sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 347 - 348

Ba chữ cuối cùng đã làm bước chân Ninh Mẫn Mẫn dừng lại.

Thân thể cô cứng đờ, xoay người lại, ánh mắt sắc nhọn, hung hăng chăm chú nhìn vào nhân viên kia, cao giọng hỏi một câu:

“Giết con tin?”

Nhân viên không biết rõ thân phận của cô, quan sát một chút, mở miệng nghĩ định nói, lại bị Đông Đình Phong hung hăng quát lên:

“Im đi!”

Vừa lớn tiếng lại vừa hung ác tựa như tiếng sấm, không chỉ làm cho nhân viên kia sợ hãi, mà ngay cả Khiết Mễ cũng cảm thấy sợ hãi - - họ chưa bao giờ thấy vẻ tức giận như vậy.

Ninh Mẫn Mẫn không thể không quay đầu nhìn thẳng vào vẻ giận dữ lôi đình của chồng mình.

Tại sao lại giận dữ như thế này?

Xem ra, người đàn ông này vẫn có chuyện giấu cô, nếu không anh đã không khẩn trương như vậy.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân khác từ ngoài cửa chuyển tới, Ninh Mẫn Mẫn quay đầu lại nhìn, là Trần Túy vội vàng chạy tới.

Cô lập tức hỏi ngay:

“Ai đã giết con tin rồi? Nói cho tôi biết, là ai?”

Ninh Mẫn Mẫn hung ác tới, nắm được cà- vạt của Trần Túy, sắc mặt nặng nề, giọng nói sắc lạnh, đau đớn từ trong phòng làm việc vọng ra.

Trần Túy nhìn về phía Đông Đình Phong, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng trừng mắt một, không có trả lời, chỉ kêu một tiếng:

“Phu nhân...”

“Các ngươi tới cùng còn giấu diếm ta chuyện gì? Như thế nào? Chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ các ngươi vẫn còn muốn lừa gạt ta sao?”

Ninh Mẫn Mẫn lên án

Trần Túy im lặng.

“Buông ra tiểu Trần, anh nói cho em... Khiết Mễ, đem điểm tâm vào, ra ngoài... Tiểu Âu, không chuyện gì, lui ra đi...”

Sau lưng, Đông Đình Phong lạnh nhạt lên tiếng.

Khiết Mễ không nói câu nào, đem điểm tâm vào liền đi ra, nhân viên kia vẻ mặt cũng xám xịt đi ra ngoài: Vừa thấy trợ lý Trần không có ở, cho nên, hắn mới vội vã trực tiếp chạy đến báo cáo. Xem ra, hắn đã làm chuyện xấu rồi.

Sau khi ra cửa, tiểu Âu hỏi Khiết Mễ: Vị kia là ai?

Khiết Mễ trả lời: phu nhân Thủ tướng.

Tiểu Âu một phen ngây người.

Lần thứ hai cửa phòng khép lại.

Ninh Mẫn Mẫn chậm rãi buông tay ra, xoay người, gương mặt vẫn không thay đổi nhìn chồng cô, cảm xúc có phần kích động.

Đông Đình Phong chính đang nhíu mày, không biết phải nói như thế nào.

“Nói chuyện!”

Ninh Mẫn Mẫn cắn răng ép hỏi, vừa mới đồng ý không tiếp tục giấu diếm cô, kết quả, là chỉ nói mồm, cuối cùng anh vẫn lại giấu cô.

Người này, từ khi nào thì trở nên thích gạt người như vậy rồi hả?

Muốn cô tin anh như thế nào đây?

Đông Đình Phong khoanh tay trước ngực, đi tới trước mặt cô, im lặng thật lâu sau, mới nói:

“Cố Hiểu bị bắt cóc rồi!”

Khi cô ấy kêu la thảm thiết, chính là đang bị người ta bắt cóc.

Huyệt thái dương của Ninh Mẫn Mẫn giật thình thịch nhưng vẫn bình tĩnh:

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó Hoắc Khải Hàng nhận được điện thoại chúng, yêu cầu gặp mặt!”

“Sau đó thì sao!”

“Cậu ấy đi, đối phương dẫn ra yêu cầu là: Giao em ra để trao đổi con tin...”

Ninh Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy được rất tức giận, hít sâu một hơi, cắt ngang:

“Nó diễn ra vào buổi sáng!”

“Uh`m!”

“Hiện tại là 4h chiều!”

“Đúng!”

“Trong khoảng thời gian này, em vẫn ở cung Đạt Lâm. Cho nên, là Hiểu Hiểu đã bị...Giết... Giết con tin rồi hả?”

Cô vô cùng khó khăn gằn ra ba chữ “Giết con tin“.

Đông Đình Phong im lặng.

Một cái kết quả như vậy, anh không thể đoán trước được.

Vừa nãy anh ở phòng họp số 1, chỉ huy tìm phương án giải cứu, sau khi nhận được điện thoại của A Lực, lúc này mới trở về phòng Thủ tướng. Không nghĩ tới việc xảy ra như vậy.

Trần Túy thấy không khí có phần căng thẳng, hắng giọng, nói chen vào:

“Phu nhân, Cố Hiểu là vì cứu Hoắc thiếu...”

Cô quay đầu lại để nghe.

“Hoắc thiếu hiện tại rơi vào tay bọn chúng! Những người đó vừa mới phát ra một đoạn video clip, xác nhận Cố Hiểu đã gặp nạn...”

Khi nghe đến đây, người Ninh Mẫn Mẫn lảo đảo một lúc.

Đông Đình Phong vội vàng đỡ lấy cô.

Trong lòng cô tức giận, liền hung hăng đẩy người đàn ông đã lừa dối cô ra.

“Video clip a?”

Trong lòng tràn đầy thống khổ, kêu:

“Cho ta xem!”

“Phu nhân, không nên xem!”

Trần Túy nhẹ nhàng khuyên:

“Quá đẫm máu!”

Ninh Mẫn Mẫn bất giác nở nụ cười bi thảm, ánh mắt đau khổ cùng cực:

“Cảnh đẫm máu, tôi đã từng chứng kiến, còn có cái gì có thể làm cho tôi sợ hãi? Cho tôi xem video clip!”

Trần Túy thoáng nhìn Đông Đình Phong, thấy anh gật đầu, lúc này mới nói:

“Trong email của thủ tướng có một phần!”

Ninh Mẫn Mẫn lập tức đi đến máy tính, ngồi xuống ghế, mở ra.

Video clip ước chừng có năm phút đồng hồ, nghĩ chỉ là phần cắt nối và bị biên tập lại.

Địa điểm: Một nơi kinh doanh phế thải, mười mấy người đàn ông trang bị vũ khí, đeo mặt nạ màu đen, bên cạnh còn có Cố Hiểu.

Cố Hiểu mặc một bộ sơ mi trắng, hai tay bị trói, nhưng không ngừng giãy giụa; đối diện là Hoắc Khải Hàng; một người mặc bộ quần áo màu đen đi đôi bốt ngồi trên chiếc ghế gãy ở trước mặt, khá trẻ, cực kỳ oai hùng, có nét giống Mạc Nghiêu, trên tay cầm một khẩu súng trường màu đen sáng bóng.

Video clip không có thanh âm, nhưng theo biểu cảm trên mặt của mọi người thì giống như đang đàm phán.

Mạc Thần tự nhiên kích động, dùng súng hướng vào Cố Hiểu.

Hoắc Khải Hàng vội vàng xua tay.

Mạc Thần liền dùng súng nhắm ngay Hoắc Khải Hàng.

Lúc này, đằng sau Hoắc Khải Hàng xuất hiện mấy tên ra lệnh anh đứng im không được nhúc nhích. Sau đó, Hoắc Khải Hàng đưa hai tay ra, tựa như nói đồng ý với hắn.

Mạc Thần cười, không biết nói gì đó, Hoắc Khải Hàng chần chờ một lúc, rồi gật đầu.

Mạc Thần cho người tháo dây thừng trên tay Cố Hiểu, sau đó muốn dùng cô trao đổi để lấy khẩu súng trên tay của Hoắc Khải Hàng. Xem ra, là muốn dùng Cố Hiểu để trao đổi Hoắc Khải Hàng.

Cố Hiểu không chịu, lại bị đẩy nên phía trước, Hoắc Khải Hàng đẩy súng qua, sau đó giơ tay lên.

Khi đang trao đổi, Cố Hiểu đột nhiên quát to một tiếng, đẩy Hoắc Khải Hàng ra, đoạt lấy khẩu súng anh vừa vứt xuống, và bắn chết một tên mặc quần áo đen.

Sau đó hướng sung bắn về phía Mạc Thần.

Một người đàn ông đeo mặt nạ đen nhanh chóng đứng lên che cho Mạc Thần, thay hắn lĩnh trọn viên đạn đó.

Mạc Thần tránh được một kiếp nạn, giận dữ, đẩy tên đỡ đạn cho mình ra, hướng Hoắc Khải Hàng nổ súng.

Cố Hiểu thấy vậy, vươn người khẽ ngăn viên đạn đó, đồng thời não bắn tung ra.

Chỉ có một lát, máu chảy ra nhuộm đỏ gương mặt của Hoắc Khải Hàng, khi anh đã bị một lực rất mạnh xô ngã.

Ngay sau đó, hai họng súng nhắm ngay vào sau gáy anh.

Mạc Thần đi tới, nhất thời đá Cố Hiểu ra, và một một chân dẫm lên ngực Hoắc Khải Hàng, hung hăng kêu một câu:

“Đừng ngoan cố với ta, ngươi vẫn non nớt lắm!”

Những lời này, bắt đầu nghe thấy.

Hình ảnh cuối là Mạc Thần ghé sát vào máy quay.

Vẻ mặt tàn ác, khinh miệt cười:

“Ninh Sênh Ca, cô là con rùa đen rụt cổ, ngày mai trước mười hai giờ, ta không liên lạc được với cô, lúc đó cô chuẩn bị nhặt xác người yêu cũ đi!”

Sau đó màn hình tối đen.

Một vài giây sau, lại xuất hiện gương mặt một người, vẫn lại là Mạc Thần:

“Đúng rồi, ta có một tin tức tốt cho cô. Con trai của An Na, đêm qua đã chết. Chết vì bệnh. Đứa bé vốn có cơ hội sống sót, nhưng vì cô - Ninh Mẫn Mẫn, và vì cả Đông Đình Phong, liên tiếp tước đoạt cơ hội sống của nó...

“Đông Đình Phong, ngươi cho rằng nó không phải con trai của ngươi?

“Trên thực tế, đứa bé kia chính xác là con trai của ngươi.

“Không tin? Không quan trọng, ước chừng giữa trưa ngày mai, các ngươi sẽ nhận được thi thể của đứa bé kia chuyển đến, đến lúc đó, các ngươi tự mình đi làm giám định DNA...”

“Chỉ mong đêm nay, các ngươi không gặp ác mộng!”

Hắn cười tít mắt đưa ra một cái hôn gió.

Video clip đã phát hết.

Toàn thân Ninh Mẫn Mẫn từng đợt phát run.

Cảnh Cố Hiểu bị bắn vỡ tung hộp sọ, quá mức đáng sợ - -

Thời điểm trước một phụ nữ mạnh khỏe, sống động; một lúc sau, đã thay đổi hoàn toàn, chỉ còn lại nửa cái đầu.

Khẩu súng kia là một vũ khí có sức công phá rất mạnh.

Vào thời điểm này, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Cố Hiểu đã chết.

Vì cứu Hoắc Khải Hàng.

Con trai của An Na cũng đã chết, bởi vì cô không có đến cuộc hẹn, bởi vì điện thoại đã bị sửa, Mạc Thần không thể liên hệ được với cô.

Hiện tại Hoắc Khải Hàng đã bị bắt thành con tin, bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng.

Làm sao bây giờ?

Một bầu không khí yên tĩnh đáng sợ bao trùm cả phòng làm việc.

Đông Đình Phong bóp bóp cái trán.

Hình ảnh như vậy, thật sự không nên để cho Ninh Mẫn nhìn thấy.

Thật sự quá máu tanh mà.

Thế nhưng không cho nhìn lại không được.

Cô không phải là một cô gái biết nghe lời.

“Bọn họ trốn?”

Vẻ mặt Đông Đình Phong lo lắng nhìn thoáng qua sắc mặt vô cùng khó coi của Ninh Mẫn, nặng nề hỏi, ẩn ẩn có chút phẫn nộ.

“Bọn họ bắt Hoắc thiếu làm uy hiếp, người của chúng ta không thể không cho đi.. bây giờ đang cố gắng đuổi theo!”

Trần Tụy báo cáo.

Sắc mặt Đông Đình Phong lập tức ngưng trọng: “Có tin tức gì lập tức thông báo ngay.”

“Vâng!”

“Đi xuống đi!”

Trần Tụy rời khỏi, đóng cửa.

Đông Đình Phong quay đầu, lại thấy vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy của Ninh Mẫn, bước nhanh xông vào tolet trong phòng, xối nước chà rửa như điên... dọa người đàn ông đi sát theo cô hoảng sợ.

“A Ninh..”

Hắn muốn đỡ cô.

Cô lại lấy hết sức bú sửa mẹ đẩy mạnh hắn ra, sau khi ổn định cơ thể, lại hất nước lạnh vào mặt.

Ngẩng đầu, cô nhìn thấy trong gương có một đôi mắt vô cùng bi thương, trong mắt lấp đầy buồn bà và đau đớn. Nhìn một chút, dường như trong đôi mắt xuất hiện một hình ảnh:

Bùm, máu thịt văng tung tóe!

Vẻ mặt dính đầy máu của Khải Hàng ôm người phụ nữ nhào lên người hắn, té trên mặt đất, vô cùng hoảng sợ.

Cô vội vàng hít thở, lại hung hăng hất nước lên mặt mình, đều ướt hết cả mặt, lấy tay lau mặt một chút, nhìn qua Đông Đình Phong, đi trở về bàn làm việc, cầm điện thoại của cô, ném tới, cắn răng la to:

“Lập tức giải mã hạn chế tắt mở máy cho em..”

Cũng không biết hắn làm sao, cô lại không có cách nào giải mã được.

“Có thể giải mã. Nhưng em có thể nghe anh nói một câu sao?”

Đông Đình Phong vững vàng tiếp được cái điện thoại, đông tác luu loát, rồi sau đó, đến gần nhập mật mã xong trả di động lại cho cô.

“Anh sẽ không để em đi mạo hiểm!”

Giọng nói kiên định, mà quyết đoán.

“Cho nên, bắt đầu bây giờ em đừng nghĩ rời khỏi biệt thự Lâm Đặc, bên kia chuyện của Khải Hàng anh sẽ cho người đi cứu, việc này em đừng quan tâm..”

Hắn lấy một cái bật lửa trong ngăn kéo ra, bật lạch cạch hai cái, giống như muốn hút thuốc.

Gần đây hắn vì nhiều nguyên nhân công việc mà có rất nhiều áp lực, đã nghiện thuốc lá.

Ninh Mẫn tức giận, đang chuẩn bị nói: “Cố Hiểu đã bị hại chết, chẳng lẻ anh muốn em đứng nhìn Khải Hàng vì em mà chịu khổ, bị giết hại nữa sao?”

Lời này, còn chưa kịp nói ra, sau một khắc, cô cảm giác sau gáy tê rần. Cả người khẽ giật, liền mềm nhũn như muốn ngã xuống trên mặt đất.

Đông Đình Phong kịp thời bước lên đỡ cô.

Cô giãy dụa mà không thoát được, theo bản năng đưa tay sờ vào sau gáy, liền đụng tới một cây kim nhỏ.

Nếu cô không đoán sai, đây là kim gây tê, hẳn là được bắn ra từ cái bật lửa.

“Đông Đình Phong, anh đánh lén em!”

Cô tức giận hét to.

Cứ cảm giác như tương lai đang héo rủ kéo tới, cô tức giận hung hăng cắn hắn để giảm bớt cơn giận trong lòng, có thể cắn cắn liền mất đi sức lực, chỉ nghe được Đông Đình Phong gọi điện thoại.

“Mời bác si Đoàn tới đây một chuyến đi!”

Hắn không có xác định thuốc gây tê này có gây tác hại gì với thai nhi không, giải quyết hậu quả cho tốt là cần thiết.

Nhưng nếu bỏ mặc cô đi mạo hiểm, hắn tình nguyện sử dụng phương thức này, để cho cô ngủ một chút, hắn mới có thời gian đi sử lý chuyện này.

Lúc Ninh Mẫn tỉnh lại thì người đã ở khu Nhị Hào rồi, trong phòng của họ, Đông Kỳ và Vãn Vãn, hia khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc, đang nhỏ giọn bàn tán.

“Đông Tương, Tương Tương?”

Đông Kỳ chán ghét lắc đầu:

“Tên này tục quá.”

“Cái gì tục, có tục gì đâu?”

Đông Khuynh Vãn bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.

“Đặt tên này khó quá công việc này để bà nội và ông cố lo đi, em đâu quản được?”

Đông Kỳ vô cùng lười, không phải chuyện của mình, tuyệt đối không quan tâm, đứa nhỏ này, luôn luôn cá tính như vậy, không giống Vãn Vãn, có chút bệnh luôn thích xen vào chuyện của người khác.

Nói chung, hai đứa nhỏ này mỗi người có một tính khác nhau, một đứa giống Đông Đình Phong, một đứa giống Ninh Mẫn.

Đông Kỳ rất lạnh nhạt, Vãn Vãn thì nhiệt tình, duy nhất một chỗ giống nhau đều lạc quan.

“Ồ, mẹ tỉnh rồi...”

Một cái đầu nhỏ, rất nhanh chạy tới, cái miệng nhỏ nhắn non nớt bẹp ngay một tiếng vào mặt cô, vẻ mặt Đông Kỳ cười tủm tỉm, hai tay chống cằm:

“Mẹ, mẹ có đói bụng không? Mẹ thật là tham ngủ, ngủ một giấc đến tận bây giờ luôn..” Nhóc nhìn đồng hồ trên tay một cái, tính toán giờ: “Bây giờ đã tám giờ rồi.”

Tám giờ?

Trời tối rồi sao?

Ninh Mẫn nháy mắt một cái, mạnh mẽ ngồi dậy...

“A, mẹ, đau chết Vãn Vãn rồi...”

Van Vãn vốn muốn hôn lại mặt mẹ một cái nữa, chưa gì đã bị đánh bay, cơ thể nhỏ nhắn lăn xuống giường, kêu thảm thiết.

Ninh Mẫn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ một chút, bên ngoài rất sáng, không phải tám giờ tối, chẳng lẽ là...

Nghe Vãn Vãn gọi, cô lấy lại tinh thần, vội vàng bế con gái lên, vuốt vuốt lên người bé:

“Mẹ không cẩn thận! Ngoan, đễ mẹ xoa cho con.. Đúng rồi, Vãn Vãn, nẹ ngủ bao lâu?”

Lông mày nhỏ của Vãn Vãn nhíu lại, sờ cái đỉnh tóc giả, sợ bị mẹ xoa lệch ra, nói”

“Ngày hôm qua ba ôm mẹ trở về là bốn giờ chiều, bây giờ là tám giờ sáng, Kỳ Kỳ tính cho mẹ nghe, bây giờ chị đau quá, cũng không biết tính sao nữa rồi?”

Đồ lười!

Đông Kỳ khinh bỉ.

Ninh Mẫn lại ngây người một chút, đỡ cái bụng to, xuống giường, lửa giận không tê từ trong lòng bốc lên, hỏi:

“Ba các con đâu..”

Giọng nói lạnh lùng dọa Đông Kỳ nhảy dựng, không khỏi nhảy theo xuống giường, nhìn từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt mẹ khó coi:

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Ai chọc mẹ vậy?”

Ninh Mẫn im lặng, thấy không thể sắp xếp tâm tình tốt, cô và Đông Đình Phong cãi nhau, không thể để hai đứa nhỏ biết.

“Không có!”

“Mẹ, ba và ông cố ở dưới lầu á.”

Vãn Vãn giành trước trả lời, cũng tò mò nhìn mẹ. Mẹ rất ít giận như vậy.

Ninh Mẫn đi thay một bộ quần áo, trên người mặc chính là váy ngủ, cái váy ngủ này là do Đông Đình Phong thay cho, bởi vì bộ này là bộ anh thích nhất... Anh nói cô mặc bộ này đặc biệt trắng, làm nổi bật làn da của cô.

Lúc xuống dưới lầu, thật đúng là Đông Đình Phong đang rất rãnh rỗi ngồi đáng cờ cùng với Đông Lục Phúc, Hà Cúc Hoa đang ngồi xem ở bên cạnh.

Thấy ba mẹ con cô xuống, Hà Cúc Hoa hỏi:

“Có đói bụng chưa...”

Ninh Mẫn bình tĩnh nhìn thoáng qua, nghĩ đến buổi sáng hôm qua cùng bàn luận về trà với Hà Cúc Hoa tới trưa. Lúc trước, mẹ chồng nhận một cú điện thoại, rất hiển nhiên, cuộc điện thoại này là Đông Đình Phong gọi, ý muốn ngăn cô lại, khiến cô không có thời gian để nghĩ chuyện khác.

“Ừ, để anh đi phòng bếp lấy cho em..”

Lúc này, Đông Đình Phong đứng lên, trên người mặc một bộ sơ mi, đặc biệt có tinh thần, màu da đặc biệt sáng dưới ánh mặt trời.

“Ở phòng bếp có món cháo thịt gà em thích nhất.. nấu không tệ, em ăn một chút đi. Ăn xong rồi, anh dẫn em đi gặp một người..”

Ninh Mẫn không để ý tới anh, đỡ cái bụng cao đi tới phòng bếp, khóe mắt thấy Đông Lục Phúc tháo mắt kính xuống nhìn cháu của mình, thấp giọng hỏi:

“Cháu dâu, sao vậy?”

“A, không có gì, chắc tại đêm qua ngủ không được!”

Đông Đình Phong đi tới, xoa đầu con trai, nói:

“Không phải vừa rồi con nói muốn ăn sao? Bây giờ thừa dịp mẹ đi ăn, con cũng lấy chút điểm tăm ăn đi.. Ba nhịn sáng giờ đó..”

Đông Kỳ nhíu mày, rất muốn thở dài: Từ khi ba mẹ có em gái, địa vị của nhóc càng ngày càng tụt dốc không phanh... Bây giờ muốn ăn chút đồ ăn ba nấu, so với thấy bầu trời màu đỏ còn khó hơn. Khó có được ba nấu một lần, còn là cố ý dỗ cho mẹ vui, nhóc chỉ có thể ăn một chút, nhóc thật tội nghiệp mà..

“Sao còn chưa đi nữa? Nếu con không đi, bị chị con ăn hết...”

Đông Kỳ nghe xong, vội vàng chạy đi.

“Đợi đã!”

Đông Đình Phong kéo con trai lại, cúi đầu dặn dò một câu.

“Đi đi!”

Nhóc con nhanh chân bỏ chạy.

Đông Đình Phong nhìn cười, hai đứa con thì dễ dụ, mà bà xã thì thật khó dỗ dành..

Anh biết rõ lần này, bà xã đã giận thật rồi.

Mười lăm phút sau, Đông Kỳ đã ăn no, đánh ợ một cái, vẻ mặt bướng bỉnh đáng yêu nhăn lại, tìm ba!

Không có ở phòng khách, trên bãi cỏ cũng không thấy ai..

Nhóc liền chạy nhanh lên lầu hai, vừa vặn đụng phải ba ở cửa thư phòng.

“Ơ, nhóc con, có phải đầu của con đã luyện Thiết Đầu Công phải không hả?”

Đông Đình Phong ôm đầu con trai, có vẻ bị đụng đau, hay nói là dạ dày bị đau, buổi sáng không có ăn gì nhiều. Lúc nãy, vốn là muốn ăn gì đó cùng bà xã, nhưng là mặt bà xã nghiêm quá, lại có điện thoại, nên anh vội vàng làm chính sự. Bận rộn một hồi quên luôn phải ăn sáng. Lần va chạm này, đột nhiên cảm thấy đói bụng. Sau đó quan trọng nhất là, nghe được hương vị của cháo, anh càng đói bụng hơn.

“Con đến là muốn báo cáo quân tình (*tình hình quân sự) đó! Thủ tướng đại nhân.”

Nhóc con nghiêm chỉnh chào theo kiểu quân đội.

“Quân tình rất căng thẳng sao?”

Đông Đình Phong cũng cảm thấy lạ nên hỏi.

“Báo cáo Thủ tướng đại nhân, một nồi cháo lớn toàn bộ đã bị tiêu diệt... Mẹ ăn hết hai chén cháo, con mà chị mỗi người nửa chén.. rất thơm..”

Đông Đình Phong mím một một cái.

Được lắm, nói cách khác, anh không có gì để ăn..

“Mẹ còn nói, cháo của hôm nay, đầu bếp nấu rất ngon. Con nói với mẹ là ba nấu. Mẹ ngẩn người hồi lâu, rồi không có nghiêm mặt nữa. Ba, nguy cơ đã được giải trừ rồi phải không?”

Đông Kỳ tò mò hỏi.

“Cái này cũng khó nói!”

“Đi chơi đi! Ba đi tìm mẹ con!”

Hai cha con mới đi khúc ngoặt, liền thấy Ninh Mẫn đang từng bước đi tới.

Đông Đình Phong đi nhanh về phía trước, nhưng Ninh Mẫn vẫn lạnh mặt, con mắt cũng không nhìn Đông Đình Phong.

“Ba, con đi tìm chị đi luyện chữ đây..”

Nhóc con nháy mắt ra hiệu, liền bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Đông Đình Phong nhìn về phía con trai rời đi cười cười, ngược lại đuổi theo bà xã đi tới thư phòng, thấy Ninh Mẫn lấy điện thoại, tìm kiếm ghi chép trong đó, sau đó phanh một tiếng, liền ném điện thoại đi.

Thấy thế, anh đi qua, nhẹ nhàng nói.

Ninh Mẫn vẫn như trước không để ý tới anh.

“Khải Hàng đã được cứu về. Chuyện anh muốn nói với em là chuyện này. Vốn muốn dẫn em đi gặp anh ta, nhưng bây giờ căn bản em không để ý tới anh, anh đi đây..”

Anh xoay người đi ra ngoài.

Ninh Mẫn ngây ngốc một chút, ngược lại đuổi theo.

“Thật sao?”

“Anh có từng gạt em chuyện gì không?”

Đông Đình Phong nghiêng đầu.

“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”

“Ở bên Thất Cẩm Viên!”

“Anh ấy có bị thương hay không?”

“Vết thương nhẹ!”

“Có bắt được Mạc Thần Chi không?”

Cô đầy hy vọng hỏi.

Đông Đình Phong lắc đầu: “Trốn thoát.”

Ngừng lại một chút, lại nói: “Lúc này, anh ta dẫn theo tổng cộng có mười lăm người tới đây. Tất cả đều là thành viên đặc chủng đội A một tay anh ta dẫn ra ngoài. Ngày đó ở sân phế liệu sắt thép, có hai người bị Cố Hiểu đánh chết, đánh nhau với anh, đã chết ba người, lúc bỏ chạy còn có mười người, trong đêm qua chúng ta đột ngột đuổi theo, đánh chết bốn người, bắt sống bốn tên, có hai người khác chạy theo anh ta đi ra ngoài. Trước mắt, tạm thời tìm không thấy người! Nhất định là lẩn trốn đến cứ điểm khác. Bất quá Mạc Thần Chi cũng bị thương. Bây giờ chúng ta đã phát ảnh chân dung của ba người kia ở các phòng mạch chữa bệnh và các tiệm thuốc lớn, hy vọng có thể nhận được manh mối của người dân ở thành phố tới báo.”

Không thể một lưới tóm gọn họ, việc này khiến anh vẫn thấy tiếc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx