Thần Huống không có lại hôn, nha đầu này có chút mơ hồ, cần có thời gian để thích ứng- - nụ hôn vừa rồi, anh hôn không hề báo trước, xem ra, có chút dọa đến cô.
Cái loại vẻ mặt kinh sợ đó, làm cho anh có cảm giác là mình làm chuyện rất xấu.
Anh nghĩ tới một từ là: Trâu già gặm cỏ non.
Có chút thất đức chăng!
Trên thực tế, anh hôn rất xúc động, trong tiềm thức rất rõ ràng, cô là vợ anh, bày tỏ với vợ là chuyện bình thường, ai bảo cô không gọi- - Hôn cô, chỉ là muốn làm cho cô hiểu: Quan hệ của họ đã thay đổi, cô phải có tự giác của người vợ.
Hoặc là, đây chỉ là cái cớ buồn cười, làm như vậy là để che dấu khát vọng ẩn sâu trong lòng- - mười tháng trước, cô từng hôn qua anh, sau đó, cô quên mất sạch sẽ, còn anh, nhớ rõ ràng rành mạch, hiện tại, anh rốt cục có thể tự nhiên âu yếm rồi...
Cái tâm lý này, hình như có chút âm u...
Anh nhịn xuống xúc động, đặt mũ xuống bàn trà, thấy trên tay cô cầm một tuyển sách.
- Trong phòng ánh sáng quá mờ, đọc sách, thì đến mở cửa sổ ra mà xem cho rõ.
Giọng nói kia giống như là một trưởng bối dạy bảo một vãn bối không hiểu chuyện.
Nhưng, trưởng bối có thể hôn môi vãn bối sao?
Giả đứng đắng a!
- Ân!
Cô không có biện luận, hít thở, đi tới kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng, thực sáng.
Cô không khỏi híp một con mắt, trống ngực đập thình thịch.
Sau một khắc, anh đi tới bên người cô, đẩy cửa sổ ra, có gió xuân từ ngoài cửa thổi vào, mang theo hương hoa, cùng với ánh mặt trời ấm áp.
- Khi nào thì tới?
Cô mượn đi phóng thư, kéo dài khoảng cách, người này quá mức cao lớn, thân phận cao thượng, làm cho cô có cảm giác áp lực. Huống chi dựa vào gần như vậy.
- Vừa tới!
- A!
Cô đi tìm nước uống, cố gắng xóa hương vị của anh ở trên môi đi.
Cái loại cảm giác này rất kì quái.
- Anh không đi làm sao?
Cái ly nước buổi sáng vẫn còn, cô uống hết nửa chén, mới hỏi.
Điển hình của việc không có chuyện gì thì nói nhảm.
Cô nghĩ, cô cùng người này hiện tại không có tiếng nói chung, về sau ở một chỗ, sẽ rất mệt mỏi.
- Hôm nay không đi, ông nội của anh, còn có ba mẹ anh đều đến đây, đang ở dưới lầu, cùng nhau thương lượng một chút vấn đề về hôn lễ...
Pằng!
Động Lôi sợ đến mức cái ly rơi xuống đất.
Thần Huống nhếch miệng, nhìn cô vợ nhỏ thất thố, nhưng không có vạch trần.
- A...
Cô đi nhặt cái ly.
Trời à, như thế nào lại nhanh như vậy- - cô cho rằng còn phải đối mặt với một đại phiền toái, không nghĩ tới bọn họ dễ dàng đồng ý như vậy...
- Lôi Lôi, đến đây!
Thần Huống thấp giọng gọi.
Cô quay đầu liếc một cái, cả người anh dựa vào đó, lại có khí thế như vậy, làm cho người khác không thể phản kháng lệnh của anh.
Cô chậm rãi đi lên trước.
Tay liền bị dắt qua.
Tay anh rất to làm nổi bật bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô không biết anh muốn làm gì, khuôn mặt lại đỏ lên, đang lo lắng không biết làm sao rút tay lại, một khắc sau, trên tay chợt lạnh, trên ngón vô danh có thêm một chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh.
Nhìn ở trong mắt, cô ngẩn ngơ chưa phát hiện ra.
Trên ngón tay đã bị mang vào rồi...
Chỉ là chiếc nhẫn phong cách thay đổi một chút...
- Hôm nay mới vừa mua, Thần phu nhân!
Anh gọi cô Thần phu nhân, xưng hô như vậy, làm cho người ta nổi cả da gà...
Tâm cô nhảy loạn một cái.
Đây là nhẫn cưới.
Một chiếc nhẫn rất tinh xảo.
Hình chữ "9", khảm chui, kích cỡ không lớn không nhỏ, phù hợp.
Thần gia không thể không tiền lộ vẻ phú, mà là không cần, người Thần gia có thói quen an phận như vậy.
- Đây là nhẫn nam...đeo cho anh...
Có khác một quả điêu khắc chữ " 9" cùng khoản chiếc nhẫn, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.
Cô nghĩ, chữ "9" này, có ý tứ hàm xúc nào đó.
- Ân!
Cô lấy chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay anh.
Một đôi nhẫn dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt.
Cô kinh ngạc nhìn xem.
Ngón tay của anh vừa thô vừa to, ngón tay của cô vừa mịm vừa trắng, ở cùng với nhau, thành vợ chồng.
Ai, hai người hoàn toàn không hợp nhau, như thế nào lại có một tầng quan hệ như vậy...
Nhìn xem đôi nhẫn này, cô sẽ nhịn không được nghĩ đến đôi nhẫn khác, càng thêm xinh đẹp, càng thêm tinh xảo, bị cô ném vào trên mặt người kia. Quan hệ vợ chồng cứ như vậy tan thành mây khói...
- Đi thôi, xuống lầu gặp người nhà của anh.
Thần Huống buông cô ra, người này nói chuyện, khi nào cũng mang theo tính chủ đạo.
- Ai!
Trong cổ họng toát ra một chữ.
Đi không có vài bước, lúc ra cửa, anh thấy cô đi chậm, liền đợi một tý, lúc cô đến gần, đưa tay một phen nắm chặt tay của cô.
Toàn thân cô lập tức lại cứng đờ.
Thần Huống sao có thể không lưu tâm đến loại vẻ mặt này của cô, hỏi:
- Tại sao lại khẩn trương như vậy?
Đông Lôi ngẩng đầu, nháy nháy tròng mắt vô tội, người đàn ông này, lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, hơn nữa chưa bao giờ cười.
Cô biết anh nhiều năm như vậy, đều chưa thấy anh cười khi nào.
Không, khi anh lúc còn trẻ, cô có gặp qua.
Chỉ là về sau, anh liền càng ngày càng giả thành lõi đời.
Dường như khuôn mặt băng sơn, là bản sắc khắc họa của anh.
Còn hiện tại, thân phận của anh, lại đặc thù như vậy, làm cho người ta không khẩn trương mới là lạ.
- Anh cũng sẽ không ăn em. Sao vẫn sợ anh như vậy?
Cô nên trả lời thế nào.
Trên thực tế, cô chính là sợ anh...
Chuyện này thật là đau đầu, chồng vốn nên là người thân mật nhất với chính mình, nhưng loại trạng thái này...
- Sao không nói lời nào?
Thần Huống nhăn mày lại.
- Em... Không thích ứng... Loại chuyển biến quan hệ này... Thần đại ca...
Cô kiên trì nói.
Cuối cùng vừa nói ra, Thần Huống "ân " một tiếng, ánh mắt cũng biến đổi, bày tỏ một loại bất mãn, bị anh cầm lấy tay mà sinh ra mồ hôi.
- Em, em còn không có thói quen...
Khóe môi anh khẽ cong một tý:
- Từ từ thành thói quen.
Có lẽ.
Cô gật đầu.
- Sau khi kết hôn, chúng ta vẫn ở lại Quỳnh Thành như cũ, sẽ không ở cùng trưởng bối. Về sau, em muốn làm gì vẫn có thể đi làm như cũ... Về phần phòng cưới... Anh ở Quỳnh Thành có hai nơi, hôm nay anh rảnh, dẫn em đi xem một chút, chọn một chỗ em thích, bố trí một chút. Có rảnh mới trở về tổ trạch ở vài ngày...
- Anh quyết định!
Cô không có hứng thú, từ phòng cưới, quá nhạy cảm, sẽ làm cô nghĩ đến cô bây giờ không có biện pháp tiếp nhận thân mật nào.
Anh bình tĩnh nhìn một chút:
- Cùng đi xem đi, anh muốn nghe ý kiến của em một chút...
- Em không có ý kiến gì... Được rồi... Cùng đi...
Cô bởi vì anh đặc biệt liếc xéo mà thay đổi thuyết pháp.
Anh lại liếc xéo cô một cái.
Cô bị nhìn có chút không được tự nhiên, hỏi:
- Làm sao vậy?
Anh buông cô ra, đưa tay ra khẽ vuốt mái tóc ngắn của cô:
- Em điềm đạm nho nhã ôn thuần như vậy, thật đúng là làm cho anh có chút không thích ứng. Lôi Lôi, anh muốn em là chính mình. Đừng như tiểu tức phụ dường như ừ ân, làm cho anh cảm thấy như anh đang khi dễ tiểu hài tử xấu xa vậy... Cứ giống như trước đây đi... Muốn tranh biện luận liền cãi cọ...
Nói xong, anh đi xuống lầu trước.
Đông Lôi không nói gì trừng mắt "..."
Cô... Là tiểu hài tử xấu xa.
Người này, cho mình là thất lão bát thập sao?
Thần gia đến nay có ba vị trưởng bối.
Thần lão gia Thần Vạn Niên ngồi song song với Đông Lục Phúc.
Cha của Thần Huống tên là Thần Nghiên Mực, bởi vì thân thể không khỏe, đã lui xuống, ông từng là tổng tư lệnh không quân, hiện tại chỉ là một người ở nhà giáo dưỡng cháu nội, nhàn rỗi thì đánh cờ với lão nhân gia.
Mẹ của Thần Huống tên là Âu Diên, từng là kế toán viên cao cấp của không quân tổng bộ bộ nội vụ, hiện tại ở nhà là bà chủ nhà.
Giờ phút này, Hà Cúc Hoa đang cùng vợ chồng Thần Nghiên Mực nói chuyện, trên tay còn cầm một quyển lịch vạn niên, giống như đang tra ngày.
Thần Huống cùng Đông Lôi sau khi đi vào, ánh mắt vài vị trưởng bối đều rơi vào trên người bọn họ.
- Thần gia gia, bác trai, bác gái khoẻ...
Đông Lôi kiên trì nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thần Huống liếc qua một cái, nhịn không được trách một câu:
- Sao lại gọi như vậy?
Giọng nói kia, giống như đang giáo huấn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Đông Lôi: “...”
Thật là đáng giận, anh không nói trước với cô là phải gọi như thế nào, hiện tại lại xoi mói, anh không phải cố ý đi...
Cô nhịn không được buồn bực, có chút tức giận.
Âu Diên là người phụ nữ quan sát tinh tế, lập tức phát giác cô có chút tức giận, khẽ mỉm cười, trách con trai:
- Con đứa nhỏ này, sao nói chuyện với con dâu mà cũng to tiếng vậy? Cứ như ở bộ đội phát biểu vậy...
Có sao?
Thần Huống hồi tưởng một chút, anh đã tận lực bình hòa giọng nói, nghe vào còn như phát biểu vậy sao?
Ai, thói quen này, thật sự là sửa không được rồi.
- Lôi Lôi, con đã cùng Tiểu Huống đăng ký, nên thay đổi cách gọi rồi...
Hà Cúc Hoa đi tới, kéo con gái tới trước mặt các trưởng bối Thần gia.
Bà vừa mới liếc một cái, Thần Huống cùng con gái đứng một chỗ, một người cao lớn, một người nhỏ nhắn xinh xắn, hai bên vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuyệt không thân thiện, không giống dáng vẻ vợ chồng mới cưới a...
Bà không khỏi ở trong lòng than một tiếng.
Thần Huống người này cái gì cũng tốt, chính là không hiểu được thương hương tiếc ngọc a!
Lôi Lôi lấy anh, về sau chỉ sợ sẽ chịu ủy khuất.
Làm mẹ khi nhìn về phía con gái, không khỏi có dáng vẻ thương tiếc.
Đông Lôi nào biết mẹ cô đang nghĩ gì, mặt cô lúc này đỏ lên, một hồi lâu mới gọi một tiếng:
- Ông nội, cha, mẹ...Lôi Lôi chào các ngài!
Đủ quy cũ đi!
Âu Diên cười một tiếng:
- Đừng khách sáo!
- Mẹ, con cùng Thần đại ca không thương lượng với mọi người đã đăng ký, có chút liều lĩnh, còn xin mọi người thông cảm...
Nói xong, Đông Lôi rất có lễ tiết tính khom người chào.
- Đừng ôm trách nhiệm vào người.
Thần Huống đã đi tới, nhẹ nhàng ôm cô, thân thể của cô lập tức có chút cương cứng.
Anh đương nhiên không có chú ý, nói thẳng ra:
- Chuyện cầm chứng trước, toàn bộ là chủ ý của tôi.
Anh nhìn về hướng cha mình, ánh mắt thẳng tắp, chứng tỏ ý tứ kia, làm cha sao có thể không hiểu.
Thần Nghiên Mực giống như Thần Huống, đều là một quân nhân nghiêm cẩn, ánh mắt nhìn người chính là hà khắc; mà Âu Diên, cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ.
Giờ phút này, lúc đối mặt với cô dâu mới này, bọn họ trong lòng có chút tâm tình, sau thấy con trai bảo vệ như vậy, lại liếc nhau một cái, không nói thêm gì.
Chuyện nên thảo luận, hôm qua ở nhà đã thảo luận qua, hôm nay bọn họ đến không phải hỏi tội.
Nếu quả thật muốn hỏi tội, cũng phải hỏi tội con trai mình trước.
Hiện tại kết hôn đã là sự thật. Bọn họ trong lòng mặc dù có bất mãn, lại có thể thế nào.
Điều quan trọng nhất vẫn là đem hôn sự làm xong sớm một chút mới là chính sự.
- Các con đều là người trưởng thành, nếu là hai bên quyết định muốn sống cả đời, chúng ta không có ý kiến. Vấn đề giữa nam nữ yêu thích, chúng ta ngăn cản không được. Chỉ là các con thấy hợp nhau là được. Đến đây đi, xem ngày này như thế nào?
Thời gian có hơi gần một chút...
Âu Diên tiến lên kéo con dâu tới, cho cô xem ngày bọn họ chọn, ngày hai mươi ba tháng tư, nghi thức gả cưới, cách ngày cưới không quá nửa tháng.
Thật nhanh a!
Cô nhìn thoáng qua:
- Chuyện này, các ngài làm chủ. Con không có ý kiến!
- Được, vậy cứ quyết định như vậy. Nhà cũ Đông Đô bên kia là tân phòng, tôi đến an bài. Phòng cưới Quỳnh Thành bên này các con chuẩn bị. A Huống, con cảm thấy thế nào...
Đông Lôi rốt cuộc biết Thần Huống tại sao có tính tình như vậy- - tất cả là người nhà dưỡng ra, giọng điệu nói chuyện của vị mẹ chồng mới này, cùng Thần Huống giống nhau như đúc a... Nghe như đang thương lượng, trên thực tế là một loại báo cho.
- Con sẽ an bài.
- Mặc khác, về phương diện lễ hỏi. Thần gia chúng ta so với Đông gia kém giàu có và đông người hơn, Cúc Hoa, đối với lần này, bà thấy sao?
Âu Diên hỏi.
- Mẹ, hết thảy giản lược!
Đông Lôi đột nhiên nói ra một câu, làm hai bà mẹ liếc xéo.
Hà Cúc Hoa gật đầu:
- Nghe lời con. Giản lược!
Đứa nhỏ này không muốn trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người. Nhưng thân là tiểu thư Đông gia trẻ tuổi đã ly dị, tái hôn, gả lại là một nhân vật như vậy, làm sao có thể không bị nghị luận. Hôn lễ cũng nhất định đã bị chú ý.
- Mặc khác, có một chuyện, tôi phải nói một chút...
Thần Vạn Niên đứng lên, đã đi tới, liếc nhìn đôi vợ chồng mới cưới một cái.
- Ông nội, ngài có gì cần dặn dò!
Đông Lôi vẻ mặt cung kính.
Thần Vạn Niên đối với Đông Lôi khẽ mỉm cười:
- Cháu dâu này, ông rất thích. Bất quá, Tiểu Huống, nếu đã muốn kết hôn, vậy thì tìm thời gian mang theo Lôi Lôi cùng Tiểu Đốc gặp mặt. Nếu có thể, ông hy vọng sau khi kết hôn, đón Tiểu Đốc tới Quỳnh Thành ở với các cháu...
- Ông nội, Tiểu Đốc hãy để cho ba mẹ mang theo. Cháu công tác bận rộn khẳng định không quan tâm nó được. Về phần Lôi Lôi, còn được đọc sách, nó đến bên này, chúng cháu cũng không rãnh chăm sóc nó...Nếu không ai quan tâm nó, đối với sự trưởng thành của nó cũng không tốt...
Thần Huống biết rõ ông nội an bài như vậy là có ý gì, đơn giản là hy vọng Tiểu Đốc có một cuộc sống bình thường một chút, nhưng anh biết rõ, chính mình không có thời gian quan tâm nó. Đứa nhỏ này vừa ra đời chính là một tồn tại sai lầm.
Thần Vạn Năm không có miễn cưỡng nữa.
Đông Lôi da đầu lại tê dại, vừa nghĩ tới chính mình trở thành mẹ ghẻ của một đứa trẻ mười tuổi, toàn thân liền nổi da gà a...
@by txiuqw4