sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 351 - 352

Hoắc Khải Hàng thở dài che tay trước ngực, trái tim kia đang run rẩy, đang run đang đau, độ dao động kia, như khắc lên mấy chữ vĩnh viễn không thể xa rời ở trong lòng.

“Cô ấy để cho anh đời này khó có thể quên...”

Từng có một cô gái, vì anh mà trả giá cả sinh mạng. Cảnh đó, khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không quên.

“Nếu cô ấy còn sống anh sẽ thử tiếp nhận chứ?”

Ninh mẫn nhẹ nhàng hỏi, anh gật đầu “Sẽ”

Ninh Mẫn hai tay hợp thành chữ thập hướng phía bia mộ, trong lòng nhẹ nhàng nói.:Hiểu Hiểu cậu nghe thấy không?

Gió nhẹ nhàng thổi qua, đó là tiếng thở dài của người chết. Trước bia mộ bó hoa tiên diễm lóa mắt, phần mộ, tuổi thanh xuân đã hóa thành cát bụi.

Lúc này Đông Đình Phong đang ở trong phòng máy phi trường máy bay riêng của quốc gia. Trần Tụy đi đến, nhìn anh đang ngẩn người, vẻ mặt ngưng trọng mấy ngay nay anh mặt mày luôn cau có, Mạc Thần Chi thực sự hại người rất nặng.

“Thủ tướng, máy bay 5 phút nữa sẽ đến nơi, ngài nên đi nghênh đón...”

Anh bẩm báo

“Ừm” Đông Đình Phong gật đầu, nhưng không có động tĩnh

“Tôi suy nghĩ một chuyện”

“Chuyện gì ạ?”

“Ai ở phía sau màn giúp đỡ Mạc Thần Chi? Người này một ngày còn chưa bắt được tôi thực ngủ không yên...”

Anh vuốt vuốt cái bút máy, ngữ khí vô cùng trầm trọng

“Hiện tại, hắn như quả bom hẹn giờ, chạm vào có thể nổ, cũng không hiểu được tiếp theo hắn sẽ dẫn nổ ai? Trong lòng tôi rất không kiên định, rất loạn”

Trần Tụy giật mình một cái, đây là lần đâu tiên nghe được Đông Đình Phong nói loạn, đi theo anh ấy nhiều năm như vậy, còn không nhìn qua anh ấy biểu lộ cảm xúc như vậy ra ngoài.

“Quan tâm sẽ bị loạn”

Anh ấy nói với anh. Đông Đình Phong đáp.

“Hoặc có lẽ là, sự quan tâm vợ con mình, nhất là sau khi nhìn thấy một màn này của Cố Hiểu... lòng tôi có nỗi khiếp sợ...”

“Cũng không cần quá mức buồn lo vô cớ”

Trần Tụy chỉ có thể trấn an.

“Tôi cũng hi vọng lo lắng của tôi là dư thừa” anh đứng lên đi ra ngoài, còn có hành trình muốn vượt qua, ngươi này rất quan trọng, anh phải đúng giờ, hơn nữa còn muốn thể diện đi nghênh đón.

5 phút sau, anh xuất hiện trước máy bay, mỉm cười chào đón. Bên cạnh có mời phóng viên để họ chụp ảnh lưu niêm, sau nửa giờ, sẽ có tin tức công bố. Anh hi vọng, tình thế này sẽ vì người đến mà chuyển biến tốt đẹp. Anh nhiệt tình hy vọng tất cả trở về bình yên.

Đúng lúc này, Trần Tụy cấp tốc chạy như điên đến, bất chấp dáng vẻ, cũng bất chấp hoàn cảnh có thích hợp hay không, hoảng sợ muốn kêu lớn lên:

“Thủ tướng, không tốt, đã xảy ra chuyện... đây là ảnh vừa mới thu được ảnh chụp...ngài mau xem đi..”

Anh đưa tay nhìn bức ảnh, tay run run. Đông Đình Phong vừa nhìn thấy, gương mặt nhất thời không có huyết sắc, kêu một tiếng:

“Lập tức đi Bình Sơn vùng giải phóng cũ...”

12 giờ, Ninh Mẫn ngồi xe chạy tới BÌnh Sơn vùng giải phóng cũ, Tiểu Ô là lái xe, mà cô ngồi ở phía sau, từ từ nhắm mắt, yên lặng dưỡng thần. Hai đứa nhỏ đã bị đuổi về đạt lâm đặc cung, mẹ chồng ra đón hai đứa nhỏ vào.

Lúc 7h sáng cô đã nói chuyện qua điện thoại với mẹ, nói hôm nay sẽ về qua nhà một chuyến, một thời gian nữa cô sinh, đứa bé ra đời sẽ rất bận rộn cô muốn nói chuyện với ông nội và cha mẹ...

Mấy ngay nay, cô đối mặt với chuyện sống chết, cảm thấy cuộc hôn nhân cần phải chăm sóc tốt, tình thân cũng không thể nhạt đi được. thường về nhà thăm nom, muốn làm một người con hiếu thảo, về phần con rể bận quá. Cô cũng không trông cậy vào anh có thể về nhà 3 5 lần. Thân phận vẫn còn đó.

Ngồi ở trong xe, mấy ngày nay chuyện xảy ra, tất cả đều chạy tới chạy lui trong đầu quay lại lại như ác mộng. Không biết thế nào cô lại nghĩ về lúc bị đứa nhỏ kia cự tuyệt đuổi về.

Mạc Thần Chi đúng là rất đúng hẹn giữa trưa ngày thứ 2 chuyển phát nhanh đưa thi thể đến trước đạt lâm đặc cung. Lúc bọn họ từ Thất Cẩm viên trở về chưa đên mot lúc đã chuyển tới

Một hình hài, chết do bẩm sinh chức năng tim không được hoàn thiện, không thể để y tá trị liệu thêm được nữa, là nguyên nhân chính dẫn đến cái chết.

Cũng là một ngày này, Đông Đình Phong đem đứa nhỏ này đi đến ở cùng anh và mẹ. Không có xác định quan hệ máu mủ. Đông Đình Phong tin tưởng chắc chắn đây không phải con mình.

Mà cô cho rằng, có phải hay không đã không quan trọng. Đã chết. Cho dù là, chuyện này cùng anh không có trách nhiệm nào. Bất quá, cô nghĩ hẳn là không phải. về phần nguyên nhân...

“Phu nhân đến rồi ạ”

Ô Phương nhẹ nhàng gọi, đãnh gẫy suy nghĩ trầm tư của cô. Ninh Mẫn mở mắt quả nhiên là nhà mình. Ô Phương đi qua mở cửa xe.

Ninh Mẫn xuống xe, nhìn phía sau có hai chiếc xe khác theo sau, Đông Đình Phong phái thêm 4 vệ sĩ khác cho cô.

Bọn họ một đám đều đeo kính đen, vẻ mặt cứng lại, đoán là anh dặn dò qua, cũng là phản xạ có điều kiện của công việc. sau khi cô xuống xe, bọn họ liền mỗi người một nơi bắt đầu trinh sát tình hình, để đảm bảo an toàn.

Loại công việc này trước kia cô đã từng làm.

Nhìn cảnh này, để cho bản thân hoa cỏ cây cối quen thuộc, cô rất muốn thở dài, nghĩ tới câu nói kia: mười tám năm phong thủy luân chuyển...

Nằm mơ cũng không nghĩ đến một ngày kia, cô sẽ trở thành đệ nhất phu nhân Đông Ngải Quốc.

Bình Sơn vùng giải phóng cũ, im lặng như thường, cửa tiểu khu, hơn mấy chục bảo an đang bảo vệ. Ra vào đều được rà soát bằng thẻ, không có thẻ thì không thể vào. Bên trong vươn cũng có nhiều bảo vệ tuần tra___những người này, nhiều đều là Đông Đình Phong tuyển chọn từ bồ đội chuyển tạm thời rút ra.anh là sợ đối phương chó cùng rứt giậu.

Bầu trời trong xanh, cuối thu khí tiết xe lạnh, vốn vui vẻ thoải mái, thì mấy ngày hôm nay, tâm tình của cô đều ở dưới thung lũng, không có cách nào đưa lên được, thật giống như tháng 9 năm trước.

Giờ phút này, cô thật sự rất muốn nhìn thấy mẹ, sau khi òa khóc trong lòng mẹ, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không muốn, chỉ yên lặng và ngủ.

Cô hi vọng, chờ khi tỉnh dậy, mọi chuyện trở về như ban đâu. Đương nhiên, đây là chuyện không thể.

Ninh Mẫn nhìn ngôi nhà nhỏ nhà mình, không khí u ám, trên trán xuất hiện mồ hôi, tỏa ra khí lạnh trong chốc lát, đứng ở ngoài trời có một lúc liền nóng

“Cửa lớn sao lại đóng chặt vậy?”

Ô Phương nhíu mày: kỳ quái a, hôm nay Ninh phu nhân sao lại không chạy ra đón con gái nha? Bình thường biết Ninh Mẫn về thường đứng trước cửa từ rất sớm, sau đó một nhà ba người lúc đợi sẽ ở cửa nhìn xung quanh. Ninh Mẫn cũng cảm thấy hôm nay nhà có vẻ yên tĩnh lạ thường, chỉ có con chim sơn ca ở trên cành hót líu lo

Theo lý mà nói, lúc này ông nội đang nghe trò đùa xưa Quỳnh Thành, âm thanh sẽ truyền tới qua cửa sổ, hẳn là rất vang mới phải, nhưng hôm nay không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ ngủ trưa sao?

“Bây giờ là mấy giờ?” cô hỏi

“sắp 1h! Trên đường kẹt xe, như có chỗ giao thông xảy ra sự cố, mới đến muộn một chút”

1h lúc này trò đùa xưa đã chiếu xong rồi. “Có lẽ ông nội ngủ gà ngủ gật”

Ninh mẫn không có trực tiếp mở cửa mà ấn chuông cửa, vang lên một lúc không có ai mở

“Mẹ con đã về”

Cô hướng cửa sổ kêu, màn buông xuống không thấy rõ bên trong có người hay không, mơ hồ có mùi đồ ăn bay ra. Đợi một lúc vẫn không có người trả lời.

Cô nhíu mày, một bên gọi điện thoại, một bên tìm chìa khóa cửa, âm thanh tay của mẹ từ bên trong truyền tới, ở nhà nha...

Quên mang theo mẹ sẽ đi như thế nào?

Cô nghi ngờ, đứng lại ở cửa nhìn vào bên trong xem, có thể nhìn được trên bàn bày đầy thức ăn ngon, di động để bên cạnh tiếng chuông vang lên, ở trên mặt bàn lóe sáng. Phòng bếp còn đang hầm canh, có hơi nhiệt tỏa ra từ bên đó, phòng khách rèm buông xuống che đi hết tất cả bên trong.

“Chờ một chút để bọn họ vào trước xem sao”

Ô Phương cảnh giác cảm thấy có điểm không thích hợp, bước vào giữ chặt Ninh Mẫn quay phía sau dùng ánh mắt ra hiệu. Ba người đi phía trước, Ninh Mẫn đi sau đó, hai người nữa ở phía sau.

Tình thế này... trong lòng Ninh Mẫn có chút bất an

Loại bất an này chính là một bản năng đặc thù, trong phòng quá mức im lặng...

Điên thoại Lăng Châu dừng lại. Ninh Mẫn nắm chặt trong bàn tay.

Trong phòng tất cả mọi thứ không hỗn độn, gần đây cha hay xuống giúp mẹ. Chuyện vặt trong gia đình, cha làm được sẽ làm, nhưng đều là giết thời gian, trong nhà mọi thứ đều sạch sẽ, mà trong phòng bàn đầy dồ ăn, có thể là người nhà muốn chờ cô về cùng ăn cơm, cho nên chưa ăn. Cô cũng thấy có chút đói bụng đó đều là hương vị mẹ làm.

“Mẹ, Cha, ...Ong nội...”cao giọng gọi, vẫn không có ai trả lời

“Chỗ này có vết máu” Ô Phương đột nhiêt kêu lên, ở lối lên cầu thang.

Mí mắt Ninh Mẫn rõ ràng kinh ngạc, bước nhanh chạy tới, quả nhiên là vết máu được làm sạch, trên vách tường vẫn còn in dấu tay, giống như giết người xong tùy ý lau, muốn kéo lên lầu...đem mặt tường một mảnh sạch sẽ máu chảy đầm đìa, khiến người ta thấy sợ hãi.

Bởi vì hai chữ “ giết người” trái tim Ninh Mẫn nhất thời nhảy dựng lên, ngực đột nhiên cứng lại.

“Dấu vết bồn rửa tay trong phòng bếp...tất cả đều là máu...”

Một vệ sĩ từ trong phòng bếp đi ra nghiêm nghị báo cáo.

Ninh Mẫn lờ mờ, rối loạn, tim đập thình thịch, kinh hoàng không thôi.

“Mẹ...cha...ông nội...”

Cảm giác sợ hãi từ bụng đưa lên, cô vội vàng vịn câu thang hướng lầu hai đi vội lên___ trong lúc, một vài lần vì sốt ruột mà suýt ngã. Ô Phương nhìn hết hồn, vội theo đỡ lấy cô

“Phu nhân, cô chậm một chút đi...”

Ninh Mẫn đột nhiên bất động, cũng không phải do cô ngoan ngoãn nghe lời mà là ở chỗ quẹo cầu thang có viết: “Nợ máu phải trả bằng máu”

Nét bút lông lấy máu làm mực, nét cứng cáp có lực, có sát khi vô cùng.

Đúng, chữ có sát khí, mang lệ khí.một mùi tanh của máu xông lên mũi hàm răng cô bắt đầu run lên.

Đã xảy ra chuyện. Đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi...

Đây đều là ý niệm trong đầu cô

“Mẹ... Cha... Ông nội...”

Âm thanh vang lên, cô kìm chế nỗi sợ trong lòng. Mùi máu tanh càng ngày càng nặng.

Bang bang bang đi lên lầu 2 phòng khách cô nhìn quanh, liếc mắt một cái thấy mẹ trên mặt đầy máu loãng, ở chỗ ghế mát xa mà trước kia cô mua cho mẹ, trừng mắt lớn, cả người phát run, trong mắt nước mắt thi nhau lăn ra, mãi đến khi đối mặt với ba người trên sô pha, ánh mắt là đau khổ và tuyệt vọng, miệng bị nét khăn lau, ngực phập phồng kịch liệt.

“Mẹ..”

Ninh Mẫn kêu to chạy đến, vội vàng quýnh lên kéo khăn lau ra, quệt mặt máu cho mẹ, xác định mẹ không sao. Trên mặt không có thương tổn cổ, trên ngực cũng không có. Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng máu này từ đâu, là ở đâu...?

“Mẹ Mẹ... mẹ nhìn con, là ai làm Mạc Thần Chi? Mẹ cha đâu...ông nội đâu?”

Nước mắt Lăng Châu rơi xuống, bà ngơ ngác nhìn Ninh Mẫn một lúc, một hồi lâu mới nhận ra, ngay sau đó bà kêu thảm một tiếng đẩy mạnh Ninh Mẫn ra

Ninh Mẫn không đề phòng hai tay chống đứng dậy, dính một thứ gì đó, cúi đầu nhìn, một màu hồng hồng là máu. Trong đầu ngơ ngác lướt qua nghi vấn

“Máu của ai vậy?”

Trước mặt có bóng người.

Đó là mẹ.

Mộc Mộc đi theo sau lưng, nhìn thấy bóng của mẹ, đang bò tới ghế sô fa, âm thanh bi thảm kêu lên.

“A Trọng, A Trọng... A Trọng... “

Mẹ gọi cha.

Cả người Ninh Mẫn Mẫn nhất thời như dòng điện chạy qua, đứng yên tại chỗ.

Cha làm sao vậy?

Cô không dám đi vào hướng đó, để xem có chuyện gì, cũng không có đủ dũng khí tìm ra sự thật.

Ô Phương thấy vậy, liền tiến lên đỡ lấy cô.

Ninh Mẫn Mẫn quyết định tiến lại gần, không thể không đối mặt.

Tại thời điểm đó, nhìn thấy một vũng máu và đôi chân của cô đang dẫm lên nó, vừa nhấc lên, cảm thấy dưới chân hơi dính dính.

Cha cô- Ninh Trọng chính là đang bị chảy máu, nửa người dựa vào vào sô pha, trên vai, ngực, ở hai đùi đều có vết thương do đạn bắn vào, toàn thân đều là máu

“Đã chết...”

Một bảo vệ sau khi kiểm tra, nhẹ nhàng nói.

Làm sao có thể chết?

Các vị thần nếu bị thương như vậy cũng có thể chết, huống chi là người?

Ninh Mẫn Mẫn hít thở không ra, chỉ có thể nhìn thấy mẹ đang quỳ trong vũng máu, ôm cha, đau xót khóc lớn, la hét kêu tên ta. Nhưng hai mắt cha chỉ mở lớn, không có bất cứ phản ứng gì.

Lúc này, trong đầu Ninh Mẫn Mẫn trống rỗng, chân quỳ xuống, tay đụng phải toàn máu, bò tới bên thân thể cha, kêu:

“Cha, Cha... Cha... Người tỉnh lại đi, người tỉnh đi, con là Mẫn Mẫn, con trở về bên cha rồi...”

Nhưng thân thể cha vẫn không nhúc nhích, chân tay đã dần dần lạnh đi.

Nước mắt từng giọt một rơi vào lòng bàn tay to lớn kia, hình ảnh trong quá khứ tràn về:

Đôi tay này dắt tay cô tới trường học.

Đôi tay này tiếp tục dạy cô viết chữ.

Khi sáu tuổi, đôi tay này bắt đầu luyện võ cho cô.

Khi bị bệnh, đôi tay này ôm cô đến bệnh viện, lòng bàn tay đầy vết chai vừa vuốt lên trán cô vừa kể chuyện cho cô nghe.

Khi sinh nhật, đôi tay này làm bánh ngọt cho cô ăn.

Khi gặp khó khăn trong học tập, đôi tay này giảng giải cho cô.

Khi trở thành đội viên của tổ Liệp Phong, cũng là đôi tay này ôm cô vào lòng, cổ vũ cô: Hoặc là không làm, nếu làm phải thật xuất sắc...

Hiện tại, bàn tay này không thể vỗ tay cổ vũ cô, người này cũng không thể cười với cô rồi...

Cơ thể ông đã không còn sức lực, nhiệt độ cơ thể cũng dần trở lên lạnh ngắt...

“Cút ngay, ngươi cút ngay cho ta, cút ngay, cút ngay...”

Đột nhiên, mẹ cô tức giận, giống như một con sư tử ngoài tầm kiểm soát, đẩy cô ra, trên mặt bà đầy máu, vẻ mặt vô cùng hung dữ.

Ninh Mẫn Mẫn bị ngã, đầu va vào bàn trà, sau đó máu chảy ra, bụng cô cũng bị ảnh hưởng, nước mắt từng giọt rơi xuống, ...

Cô chưa thấy mẹ tức giận như thế bao giờ.

Trên đời này mẹ của cô, là người vợ đức hạnh nhất, người mẹ dịu dàng nhất, có tấm lòng nhân ái.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ mắng mỏ cô.

Khi mang thai lần đầu tiên, mẹ cũng không có trách cô, vì sự cố chấp muốn sinh con, mẹ cũng không có nổi giận.

Mẹ cô nói: Con đã trưởng thành, con quyết định như thế nào, chúng ta đều tôn trọng. Chỉ mong con sẽ không hối hận.

Từ lúc cô mang thai lần hai, mẹ vẫn luôn chăm sóc cô tỉ mỉ, từ việc đi cầu thang lên lầu luôn dặn dò là không được đi nhanh, không được sốt ruột, nhất định phải đi từng bước một. Mà lúc này, lại đẩy cô ra - - mang bao nhiêu sự hận thù, tức giận mới bộc phát đẩy cô như vậy.

“Mẹ...”

Mang theo bao nhiêu oan ức và nỗi thống khổ kêu lên thảm thiết.

Lăng Châu nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, ôm đầu Ninh Trọng, cắn răng, nói từng chữ từng chữ một:

“Đừng gọi ta, ta gánh không nổi tiếng “Mẹ” mà cô gọi đâu!

“Nếu cô thật sự coi ta là mẹ cô, cô nên nghe lời khuyên của ta. Đúng là cô chưa bao giờ nghe.

“Từ nhỏ đến lớn, mặc dù không thích ngươi học võ giống như con trai, nhưng vì ngươi thích ta liền đáp ứng ngươi, thật sự ta muốn ngươi học y”

Vào bộ đội, ngươi không đồng ý, muốn chuyển sang bên quân sự; Khi vào quân sự ngươi bảo là không chuyên nghiệp nên không đi học; muốn vào Liệp Phong, ngươi nói vào đội Liệp Phong mục đích là rèn luyện bản thân. Vậy mà, ngươi lại gạt chúng ta, lần lượt tham gia nhiệm vụ...

“Từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, ngươi đã nghe ta và ba ngươi nói chưa...

“Hiện tại ngươi mãn ý rồi chứ?

“A Trọng bị ngươi hại chết rồi...

“Ngươi thấy không, ba ngươi đã chết, ông ấy đã chết, toàn bộ là vì ngươi, vì ngươi mà ông ấy mới chết... Ông nội cũng bị ngươi hại chết, tất cả đều là ngươi làm hại...”

Lúc này bà đã không kiểm soát được mình nữa rồi, gầm lên một câu:

“Ninh gia chúng ta đã tạo ra nghiệp chướng gì đây, sao lại nuôi dưỡng ngươi như vậy- một cái tai họa... Sớm biết trước chuyện như thế này, dù thế nào ta cũng không muốn sinh ra ngươi...”

Từng tiếng một trách cứ, giống như dùng lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim.

Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy máu tràn ra khắp nơi, cảm giác tim cô ngừng đập, ngồi im một chỗ, vẻ mặt thẫn thờ.

Mẹ gọi cô là tai họa.

Cô đúng là kẻ gây bi thương, đau khổ cho những người thương yêu cô.

Đúng là cô luôn làm cho họ lo lắng.

Mẹ cô nói cô rất bướng bỉnh, không giống những đứa bé khác- đơn giản để bố mẹ sắp xếp. Từ nhỏ đến lớn, đều là cha mẹ chiều theo ý muốn của cô.

Cô không phải một cô con gái ngoan, lại càng không phải là một cháu gái ngoan.

“Phu nhân!”

Ô Phương nhẹ nhàng kêu lên, đỡ cô.

Mộc Mộc quay đầu, trong lòng nhớ tới hai chữ: “Ông nội”.

Ông lão hiền lành đâu rồi?

“Mẹ, ông nội làm sao vậy?”

Giờ khắc này, cả người lảo đảo như sắp ngã, giống như một viên ngọc bé nhỏ ở trong mưa gió dập dềnh, chỉ cần gió lớn một chút là bị vỡ vụn.

Lăng Châu không có trả lời, chỉ là ôm Ninh Trọng khóc lớn.

“Phu nhân, mọi người thấy ở trong phòng, nhưng Ninh lão gia tử... Đã... mất...”

Một bảo vệ từ trong phòng cô chạy ra, giọng nhẹ nhàng báo cáo.

Thân thể Ninh Mẫn Mẫn không ngừng run lên, mạnh mẽ đẩy tiểu Ô ra, đi vào phòng mình.

“Phu nhân, người không nên đi vào?”

Bảo vệ kia nghĩ muốn ngăn cản.

Nhưng sao có thể ngăn cản được.

Máu chảy đầy sàn nhà, Ninh Mẫn Mẫn nhìn thấy một bảo vệ cao lớn đang đem đầu ông nội gắn lại cơ thể... Chặt đứt... Trên mặt tất cả đều là máu...

Cả người cô ngã về phía trước, miệng cảm thấy mặn mặn, tanh tanh.

Cô cảm thấy buồn nôn, đột nhiên bụng đau dữ dội, có cái gì ào ào chảy ra, theo bản năng tay phải sờ xuống bắp đùi, đưa tay lên nhìn toàn bộ là máu ướt đẫm.

Ô phương thấy váy của cô nhuộm đỏ - toàn bộ là máu, vẻ mặt sợ hãi kêu lên:

“Không tốt rồi, máu chảy ra...”

Cô muốn đỡ Ninh Mẫn Mẫn, nhưng quá nặng, không đỡ được, đang muốn kêu tiểu Cao đưa người ra ngoài, lập tức đưa đến bệnh viện.

Ầm một tiếng súng vang lên.

Sau lưng, tiểu Cao bị trúng một viên đạn bay qua người các cô, rơi xuống giường, chết ngay tại chỗ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx