sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 375: Kiến Càng

Trong phòng làm việc của Dương Phá Quân, cửa đã được đóng từ bên ngoài, giờ

phút này trong phòng, chỉ có cha con Dương Công Minh và Dương Phá Quân, cùng với Ninh

Quang Diệu, cùng với lão phu nhân như hình với bóng của Dương Công Minh, tổng cộng là

bốn người.

Cho dù là đứa con đẻ của Ninh Quang Diệu Ninh Quốc Đống, cũng không có tư ở

đây nghe mấy người này nói chuyện.

Dương Công Minh ngồi trên chiếc ghế mà bình thường Dương Phá Quân ngồi làm

việc, Dương Phá Quân và Ninh Quang Diệu ngồi ở hai chiếc ghế ở hai bên.

Trầm tư một lúc, Dương Công Minh nói:

- Thủ tướng Ninh, chuyện ngày hôm nay là chuyện Dương gia nhà chúng tôi, vốn

dĩ không nên nói cho cậu nghe, nhưng, một khi cậu đã nghe được rồi, lại thêm quan hệ

giữa Ninh gia và Dương gia nhà chúng tôi, tôi cũng sẽ đem ngọn nguồn sự việc, kể cho cậu

nghe.

- Cha .

Dương Phá Quân nhíu mày, ông ta không nghĩ Dương Công Minh lại thực sự muốn

đem sự việc này kể ra ngoài, hơn nữa lại trực tiếp kể cho thủ tướng của Trung Quốc.

Ninh Quang Diệu nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Dương Phá Quân, lập tức nói:

- Ông Dương, vốn dĩ là ngài không muốn đề cập đến, nhưng nếu ngài đã muốn

giải thích mọi chuyện rõ ràng, vậy cháu xin bảo đảm, sẽ không đem sự việc nhìn thấy nghe

thấy ngày hôm nay, tiết lộ ra ngoài.

- Haha, tôi tin thủ tướng.

Dương Công Minh cười thoải mái, sau đó, liền đem chuyện của Dương Thần năm

đó kể tóm tắt cho Ninh Quang Diệu nghe.

Nghe xong Dương Công Minh kể chuyện cũ, Ninh Quang Diệu vẻ mặt vô cùng xúc

động:

- Chính trị của Trung Quốc năm đó, nếu như không phải là Dương lão ngài thượng

vị, thì đã loạn từ lâu rồi, công lao của người không phải ai cũng hiểu được, nhưng vãn bối

chúng cháu, đều có sự đề bạt giúp đỡ của người, cho nên sau khi cha cháu mất, cho dù

cháu tiếp tục kế thừa sự nghiệp của Ninh gia, cháu vẫn luôn tôn trọng coi người là thầy,

đây cũng là đạo lý mà, không ngờ trước khi Dương lão thượng vị, không ngờ lại phải bất

đắc dĩ vứt bỏ đi hạnh phúc của mình như vậy, người thanh niên trẻ tuổi tên Dương Thần

đó cũng rất xuất sắc, vậy cũng coi như là chút báo đáp.

- Hứ, ương ngạnh, kiêu ngạo, có gì mà xuất sắc.

Dương Phá Quân khó chịu khinh thường nói.

- Phá Quân,

Mặt Dương Công Minh biến sắc

- Sau này, con ít va chạm với Dương Thần đi, lẽ nào con còn không biết nó là

người như thế nào sao?

Dương Phá Quân cắn răng một cái, gật gật đầu.

Tuy rằng trong lòng ông ta vẫn đầy oán giận, nhưng ngay cả đến đạn cũng không

thể tiếp cận được, thì ông ta biết, đứa con mà ông đã thất lạc hai mươi mấy năm, thật sự

không giống người bình thường.

Chỉ có điều, cho dù nó có ưu tú đến đâu, và làm như vậy với mình, thì cũng không

có gì đáng để tán thưởng cả.

Dương Phá Quân hiện tại đang tại đang rất lo lắng, xảy ra sự việc ngày hôm nay,

có hay không kẻ không hiểu chuyện, đem chuyện cũ này lộ ra ngoài, làm ảnh hưởng đến

cuộc bầu cử hai tháng sau, vậy thì chính mình đã tự kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.

Ninh Quang Diệu dường như nhìn ra sự lo lắng của Dương Phá Quân, nói:

- Phá Quân, cuộc bầu cử hai tháng sau, tôi sẽ giúp đỡ cậu.

- Hả? Dương Phá Quân sửng sốt, ông ta không ngờ Ninh Quang Diệu đột nhiên nói

như vậy, phải biết rằng người đàn ông này nổi tiếng thiết diện vô tư, tuyệt đối sẽ không

dùng ảnh hưởng quyền lực của anh ta để giúp đỡ ai đối phó ai.

Ninh Quang Diệu nói:

- Chuyện của Dương Thần không nên trở thành trở ngại trên con đường chính trị

của cậu, những nỗ lực của cậu những năm gần đây, ai cũng có thể nhìn thấy được, không

nên để chuyện này làm liên lụy đến.

Dương Phá Quân trong lòng vui vẻ, chỉ cần Ninh Quang Diệu đồng ý giúp mình,

mình đã nắm chắc phần thắng rồi, chỉ có điều, cho dù có trúng cử, thì cũng là dựa vào sự

giúp đỡ của người đàn ông này, cho dù có leo lên được vị trí lãnh đạo cấp cao của quốc

gia, thì vẫn phải cúi đầu khom lưng...

Lẽ nào mình lại không bằng anh ta?

Ninh Quang Diệu cũng không phải là người có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhìn thời

gian, liền đứng dậy rời đi, trước khi đi, có do dự một chút, nói nhỏ với Dương Phá Quân:

- Phá Quân, có thời gian, thì đi làm lành với Tuyết Hoa đi, cô ấy là một người phụ

nữ đáng thương, đừng để cô ấy phải khổ sở thêm nữa...

Dương Phá Quân cúi đầu xuống, không nói tiếng nào, nhưng ai cũng có thể thấy

được, trong ánh mắt Dương Phá Quân, có điều gì đó mơ hồ kỳ lạ.

Tiễn Ninh Quang Diệu xong, Dương Công Minh xoay người nói với Dương Phá

Quân:

- Con đi theo ta một lát.

Trong lòng Dương Phá Quân vẫn còn rất nhiều nghi vấn, về vì sao lại làm loạn kế

hoạch của mình lên, vì sao lại thiên vị Dương Thần, ông ta muốn biết, rốt cuộc hoàn cảnh

của Dương Thần là như thế nào, sao cha mình lại hiểu rõ như vậy, nhưng lại không hề nói

cho mình biết, lẽ nào vẫn còn uẩn khúc gì sao? “ Bí mật quân sự” của Lâm Chí Quốc, rốt

cuộc còn bao nhiêu thứ nữa?

Đi theo Dương Công Minh, tới khu đại viện phía sau chân núi, Dương Công Minh

bước vào căn nhà mà ông vẫn luôn giữ lại để ở, lấy từ trong chiếc tủ gỗ quý ra một quyển

sách dày làm từ lụa tơ tằm và da dê, quyển sách có vẻ có từ rất lâu rồi, khó có thể phân

biệt được, nhưng được giữ gìn rất cẩn thận, gần như không hư tổn gì.

Dương Phá Quân nhìn thấy quyển sách vừa rộng vừa dày, ánh mắt hoài nghi,

nghẹn ngào nói:

- Gia phả?

- Đúng vậy đây chính là gia phả của Dương gia chúng ta.

Dương Công Minh đem cuốn “Gia Phả Dương Thị ” để lên trên chiếc bàn đá xanh

trong sân nhà, cẩn thận lật từng trang một, những nét bút lông rõ ràng xinh đẹp, viết tên

tục, năm sinh năm mất bao thế hệ liệt tổ liệt tông của Dương gia, cùng với những lời chú

giải sơ lược về cuộc đời của họ.

Từ hoàng thân quốc thích, cho đến thương nhân, người bán hàng rong, không hề

giống nhau.

Dương Công Minh vừa lật dở, vừa nói:

- Dương gia nhà chúng ta, từ thời Đường Tống đã truyền lại cuốn gia phả này, cho

dù có mấy lần bị hư hỏng, nhưng cũng đều đã khắc phục được rồi, phần lớn đều còn được

lưu giữ một các cẩn thận trong cuốn gia phả này, tổ tiên cuả chúng ta, đại đa số người của

Dương gia ta, tuy có lúc nghèo túng, nhưng phần lớn đều là những anh hùng hào kiệt

trong lịch sử mấy trăm năm của Dương gia, gần như triều đại nào cũng có nhưng nhân vật

quan trọng.

Ông nội của con, lúc dạy dỗ ta, đã nói với ta, người của Dương gia, bất luận ở

hoàn cảnh nào, đều phải giữ được ý niệm duy trì sự phồn vinh cho gia tộc trong đầu, làm

những chuyện xứng đáng với thân phận của người họ Dương, lúc con còn nhỏ, ta cũng đã

dạy con như vậy.

Dương gia ta ở thời của ông nội con, gặp phải sự đả kích của người ngoại quốc, bị

tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, có thể nói, cả nửa cơ nghiệp bị hủy trong chốc lát,

nhưng ông nội con, dựa vào khí phách của hậu nhân, sống chết cũng luôn đem theo ý

niệm giữ gìn vinh quang gia tộc trong đầu, rốt cuộc trong quá trình đánh đuổi giặc ngoại

xâm, đã đạt được ước vọng lớn nhất của Dương gia chúng ta, cũng nhờ vào ông nội con,

cha của ta, mới có được sự phục hưng như ngày hôm nay.

Ta vẫn luôn không hiểu được, tất cả những chuyện mình làm năm đó, có thể so

được bao nhiêu với người cha tài giỏi của ta, so với ông của con, ta không đáng kể gì, chỉ

là dựa vào vinh quang của Dương gia mà thượng vị, chỉ là người may mắn mà thôi...

Nói tới đây, Dương Công Minh thản nhiên liếc nhìn Dương Phá Quân một cái, lời

nói thành khẩn, tình ý sâu xa:

- Phá Quân, bất luận con gặp phải chuyện gì, cục diện có như thế nào đi chăng

nữa, thách thức đến mức nào, là thành hay bại, đều không thể hiện được điều gì, con phải

nhớ kỹ, con là hậu nhân của Dương gia ta, việc con phải làm, là duy trì vinh quang gia tộc,

làm những chuyện xứng đáng với thân phận là người của Dương gia, bất luận là địa vị của

con cao cũng được, tầm thường cũng được, đừng đánh mất đi trái tim của con, một trăm

năm sau, tên của con, mới có thể được khắc sâu trong cuốn gia phả này.

Dương Phá Quân nhìn tảng đá xanh trên bàn, khắc vô số người đã mất trong gia

phả huy hoàng, ánh mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực, tinh thần đã tỉnh táo lại.

- Cha, con hiểu rồi, con nhất định sẽ không bôi nhọ danh tiếng của gia tộc ta.

Dương Công Minh nhíu nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt cuồng nhiệt của đứa con trai,

lại hỏi:

- Con thật sự hiểu được vinh quang gia tộc là gì rồi chứ?

- Đúng vậy, con đã hiểu rồi.

Dương Công Minh ngậm ngùi thở dài, cười cười,

- Một khi đã hiểu rồi, vậy con đi làm việc đi, coi như lão già này đã nói những lời

linh tinh rồi, làm chậm trễ thời gian của con.

- Cảm ơn cha đã dạy bảo.

Dương Phá Quân xoay người lại, nhanh chóng rời đi.

Bàn tay gầy gò của Dương Công Minh vuốt ve bốn chữ “Gia Phả Dương Thị” được

dát vàng, dường như đang tự nhủ:

- Con thật sự hiểu rồi sao?

Lúc này lão phu nhân một mực yên lặng đứng đằng sau Dương Công Minh mới lên

tiếng trấn an:

- Lão gia, chuyện này không thể ép được, mỗi người đều có chí hướng riêng của

mình.

- Ha ha, đúng vậy, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình.

Dương Công Minh cười ha hả, rồi lại như nhớ ra cái gì đó, hỏi:

- Tam Nương, bà thấy bản lĩnh của Dương Thần như thế nào?

Nhìn thấy bộ dạng trông mong của Dương Công Minh, lão phu nhân được gọi là

“Tam Nương” mỉm cười nói:

- Là nói, võ công của Thần thiếu gia sao?

- Đúng vậy, vừa lúc nãy nhìn thấy tay của nó, hẳn là nội công rất đã luyện đến cực

cao rồi,

Dương Công Minh cười nói:

Tin tức mà Lâm Chí Quốc cung cấp, quả thực là không sai.

- Đương nhiên là không sai được rồi,

Khuôn mặt Tam Nương lộ ra nụ cười ấm áp, nói:

- Tuổi của Thần thiếu gia, mà có thể luyện đến cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên

Mãn, bà già tôi cũng phải kinh ngạc, kỳ tài như vậy, cho dù năm đó có là Tống Thiên

Hành, nếu như tôi đoán không nhầm, thì cũng còn kém thiếu gia một bước, đó là số mệnh

rồi, nhìn thấy cậu ấy, rồi lúc nào đó sẽ có thể chạm được đến cánh cửa kia thôi.

Dương Công Minh ngây ra một lúc, vô cùng mừng rỡ,

- Thật sao? Tên tiểu tử Dương Thần đó, có thể chạm đến cánh cửa đó?

- Cái mà thiếu gia tu luyện chính là “thục sơn tuyệt học” có lẽ cậu ấy cũng đã phát

hiện ra, tầng thứ chín sẽ dẫn xuất kinh nội lực, sẽ khiến cho cậu ấy có một thứ cảm giác

hụt hẫng, muốn chờ đến khi nội lực của cậu ấy dần dần thêm thâm hậu, sẽ phát giác đến

kinh thiên động địa,

Tam Nương khẳng định

- Ha ha ha ha

Dương Công Minh nói:

- Đến lúc đó, tên tiểu tử đó sẽ phải chịu đả kích.

- Đả kích? Sao lão gia lại nói như vậy?

Tam Nương hỏi.

Dương Công Minh thở dài,

- Chắc chắn nó nghĩ rằng, nó ở bên ngoài lăn lộn, kế thừa cái gọi là “Minh Vương”

coi như đã đứng trên thiên hạ rồi, nhưng nào biết rằng, trong mắt người khác, nó chỉ là

một con kiến càng mà thôi...

- Hóa ra là như thế.

Tam Nương gật gật đầu, ôm thắt lưng, đôi mắt cười thành hai đường khẽ mở.

:wow:


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx