Ngoại truyện 13.1
Ngay tại thời khắc nguy cấp đó, Đông Lôi loáng thoáng nghe được có một âm thanh từ xa xôi gọi cô:
“Lôi Lôi, Lôi Lôi...”
Cô ôm đầu, giãy dụa muốn đứng lên, đáp:
“Em ở đây, em ở đây...”
“Tránh ra tránh ra, các người giẫm lên người khác rồi, tránh ra hết cho tôi...”
Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Đồng thời, thế giới của cô dần sáng lên, hình như đã có người kéo cô ra khỏi đám người đang hỗn loạn kia. Không còn cảm giác đau đớn khi bàn chân giẫm lên người nữa.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn đứng lên, nhưng của cô bị thương, mới nâng đầu lên, chân đã mềm nhũn ngã xuống lại.
Nhưng lúc này đây, có người đỡ cô, cô ngã nhào vào lồng ngực một người đàn ông.
Người đàn ông kia nâng cô dậy, ôm lấy, khẩn trương nói:
“Lôi Lôi? Sao vậy? Sao vậy?”
“Đau, đau quá!”
Cô kêu lên theo bản năng, giọng nghẹn nghẹn như khóc vì quá đau.
“Không có việc gì, không có việc gì. Anh đưa em đến bệnh viện!”
Mặt cô bị bàn tay to và ấm áp của người đang ông kia ôm lấy.
Cô không biết hiện tại sắc mặt của chính mình thế nào, chỉ biết là thân mình đang không ngừng phát run, cảm giác đau đớn kịch liệt ở chung quanh tràn ra. Thậm chí có thể cảm nhận được trên trán hình như có máu loãng chảy xuống dưới.
Tại giờ khắc bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhận ra người đàn ông trước mắt này không phải Thần Thản mà là Cố Duy.
Đúng, là Cố Duy.
“Lôi Lôi, biết anh là ai không? Nói, anh là ai? Anh là ai?”
Vô nghĩa, cô chỉ là bị đè đau, chứ không phải đầu óc bị hỏng, sao lại không biết hắn là ai?
Cô há mồm thở phì phò, vừa đau lại sợ nước mắt theo hốc mắt chảy xuống.
“Anh là Cố Duy, anh là Cố Duy...”
“Tốt rồi! Tốt rồi!”
Hắn cúi xuống hôn lên trán cô, thậm chí cô có thể cảm nhận thấy hắn đang run.
“Không sao rồi! Ôm chặt anh, chúng ta đi bệnh viện!”
“Được!”
Giờ khắc này, hắn là bùa hộ mệnh di động của cô.
Làm sao cô có thể buông tay?
Hắn ôm lấy cô đi về hướng ít người...
Mà nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện:
“Chờ một chút, còn có một đứa nhỏ...”
“Có Chu Cung lo rồi...”
Cô an tâm.
Thừa dịp này, cô quay đầu lại nhìn, mọi nơi đều tràn ngập người đang cô chạy thoát thân, cảnh tượng nhốn nháo có điểm đáng sợ...
Bên tai tất cả đều là thanh âm sợ hãi sắc nhọn, kêu mãi làm cho nhân tâm hoảng sợ.
Cô có điểm hỗn loạn, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, sự sợ hãi, khẩn trương trong tâm trí tiêu tan đi từng chút một.
Một khắc kia, khi hắn ôm lấy cô, cô lại cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có, tựa hồ chỉ cần ở trong lồng ngực, cô sẽ không bao giờ bị thương tổn.
Loại cảm giác này, ngay cả Kiều Sâm trước đây cũng không thể cho cô, Thần Thản lại không kịp tới cứu cô, ngược lại người đàn ông mà cô luôn tránh mặt lại ngay tại thời điểm nguy cấp cứu cô, đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Đông Lôi bắt đầu không muốn xa rời Cố Duy.
Cố Duy thực ôn nhu, trên đường đi, liên tục trấn an cô.
Cố Duy rất xót cô, y tá xử lý miệng vết thương cho cô, nếu làm cô đau, hắn sắc mặt đen sì quát lên với y tá hết lần này tới lần khác, rồi lại không đành lòng mà giành lấy thuốc tự mình bôi thuốc xử lý vết thương cho cô.
Cố Duy săn sóc cô thật cẩn thận, thừa dịp gọi điện thoại, bảo vệ sĩ mua khăn mặt và chậu rửa mặt, giúp cô lau khô máu trên mặt, và bùn trên tay, đi tìm xe lăn cho cô ngồi...
Hình tượng Cố Duy ở trong lòng cô tăng lên từng chút từng chút một.
Cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân, nếu này anh hùng chính tuổi trẻ tuấn tú, cũng rất dễ dàng làm cho mỹ nhân động tâm
“Dậy uống ngụm nước, bình tĩnh lại... Bác sĩ nói, không sao cả, chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi. Qua vài ngày sẽ hết.”
Cố Duy bận rộn ngồi xuống ghế trước giường bệnh, đưa một ly trà lạnh cho Đông Lôi, để cô an thần.
“Cám ơn!”
Cô liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, miệng uống trà, trong lòng cảm kích vạn phần —người đàn ông này không xấu, thực không xấu a... Nếu không có hắn, mình không biết đã thành cái dạng gì...
“Sao anh lại có mặt ở đó?”
Nhấp vài ngum trà, cô nhẹ giọng hỏi.
“Đi theo em!”
Cố Duy nhe răng cười.
Đông Lôi ngẩn ra.
“Kết quả nhìn thấy em cùng Thần Thản đi với nhau.”
Hắn nhún vai:
“Sau đó, vừa lúc anh gặp một người bằng hữu, định không đến chào hỏi em. Nhưng ai ngờ lại nhìn thấy em bị mọi người đẩy ngã nên không kịp suy nghĩ gì chạy đến, ... “
Khi nói lời này, Chu Cung cùng một người tên là Đường tích đang có mặt tại đây cũng gật đầu.
“Nếu không vì lo lắng cho A Duy, chúng tôi cũng sẽ không chạy theo, hơn mười vạn người ùa ra từ hai bên bờ, hành động cuả A Duy đúng là lấy mạng sống ra chơi đùa. Chúng tôi chưa bao giờ thấy A Duy liều mạng như vậy... Thiếu gia, cậu nói có phải hay không?”
Đường Tích hồi tưởng lại tình huống lúc đó, trong lòng vẫn còn run sợ.
“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. A Tích, anh cũng đừng hù dọa Lôi Lôi nữa. Lôi Lôi em nên sớm báo bình an cho anh em, với lại túi xách của em đã bị mất rồi...”
Lời này đủ để có thể thấy được người đàn ông này cẩn thận đến thế nào.
Đông Lôi nhịn không được liếc mắt xem xét một cái, cầm lấy điện thoại gọi cho Đông Đình Phong.
Điện thoại kết nối một hồi lâu mới có người nhận, nhưng lại không phải giọng nói của anh hai mà là Trần Túy.
“Xin hỏi ai đang ở đầu dây bên kia?”
Chắc là bởi vì dãy số xa lạ, cho nên Trần Túy mới hỏi như vậy.
“Là em, lôi lôi...”
“Lôi lôi, bây giờ em đang ở đâu?”
Trần Túy đề cao thanh âm, vừa mừng vừa sợ kêu lên:
“Thần Thiếu chỉ tìm thấy cái túi xách mà em đánh rơi ở đê, cậu ấy lo muốn chết, liền gọi điện thoại cho Thủ tướng... Bây giờ Thủ tướng đang ở ngoài để ở Quỳnh thành. Em chờ một chút tôi đưa máy cho Thủ Tướng...”
Bên kia, truyền đến một loạt thanh âm ồn ào, có tiếng gió thổi xen lẫn tiếng khóc...
Trong chốc lát, thanh âm vội vàng, lo lắng của Đông Đình Phong truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Lôi Lôi, em có sao không?”
“Dạ không!”
“Giờ em đang ở đâu?”
“Bệnh viện Quỳnh thành!”
“Bị thương sao?”
“Vâng!”
“Có nghiêm trọng không?”
“Em không sao!”
“Ai đưa em đi thế, xe của em còn ở đây mà?”
“Cố Duy!”
Bên kia trầm mặc một lát, mới tiếp lời nói:
“Chờ đó! Anh đến ngay đây!”
Sau khi Đông Lôi gọi điện thoại xong, Chu Cung cùng Đường Tích đều lần lượt rời đi.
Nửa giờ sau, Đông Đình Phong cùng Thần Thản đi vào phòng bệnh, Cố Duy đang ngồi ở bên giường, khẽ cười nhìn Đông Lôi ăn cái gì đó.
Tay trái Đông Lôi phải truyền nước biển, thầy thuốc nói phải giảm nhiệt, bởi vì trên thân thể cô có hai vết bầm ứ máu rất lớn; tay trái tắc cầm một cái dĩa, ăn mì tôm một cách, trên mặt dán hai miếng dán. Sắc mặt vẫn còn hoảng sợ. Trong phòng tràn ngập mùi đồ ăn.
Sau khi Đông Đình Phong xác định Đông Lôi không có việc gì, mới bình tĩnh nhìn về phía Cố Duy.
Nếu không có người kia, sợ rằng em gái hắn sẽ có kết cục giống mấy cái thi thể lạnh băng được đắp khăn trắng ở bờ đê kia.
“Cố Duy, ra đây một chút!”
Hắn quay đầu ra ngoài nói.
Cố Duy liếc nhìn Thần Thản đang mang vẻ mặt sầu thảm mà trầm mặc, rất không tình nguyện đi ra ngoài.
Hành lang bệnh viện thực im lặng, giờ đã hơn tám giờ, rất muộn rồi nên cũng không còn nhiều người.
“Cám ơn!”
Đông Đình Phong nói một tiếng tạ ơn.
“Không cần!”
Cố Duy tựa vào tường thản nhiên nói:
“Anh sẽ đáp ơn tôi và sau đó sẽ mang Lôi Lôi cách xa tôi phải không?”
Cố Duy đoán.
Đông Đình Phong gật đầu:
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Một lúc sau lại bổ sung thêm:
“Anh liên tục có quan hệ không rõ ràng với mấy cô gái. Gần đây, trước mặt thì tình chàng ý thiếp với một người tên là Mai Thiến, sau lưng lại dây dưa không rõ với em gái tôi, Cố Duy, anh coi em gái tôi là cái gì? Là loại con gái dễ dãi ngoài kia hay sao?”
Ngữ khí của hắn thực nghiêm khắc.
Cố Duy trầm mặc một chút, cũng không ngạc nhiên khi biết Đông Đình Phong luôn âm thầm chú ý đến mình:
“Tôi biết mình nên làm gì, khi trở về tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mấy cô gái đó... Nhưng còn Lôi Lôi, tôi sẽ không buông tay...”
Hắn ngữ khí kiên định bỏ lại những lời này, xoay người rời đi.
Đông Đình Phong nhíu mày.
Trong phòng bệnh, Đông Lôi thấy Cố Duy bị gọi đi, có chút khẩn trương.
Cô sợ anh hai làm hắn khó xử.
Mặc kệ như thế nào, hắn đã cứu cô.
“Lôi Lôi...”
Thần thản ngồi ở mép giường, nhìn cô tinh thần hoảng hốt hướng ngoài cửa xem xét lại xem xét, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nhìn thấy cô bị thương, hắn rất khó chịu.
Nhưng cố tình, hắn lại chỉ tìm được túi xách và chiếc máy ảnh của cô đã bị hỏng.
Trong chốc lát kia, hắn nổi cơn điên chạy khắp nơi tìm cô, nhưng tìm mãi cũng không thấy cô.
Lúc ấy, hắn rất sợ, hắn sợ cô chết, sợ cô bị thủy triều cuốn đi...
Đông Lôi rốt cục chú ý tới hắn, thấy được thật nhiều khổ sở trên mặt hắn.
“Yên tâm, em không sao!”
“Đều do anh không tốt, anh không nên để em một mình...”
Nếu hắn giữ cô bên người sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Khi đó, người gặp nạn đa số là phụ nữ và trẻ em.
“Đừng tự trách, không phải lỗi của anh... Ai có thể lường trước sẽ phát sinh việc ngoài ý muốn này...”
“Đau không?”
Hắn nhìn một mảnh xanh tím trên cổ tay cô.
“Không sao.”
“Lôi Lôi...”
Thần Thản sợ hãi ôm chặt lấy cô.
Đông Lôi cứng đờ.
Lúc nãy, cô thấy từ khi bị Đông Đình Phong gọi ra, cũng chưa thấy Cố Duy quay lại, cô vội đẩy Thần Thản ra, ngữ khí gấp gáp:
“Anh hai, Cố Duy đâu?”
“Đi rồi!”
“Anh hai!”
Cô vội vã xuống giường:
“Không phải anh đuổi anh ấy đi rồi chứ?”
Đông Đình Phong đi lên trước, quát một tiếng:
“Ngồi xuống!”
“Anh hai”
“Chẳng lẽ anh là loại người lấy oán trả ơn sao?”
“Anh hai không thích Cố Duy, em biết.”
Cô tự thì thầm.
“Anh hai là loại người không phân biệt thị phi trắng đen sao?”
Đông Đình Phong lần thứ hai tà tà liếc mắt nhìn cô.
Đông Lôi lúc này mới im lặng.
Thần Thản trầm mặc không nói, hắn sao có thể không cảm nhận cô lại khẩn trương vì Cố Duy — loại cảm giác này làm hắn cảm thấy bất an chưa từng thấy.
Ngoại truyện 13.2
Điều làm cho Đông Lôi cảm động trước Cố Duy chính là hắn đã liều lĩnh cứu mạng cô.
Đông Lôi nhớ rõ, sau buổi tối hôm sự kiện kia xảy ra, hôm sau cô phải nằm lại để kiểm tra và điều dưỡng, ngày tiếp theo cô cảm thấy mình khỏe lên nhiều liền xin xuất viện.
Từ tối hôm đó, Cố Duy không hề xuất hiện lại.
Cô vừa cố kìm nén không gọi điện thoại cho hắn, vừa thất vọng: Hắn lại không hề đến thăm cô...
Thủ tục xuất viện đều do trợ lý làm.
Mẹ cô thì hỏi bác sĩ một số vấn đề cần chú ý khi về nhà, nhưng cô vẫn cảm thấy buồn, một mình xuống lầu trước.
Một nữ vệ sĩ đi theo.
Giữa đường, cô cảm thấy khát, muốn mua đồ uống, nhưng cô phát hiện mình không mang tiền, nữ vệ sĩ bèn xuất tiền ra trả.
Cô thẳng hướng nhà xe đi đến.
Lúc này, một chiếc xe bánh mì màu trắng phi thẳng đến chỗ cô đang đứng.
Cô cả kinh vội vàng tránh sang bên cạnh, ai ngờ kia xe lại đột nhiên dừng lại, hai người đàn ông che mặt nhảy xuống từ trên xe, khống chế cô kéo lên xe.
Cô muốn kêu cứu, miệng lại bị che.
Trong nháy mắt của xe khép lại, cô nhìn thấy Cố Duy vừa chạy theo vừa hét lớn:
“Buông cô ấy ra...”
Sau đó, cô mất đi tri giác, thân thể cô bị những người đó tiêm thuốc mê vào.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một gian phòng đen kịt, tinh thần uể oải, chắc do hiệu lực của thuốc mê chưa hết.
Trong phòng có một người đàn ông, đang nghịch bật lửa, lạch cạch lạch cạch, đằng kia có một bó đuốc châm lửa lúc sáng lúc tối, chiếu vào khuôn mặt hắn làm cho mặt hắn có một loại quỷ dị không thể tả.
Cô phát hiện hai tay hai chân mình đều bị trói, cả người ướt đẫm có thể là vừa mới bị dội một chậu nước.
Bọn họ cô tỉnh dậy.
“Tỉnh?”
Kia nam nhân nhìn thấy cô trợn mắt, ba một cái cả phòng rực sáng.
Đông Lôi rốt cục thấy rõ ràng chính mình đang ở nơi nào.
Đây là một gian phòng ngủ trang hoàng rất đẹp, mặt khác trong phòng còn có bốn người đàn ông lưng hùm vai gấu nữa, một đám khuôn mặt dữ tợn, trông không giống người tốt
“Các người là ai? Sao lại bắt tôi?”
Cô cố gắng trấn áp cảm giác bất an hỏi:
Người đàn ông ngoại quốc, ước chừng bốn mươi tuổi, đi lên bình tĩnh nhìn thoáng qua, sau đó mặt không thay đổi xé rách quần áo trên người cô.
Xen lẫn tiếng vải rách là tiếng kêu kinh hoàng của cô:
“Anh muốn làm gì?”
Xương quai anh xinh đẹp lộ ra trong không khí, áo ngực tươi mát mơ hồ có thể thấy được.
Huyết sắc trên mặt như bị hút hết, cô rất sợ hãi khi thấy mấy người đàn ông trong phòng trong mắt đều lộ ra dâm đãng.
Nhưng cô không động đậy được, hai tay bị trói ra sau người, hai chân bị cố định vào nhau, cô bây giờ giống như dê non đang chờ bị làm thịt vậy..
“Cô là đàn bà, chúng tôi là đàn ông, cô nói xem, chúng tôi muốn làm gì?”
Người đàn ông ngoại quốc lấy một điếu thuốc lá, ôm ngực, nói:
“Các huynh đệ đã lâu không nếm mùi phụ nữ. Em gái của Thủ tướng đại nhân, như hoa như ngọc, nếu thao nhất định đã nghiền, các huynh đệ nói xem có đúng không?”
Nụ cười kia vô cùng độc ác đáng sợ.
Đông Lôi nhìn thấy kia một đám nam nhân đều xông tới.
Nếu nói không sợ, tuyệt đối là giả.
Đông Lôi từ nhỏ đến lớn không hề phải trải qua khiếp sợ, hãi hùng quá.
Cô chính là một đóa hoa nhỏ lớn lên trong sự vui vẻ lạc quan.
Đồng thời, cô cũng là em gái của Đông Đình Phong, tuy không phải anh em ruột thịt, nhưng tóm lại vẫn là em gái, từ nhỏ được anh trai che chở, mặc dù không có tâm cơ, nhưng cũng không phải ngu ngốc.
Nghe đoạn đối thoại của bọn họ, cô nhân ra, những người này hẳn là muốn nhằm vào anh hai. Có thể là mới đây anh hai đã đắc tội bọn họ.
Nói cách khác, hiện tại, cô chính là lợi thế trong tay bọn họ. Bọn họ hẳn là muốn lấy cô để đe dọa anh hai.
Dưới tình huống như vậy, mạng nhỏ tạm thời có thể có thể bảo trụ, nhưng nhục nhã kia, chỉ sợ trốn không thoát.
Cô kinh hãi thở gấp, nghĩ muốn lấy bất biến ứng vạn biến.
Cô tự nói với chính mình, không thể được, vừa mới lâm trận không thể rối loạn— đây là chị dâu nói.
“Sách, nha đầu kia, thật sự ngoan ngoãn!”
Ngoài cửa, một người đàn ông đầu trọc đi vào, hai tay cài thắt lưng, nói với những người đó:
“Các huynh đệ, đến đến đến, cho cô ấy nhìn chúng ta một chút... Đừng để người ta nghĩ làm mấy anh em chúng ta anh em đều là kẻ bất lực, người nhát gan...”
Lời vừa nói xong, một tên béo ôm cái bụng như đang có chửa đi tới, vuốt cái mũi, tiến lên xem, sợ hãi than:
“Thân thể, thật sự là đẹp...”
Hắn xoa xoa tay, vuốt mặt Đông Lôi:
“Sách, thật mềm mại, vừa trắng vừa mềm. Lão Đại, thật sự được thao sao?”
Hắn vừa sờ, làm cho cô dựng tóc gáy, ghê tởm cực kỳ, răng nanh kiềm không được bắt đầu đánh nhau.
“Tội gì không thao? Đông Đình phong bắt, giết chúng ta bao nhiêu người? Hủy đi bao nhiêu hàng hóa, tiền bạc của chúng ta. Hôm nay chúng ta sẽ cho hắn một bài học... Cậu, đi lấy cameras... Sau khi xong việc, chúng ta sẽ truyền lên mạng để mọi người cùng biết...”
Người đàn ông nước ngoài hạ xuống một câu, những người khác liền xông tới, một đám hưng phấn dâm dục giở trò.
Đông Lôi lúc này mới phát hiện chính mình sai lầm rồi, những người này căn bản không muốn lấy cô để giao dịch với anh hai, bọn họ chỉ là thuần túy muốn trả thù.
Cô cảm thấy mình sắp xong đời.
Đối mặt với một bàn tay đang sờ loạn trên người mình, cô không thể nhịn được nữa thét chói tai, muốn chạy trốn, nhưng lại không chỗ để trốn.
Cửa sau đột ngột mở ra, có người chạy tiến vào, vội gọi:
“Không xong rồi, không xong rồi... Thư phòng bên kia cháy, mau cứu hoả a...”
Đám đàn ông ngừng lại, quay đầu lại nhìn Lão đại của bọn họ, đợi mệnh lệnh.
“A Ba, cậu thao cô ta trước, tất cả những người khác đi cứu hỏa... Thực mẹ nó gặp quỷ... Sao tự dưng lại cháy? “
Người đàn ông ngoại quốc hạ lệnh, miệng mắng một câu.
Cử mở ra đóng vào, đoàn người nối đuôi nhau ra ngoài.
Có người tên mập mạp kia một cước:
“Tiện nghi cho cậu được nếm thức ăn tươi... Đúng rồi, cậu nhanh lên cho tôi...”
“Biết rồi!”
Đông Lôi mở to mắt hoảng sợ, nhìn thấy bàn tay mập mạp tiến xuống phía dưới, bàn tay còn lại vuốt ve phần trên của cô, mang theo vẻ mặt cười dâm đãng, lộ ra hàm răng vàng, miệng mơ hồ không rõ kêu:
“Đến đến đến, hôn một cái hôn một cái. Đừng trốn đừng trốn, cô trốn cũng vô ích...”
Cô giãy dụa, cằm lại bị chế trụ chặt chẽ, bàn tay ghê tởm kia sờ lọan trên tay cô.
Cô càng thét chói tai, hắn càng cười, vui vẻ xé quần áo của cô... Âm thanh quần áo bị xé rách làm người ta tâm hoảng ý loạn.
Cửa lại bị mở ra, có người đi đến.
Tên đàn ông béo kia muốn hôn miệng Đông Lôi, vai lại bị chế trụ.
“Chờ một chút cho anh vui vẻ sau, tôi còn chưa bắt đầu đâu, đợi ở bên cạnh đi...”
Nói còn chưa dứt lời, phanh, một quyền nện xuống, người cao to bay ra ngoài, đụng vào đầu, đang muốn đứng lên, một bàn tay đánh vào sau gáy hắn.
Đông Lôi thở gấp, trừng lớn mắt, cô vừa nhìn thấy một người đàn ông vốn không nên có mặt ở đây: Cố Duy.
“Lôi Lôi...”
Hắn gọi một tiếng, đi lên cởi trói cho cô, mặt khác xé một tấm thảm bọc người cô lại — giờ phút này, hơn phân nửa cơ thể cô đang lộ ra ngoài không khí.
“Cố Duy...”
Cô run rẩy gọi một tiếng, nước mắt nháy mắt liền rơi xuống.
“Đừng khóc. Đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây. Bọn họ rất nhanh sẽ trở về...”
Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, cô ôm chặt hắn không buông.
“Có thể tự đi không?”
“Không biết, thân thể không có sức!”
Cô nghẹn ngào nói, cả người tạm thời không có biện pháp từ trong hoảng sợ kia hồi phục lại.
“Anh sẽ đỡ em, phải lập tức rời đi! Chân Đát, giết hắn đi...”
Tiếng nói lạnh lùng, làm cô hoang mang, đồng thời một tiếng kêu rên vì đau truyền vào tai cô —
Cô mơ hồ ý thức được người đàn ông giúp đỡ chính mình này vừa hạ lệnh giết người: tên đàn ông vừa nãy còn định làm nhục cô giờ đã không còn hơi thở
Cô không dám hó hé nửa câu, để mặc Cố Duy đỡ ra cửa.
Lúc sau, hắn cảm thấy cô đi lại bất tiện, bèn bế cô lên đi thật nhanh xuống lầu, lại ở tầng dưới gặp mấy bọn lâu la muốn xông lên đánh hắn.
“Ngăn bọn họ lại!”
Cố Duy ra lệnh cho hai người đàn ông đi cùng hắn, chính mình ôm Đông Lôi đi ra bên ngoài.
Bên ngoài trời đã tối, một chiếc việt dã đột nhiên từ ngoài cửa lớn tiến vào, nhanh chóng tìm kiếm ai đó, kêu:
“Tứ thiếu, mau lên xe...”
Cố Duy đem Đông Lôi nhét vào xe, chính mình cũng theo đi lên, xe khởi động phóng đi như bay.
Lúc này, trong viện một lượng xe quân dụng Hãn Mã điên cuồng đuổi theo xe việt dã của Cố Duy.
Một viên viên đạn được tên phó lái xe Hãn Mã bắn vào xe việt dã làm cho xe chao đảo mất phương hướng xoay vài vòng rồi tông vào lan can bên đường, xe lật, Đông Lôi trong lúc thiên địa đảo lộn mà mất đi ý thức đi ở thiên.
“A...”
Trong phòng bệnh truyền ra một tiếng thét chói tai.
Đông Lôi tỉnh lại, phát hiện chính mình ở phòng bệnh, mẹ mình chăm sóc bên người, nhìn thấy cô tỉnh lại, lộ ra vui sướng:
“Cám ơn trời đất, con cuối cùng cũng tỉnh!”
Đông lôi trên trán tất cả đều là mồ hôi, ngây người một hồi lâu, sờ sờ gương mặt, đau quá, lúc này mới kêu một tiếng:
“Mẹ... Con con con không chết...”
“Đương nhiên không chết...”
Gì cúc hoa gắt gao ôm lấy người con gái đại nạn không chết này.
“Nhưng xe bị lật... Bọn họ tiến đến...”
Đó là hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi hôn mê.
“Nếu bộ đội đặc chủng không đến kịp lúc, lúc này đây con cùng Cố Duy nhất định lành ít dữ nhiều. Tốt rồi tốt rồi, bây giờ không có việc gì nữa rồi, tất cả đường dây buôn lậu thuốc phiện đều đã sa lưới, toàn bộ đều bị bắt...”
Hà Cúc Hoa tưởng tượng nếu bộ đội đặc chủng không đến kịp lúc, hậu quả nhất định không lương, nghĩ đến mà sợ.
Đông lôi sau khi nghe đến hai chữ “Cố duy” liền nhảy dựng lên:
“Mẹ, Cố Duy đâu, Cố Duy đâu? Anh ấy đâu?”
“Hắn không có việc gì! Con chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc xong rồi để cảnh sát lấy lời khai...”
Vụ án bắt cóc con tin lần này bởi vì có Cố Duy tham gia làm cho mọi người kinh tâm động phách.
Giờ khắc này, Đông Lôi biết mình xem như đã an toàn, thế nhưng lòng cô vẫn có chút không xác định được... Bởi vì Cố Duy...
@by txiuqw4