Đây là ý tưởng duy nhất trong đầu, sau khi cô ta tỉnh lại.
Thần Huống muốn cô ta ngủ, nhưng cô không ngủ được, trong đầu tất cả đều là những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc đã qua của cô ta và anh.
Khi đó, trong lòng cô ta đầy hận thù, cuối cùng, đã bị người đàn ông này bào mòn.
Trong thời gian ở chung, cô ta từng chút bị hấp dẫn, không kiềm chế được rơi vào tình yêu, lại không thoát khỏi vòng xoáy tình yêu khi bản thân dã sa lầy trong đó.
Anh, anh là oan gia kiếp trước của cô ta, để cô vừa yêu vừa hận, một khi gặp gỡ, một khi đối diện, đời này, sẽ rất khó buông tay.
Đúng vậy, cô ta yêu anh.
Mặc dù xa nhau hơn mười năm, nhưng lòng của cô, từ đầu đến cuối, không thay đổi.
Mấy năm đầu sau khi chia tay, cô ta luôn ở chỗ tối quan sát anh:
Người đàn ông ưu tú này, từng bước một lột xác, cuối cùng trở thành trụ cột của Đông Ngải quốc.
Kiên cường mạnh mẽ chính trực, luôn là phẩm chất tốt đẹp cô ta thích, như mê dược khiến cô ta thần hồn điên đảo.
Đã từng, cô ta hoàn toàn có được người đàn ông này, đã từng, cô ta có thể có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng vì người đàn ông tên Diệp Chính Vũ kia, lấy thân phận người giám hộ làm cho cô ta mất tất cả. Cuối cùng, điều duy nhất để lại cho cô ta, cũng chỉ có đứa bé trong bụng đang từng ngày lớn lên.
Tình yêu cầu mà không được, cô ta chỉ có thể chia sẻ tình yêu của người đàn ông đó chuyển lên người con gái.
Đúng vậy, con gái được sinh ra, nó mang lại tiếng cười cho cô ta.
Năm cô ta bị ép gả cho Diệp Chính Vũ, cô ta sống trong căn nhà lạnh lẽo, cả ngày chỉ có con gái làm bạn. Con gái đã thành nơi ký thác tinh thần duy nhất của cô ta. Thành tín ngưỡng để cô ta có thể sống tiếp.
Bởi vì, đó là kết tinh tình yêu của họ.
Để khi thấy con bé, cô ta sẽ nhớ tới họ yêu nhau. Cô ta từng là bảo bổi trong lòng bàn tay anh.
Sau khi con gái chết, thế giới của cô ta như sụp đỗ! Tín ngưỡng tót đẹp của cuộc đời, hoàn toàn bị phá vỡ.
Thời gian năm năm, để cô ta bước ra khỏi thế giới tưởng tượng trong cuộc sống của mình, luôn không ngừng kêu tên con gái, cảm giác con bé đang sống với cô ta, chưa bao giờ rời đi, cô ta có thể ôm nó, nghe tiếng cười, nghe tiếng khóc của nó, nhìn thấy nụ cười tươi tắn của bé.
Đoạn thời gian đó, cô ta nửa điên nửa tỉnh, có khi lại khóc lại náo, có khi không nói một lời, có khi điên cuồng muốn giết người...
Họ nói rằng cô ta bị điên rồi.
Diệp Chính Vũ cũng cho rằng cô ta điên rồi.
Chính cô ta cũng cảm giác mình điên rồi, đời này, cứ như vậy bỏ đi...
Sau đó có một ngày, cô ta rơi xuống bể bơi, dòng nước liên tục truyền vào trong miệng, cướp đoạt hơi thở của cô, có chút trí nhớ đã từng bơi lội với Thần Huống lặng lẽ hiện ra trong đầu.
Cô ta liều mạng bò lên trên bờ, trong mùa đông khắc nghiệt, chịu lạnh là một loại giày vò.
Đêm hôm đó, cô ta phát sốt, bị nóng trong ba ngày liên tiếp.
Ba ngày sau, lúc cô ta tỉnh lại, ý thức đã trở lại, rất thần kỳ, hoàn toàn thanh tỉnh lại.
Một ngày, cô ta xem tv vừa lúc truyền hình pphats sóng trực tiếp cảnh Thần Huống đi nước ngoài, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này, càng có mị lực hơn năm đó.
Cô ta bấm đứng màn hình, nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng, vuốt mặt của anh, bật khóc.
Kể từ khi chia tay, cũng không gặp lại nhau, những ý nghĩ tỏng đầu giống như bị kim châm, đau đớn.
Ngày đó, trên mạng cô ta tra tình cảnh bây giờ của người đàn ông này, ngoài ý muốn biết được anh đã ly hôn, không có tái hôn, bên người cũng không có người phụ nữ nào khác, làm cho cô ta vô cùng mừng rỡ.
Từ đó trở đi, cô ta bắt đầu từng bước một áp dụng kế hoạch của mình.
Đầu tiên, quan hệ của cô và chồng cô dần tốt hơn, từng chút một lấy được sự tín nhiệm của hắn, thu hoạch được một ít tin tức quan trọng trong nội bộ Ngôi Bang.
Tiếp theo, cô ta tìm người hợp tác bên ngoài, nhằm phá hủy Ngôi Bang để có cơ hội, trở về phía dưới ánh mặt trời một lần nữa, mới đủ điều kiện tìm lại thế giới bị mất của mình.
Người phụ nữ trước mặt người yêu, là dịu dàng và vô hại, là nhu tình như nước đấy.
Khi người phụ nữ trả thù, cũng hung ác đầy đáng sợ.
Quan Lâm không phải người phụ nữ đơn giản, cô ta đã từng là sinh viên trường đại học đặc chủng quốc phòng, lúc trước cô ta tiếp cận Thần Huống, đã học tập rất nhiều thứ.
Hận thù làm cho cô tâ mất lý trí. Cho nên, khi mới quen Thân Huống, người đàn ông này không chú ý tới cô ta.
Anh nói: "Tâm của cô quá sâu tôi nhìn không thấu!"
Sau đó cô ta bỏ ra rất nhiều tâm tư mới đi vào lòng người đàn ông này, cuối cùng khiến anh động tâm với cô.
Thời thơ ấu, Quan Lâm được nuôi dưỡng ở Ngôi Bang,
Đối mặt với hoàn cảnh vô cùng phức tạp, những người đối diện nhau, từng người đều xảo trá, để sống tốt trong hoàn cảnh như vậy, sống tốt như cá gặp nước, cần có một trái tim tinh tế, quan sát nét mặt, cô ta am hiểu nhất.
Mười hai năm trước, cô ta và Diệp Chính Vũ đi trên một con đường, cố gắng phối hợp với nhau, cô ta từng giúp hắn giữ chức Bang Chủ, vừa có quyền thế, hai là báo thù; mười hai năm sau, cô ta và hắn là bạn cùng giường, cpoo ta làm tất cả chỉ vì được tự do, vì có tâm lý bỏ tà theo chính.
Trong hai năm tỉnh táo đó, Quan Lâm lãng phí rất nhiều thời gian để tính toán, và tất cả đã đi theo kế hoạch của mình, phát triển đâu vào đấy.
Sai lầm duy nhất cô ta không có ngờ tới Thần Huống sẽ xuất hiện lúc Đông gia nguy cơ, kết hôn với Đông Lôi —
Khi tin tức kia truyền đến, cô ta bối rối!
Cô không hiểu sao người đàn ông kia có thể có cảm giác với người con gái mới lớn.
Được rồi, chớp mắt một cái, mười hai năm qua đi, cô bé ngày xưa đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong ấn tượng của Quan Lâm, đó là một đứa bé thích theo đuôi người khác.
Một đứa bé như vậy, trên tâm lý quả thật không xừng với Thần HUống.
Cô ta tin tưởng cho rằng đây chỉ là cuộc hôn nhân mang tính chất chính trị, về lợi ích liên minh.
Cho nên, cô ta cũng không có bỏ cuộc, vẫn tiếp tục làm theo kế hoạch của mình...
Nàng cảm thấy, tương lai sự tình, khẳng định còn có chuyển cơ. Bởi vì nàng nghe nói Cố Duy đối với kia vợ trước, cũng chưa chết tâm.
Nhưng có một việc, ngoài ý muốn chính là:
Vào đêm trước Thần Huống kết hôn, Cố Duy bị bôi đen mang theo tội danh trốn ngục!
Đây là kiệt tác của Diệp Chính Vũ, làm như vậy vì cái gì, theo suy đoán của cô ta là muốn cho Thần Huống thuận lợi cưới Đông Lôi, sẽ để cho mối quan hệ ba gia tộc lớn ở Đông Ngải quốc chuyển biến xấu hơn, hắn có thể từ giữa đắc lợi.
Nói cách khác, nó cũng là bảo vệ cho cô ta.
Sau khi, Cố Duy vượt ngục, đó là kết quả hắn âm thầm sắp xếp —
Người đàn ông này, tay chân rất rộng, vô cùng đáng sợ.
Có điều, Cố Duy cũng không phải nhân vật có thể tùy ý đùa nghịch, sự thật chứng minh, người đàn ông này cũng là một người khó đối phó.
Cô ta tìm người này hợp tác, cuối cùng kế hoạch được thực hiện vô cùng hoàn mỹ.
Bây giờ tiếc nuối duy nhất chính là, Diệp Chính Vũ bị thương nặng chạy trốn.
Có điều, theo tình hình cảnh giác cao độ trong thành phố Đồng Lăng bây giờ, cơ hội sống sót của người đó bằng không —
Một người trúng đạn ngay ngực, không có thiết bị tốt nhất chữa bệnh, không thể kịp thời tiến hành trị liệu, muốn sống, cơ hội vô cùng xa vời..
Có lẽ có người nói cô ta quá mức vô tình vô nghĩa, lúc còn nhỏ cô trong tình trạng tỉnh tỉnh mê mê, mang theo nổi sợ hãi với cái chết, trở thành tiểu thư được Diệp Chính Vũ lão đại Ngôi Bang che chở lớn lên, hai mươi mấy năm sau, cô ta lại tự tay hủy diệt Ngôi Bang. Đây là lấy oán trả ơn.
Nhưng cô ta không nghĩ vậy.
Đối với cô ta, Ngôi Bang chỉ là một gông xiềng, hôm nay, cuối cùng cô ta đã giãy giụa thoát khỏi gông xiềng, có thể hít thở không khí trrong lành của tụ do, gặp lại người yêu ngày xưa.
Thật tốt!
Đúng vậy, nhìn thấy Thần Huống, cô ta mới cảm thấy được sống lại.
Tư vị này rất quý giá.
Bây giờ cô ta vô cùng tham luyến khuôn mặt của người đàn ông này.
Hôm qua, anh ôm chằm lấy cô, rơi nước mắt, nghe được chuyện của con gái, cô ta có thể cảm nhận được tình càm nồng đậm từ anh.
Cô ta nghĩ anh vẫn còn yêu cô ta
Nó làm cho cô ta cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
"Em muốn nắm tay anh, muốn nghe anh nói chuyện, trước kia, lúc em không ngủ được, anh sẽ kể chuyện cho em nghe... Anhh còn nhớ không.. "
Cô ta nhẹ nhàng hỏi, khóe mắt đầy ánh sáng dịu dàng mong đợi.
Dường như...
Thần Huống hoảng hốt một chút.
Khi đó anh không có tật xấu này, ngược lại giấc ngủ của cô ta lại luôn không tốt, anh sẽ dỗ cô vào giấc ngủ...
Đặc biệt là khi cô ta mang thai, buổi sáng nôn oẹ lợi hại...
Vì vậy, anh coi cô ta như con gái nuôi(*chăm sóc như con gái của mình, chứ ko phải kiểu con nhận nuôi nhe), mỗi đêm đều đọc tiểu thuyết, kể chuyện cho cô ta nghe..
Những hài hòa và nhẹ nhàng trong quá khứ, trong mấy năm đầu khi chia tay, ký ức cay đắng và đau đớn luôn hiện ra.
Hôm nay, hơn mười năm sau, những cay đắng kia phai nhạt, những đau thương kia chỉ còn mơ hồ, thỉnh thoảng chỉ hiện ra quấy phá một chút.
"Em muốn nghe gì?"
Anh nhẹ nhàng hỏi.
Trước kia, anh luôn đáp ứng cô mọi việc. Còn bây giờ anh vẫn không thể từ chối —
Khoảng thời gian mười năm, mài mòn tình cảm của một người, nhưng, không thể mài hết cảm giác quen thuộc.
Đặc biệt khi tâm lý hận thù biến mất, cảm giác chết tâm chán nản kia như được ánh mặt trời sưởi ấm.
"《 Cuốn theo chiều gió 》 anh đọc cho em nghe được không?"
Cô ta suy nghĩ một chút, nói: "Em muốn nghe anh đọc 《 Cuốn theo chiều gió 》!"
Khi đó, cô ta đang mang thai, thường thường nằm trong ngực anh, nghe anh đọc cuốn tiểu thuyết nổi tiếng này bằng tiếng Anh. Họ thường nói rằng người tính cách nữ chính Hách tư gia này vô cùng phức tạp.
"Ở đây không có 《 Cuốn theo chiều gió 》!"
"Vậy kể em nghe cuộc sống mấy năm qua của anh được không... Chuyện gì cũng được, em muốn nghe giọng của anh..."
Vẻ mặt cô ta tha thiết cầu xin, không muốn anh rời khỏi tầm mắt của mình, quá khát vọng đắm chìm trong hơi thở của anh.
"Sau khi anh xem nó rồi đọc em nghe!"
Đột nhiên anh nhẫn tâm cự tuyệt.
Giờ khắc này, ánh mắt của anh nhìn thấy nhẫn cưới trên ngón áp úp, nghĩ tới thân phận của mình bây giờ đã kết hôn, nhớ lại nụ cười kỳ lạ của vợ.
Và buồn bã ảm đảm trên khuôn mặt của cô!
Phải, anh biết anh đang bận, không thể giống như trước, sẽ dành tất cả thời gian cho cô. Điểm này cô nhất định phải lý giải.
"Vậy anh đi làm việc đi!"
Luôn có chút thất vọng.
Anh nghe được, bỗng có chút không đành lòng, thay đổi giọng nói:
"Kỳ thật cũng không quá bận... Tất cả cả mọi chuyện có Cẩn Chi và Khởi Hàng chuẩn bị. Anh ở đây với em một lát... Em muốn đọc sách đúng không? Anh cho người đi mua sách..."
Lúc Lô Hà nhận được mệnh lệnh đi mua cuốn sách 《 Cuốn theo chiều gió 》, sửng sốt một hồi lâu.
Nửa tiếng sau, Lô Hà đưa sách cho tư lệnh, lúc chậm rãi đóng cửa lại nhìn tư lệnh ngồi trên ghế bên cạnh giường, lật từng trang sách chậm rãi dùng tiếng Anh thuần thục đọc.
Một khắc này, Lô Hà giật mình trừng thẳng mắt:
Đọc tiểu thuyết cho một người phụ nữ nghe, chuyện này, thấy thế nào, cũng không giống chuyện tư lệnh sẽ làm...
Trong phòng, Thần Huống đọc chừng nửa tiếng, giọng vững vàng nhanh chóng, rất có tình cảm.
Tình hình này, dường như quay về ngày tháng năm xưa. Giống như họ không có xa nhau mười hai năm, tuổi của họ bây giờ đã không cần một tình yêu nồng nhiệt, họ chỉ cần chờ đợi ngày bé cưng cất tiếng khóc chào đời... Bầu không khí vô cùng ấm áp, hài hòa...
Người phụ nữ nằm trên giường, từ từ nhắm hai mắt, khóe mắt có mắt nước mắt chảy ra, không ngừng chảy xuống, từng chút từng chút ướt gối đối.
Anh nhìn thấy dừng lại, im lặng thật lâu, hỏi:
"Tại sao khóc?"
"Đã nhiều năm rồi, em nghĩ..em nghĩ..."
Giọng nói của cô mang theo nghẹn ngào.
Anh không tiếp lời nói, nhìn vào những từ đơn tiếng Anh kia, thời gian đã qua thật lâu, vốn họ cũng đã từng mua sách《 cuốn theo chiều gió 》 nhưng cũng đã bị anh đốt thành tro bụi, lúc trước anh đưa cho cô đọc một vài chỗ, anh nhớ rõ — sau đó, anh không còn đụng tới quyển sách này, ngày nay lần nữa đọc lại, trong tim lại vô cùng cảm khái.
Cảm giác thương tiếc này vô cùng mãnh liệt...
Khép sách lại, Thần Huống đứng lên, đang muốn nói gì, chuông điện thoại vang lên, từ ngoài cửa truyền đến.
Lô Hà nghe máy, rất nhanh anh ta phá cửa vào, sắc mặt hoảng loạn kêu lên:
“Phó Thủ tướng, đã xảy ra chuyện... Tiểu Lỗ nói đã mất dấu phu nhân rồi... Đây là điện thoại của cậu ta!"
Sắc mặt Thần Huống lạnh lẽo, vèo đứng lên, nhận lấy điện thoại.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giọng của Tiểu Lỗ vô cùng vội vàng, nói: "Lúc 10h30, phu nhân đi vào phố Tây mua đồ ăn vặt, gặp được bạn học cùng hệ với phu nhân, sau đó, hai người đi chợ mua đồ ăn, tôi đi theo đã không thấy đâu cả... Điện thoại cũng không gọi được..."
"Người bạn học nam kia là ai? Cậu nhận ra không "
"Hình như tên Lôi Lâu, là người Đồng Lăng."
"Lập tức điều tra người tên Lôi Lâu này!"
Anh trầm giọng hạ lệnh.
Sau khi cúp máy, anh gọi điện cho Đông Lôi, tắt máy. Vì vậy, hắn anh bấm sô gọi cho Đông Đình Phong, nói rõ tình huống.
"Anh đến khách sạn! Chúng ta nói chuyện một chút!"
“Được!"
Vội vàng cúp máy, anh nói với Quan Lâm: "Em nghỉ ngơi thật tốt!"
Cũng không quay đầu lại đã ra cửa phòng, cho nên không thấy được vẻ lo lắng của Quan Lâm nhìn về phía bóng lưng của anh.
Một tiếng sau, họ tra ra được bối cảnh người đó:
Lôi Lâu 21 tuổi, có bối cảnh xã hội đen, có người chú vì mang theo ma túy bị bắt ngồi tù. Trước mắt vẫn còn trong tù. Hắn là một cô nhi không cha không mẹ, lúc bình thường dựa vào học bổng đi học, từ nhỏ đã là một người rất quậy. Nhà ở khu Đông. Nhưng phòng ở khu Đông rách rới tàn tạ, quanh năm ít tu sửa, hoàn toàn không giống như có người ở.
Người đàn ông này nắm lấy cơ hội mới trở về đêm qua, sau khi máy bay hạ cánh thì không biết đi đâu.
Theo điều tra, chi phí hằng ngày của Lôi Lâu thì biết không đơn giản, chỉ cần dựa vào những học bổng kia, cuộc sống của hắn không có khả năng xa xỉ và hào phóng như vậy, nhưng trên thực tế, lúc hắn vung tay vô cùng hào phóng, đi tới đi lui đều đi máy bay, tiền ở đâu ra, đó là một vấn đề lớn...
Bây giờ có thể xác định, tên Lôi Lâu này có bối cảnh khẳng định không đơn giản...
Từ đó, Đông Lôi mất tích. Mặc kệ Đông Đình Phong và Thần Huống phái người điều tra như thế nào, chính là không tra được cô ở đâu?
Sáng hôm sau, Thần Huống đi bệnh viện thay thuốc, xong việc đi phòng bệnh của Quan Lâm, mới đi vào cửa, thì có điện thoại gọi đến, anh lấy điện thoại ra vừa nhìn, lại là số của Đông Lôi, tinh thần anh run lên, dừng bước lại, không có lập tức nghe máy, trước mở ra chế độ định vị bên trong điện thoại, sau đó mới quyết đoán nghe điện thoại:
"Alo, Lôi Lôi?"
Anh rất hi vọng gọi điện thoại tới sẽ là Đông Lôi, anh thà rằng hi vọng cô vợ nhỏ nhà anh bởi vì tâm trạng không vui nên giận dỗi với anh, cũng không muốn cô xảy ra chuyện.
Đáng tiếc khi nghe người gọi lên tiếng, hy vọng đơn giản của anh đã tan vỡ, bên trong truyền tới giọng nói nhàn nhạt của một ngườ đàn ông:
"Thật sự xin lỗi, phó Thủ tướng Thần, để ngài thất vọng rồi, tôi không phải Thần phu nhân Đông Lôi."
"Cậu là ai? Lôi lâu?"
Trái tim của Thần Huống đột nhiên trầm xuống, hỏi.
"Tôi là ai, không quan trọng, quan trọng là... Nếu như ngài muốn vọ mình còn sống, tiếp theo, tốt nhất nên làm theo lời của tôi, nếu không, hôm nay chỉ có thể là ngày chết của vợ ngài..."
Giọng nói lành lạnh này, để cho Thần Huống không hiểu sao cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh.
"Cậu muốn như thế nào?"
Anh nheo mắt, rất bình tĩnh hỏi lại.
"Tôi muốn ngài dẫn theo Quan Lâm tới đây, nhớ kỹ, chỉ cho ngài dẫn theo cô ta, nếu để cho tôi nhìn thấy người dư thừa nào đi theo, vậy thì khi đến đây ngài chỉ nhận được một thi thể. Tôi nói được làm được..."
Giọng nói trầm thấp kia đầy uy hiếp.
Thần Huống nhìn Quan Lâm: Rất hiển nhiên, người này hẳn là dư nghiệt của Ngôi Bang.
"Thời gian, địa điểm!"
"9h tối, trường tiểu học bị bỏ phế ở khu Tây. Trong lúc này, tốt nhất ngài không nên có bất kỳ hành động gì, nếu không, đừng trách tôi ra tay vô tình."
Nói xong, lập tức cúp máy!
Quan Lâm thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, không khỏi hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lôi Lôi bị người Ngôi Bang bắt đi..."
Thần Huống nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Bây giờ là 8: 30 sáng. 9h tối, nếu anh không nghe lời tới chỗ hẹn, bọn họ sẽ giết con tin..."
Quan Lâm ngây ngốc một chút, lập tức hỏi: "Bọn họ có điều kiện gì? Chỉ là nhằm vào anh, chỉ hẹn một mình anh hả?"
Cô ta nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của anh, dường như hiểu được cái gì:
"Có phải họ muốn anh dẫn em đi cùng không?"
Thần Huống trầm mặc gật đầu.
Cô ta im lặng một lát, sau đó kiên quyết nói:
"Anh dẫn em đi theo! Những người đó rất tàn nhẫn, nếu không làm theo lời nói của họ, Đông tiểu thư sẽ xảy ra chuyện... Đến lúc đó, anh cũng không thể giải thích với Đông Đình Phong..."
Chuyện này, vô cùng nguy hiểm, dẫn theo một người hành động bất tiện, không thể nghi ngờ là một chuyện nguy hiểm, nhưng anh lại không thể không đi.
"Em nghỉ ngơi một chút, anh đi nói chuyện với anh ta một chút..."
Anh quay người đặt sách xuống rời đi.
Quan Lâm yên lặng nhìn, tự nghĩ:
Nếu gặp nguy hiểm, Thần Tử sẽ cứu ai trướci?
Người đàn ông này có tình cảm gì với Đông Lôi, cô ta không biết.
Vấn đề này, cũng là chuyện bây giờ Đông Lôi đang nghĩ.
Lúc đó, cô đã bị người thiết kế rơi vào bẫy được lên kế hoạch thật tốt.
Lúc Đông Lôi lên xe taxi, cũng không trở về Đế Hào, mà đi phố quà vặt nổi tiếng nhất thành phố Đồng Lăng.
Lúc cô đang ăn bánh bao chiên nhỏ, gặp được một bạn nam.
Cô nhớ rõ người này có quan hệ rất tốt với Trương Hộc, hình như tên Lôi Lâu.
Khi đó, tâm trạng của Đông Lôi thật sự rất thấp, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ tinh thần hỏi một câu:
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi là người Đồng Lăng! Lúc này chú tôi bị bệnh, cho nên, cố ý về nhà thăm chú... Còn cậu, sao lại đến đây? Hơn nữa sắc mặt kém như vậy, có chuyện gì sao?"
Đông Lôi sờ sờ mặt, câu trả lời rất mơ hồ:
"Ồ, tôi có chuyện cần xử lý nên tới đây!"
Lôi Lâu rất thức thời không có hỏi cô có chuyện gì phải xử lý, mặc dù là bạn học, nhưng dù sao cũng không tính rất quen thuộc, tùy ý nói thêm vài câu, thì hắn vỗ đùi, đổi chủ đề.
"Đúng rồi, Trương Hộc cũng tới, cậu biết không?"
Đông Lôi khẽ giật mình, nghĩ đến lúc trước Thần Huống nhắc tới muốn gặp Trương Hộc, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra vẻ kinh ngạc:
"sao cậu ấy cũng tới đây?"
"Cậu ấy đi với tôi về thêm chú! Đúng rồi, cậu ấy cũng có một người cô sống ở đây, thuận đường cậu ấy đến thăm cô(*em cha, chứ ko phải chỉ Đông Lôi) luôn. Có điều, người này rất lười biến, căn bản không thích ra cửa, luôn ở trong sân nhỏ đánh cờ với cô(*) cậu ấy. Nhìn xem ngay cả mua đồ ăn cũng kêu tôi đi mua, tên quỷ lười... thiệt là..."
Lôi Lâu cười hì hì, nói xấu Trương Hộc một trận, còn lắc đầu thở dài.
"Chú cậu và cô cậu ấy ở gần lắm sao? "
Cô nhìn trên tay hắn có cầm hai túi đồ ăn vặt. Bên trong quả thật có một ít đồ ăn Trương Hộc thích ăn.
"Rất gần! Ngay gần vùng giải phóng cũ khu Tây. Muốn mua gì đó cũng không dễ dàng... cái miệng của tên Trương Hộc kia lại kén chọn... Hết cách, đành phải chạy chân một chút... Ồh, cậu gọi điện thoại cho ai? Hộc tử hả. "
"Ừm, tôi muốn gặp mặt cậu ấy!"
Cô mở máy, bấm gọi vào số của Trương Hộc.
"Oh!"
Một lát sau —
"Ồ, kỳ quái, sao không có người trả lời?"
Cô bấm gọi ba lần, đều như vậy.
"Có lẽ không nghe được! tôi về kêu cậu ấy gọi điện thoại cho cậu... Àz, nếu không, cậu xem cũng giữa trưa rồi, chúng ta trở về cùng ăn bữa cơm? Tôi tự mình xuống bếp..."
Lôi Lâu híp mắt cười, khuôn mặt này dưới ánh mặt trời vô cùng ấm áp, làm cho người ta nhìn thấy cảm thấy vô cùng thoải mái:
"Có điều, tôi còn phải đi chợ mua thức ăn, mua chút xương heo về, buổi tối, nấu canh uống..."
"Cậu có thể nấu đồ ăn?"
Đông Lôi ngạc nhiên hỏi.
Đàn ông biết nấu ăn, đều là người đàn ông tốt trong gia đình.
Nói ví dụ như, anh hai của cô có thể làm một món ăn ngon tuyệt vời.
@by txiuqw4