương mặt của cháu trai, nhớ lại đứa con trai trưởng để cho ông vô cùng kiêu ngạo—từ xưa đến nay, người tóc trắng tiễn người tóc xanh, là chuyện khiến người ta vô cùng đau đớn.

“Đợi A Tịnh tỉnh lại cùng trở về Đông viên đi.”

Đông Đình Phong thu hồi ánh mắt nhẹ nhàng nói:

“Đều là người một nhà.. cậu cũng né tránh mấy tháng rồi, nên đối mặt thôi! Quan hệ máu mủ, đó là sự thật chúng ta không thể thay đổi được, cái đó căn bản là vấn đề không thể giải quyết. Sau này, chúng ta ở chung một chỗ, hoàn cảnh quen thuộc, cảm tình sẽ dần dần thắm thiết..”

Lời vừa nói ra, trên mặt Đông Tán nở nụ cười cổ quái, trên tay nhẹ nhàng bóp ngón tay cô:

“Quay về Đông viên?Làm sao quay về? Bây giờ trên danh nghĩa cô ấy vẫn là vợ của anh! Quay về đó, tôi lấy thân phận gì cùng ở một chỗ với cô ấy?”

Giọng nói kia, cỡ nào đau khổ.

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cậu yên tâm, bất cứ chuyện gì cũng có cách giải quyết. Cậu chỉ cần theo chúng tôi về. Chuyện khác cứ để tôi lo.”

Đông Đình Phong quay người, đỡ ông cụ đi ra ngoài, Ninh Mẫn đuổi theo, Kiều Sâm đi cuối cùng nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.

Đi ra ngoài, Đông Đình Phong để cho Trần Tụy đưa ông cụ về Đông viên trước.

Ông cụ nhìn qua hơi mệt, không có phản đối, càm ràm vài câu, rời đi.

“Đi, chúng ta đến văn phòng của A Sâm ngồi một chút.”

Kiều Sâm ở bên cạnh, nhìn bọn họ cười cười, trong phòng Hàn Tịnh có Đông Tán canh giữ, bên ngoài Ninh Mẫn có Đông Đình Phong bảo vệ. Đối vối người con gái có khuôn mặt giống như đúc, đều có hộ hoa sứ giả. Đây là chuyện tốt. tuy rằng tình huống có chút khó giải quyết.

Bọn họ đi đến văn phòng.

Kiều Sâm kêu người lấy nước trà cho Đông Đình Phong, rồi lấy cho Ninh Mẫn một ly nước ấm, mấy người nói đến tình huống của Hàn Tịnh một chút.

“Lúc trước ông nội, mẹ tôi, còn có tiểu cô đều từng gặp tiểu Tịnh, cũng không có phát hiện có cái gì khác thường, sau đó, cô ấy ở biệt thự Kim Thủy Loan rất tốt. Trạng thái tinh thần của cô ấy là từ lúc mất tích bị dày vò tới hỏng đó..đều tại tôi không tốt, bảo an bên kia quá yếu, kém cỏi.. khiến người ta có thể thừa lúc.. hại cô ấy..”

Đông Đình Phong nặng nề nói.

Ninh Mẫn vỗ vai hắn, biết rõ hắn đang tự trách.

“Ai cũng vậy không nghĩ ra chuyện như vậy! Anh cũng đừng để trong lòng.”

Kiều Sâm thở dài một hơi, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, uống một ngụm nước trà, liền nói: “À, đúng rồi, có chuyện nói với cậu.. có phải Lôi Lôi ở Quỳnh Thành đã trở về phải không?”

“Ừm, ”

Đông Đình Phong gật đầu.

“Tôi kêu con bé về chăm sóc mẹ. Vì vậy nói với nhà trường một tiếng, để cho nó về.”

Chủ yếu là không muốn cho nó tiếp túc nhiều với Cố Duy. Lúc trước hắn cũng cho người theo dõi, quả nhiên thấy Cố Duy nhiều lần tiếp cận nó. Lúc này mới nổi lên ý nghĩ này.

“Sao vậy?”

“Không có vài ngày trước, tôi thấy cô ấy ở cùng một chỗ với Cố Duy.”

Đông Đình Phong hơi sững sờ: “Gần đây nó luôn về nhà đúng giờ mà! Sao có thể.. Con quỷ nhỏ này, đây là sao..”

Kêu nó đừng gần gũi với Cố gia quá, sao nó lại không nghe chứ..

Xem ra, Cố Duy bỏ không ít tâm tư lên người con bé, hơn nữa còn lặng lẽ tiến hành, hoàn toàn không lộ chút dấu vết.

Quả nhiên Cố Duy, tâm rất ngoan

“Có lẽ là vô tình gặp nhau cũng không chừng.”

Ninh Mẫn suy nghĩ một chút, cái người Cố Duy kia, nhìn bề ngoài thật sự không tệ. Là người đàn ông tuấn tú khiến người ta rất dễ động tâm, đặc biệt thích quấn, đối với Đông Lôi là nói, rất âm cần. Em ấy lại mới thất bại trong tình cảm, bị người đàn ông như vậy theo đuổi, nếu động tâm cũng là chuyện bình thường.

“Chờ về hỏi thăm một chút, đừng tức giận.”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng khuyên chồng: “Lôi Lôi là đứa có thân xác lớn, tính nết lại thắng thắng, dấu không được chuyện gì. Buổi tối em sẽ nói chuyện với em ấy, để xem em ấy có cái nhìn như thế nào về Cố Duy.. Gần đây, em và nó rất thân thiết. Anh là đàn ông, lại đi hỏi chuyện yêu đương của con gái, có chút không thích hợp. Có thể dẫn đến hiểu lầm nữa..”

“À, A Sâm, cảm thấy A Ninh nhà tôi càng ngày càng giống chi dâu gương mẫu không vậy?”

Một người con gái một khi đã động tâm với một người đàn ông, sẽ toàn tâm toàn ý vì cái nhà này mà suy nghĩ, sẽ vì chồng mà chia sẽ những chuyện linh tinh.

Nghĩ lại lúc trước, cô gái này không biết có bao nhiêu chống cự với hắn đâu.

Kiều Sâm cười, thấy vợ chồng bọn họ ấn ái như vậy, thực thay bọn họ cao hứng.

Lúc đó, Đông Lôi đang hẹn hò với Cố Duy.

Cố Duy hôn cô.

Ánh nắng long lanh, chiếu lên gương mặt Đông Lôi, một màu đỏ dị thường, vô cùng đẹp, hồng như quả lựu, trong suốt, xinh đẹp, khiến người ta thèm thuồng, môi cô đỏ mọng như mới tô son vậy.

Cố Duy nhìn đến ngơ ngẩn, nói: “Anh nghiêm túc, lúc ở Quỳnh Thành, anh đã tỏ rõ thái độ với em rồi”

Đông Lôi tiếp nhận không nổi lời nói này, tim nhảy loạn nhịp, như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Đây không phải nụ hôn đầu tiên của bọn họ, không lâu trước lúc ở Quỳnh Thành, anh đã hôn qua cô, lúc ấy thiếu chút nữa đem cô phá hư. Thẳng thắn mà nói, hôn môi với môi đây cũng không phải lần đầu tiên.

Năm mười tám tuổi cô đã lén lút hôn trộm lúc Kiều Sâm đang ngủ. lúc đó cô hôn chỉ là hôn trộm, mê muội cho đi nụ hôn đầu của mình, cũng không có náo nhiệt, ngay cả mùi vị thế nào cũng không rõ. Lần đó Cố Duy hôn cô, hôn rất nóng bỏng.

“Vì sao muốn hôn em?”

Vừa kết thúc nụ hôn, cô ôm mặt đỏ, môi đau rát kêu lên

“Ngốc, anh đang theo đuổi em”

Anh cười tủm tỉm gữi cô lại, còn dùng tay xoa trán cô, không khí rất mập mờ. cô không nói ra lời nào, trong lòng ngổn ngang.

Các bạn học đều nói Cố Duy đối tốt với cô, đang theo đuổi cô, nhưng cô thấy không phải, quan hệ giữa bọn họ, là vì có quen biết từ nhỏ.

Mẹ Cố Duy và mẹ cô là bạn học, trước đây thân thể Cố Duy rất yếu, được chiều chuộng, động một chút là sinh bệnh, nằm viện, cả năm coi bệnh viện là nhà, mãi đến năm chín tuổi mới có chuyển biến tốt.

Cố Duy trước kia sức khỏe không cho phép không thể ra khỏi nhà, các chương trình tiểu học trước chín tuổi hắn đều có chuyên gia dạy học tại Cố phủ, cho nên tính cách của hắn luôn ngại ngùng, xa cách.

Năm chín tuổi ấy, hắn lần đầu tiên theo mẹ tới Ba Thành thăm người thân, sau đó qua Đông gia ở một thời gian.

Đời thứ ba của Đông gia, con cháu nối dõi rất thịnh vượng. Lại vừa đúng nghỉ hè, con cháu đều ở trong vườn. Chỉ là bọn con trai không thích chơi với Cố Duy, đại loại là vì hắn mảnh khảnh không thể chạy nhanh được, không có cách nào chơi vui được. Để người ta chơi mệt lại bị người lớn mắng. Để tránh bị trách phạt, bọn trẻ trong tiềm thức lảng tránh hắn, vài ngày tiếp theo, Cố Duy bị bài xích ra bên ngoài, cuối cùng rơi vào kết cục làm bạn với cô.

Khoảng một tháng, bọn họ quấn lấy nhau chung một chỗ, khuôn mặt trắng nõn, nụ cười ngại ngùng, nhưng hắn có trí khôn bất phàm để lại cho Đông Lôi ấn tượng sâu sắc.

Ở Đông gia, anh trai không có chơi cùng các anh chị em khác, đem toàn bộ thời gian vào học tập. Còn cô thì rất thích làm cái đuôi của anh trai, Cố Duy người nhỏ gây lại luôn vây quanh cô, tuy rằng họ kém ba tuổi, nhưng người hắn, so với cô năm tuổi cũng không hơn mấy, ba người cùng đi trên đường thành chuyện thường tình. Sau đó cô từng nghe anh nói với Kiều Sâm

“Cố Duy tuổi còn nhỏ, vóc dáng cũng nhỏ, nhưng sinh ra rất thông minh. Nó có thể dễ dàng khiến cho kẻ ức hiến nó phải lỗ vốn, không hổ là người nhà Cố gia”

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Cố Duy về Cố gia, Đông Lôi và Cố Duy ngẫu nhiên gặp mặt ở nơi công cộng một vài lần, bọn họ cũng có gửi thư cho nhau mấy năm.

Sau đó bởi vì người lớn không qua lại nữa, bọn họ cũng dần dần chặt đứt liên lạc.

Sau đó lại nghe nói, hắn đi nước ngoài du học, lúc quay về đã 22 tuổi, hiện tại cả tuổi mụ là 25 tuổi thật là 24. Đang tiếp quản kinh doanh sản nghiệp của Cố gia, ở thành phố Bình Kinh, ai mà không biết Cố thiếu gia?

Mà cô cũng vì mê luyến Kiều Sâm mà quên đi “Nam khuê mật” thời thơ ấu. cũng không để ý tới hắn.

Gặp mặt rất vui sướng.

Chỉ là vui sướng này biến thành kinh ngạc.

“Anh đang nói giỡn sao?”

“Không, anh nói hoàn toàn thật, anh theo đuổi em” hắn thề son sắc, trên gương mặt anh tuấn, tất cả đều dịu dàng đến chết người. cô hoảng loạn mà chạy, phút chốc mất phương hứng, hoàn toàn thành một hình tròn.

Năm nay cô đã 21 tuổi, tình yêu đã trải qua. Khiến cô rối rắm nhiều năm, cũng mê muội nhiều năm. Cô khát vọng được đáp trả, kết quả, tất cả bỏ ra, như đá đổ xuống biển, cô đành phải thoát ra, còn đang đau khổ. Ngoài cuồng dã theo đuổi lại lúc bắt đầu như gió như lửa, mà cô không biết.

Nhưng cô không phủ nhận, ở cùng Cố Duy, thật sự rất thoải mái, rất tự tại, không có nửa điểm cảm thấy áp lực. muốn cười liền cười, muốn náo loạn liền náo loạn, muốn điên liền điên. Cách nhau ba tuổi, không có tạo thành sự khác nhau giữa bọn họ, bọn họ rất hòa hợp.

Sau hai ngày bị hôn, cô nhận được thông báo của nhà trường, nói cô bị trục xuất về đại học Ba Thành, về nguyên nhân, nhân viên nhà trường bảo cô gọi điện cho anh của cô. Cô gọi điện hỏi, anh cô trả lời:

“Có hai nguyên nhân, một mẹ muốn em ở bên mẹ, hai em không thể tiếp tục qua lại với Cố Duy” anh cảnh cáo cô.

“Đừng có giao du quá nhiều với người nhà Cố gia, Cố Duy cũng không được, Cố Duy bây giờ không còn là Cố Duy lúc còn bé nữa, hắn đột nhiên tiếp cận em trong lúc này, mục đích không có tốt đẹp gì”

Đối với cảnh báo như vậy, Đông Lôi cũng suy nghĩ qua, cũng nghiêm túc nghiên cứu Cố Duy, cảm thấy anh trai lo lắng vô cớ. Nhưng sau khi bị hôn, cô thật sự bị dọa.

Ngày đó cô, sau khi nói chuyện với anh, cô lập tức đáp chuyến bay về Ba Thành. Không muốn gặp mặt người đàn ông này. Chờ đến khi hắn gọi điện thoại tới, cô đã ở Ba Thành, không nghe máy, muốn cứ như vậy mà cắt đứt, không muốn cùng người này dây dưa.

Về sau, cô trải qua những ngày rất thanh tịnh, Cố Duy cũng không xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô nghĩ biết khó mà lui.

Kết quả, ba ngày trước, cô đã hoàn thành xong khóa học, lúc ra trường, hắn đột nhiên xuất hiện, dọa cô sợ gần chết phải chạy trốn. Người đàn ông này sao lại khiến cô phải chạy trốn, bắt lấy tay cô đưa vào xe hắn, mỉm cười

“Trốn anh trốn thành như vậy sao? Không cáo mà biệt, cũng không nhận điện thoại, em chưa gả, anh cũng chưa lập gia đình, theo đuổi em cũng không phạm pháp, vội vã vạch rõ ranh giới với anh, em cứ như vậy không gặp anh?”

Đông Lôi sờ sờ mũi, có chút đuối lý. Ngày đó cô từ chối không được lời mời nhiệt tình của người đàn ông này, cùng nhau đi ăn một bữa cơm tây. Vừa vặn lại gặp gỡ Kiều Sâm, còn mang theo một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, nghe nói người phụ nữ này chính là đối tượng anh đang qua lại.

Cô rất ủ rủ, ngay trước mặt Kiều Sâm thể hiện tình yêu tha thiết với Cố Duy, Kiều Sâm vừa rời đi, tinh thần của cô liền suy sụp, hứng thú liền mất hết, vội vàng trở về nhà.

Hôm nay cô lại nhận được điện thoại của Cố Duy, mời cô cùng hắn đi tham gia hội đồng môn, trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô đồng ý đến nơi hẹn, để lúc sau tham gia sẽ nói chuyện rõ ràng với hắn, giữa bọn họ chỉ có thể là bình thường, không thể có quan hệ khác với hắn, hơn nữa cô cũng đã đồng ý với anh trai, sẽ qua lại thân thiết đối tượng là người nhà Thần gia, ngày cũng đã định rồi, cô không thể cứ tiếp tục dây dưa với Cố Duy như vậy.

Ở hội đồng môn, các bạn học của Cố Duy đều hỏi Cố Duy cô là gì của hắn. hắn ôm cô nói

“Bạn gái, Cố phu nhân tương lai” cô cực kỳ xấu hổ.

Sau hội đồng môn, người đàn ông bá đạo này đưa cô tới hội trà đạo, đây là nơi nghỉ ngơi rất tinh tế, mẹ cô cũng là hội viên ở đây, cô cũng nghiêm túc nói chuyện với người đàn ông này:

“Cố Duy, hôm nay là lần cuối chúng ta gặp nhau”

Cố Duy vén tay áo, động tác ngâm trà chầm chậm, hỏi

“Lý do?”

Cô không muốn nhìn nhiều người đàn ông này, cười rất ôn tồn khôi ngô tuấn tú, rất dễ khiến cô hạ không được quyết tâm.

“Em không tiếp nhận được sự theo đuổi của anh, chúng ta không thích hợp. Em muốn tìm một người đàn ông có thể khiến người ta có cảm giác an toàn. Còn anh, không cho em được cảm giác như vậy”

Hắn lẳng lặng một lát, bỏ ấm trà xuống “Anh sao lại không cho em được cảm giác như vậy? không nói ra được đạo lý, vậy thì chúng ta cứ để thuận theo tự nhiên đi.”

Người đàn ông này rất khó xua đuổi. Đông Lôi nghĩ rất phiên não.

“Anh không phải nghĩ loại nam sinh em muốn là kiểu như thế này”

“Vậy em thích kiểu như thế?”

“Trầm ổn, có tinh thần trách nhiệm, giống như anh của em vậy”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx