sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con dâu nhà giàu - Chương 105 + 106

Chương 105: Trả giá

Tuần thứ ba học thủ pháp trang điểm cơ bản, trang điểm cô dâu. Trường học yêu cầu mỗi học sinh phải mua một bộ trang điểm chuyên nghiệp, bao gồm: phấn má, phấn mắt và cọ trang điểm, tính ra khoảng hơn ba ngàn tệ một bộ. Đám học sinh ai nấy đều oán thán. Học phí Yêu Ti Lệ đã là đắt nhất, thế nhưng dụng cụ còn phải tự mình mua, nhưng giở hợp đồng ra xem, quả thực dụng cụ trang điểm bọn họ phải tự mua.

Đám học sinh chẳng có cách nào, điều kiện tốt thì mua luôn ở trong trường, điều kiện kém thì tự ra ngoài mua. Chu Thiến hỏi Trương Bân, Trương Bân nói cho cô rằng mua ở trường thì đầy đủ nhất, chuyên nghiệp và chất lượng cũng tốt nhưng hơi đắt. Chu Thiến nghĩ mãi, khẽ nghiến răng mua ở trường, cũng may trong tài khoản còn mấy vạn tệ.

Bọn họ nghe Trương Bân nói như vậy thì đều quyết định mua ở trường. Nhà Vương Vĩ không tệ, gọi điện thoại cho gia đình là có tiền mua. Vương Lâm, Lưu Văn Chí trong nhà hơi kém nhưng vẫn làm ra tiền. Lưu Văn Chí cắn răng nói:

- Coi như đầu tư cho tương lai, về sau vào làm trong công ty là kiếm lại được mà

Lý San lo lắng nhưng cuối cùng đem tiền tiết kiệm ra:

- Cũng chẳng còn cách nào, đều bị trường rút ruột…

Trương Bân vốn đã có nên không cần mua.

Lý San và Triệu Viện Viện ở Kí túc xá, một giường trên một giường dưới nên cũng hiểu biết hoàn cảnh của cô ấy. Lý San nói:

- Hình như hoàn cảnh nhà Triệu Viện Viện không tốt lắm, có lần mình thấy cô ấy gọi điện trong kí túc xá về nhà xin tiền nhưng hình như không được, còn thấy cô ấy khóc nữa.

Trong lòng Chu Thiến không khỏi cảm khái. Hơn ba ngàn tệ, ở Triệu gia chẳng đủ mua một bộ quần áo, còn chưa đủ một ván bài Triệu phu nhân thua nhưng ở đây lại đủ khiến mọi người sứt đầu mẻ trán. Chênh lệch giàu nghèo thật quá lớn…

Sau đó, Chu Thiến thấy sắc mặt Triệu Viện Viện vẫn không tốt, đáy mắt đen sì, vừa nhìn đã biết là do quá lo âu. Cô cũng hơi buồn, nghĩ đến quan hệ trước kia của hai người cũng không tệ nên có lòng muốn giúp. Có lần gặp Triệu Viện Viện ở toilet, không nhịn được nói:

- Triệu Viện Viện, cậu còn chưa mua dụng cụ đúng không, mình có thể…

Chu Thiến vốn định nói cô có thể cho vay. Cô cảm thấy đều là vì giấc mơ của bạn bè, giờ cô có chút tiền có thể giúp cô ấy. Nhưng còn chưa nói xong, Triệu Viện Viện đã cảnh giác, lạnh lùng cắt lời:

- Cảm ơn cậu quan tâm, mình tự thu xếp được.

Chu Thiến nổi nóng, mình có lòng tốt mà lại bị đối phương đề phòng nên xoay người bỏ đi, mặc kệ cô ấy.

Không lâu sau, trường học phân phát dụng cụ trang điểm, vô số đồ rực rỡ, chuyên nghiệp. Trong đó có một bộ cọ trang điểm gồm 18 cọ lớn nhỏ. Nhìn rất đẹp, rất xịn.

Thầy Trương Cường nói:

- Để hiệu quả trang điểm đạt được cao nhất thì sử dụng đồ trang điểm tốt, cọ tốt là một phần rất quan trọng. Chúng ta phải hiểu rõ công dụng của những loại cọ này, sau đó sử dụng chuẩn xác. Đó không phải là bí mật mà là kĩ xảo mà mỗi stylist đều biết.

Chu Thiến để ý đến Trương Bân đang cầm một cây cọ lớn ngẩn người, vẻ mặt ảm đạm biết anh nhất định lại nhớ tới chuyện bị đổi đồ. Sau khi học xong, sáu người tụ họp, vẻ mặt Trương Bân cô đơn nhớ tới chuyện đó, cầm đồ trang điểm trong tay nói:

- Đây là cọ má hồng, quan trọng nhất là độ mềm của lông, cọ tốt đều là dùng lông dê thượng đẳng mà làm, nhằm làm cho màu má và màu da trở nên tiệp màu, không khiến người khác thấy quá khác biệt. Hôm kiểm tra đó, khi dùng đến cọ má hồng, lúc thử lên tay có cảm giác hơi ráp nhưng vì quá vội nên không để ý nhiều, chỉ nghĩ là tại mình. Cuối cùng khiến má hồng của người mẫu vô cùng thê thảm, mất hết điểm…

Anh thở dài một hơi, nói:

- Các chiến hữu, từ giờ trở đi phải luôn để ý dụng cụ của mình, đừng giao cho bất kì ai. Nhất là trước khi kiểm tra thì nhất định phải để ý cẩn thận.

Những lời này khiến mọi người nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng. Việc học dần trở nên phức tạp, không phải chỉ học ghi nhớ là xong. Mấy hôm trước, giáo viên còn giảng kỹ xảo trang điểm mắt. Thầy Trương nói:

- Lúc trang điểm mắt phải sử dụng cọ mắt, sau đó trang điểm phối màu mắt hợp lý, cọ từ giữa sang trái, đây là điều cơ bản.

Thực hành cũng là trang điểm mắt. Chu Thiến để ý thấy đồ Triệu Viện Viện mua đều là mua ở quán nhỏ, không thành một bộ. Lý San nói:

- Mấy thứ đó giá rẻ nhưng chất lượng rất kém.

Cho nên lúc thực hành, các học sinh trong tổ cũng không muốn dùng đồ trang điểm của cô, đành phải dùng của mình, rất lỗ. Triệu Viện Viện bị các bạn trong tổ xem thường. Nhưng với việc này Chu Thiến chỉ thờ ơ, cũng chẳng muốn làm Lã Đồng Tân lần nữa.

Bởi vì đều mới học, trang điểm mắt lại rất khó cho nên thời gian này, bất kể ai mắt cũng đều như bị người đánh cho tím bầm. Trương Bân đã học qua một năm nên tốt hơn nhiều. Chu Thiến và Tiểu Mạt tuy đã làm trang điểm nhưng bình thường đều giúp khách dưỡng da là chính, ít khi có cơ hội trang điểm nên cũng không tốt lắm. Chu Thiến vừa hỏi thầy vừa hỏi Trương Bân, vừa nhân thời gian rỗi luyện tập, ngay cả buổi tối lúc làm việc ở quán bar cũng tranh thủ luyện tập. Vẽ rồi xóa, vẽ rồi xóa.

Tiểu Mạt ở bên thấy mà không đành lòng nói:

- Thiệu Lâm, cậu đừng làm nữa, mắt cậu đỏ hết lên rồi. Chắc hẳn là dị ứng, cứ mãi như thế là không được. Lau nước lạnh đi.

Chu Thiến nhìn kỹ, quả đúng là thế, sờ lên còn hơi rát, trong lòng cũng hơi sợ. Phải biết rằng vùng da quanh mắt rất mỏng, không cẩn thận thì sẽ bị nhăn. Cô vẫn không muốn còn trẻ đã có nếp nhăn nên mới dừng lại.

Trước khi ngủ dùng khăn lạnh đắp mặt nhưng đến sáng tỉnh lại thấy mắt vẫn sưng đỏ. Đến khám ở phòng khám gần đó, bác sĩ nói không có vấn đề nhưng trong thời gian ngắn không thể trang điểm. Tiểu Mạt nhìn mắt cô mà đau lòng nói:

- Học tập thế này cũng phải trả giá quá đắt…

Chu Thiến thấy bác sĩ nói không sao nên cũng không để ý, thậm chí còn cười an ủi Tiểu Mạt:

- Chẳng qua là khó coi mấy ngày thôi, không sao.

Trong lòng cô vẫn rất vui vẻ vì cô đã nắm bắt tốt cách trang điểm mắt. Chắc hẳn kiểm tra được loại ưu là không thành vấn đề, nghĩ vậy trong lòng lại thoải mái.

Nhưng hôm sau, Chu Thiến rời giường mở cửa lại thấy ở ngoài có một hộp thuốc mỡ. Bên cạnh có một tờ giấy viết: “Bôi lên da mắt, ba ngày là khỏi”. Chữ viết rất quen, liếc mắt là cô đã biết của ai. Cô cầm thuốc mỡ, nhẹ mở ra, thuốc màu xanh nhạt, tản ra mùi bạc hà thơm mát, thấm vào lòng.

Nhất thời cô giật mình đứng đó, ngơ ngác nhìn tuýp thuốc mỡ, trong lòng cảm giác lẫn lộn: chua chát mặn đắng giao tạp nhưng lại có chút ngọt ngào.

Chương 106: Chứng bệnh nghĩ mình bị hãm hại

Mấy ngày kế tiếp là học trang điểm đơn giản, phối đồ trang sức trong cuộc sống bình thường, trang điểm cô dâu hiện đại và truyền thống. Từ đánh phấn, kẻ mi, vẽ mắt, má hồng, tô môi đều rất nhiều kiến thức. Chu Thiến lại phát huy tinh thần chăm chỉ nghiên cứu của mình. Nhưng lần này Tiểu Mạt ở bên gắt gao coi chừng, thấy khi làn da bắt đầu có vấn đề thì lập tức ngăn lại nên không có chuyện bị dị ứng nữa.

Đến thứ sáu kiểm tra, mắt Chu Thiến vì đã bôi thuốc mỡ Triệu Hi Thành đưa tới nên đã khỏi lại. Mấy ngày này, mắt cô khiến các tổ viên cười không biết bao nhiêu lần nhưng trong lòng cũng rất bội phục cô. Vương Vĩ nhìn mắt cô mà sùng bái. Lưu Văn Chí thấy vậy thì cười, lén nói với Trương Bân:

- Tiểu tử này đúng là khác người.

Trương Bân hiểu thì cười nhưng không nói gì.

Lần này, trường học đã tìm người mẫu cho mỗi người, sau đó quy định trong thời gian nhất định phải trang điểm xong. Chu Thiến bị chỉ định trang điểm cho người đi phỏng vấn xin việc còn Tiểu Mạt thì bị chỉ định trang điểm cho cô dâu Hàn Quốc.

Người mẫu của Chu Thiến là cô gái hơn hai mươi tuổi, da dầu hơi đen, lông mi thưa, có mụn đầu đen. Chu Thiến đầu tiên bảo người mẫu rửa sạch mặt, bôi dung dịch kiềm dầu sau đó có cậy bớt mụn đầu đen nhưng vì sợ sẽ khiến làn da đỏ lên nên không làm nhiều.

Sắc mặt quan trọng nhất là tinh thần. Đẹp nhưng khiến người khác không nhận ra là mình trang điểm, tuyệt đối tránh trang điểm quá dày. Người mẫu này thoạt nhìn không có tinh thần, Chu Thiến tỉa lông mày cho cô dựa theo kết cấu khuôn mặt, nhìn qua sáng sủa hơn nhiều.

Màu da người mẫu đen, dùng phấn trắng quá sẽ rất giả cho nên Chu Thiến chọn màu phấn tiệp với màu da nhất, chỗ đen quá thì đánh phấn đậm lên để da được đều màu. Hơn nữa cũng rất chú ý vành tai và cổ, tuyệt đối không thể để cổ với mặt hai màu.

Như vậy, da người mẫu đã sáng lên nhiều.

Ánh mắt không quá sắc nét, phải vẽ mắt mới đẹp hơn được. Cho nên Chu Thiến chọn vẽ mắt nâu vàng. Sau đó lại gắn mi giả, ánh mắt đẹp hơn nhiều.

Má thì không thể quá nổi, vì da cô ấy vốn nâu nên Chu Thiến chọn màu đồng, tô lên xương gò má. Môi không nên quá đậm, vì đi phỏng vấn sẽ làm phân tán sự chú ý của người phỏng vấn nên Chu Thiến chọn màu hồng nhạt, để ý vẽ viền môi, cũng đẹp hơn rất nhiều.

Bởi vì còn chưa học phối hợp trang phục nên chỉ cần trang điểm xong là được, so với thời gian chỉ định thì còn thừa mười phút. Người mẫu nhìn gương vui mừng, chưa từng nghĩ mình cũng có thể xinh đẹp như vậy mà nhìn lại không như đã trang điểm thì rất vui vẻ. Chu Thiến thấy cô vui mừng như vậy thì cũng có cảm giác như đã thành công.

Giáo viên đánh giá nhìn tác phẩm của cô thì liên tục gật đầu, lại hỏi cô một số vấn đề chuyên nghiệp. Chu Thiến đều đáp trôi chảy, giáo viên rất vừa lòng, nhìn cô tán thưởng, tất nhiên Chu Thiến đạt loại tốt. Chu Thiến vui vẻ liên miệng cảm ơn.

Mà Tiểu Mạt tuy hơi lâu nhưng vì ở bên Chu Thiến nên cũng chăm chỉ luyện tập mà cũng được điểm tốt. Trương Bân có thực lực, đương nhiên loại tốt. Vương Vĩ, Vương Lâm loại khá. Lưu Văn Chí là loại tốt nhưng chấm vớt. Bởi vì khi thầy giáo nhìn tác phẩm của anh thì trầm ngâm hồi lâu mới do dự cho ưu. Lý San cũng loại khá, vốn ủ rũ nhưng thấy lần này cũng nhiều bạn học được loại khá, cảm thấy mình không phải kém cỏi nhất, vẫn còn cơ hội nên mới thở phào.

Mà Triệu Viện Viện là người có thành tích kém nhất. Bởi vì đồ dùng của cô quá kém nên má, mắt trang điểm lên nhìn không đẹp, mắt thì như bị đánh, má thì như mông khỉ, người mẫu cũng tái mặt. Giáo viên nhìn tác phẩm thì thẳng thắn nói nguyên nhân là do dụng cụ của cô nhưng nghĩ thành tích trước đó của cô cũng không tệ nên vẫn cho qua. Có điều vẫn tế nhị nói:

- Muốn trang điểm tốt thì nên chuẩn bị đồ dùng cho tốt trước. Nếu em còn muốn tiếp tục làm nghề này thì giai đoạn đầu nên đầu tư một chút

Những lời này khiến Triệu Viện Viện cúi đầu, sắc mặt trắng bệch. Bọn Chu Thiến ở cách đó không xa nhìn cô, trong lòng cũng không thoải mái.

Kiểm tra xong, mọi người lần lượt rời khỏi phòng thực hành. Chu Thiến và Tiểu Mạt đi về được một quãng thì Chu Thiến đột nhiên nhớ đã để quên dung dịch kiềm dầu ở trường. Cô nhớ tới lời Trương Bân thì hơi hoảng, vội nói với Tiểu Mạt:

- Mình quên một thứ, cậu ở đây chờ nhé!

Tiểu Mạt nói:

- Để mình đi cùng.

Chu Thiến cười lắc đầu:

- Không sao, hôm nay cậu vẫn không khỏe, đừng chạy. Mình đi nhanh thôi, không lâu đâu.

Chu Thiến chạy tới phòng thực hành, vừa định đẩy cửa vào thì nghe thấy có tiếng khóc ri rỉ bên trong. Chu Thiến nhẹ nhàng đẩy cửa đã thấy Triệu Viện Viện gục xuống bàn khóc. Chu Thiến thở dài, trong lòng nghĩ đến an ủi nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt cảnh giác trước đó cô ấy nhìn mình, lời nói lại nghẹn lại.

Cô đi đến bàn mình lấy đồ, kiểm tra cẩn thận, xác định không có ai động chạm thì cất vào túi, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa quay đầu lại thấy Triệu Viện Viện hai mắt rưng rưng, lạnh lùng nhìn cô nói:

- Giờ cậu vừa lòng chưa, cậu cố ý quay lại xem mình thê thảm thế nào đúng không? Cậu xem được rồi đó! Vừa lòng chưa?

Chu Thiến nghe xong, giận vô cùng, hừ lạnh nói:

- Mình quay về lấy đồ để quên. Trong lòng mình cậu vốn chẳng quan trọng đến mức đó.

Triệu Viện Viện cười lạnh một tiếng, liền xoay người đi. Trong lòng Chu Thiến có lửa giận vô danh, cô bước đến bên cô ấy, trầm giọng nói:

- Triệu Viện Viện, tôi vẫn coi cô là bạn, tự hỏi cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng với cô, sao cô nói tôi như vậy.

Triệu Viện Viện đứng lên, thân mình gầy yếu vì khóc nhiều mà hơi run, điều này khiến cô ta có vẻ đáng yêu.

- Coi tôi là bạn? Vậy sao cô muốn tôi đi sai đường?

- Chỉ sai đường?

Chu Thiến bất ngờ nhưng lập tức hiểu ra:

- Cô nói chuyện kiểm tra phác họa?

- Đúng!

Triệu Viện Viện bị phẫn.

- Tôi cũng luôn coi cô là bạn nhưng không ngờ cô vì muốn vào công ty mà muốn hại tôi.

- Hại cô?

Chu Thiến phì cười:

- Bạn học Triệu Viện Viện, có phải cô mắc chứng bệnh hoang tưởng luôn nghĩ mình bị hãm hại.

Triệu Viện Viện đứng lên:

- Cô đừng có chối. Thầy giáo nói tôi phác họa đẹp, hơn nữa cũng được điểm tốt chứng tỏ phương pháp của tôi là đúng. Cô cũng được loại tốt, chưa biết chừng là dùng cách của tôi nhưng cậu lại muốn tôi không làm như thế. Đó chẳng phải hại tôi thì là thế nào? May mà tôi không tin cô


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx