sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con dâu nhà giàu - Chương 056 + 057

Chương 56: Sự lựa chọn của Hi Tuấn

Chu Thiến lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng Triệu Hi Tuấn. Cửa phòng anh đóng chặt, bên trong lặng yên không một tiếng động.

Chu Thiến gõ gõ cửa, nhẹ giọng nói:

- Hi Tuấn, chị có thể vào không?

Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng khe khẽ:

- Vào đi, cửa không khóa.

Chu Thiến đẩy cửa đi vào, trong phòng không có bật đèn. Triệu Hi Tuấn ngồi cạnh cửa sổ, đầu tựa vào cửa kính, ánh trăng thản nhiên chiếu vào người anh. Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống mặt, vẻ mặt cô đơn mất mát. Nhìn như một bức tranh duy mỹ.

Trong lòng Chu Thiến không khỏi cảm thán, gen di truyền của nhà họ Triệu quá tốt, sinh hai con trai đều vô cùng tuấn tú, thật họa thủy, chẳng biết đã mê hoặc bao nhiêu cô gái. May mình nhìn mãi thành quen, bằng không chẳng phải tim đập nhanh quá mà chết?

Cô đi tới, ngồi xuống bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ là cảnh ở hậu hoa viên, ánh trăng rải lên hoa viên, bóng cây lắc lư, mơ hồ.

Chu Thiến quay đầu nhìn Hi Tuấn đầy thân thiết:

- Hi Tuấn, em có ổn không?

Hi Tuấn vẫn ngồi tư thế ban đầu, động cũng không động, một lúc sau mới lặng lẽ nói:

- Chị dâu, có phải em vô dụng lắm không? Trước mặt cha ngay cả chút dũng khí phản đối cũng không có, trước mặt cha em chỉ có thể nghe lời hoặc trốn tránh.

Chu Thiến cười:

- Trong nhà này có ai dám phản đối ông? Cho dù là anh của em cũng e là không dám đối nghịch với cha em! Nhưng Hi Tuấn à, em lại lên sân khấu biểu diễn sao?

Triệu Hi Tuấn vuốt tóc, khuỷu tay chống lên đỡ mặt, ngón tay thon dài vuốt vuốt tóc, khẽ thở dài, có vẻ phong tình khác.

- Em ở trong văn phòng luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, cả người mất tự nhiên, như chịu hình, tan tầm tự nhiên muốn đến quán bar cho thoải mái. Vốn không định lên sân khấu nhưng không khí ở đó khiến em phấn khích, mơ mơ hồ hồ lên sân khấu từ lúc nào không hay. Cũng chỉ có lần đó nhưng lại xui xẻo bị nhân viên công ty nhận ra…

Vẻ mặt Triệu Hi Tuấn uể oải.

Trong lòng Chu Thiến đã coi anh là bạn, thấy anh không vui thì cũng khó chịu, muốn an ủi nhưng lại không thể nào an ủi, cũng không biết nghĩ cách gì cho anh. Cô thực sự hi vọng anh có thể làm chuyện mình thích bởi vì đời người tìm được chuyện mình thích làm là việc vô cùng may mắn. Nhưng gia đình anh phản đối như thế, anh lại là công tử sống sung sướng từ nhỏ có thể rời khỏi gia đình sao? Huống hồ bản thân anh đã chẳng có dũng khí này thì cô có thể nói cái gì?

Chu Thiến nói:

- Cha hẳn chỉ dọa em thôi, dù sao em cũng là con đẻ, ông sẽ không nhẫn tâm vậy đâu.

Triệu Hi Tuấn lắc đầu:

- Cha em nói được thì sẽ làm được, nếu ông thật sự là loại người khẩu xà tâm phật thì đã không có thành tựu như bây giờ

- Vậy em tính sao?

Triệu Hi Tuấn ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đẹp đầy tuyệt vọng:

- Em còn có thể làm sao? Em không có dũng khí chống đối cha, chỉ có thể làm theo ông thôi.

Chu Thiến khuyên:

- Nếu em thực sự quyết tâm thì đừng chần chừ, vẫn nên để tâm đến công việc, đừng phân tâm nghĩ gì nữa, tránh buồn khổ sau này.

Nếu không thể thoát ly khỏi gia đình thì nên ngoan ngoãn sống theo cuộc sống cha mẹ đã sắp đặt. Nếu còn tiếc nuối giấc mộng của mình thì chỉ khiến bản thân phân vân, tự thêm phiền não mà thôi.

- Nhưng chị ơi, em rất yêu sân khấu…

Chu Thiến không nhịn được nói:

- Nhưng em không yêu nó đến độ có thể hi sinh vì nó.

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Hi Tuấn trắng bệch, giật mình, sau đó mới suy sụp cười:

- Chị nói đúng, là em vô dụng, không trách được ai.

Chu Thiến vội nói:

- Chị không có ý đó… Hi Tuấn, chuyện này không thể trách em, đổi thành chị, chị cũng không có dũng khí đó.

Triệu Hi Tuấn cúi đầu.

- Hi Tuấn, xuống ăn cơm đi, tối em còn chưa ăn gì.

- Chị dâu đi ăn đi, em ăn không vô.

Chu Thiến cảm thấy giờ anh cũng nên cần yên tĩnh suy nghĩ nên đứng dậy, rời khỏi phòng anh.

Phòng ăn lớn như vậy cuối cùng cũng chỉ còn một mình Chu Thiến ăn cơm, nhìn bàn đầy đồ ăn mà không có cảm giác ngon. Miễn cưỡng ăn một chút rồi cũng về phòng.

Về phòng, Chu Thiến nhớ lại vừa rồi mình nói với Hi Tuấn, không khỏi liên tưởng, nếu nhà họ Triệu biết mình đi học stylist thì sẽ có phản ứng gì? Bọn họ ngay cả ngôi sao cũng không coi vào mắt thì càng không để ý đến nhà thiết kế phục vụ ngôi sao. Nếu lúc đó họ cực lực phản đối thì mình nên làm gì?

Nhưng chỉ chốc lát, Chu Thiến đã có đáp án. Đừng nói cô còn không muốn ở cả đời tại nhà họ Triệu, cho dù có như vậy thì cũng sẽ không để mặc bọn họ can thiệp đến con đường của mình! Chẳng phải cùng lắm là đuổi cô đi sao? Cô cóc sợ!

Cô không muốn ỷ lại vào bọn họ, không muốn kiếm chác gì từ họ thì đương nhiên sẽ chẳng sợ họ.

Buổi tối, Chu Thiến đọc qua mấy mấy cuốn sách, đang chuẩn bị ngủ thì đột nhiên người hầu gõ cửa:

- Phu nhân, cậu chủ đã về, uống rượu say, phu nhân có thể xuống xem không.

Chương 57: Say rượu tỏ tình

Chu Thiến cùng người hầu đi xuống lầu. Chỉ thấy lái xe cùng bảo vệ đang cùng dìu Triệu Hi Thành vào. Triệu Hi Thành say bất tỉnh nhân sự, đầu gục xuống. Bọn họ đỡ anh nằm xuống sô pha, để anh nằm đó, mệt mỏi đến toát mồ hôi.

Mắt Triệu Hi Thành nhắm chặt, mặt ửng hồng, cả người đầy mùi rượu, hiển nhiên là uống không ít.

Chu Thiến ngạc nhiên nói:

- Sao say thành thế này?

Thường chưa bao giờ thấy anh say như vậy, theo cô biết, Triệu Hi Thành cũng không uống giỏi, mỗi lần xã giao đều đem theo cấp dưới có tửu lượng tốt đi, mà cũng hiếm người dám ép rượu anh.

Lái xe lau mồ hôi trên trán nói:

- Nghe nói là đối tác lớn từ nước ngoài, vẫn mời mọc cậu chủ uống rượu, cậu chủ không tiện từ chối.

Vậy nhất định là khách hàng rất quan trọng, nếu không sao Triệu Hi Thành lại phải như thế?

Dung tẩu đi ra, gọi người hầu mang nước ấm, pha trà giải rượu nói:

- Nên đỡ đại thiếu gia vào phòng trước đi, giờ cậu chủ cần nghỉ ngơi cho tốt

Lái xe và bảo vệ lại đỡ anh lên tầng ba, đưa vào phòng, đặt nằm trên giường.

Chu Thiến thấy bọn họ thở hổn hển như trâu, mồ hôi ướt đẫm thì nói:

- Hôm nay làm phiền hai người, hai người đi xuống nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi là được rồi.

Hai người vội vàng nói:

- Đó đều là việc chúng tôi nên làm.

Sau khi rời khỏi phòng, Dung tẩu nói với bọn họ:

- Chuyện hôm nay tôi sẽ nói với phu nhân, cuối tháng chắc chắn sẽ thưởng cho hai người.

Bọn họ không nghĩ tới còn được thưởng, ai nấy mừng rỡ.

Chỉ chốc lát, người hầu bưng trà giải rượu lên, Chu Thiến lấy khăn mặt ấm lau mặt cho anh. Dung tẩu tiến vào nói:

- Phu nhân, cô giúp cậu chủ lau người đi, nóng nực như vậy, lại uống nhiều rượu, cứ thế mà ngủ nhất định là không thoải mái.

Rồi gọi người hầu giúp cởi áo vest:

- Còn lại xin giao cho phu nhân.

Nói xong mang đám người hầu rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, bên trong yên tĩnh không tiếng động, trên tường là chiếc đèn chiếu ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Chu Thiến từng thấy nhiều người uống say, đều thích cãi nhau hoặc là vô cùng hưng phấn nói năng luyên thuyên. Uống say rồi ngủ như Triệu Hi Thành thì dường như hiếm.

Lúc này, anh nằm trên giường, nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền, lông mi như hai cây quạt nhỏ, môi có hơi khô, khẽ hé ra. Chu Thiến nhìn anh một hồi rồi bĩu môi nói:

- Được rồi, nể tình anh là ông chủ của tôi, hôm nay hầu hạ anh.

Chu Thiến cởi quần áo của anh, cả người chỉ còn lại cái quần lót. Quần lót bó sát, vật nam tính nổi rõ. Mặt Chu Thiến đỏ bừng, vội quay mặt đi.

Cô lấy nước ấm lau người cho anh. Da anh bị cồn kích thích mà có hơi ửng hồng, khăn mặt ấm áp lướt qua da để lại những vệt nước càng khiến anh thêm quyến rũ. Cơ thể thon dài, cơ bắp săn chắc, ngón tay vô tình đụng chạm như có luồng điện xông thẳng vào tim. Tim Chu Thiến mất tần suất mà đập loạn.

Triệu Hi Thành lại nhè lúc này khẽ rên rỉ một tiếng, giọng ái muội lộ ra sự gợi cảm vô cùng. Lúc này Chu Thiến mới phát hiện tay mình đặt trên đùi anh. Cô quẫn bách, như điện giật mà nhảy lui lại, cả người như bị lửa đốt.

Cũng may anh vẫn không tỉnh lại, thoáng cau mày, mi hơi run rồi lại ngủ tiếp.

Chu thiến thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu giờ anh tỉnh lại cô chắc xấu hổ đến tìm lỗ mà chui mất. Cuối cùng, cô không có dũng khí chạm vào người anh nữa, cũng may người anh đã được lau qua, cô luống cuống lấy chăn đắp lên cơ thể trần trụi của anh.

Ánh mắt đảo qua tủ đầu giường, mới phát hiện trà tỉnh rượu còn không uống, thử độ ấm thấy đã vừa.

Có cần gọi anh dậy uống không? Giờ nhìn anh ngủ rất say sưa, hay là chờ lúc nào tỉnh thì uống? Nhưng Dung tẩu dặn nhất định phải để anh uống để bớt đau đầu.

Chu Thiến ngồi bên cạnh, cúi đầu, nhẹ nhàng kêu:

- Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.

Không phản ứng.

Chu Thiến vỗ vỗ mặt anh, đầu tiên là nhẹ nhàng, thấy anh không phản ứng, sức càng lúc càng lớn, cuối cùng, mặt anh bị cô tát sưng đỏ:

- Tỉnh lại, dậy uống trà giã rượu!

Trong lòng cười trộm, cuối cùng đã có cơ hội báo thù! Hoàn toàn quên mất trước kia đã từng chỉnh anh đến chết đi sống lại.

Triệu Hi Thành hừ một tiếng, lông mày nhíu chặt, đột nhiên nắm lấy tay cô, dùng sức kéo rồi xoay người. Trời rung đất chuyển, Chu Thiến đã bị anh đặt dưới thân. Trong đầu cô hiện lên hai chữ: "Nguy rồi!".

Còn chưa lấy lại tinh thần anh đã hung hăng hôn cô.

Nụ hôn này kích tình mà lại lưu luyến, bá đạo mà lại triền miên. Hơi thở nóng rực, lời lẽ nóng bỏng, mơ hồ, Chu Thiến đã bị anh cạy mở hàm răng, khiến cho lưỡi anh điên cuồng càn quét trong miệng cô.

Chu Thiến chỉ thấy đầu như nổ tung, cả người như bị kim châm, nóng bừng. Cả thế giới như xoay tròn. Mũi tràn ngập hương rượu như làm thần kinh cô mê say, khiến cho cô luân hãm trong cơn lốc kích tình do anh tạo ra…

Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, nặng nề mà thở hào hển. Anh nhìn cô, ánh mắt mê ly.

Chu Thiến cũng thở hổn hển, mặt ửng hồng, hai mắt khép hờ như có lớp sương bao phủ, đôi môi kiều diễm khẽ nhếch, phun ra hơi thở ấm áp.

Triệu Hi Thành rung động, bụng dưới sưng lên.

Cả người anh nóng rực dính sát vào cô, tuy rằng ở đó có lửa thiêu nhưng cũng không dám dùng sức mạnh như trước, anh nhìn cô, anh mắt cực nóng, nhẹ nhàng nói:

- Thiệu Lâm, em còn bắt anh phải chờ bao lâu…

Giọng nói khàn khàn ám muội, lộ ra tình dục nồng đầm. Anh cúi đầu, khẽ cắn lên tai cô, khẽ rên rỉ:

- Anh không nhịn được.

Chu Thiến bị anh cắn mà cả người run rẩy, người như có một khát vọng xa lạ, tựa như chờ mong anh vuốt ve, ôm hôn. Đây là cảm giác cô chưa từng có! Cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi giống như cô sẽ bị trầm luân, sẽ bị hủy diệt. Cô theo bản năng đẩy anh ra, giãy giụa kịch liệt!

Triệu Hi Thành gắt gao ôm chặt cô, áp chế sự phản kháng của cô. Anh nhìn cô, đôi mắt đen u ám, sâu không đáy, nơi đó toát ra sự cô đơn vô cùng. Vẻ mặt này chưa từng xuất hiện ở anh. Anh luôn âm ngoan, bá đạo, con người cưỡng hãn như thế cũng có vẻ mặt này? Chu Thiến không khỏi ngây người, trong lúc nhất thời quên giãy giụa.

- Thiệu Lâm, em còn định chống đối anh đến bao lâu?

Giọng anh vì say rượu mà có chút mơ hồ không rõ, trầm thấp khàn khàn, chứa sự đau xót như có thể xao động lòng người.

- Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ em muốn chống đối anh cả đời sao? Anh… là người đàn ông bình thường… Ngay đêm nay thôi cũng có người tỏ lòng yêu thương với anh, anh… không muốn em không vui nên liều mạng cùng khách hàng uống rượu để tránh cô ta. Thiệu Lâm, chẳng lẽ em còn không hiểu lòng anh?

Tim anh nặng nề đập như thấu đến lòng cô, có cảm giác đau đớn. Những điều này đều khiến cô vô cùng bối rối, cô nhìn anh, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn khó hiểu.

Anh và cô lẳng lặng nhìn nhau, trong không khí như có loại hơi thở kì dị. Dần dần, mí mắt Triệu Hi Thành càng lúc càng trầm, cuối cùng không giữ được mà ngã xuống người cô. Trước khi mất ý thức, anh khẽ nói một câu vào tai cô, giọng nói nhẹ như tiếng thở dài nhưng lại khiến mắt cô mở lớn.

Chỉ chốc lát, bên tai truyền đến tiếng anh thở đều, da thịt nóng rực dần chuyển lạnh. Chu Thiến nhẹ nhàng đẩy anh ra, để cho anh nằm thẳng rồi đắp chăn cho anh. Bản thân lại trơ mắt nhìn trần nhà, thật lâu không thể ngủ.

Trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói cuối cùng của anh: “Thiệu Lâm… anh nghĩ là anh yêu em...”

Không không không, công tử đào hoa sao hiểu được tình yêu. Tình yêu của anh ta chẳng qua là sự mê hoặc nhất thời, là sự chiếm hữu, là loại chinh phục, không thể vượt qua thời gian khảo nghiệm. Một khi có được sẽ mất hứng thú. Chu Thiến ơi Chu Thiến, trăm ngàn lần mày đừng tin tưởng anh ta, trăm ngàn lần đừng động lòng…

Cô xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía anh, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa, lại tự nhủ:

- Mình chỉ yêu anh Kiều Tranh mà thôi… người mình yêu chỉ có anh Kiều Tranh…

Nhưng cơn sóng tình xa lạ trước đó là thế nào? Cô vội nói với mình, dù sao thân thể này đã là phụ nữ hai mươi sáu tuổi, có quan hệ vợ chồng với anh ta, có phản ứng với anh ta là chuyện bình thường. Những cái đó không liên quan đến cô, chẳng liên quan gì đến cô hết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx