Câu trên xác nhận năm 2010, Đông Lôi đính hôn.
Ngày Đông Lôi cùng Kiều Sâm đính hôn, Cố Duy đi qua nơi họ đính hôn, cũng chẳng biết tại sao anh lại đi đến đó.
Có lẽ là bạn nội khố, đã từng là bạn, giờ thành vị hôn thê của người khác, anh mỉm cười, lén vỗ tay theo bọn họ, lặng yên ly khai khoa.
Trên đường về nhà, anh nhìn hình ảnh họ trao nhẫn cưới cho nhau, trong lòng buồn vô cớ.
Sau này, nghe được tin Đông Lôi cùng Kiều Sâm giải trừ hôn ước, không hiểu sao anh lại cảm thấy vui.
Năm 2012, Nhị thúc Cố Tĩnh hỏi anh: “Có muốn lấy Phạm Tiểu Bồng hay? Nếu muốn, chúng ta hợp tác, được chuyện, con có thể nở mày nở mặt cưới cô ấy!”
Chuyện này có muốn hay không, Cố Duy còn chưa cân nhắc qua.
Đầu tiên không thông qua người nhà, lực cản quá lớn. Tiếp theo, trong lòng vẫn chưa có xác định — Thời điểm anh có được cô, dưới tình huống đó vẫn có thể tiếp xúc với nhiều người con gái khác, anh không xác định hôn nhân như vậy sẽ có hạnh phúc không...
Anh chỉ biết là Nhị thúc là một lão hồ ly, mà anh là một con sói không từ thủ đoạn, cũng không phải kiểu lương thiện, đều có bàn tính của riêng mình.
Rảnh rỗi đến không có việc gì, anh hỏi:
“Hợp tác như thế nào?”
Nhị thúc nói:
“Tìm cơ hội tiếp cận Đông Lôi, cô ấy có 5% cổ phần của hồi môn.”
Con dỗ dành cô ấy thật tốt, rồi bước vào Đông gia, từng bước một xơi tái Vạn Thế..”
Anh nghe xong, xùy một tiếng cười:
“Chú cho rằng Đông Đình Phong là người ngu sao?”
“Đông Đình Phong không phải người ngu. Nhưng cậu ta không có cách ngăn cản của cậu ta vào Vạn Thế Đông gia. Cô bé kia, rất đơn thuần, rất dễ dỗ dành... Về phần Phạm Tiểu Bồng bên kia, con có thể kêu cô ta chờ con mười năm. Chỉ cần con làm theo kế hoạch của chú, mười năm sau, con sẽ có địa vị ngang hàng với Đông Đình Phong. Đến lúc đó, con đá Đông Lôi. Ai cũng ngăn không được con...”
Anh không hề nghĩ ngợi nói: “Không được. Quá thiếu đạo đức.”
Nhị thúc cười, lời nói mang mỉa mai: “Chuyện thiếu đạo đức không phải con chưa làm qua, giả bộ cái mông.”
Sauk hi nhị thúc nói chuyện thật bạn với anh, liền chuyển qua Phạm Tiểu Bồng, tuyên bố:
“Con muốn làm hay không, người con gái này, tùy lúc tùy chỗ chú có thể làm cô ta...”
Cố Duy bị buộc vào tuyệt cảnh.
Vài ngày sau, Cố Duy ở Ba Thành nói chuyện làm ăn, gặp được Đông Lôi.
Đó là vô tình ý gặp gỡ bất ngờ.
Ở sân trường Ba Thành, cụ thể đi làm gì anh đã quên, tóm lại, chính là anh gặp được nàng, cô gái đó lưới qua xe anh.
Anh nhìn thấy một hình ảnh:
Thiếu nữ ôm sách, đi trên đường, gió thổi ống tay áo, đặc biệt xinh đẹp. Cô cùng với bạn học cười cười nói nói, tươi cười của tuổi thanh xuân, trong cuộc sống dơ bẩn của anh dâng lên chút ánh sáng.
Ngày đó, cách một cách cửa xe, anh đột nhiên rất nhớ sự hồn nhiền ngây thơ của người bạn nội khố.
Sau này, ở viện phúc lợi anh nhìn thấy dáng tưới cười hồn nhiên của cô, cùng các cô nhi thân thiết làm trò chơi, tiếng cười vang lên, cũng lây nhiễm tâm hồn đăng chết lặng của anh.
Đều là con cháu của danh môn, nhưng anh không chút trong sạch, mà cô vẫn tinh khiết như nước, đáy mắt sạch sẽ, làm cho người ta muốn thân cận.
Nhịn lại chịu đựng, rốt cuộc ở buổi tiệc từ thiện năm đó, anh mỉm cười xuất hiện ở trước mặt cô, cùng cô trò chuyện với nhau thật vui.
Năm 2012, lấy danh nghĩa theo đuổi tình yêu, đã có mục đích, cũng là bởi vì cô tưới cười hồn nhiên, thật đã hấp dẫn anh.
Cô gai xuất thân phú quý cao sang, cũng không ngạo khí bức người, mà cô thiện lương cùng sạch sẽ, khiến anh muốn bảo vệ cẩn thận.
Vì vậy, như trời giúp anh chuyện đó xảy ra, anh phấn đấu quên mình cứu giúp; lúc cô bị bọn buôn lậu bắt đi, anh quên cả sống chết, nhưng bảo vệ nàng bình an —
Sống nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất anh vì một người con gái, không để ý đến sống chết của mình.
Đông Lôi hỏi anh vì cái gì phải liều mạng như vậy?
Lúc đó, anh không có ý khác, thầm nghĩ cứu cô.
Nguyên nhân, anh muốn: Có thể là bởi vì thích.
Anh thích cô.
Vì vậy, anh vờ ngớ ngẩn một chuyến.
Vì vậy, sau khi kết hôn, mẹ kêu anh yêu cầu cô chuyển quyền đại diện cổ phần, anh không có làm như vậy, hơn nữa nhắc mẹ đừng có đánh chủ ý tới chuyện đó...
Anh muốn có được cô, muốn cô yêu mình, muốn người con gái trong ngực mình tươi cười dưới cánh chim của tổng giám đốc. Những thứ khác, đã không quan trọng.
Chẳng qua sau này, có một đoạn thời gian, anh đã bị mất phương hướng
Sau đó, hối hận kéo đến.
“Anh yêu em!”
Trong xe, Cố Duy nói lại tình cảm của mình một lần nữa, rồi sau đó, dùng vô cùng lý trí thanh âm hồi đáp.
“Anh yêu tôi?”
Đông Lôi cười nhẹ, mang theo mỉa mai cùng không tin.
“Anh thật sự yêu em.”
Anhlo lắng muốn cho cô thấy được lòng của mình, nói:
“Lôi Lôi, một người khó tránh khỏi sẽ có lúc phán đoán sai lầm. Cho anh một cơ hội nữa được không...”
“Được...”
Cô hít sâu một hơi, trong mắt đều là nước, nước mắt trong nụ cười, là cắn hàm răng cười khanh khách:
“Nếu như anh có thế để cho thời gian quay lại, không để những chuyện này xảy ra, nếu như anh có thể trả con gái cho tôi, tôi liền cho anh một cơ hội...”
Cái này là chuyện không thể nào!
Cuộc sống thật chứ không phải phim ảnh, bất luận là ai cũng không có cách quay ngược thời gian, làm lại từ đầu. Bởi vậy, cũng rõ rằng trong cuộc đời một quyết định là chuyện quan trọng cỡ nào.
“Tôi hận anh!”
Cô cắn chặt răng, ánh mắt tỏa sáng kia giống như lưỡi dao sắc bén, hận không thể đâm thủng trên người đàn ông này, giải tỏa nỗi hận của cô.
Vẻ mặt này, hung hăng bóp chặt tim Cố Duy khiến anh đau đớn.
Anh đau khổ, lặng im thật lâu, mới nhẹ nhàng nói:
“Nếu không có yêu, sẽ không hận? Lôi Lôi, em hận anh lại gả cho nam nhân khác, đã định trước không có hạnh phúc...”
“Anh yên tâm, tôi tin mình rất hạnh phúc!”
“Anh không sẽ đồng ý...”
“Anh không đồng ý cũng vô dụng. Bây giờ tôi là Thần phu nhân.”
Cô hắt cằm thon gọn, lộ ra gầy, chút quật cường chưa bao giờ có, mất gây thơ ngày xưa, so với trước kia càng thêm mê người.
Anh bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng cười cười:
“Nếu như ngày mai xuất hiện tin anh với em hẹn hò, em cảm thấy người nhà họ Thần có phản đối em hay không?
Giọng nói chắc chắn.
“Anh không có cơ hội!”
Cùng với lời này, một con dao đặt trên cổ anh.
“Thả tôi đi ra ngoài!”
Cô dùng giọng nói đầy nguy hiểm ra mệnh lệnh.
Cố Duy kinh ngạc càng chua xót trong lòng, không thể tưởng được, một ngày kia, người con gái anh yêu, vì muốn phân rõ giới hạn với anh mà làm như vậy.
“Em muốn thì cứ làm!”
Anh không có trốn, hơn nữa còn cỗ vũ, bình tĩnh vỗ vỗ động mạch sau tai, lại chỉa chỉa cổ họng:
“Chỉ cần cắt một chút lên hai chỗ này, là có thể kết liễu anh rồi... Đến đi, anh chờ đây...”
Vậy thôi, Đông Lôi cũng không có mất đi lý trí, đột nhiên cũng cảm giác cử chỉ này của mình thật ngây thơ mà ngu đần.
Cô cười cười, thu hồi dao, nhẹ nhàng nói:
“Chuyện phạm pháp, tôi không làm!”
Vì một cặn bã như vậy, mà bồi thường cả cuộc đời mình, đó là cách làm ngu xuẩn.
“Là em không xuống tay được!”
Cố Duy vịn hai vai của cô, bốn mắt nhìn nhau:
“Lôi Lôi, người em yêu là anh. Dù em cố chấp như thế nào cũng không qua được...”
Ánh mắt đau lòng như vậy, lại để cho Đông Lôi cảm thấy châm chọc cực kỳ.
“Không, tôi không yêu anh nữa!”
Cô bình tĩnh nói lại:
“Anh không đáng để tôi yêu!”
Cố Duy híp mắt:
“Em nói dối...”
Một nụ hôn, rơi xuống.
Anh lấy xu thế mãnh liệt cường bạo, nhưng cô thờ ơ, giống như một con cá chết, không có ngượng ngùng, không có nhiệt tình, không có phản ứng...
Thật giống như hiện tại, anh đang trong xe cưỡng bức cô, cô cũng thờ ơ như vậy.
Đối với anh, cô lộ ra một loại khinh thường.
Sau khi hôn, ánh mắt của anh kinh loạn, đôi mắt cô lạnh như băng:
“Buông tôi ra!”
Cô đã tâm chết, đối với anh không còn lưu luyến.
Một khắc này, cô cầm con dao nhẹ vuốt, thanh âm rất nhẹ nói:
“Ngày mai, nếu có tin xấu đăng báo. Cố Duy, tôi sẽ xuống đó cùng con gái!”
Trong lời nói kiên định, làm Cố Duy phát lạnh run rẩy.
Ai nói Đông gia Thất tiểu thư mềm mại, cô gái này đủ nhẫn tâm, tuyệt không ít hơn anh.
Trầm mặc, Cố Duy mở khóa.
Cô không có lập tức chạy đi, mà là ánh mắt trống rỗng nhìn ánh sáng xanh tươi của mặt hồ trước mặt, cuối cùng nói một câu:
“Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, chúng ta đừng gặp lại. Cố Duy, sau này mong anh đừng đến làm phiền tôi, không có ý nghĩa.”
Cô xuống xe, lẳng lặng đi trở về, váy dài bồng bềnh giống như hợp cùng phong cảnh nơi đây.
Nhưng nơi này, đã không thuộc về anh.
Cố Duy đứng ở bên cạnh xe, nhìn cô từng bước từng bước đi xa, rời xa thế giới của anh —
Lòng của anh, có cảm giác như xé rách.
Làm gì mới có thể bù đắp cho cô đây?
Anh nhìn lên trời.
Trời không trả lời.
Đường lớn, Đông Lôi gọi điện thoại cho Tiểu Khổng.
Tiểu Khổng thở dài một hơi nói: “Nếu phu nhân không liên lạc với tôi, có thể tôi đã báo cáo với phó Thủ tướng.”
Trong chốc lát, Đông Lôi ngồi trên tảng đá ở ven đường tảng đá lặng chờ Tiểu Khổng.
Hai ba mươi phút sau, Tiểu Khổng tìm được cô, đưa cô về nội thành.
Một đường, cô nhắm mắt, cái gì cũng không nói, lộ ra bình tĩnh khác thường.
Trở lại nhà trọ Hoàng gia, cô không lên tiếng, ngã đầu đi nằm ngủ, uồn rượu khiến cô ngủ rất say.
Chạng vạng tối, cô bị chuông điện thoại đánh thức, là Thần Huống gọi tới, nói với cô:
“Buổi tối có một buổi xã giao, phải dự họp, không có thể cùng đi ăn tối với em rồi.”
Ngược lại cô nặng nề thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:
“Vậy lần sau đi!”
Thần Huống ngay sau đó lại hỏi: “Buổi chiều xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô biết rõ Tiểu Khổng nhất định sẽ đem việc này nói với anh.
Anh sẽ biết, là chuyện trong dự liệu.
Cô suy nghĩ một chút, nói:
“Không có việc gì. Anh ta nổi điên. Về sau sẽ không gặp lại. Một lần cuối cùng.”
“Em có sao không?”
Anh quan tâm hỏi.
“Em rất khỏe!”
Tình cũ cũng đã bị cô hoàn toàn chặt đứt.
“Vậy là tốt rồi!”
Thần Huống không có hỏi, giọng nói kia, thêm nữa giống như giống như trưởng bối lo lắng cho vãn bối. Đang xác định vãn bối vô sự liền yên lòng.
Đối với chuyện cô gặp chồng trước, anh không tức giận.
Thái độ là tương đối tha thứ đấy.
Kiểu tha thứ này, lộ ra một loại tín nhiệm, làm cho trong lòng cô cảm động mà lại an tâm.
Thần Huống rất bận, hai người vội vàng nói trong chốc lát lời nói, liền cúp máy.
Bữa tối ở nhà ăn, cùng mẹ nói chuyện.
Mẹ không muốn hỏi tới Cố Duy, chỉ hỏi chụp ảnh như thế nào.
Cô nói không có chụp, mà đi chơi với bạn.
Mẹ lại hỏi trò chuyện gì.
Cô nói lại vài ý.
Mẹ nghe được PHỐC một tiếng cười.
Cuối cùng mẹ vuốt đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Thần Huống giống như có một người bên ngoài. Cố định một cái, thân tín bên cạnh cậu ấy đều nhận ra người nọ. Đã nhiều năm rồi. Lúc trước mẹ hỏi cậu ấy, cậu ấy nói đã xử lý sạch sẽ.”
Đông Lôi kinh ngạc, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Lúc trước anh là độc thân. Cần giải quyết vấn đề sinh lý, rất bình thường.
Cô không có ghen ghét, cũng sẽ không ghen ghét.
Rất bình tĩnh đã tiếp nhận tình huống như vậy.
Chẳng qua, theo tình huống như vậy, cô có thể nhận được một tin tức: trên sinh lý người đàn ông đó khẳng định không có vấn đề. Bên ngoài đủ loại nói này kia cũng chỉ là tung tin đồn nhảm.
Buổi tối, Đông Lôi ngủ trễ, xem một bộ phim — tình yêu bi kịch, phần cuối.
Mười hai giờ, cô vuốt ánh mắt sung đỏ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tắt đèn, một ác mộng quấn cả người cô.
Cô mơ tới Cố Duy hung thần ác sát bổ nhào về cô, không cho phép cô gả cho Thần Huống, anh ta muốn cưỡng bức cô, cô kinh ngạc rối loạn, kêu to cứu mạng.
Rồi cô thấy Thần Huống, anh nói cô đừng sợ.
Cô gật đầu, an lòng.
Anh lại đột nhiên hôn lên môi cô, từng nụ hôn cuồng dã rơi xuống, còn xé rách quần áo của cô.
Giọng cô run lẩy bẩy cầu anh:
“Anh Thần, không nên như vậy!”
Anh lại dùng giọng nói lãnh khốc nhắc nhở cô:
“Lôi Lôi, đây là nghĩa vụ vợ chồng...”
Cô nhớ tới những lời nói của bạn học, nghĩ tới Thần Huống là to con, nóng nảy, sợ hãi hỏi:
“Nghĩa vụ vợ chồng có thể không thực hiện hay không.. Chúng ta có thể chỉ sống trên danh nghĩa vợ chồng...”
Thần Huống cười lạnh: “Trên danh nghĩa vợ chồng? Em nghĩ thực ngây thơ!”
Anh vô tình động thân, liền đâm thẳng vào trong người cô.
Không bao lâu nữa, cô sẽ sống cùng với một người xa lạ, căn phòng lạ lẫm, mà vợ chồng cùng phòng, cùng gối mà ngủ, cô cũng không trốn thoát khỏi nghĩa vụ, đến lúc đó, cô phải đối mặt như thế nào.
Sợ hãi!
Cô cào cào tóc, tâm như tro tàn, đột nhiên có chập chờn.
Nam nữ hoan ái, cô không phải chưa trải qua, cô rất có cảm giác với Cô Duy. Nhưng sau này, đối tượng thay đổi, người đàn ông kia, quá lạ lẫm, tâm lý của cô trên căn bản không có cách tiếp nhận thân mật như vậy với người khác..
Ngày hôm sau, Đông Lôi cũng không có đi đâu, cầm lấy tài liệu học, chưa phát giác ra thời gian vô cùng nhanh.
Trong lúc này, chỉ nghe được điện thoại của Thần Huống, anh hẹn cô ra ngoài ăn tối. Cô không có lý do gì cự tuyệt. Người đàn ông kia, cô cần phải thích ứng.
Buổi chiều, trong phòng đọc sách, cô đang ngủ thì mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh có một người đọc sách, nhìn kỹ một chút, là Thần Huống đang cầm một quyển sách. Trên người cô vẫn đang đắp một cái chăn mỏng. Hiển nhiên là anh che lên giúp cô.
"Tại sao không gọi em dậy?"
Cô vội vàng ngồi thẳng, sửa sang một chút.
"Không sao!"
Anh duỗi cái lưng mệt mỏi, cả người thoải mái, mặc một áo sơmi màu gỉ sét, cả người ung dung:
"Anh cũng vừa đến. Ngủ đủ rồi hả?"
Ánh mắt dò xét quét qua, không kiêng nể gì cả.
"Ừ, em đi thay quần áo."
Cô đứng lên, không muốn đối diện với ánh mắt của anh.
Anh cũng đứng lên.
"Chờ một chút, nói cho em nghe một chuyện để em chuẩn bị!"
"A!"
"Hôm nay người nhà bên anh nghĩ lễ. Hàng năm ngày hôm nay, đều tụ tập một chỗ. Lúc trước anh đã quên. Mẹ vừa gọi điện thoại tới đây nhắc nhở. Ngày mai anh cũng có việc phải xử lý ở đó. Vì vậy bây giờ chúng ta cùng bay qua bên kia."
Đông Lôi nghe liền ngẩn ngơ, phải đi Thần gia, lúc trước không phải chưa từng đi. Chẳng qua là lúc ấy, cô còn nhỏ, không có quan hệ như vậy với Thần Huống: Chẳng qua là lấy thân phận em gái Đông Đình Phong đi theo. Bây giờ thân phận này...
"Nhất định phải đi sao? Chúng ta còn chưa kết hôn!"
Cô do dự.
"Đăng ký rồi, coi như là kết hôn! Phải đi!"
Giọng nói của anh, không chút thương lượng.
Cô bất đắc dĩ, đành phải thay quần áo, hơn nữa còn lấy theo vài bộ, tâm tình lo sợ bất an, lần này đi đến Thần gia, ai biết sẽ gặp phải chuyện gì?
Anh cảm thấy sự bất an của cô: "Đừng khẩn trương, Thần gia cũng giống như Đông gia, mọi người rất hòa nhã, cũng không phải em chưa từng đi.”
Lên Máy bay, anh sắp xếp chỗ ngồi cho cô, để cô đeo tai nghe nói:
"Ngủ một giấc đi..."
Còn anh thì ở bên cạnh xử lý công việc.
Đông Đô, khu nhà Thần gia, diện tích khá lớn, có lịch sử trăm năm, chỗ vùng ngoại thành, có núi có nước, phong cảnh yên tĩnh, xây dựng ven sông.
Đương nhiên, không bằng Đông viên, lịch sử cũng lâu đời như Đông viên, nhưng hơn hẳn ở phần cổ kính. Một phòng ốc, mang theo kiến trúc đặc sắc của thành phố Đông Ngải. Gỗ đá tạo thành. Lấy đá làm vách tường, lấy cây làm đỉnh. Bốn phía hợp viện.
Thần gia có bảy sân lớn, lấy hình nửa vòng tròn vòng quanh chủ viện.
Thần lão gia Thần Vạn Niên là con trai độc nhất, sinh ra ba đứa con trai một gái, con trai trưởng Thần Nghiễn, dưới gối sinh ra một đứa con, ở viện số 1, Thần Huống lần thứ nhất kết hôn, dời từ viện 1, tiến vào viện số 4.
Con gái thứ Thần Mô, sinh ra một nam một nữ, ở viện số 2, con gái Thần Phương Phỉ đã lập gia đình, con trai Thần Sướng, bây giờ là quân nhân, chưa lập gia đình.
Con gái Thần San, sinh hai đứa con trai.
Lão tứ Thần Tham, có hai con trai, con trai trưởng, Thần Vũ, con thứ Thần Thản, ở viện số ba...
Thần Vạn Niên tổng cộng có năm cháu trai, hai cháu ngoại, theo llớn nhỏ, thứ tự là:
Trưởng tôn: Thần Huống, ba mươi lăm tuổi, tuổi mụ ba mươi sáu;
Cháu gái: Thần Phương Phỉ, ba mươi hai tuổi;
Cháu trai thứ ba: Thần Sướng, hai mươi tám tuổi;
Cháu trai thứ tư: Thần Vũ, hai mươi bảy tuổi;
Thứ năm: Thần Thản, hai mươi ba tuổi.
Cháu ngoại trai: Ninh Tuyển, ba mươi tuổi.
Cháu ngoại gái: Ninh kiều, hai mươi sáu tuổi.
Trong đời cháu này, ngoại trừ Thần Huống kết hôn qua, đã có một đứa con, những người khác đều không kết hôn.
Chiếu theo quy củ Thần gia, người chưa lập gia đình đều ở cùng một viện với cha mẹ. Đã kết hôn, người nhà sẽ chuẩn bị cho vợ chồng tân hôn một sân viện sống một mình.
Viện số 4 vốn là chỗ ở sau khi kết hôn của Thần Huống, mười một năm trước đã sắp xếp môt lần.
Bất quá, sau khi Thần Huống kết hôn, thời gian ở chỗ này trước sau cộng lại, cũng không vượt qua nửa tháng.
Âu Diên cảm thấy lần này con trai tái hôn, nếu đem phòng cưới sắp xếp ở chỗ này thật không ổn, dù sao vợ trước Thần Huống ở chỗ này gần sáu bảy năm.
Hơn nữa, con trai Thần Huống, Thần Đốc cho tới nay vẫn ở lại đây.
Vì vậy, bà vốn định chuẩn bị viện số 5 cho con trai.
Mấy ngày nay, bà cẩn thận suy nghĩ, liền sửa sang lại nội viện của mình cho con trai con dâu ở tạm. Cũng không thể để cho con dâu mới đi ngủ trên cái giường mà vợ trước đã ngủ qua cùng chồng mình!
Không thích hợp.
Giường, dù sao cũng phải đổi.
Thân là phụ nữ, chỉ cần vừa nghĩ mình và người phụ nữ khác chung một chồng, cùng ngủ trên cái giường lớn, nghĩ sao cũng thấy nổi da gà.
Dù rơi xuống trên người ai, đều không thoải mái.
Hôm nay chủ nhật, Âu Diên hưng phấn gọi dì Mã tới, cùng sắp xếp lại căn phòng khi còn bé của Thần Huống.
Dì Mã là từ nhỏ nhìn Thần Huống lớn lên, cảm tình với Thần gia vô cùng thâm hậu. Dì Mã không thể sinh dưỡng, nhiều năm như luôn chăm sóc Thần Huống như con ruột, nghe Tiểu Huống lại kết hôn, cao hứng, mới mặc kệ con gái người ta là mấy lần kết hôn, trong mắt bà, chỉ cần Tiểu Huống cảm thấy phù hợp vậy tất cả đều vui vẻ.
Bà vừa sắp xếp vừa nhìn Âu Diên nói: "Khó tránh ngày mai người nhà đều đến hết... trong nhà cần có thêm cháu trai nhỏ..."
Âu Diên nghe cười nói: "Thật đúng như vậy, tôi cùng chồng cũng rất bận rộn..."
"Nhất định phải có thêm nhất định phải có thêm."
Mấy người bên đây vừa nói chuyện vừa sắp xếp, trên máy bay, Đông Lôi đánh cái hắt xì, trên lưng từng đợt sợ hãi.
Thần Huống dẫn Đông Lôi đi vào Thần gia lúc bốn giờ, ánh nắng chiều dần dần lắng xuống, ánh sáng chiếu đến Thần gia, cây liễu chập chờn, hương hoa từng đợt truyền tới.
Xuống xe, Thần Huống liền thấy mẹ và em họ Thần Phương Phỉ đứng ở đó bên cạnh chờ họ, còn dì Mã đang tò mò đánh giá.
"Mẹ, Phương Phỉ, Mã thẩm... Mọi người? Những người khác đâu?"
Thần Huống xuống xe, liền mở cửa xe giúp Đông Lôi, cùng cô một trước một sau đi lên.
"Bác hai cùng ông nội đi cầu phúc rồi, những người khác đang đá bóng! Mẹ không có nói cho bọn họ biết. Sợ vợ con không được tự nhiên."
Thần Phương Phỉ cười cười, đón lời nói:
"Thần Sướng lấy theo mấy đồ chơi tới đây, bên kia đang náo nhiệt lắm!"
Cô nhìn sang Đông Lôi không nói gì, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Cũng vậy, đổi lại là ai cũng sẽ không tự nhiên.
"Mệt không! Đi, mẹ dẫn hai con về phòng, con trai, con đi sân bóng bên kia xem một chút đi... May mắn chỉ là mới chơi, con có thể đá hai vòng... Mẹ dẫn tiểu Lôi đi trước..."
Thần Huống nhẹ gật đầu, quay đầu nhìn Đông Lôi:
"Anh đến đó một lát. Lôi Lôi, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, một lát anh đến tìm em..."
Nói rồi liền đi.
Đông Lôi nhìn người đàn ông đang đi về phía đông, muốn gọi, cuối cùng không có gọi.
Sao anh lại ném cô ở đây chứ, hazzz, Thần Phương Phỉ nói chuyện lợi hại như vậy, sợ là phải nghe cô ta tâm sự roiof.
Da đầu của cô bắt đầu run lên...
"Đi thôi!"
Thần Phương Phỉ cười cười nhìn Đông Lôi, nhìn qua giống như hiền lành.
Còn dì Mã luôn chú ý cô, nói với Âu Diên:
"Con bé lớn lên thật xinh, gien tốt, về sau em bé nhất định cũng xinh đẹp."
Thần Phương Phỉ nghe bật cười: "Dì Mã, dì nghĩ thật sự là xa!"
"Không có xa hay không, chỉ cần họ cố gắng sẽ có thôi... đứa nhỏ Thần gia đều trưởng thành... Chúng ta cũng già rồi..."
Dì Mã nói, khiến hai gò má Đông Lôi phát sốt.
Trên đường đi, Âu Diên luôn kéo tay Đông Lôi, giới thiệu bố cục trong nhà cho cô biết.
Thần Phương Phỉ cũng không nói chuyện, chỉ lo cười.
Một nhóm ba người dẫn Đông Lôi vào căn nhà nhỏ phía Đông Sương.
Căn phòng rất lớn, ngăn thành ba gian, phân biệt là thư phòng, phòng ngủ, phòng tắm rửa...
Phía trước sân đầy hoa, đình sau có một bể bơi, nước chảy ào ào...
Trong thư phòng đều là sách quân sự, căn phòng đầy vẻ nam tính, giường cũ... Sửa sang lại sạch sẽ hơn..
Nhìn cái giường này, da đầu cô có chút run lên.
Size giường thật là lớn, đủ ba người ngủ, ít nhất hai người còn muốn rộng, trên giường đặt một cặp gối.
Đột nhiên cô nghỉ tới buổi tối hôm nay, cô nhất định phải ngủ chung giường chung gối với anh sao?
Nghĩ đến vấn đề này, cô liền xoắn xuýt a...
Hôm nay, thật sự không nên tới đấy, nhưng không tới, trên tình trên lý lại không thể nào nói được, hoặc là cô nên xảo trá một chút, trực tiếp giả bộ bệnh, cô có thể ở nhà không đi cùng anh đến đây.
Bên cạnh, Âu Diên luôn quan sát con dâu nhỏ này, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Đứa nhỏ này không giống vợ trước của Tiểu Huống, tính thích ứng mạnh mẽ, miệng cũng ngọt, đương nhiên, cô gái kia có một năng lực siêu quần người. Đáng tiếc Tiểu Huống với con bé không hợp ý nhau.
Còn người trước mặt, vẫn giống như một đứa bé, thật không biết con trai nhìn trúng cái gì đây.
Có lẽ nói nhìn trúng là giả, đơn giản là cô là em gái Cẩn Chi.
Bà biết rõ con trai và Cẩn Chi thân nhau như anh em ruột, lúc này Cẩn Chi gặp chuyện không may, con mình cũng đã máy ngày không ngủ.
Đông Lôi gặp chuyện không may, anh cũng tận tâm giúp đỡ.
Nhân sinh hậu thế, tri kỷ khó cầu.
Đối với con trai, Cẩn Chi là tri kỷ.
Nhưng mà, sao nó có thể xem nhẹ cuộc sống hôn nhân mà tùy tiện kết hôn đây.
Cùng Âu Diên xem ra, cô vợ nhỏ NÀY có thể đi vào cửa, toàn bộ dựa vào cô có một anh trai phi thường, cùng với yêu thích của con trai thật sự không có nhiều quan hệ.
Dù sao, mặc kệ như thế nào, bà cũng không nghĩ ra con trai sẽ để ý cô gái nhỏ như vậy...
"Tiểu Lôi, đây là chỗ ở trước kia của Tiểu Huống. Từ lúc tám tuổi, nó liền ở đây đến khi trưởng thành. Lúc bình thường, trừ lúc nó cho phép dì Mã vào quét dọn, thì không cho bất cứ ai bước vào. Ngay cả mẹ của Tiểu Đốc cũng không được vào. Tất cả ở đây, vẫn bố trí giống như lúc nó còn nhỏ. Có lẽ có chút cổ xưa rồi. Nhưng mà đều bảo tồn tốt, cũng sạch sẽ, con ở đây trước mấy người, phòng mới bên kia mẹ đang lắp đặt thiết bị cho con rồi."
Đông Lôi hồi thần lại, nghĩ thầm, người kia tính khí thật sự là cổ quái. Sao không cho người ta bước vào chứ?
Cô vẫn nhìn, ở đây khí thế mười phần, bố cục rất cứng, làm cho cô có cảm giác không hợp.
Azz, cho tới bây giờ cô và người đàn ông kia vẫn không hợp nhau.
"Dạ, cám ơn... Mẹ..."
Chữ "Mẹ" này đầu lưỡi của cô đảo vài vòng mới nói ra, không được tự nhiên a, cô thấy Thần Phương Phỉ nhìn cô giống như cười mà không phải cười.
"Khách khí cái gì!"
Âu Diên vỗ vỗ tay của cô:
"Con lại đây ngồi một chút, lát nữa con trai lại, mẹ kêu Thần Huống dẫn con đi lạy tổ tiên rồi ăn cơm... Tiểu Phỉ a, chúng ta đi xem phòng bếp sắp xếp thế nào?"
"Mợ, mợ và dì Mã đi trước, chị dâu nhỏ mới tới, con nói chuyện giải buồn với chị cũng tốt..."
Thần Phương Phỉ không có ý tứ rời đi, cười đến dịu dàng, không giống như người lạnh lùng như năm trước.
Hoặc là ở trước mặt người nhà, tính tình của cô sẽ giảm bớt một chút.
"Cũng tốt!"
Âu Diên gật đầu, trước khi đi mỉm cười lại dặn dò một câu:
"Tiểu Phỉ a, vợ nhỏ của anh họ con rất sợ người lạ, tuổi con còn nhiều hơn nó, phải chăm sóc con bé tốt một chút, con dâu mới, không quen lắm..."
Ý bảo vệ rất rõ ràng.
Thần Phương Phỉ hơi cười, nghiêng đầu trong nháy mắt:
"Ơ, mợ, người đây là sợ con ăn tươi chị ấy sao?"
"Coi con nói chuyện kìa, còn tưởng là thực sự để ý không buông tha người ta. Một người không nghe theo, là có thể đem người ta ăn..."
Âu Diên nửa thật nửa giả trêu ghẹo.
"Nói cái gì, mợ à, con là loại người vậy sao? Không nhìn tăng diện cũng phải nhìn phật diện. Nếu con dám đắc tội chị dâu mới, anh họ sẽ tìm con tính sổ đấy..."
"Biết rõ là tốt rồi!"
Âu Diên cười cùng dì Mã rời đi, thuận tiện đóng cửa.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, trong không khí mùi vị trứng muối đang lẳng lặng chảy xuôi, ánh chiều tà từ cửa phía tây chiếu vào, tuy nói rất nhiều năm không có ở người, nhưng cũng không có mùi nấm mốc...
Thần Phương Phỉ rót cho Đông Lôi một ly trà:
"Đừng câu nệ, trước lạ sau quen... Nơi đây rất nhanh chính là nhà của cô rồi. Tôi nói, cũng không phải người xa lạ, ngược lại còn khách khi. Ồi, ngồi nha!"
"Chị Phương Phỉ!"
Đông Lôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Lúc đó, cũng làm cho Thần Phương Phỉ nở nụ cười, theo như tuổi tác nói, gọi như vậy, cô gánh chịu nổi, thế nhưng...
"Có phải nhìn thấy tôi rất không thoải mái?"
Thần Phương Phỉ ngồi vào bên cạnh cô.
Đông Lôi không nói, trong lòng quả thật không được tự nhiên đấy.
"Dù không thoải mái, coo cũng phải quen. Tôi cũng thật sự là không nghĩ tới, một ngày kia còn phải kết thân cùng cô..."
Thần Phương Phỉ thổi trà, câu nói cuối cùng là một câu mơ hồ thở dài.
Đông Lôi cũng không nghĩ tới, nhân sinh như bàn cờ, rõ ràng bị cô phá thành rối loạn như vậy rồi...
Thần Phương Phỉ lại cười:
"Hiện tại, nói theo bối phận, tôi phải đàng hoàng kêu cô một tiếng chị dâu. Mười tháng trước, tôi còn tưởng rằng cô có khả năng làm em dâu năm của tôi... Thế sự thật sự là khó lường, lúc này anh họ trượng nghĩa lấy cô, thật sự là chọc mọi người rớt mắt."
Cũng không phải!
Cô nằm mơ cũng không có ngờ tới, ly hôn không có mấy tháng, bản thân gặp lại lần nữa tái hôn, gả cho một người đàn ông như vậy.
Lúc trước, cô nghe Thần Huống đề nghị, cả người liền sợ ngây người...
"Đông Lôi!"
Thần Phương Phỉ nghiêm mặt kêu một tiếng.
Đông Lôi đành phải ngoái đầu nhìn cô ta: "Cái gì?"
"Tôi có lới muốn nói với cô!"
"Chị cứ nói!"
Cô ngồi xuống. Rất thục nữ.
Thần Phương Phỉ nhìn:
"Thật sự tôi có rất nhiều bất mãn với cô. Nhưng cô cũng hiểu rõ.
Dù tôi không hài lòng thế nào, tóm lại anh của tôi vẫn cưới cô rồi.
"Bây giờ tôi cũng không trông chờ gì ở cô, chỉ hy vọng cô có thể quy củ mà làm một Thần phu nhân thật tốt, sau này, đừng bôi đen mặt của anh họ..."
Nói đến đây lúc, cô người lại, trầm giọng nói ra:
“Ít dính tới những chuyện không sạch sẽ. Cái này là quan tọng nhất!"
Sau đó, nhìn cô còn nói:
"Cô cùng Cố Duy cũng đã khoảng cách rồi, sau này đừng có ngó ý còn vươn tơ lòng... Ngày đó trong tiệm áo cưới Trân Ái, chuyện xảy ra trong lầu, tốt nhất đừng xảy ra một lần nữa. Anh của tôi có thân phận gì, những chuyện mất mặt như vậy nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy, cô sẽ khiến anh tôi phải đối mặt với người ngoài như thế nào..."
Nói lời này, mang theo đầy dao gâm, vẻ mặt cũng thay đổi.
Vẻ mặt Đông Lôi trắng bệch, hô hấp cũng theo xiết chặt, cảm thấy buồn bực: Chuyện xảy ra trong lầu Trân Ái, sao cô ta lại biết rõ?
Thần Phương Phỉ giơ tay lên lấy ra một tấm hình đưa cô nhìn:
Đông Lôi mặc áo cưới, đứng ở trước gương, Cố Duy dùng hai chân chăm chú ngăn chân của cô, đặt cả người trên người cô, một tay vịn đầu của cô, một tay ôm chặt eo của cô, nghiêng đầu, chính là đang hôn cô...
Không!
Ngày đó, anh không có hôn cô.
Nhưng dù không có hôn cô, chỉ cần nhìn tư thế như vậy của hai người, liền đủ làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Đôi mắt cô trợn tròn.
Xong đời, chuyện này không có lời nói rõ...
Lúc này, Thần Phương Phỉ lại nói một câu: "Nếu tôi đưa mấy tấm ảnh này cho anh họ xem, cô cảm thấy anh ấy có thất vọng về cô hay không?"
Khẳng định rất đau lòng thất vọng đi!
Cô đã là vợ trên pháp luật của anh, nếu ảnh này lộ ra ngoài, không thể nghi ngờ chính là để anh bị cắm sừng.
Là đàn ông ai cũng không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy, vì vậy, anh mới có thể cùng vợ trước ly hôn; bây giờ, nếu chuyện này lại lọt ra ngoài, lấy địa vị chính trị của Thần Huống hôm nay, thật là một chuyện khiến anh mất thể diện.
Đông Lôi cũng có chút chột dạ vì chuyện này.
"Đây là do một người bạn của tôi ở trong làu Trân Ái vô tình chụp được, cô ấy gửi cho tôi trước, kêu tôi khuyên anh của mình: Hôn nhân này không thể kết. Thật mất mặt.
"Chính cô xem một chút đi, nếu loạt ảnh chọa này bị đưa ra ngoài, bị người ta truyền đến trên internet, cô nói xem sẽ bị rắc rối như thế nào."
Thần Phương Phỉ trực tiếp hỏi: "Đông Lôi, cô có thể cho tôi một câu trả lời hợp lý về chuyện này không?"
Đông Lôi cúi đầu, nhìn hoa văn trên váy, hoa được thêu nổi, mặt ngoài giống như hoa, trên thực tế thì không phải như vậy..
Mắt người có khi cũng sẽ bị giả tưởng bên ngoài mê hoặc.
"Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Nó xảy ra quá đột ngột. Cũng là vấn đề về góc độ."
Cô nhẹ nhàng nói:
"Nếu như chị Phương Phỉ cho rằng em đang nói dối, em không phải nói. Con cháu Đông gia đều rất chú trọng đến đạo đức tu dưỡng."
Giọng nói mềm mại, nhưng phân lượng trong lời nói cũng có đủ, cô lấy danh dự trăm năm của Đông gia để chứng minh mình trong sạch, chỉ vì nói rõ một vấn đề, bề ngoài không nhất định là thật.
Thái độ của Thần Phương Phỉ có chút hòa hoãn, gật đầu
"Rất tốt, tôi tin nó là chuyện ngoài ý muốn cô không ngăn kịp. Đông Lôi, tôi là một người yêu ghét rõ ràng. Hôm nay, đã nói những lời này ra, sau này, nếu để tôi thấy chuyện như vậy hoặc cô cùng người kia gặp nhau, thực xin lỗi, tôi không nói hai lời sẽ bước lên tát vào mặt cô. Cô nghe rõ chứ?"
Cuối cùng, giọng nói kia lại mang theo chút uy hiếp.
Đông Lôi đuối lý bị khiển trách đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
"Tốt rồi, cô cũng làm dáng vẻ như cô vợ bé, thật giống như tôi đang khi dễ cô không bằng. Tôi cũng hiểu rõ cô, Đông gia Thất tiểu thư, miệng cũng rất lợi hại. Hôm nay tôi nói trắng ra, cũng đơn giản là hy vọng cô có thể sống tốt bên cạnh anh họ của tôi. Tôi kính trọng anh của mình cũng giống như cô kính trọng anh mình. Tôi hy vọng chị dâu tôi là một người một lòng một dạ vì anh, dù anh không có ở đây vẫn có thể chia sẽ mọi chuyện với anh, ít nhất thì cũng là một người phụ nữ tuân thủ bổn phận, có thể trở thành vợ hiền nội trợ của anh ấy, mà không phải luôn cản trở anh ấy. Ném mặt mũi anh ấy ra ngoài đường.
"Trước kia, tôi thật thích mẹ của Tiểu Đốc. Cô ấy cũng là người có tình có nghĩa, nhưng cô ấy không hăng hái tranh giành, không nhận được trái tim người đàn ông của mình, liền chạy theo người đàn ông khác!
"Đúng, tôi thừa nhận anh tôi cũng có chỗ không tốt. Nhưng ít nhất anh ấy không có chuyện lăng nhăng bên ngoài khi đã có vợ... Nếu cô không hợp ý, có lẽ có thể ly hôn tái giá. Hôn nhân đầu bị vợ ngoại tình, để Thần gia mất mặt, quá thiếu đạo đức.
"Đông Lôi, tôi cho ngươi biết, chuyện thiếu đạo đức nên ít làm. Anh tôi lấy cô, chủ yếu là muốn giúp Đông gia của mấy người, chuyện lấy oán trả ơn, nếu cô muốn làm, Thần Đông hai nhà cũng không có vui vẻ gì..."
Giọng nói kia rất hung ác.
Thần Phương Phỉ không hổ là con cháu Thần gia, lợi hại.
Đông Lôi nhẹ gật đầu:
"Chị Phương Phỉ, em không có ý gì, chỉ nói một câu."
"Ừ, cô nói, tôi nghe..."
Cô ta nghiêng dựa, ánh mắt dò xét nhiều thêm chút thưởng thức —
Mấy cô gái nhỏ có vẻ trấn định ít thấy, cô ấy giống anh hai của mình...
Cô gái nhỏ nếu bình thường nếu bị cô nói như vậy sẽ nắm tóc, hung hăng nói lại hoặc khóc la om sòm nhưng cô không có...
Ừ, có ý tứ a...
"Yêu em, em luôn kính trọng quý mến, làm tổn thương em, chỉ nhận được sự hận thù từ em. Nguời Đông gia tri ân đồ báo (*có ơn tất báo)."
Lời này đủ áp súc.
"Vậy là tốt rồi."
Thần Phương Phỉ quá mức thoả mãn.
"Gả cho anh Thần, em cũng ngoài ý muốn. Chuyện cho tới bây giờ, thẳng thắn nói, em vẫn không biết làm thế nào, nhưng em sẽ không làm chuyện nhục mặt anh ấy, sau này sẽ yêu thương kính trọng anh ấy. Điểm này, chị có thể yên tâm."
Đông Lôi nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên định.
"Chỉ mong cô nói được làm được!"
Ở trước mặt cô ấy, Thần Phương Phỉ xóa bỏ ảnh chụp, trong lòng thì nghĩ— Cố Duy hình như chưa dứt tình với Đông Lôi...
Chỉ mong sau này bọn họ sẽ không như tro tàn lại cháy mới tốt...
@by txiuqw4