"Lúc trước sự kiện ở Ôn Nhu Yến, do anh hai em chịu trách nhiệm xử lý, người duy nhất phá hủy hệ thống tư liệu của những cô gái bị đấu giá trong Ôn Nhu Yến, chỉ có anh hai em rõ ràng nhất. Sau đó rốt cuộc người hủy hệ thống xử lý như thế nào, người ngoài không được biết. Nếu như anh hai tỉnh dậy, có lẽ anh ta còn có thể điều tra rõ ràng. Nhưng sự thật thì anh hai em rơi vào hôn mê, mà anh liên tiếp bị người bôi đen... Muốn tra rõ việc này, cũng không dễ dàng..."
Về chuyện Ôn Nhu Yến, Đông Lôi có biết một chút, khi đó cô bị một cơn bệnh nặng, bởi vì tai nạn xe cộ, nên cô phải nằm viện một thời gian, trong lúc cô nằm viện Ôn Nhu Yến theo xu thế nhanh như chớp mà ngã xuống.
Lúc trước, cô cũng không để chuyện này trong lòng, duy nhất chỉ biết chỗ đó cất giấu những thứ dơ bẩn, dơ bẩn vô cùng khủng khiếp. Đàn ông đến đó, đều là một số thiếu gia tham lam sắc đẹp, dâm tà.
"Ông trời, khi đó anh mới mấy tuổi, anh.. anh rõ ràng chạy tới địa phương đó?"
Chẳng biết tại sao, đột nhiên Đông Lôi cảm thấy hắn rất buồn nôn, phút chốc đứng lên, lại bị hắn bắt được tay, giọng nói bất đắc dĩ truyền tới:
"Thời kỳ phản nghịch của con trai sau có thể đi so với con gái... Lúc ấy bị mấy người bạn xúi giục, chạy đến đó nhìn thoáng qua, cũng không làm chuyện xấu gì..."
Đông Lôi vẫn nhíu mày, cảm thấy người đàn ông cùng giường chung gối với mình lâu như vậy, thật sự quá xa lạ.
Suy nghĩ thật lâu, cô chịu đựng không bỏ chạy, hỏi:
"Nói lâu như vậy, rốt cuộc anh muốn tôi giúp anh cái gì?"
"Có một vật, muốn thông qua em giao cho Thần Huống."
Cố Duy đứng lên, đôi tay vịn vai Đông Lôi, nói ra:
"Nghe nè, chuyện này rất quan trọng, bây giờ có thể cứu của anh chỉ có một cách duy nhất, anh hy vọng em có thể giúp anh lúc này. Bằng không, anh sẽ hàm oan suốt đời.
"Lôi Lôi, có chuyện, anh phải để cho em biết, người Ngôi Bang có khả năng là người đứng đầu vụ cướp máy bay năm trước. Anh hai em, còn chị dâu cháu trai em gặp đại nạn, khẳng định có liên quan đến bọn họ.
"Anh đoán, có thể là người phía sau Ôn Nhu Yến có người đầu phục Ngôi Bang, hiện nay, một loạt sự kiện liên tiếp này, không chỉ muốn hủy diệt anh, có lẽ cũng muốn hủy diệt Đông gia, hủy diệt Thần gia...
"Vì vậy, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường. Nhất định phải đồng tâm hiệp lực diệt trừ tận gốc.."
Cô đẩy hai cánh tay của anh ra:
"Nói tới nói lui, đừng đụng tôi!"
Giọng nói rất chán ghét.
"Được, anh không đụng em!"
Hắn đành phải thuận theo giơ hai tay lên.
Đông Lôi thối lui hai bước.
Lúc này, một ổ cứng HDD xuất hiện ở trước mặt cô, Cố Duy nói:
"Đem vật này giao cho Thần Huống! Anh ta xem sẽ hiểu!"
Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên ổ cứng HDD, nó lóe sáng chói mắt, cô híp mắt suy nghĩ một chút, hỏi:
"Bên trong là gì đó?"
"Có một phần văn kiện cơ mật, cần giải mã mới có thể đọc được, có điều anh tin tưởng anh ta có bản lãnh đó!"
Hắn đi lên trước, nắm tay của cô, đem đồ vật đặt trong lòng bàn tay của cô.
"Tạm biệt."
Nói xong đưa tay, hắn kéo nón lưỡi thấp xuống, quay đầu, đẩy ra lùm cây, nhìn ngó bên ngoài, chỉ thấy Chu Phục Linh ở bên kia canh chừng, hắn mỉm cười, thuận tay đeo kính râm lên:
"Anh phải đi rồi! Em phải cẩn thận! Có cần gì, anh sẽ liên lạc với em..."
Lại lần nữa, hắn nhìn cô thật sâu, đi tới một chỗ ẩn nấp khác trên đường nhỏ nhảy lên đi ra ngoài, cũng đã đi xa, hắn lại vẫy vẫy tay.
Đông Lôi yên lặng nhìn thoáng qua, cúi đầu nhìn ổ cứng HDD trên tay, bị ánh mặt trời chiếu lên nóng như bàn ủi.
Cô thật muốn ném nó đi, dựa vào cái gì cô phải giúp hắn?
Một người hỗn đãn, đáng đời.
Giơ lên tay, cạch liền ném nó đi.
Vật kia lấy một độ cong xinh đẹp rơi vào trong bụi cỏ phía xa, một chút rồi biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này, cô lại hối hận, cắn cắn môi, oán hận chạy tới, đẩy bụi cỏ lớn lên rất tươi tốt kia ra, tìm một tấc một tấc, rấy tốt, không có mất, tìm được rồi.
Nhưng cô nhất định phải giao thứ này cho Thần Huống sao.
Dưới tình huống không xác định đây là vật gì, giao nó cho phó Thủ tướng một quốc gia, có thể đưa tới một ít phiền toái khác hay không?
Cô chần chừ một chút, vẫn nhặt nó lên, đi trở về đến đường lộ, Phục Linh đã không thấy đâu.
Cô nhìn quanh một vòng, trong lòng một mảnh rối loạn.
Lúc này điện thoại trong túi vang lên, cô nhận điện thoại, là người vệ sĩ gọi, hỏi cô ở đâu.
Cô nói cô đang có hẹn với bạn, sẽ trở về thư viện ngay.
Tối hôm đó, Thần Huống vẫn chưa về nhà.
Đông Lôi một thân một mình ngủ trong phòng, trở mình qua lại khó ngủ, liền ngồi dậy, nhìn thấy ổ cứng HDD trong ngăn kéo, suy nghĩ phập phồng, khó có thể bình tĩnh.
Cuối cùng, cô lấy Laptop của mình ra, rốt cục vẫn phải để nó vào, tò mò bên trong là thứ gì.
Mở không ra!
Đó là một cách mở rất đặc biệt.
Đông Lôi thấy những điều chưa từng thấy.
Cô ở trên mạng tìm kiếm một chút, mới biết nó thuộc về mật mã áp dụng cho quân đội đặc chủng, phải dùng phần mềm đặc biệt, mới có thể giải nén nó ra, văn bản tài liệu bên trong chỉ có hệ thống quân đội mới có thể mở ra được.
Không có biện pháp, cô chỉ có thể lấy ổ cứng HDD ra, một lần nữa ngủ, không được một lát, lại ngồi dậy, trong lòng vẫn bất an, rốt cuộc vẫn gọi điện cho Thần Huống, đáng tiếc không có người nghe máy.
Sao không có người nghe máy?
Cô buồn bực.
Anh Thần, bây giờ anh đang ở đâu?
Cô ở trong phòng đi tới đi lui.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô gọi điện cho Lô Hà, hắn bắt máy.
"Phu nhân, đã trễ như vậy, sao ngài còn chưa ngủ?"
"Ừ, tôi tìm tư lệnh của mấy người.."
Cô nhẹ nhàng nói.
"Bây giờ tư lệnh đang họp!"
Vẫn còn họp, cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, mười hai giờ.
"A, tôi điện thoại cho anh ấy không ai nghe máy!"
"Có thể là chỉnh chế độ tắt âm. Đợi lát nữa nghĩ họp, tôi nói lại với tư lệnh điện thoại cho ngài.."
"Vậy làm phiền anh rồi!"
Cúp máy, cô nhảy lên giường, nghĩ đến trọng trách trên người đàn ông kia thật nặng. Đáng tiếc bản thân cái gì cũng không giúp được, còn muốn anh phải quan tâm mình, thật sự có chút không hiểu chuyện.
Cô nằm ở trên giường suy nghĩ miên man, sau đó ngủ đi.
Đến khi tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu vào bức màn bên ngoài, trời đã sáng.
Cô vội vàng cầm điện thoại lên nhìn, chẳng lẽ mình ngủ chết, không có để ý đến sao?
A, không, căn bản không có một nghe tiếng gì.
Cô cắn răng, có chút bi thương.
Kết hôn mới mấy ngày, anh đã ném cô sang một bên chẳng thèm quan tâm rồi.
Thật quá đáng.
Hừ!
Không để ý tới thì không để ý, có gì đặc biệt hơn người.
Cô rầu rĩ vào toilet rửa mặt, lại phát hiện trên bồn rửa mặt có nước đọng, cô khẽ giật mình, lại đụng bàn chảy đánh răng của người đàn ông kia, ẩm ướt, anh đã trở lại?
Cô vội vàng đi đến nơi để quần áo, quả nhiên thấy quần áo của anh bị quăng vào trong sọt.
"Sáng sớm A Huống đã đi sở tư pháp, ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn!"
Lời chị Ngôn xác nhận suy đoán của cô.
Cô vội vàng gọi một cuộc điện thoại qua, lúc này điện thoại đã thông.
"Chuyện gì?"
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới, dường như bốn phía còn có tiếng tranh cãi vọng lại.
"Anh Thần, tối hôm qua anh đã về sao?"
"Ừ! Về đến nhà đã ba giờ rồi, thấy em ngủ ngon, nên không có đánh thức em. Có việc?" Anh hỏi.
"Ừ, anh có thời gian rãnh không? Em có chuyện muốn gặp mặt anh nói..."
"Ban ngày chỉ sợ không có thời gian."
"Giữa trưa... Dù sao anh cũng phải ăn cơm mà!"
"Amh gọi cơm hộp. Thật xin lỗi!"
"A..."
Không hiểu sao, tâm tình của cô như rơi xuống vực sâu.
"Buổi tối anh về sớm chút, cùng nhau ăn cơm được không..."
"Thật sự?"
Lúc này cô mới thoáng vui vẻ một chút.
"Ừ!"
"Được, vậy buổi tối gặp!"
Cô nhẹ nhàng nói.
Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, để cho lông mày của người đàn ông bên kia điện thoại hơi dãn ra.
Ngày hôm nay, Đông Lôi đi trường học, buổi sáng có một tiết, buổi chiều có hai tiết học.
Suốt thời gian cô đều nghe giảng bài, rảnh rỗi, thì đi thư viện.
Y học lâm sàng cũng không phải quen thuộc, cô phải bắt đầu từ con số 0. Thầy cô bạn bè đều rất xa lạ, chương trình học cũng xa lạ, nên cô chỉ có thể cố gắng hơn nữa.
Thời gian một ngày vội vàng qua, sinh hoạt của học sinh bình thường lại lần nữa trở thành sắc màu trong cuộc sống của cô.
Đi trường học, cô cố gắng ít xuất hiện, cũng may hình ảnh có liên quan tới cô, trên mạng cũng ít khi thấy, người có thể nhận ra cô, cũng không nhiều, huống chi, cô vẫn đeo một kính vuông đen bản to, còn quần áo, đều có giá ổn định bình thường—nên khi Đông Lôi ở trong trường, cũng ít ai biết.
Gần chiều, Đông Lôi cưỡi xe đạp về tới nhà, trước mặt có một mảnh hoa thơm nở rộ, màu sắc tươi đẹp, có bươm bướm đang nhẹ nhàng bay lượn.
Cô dẫn xe đạp đến ga ra, đi ra, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen óng ánh chậm rãi chạy vào, cô đứng ở bên cạnh nhìn thấy, nhìn xe dừng lại, một đôi chân thon dài bước xuống xe, ngay sau đó là một khuôn mặt cứng rắn xinh đẹp, tay cầm điện thoại, vừa nói chuyện vừa xuống xe.
Đông Lôi thật cao hứng, xong trong lòng lại bối rối, một lát nữa cô nói chuyện của Cố Duy, cũng không biết anh có tức giận hay không? Có thể cho rằng cô còn quan tâm để ý chồng trước hay không?
Cô lo lắng, chuyện này sẽ ảnh hưởng không khí vui vẻ giữa hai vợ chồng!
Thần Huống thấy cô, cô vợ nhỏ bé của anh mặc đồng phục giống như một tân sinh trường đại học, lẳng lặng đứng ở bên kia, lấy một ánh mắt tinh tế nhìn chăm chú, thanh xuân trẻ đẹp như vậy.
A... Không, trong ánh mắt kia vẫn lóe lên vẻ phức tạp!
Anh nhìn thoáng qua, khi đó cô bé này nhìn thấy anh chỉ có một vẻ mặt:
Tựa như tên trộm nhìn thấy cảnh sát, có thể trốn sẽ trốn, đương nhiên, đó là vẻ mặt trước kết hôn.
Sau khi kết hôn a, tựa như một học gặp phải một đề tài khó giải, có chút khiếp đảm, khi gặp mặt giáo viên, muốn hỏi mà không dám hỏi, có vẻ thật cẩn thận.
Trái lại hẳn không phòng tránh mà quấn rồi.
Ở điểm này, ít nhiều cô đã có chút tự giác. Cũng đang cố gắng thích ứng sự thay đổi trong mối quan hệ cụa bọn họ.
Anh nhớ lại, hướng cô vẫy tay.
Cô thấy được, chạy chậm bước qua, một đầu tóc ngắn xõa tung, ánh sáng mặt trời chiếu ở mặt trên chớp lóe, rất có phong tình.
Đến gần, cô nhẹ mềm mại kêu một tiếng:
"Thần đại ca!"
A, lại gọi đại ca, dạy mãi không sửa!
Thói quen của cô bé này, thật làm cho anh đau đầu.
Bất quá, anh cũng lười so đo rồi.
Muốn thay đổi cô cũng không phải một sớm một chiều hoàn thành được.
"Hôm nay đi học rồi hả?"
Thần Huống cố gắng để cho giọng nói của mình nhu hòa một chút.
Anh nói cho chính mình: Không thể dùng giọng nói như đang làm việc nói với cô.
Đây là bà xã, không phải cấp dưới.
"Uh"m!"
"Cảm giác như thế nào?"
"Nhiệm vụ rất nặng"
"Cố lên, em làm được!"
Anh đưa tay cầm túi xách trên cô, nhắc lên, rất nặng:
"Em bỏ bao nhiêu sách ở bên trong, mà nặng như vậy?"
Vừa nói, vừa đi ra ngoài.
"Em đi thư viện mượn rất nhiều thư, muốn bắt đầu bù lại! Y học lâm sàng em bắt đầu học lại từ đầu, cái gì cũng không hiểu, nhất định phải dụng tâm học gấp đôi mới được..."
Cô đuổi kịp, nhẹ nhàng nói.
Anh nghe, gật đầu:
"Cho nên, muốn ngủ ở trường?"
Suy nghĩ đến buổi tối hôm qua cô nói, muốn ngủ lại, trong lòng anh liền buồn bả, tân hôn a...
"Uh"m, trường học có giáo viên, có bạn học dễ học hổ hơn, buổi tối còn có thể đi thư viện đọc sách, có vẻ thuận tiện... Dù sao, em ở nơi này, cũng là một người, anh bận rộn như vậy."
Cô không thích một mình đối mặt với căn phòng trống rỗng, nếu như trở về ở nhà mẹ bên kia, mẹ khẳng định sẽ lo lắng bọn họ tách ra như vậy, sẽ ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, cho nên, ngủ lại là tốt hơn.
Thần Huống dừng bước lại:
"Anh còn tưởng rằng em muốn tách khỏi anh!"
"Vì sao em muốn né tránh anh? Là anh vội vàng không về có được hay không?"
Mượn cơ hội này, cô nói một tiếng, biểu hiện bất mãn nho nhỏ của mình.
Trong lời nói có cảm giác mất mác, không phải cực kỳ rõ ràng, nhưng Thần Huống là ai, sao có thể không nhận ra, vì thế liền nhíu mày.
"Có điều sau này liền công bằng, anh vội vàng, em cũng vội vàng. Nếu chủ nhật anh bận, em trở về mẹ em bên kia."
Oa, nghe, đây là tiết tấu muốn vứt bỏ anh sau?
Tuyệt không bám người.
Anh có chút không vui rồi- - cô bé này trước thích dính Cẩn Chi chọc người thích, sao lại không thích dính anh.
Được rồi, ang thừa nhận, khuôn mặt này của anh, quả thật không làm cho con gái thích được?
Huống chi, hiện tại anh cũng không có cách nào khác dành nhiều thời gian cho cô.
Hơn nữa mấy ngày nay, càng bận rộn không thể ngừng, thời gian đi ngủ cũng không nhiều, thời gian đâu lo lắng việc khác.
Anh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cân nhắc giải quyết mâu thuẫn này như thế nào.
"Không ngủ lại trường không được sao?"
Sau một lúc lâu, anh hỏi.
"Hả?"
Đông Lôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn, chống lại ánh mắt dò hỏi của anh.
"Gần đây quả thật anh có chút bận, có điều dù sao vẫn qua đi. Đến lúc đó, anh sẽ nhiều dành ra nhiều thời gian. Nếu không ngủ trong trường, vẫn nên về nhà ở. Đại học cách nơi này cũng ba bốn mươi phút đường xe. Về nhà cũng thuận tiện. Em xem, chị Ngôn ở bên cạnh ở, nếu em trọ ở trường, lời nói này nếu truyền tới Đông Đô, trưởng bối trong nhà sẽ lo lắng chúng ta..."
Được anh nhắc nhở, Đông Lôi mới phát hiện chính mình thật đúng suy xét không kỹ rồi.
"Như vậy đi, gần xong việc, anh sẽ sắp xếp việc và thời gian nghỉ ngơi, sau này chiều mỗi ngày tan học, nếu lịch học của em trống, có thể đi thư viện đọc sách, anh sẽ cố gắng sớm một chút, tan ca đúng giờ, đến lúc đó, anh để cho xe đi phía này, thuận đường rước em về nhà. Em xem như thế nào?"
Thần Huống sắp xếp kế hoạch cho cuộc sống tương lai một chút, vì có thể để cho quan hệ vợ chồng càng thêm gắn bó.
Trải qua hôn nhân thất bại lần đầu tiên, hiện tại anh vô cùng rõ ràng, cuộc sống hằng ngày của vợ chồng có tác dụng rất lớn với hôn nhân. Muốn có hôn nhân trọn vẹn, phải nhường nhịn nhau, tốn thời gian tìm hiểu, giữ gìn thế giới của hai người.
Cảm tình cần từ từ bồi dưỡng.
Nhất là anh cưới một cô bé, nếu không thể đi vào lòng của cô, anh liền lãng phí cơ hội ông trời cho anh rồi.
"Em nghĩ anh không muốn nhìn thấy em!"
Cô ấp úng cúi đầu nói.
"Anh không muốn nhìn thấy em?"
Hiểu lầm này rất lớn nha.
"Mấy ngày nay, anh vẫn lạnh lùng. Gọi điện thoại, nói hai ba câu anh liền tắt máy."
Cho nên, cô có cảm xúc thôi!
Đột nhiên Thần Huống phát hiện, tâm cô bé này thật mẫn cảm.
"Thần phu nhân, anh đây là công việc quá bận, nhất thời không suy nghĩ đến cảm xúc của em!"
Anh một tay nắm cả vai cô, vỗ vỗ, trấn an nói:
"Được rồi, do anh không đúng. Mấy năm nay, anh có thói quen mọi người lấy anh làm trung tâm, một khi bận rộn làm tới trời đen kịt, ngay cả ăn cơm cũng không nhớ, chuyện khác còn trong phạm vi suy nghĩ của anh sau. Cho nên, xem nhẹ em rồi! sau này, anh sẽ cố gắng không để cho chuyện như vậy xảy ra lần nữa... Được không..."
Chưa thấy qua Thần tư lệnh dỗ người là thế nào, nhưng giờ khắc này, Đông Lôi xác định người đàn ông này đang ở tìm cách dỗ cô.
Nghe đi, giọng nói đó dịu dàng cỡ nào.
Đông Lôi nghe trong lòng vẫn rất hưởng thụ, lông mày cong cong, hỏi:
"Thật sự?"
"Thật sự! Muốn nghéo tay hay không?"
Anh nhíu nhíu mày, vươn ra một ngón tay.
Cô cắn môi cười, vuốt ve tay anh:
"Có phải anh dỗ em như một đứa trẻ hay không..."
Anh nhân cơ hội cầm tay cô:
"Sai rồi! Anh đây là cưng chiều bà xã của mình!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn đi tới gần, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Một mảnh ửng đỏ hiện lên khuôn mặt của cô.
Có điều, cô không trốn, giờ khắc này, cô có thể cảm nhận được yêu thương anh dành cho cô - chỉ là, cô không thể xác định phần yêu thương này thuộc tính nào.
"Đi thôi! Vào nhà đi, anh phải đi tắm rửa một cái, hôm nay chị Ngôn có việc xin nghĩ, trở về Đông Đô... Về dẫn em đi ra ngoài ăn cơm. Đúng rồi, em vội vàng gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì sao?"
Anh nắm tay cô bước đi.
Nghĩ đến chuyện đó, Đông Lôi có chút bất an, tâm tình vốn sáng sủa lại che đậy bởi tầng mây đen, cô lại bắt đầu thật cẩn thận đánh giá anh.
Trước tình huống này, cô không muốn nhắc tới chuyện Cố Duy phá hoại bầu không khí lúc này. Hiện tại, cô có vẻ chờ mong đi ra ngoài ăn cơm với anh.
Suy nghĩ lại, cô nói: "Chuyện đó, chờ ăn cơm xong về nhà rồi nói sau! Mau mau mau, anh nhanh đi tắm..."
Cô kéo anh đi!
Hai bóng dáng bị ánh mặt trời chiếu nghiêng trên mặt đất, kéo thật dài rất dài.
Bên tronh xe việt, Lô Hà dựa vào ghế lái, cười.
Ai nói tư lệnh nhà hắn không biết thương hoa tiếc ngọc hả?
Người ta gặp phải một người tên Đông Lôi, dịu dàng biết bao nhiêu...
Rõ ràng còn chơi trò hôn nhẹ trước mặt hắn.
Tôi nói, tư lệnh a, anh đây là đang kích thích người cô đơn như tôi sao?
Uh"m, đột nhiên hắn nghĩ, có phải cũng nên đi tìm người bạn gái tới nói chuyện yêu đương hay không, cũng đã 27, còn không yêu chắc sẽ già mất..
Thần Huống đi tắm rửa, Đông Lôi ở trong phòng khách đi qua đi lại, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.
Theo lý thuyết, quan hệ vợ chồng vốn nên là có một kiểu thân mật nhất định nào đó.
Một người đàn ông một phụ nữ, bọn họ có thẻ đến từ trời Nam đất Bắc, bởi vì bọn họ cùng chung một mục tiêu mà đến với nhau, mục tiêu kia là tạo dựng một gia đình hòa thuận, sau đó sinh con dưỡng cái, sau đó sống bên nhau trọn đời.
Đông Lôi từng có đời sống hôn nhân hạnh phúc, loại sinh hoạt kia, làm cho người ta vui vẻ, làm cho người hướng tới, sẽ cực kỳ quấn người, mà không phải suốt ngày nhìn mặt gửi lời, còn so lợ.
Nhìn chung cuộc sống mười ngày tân hôn này, cô tổng kết cảm giác không được tốt lắm:
Không thích ứng, không được tự nhiên cảm mãnh liệt, người đàn ông một lát lạnh, lại một lúc nóng, tâm tình khó dò, hình thức vợ chồng ở chung, còn cần không ngừng mài giũa.
Nhất là, hiện tại cô vẫn còn muốn nói chuyện chồng trước với anh, một khi đề cập, hậu quả chính là như thế nào, cô không đoán trước được.
Hơn nữa, cô lại không thể làm như không quan tâm.
Nước sôi lửa bỏng, để diễn tả tâm tình lúc này của cô.
Cô suy nghĩ, không biết tới khi nào, giữa vợ chồng khi nói chuyện, không cần lấy hết dũng khí mới dám nói...
Tấm thẳng trắng như tuyết, có góc rèm thủy tinh ngăn cách, đặt một bàn thấp tinh xảo, trên tường có giá sách, ngồi trên thảm, có thể ở trong này đọc sách, lên mạng, hoặc là nằm ngủ nướng một giấc trên thảm. Lúc trước không có chỗ này, là sau này anh kêu người ta làm, làm theo sở thích của cô, trên giá sách còn để những loại sách cô thích.
Cô rất thích nơi này.
Giờ phút này, cô cầm lấy một quyển sách, ngồi ở đó, hai tay chống má, ánh mắt ngơ ngác, nhìn chăm chú vào trong sách, suy nghĩ lại không biết bay tới đâu..
Thần Huống thay một áo sơmi quần tây đen đi ra, nhìn cô đang ngẩn người, mày nhíu lại thành chữ xuyên, dánh vẻ vô cùng không vui, cũng không biết suy nghĩ cái gì, không để ý đến anh đã đi đến trước mặt.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô nhìn một bên mặt xinh đẹp, trắng trẻo nõn nà, nói không nên lời, anh từng chút nghiêng đầu qua.
Chờ cô phát hiện, môi của anh đã muốn áp vào mi mắt cô, cô mới "Nha" một tiếng, ngã xuống bên cạnh, ầm, đụng vào giá sách!
Đau!
Môi đỏ mọng của người nào đó bắt đầu vểnh lên.
Thần Huống thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, không khỏi bật cười, trong đôi mắt thâm sâu kia chợt hiện ra một ánh sáng dịua dàng, để cho anh như trẻ lại mấy tuổi.
Cô vừa buồn bã xoắn góc áo, vừa hỏi:
"Làm gì đó, làm em sợ?"
"Anh dọa em khi nào hả?Anh ngồi ở đây cả buổi rồi. Chưa thấy ai thất thần như em, không bình thường chút nào! Lại đây.."
Anh cười, đưa tay kéo cô qua, bàn tay to kia xoa đầu cô, anh vuốt nhẹ mái tóc ngắn của cô, cũng như vuốt đi buồn bực trong lòng anh.
Lúc này, rốt cuộc Đông Lôi phát hiện người đàn ông này đang cười.
Cô không khỏi ngẩn ngơ, bình tĩnh nhìn anh cong môi, rất đẹp mắt, đường cong khuôn mặt lạnh lùng lập tức mềm mại hơn - khi cười rộ lên, Thần Huống thật sự c không giống người thường, rất đẹp.
Kỳ thật, rất nhiều năm trước, cô từng thấy anh cười.
Lúc ấy, anh vẫn từng ôm cô nàng.
Đương nhiên, thời điểm đó anh là anh trai còn cô chỉ là cô bé nhỏ.
Tươi cười của anh dành cho cô là của người anh trai, còn với mối tình đầu nụ cười đó mới dành cho người yêu..
Uh"m, cô cũng nhìn thấy mối tình đầu của anh, còn thấy họ hôn môi.
Lúc Thần Huống còn trẻ, nhiệt liệt mà kích thích, nụ hôn với người yêu ôn nhu lại triền miên.
Lúc bị cô phá đám anh chỉ bất đắc dĩ gõ đầu cô, cười mắng một tiếng:
"Bé con! Cái tốt không học, học cái xấu!"
Khi đó, con vẫn rất nhỏ, le lưỡi nói, tò mò hỏi:
"Hôn môi như vậy, không bẩn sao? Bệnh vào từ miệng, có biết hay không?"
Thần Huống nghe xong cười miệng đều muốn toét ra, mặt bạn gái anh thì đỏ lên.
Ai có thể nghĩ đến, bọn họ sau cùng biến thành như vậy.
Có khi, cô nghĩ nếu lúc trước, cô không có đi mật báo, có thể mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng khác hay không.
"Như thế nào? Còn đau không? Ôh, lại ngẩn người?"
Giọng nói cũng dịu dàng hơn.
"Đau!"
Cô hoàn hồn, nhỏ giọng nói.
Người đàn ông này đã từng vô cùng yêu bạn gái của anh, tuổi trẻ thôi, luôn luôn dễ dàng bị hormone trong cơ thể khống chế, sẽ vì thích bốc cháy lên.
Vậy bây giờ, cuộc hôn nhân này, trong mắt anh là như thế nào?
"Đáng đời!"
Miệng nhỏ của cô lại vểnh lên:
"Không cần anh xoa nhẹ. Anh là đầu sỏ! Cũng không cứu em!"
"Sao anh phải cứu em? Cô bé không bớt lo!"
Anh hung hăng nhéo mũi của cô, buồn bực trong lòng mấy ngày qua, rốt cục biến mất hoàn toàn.
"Gì... Em làm gì để anh không bớt lo rồi hả? Sao nghe, giống như anh là cha mẹ của em... Ưm..."
Đông Lôi sốt ruột cứu cái mũi, mới cứu được mũi, khuôn mặt bị chiếm đóng - -
Anh bưng mặt cô, môi liền ấn xuống.
Nàng cảm giác được môi bị cắn một chút, lại hôn một chút, cuối cùng hôn lưỡi thật sâu, đến khi cô cảm giác sắp xảy ra chuyện gạo nấu thành cơm, anh mới buông cô ra, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Cô cắn môi, trái tim đập thình thịch thình thịch, sai cảm thấy được mình giống như sủng vật: Có rảnh, chủ nhân đến đùa giỡn với cô một lát, lúc vội vàng, thì bóng người cũng không thấy.
"Cha mẹ sẽ hôn em như vậy sao?"
Anh liếc nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô.
Cô nghĩ: Đó không phải vô nghĩa sao?
Có cha mẹ nào miệng đối miệng hôn con mình, cũng không phải em bé vừa sinh ra.
Vỗ khuôn mặt đang nóng lên, cô nhìn anh, hít sâu một hơi, tùy ý người đàn ông này bị dùng phương thức thân mật, để lại dấu ấn khắc sauu trong lòng cô.
"Vẻ mặt này là sao, giống như bị anh khi dễ..."
Thần Huống lại xoa xoa khuôn mặt cô:
"Nói, suy nghĩ cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ suy nghĩ, lúc trước có phải anh tức giận hay không!"
Nghiêng đầu, cô thở ra một hơi.
Ánh mắt của anh vừa động: "Anh tức giận sao?"
"Có thật anh không tức giận sao?"
Cô hỏi lại.
"Không có!"
"Nói dối! Anh rõ ràng tức giận"
Thần Huống lặng im, không nói.
Nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm đó.
Ngày đó, anh về muộn, nhìn cô ngủ say, hai má đỏ bừng, tùy tiện chiếm lấy giường của cô, màu đỏ nổi bật lên khuôn mặt trắng noản hồng nhuận của cô, anh nhìn trong lòng thật sự vui vẻ, liền hôn cô.
Vừa hôn không thể dùng!
Kết quả, cô kêu tên "Cố Duy" đã tỉnh lại.
Cảm giác kia thật sự quá khắc sâu!
Tựa như, dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, càng làm lòng anh ạnh lẽo.
Nhưng anh khômg so đo với cô, tắm rửa xong, anh chỉ có thể sử dụng rượu tới áp chế buồn bực trong lòng.
Sự buồn bực này để cho tâm tình của anh không được vui mấy ngày.
Chẳng qua bây giờ, anh đã không còn tức giận, dù sao cũng phải cho cô một thời gian quên đi quá khứ.
Nếu so đo với cô, cũng thật sự quá không phóng khoáng rồi.
@by txiuqw4