Tuổi tác vẫn luôn trôi qua, năm tháng là vô tình nhất, mùa đông tuyết rơi đã qua, đã vào đầu mùa xuân; cũng như mọi người vẫn thưởng thức những bông hoa đẹp và thơm ngát, niềm đam mê của vội vã chạy đến mùa hè; theo sau là mùa thu vàng náo nhiệt, mùa thu là đẹp nhất — đây là cách nhìn của Đông Lôi, chiếc váy vàng cho tất cả, mùa thu hoạch được niềm vui là những trái cây có hương vị ngọt ngào; đợi đến khi gió lạng mùa đông thổi tới, mọi người lại tự nhiên hy vọng mùa xuân mau đến, cũng như nghĩ đến mùa thu năm sau...
Đúng vậy, chớp mắt một năm đã trôi qua.
Năm nay là năm Đông Lôi thích nhất, bình tĩnh học tập, cuộc sống yên tĩnh, bình tĩnh làm Thần phu nhân, bình tĩnh thích ứng tất cả...
Chiều thứ 7 ngày 11 tháng 10 năm 2010, Đông Lôi đang ở trong nhà ấm trồng hoa của anh hai, trước mắt là những hoa tươi màu sắc rực rỡ, cả phòng tỏa ra hương thơm nồng nặc.
Ngẩng đầu nhìn mùa thu ngoài teoifw, mà trong phòng lại là hình ảnh đẹp như mùa xuân, cô không khỏi hít sâu một hơi.
Dường như tất cả mọi thứ vẫn không thay đổi, nhưng mọi thứ cũng đã thay đổi.
Một năm này anh hai đã buông tha tất cả, không quan tâm chuyện gì, cũng không có đi tìm chị dâu trở về, rõ ràng yêu nhau, lại bị hiện thực tàn khốc ngăn cách bởi hai thế giới, có khi, cô thật sự cảm thấy tiếc thay cho họ.
Còn cô, năm nay thu hoạch nhiều nhất cõ lẽ là tiếp bộ lớn trong việc học — chỉ cần cố gắng kiên trì, cô tin tưởng rằng, tương lai không xa xô sẽ là một bác sĩ ưu tú. Mặc dù làm bác sĩ rất mệt, nhưng cô thích. Phát triển sự nghiệp của riêng mình, dù cực khổ mệt mỏi ra sao thì nó cũng trở thành một niềm vui trong cuộc sống.
Bất an duy nhất là chuyện nhà chồng rất mong đợi nhất cô lại chưa thực hiện được, đến nỗi hại cô cũng không dám trở về — mặc kệ là bà nội hay mẹ chồng, hình như có ý muốn để vợ chồng họ đi tìm bác sĩ.
Cô cắn môi nghỉ đến lời anh hai vừa nói: "... Em còn trẻ, nhưng tuổi A Huống không nhỏ. Nếu như đã kết hôn, sớm muộn cũng sinh còn không bằng sinh sớm, như vậy tình cảm vợ chồng càng sâu đậm thêm..."
Nhìn đi, ngay cả anh hai cũng lo lắng tới vấn đề hai vợ chồng.
Cô nói với anh trai, cô sợ Thần Huống, bởi vì anh quá nghiêm túc, vừa ở một mình với anh cô sẽ khẩn trương...
Lời này nửa thật nửa giả.
Thần Huống quả thật rất nghiêm túc, trước kia cô rất sợ anh, cảm giác như anh rất lạnh lùng, sắc mặt lãnh khốc, làm cho người ta không đến gần.
Đến bây giờ có cuộc sống riêng, mặc dù anh nghiêm túc nhưng giữa nghiêm túc cũng có dịu dàng: anh sẽ cưng chiều cô, đau cô, yêu thương cô. Nhưng cảm giác khẩn trương vẫn tồn tại, vẫn là càng nghiêm trọng hơn, còn về nguyên nhân...
Cô cắn môi... Tinh thần có chút hoảng hốt...
Một cánh tay quơ quơ trước mặt cô...
Đông Lôi sợ tới mức thiếu chút cái chậu hoa trên tay rơi xuống đấtn, may mắn bị người cầm được.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện:
"anh, sao anh lại tới đây?"
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã tới rồi.
"Từ cửa chính vào! Đang suy nghĩ gì vậy... Một người sống lắc kw trước mặt mà em cũng không thấy..."
Anh đặt chậu hoa lên giàn trồng hoa, chỉa chỉa cửa nhà ấm trồng hoa nói, anh quay lại nhìn cô:
"Ồh, xấu hổ?"
"Không có!"
Cô vội vàng che mặt của mình, thực sự có chút nóng:
"Anh không phải có việc đi nước ngoài sao? "
Hôm kia anh có nói với cô, phải đi vài ngày, bởi vậy trong nhà không có ai. Ngày hôm qua, người nhà ở Đông đô có gọi điện thoại tới đây kêu cô về, cô sợ về sẽ bị buộc uống thuốc gì gì đó, lại thấy trong nhà buồn hiu nên mới về đây.
"chuyện làm xong sớm, nên quay về... Thần phu nhân, có phải em không muốn thấy anh?"
"Không, tuyệt đối không có!"
Cô gần như muốn giơ hai tay lên thề.
"Nếu nhớ anh, sao không có chút biểu hiện gì hết vậy?"
Anh cúi đầu, giọng nói mang theo trách cứ:
"Anh vì tới đón em bị đụng xe giữa đường..."
"Đụng xe?"
Cô trừng mắt:
"anh bị đụng xe hả? Không thể nào, dựa vào anh cũng có thể gây ra tai nạn?"
"sao anh không thể xảy ra tai nạn?"
"Có bị thương hay không?"
"Xe bị đưa đi sửa!"
"Anh thì sao?"
"Cẩn Chi cho người tới đón anh! Aizzz, nói nhiều như vậy, thành ý đâu? Em muốn dời lực chú ý của anh phải không? Tới đây..."
Anh kéo người tới tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, vài ngày không thấy, dường như cô gái nhỏ này càng phát ra đẹp nha...
"Lôi Lôi..."
Anh thấp giọng kêu:
"Thành ý của em đâu?"
Đáy mắt đầy ý tứ, sao cô có thể không hiểu.
Sức mạnh quanh eo của mình, nói rõ ý trong lời nói của anh, cô nhón chân lên trực tiếp hôn một cái trên môi anh, trong miệng anh toàn hương vị kẹo cao su mùi bạc hà.
Anh muốn gì?
Được rồi, quả thật có chút muốn!
Anh lẩm bẩm.
Cô không nghe rõ anh nói gì, sau đó lùi lại hai bước, một nụ hôn ấm áp cũng dần lui xuống.
Lúc này cô nếm được vị ngọt trong miệng anh, có lẽ mới nhổ kẹo cao su ra, từ khi người này bắt đầu cai thuốc, thì nghiện nhai kẹo cao sư.
Nhiệt độ cơ thể ấm ấp, làm cho cô có chút khó chịu — nhìn tư thế kia của anh nếu lúc này trong nhà, chỉ sợ không dừng lại được: Một nụ hôn, hôn thẳng đến hai gò má cô đỏ bừng, đáy mắt của anh như muốn phun ra lửa.
Cuối cùng, hai tay của anh ôm lấy mặt cảu cô hôn thêm mấy cái mới dừng lại.
Đợi cho hơi thở ổn định, anh nói:
"Ngày mai được nghỉ, chúng ta về Đông đô thăm ông bà nội.."
"Quay về Đông đô?"
Cô cắn môi.
"Ừ, lâu rồi chúng ta không trở về!"
Cô gái lấy chồng, phải rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, phải đi thích ứng với người nhà chồng. Tuy nói lúc bình thường, cũng không ở chung, dù trưởng bối Thần gia, cũng dễ ở chúng, nhưng với Đông Lôi, tóm lại có chút khó gần gũi. Quan trọng nhất là cô nghe mọi người nhắc tới đề tài sinh con.
"Qủa thật lâu rồi không có về!"
Cô dựa vào đầu vai anh, nhắm mắt nói: "Vậy thì trở về đi!"
Dù sao, tránh được lần đầu cũng không tránh được mười lăm.
Vội vàng tạm biệt anh hai, hai vợ chồng cùng về nhà.
Khi về có chút không đúng lúc, Thần Đốc trở về Thần gia, bốn người lớn đang vây quanh cậu cười ha hả hỏi han, Thần Đốc trả lời lại để cho những trưởng bối trong nhà cười không khép miệng, nhìn thật vui vẻ, bên cạnh, Tô Trinh nở nụ cười ấm áp. Bộ dạng người một nhà vui vẻ.
Lúc Thần Huống dẫn theo Đông Lôi vào phòng khách, thì thấy hình ảnh như vậy.
"Ông nội bà nội, ba, mẹ, chúng con đã trở lại, mọi người đang nói gì đó? Náo nhiệt như vậy?"
Thần Huống vừa chào thì quay sang hỏi, Đông Lôi đứng ở bên bên cạnh, cũng kêu một tiếng.
"Ba!"
Thần Đốc nhìn thấy ba mình, đôi mắt sáng lên, vội vàng nhảy lên, kêu một tiếng, ánh mắt ngập ngừng dừng ở trên người Đông Lôi một chút, mới bổ sung một tiếng:
"Chào dì!"
Đứa nhỏ này quả thật ngoan ngoãn hơn trước kia, có thể thấy được Tô Trinh vẫn có năng lực dạy dỗ.
Âu Diêu nhìn thấy rất là vui mừng:
"Đang nói tới chuyện học của Tiểu Đốc! Lần này thi giữa kỳ, tiểu Đốc thi đứng hạng nhất đó. Chúng ta đang hỏi xem nó muốn quà gì?"
Trước kia thành tích của Thần Đốc không tính là tốt, Thần Huống cảm thấy tiềm lực của đứa nhỏ rất tốt, chẳng qua anh không đặt tâm tư trên người cậu, có thể là hoàn cảnh gia đình khiến cậu có chút phản nghịch, cho nên, thành tích luôn nửa vời. Có thể thi giữa kỳ đúng nhất lớp đã không dễ dàng.
"Không sai!"
Lời khen hiếm có của anh.
Thần Đốc có chút ngượng ngùng.
"Nói đi... Muốn tặng quà gì?"
Thần Huống hỏi, ý muốn khích lệ cậu.
"Con thật sự muốn gì cũng được sao?"
Cậu cẩn thận hỏi.
"Chỉ cần yêu cầu không quá mức!"
"Con muốn có thể xem phim với ba mẹ."
Yêu cầu này quả thật không quá mức.
Từ nhỏ đến lớn, dường như anh chưa từng xem phim với con mình.
"Nếu có thể, con hy vọng là buổi tối hôm nay."
Thần Đốc nhẹ nhàng nói một câu: "Con biết ba rất bận, nếu đổi ngày khác, cũng không biết tới ngày tháng năm nào, ba mới thực hiện được lời hứa.. Cho nên..."
Cho nên, cậu muốn thực hiện ngay.
Thần Huống quay đầu nhìn vợ mình, đồng ý:
"Được, xem lúc nào, và phim gì thì con tự chọ, sau đó đặt chỗ ngồi, ăn cơm tối xong thì đi..."
Lời này Thần Đốc vui vẻ, trên mặt sáng chói như ánh đèn.
Sau bữa cơm chiều, Đông Lôi nhìn bọn họ một nhà ba người lên xe của Thần Huống.
Thần Huống lái xe, Tô Trinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vẻ mặt Thần Đốc vui vẻ vẫy tay từ biệt.
Khi xe chạy đi, vẻ mặt của Đông Lôi bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng lại là sóng gió mãnh liệt.
Lúc này cô cảm thấy mình là một người ngoài không quan trọng.
"Lôi Lôi, Tử Tuần thiếu Thần Đốc quá nhiều tình thương của cha. Trước kia nó không thương đứa nhỏ này, cũng không muốn thể hiện tình thương với tiểu Đốc, là con thay đổi nó, để nó học cách yêu đứa nhỏ. Sau này, tụi con có đứa nhỏ rồi, Tử Tuần nhất định sẽ trở thành một người cha có trách nhiệm."
Trong gió đêm, Âu Diên ôm vai của cô, nhẹ nhàng trấn an vẻ mặt không được tự nhiên của cô.
Tâm tình của Đông Lôi, bắt đầu thay đổi.
Thần đốc quả thật rất đáng thương, có ba mà như không, ngay cả chuyện xem phim bình thường như vậy cũng chưa từng có.
Quả thật cô may mắn hơn Tô Trinh nhiều: Tô Trinh thất bại không chiếm được trái tim anh, còn cô thì có; Thần Đốc không nhận được tình yêu thương bảo vệ từ ba mình, sau này, con cô nhất định có được.
Nghĩ như vậy, đột nhiên Đông Lôi cảm thấy:
Chuyện sinh con này có lẽ nên từ từ nghiên cứu...
Hay là tối nay thử một lần!
Nhưng chỉ cần nghỉ tới chuyện kia, tâm tình cô có chút sợ hãi.
Trên thực tế mà nói, hình như bọn họ không quá phù hợp.
Bọn họ có hai lần thân mật với nhau.
Lần đầu tiên, không thành công, cô bị xé rách, máu chảy không ngừng, không thể không đi bệnh viện, dưỡng một tháng trời mới tốt được
Một lần đó, cô sợ hãi cũng dọa anh đổ mồ hôi lạnh.
Vốn cô có ký ức sợ hãi, còn có bóng ma tâm lý chuyện nam nữ, nháo như vậy trong lòng càng sợ hãi, do đó cô vẫn lẩn tránh chuyện vợ chồng.
Còn anh bởi vì làm cô bị thương, trong lòng có chút áy náy, lại không dám lỗ mãng cầu hoan, vợ chồng cùng giường nhưng không động phòng, thời gian hơn nửa năm, bọn họ ai nấy đều bận việc. Mãi không có vượt qua giới hạn.
Lần thứ hai, chuyện xảy ra hai tháng trước.
Ngay lúc nghỉ hè, nên an dẫn cô đi tham gia buổi tiệc, trên yến hội anh có uống chút rượu, về đến nhà, cô tắm tửa xong có chút mệt mỏi không muốn đọc sách, ngã lưng xuống giường trúc ngắm các vì sao, anh vừa tắm xong còn lưu lại mùi thơm sữa tắm đến ôm cô nói chuyện.
Lần đó, cô mặc áo ngủ quá mát mẻ, kích thích anh, vì vậy, mượn rượu anh kịch liệt hôn cô, cô đè nén sợ hãi trong lòng, không có kháng cự anh mà cố gắng phối hợp.
Kết quả, bởi vì căng thẳng, chuẩn bị không đủ đầy đủ, lại làm bị thương. Lại dưỡng nửa tháng.
. Do đó, anh cũng không dám đụng vào cô. Buổi tối, có khi thậm
Chí sẽ không về phòng, trực tiếp làm công việc trong thư phòng, rồi ngã xuống đất ngủ.
Không có cuộc sống vợ chồng, đương nhiên không thể nào mang thai, cô lại không phải thánh mẫu, nhưng trong nhà ai cũng mong tin tức tốt từ bọn họ.
Vì thế, cô phải nên suy nghĩ cho tốt.
Tiếp tục như vậy khẳng định không được:
Anh đang ở độ tuổi tráng niên, phương diện đó nhất định rất mạnh, nếu liên tục đè nén, cũng không tốt cho cơ thể, sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, mặc dù bây giờ anh vẫn cưng chiều cô.
Cô cảm thấy, không sinh hoạt vợ chồng, tuyệt đối là không được. Bọn họ đâu phải ông bà lão bảy tám mươi tuổi không thể làm được nữa.
Trên thực tế, bọn họ cũng có nhu cầu này, nếu không làm sao có đứa nhỏ?
Vấn đề sinh con, bây giờ là đề tài mong đợi nhất của hai gia tộc. Nhất định rất quan trọng.
Sau khi nhìn thấy Thần Huống đang dẫn vợ con của anh "Một nhà ba người" rời khỏi, Đông Lôi trở về phòng, sau đó suy nghĩ trong đầu càng lúc càng nhiều.
Cô đang nghĩ sau khi chồng cô trở lại, có lẽ cô nên chủ động một chút nghiên cứu chuyện hạnh phúc nữa đời sau của hai người.
Chỉ là chuyện này, thực sự làm cho người ta thẹn thùng.
Nhưng cũng không thể bởi vì thẹn thùng, cứ luôn trốn tránh được?
Dù sao cũng phải tìm cách giải quyết cho xong vấn đề khó khăn này.
Cô cảm thấy mình nên uống rượu để tăng thêm can đảm, liền mở chai rượu đỏ bưng uống.
Kết quả chờ thời gian có hơi lâu, đợi đến mười hai giờ, không đợi được người trở về, ngược lại cô đã say.
Không có anh, cô uống nhiều quá.
Khi tỉnh lại gần chiêu, Đông Lôi phát hiện mình không có nằm ở trên ghế sofa, mà ngủ ở trên giường, bên cạnh có dấu vết có người ngủ qua, trên tủ giường có áo ngủ của anh, gối trên giường dính hơi thở của anh.
Cô nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều.
Cái gì?
Buổi chiều... Từ từ?
Cô lập tức trừng lớn mắt!
Sao cô có thể ngủ say như vậy?
Cô giật mình ngồi dậy, vỗ vỗ ót, thì xông vào phòng tắm.
Rửa mặt xong thay một chiếc váy, cô chạy ra khỏi cửa phòng, nhưng không tìm thấy Thần Huống.
"Mẹ, Tử Tuần đâu?"
Tiền viện, Âu Diên đang cắm hoa, Đông Lôi tìm một vòng không thấy người, gặp mẹ chồng thì vội hỏi.
"Đi ra ngoài!"
"Đi đâu vậy mẹ?"
Cô buồn bực hỏi.
Khó được ngày nghỉ, anh đã chạy không thấy bóng dáng, thật là.
"Ngày hôm qua Tử Tuần dẫn Tiểu Đốc xem phim xong ăn khuya khi trở về, Tô Trinh không cẩn thận bị trật chân, cô ta cứng rắn nói không có việc gì. Tử Tuần sợ cô ta chỉ sống một miinfh, có việc cũng không có ai biết, nên không đưa cô ta về mà đưa về nhà, để cô ta và Tiểu Đốc ngủ một đêm. Sáng sớm hôm nay Tiểu Đốc đến nói chân mẹ nó sưng rất to, Tử Tuần đã đưa cô ta đi bệnh viện rồi, Tiểu Đốc không yên lòng, cũng đi theo, buổi trưa không có trở lại ăn, ăn luôn bên ngoài."
Âu Diên buông hoa trên tay, cẩn thận giải thích một chút, ngược lại mỉm cười nói:
"Lôi Lôi, đầu con còn đau hay không? Tử Tuần nói tối hôm qua con trộm lấy rượu nó cất giữ uống đến khi nó trở về con đã say mèm. Buổi sáng nó còn nấu cạnh giải rượu cho con... Kết quả con chưa tỉnh, mẹ vào phòng kêu con mấy lần, con cũng không tỉnh. Cuối cùng cũng tỉnh... Như thế nào, trong người có khó chịu không?"
Giọng nói của mẹ chồng rất thân thiết.
Chỉ nửa câu đầu bà nói, thật làm người ta khó chịu!
Cô nghĩ: Không trách được đợi đến nửa đêm cũng không trở lại, thì ra bọn họ không chỉ xem phim, còn vui vẻ cùng đi ăn khuya; hôm nay một nhà ba người còn đến bệnh viện.
Đây là chuyện gì?
Tâm của cô có chút mệt mỏi, nhưng không có biểu hiện ra ngoài:
"không sao mẹ!"
"Vậy thì ăn một chút gì đi, mẹ có kêu người chừa thức ăn cho con!"
"Dạ!"
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, đi xuống phòng bếp, nhưng ăn không vô...
Đông Lôi qua loa ăn một chút, trở về phòng, trái nghĩ cái này phải nghĩ cái kia, dường như trong lòng có gai đâm rất khó chịu, dứt khoát gọi điện thoại cho anh.
Thần Huống rất nhanh nhận điện thoại, ngữ mang vui vẻ, tâm tình tựa hồ rất mau mắn bộ dáng:
"Mèo con say rượu, đã tỉnh!"
"..."
Cô không nói gì, vì trong lòng mình không hiểu sao có chút ghen mà cảm thấy không được tự nhiên, nhất thời không có lên tiếng.
"Sao vậy? sao không nói chuyện?"
"Cũng không có gì, tỉnh lại nhìn không thấy anh... bây giờ Tô Trinh sao rồi? buổi trưa anh ăn cơm ở đâu?"
Cô cắn môi nhẹ nhàng hỏi.
"Ăn ở nhà Tô Trinh, gọi thức ăn bên ngoài. Mới sắp xếp cho cô ta xong, mướn một người tới chăm soc mẹ con bọn họ. Vừa xong, anh đang muốn điện thoại cho em!"
Chậc, chuyện vợ trước anh thật sự cũng rất để tâm.
Quái, Đông Lôi, cô đang ăn dấm chua gì đây?
Cô lén nhéo đùi mình, mới hỏi:
"Có việc sao?"
"Buổi tối ra ngoài ăn. Em kêu lái xe đưa em đi. Chúng ta gặp mặt ở Vân Đình Phong, bây giờ anhh còn có việc cần xử lý không thể tới đón em!"
Vân Đình Phong là một danh lam thắng cảnh của Đông Đô, phong cảnh bên trong rất yên tĩnh.
Đây là quán dành cho tình nhân đã hơn trăm năm, có mười tám tiểu viện riêng biệt, còn có cao lương mỹ vị khiến người ta thèm thuồng.
Nếu muốn dạo chơi một đêm ở nơi này, bình thường phải hẹn trước nữa năm.
Nghe nói chỗ ngồi của quán này, mỗi ngày cũng chỉ tiếp đãi không vượt qua bốn mươi người khách trong 18 tiểu viện kia. Thu phí cực cao. Người có thể vào đây, đều có uy tín danh dự.
Đông Lôi cũng biết nơi này, chỉ là không có cơ hội vào đó, cũng chưa được ăn ngon.
"Anh hẹn trước lúc nào vậy?"
"Nửa năm trước!"
"anh có gọi mấy món ăn đặc sắc trong quán, nhanh đến nha, chúng ta cùng nếm thử, sau đó ngủ lại một đêm, sáng mai trở về Quỳnh Thành!"
"Được, em tới ngay!"
Vẻ mặt Đông Lôi vui vẻ, vị chua trong lòng cũng tan thành mây khói.
Đông Lôi mang theo tâm tình vui vẻ đi đến, khi đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một màn kia, cả người như rớt vào hầm băng:
Thần Huống và một người phụ nữ khác đang ôm nhau - -
Người phụ nữ kia, không phải ai khác, chính là bạn gái trước của anh: Lý Đồng.
Chuyện gì xảy ra?
Hai người này còn chưa dứt bỏ tình cũ sao?
"Lôi Lôi... em đến rồi..."
Thần Huống không nghĩ tới Đông Lôi lại đến nhanh như vậy, vội vàng buông Lý Đồng ra, gọi một tiếng, hình như muốn giải thích cái gì.
Sắc mặt của Đông Lôi trắng bệch, không nói hai lời đã quay đầu chạy như điên.
Lúc này, trong lòng cô cảm thấy đau đớn theo bản năng muốn trốn tránh.
Thần Huống giật mình, bước nhanh đi theo ra ngoài:
"Lôi Lôi! Không được chạy!"
Cô đâu nghe, càng chạy càng nhanh.
Buổi chiều có cơn mưa nhỏ, đường có vũng nước càng dễ dàng trơn, cô không để ý đã ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn.
"A..."
“Anh kêu, em chạy cái gì..."
Thần Huống đến đúng lúc đỡ cô lên.
Cô té đau còn bị mắng, trong bụng ủy khuất bừng cài dâng lên, không nhịn được rống lên:
"Thần Tử Tuần, anh tránh ra."
Đáy mắt đã có nước mắt trào ra.
"Em đang tức giận cái gì?"
Anh nhìn chằm chằm cô.
"Tránh ra!"
Cô hung dữ đẩy tay anh ra.
"Để anh đoán một chút... Không phải là ghen chứ..."
Thần Huống thấy cô phản ứng lớn như vậy, ánh mắt sáng lên một chút, liền hỏi.
@by txiuqw4