Thời gian qua có chút mơ màng, một ngày một ngày lặng yên rồi biến mất.
Sau ngày cúng tổ tiên, Đông Lôi cùng Thần Huống chỉ gặp qua một lần, người đàn ông này, quá mức bận rộn, mỗi ngày gần như không có thời gian.
Mà cô rất rảnh rỗi, cả ngày ở nhà đọc sách làm bài ghi chép khoa.
Trước khi kết hôn ba ngày, mẹ làm cho người ta dán chữ hỷ nổi trong nhà, Đông Lôi nhìn chữ đỏ au kia, cùng với cảnh sắc vui mừng trong viện, trong lòng có cảm giác không muốn xa rời đột nhiên liền càng nặng, mới ý thức được ngày mình sắp gả đi cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Cùng với ngày kết hôn tới gần, cô có chút lo lắng, sợ hãi hôn sự sẽ xảy ra biến hóa — ai biết Cố Duy có thể gây ra hành động kinh người gì đó hay không.
Vì thế, cô cố ý thay số điện thoại, số mới chỉ có người trong nhà còn có Thần Huống biết rõ.
Rốt cuộc, thời gian đã đến ngày hai mươi mốt tháng tư.
Ngày kết hôn, ông trời rất nể tình, là một ngày nắng ấm, bầu trời xanh thẳm như biển, chợt có sợi bông giống như đám mây lơ lửng ánh ở phía chân trời, ánh mặt trời đặc biệt sáng lạn, đem tâm tình tất cả mọi người đều chiếu lên ấm áp.
Hai nhà Thần Đông hôn lễ sắp xếp ở Đông Đô thành phố.
Thần gia có tác phong điệu thấp, hôn lễ làm cũng không long trọng, mở tiệc rượu bàn mấy cũng không nhiều, người tham gia đa số làthân nhân, đồng liêu đều là thân tín.
Nhà gái có tiệc rượu cùng Nam Phương bày cùng một chỗ, đều tại khách sạn Đông Đô lớn, khách cũng không coi là nhiều, miễn người đi dự tiệc đều là người thân thiết trong Đông Ngải Quốc và nhân vật có địa vị.
Đông Lôi ở bên trong khách sạn năm sao Đế Hào chờ xuất giá, Thần Huống lấy hai mươi bốn chiếc xe sang trọng với tư cách đón dâu, đội hình cũng không xa hoa, nhưng mà so với lần thứ nhất anh kết hôn, tuyệt đối khí thế không chỉ gấp ba gấp hai...
Mà toàn bộ quá trình hôn lễ, hai nhà Thần Đông đều không cho truyền thông theo dõi báo đạo.
Mặc vào áo cưới trắng như tuyết, che vải mỏng thêu hoa lên đầu, xô lần nữa đã trở thành tiêu điểm mọi người tập trung, không chỉ có bởi vì cô là con gái Đông gia, còn bởi vì cô gả cho một người đàn ông rất đặc biệt.
Ngày hôm nay, ông nội vô cùng vui mừng ôm cô, nói: “Lôi Lôi nhà ta nên gả cho một người đàn ông như vậy. Thần Huống rất tốt.”
Mắt mẹ cô đầy nước mắt, ở bên tai cô nói: “Lập gia đình, Lôi Lôi, lúc này phải hạnh phúc. Nếu không mẹ...”
Lúc anh trai Đông Tán che tấm vải mỏng lên đầu cô, hôn lên trán của cô, nói: “Lôi Lôi, Thần Huống không tệ, phải quý trọng...”
...
Cô lấy lòng thành kính, lắng nghe người thân dặn dò, tâm tình là khẩn trương, càng là bất an, đối với tương lai, ai biết như thế nào?
Chín giờ, có người gõ cửa phòng, chú rể và phù rể đang ở bên ngoài kêu la:
“Đón tân nương tử rồi, đón tân nương tử...”
Cô ngồi yên lặng, nhìn phù dâu nháo, phải khởi đầu tốt đẹp, một mảnh cười toe toét...
Về sau các cô thả người tiến đến, lễ phục kết hôn màu đen, nơ màu đỏ, túi khăn trắng như tuyết, đỏ trắng và hoa văn đan nhau nằm trước ngực, làm nổi bật người đàn ông ba mươi sáu tuổi này — không biết có phải bởi vì trang điểm hay không, kia vốn làn da ngăm đen tỏa sáng cũng trắng nõn không ít.
Hôm nay anh có chút không giống nhau, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng lãnh đạm, lại hiện ra ánh sáng như hòa
Loại này nhu hòa, đúng là ít thấy.
Anh bước đến, nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt nhìn trên mặt cô thật sâu, nóng bỏng làm choa hai tay cô đỏ lên.
Anh trầm thấp hỏi:
“Thần phu nhân, anh tới đón em rồi, chuẩn bị tốt để đi theo anh chưa?”
Lời này, giống như mang theo hai ý.
Cô mỉm cười:
“Thần tiên sinh, anh thì sao? Anh chuẩn bị để sống cùng với một người hay gây họa như em chưa?”
Anh cúi đầu sát vào, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói:
“Thần phu nhân, hoan nghênh đến gây sự!”
Trần ngập hơi thở đàn ông, thổi lọt vào tai cô, khiến cô ngưa ngứa mà rụt vai lại.
Ồ, sau cô nghe lời này có chút mùi vị xấu xa.
Cách một tầng lụa mỏng, cô giống như lọt vào sương mù, cảm thấy người đàn ông này đang làm chuyện xấu.
Vì vậ mặt cô đỏ hồng, ngực như đánh trống.
Đưa tay, cô đưa tay giao cho hắn —
Ngày hôm nay, thời gian qua vô cùng chậm rất chậm, cũng may tất cả tiến hành cũng rất thuận lợi.
Hành lễ, tuyên thệ, trao đổi nhẫn cưới, ở một câu cuối người điều khiển chương trình nói “Chú rể, có thể hôn môi cô dâu”, trong tiếng vỗ tay như sấm giữa trời quang của những những bạn thân, vải mỏng che trên đầu chậm rãi bị vén lên...mà bắt đầu, dáng người cao lớn tuấn rất đàn ông cúi đầu xuống, ở cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hôn lên môi của cô, mà nhẹ nhẹ cắn một cái, giống như muốn nuốt trọ môi cô.
Mặt của cô, xấu hổ vô cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại ca ca ngày xúa, tùy ý “Khi dễ” mình— bị cắn có một chút đau a!
“Thần phu nhân, về sau chỉ giáo nhiều hơn!”
“Thần tiên sinh, về sau mời chiếu cố nhiều!”
Cô dí dỏm đáp lại một câu.
Anh ngoắc một cái khóe môi, dường như cười nhẹ một tiếng.
Đúng, một khắc này, trong mắt của anh vô cùng vui vẻ —
Anh cưới cô, là vui mừng đấy.
Lúc trêu chọc cô dâu chú rể, Đông Lôi quả thực lúng túng một trận.
Thần Huống có một thuộc hạ, là không quân bộ đặc biệt hành động, đã kết hôn.
Người này tuyệt đối là người xấu!
Hôm nay, khi họ gần như sắp đến lúc động phòng, vỗ tay, đem chú ý của mọi người tất cả đều hấp dẫn đến.
Anh ta nói:
“Kết hôn nếu không nháo động phòng, vậy không gọi kết hôn. Các anh em, mấy người nói có đúng hay không...”
Mấy người lính cùng đi uống rượu nháo động phòng đồng thời lên tiếng biểu hiện đồng ý.
Lần đàu tiên Đông Loio kết hôn, bởi vì mang thai, Cố Gia không có cho náo, vì vậy, lần này, cô đối mặt này một đám người đàn ông la hét nói phải trêu chọc cô dâu chú rể thì có chút không ứng phó được.
Thần Huống rất bình tĩnh, anh sớm biết được mấy thuộc hạ này của anh, ngày hôm nay chắc chắn sẽ không buông tha bản thân, nhìn chung quanh một vòng hỏi:
“Mấy người muốn náo thế nào?”
Hướng Càn đứng ở trên một cái ghế, vóc dáng vừa cao lại cường tráng, trong phòng lộ ra đặc biệt bắt mắt, anh vuốt lòng bàn tay cười tủm tỉm nói:
“Ở chỗ này tôi có hai tiết mục. Tiết mục thứ nhất là đồng cam cộng khổ. Tiết mục thứ hai kêu ân ái không giới hạn. Chỉ cần hai người thuận lợi thông qua, mấy an hem chúng tôi liền rút lui, cam đoan sẽ không lại ở chỗ này cản trở đêm động phòng hoa chúc của hai người... Chúng tôi hiểu, *** một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng a...”
Lời này rước lấy một mảnh cười.
Trong tiếng cười, có người tò mò hỏi tới: “Thế nào là kêu đồng cam cộng khổ...”
Người đó kêu người khác lấy dùm một trái táo lại đây, nói:
“Đây có hai quả táo, bên trong thịt là ngọt, bên ngoài tầng vỏ này là chua, vừa mới bị thấm qua nước hoàng liên quỷ thần vô song. Quy tắc là như thế này, tôi cột hai quả này lên một dây thừng, sau đó thì sao, để cho hai người ngậm vào trong miệng, nhớ kỹ, mỗi người chỉ có thể ngậm một chút trong miệng, há miệng không thể ăn toàn bộ, chú rể cô dâu lấy một miếng trong miệng ăn, sau đó, đem một nửa khác đút cho đối phương ăn — trọng điểm, chỉ có thể dùng miệng uy.”
Tiếng nói hạ xuống, phía dưới có người bật cười, nói trắng ra là chính là muốn xem bọn họ thân mật mà thôi...
Ngay sau đó lại có người lại hỏi: “Còn ân ái không giới hạn?”
Hướng Càn lập tức giống như ảo thuật lấy ra hai trứng gà, rất nhỏ, dáng tươi cười xấu xa nói:
“Cái này gọi là trứng gà so, đây là trứng được gà đẻ đầu tiên, không xa lạ phải không, dùng sức nếu lớn một chút, này trứng cũng sẽ vỡ, da mỏng vô cùng. Quy tắc: Mời cô dâu đưa trứng gà này từ gấu quần bên trái lên ống quần của chú rể, xuyên qua đũng quần, di chuyển nó ra ngoài tơi ống quần bên phải, trong quá trình đó nếu nát, hoặc là tay run lên rớt xuống, vậy thì phải làm lại từ đàu... Ở trong quá trình này, chú rể có thể dùng một tay nắm tay cô dâu giúp đỡ dẫn dắt... Trò chơi này, ở quê chúng tôi, kêu là tục sờ trứng, tên có chút thấp kém, vì vậy, tôi liền cho nó sửa lại một cái tên: Ân ái không giới hạn.”
Sau khi nói xong, bên trong phòng lại là một trận ôm bụng cười.
Thần Huống thấy cô dâu của anh mặt đỏ lên hết rồi.
Sờ trứng...
Quần của anh, cũng không rộng lắm, muốn cho trứng thuận lợi thông qua đũng quần, tất sẽ đụng phải một đôi... trứng khác...
“Chúng ta có thể lựa chọn không tham gia không!”
Thần Huống thật sự không muốn làm khó người da mặt mỏng này.
“Đây tuyệt đối là không được, mọi người nói có đúng hay không a... Không nháo động phòng, không thể vĩnh kết đồng tâm đến già đầu bạc, nhất định phải nháo...”
“Đúng đúng đúng, chúng tôi phải trêu chọc cô dâu chú rể, không trêu chọc cô dâu chú rể, chúng tôi sẽ không đi...”
“Ừ, ừ, ừ, chúng tôi muốn xem đồng cam cộng khổ, chúng tôi muốn xem ân ái không giới hạn...”
Mỗi người ồn ào lên, hơn nữa còn vôc tay ầm lên.
“Chơi hay không?”
Thần Huống hỏi cúi đầu hổi cô dâu đang xấu hổ hận không thể tìm động đất chui xuống.
“Vui đùa một chút đi! Chỉ là vui vẻ thôi”
Đông Lôi còn chưa nói, mẹ chồng Âu Diên cười đến gần, ở bên tai cô nói nhỏ một câu:
“Nhìn một chút a, náo nhiệt như vậy, đừng để cho mọi người mất hứng...”
Cô nhìn bốn phía, đã là đâm lao phải theo lao, đành phải gật gật đầu.
Sau đó, Đông Lôi cảm giác mình hoàn toàn như bị người thao túng, chỉ có thể mặc cho tình thế từng bước một phát triển.
Trong một mảnh tiếng cười, táo đỏ bị treo lên, cô cùng Thần Huống đứng đối diện nhau, quả táo đang lắc lư ở trước mắt.
Cô kiễng chân, muốn cắn quả táo kia.
Nhưng người cầm dây thỉnh thoảng sẽ kéo quả táo lên, căn bản cắn không tới, ngược lại là đụng chạm môi anh mấy lần liên tiếp.
Môi vừa đụng, liền rước tới một trận tiếng cười, cười đến vẻ mặt cô tràn đầy màu đỏ xấu hổ.
Sau đó thật vất vả cắn được quả táo, sau đó ăn hết phân nữa một bước cuối cùng nhưng mà làm khó cô rồi, phải đem một nữa trong miệng đút cho chồng ăn mới tính hoàn thành, nhưng cô lại làm không đuợc...
Đang lúc cô do dự, người đàn ông cúi đầu xuống, bưng lấy mặt của cô, dán lên môi của cô, đưa một nửa kia trong miệng anh vào trong miệng cô, mà đem một nửa tỏng miệng cô lấy qua ăn.
Bốn phía tiếng vỗ tay ầm ầm, cô cảm giác mình gương mặt giống như nóng đến phát sốt.
Chóng mặt chóng măt, cô cảm giác anh nhìn cô mỉm cười, xem ra, rất hưởng thụ quá trình này...
Còn trò chời sờ trứng, càng là đùa hãi hùng khiếp vía.
Anh đứng đấy, cô nửa ngồi xuống, đem hai trứng để vào ống quần, cách vải vóc, cô nắm bắt trứng, một đường cẩn thận từng li từng tí di chuyển lên.
Tới chính giữa mấy lần trượt, cô sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.
Trên đường đi đi vẫn còn tính thuận lợi, bình an vô sự!
Nhưng chờ đến lúc giữa háng, cô thẹn thùng không dám hướng đầu kia sờ soạng...
Quần rất ôm, cô nhìn thẳng có thể sâu sắc cảm nhận được vật cứng rắn đó của đàn ông đang đội lên...
Khuôn mặt cô đỏ bừng tới có thể nhỏ ra máu rồi.
Bên cạnh, còn có người cười hì hì kêu:
“Mau mau nhanh, di chuyển đi, mau di chuyển đi!”
“Chậc chậc chậc, cô dâu ngượng ngùng, chú rể còn không đưa tay giúp đỡ...”
“Hì hì hi, cẩn thận đụng sai trứng nha”
Cả đám cười ầm lên, làm sao lại hư hỏng như vậy...
Cô ngẩng đầu, đáng thương nhìn anh.
Có thể đừng chơi tiếp tục hay không...
Quá mất mặt...
“Nè nè, tư lệnh phu nhân, ba ngày tân hôn không nhiều không ít, trò chơi này, nếu như chơi, phải chơi đến cùng, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng đâu. tư lệnh của chúng tôi cho tới bây giờ chính là một người nói là làm...”
Hướng lữ trưởng híp mắt cười ngăn cản cô dâu cầu cứu chú rể, ý rất rõ ràng: Tư lệnh phu nhân, cô cũng không thể mới về nhà chồng khiến cho tư lệnh mất mặt...
Một bàn tay lớn cầm tay Đông Lôi:
“Từ từ sẽ đến. Coi họ không tồn tại...”
Đông Lôi im lặng trừng mắt.
Nói gì vậy?
Xem họ không tồn tại, cô có thể sờ đũng quần anh sao?
“Nâng, từng bước từng bước qua! Cẩn thận trợt xuống đi...”
Anh dạy cô.
Rốt cuộc Đông Lôi có thể buông tay ra, hai quả trứng kia, bị cô cùng anh nâng, sau đó, cô dùng tay kia chậm rãi hoạt động.
Lúc di chuyển, trong đũng quần lồi ra một cái lều nhỏ...
Hình ảnh kia, thật sự làm cho người ta mặt đỏ tai nóng.
Cô cẩn thận di chuyển, trái tim đều muốn từ trong lồng ngực bật ra...
Lúc này, có người xấu xa đụng phải cánh tay cô một cái, cô cả kinh, vội vàng lấy một tay cô nắm trứng.
Giờ khắc này, trong lòng bàn tay cảm nhận được chính là ba quả trứng, một thô sáp, hai quả mềm.
Người xấu bên cạnh từng người bật cười.
Có người buồn cười nhắc nhở: “Cẩn thận cẩn thận, đừng đụng sai trứng!”
Thần Huống lẳng lặng điểm danh: “Tiểu Đường, cậu đừng phá quá, cẩn thận lúc cậu kết hôn, tôi sẽ chỉnh chết cậu...”
Được kêu là Tiểu Đường vội vàng rụt trở về, liên tục khoát tay: “Đừng đừng đừng, đứng không vững không cẩn thận thôi...”
Khuôn mặt người nào đó hoàn toàn đỏ bừng.
Một khắc này, tay của cô, không nhịn được phát run.
Tốt lắm, lần thứ nhất đụng vào nơi riêng tư của chồng đúng mà còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Đừng khẩn trương, chậm rãi qua!”
Bên tai, Thần Huống nhẹ nhàng trấn an.
Cô gật đầu, cố bình tĩnh duy chuyển.
Về sau vô cùng thuận lợi, hai quả trứng hoàn hảo không tổn hao gì từ chân này vòng qua chân khác.
Sau đó, bọn họ làm ầm ĩ muốn ca hát, chọn chính là ca khúc tiếng anh 《 lòng ta như trước 》—
Tiếng anh củaThần Huống vô cùng êm tai, mà trình độ tiếng anh của Đông Lôi cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, hai người cao giọng mà hát, đúng là có ăn ý trước đó chưa từng, làm cho người vây xem từng người nghe được vỗ tay tán thưởng...
Mười giờ tối, người náo động phòng từng người cùng nhau rời đi, phòng thuộc về bọn họ mới rốt cuộc khôi phục lại bình tĩnh.
Đông Lôi ngồi ở trên ghế sa lon, kinh ngạc nhìn căn phòng xa lạ này, cảm giác những gì trải qua như giấc mơ, không chân thật như vậy...
“Hôm nay náo loạn cả ngày, có phải rất mệt hay không?”
Mẹ chồng cười đi tới.
“Có chút!”
Cô nhẹ nhàng nói.
“Mệt mỏi thì đi ngủ sớm một chút!”
Âu Diên vỗ vỗ vai của cô: “Trước khi ngủ thì lấy long nhãn hạt sen gì gì đó trên giường gom lại một cái, hai vợ chồng cùng một nhau gom rồi lấy ăn vào miệng!”
“Ừ!”
Cô gật đầu, nhìn mẹ chồng đi ra ngoài.
Lúc này, Thần Huống đưa khách về xong từ bên ngoài đi đến.
“Huống, nghỉ sớm chút.”
“Dạ!”
“Đúng rồi, trong ngăn kéo có chuẩn bị đồ tốt cho con. Còn có, từ sáng mai con cai thuốc cho mẹ...”
“Mẹ, người quản hơi quá Hàaa...!”
“Được rồi, đây là lần cuối cùng xen vào chuyện của con, sau này để cho vợ của con quản!”
Âu Diên cười đi ra ngoài:
“Nhớ kỹ đến đóng cửa!”
Đông Lôi đứng lên đưa tiễn, trong lòng thì nói: Muốn cô quản anh, có thể sao?
Âu Diên rời đi.
Phòng mới chỉ còn lại có hai vợ chồng bọn họ, ca khúc 《 lòng ta như trước 》 trong phòng lẳng lặng chảy xuôi, lại có cảm giác ấm áp vui vẻ.
“Tắm rửa đi! Gỡ trang sức xuống!”
Thần Huống đóng cửa trở về, đứng ở trước mặt cô, ánh mắt thật sâu, đụng đụng tóc của cô, xịt keo lên tóc có chút cứng rắn, trên mặt có trangg điểm, làm cô lộ ra quyến rũ động lòng người, lễ phục vừa người lửa đỏ phác hoạ đường cong của cô — lúc trước giống như anh nghe được có người khen một tiếng: dáng người cô dâu thật đẹp...
Đúng vậy, vợ của anh, đường cong rất quyến rũ.
“A!”
Cô đi về phía phòng tắm, chậm rãi tháo trang sức, tắm rửa, tẩy sạch sẽ từ trong ra ngoài, thơm phức...
Hôm nay lại là đêm động phòng hoa chúc...
Vốn nên vui vẻ, xấu hổ ngại ngùng, nhưng rơi xuống trên người cô, thành một chuyện phiền toái khiến da đầu cô tê dại.
Lúc đi ra, Đông Lôi thấy chồng đã ở một phòng tắm khác tắm xong, mặc trên người một áo ngủ màu trắng, trên tay đang đong đưa một ly rượu đỏ, trên tay cầm lấy một điện thoại nhìn xem, từng đợt âm thanh cười toe toét từ bên trong truyền tới — có chút quen tai.
Cô đi lên nhìn, có chút xấu hổ, lại là vừa vặn bị chụp được vẽ mặt sờ trứng.
“Này, không cho phép nhìn!”
Hình ảnh kia vừa vặn chụp được lúc cô chụp đúng ba trứng, trong video mặt cô dâu đỏ, bên cạnh cô dâu cũng đỏ mặt...
“Rất vui!”
Anh nghiêm trang mà nói.
“Tóm lại, đừng nhìn!”
Cô giật điện thoại qua, đem tắt video.
Anh hứng thú nhìn xem:
“Không mất mặt!”
“Rất mất mặt! cho tới bây giờ em không có mất mặt như vậy “
“Thì xem nó là tai nạn xấu hổ thôi, không bằng xem nó như là một loại trải nghiệm thú vị. Tâm tính rất quan trọng.”
Giọng nói trầm thấp, lộ ra ôn hòa mà mang theo chút dung túng.
Cô nho nhỏ nhớ tới, cũng đúng, mấy năm sau, quay đầu nhìn lại, kỳ thật trải qua như vậy cũng có tư vị.
“Tới đây, chúng ta cùng sắp xếp mấy thứ trên giường!”
Anh tự nhiên mà dắt tay của cô, hướng giường đứng lại.
Trên giường phủ lên một bộ tấm đệm lửa đỏ:
“Mẹ nói, phía dưới chăn có cây long nhãn hột sen. Nhất định phải tìm ra nó. Sau đó, để cho anh ăn một viên cây long nhãn em ăn một viên đậu phộng...”
“Đây là ý gì?”
“Sớm sinh quý tử a!”
Anh có thâm ý khác nhìn cô cong cong môi — đang nói anh cười đó sao.
Cô ngây ngốc một chút, thấy anh cười khiến cô run lên, hai là vì những lời này — lúc trước cô gả cho Cố Duy, Cố gia hình như không có nhiều quy củ như vậy.
“Đến, cùng nhau tìm! Ở trong tường kép...”
Ba phút sau, anh đã tìm được túi cây long nhãn, cô đã tìm được bịch đậu phộng, đều dùng túi bao lấy, đặc biệt vui mừng.
“Cây long nhãn rất ngọt, nhưng đậu phộng là sinh đấy...”
Chú rể rất chú ý đem cây long nhãn lột da đút cho cô dâu ăn, đậu phộng nhét vào miệng cô, cô thiếu chút nữa nhổ ra.
“Ăn một viên, đừng nôn. Ngoan ngoãn nuốt xuống, nhất định là sinh đó...”
Anh ý vị thâm trường mà nói.
Cô nghe xong, lại ngây ngốc một chút.
Thì ra là ý tứ này a...
Sinh — ẩn chứa thâm ý sinh dưỡng sinh sôi nảy nở.
Lòng của cô, bởi vì tầng ý tứ này, mà hoảng loạn rồi.
Trong miệng chậm rãi nhai, cuối cùng cố gắng nuốt xuống.
Anh một lần nữa đi bưng ly rượu đỏ lúc trước chưa có uống xong tới, hỏi:
“Có muốn uống một ly không?”
“Hôm nay hình như anh đã uống nhiều rượu!”
“Ừ, vui vẻ!”
Đông Lôi không nói tiếp, cảm thấy hiếu kỳ, lấy nàng, sao anh lại vui vẻ như vậy?
“Có muốn hay không?”
“Anh cứ uống như vậy, say quá không tốt?”
“Say một lát thôi!”
Anh dứt khoát cầm bình rượu đỏ tới, hơn nữa trên tay cầm thêm một ly.
“Sauk hi anh say rượu có thể mượn rượu làm càn hay không?”
Cô tò mò hỏi.
Anh tà mị:
“Sẽ...”
“...”
“Chẳng qua, bình thường anh không say được.”
Ừng ực ừng ực, anh rót hai ly, một ly cho cô.
Cô nhận, trừng mắt nhìn chất lỏng màu đỏ kia nói:
“Thần tiên sinh, anh là muốn huấn luyện em thành tiểu tửu quỷ sao?”
“Say mèm tổn hại sức khỏe, say chút thì không sao.”
Chủ yếu là cô uống say lúc đó rất đáng yêu, hại anh không nhịn được đều muốn chuốc cô quá chén...
Hai ly thủy tinh đụng một cái, phát ra một âm thanh dễ nghe:
“Tân hôn vui vẻ, Thần phu nhân!” Anh nói.
“Tân hôn vui vẻ, Thần tiên sinh!” Cô nói.
Tự mình hớp một ngụm, anh nói: “Có muốn đếm tiền lì xì hay không?”
“Có ở đây không?”
“Có!”
“Được...”
Cô chính không biết phải đối mặt chuyện tiếp theo như thế nào.
Từng tấm thiệp mở ra, một chút tiền giấy chồng chất đứng lên giống như ngọn núi nhỏ.
Vẻ mặt cô hớn hở nói: “Em thành tiểu phú bà rồi.”
Anh nói: “Em vốn chính là tiểu phú bà!”
Đồ cưới Đông gia tuyệt đối phong phú.
Cô rất vui vẻ đếm, anh ở bên cạnh nhìn thấy, dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn vợ mình.
Anh biết cô lề mề, không dám đối mặt với lần đầu tiên chuyện bọn họ phảu chung giường, anh cũng không vạch trần, rất kiên nhẫn cùng cô...
Lúc đồng hồ treo tường gõ vang tiếng chuông nửa đêm, anh lôi kéo cô đi phòng tắm, rửa tay —anh rửa cho cô, lau khô giúp cô, sau đó, ôm lấy cô đi về phía giường mới của bọn họ...
@by txiuqw4