sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Ngoại Truyện 36

Trong phòng bệnh —

"Thần Đốc, con muốn ép buộc ba sao."

Thần Huống lãnh đạm quát lớn.

Một tiếng quát lớn này, lại làm cho Đông Lôi bên ngoài sinh ra ngàn vạn cảm khái.

Người đàn ông này, là chồng trước của người phụ nữ kia.

Người đàn ông này cũng từng nghĩ tới cùng vợ anh sống một đời.

Người đàn ông này cuối cùng không thể bỏ qua gia đình anh.

Sai ở đây, có chồng, bà xã cũng có, cha mẹ hai bên có.

Đó là một đoạn hôn nhân không nên bắt đầu. Bởi vì tiến hành không tốt, nó bị tuyên bố phá sản.

Có thể thấy được lưỡng tình tương duyệt ( hai bên yêu nhau), cùng với câu thông giữa hôn nhân, là quan trọng cỡ nào.

"Ba..."

Thần Đốc quật cường kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

"Ba đã kết hôn rồi. Ngày hôm qua vừa cử hành hôn lễ, con đã quên sao?"

"Nhưng..."

"Không có nhưng nhị gì hết!"

Cắt ngang câu này, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị tới cực điểm.

Làm bà ngoại vội vàng đi lên ôm lấy hai vai phát run của cháu ngoại trai, trách mắng một câu:

“Cậu rống với đứa nhỏ làm gì?

"Đứa nhỏ muốn có một gia đình trọn vẹn thì có sai sao?

"Nó chỉ muốn cậu yêu mẹ nó mà thôi.

"Lúc trước, Tô Trinh mắc chứng u buồn, tôi chạy đi cầu cậu quay lại với nó, cậu chính là không chịu.

"Thần Huống, Tô Trinh nhà tôi sở dĩ phạm sai, còn không phải cậu tạo thành, cậu có tư cách gì ở chỗ này hô to gọi nhỏ với Thần Đốc..."

Một dòng nước mắt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống.

Thần Huống thấy tình cảnh này, nghĩ thầm: Ngữ khí của anh có lẽ thật sự quá dữ tợn.

Nhưng..

Anh chịu đựng xúc động đi xóa sạch nước mắt trên mặt đứa nhỏ, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Trinh.

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, là người nhà gọi tới, hỏi, lúc nào trở lại? Còn nói cho anh biết Tiểu Đốc bị cậu nó đón đi, hỏi mẹ Tiểu Đốc đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nói bà đi đón đứa nhỏ nhưng không thấy, mới biết được việc này.

Anh chỉ trả lời một câu: Trở về rồi nói.

Thần Huống vội vàng cúp điện thoại, sau đó, thật sâu thở ra một hơi, quay người nhìn về phía Tô Trinh:

"Tôi phải đi! Không cần nói nhiều lời nhảm, cuối cùng chỉ nói một câu: Đừng để bề ngoài nhất thời ngăn trở khiến tâm trí mơ hồ. Chờ cô bước qua cửa ải này, quay đầu nhìn lại, tất cả đều là mây bay. Làm người, nếu vẫn chui rúc vào sừng trâu, đau khổ chính là mình, mệt mỏi chính là người yêu quý cô."

Anh vừa nhìn về phía bà Tô, lễ phép khom người, rồi nói:

"Tiểu Đốc hôm nay có thể ở chỗ này cùng mẹ của nó. Con sẽ nói với người nhà. Còn ngày mai đến trường... Làm phiền cậu nó đưa đến trường học, sáng mai con rất bận, không đến được..."

"Tôi biết rồi!”

Tô Bằng biết rõ hành trình của anh đã sớm được sắp xếp, lúc trước đã nói ở truyền thông.

Anh cám ơn, liền ra ngòai.

"Ba..”

Thần Đốc không cam lòng vội vàng kêu một tiếng.

Thần Huống dừng một chút, không có xoay người:

"Thần Đốc, không có khả năng! Ba sẽ không vì muốn đền bù một sai lầm, mà đi tạo một sai lầm..."

"Ba!"

Thần Đốc lại kêu một tiếng, nhanh chóng thở nặng, nhưng anh không có dừng bước chân.

Trên giường bệnh, Tô Trinh nhìn anh rời đi, bóng lưng cao lớn, có vẻ to lớn cao ngạo.

Anh ở trong mắt cô, vĩnh viễn là cao lớn như vậ, để cô luôn ngước nhìn.

Cô thích anh, mê luyến anh, cuối cùng, hận anh, oán anh, dùng thân thể phản bội anh, muốn cảm giác được yêu được quý trọng từ trên thân người khác.

Kết quả, cô đang lừa mình dối người.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ yêu anh.

Rất yêu rất yêu.

Nhưng trong lòng của anh, vẫn mãi, không có cô.

Không có!

Àizz, đây là một sự thật bất đắc dĩ.

Cô nghĩ, lời anh nói, là rất đúng.

Để tâm vào chuyện vụn vặt, chỉ biết khổ bản thân, cũng làm cho người yêu quý cô mệt mỏi.

Nhưng cô không buông được...

Ngoài cửa, Đông Lôi thấy anh đi ra, đứng lên, yên tĩnh dị thường.

Còn anh, ánh mắt âm u sâu lắng kia, lúc chống lại ánh mắt của cô, thu liễm lại chút lạnh lùng, lúc nói chuyện, thanh âm có một chút ấm áp:

"Đi thôi! Về nhà."

Cô gật đầu, biết rõ hiện tại tâm tình của anh nhất định rất kém.

Bất kể như thế nào, tóm lại Tiểu Đốc là con của anh — anh tái hôn, không được con trai chấp nhận, đó là chuyện khiến anh đau đầu.

Lúc này, bên trong truyền đến tiếng kêu của Tô Trinh, giọng nói vội vàng mà khàn khàn:

"Đông Lôi... Cô cũng tới đúng không?"

Đông Lôi dừng bước chân, người nào đó cầm lấy bàn tay của cô, đột nhiên dừng sức một chút.

"Có thể đi vào gặp mặt không?"

Tô Trinh nhẹ nhàng năn nỉ.

Đông Lôi nhìn thoáng qua Thần Huống, lông mày anh nhăn nhăn, hiển nhiên cũng không vui để cô đi vào.

Cô dùng tay kia vỗ vỗ mu bàn tay của anh:

"Nếu như đã đến, nhìn một chút cũng được!"

Huống chi Tô Trinh còn biết cô đã đến, không đi vào, ngược lại không có lễ phép.

Chần chừ một chút, anh nhẹ gật đầu, mang theo cô vòng đi vào.

Trong phòng mấy ánh mắt toàn bộ rơi vào trên người Đông Lôi, không, chính xác mà nói là rơi vào tay Thần Huống đang nắm—

Trong mắt Tô Trinh, lập tức hiện ra vài tia chua chát, cô theo Thần Huống nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngày kết hôn đó, anh cầm tay cô, ngoại trừ ngày say mèm đó, anh chạm qua cô, thì tròn bảy năm, anh không thân mật với cô đến một cái.

Cùng anh mà nói, cô căn bản chính là một người không nên tồn tại.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô thấy anh nắm tay phụ nữ, có vẻ thân mật như vậy.

Đây đối với cô mà nói, là châm chọc cỡ nào

Nhưng không thể không nói, hôm nay cách ăn mặc của Đông Lôi quả thật xinh đẹp.

Phải nói cô gái vừa hai mươi, vốn là xinh đẹp, con gái ở tuổi này, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Đông Lôi vốn chính là một cô gái xinh đẹp, hiện tại chỉ là càng đẹp mắt:

Áo ngắn lửa đỏ, váy ngắn màu đen khảm châu, rất thục nữ, lộ rõ cao quý. Một đôi boot, phối hợp vô cùng thanh xuân, làm nổi bật lên màu da vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Mà cô, khuôn mặt già nua, có vẻ chán chường, thật sự là một khác biệt rất lớn.

"Trẻ tuổi thật tốt!"

Bật thốt lên, Tô Trinh phát ra một câu cảm khái.

Năm sáu năm trước nhìn thấy vẫn còn là một đứa nhỏ không sầu không lo, hiện tại trổ mã càng ngày càng đẹp.

Đông Lôi nhìn kỹ, cũng thật sâu chấn động một cái.

Người phụ nữ trước mắt, đâu còn là người phụ nữ mạnh mẽ năm sáu năm trước cô từng gặp?

"Có phải không nhận ra tôi hay không?"

Giọng nói của cô mang theo tự giễu.

"Thật lâu không gặp!"

Cho nên mới không nhận ra.

Rút tay của mình ra, Đông Lôi đến gần vài bước, nhẹ nhàng nói, không muốn nói thẳng tổn thương lòng cô ta.

"Tôi đã già rồi, còn cô, giống như một đóa hoa nở rộ, đúng là thời điểm xinh đẹp!"

Đông Lôi không tiếp lời.

Không biết bắt chuyện như thế nào, quan hệ kia, thật vi diệu.

Thần Đốc lạnh lùng nhìn sang, cũng không chào đón người mẹ kế này, kêu một tiếng:

"Mẹ, mẹ cũng không phải không có tuổi trẻ!"

Ý kia giống như ở châm chọc cha cậu lấy người vợ xinh đẹp mà quên đi người vợ trước.

Sắc mặt Thần Huống trầm xuống.

Đông Lôi có chút lúng túng.

"Đúng, mẹ cũng có tuổi trẻ, đáng tiếc..."

Cô không có nói tiếp.

Mặc dù lúc tuổi còn trẻ, cô cũng không thể lọt vào mắt của anh.

"Tô Trinh, cô kêu Lôi Lôi vào, muốn nói gì?"

Thần Huống không muốn so đo với đứa nhỏ, hỏi.

"Một là muốn gặp Đông Lôi, hai là muốn cầu anh một chuyện! Vừa rồi còn chưa nói xong, anh muốn đi..."

Cô nhẹ nhàng nói.

Anh gật đầu:

"Ngươi nói. Có thể làm được hay không, tôi nhìn tình huống thực tế..."

Không nói ra lời hứa suông, là nguyên tắc làm việc mười năm này của anh.

"Thần Huống, anh yêu Đông Lôi không?"

Tô Trinh cũng không nói gì, mà là bất ngờ hỏi.

Đông Lôi khẽ giật mình, vẻ mặt lộ vẻ mất tự nhiên.

Thần Huống thì không đáp, chuyện này đã vượt qua phạm vi trả lời của anh.

Lúc này, đột nhiên cô cười cười, trong con ngươi ảm đạm, chợt hiện ánh sáng ôn nhu, nói:

"Tôi còn yêu anh, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi càng rõ ràng tôi vẫn đang yêu anh."

Vợ trước trực tiếp ở trước mặt vợ sau tỏ tình với chồng, chuyện này thật sự là một chuyện làm cho người đau đầu.

"Tô Trinh, cô là có ý gì?"

Ngữ khí vô cùng không vui đấy.

Loại tâm tình không vui này, trước kia, cho tới bây giờ cô không có phát hiện ở trên người anh.

Khi đó khuôn mặt của anh vĩnh viễn chỉ lạnh lùng.

Hơn nữa có thể chịu khó trên ba ngày ba đêm không nói một câu.

Cô nghĩ đến, chua xót cắt đứt lời anh:

"Xin để cho tôi nói hết. Đừng lo lắng, tôi không có ý tứ gì khác. Chỉ là đột nhiên tôi thấy rõ một chuyện."

Thần Huống không nói gì thêm, lẳng lặng nghe.

"Ngày hôm qua lựa chọn tự sát, nguyên nhân lớn nhất là xuất phát từ ghen ghét.

"Lúc ấy, ý nghĩ của tôi rất đơn giản: Chỉ là muốn cho ở trong lòng anh mãi mãi nhớ đến tới.

"Nếu như, đoạn hôn nhân này của hai người có thể duy trì xuống dưới, mỗi một năm ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, chính là ngày giỗ của tôi, như vậy, tôi có thể trở thành một vết sẹo không xóa được trong lòng anh.

"Con của tôi, cũng tuyệt đối không có khả năng thân thiết cùng một người phụ nữ thay thế vị trí của tôi..."

Nha, này đúng là điên cuồng.

Đây là khi Đông Lôi nghe xong đầu tiên cảm khái, cũng làm Thần Huống cau chặt mày rậm, chỉ nguyện cả đời một đôi một người.

Lập tức, cô cười cười, mang theo chút tự giễu:

"Thật không nghĩ đến, tôi có thể còn sống sót. Xem ra thật sự là mệnh không có đến đường cùng...

"Nếu như ông trời muốn lưu lại tính mạng của tôi như vậy, nếu tôi không quý trọng, vậy có chút xin lỗi bản thân.

"Thần Huống, hôm nay anh có thể tới đây, tôi thật cao hứng.

"Đầu tiên, tôi chúc tân hôn của hai người vui vẻ, mặc kệ anh vì sao muốn tái hôn.

"Tiếp theo, tôi muốn xin anh một người mà có khả năng anh không cần..."

Ánh mắt của cô dừng lại ở trên người Thần Đốc.

Đứa bé này thật khờ, rõ ràng nói ra một yêu cầu không có khả năng thực hiện như vậy.

Từ trong cũng đó có thể thấy được, nó rất khát vọng có một gia đình trọn vẹn.

Đáng tiếc, ngôi nhà này không bao giờ có thể gương vỡ lại lành.

Lòng của cô, là thật đã chết, đồng thời, cũng cam chịu số phận rồi.

Cô nói:

"Thần Huống, để Thần Đốc cho tôi đi...

"Sau này, tôi chỉ muốn cùng Tiểu Đốc sống nương tựa lẫn nhau. Không bao giờ muốn lập gia đình.

"Thần Huống, anh đã tái hôn, tuổi của vợ anh còn có khả năng sinh con, chỉ cần hai người đủ ân ái, những năm sau, Thần gia có thể có con trai. Thần Đốc lưu lại Thần gia chỉ là một người dư thừa.

"Thần Huống, anh cũng rõ ràng, đời này của tôi khó có thể sinh con, Thần Đốc sẽ là đứa con duy nhất của tôi. Tôi không muốn mất đi cơ hội nhìn nó lớn lên. Mà anh, còn có rất nhiều cơ hội...

"Tôi biết rõ, yêu cầu này, có chút quá mức. Tiểu Đốc là con cháu Thần gia, thật không nên đi theo người mẹ chỉ biết bôi đen Thần gia. Đi theo tôi, có lẽ cả đời nó không thể trở nên nổi bật. Nhưng tôi vẫn muốn nó...

"Thần Huống, xin anh, để quyền giám hộ Thần Đốc cho tôi đi..."

Giọng nói thành khẩn vừa nói ra, Thần Đốc lại kêu to lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, bốc đồng thẳng kêu lên:

"Không, con không quan tâm con không muốn nhà tách ra. Con phải có ba cũng muốn mẹ..."

Đột nhiên cậu từ trên tủ đầu giường cầm lấy dao gọt trái cây, chạy về phía Đông Lôi, cùng sử dụng tốc độ nhanh nhất đến gần cô, dao găm sáng loáng chống đỡ lên cổ của cô.

"Đông Lôi, cô là người dư thừa trong gia đình tôi, tôi không chào đón cô, nếu như hôm nay cô không đáp ứng cút ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ lấy con dao này đâm cô.."

Kết hôn ngày hôm sau, Đông Lôi bị ép ký một hiệp nghị tạo người, trong năm 2014 nắm chắc phải mang thai.

Bởi vì phần kế hoạch này, tối hôm đó Thần Huống và Đông Lôi chưa trở về Quỳnh Thành.

Buổi tối, Đông Lôi tắm rửa xong, đi ra không thấy Thần Huống, trên bàn trà phòng khách để phần hiệp nghị cần phải ký tên.

Hazzz, hai lão tổ tông Thần gia kia tích cực, còn thật kêu họ ký hiệp nghị này.

Xem đến kỳ hạn trên kia, cả người không được tự nhiên, liền tranh thủ giấu phần tài liệu này trong ngăn kéo..

Nào có ai ép sinh con như vậy?

Cô là công cụ sản xuất sao?

Thần Huống cũng thiệt là, rõ ràng không có chống đỡ, trực tiếp ký tên.

Mất mặt quá...

Cô nhìn quanh trong phòng áo, không thấy Thần Huống, nghĩ thầm, cũng không biết anh đi đâu?

Cửa phòng nửa mở, có từng đợt gió đêm từ bên ngoài lướt vào, Đông Lôi choàng một áo ngủ đi ra ngoài, thấy đèn trong vườn sáng, người đàn ông kia đang ngồi ở trên bàn đu dây.

Giờ phút này, bàn đu dây sáng ngời, anh dựa vào đó cũng không biết suy nghĩ gì?

Cô nhẹ nhàng bước đến gần, bên cạnh nhìn anh, người đàn ông làm cho cô cảm giác sợ hãi, ở trong bóng đêm, lại có vẻ cô đơn.

Anh nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy, có phải cô không nên quấy rầy anh hay hay không?

Trong một lát cô chần chừ, rốt cuộc vẫn đi vào.

Cô cảm thấy anh cần nói chuyện, buồn bực như vậy, không tốt lắm!

Một bóng người, đã rơi vào trên người Thần Huống.

"Thần đại ca... A..."

Cô nghĩ đến anh không cho phép co gọi như vậy, lập tức che miệng, ngược lại giả bộ như hắng giọng ho vài cái, hỏi:

"Không phải sáng mai phải lên máy bay trở về Quỳnh Thành sao? Sao còn chưa ngủ!"

"Ừ, không ngủ được!"

Anh chuyển người sang một bên, hai chân bắt chéo, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Một mùi thơm kéo tới, cô ngồi xuống.

"Chuyện hôm nay, để em khó chịu, cổ còn đau không?" Anh hỏi.

"Vừa mới thoa thuốc, không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da!" Cô thoải mái nói.

"Sau này, dưới tình huống này, đừng phản kích lung tung, hôm nay người cầm dao là Tiểu Đốc, đứa bé kia khí lực nhỏ, cũng không có sức ra tay độc ác, nếu gặp những người khác, chút thủ đoạn đó của em chưa đủ dùng, chỉ biết tự chịu chết. Anh không hy vọng em có chuyện. Biết không?"

Mượn ánh đèn bên cạnh, anh nhìn vào cổ cô, xác định phía trên thật đã thoa thuốc, dặn dò vài câu, cuối cùng thở dài:

" Tính tình của Thần Đốc, hazz..."

Anh buồn bực không nói, cảm giác thất bại không cần nói cũng biết.

"Đứa nhỏ cần cha mẹ quan tâm. Anh ít quan tâm đến Thần Đốc. Đứa nhỏ càng lớn càng dễ dàng cố chấp. Chính anh suy nghĩ một chút, Tiểu Đốc cũng đã lớn như vậy, anh nói anh có đi tham gia họp phụ huynh sao? Có quan tâm việc học của nó sao? Có thấy nó bị bệnh không..."

Cô nhẹ nhàng hỏi, cũng không trách, nhưng thay Tiểu Đốc nói ra chuyện bất công.

"Không có."

Anh lau mặt một cái: "Trước kia là mẹ của nó chăm sóc, sau này là cha mẹ anh quản nó."

"Sau này, quan tâm nó nhiều hơn. Mặc kệ như thế nào, nó là con của anh. Vì anh mà đến. Anh của em cũng rất quan tâm Đông Kỳ, mới đầu cũng không phải rất quan tâm, sau này biết rõ nó là con ruột của mình, khi đó anh ấy thậm chí không biết đứa nhỏ là ai sinh, nhưng anh ấy cũng chậm rãi yêu mến đứa con trai này. Cha con. đó là quan hệ máu mủ tình thâm. Sao có thể quanh năm suốt tháng bỏ qua nó chứ..."

Anh trầm mặc.

Không phải.

Cũng không cách nào tranh luận.

Thế giới không có con người toàn vẹn.

Sự nghiệp của anh, được lên đỉnh cao, cũng làm anh không có được một gia đình hòa thuận.

Một lát im lặng...

Thần Huống vừa quay đầu, đột nhiên đưa tay về phía cô.

Cô thấy khẽ giật mình, không biết anh có ý gì.

"Sau này anh sẽ cố gắng làm người cha tốt..."

Anh nói, dáng vẻ kia dường như đang bảo đảm với cô.

Cô gật đầu, khẽ cười, đưa tay bỏ vào trên lòng bàn tay của anh cầm chặt:

"Ừ, em tin anh có thể!"

Một tay khác, gác ở trên ghế sau lưng, từ từ dời đến eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực của anh, cánh tay bị cô nắm giơ lên bên môi, một nụ hôn rơi xuống.

"Anh cũng sẽ cố gắng làm một người chồng tốt."

Gió mát lướt nhẹ qua, mang đến giọng nói trầm thấp đầy hứa hẹn.

Ánh xanh rực rỡ rơi vào trên khuôn mặt hơi ngẩn ngơ của cô, chút ngượng ngùng cuối cùng tràn ra ở đáy mắt, cuối cùng, cô dịu dàng như nước nhẹ gật đầu.

Cô tất nhiên tin tưởng anh.

"Chỉ mong chuyện hôm nay, sẽ không tạo thành ám ảnh cho em."

Anh đặt ngón tay lên cằm của cô.

"Sẽ không. Mỗi người đều có chuyện xưa. Chuyện xưa đã là chuyện quá khứ. Chúng ta, trong tương lai..."

Đáy mắt trong trẻo, dường như ánh sáng thủy tinh, có thể lấp lóe sáng dưới ánh đèn, anh cúi đầu cắn môi của cô một cái, sau đó tách ra, anh nói một câu:

"Nói rất hay. Chúng ta, trong tương lai..."

Ở một lần nữa hôn lên môi của cô, giọng nói của anh truyền đến trong tai cô:

"Anh sẽ rất chờ mong..."

Vừa hôn, nụ hôn thật sâu kéo dài.

Mới đầu, thân thể của cô cứng ngắc, không cách nào chấp nhận, thậm chí còn còn có chút bài xích, nhưng anh bá đạo ôm chặt thân thể mềm nhũn của cô, từng chút từng chút dụ dỗ, làm cho suy nghĩ của cô rối loạn.

Khi ngừng hôn, cô đã thở hổn hển, còn anh, ánh mắt sâu sáng, hơi thở cũng bất ổn, khóe môi còn cong lên, đưa tay dùng sức nhéo nhéo mũi của cô, trong miệng lẩm bẩm một câu:

"Em rất làm cho người ta thèm ăn!"

Cô khẽ giật mình.

Anh vuốt tóc của cô, lặng lẽ nói: "Em ngoan ngoãn ngủ trước đi... Anh muốn đi tắm nước lạnh..."

Tắm nước lạnh...

Mặt Đông Lôi xấu hổ đỏ bừng, vội vàng né tránh, đi về phòng.

Tâm kịch liệt nhảy loạn.

Trong đình viện, người đàn ông cười khổ, chỉ hôn đã chọc người...

Một lần nữa trở về phòng, anh thấy hiệp nghị trên bàn trà đã bị cất vào, đột nhiên tâm tình có chút vui mừng, kế hoạch sinh con cũng đã có, anh còn lo lắng cái gì —

Hiện tại tư vị chỉ nhìn không được ăn này, kỳ thật cũng có ý tứ không phải sao?

Nghĩ như vậy, đột nhiên anh cảm giác được bản thân rất có tinh thần tự sướng.

Nói thật, hôm nay, tâm tình của anh, giống như xe cáp treo.

Buổi sáng nhàn nhã, ngủ một giấc thật ngon, ôm ấp cô vợ nhỏ, mùi vị không tệ.

Lúc đua ngựa, thoải mái vui sướng, khó được có thời gian trống một chút, bên cạnh vẫn có một con ngựa hiểu chuyện.

Biết vợ trước gặp chuyện không may, buồn bực.

Mắt thấy con trai đả thương người, thật nổi giận.

Thấy mẹ con họ ôm nhau khóc ròng, tâm tình vô cùng nặng nề.

Mà vừ rồi, lúc ôm hôn môi bà xã nhỏ, những tâm tình không vui kia, đã tan thành mây khói.

Đây là một cảm giác thật kỳ diệu!

Anh mơ hồ cảm giác mình giống như lại trở về hai mươi tuổi, cảm giác xúc động này, đơn giản còn ở trên người anh.

Tắm rửa xong đi ra, cô đã ngủ, rất thơm, rất ngọt, nghĩ đến ban ngày mệt mỏi, anh kéo chăn bước vào, cúi đầu hôn môi của cô một cái, tắt đèn, ngủ.

Lúc này, đột nhiên anh rất muốn cô sinh một đứa con gái cho anh.

Con trai rất khó khăn dạy dỗ, có Thần Đốc là đủ rồi. Muốn một đứa con gái, anh sẽ cảm thấy rất hoàn hảo.

Con gái là người yêu kiếp trước của cha...

Ừ, việc này, còn nhiều thời gian...

Ngày sau... Còn dài...

Chỉ là, đêm dài đằng đẵng, mùi thơm lại tập kích, thật sự có chút tra tấn người...

Ngủ trong chốc lát, anh ngồi dậy, muốn đi ra ngoài hút thuốc, lại nghĩ tới bản thân phải cai, thật sự là... Tự tìm phiền não...

Kết quả, đêm thứ hai kết hôn, nửa đêm anh làm việc thư phòng, thẳng đến ánh mắt cay cay, lúc này mới chui vào chăn, kéo cô vợ nhỏ vào lòng, ngủ...

Một khắc này, trong lòng anh không nhịn được nghĩ:

Khoản nợ này, sớm muộn anh cũng lấy lại...

Đến lúc đó nhất định không buông tha...

Tuyệt không tha cho...

Vì có thể làm cho Đông Lôi mang thai một cục cưng khỏe mạnh, điều trị thân thể là nhất định.

Vì thế, lão thái thái định ra một kế hoạch cho Đông Lôi, hiệp nghị quy định sinh con: Kết hôn một tháng đầu, Đông Lôi phải ở lại Thần gia, đến lúc đó, lão thái thái sẽ mời chuyên gia bắt đầu chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày của cô.

Đông Lôi cũng không muốn ở lại Thần gia, mặc dù bà nội ông nội nãi, ba chồng, mẹ chồng đối với cô không tệ, cuối cùng là hoàn cảnh mới, tâm lý của cô, vẫn không có cách nào hoàn toàn thích ứng.

Nhưng lão thái thái nói, đưa Tiểu Đốc đến với mẹ của nó, bà sẽ cảm thấy quạnh quẽ, cho nên, chuyện mỗi lúc trời tối đọc báo, đều để cô tiếp nhận.

Sáng sớm ngày 23 Thần Huống là đã rời đi, lúc đó Đông Lôi đang ngủ say.

Sau khi Thuần Huống rời đi ngày đầu tiên, Âu Diên lôi kéo Đông Lôi đi khám Trung y, tiến hành kiểm tra thân thể một lượt.

Chuyên gia nói: "Phu nhân bởi vì sinh non, thân thể có chút hư nhượt, nếu như muốn mang thai, không chỉ có phải uống thuốc, cần phải ăn uống điều độ."

Một câu, hại Đông Lôi đã thành ấm sắc thuốc.

Buổi tối uống vào chén thuốc đắng chát, lông mày cô nhíu lại.

Nhưng cô rất rõ ràng, tất cả đều này là vì tốt cho cô.

Thần Huống rời đi ngày hôm sau, cô và bà nội ngồi nói chuyện nửa ngày, nghe bà nội nói chuyện trước kia, rất lãng mạng, đều hại cô suy nghĩ thật nhiều.

Lúc ấy, cô rất hâm mộ bà nội, có thể may mắn gặp được một người đàn ông như vậy.

Đúng vậy, tình yêu là vậy!

Nhưng không phải ai có thể may mắn như vậy, có thể trong lúc tuổi còn trẻ gặp gỡ người hợp ý mình, cũng soạn ra một đoạn nhạc lãng mạn truyền kỳ thuộc về mình.

Có lẽ trên đời mỗi người đều mang giấc mộng tình yêu, nhưng không phải tất cả mọi người có thể thực hiện giấc mộng đó.

Có hôn nhân của một số người, không liên quan tình yêu. Sinh con cũng không quan hệ gì với tình yêu. Gần nhau cả đời, hơn nữa bởi vì làm bạn nhiều năm sinh ra tình thân, cùng với hôn nhân làm cho họ có thêm một phần trách nhiệm.

Buổi tối lúc ngủ, cô nhớ lại những chuyện bà nội đã từng nói, cô nghĩ: Đời này của cô, chỉ sợ không có khả năng có yêu tình.

Một khắc này, lòng của cô buồn bã!

Thần Huống rời đi ngày thứ ba, cô đánh cờ với ông nội, thua thật thê thảm. Ông nội giành được thắng lợi, cười mặt mày hớn hở, giống như lão ngoan đồng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx