sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Chương 371 - 372

Trước khi máy bay gặp tai nạn, Cố Đan đã tìm được chỗ trốn của tụi nó. Cậu dựa vào kiến thức của mình, dẫn theo tụi nhỏ tìm được dù để nhảy, trước mười phúc khi máy bay bị nổ tung, thì nhảy xuống.

Ở Di Quốc (*người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông) nếu người bị bắt giữ sẽ phán án đồ tội phạm, lúc trước có hơn bốn năm vạn người.

Lần đó, Hoắc Đan ôm Vãn Vãn, Đông Kỳ buộc em gái trên lưng, bốn người thả người nhảy dù, đã rơi vào nơi tên là giám sát Tử Đảo ***.

Sỡ dĩ bọn họ may mắn có thể thoát hiểm, sau cùng mấu chốt nhất ở chỗ: Hoắc Đan đặc biệt nhảy dù không quá cao, còn Đông Kỳ, tuy rằng tuổi nhỏ, thực sự từng có tầm mười lần nhảy dù nên khi ôm em gái hảy vẫn ổn định. Đúng là kinh nghiệm trợ giúp bọn nó tránh được một kiếp.

Nhưng cái địa phương này, cực kỳ phức tạp. Lịch sử trăm năm, lại để cho khu vực này tự thành.

Tử Đảo diện tích rất lớn, ước chừng lớn như Quỳnh Thành ở Đông Ngải, bức tường sắt cao cao đem nơi đây làm thành một cái thùng sắt, sắt ngoài tường là phòng trốn lưới điện. Cả ngày lẫn đêm đều có kết điện. Vừa chạm vào mà chết. Bên ngoài lưới điện, là bộ đội vũ trang Di Quốc quanh năm suốt tháng luôn giám thị.

Lúc đó ở đấy bọn nhỏ tham sống sợ chết, khó khăn muốn tìm cách rời khỏi. Về sau, bọn nó rốt cuộc chui vào khu khiển phòng điều khiển giám sát và điều khiển, tìm cách liên lạc với vệ tinh của quân đội Trúc Quốc.

Sauk hi Mạc Nghêu Chi nhận được tin tức, liền nói với Khải Hàng, Khải Hàng nói chuyện với người lãnh đạo Trúc QUốc. Cuối cùng đưa bọn nhỏ về.

“Nhìn đi, A Ninh, ông trời không có dập tắt hy vọng của chúng ta. Vì vậy, anh đã cố lấy lại dũng khí, đưa bọn nhỏ tới đây. Mong đợi những hạnh phúc để có thể để xua đi lo lắng trong lòng...

“Mấy ngày nay, anh luôn ở đây, mỗi thời mỗi khắc đang tiểu Đan đưa ảnh chụp cho anh, xem mọi người đoàn tụ cùng một chỗ, thấy em lần nữa lộ ra tươi cười, anh cũng sẽ ngồi một mình ở trên giường khách sạn bật cười. Chẳng qua là sau khi cười xong, dù sao vẫn là mất mác. Là không thể tự mình ở bên cạnh các ngươi mà tiếc nuối.

“Hôm nay, anh rốt cuộc nhịn không được, muốn đeo chiếc nhẫn này lần nữa lên trên ngón tay em. Muốn một lần nữa dắt tay em, dẫn theo bọn nhỏ, đi nghênh đón tương lai. A Ninh, có thể chứ?”

Nắm tay cô, anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô, quỳ một gối xuống đất, vô cùng chân thành hỏi ý cô.

Trong lòng bàn tay Ninh Mẫn đổ mồ hôi, đáy mắt có nước mắt.

Hai năm qua, cuộc sống của cô đang trong nước sôi lửa bỏng, mà cuộc sống của anh cũng chẳng tốt là bao.

Khi tinh thần cô tan vỡ, bên ngoài bị người ta coi như người điên mà bắt lai, trong năm tháng ở bệnh viện tâm thần, anh lại quanh quẩn trong sống chết, anh chống đỡ sự nghiệp, cũng một lần lung lay sắp đổ.

Trong chuyện này bọn họ đều là người bị hại.

Bọn hoj yêu nhau, lại ở khoảng cách xa nhau, bởi vì không cách nào vượt qua chướng ngại tâm lý. Hôm nay, chướng ngại với bọn nhỏ về, đã lặng yên đánh tan.

Bây giờ cô vẫn có lý do từ chối đi phần thâm tình thắm thiết sao?

Cô rút về tay, lau đi nước mắt bên trong hốc mắt, nuốt xuống chua chát trong cổ họng, giọng nói bình tĩnh, nói:

“Ngày mai, em muốn dẫn theo bọn nhỏ quay về Đông Ngải... Em muốn dẫn bọn nhỏ trở về cúng bái ba còn có ông nội... Anh cũng đi đi...”

Ninh Mẫn thấy, đáy mắt Đông Đình Phong lại có nước mắt hiển lên, mà nước mắt ở chỗ sâu, tự có một đạo ánh sáng lóe lên, từ sâu trrong cặp mắt thâm kia bắn ra, thật giống như trời âm rét lạnh, đột nhiên có ánh mặt trời xuyên thấu mà ra, khắp trời, một vùng tươi đẹp.

Đó là vầng sáng mừng rỡ.

Anh không nói lời nào, bước lên, lật tay cô lên, muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô.

Thế nhưng là anh quá kích động, trong lòng bàn tay lại đổ mồ hôi, vừa trượt, chiếc nhẫn mất, nhanh như chớp lăn vào phía dưới ghế sofa.

Anh khẽ giật mình, vội vàng úp sấp trên mặt đất tìm.

Ánh sáng quá mờ, nhất thời anh không tìm được, chỉ có thể lấy tay vội vàng móc lấy điện thoại ra, chỉnh đèn pin, trong lòng ảo não không thôi a, tại sao mình cứ vụng về như vậy, chỉ đeo nhẫn mà làm cũng không tốt.

“A Ninh, em chờ một chút a... Không biết lăn đi đâu...”

Anh có chút túng quẫn ngẩng đầu nói với NInh Mẫn, sau đó nghiêng đầu nằm rạp trên mặt đất chiếu đèn vào tìm được.

Ninh Mẫn kinh ngạc nhìn, thời điểm này Đông Đình Phong, đâu còn là cái người truyền kỳ kia nữa, anh chỉ là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn, gặp người phụ nữ mình yêu thương thì khẩn trương, xấu mặt, sẽ vì tìm một chiếc nhẫn không giá trị, mà cúi đầu, mà quỳ xuống đất, mà mất phong độ nằm rạp trên mặt đất, bò qua bò lại màu hồng phấn mập mờ, Tổng giám đốc khó kìm lòng nổi.

“Đã tìm được, đã tìm được...”

Đông Đình Phong đã tìm được nhẫn, giống như đứa bé tìm được đồ chơi rất vui vẻ, quơ quơ chiếc nhẫn trên tay, thấy bà xã cứ nhìn chằm chằm mình.

Anh đến gần, cố gắng ổn định hơi thở của mình, không đến mức để chính mình lộ vẻ đặc biệt vội vàng:

“Anh đeo lên cho em!”

Nhưng anh vẫn còn vội vàng.

Sau một khắc, giống như sợ cô hối hận, anh rất nhanh cầm lấy tay cô, nghiêm túc đeo lên, sau đó, nặng nề thở dài một hơi, rồi nhìn khuôn mặt của cô. Mười ngón chăm chú nắm chặt tay cô. Ánh mắt không muốn rời đi.

Trong nháy mắt, chuyện anh luôn nằm mơ cứ nghĩ là hy vọng xa vời, hôm nay, rốt cuộc mơ tưởng cũng trở thành sự thật.

Anh nâng cao tay của cô, nhẹ nhàng hôn lên.

Lửa nóng trên môi, rơi xuống trên bàn tay cô, run rẩy vài cái. ><

“A Ninh...”

Anh thở dài, lần nữa ôm cô thặt chặt, cảm thụ được độ ấm rúc vào trong ngực, tràn đầy mùi thơm hoa lan một lần nữa thấm vào hơi thở của anh.

Cách hai năm, anh tìm cô về.

Ngón tay của cô, run lợi hại, từ từ nhắm hai mắt, từng chút từng chút mở cánh tay của mình ra, vòng qua eo của anh.

Thế giới mất mác, đã trở về.

“Cẩn Chi!”

Cô nhẹ nhàng kêu. Lại khó chịu, vừa vui sướng.

Vốn tưởng rằng cả đời này, sẽ không có khả năng, hôm nay, lại có nhau một lần nữa.

“Anh đây!”

Có mắt nước mắt tràn ra.

Cô vuốt eo của anh, ôm chặt cơ thể ấm áp của anh.

Anh cũng ôm chặt cô, sự hiện hữu của cô, đơn giản liền xua đi vắng lặng trong lòng anh...

Đúng vậy, giữa nam nữ trên đời này, bởi vì yêu nhau, mà có thể sưởi ấm cho đối phương.

Chỉ là một loại ấm áp như vậy, cũng không có duy trì lâu, Vãn Vãn chạy ra, kêu la nói, Vãn Vãn liền kéo cơ thể hai người, không nói lời nào kéo Ninh Mẫn đi vào trong.

Đông Đình Phong mỉm cười, tuy có chút tiếc nuối thế giới hai người cứ như vậy mà bị phá hư, nhưng này chẳng phải có hương vị gia đình sao.

Anh đi vào theo, để vợ giúp đỡ, bưng một chậu nước ấm, trước rửa sạch cái mông của cô con gái nhỏ, lại pha một bồn tắm lớn.

Hai vợ chồng cùng một chỗ tắm rửa cho bé con, đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, cười cười cười, hắt nước chơi, giội đến trên người hai vợ chồng tất cả đều là nước.

“Bé con còn chưa có đặt tên đâu!”

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện này, nói thật nhỏ.

Hai năm qua, là Hoắc Đan nuôi lớn bé, tiểu Đan chỉ kêu bé con là tiểu tiểu, Vãn Vãn và Đông Kỳ cũng kêu nó là em gái, tiểu tiểu đã thành tên gọi của bé con — Hoắc Đan đã nói, nó không có cái quyền đặt tên cho bé.

“Ông nội nói, cho em đặt!”

Mười giờ, bốn đứa bé ngủ trên mặt đất, Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn canh giữ ở hai bên bốn đứa bé, nhẹ nhàng nói chuyện.

“Gọi là Đông Duyệtđược không... Duyệt Duyệt...”

Cô mong đứa nhỏ này, sau khi trải qua kiếp nạn này, không bệnh vô tai, cả đời sung sướng vui vẻ.

“Được!”

Một đêm này, Đông Đình Phong không có ngủ lại căn nhà cấp bốn nho nhỏ này, bởi vì Hoành Vi nửa đêm trở về, bởi vì không có chỗ ngủ.

Ngày hôm sau, một máy bay đưa bọn nhỏ trở về Đông Ngải, một giờ chiều, một nhà sáu người xuất hiện ở trước mộ Ninh Trọng và Ninh Đại Hải, hai vợ chồng dập đầu trước bia mộ, bốn hài thứ tự từ lớn tới nhỏ, cùng quỳ ở phía sau bọn họ.

Từ nghĩa trang đi ra, Đông Đình Phong nói với Ninh Mẫn: “Có đi thăm mẹ không?”

Ninh Mẫn ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, sau lưng ba đứa bé náo thành một đoàn. Cô cúi đầu nhìn Đông Duyệt ngủ trong lòng, lòng có chút e sợ:

“Tạm thời không đi.”

Cô không có dũng khí để đi.

“Như vậy, chúng ta về nhà!”

Cô gật đầu: “Ừm, về nhà trước!”

Hai giờ sau, cô đứng trước cửa ra vào vườn Tử Kinh.

HOÀN CHÍNH VĂN.!.

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Tầng trệt khách sạn Á Châu.

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi màu đen cùng quần dài đồng màu, vô cùng đẹp trai kiên nghị ngồi trước bàn làm việc, nghiêm túc xem văn kiện trước mặt, vẫn là liên quan đến mảnh đất nhà họ Chu kia. Anh nghĩ ngợi một lúc, lại cầm lên một văn kiện khác, nhìn thoáng qua số liệu mà kế toán cao cấp dự toán, tính toán một chút, biết Trang Hạo Nhiên nhất định phải có mảnh đất này.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Vào đi...” Anh vừa nhìn văn kiện trước mặt vừa đáp.

Đông Anh cười cười nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng làm việc, nhìn thấy tổng giám đốc Tưởng đang bận, nhưng vẫn đi tới trước mặt anh, thông báo: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc Trang đang ở bên ngoài, nói có chuyện tìm anh!”

Tưởng Thiên Lỗi hơi ngạc nhiên, tay cầm bút máy màu bạc ký tên lên văn kiện, nghĩ đến người này xác thực âm hồn không tan, vừa mới nghĩ đến đã thấy tới cửa rồi, mặc dù không rõ ràng lắm ý tứ của cậu ta nhưng vẫn gật đầu, đem văn kiện đóng lại, mới nhàn nhạt đáp: “Mời cậu ta vào!”

Đông Anh gật đầu cười, tức khắc xoay người đi ra ngoài!

Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt lấy ra một tệp văn kiện khác, mở ra, một lần nữa xem kỹ dự án khách sạn dưới nước, cúi đầu nhìn bản thiết kế của Tưởng Văn Phong.

Cửa phòng làm việc ầm một tiếng mở ra!

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần thường cùng màu, tươi cười một mình một người đi vào phòng làm việc, nhiệt liệt mà trực tiếp đi đến trước bàn làm việc. Hai tay anh chống lên mặt bàn, rất tình cảm nhìn Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc áo sơmi cùng quần thường màu đen ngồi sau bàn làm việc, anh a một tiếng lại cười nói: “Ô kìa, Thiên Lỗi! Hai chúng ta hôm nay phong cách quần áo giống nhau a! Khó trách người khác đều nói, hai chúng ta rất đẹp trai!”

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt, tiếp tục xem văn kiện, bất quá vẫn lên tiếng nói; “Không cần coi trọng tôi!”

“Nói cái gì!” Trang Hạo Nhiên cố ý quan sát anh một chút, mới cười rộ lên nói: “Ở trong lòng tôi, tôi vẫn cảm thấy chính mình là thiên hạ vô địch! Nhưng trong lòng tôi cũng rõ ràng, biết được anh chính là đối thủ duy nhất của tôi trên thế giới này!”

Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một chút, nở nụ cười chế nhạo chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên, a một tiếng cười trừ nói: “A? Phải không? Tôi không biết nấu ăn, phong cách thời trang lại không đẹp! Thậm chí tính cách lạnh lùng, không biết đàn dương cầm, càng không biết bơi, không biết ca hát! Ngoài ra còn không có khiếu hài hước, ngoại trừ nuôi chó tôi chỉ còn biết bắt cá hai tay? Cậu có phải quá coi thường chính mình hay không?”

“...” Trang Hạo Nhiên dừng một chút, nhịn cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Ô kìa, chuyện vừa rồi không phải chỉ là đang sốt ruột sao! Anh nói xem, cho dù mọi người có là anh em cũng không thể lấy lão bà ra làm trò đùa? Anh nói đi?”

“Tôi và cậu không phải anh em!” Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên nói!

Trang Hạo Nhiên lại mỉm cười liếc thật sâu về phía anh một cái, chống lên bàn bàn việc, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cố làm ra vẻ huyền bí nói: “Tôi và anh cùng nói! Chuyện này, cả hai chúng ta đều có trách nhiệm! Anh nói tôi đột nhiên ngất đi, anh vội vàng chạy đên xem tôi thế nào! An ủi tôi một chút! Nói cho hai lão nhân gia kia được không?”

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu không thể tưởng tượng được nhìn người này, lại cười trừ một chút, nói: “Cậu muốn nói lúc cậu sắp chết, tôi xác thực đi tìm cậu! Nhưng tổng giám đốc Trang cậu lục phủ ngũ tạng rất đau. Không muốn gặp người khác. Rốt cuộc muốn tôi nói với đám phóng viên điều gì? Nói là mạng của cậu khồng hề việc gì, mà còn ăn no rửng mỡ?”

“...” Trang Hạo Nhiên không nói gì chỉ bật cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi vẫn còn là dáng vẻ tức giận, vội vàng giải thích nói: “Được rồi được rồi! Vừa rồi đều là lỗi của tôi! Anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi! Chỉ là như vậy, vừa rồi tôi nói cũng có chút là nói thật!”

Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt nâng mí mắt, vẻ mặt đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn anh!

Trang Hạo Nhiên nhìn thấy ánh mắt kia, lại vội vàng cười lấy lòng nói liếc: “Cũng không phải không có lời nói thật! Giống như... Anh thật sự chưa bơi bao giờ.

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, nhíu mày nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cũng nhịn cười liếc về phía anh, lại lấy lòng nói: “Kỳ thực! Tôi bội phục nhất những chuyện trong quá khứ của hai người cha của chúng ta! Chính là hai người này thật sự quyết đoán của ông trời mới có thể tạo ra được một sự nghiệp vững mạnh, một vương quốc như vậy! Cái khí thế kia thật sự không một công ty bình thường nào có thể so sánh! Người lãnh đạo vương quốc này của chúng ta cũng đã từng bơi vào mùa đông! Hai chúng ta mặc dù không thể so sánh với họ nhưng xác thực cũng vô cùng khí thế nha! Anh nghĩ một chút xem! Bọn họ làm như vậy! Đầu tiên ngoài việc trừ để cho người khác hiểu rõ khí thế của họ, càng thể hiện được sự hợp tác cùng tình hữu nghị không thể phá vỡ của họ! Giống như chúng ta, cũng là bởi vì cho tới bây giờ đều chưa từng làm chuyện gì để cho người khác cảm thấy tình hữu nghị của chúng ta kỳ thực cũng không phải là chuyện dễ dàng phá vỡ, đương nhiên người khác sẽ hoài nghi sự hợp tác của chúng! Anh nói đi! Chính bởi vì như vậy nên tôi có chuyện gì mọi người đều nghĩ là do anh làm hại”

Phốc!

Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu nhìn người này cười không biết xấu hổ, tức giận nắm chặt bút máy, nhíu mày nói: “Cậu có chuyện gì mọi người đều nghĩ là do tôi làm hại?”

“Đúng vậy!” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lập tức sáng rực nhìn Tưởng Thiên Lỗi, còn cực kỳ khoa trương nói: “Lần này tôi ngất đi đã có người nói là anh cố ý hãm hại tôi! Tôi cảm thấy bọn họ nói thật sự quá đáng! Tổng giám đốc Tưởng không phải là người như thế! Nhưng những lời đồn đại này thật sự khó loại bỏ! Cho nên tôi liền nghĩ ra một biện pháp giải quyết tốt nhất! Có thể ngăn chặn những lời đồn đại vô căn cứ này tiếp tục phát sinh!”

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, thu lại vài phần sắc mặt, buông bút máy xuống, ôm vai dựa vào ghế da, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cũng liếc nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bỗng cười, dường như đều chiếm tiện như như nhau, tràn đầy khí thế nói: “Ý của tôi là như vậy! Không bằng thừa dịp này hai chúng ta cùng nhau đi bơi vào mùa đông, chứng minh cho mọi người thấy tình hữu nghị của hai chúng ta không thể phá vỡ, mãi mãi trường tồn!”

Phốc!

Tưởng Thiên Lỗi rốt cuộc bày ra dáng vẻ của một bức tượng bị điện giật, nhìn chằm chằm vào Trang Hạo Nhiên, vẫn còn đang không thể tưởng tượng được điều chính mình vừa mới nghe, không kìm được lòng nhìn người này, lại a một tiếng cười trừ nói: “Tôi nói này! Tổng giám đốc Trang, cậu có bao nhiêu sốt ruột, bao nhiêu khốn khổ kìm nén, mới có thể nhớ tới việc làm như thế nào cho người ta huyết mạch sôi trào.? Tôi điên rồi sao? Tại sao tôi lại muốn hi sinh chính mình, hướng tới mọi người chứng minh việc tôi không hề quan tâm! Bên ngoài đồn đại đúng đấy! Cho tới bây giờ, tôi chính là nhìn cậu không vừa mắt.! Từ trước cho tới giờ vẫn như vậy.!”

“Anh không muốn thì thôi vậy!” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi không kìm được lòng cười rộ lên, nói: “Hiện tại hai chúng ta dù có không ưa đối phương đi chăng nữa thì vẫn là cùng ngồi trên một con thuyền!”

“Tôi và cậu không phải cùng ngồi trên một con thuyền! Tôi bắt cá hai tay! Tôi hiện ở trên hai con thuyền!” Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận ngẩng mặt nhìn về phía anh, không khách khí nói!

“...” Trang Hạo Nhiên nhất thời im lặng nhìn về phía người này, nói: “Anh không muốn như vậy! Đồ hẹp hòi!”

“Tôi mà hẹp hòi thì đã sớm đem cậu giết chết! Còn có thể nhảy xuống biển tìm cậu, tránh để cá mập đem cậu ăn hết vào bụng, tôi đắc ý? Tôi chờ mong có ngày hôm nay như vậy, làm sao sao có thể xuống nước cùng cậu? Tôi muốn đứng trên bờ nhìn! Nhìn tổng giám đốc Trang cậu bơi dưới biển, trường mệnh bách tuổi!” Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, liền trực tiếp mở ra một tập văn kiện khác, cúi đầu tiếp tục xem, không để ý đến Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên một trận bất đắc dĩ nhìn về phía anh!

“Không có việc gì cút đi cho tôi! Tôi muốn đem văn kiện hôm nay xử lý xong cho sớm để đem ba chiếc kính viễn vọng cùng hai vị chủ tịch xem cậu biểu diễn” Tưởng Thiên Lỗi mau chóng bỏ đá xuống giếng, mặt lạnh nói.

Trang Hạo Nhiên tạm dừng không nói gì, đáng thương nhìn người này, đợi them một chút thời gian cũng không phát hiện anh có ý định ngẩng đầu lên, đành phải tiêu sái xoay người đi ra ngoài, nói: “Bất giúp thì không giúp! Không chừng tương lai Hoàn Cầu đều là của tôi! Bởi vì đều là người của lão tử biểu diễn, không có phần của anh!”

Tưởng Thiên Lỗi dừng lại, nắm bút máy viết lên một điểm trên văn kiện khách sạn dưới nước.

Trang Hạo Nhiên trực tiếp đi ra ngoài...

“Trang Hạo Nhiên!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức gọi anh lại!

Trang Hạo Nhiên đứng cạnh cửa, xoay người lại không hiểu nhìn về phía anh..

Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lưu chuyển, cảm giác được trong lồng ngực chính mình lồng ngực có chút khí tức, ép tới trái tim cảm thấy đau đớn, một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mang theo vài phần kiềm chế cùng bực tức nói: “Đã từng phát sinh một việc như vậy, tại sao cậu còn có thể bảo tôi cùng cậu bơi dưới biển?”

“...” Trang Hạo Nhiên dừng lại, hai tròng mắt chợt lóe, dường như lướt qua một chút hồi ức trong quá khứ, tim đập thình nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi thực sự không thể hiểu được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại cắn răng căn, kiềm chế nói: “Từng... Phát sinh một việc như vậy! Cậu tự tay đem một người không quan tâm đến tính mạng để cứu cậu đẩy xuống vách núi! Cậu lại dường như không có việc gì phát sinh đem Như Mạt nhốt vào trong hang động hắc ám kia! Cuộc sống của cậu chẳng lẽ chưa bao giờ xem xét lại mình? Ích kỷ đến loại trình độ này! Vô tình đến như vậy— một hồi ức như vậy cũng muốn đụng đến!? Cậu còn là con người sao? Cậu vừa rồi đưa ra yêu cầu như thế chẳng lẽ không quan tâm đến cảm thụ của tôi sao? Khả năng cả đời này tôi cũng không có cách nào tha thứ cho cậu! Tôi đang êm đẹp, cậu chạy tới trêu chọc tôi làm cái gì?! Cậu thật sự lúc nào cũng đáng ghét như vậy! Bất kể là hồi bé mặc váy ở trên giường của tôi! Còn là đẩy tôi xuống biển! Thậm chí còn cướp đi Khả Hinh ở trong tay tôi! Nếu như không phải tôi mệnh lớn, ngày đó tôi thật sự đã chết rồi!

Trang Hạo Nhiên hơi thu lại biểu tình, nhìn thật sâu về phía Tưởng Thiên Lỗi...

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi bực tức ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lông mày nhíu lại, mới nói: “Tôi xác thực biết bơi! Nhưng là khí lực của tôi vĩnh viễn đều giữ lại lúc cậu đem tôi đẩy xuống vách núi, mà không phải cùng sinh hoặc cùng chết với cậu! Lại càng không cùng cậu cùng chung hoạn nạn! Cậu rõ rang biết điều này! Cút! Cút khỏi chỗ của tôi!”

“...” Trang Hạo Nhiên dừng một chút, vẫn như cũ nhìn thật sâu vào Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thấy hai tròng mắt của anh ánh lên sự giận giữ, rốt cuộc cũng xoay người, im lặng không lên tiếng kéo cửa ra, lặng lẽ đi ra ngoài...

Tiêu Đồng cùng Đông Anh canh giữ cạnh cửa, kỳ quái nhìn Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên trầm mặc bước ra ngoài, không tự chủ lại nhớ tới ngày đó sóng biển gào thét, đánh thẳng vào vách đá, âm thanh rơi xuống đáy vực càng làm cho anh thê lương cùng khổ sở...

Hai tròng mắt của anh có chút đau đớn, không muốn lại nhớ tới âm thanh kia, càng làm cho trái tim mình nhói đau.

Tưởng Thiên Lỗi một mình ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng rít, truyền đến từng đợt âm thanh vĩnh viễn kinh hoàng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx