sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con dâu nhà giàu - Chương 239 + 240 + 241

Chương 239: Dư chấn

- Chu Thiến, em sao rồi? Không bị thương chứ?

Giọng nói này vô cùng thân thiết

Sống mũi Chu Thiến cay cay, nghẹn ngào đáp:

- Chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao cả.

Bốn phía tĩnh lặng, ngoài cửa cũng yên tĩnh đến quỷ dị, nơi này như thể bị bỏ quên vậy nhưng lòng Chu Thiến lại không hề sợ hãi, bởi vì… Anh đã đến, anh ở ngay bên ngoài, anh sẽ nhanh chóng đi đến bên cô…

- Chu Thiến, còn đường ra nào khác không?

- Không còn nữa, cửa sổ cũng bị chặn rồi.

- Cửa chính bị cái gì chặn?

- Là một chiếc tủ lớn, đổ ngang xuống đất, em không dựng lên được. Giọng Chu Thiến hơi khàn khàn.

Giọng nói bên ngoài đột nhiên trở nên thật dịu dàng, đầy sự trấn an:

- Chu Thiến, đừng sợ… anh sẽ nghĩ cách phá cửa.

Chu Thiến đứng ra cửa, nhẹ nhàng đáp.

- Em không sợ.

Có anh ở bên, em chẳng sợ gì cả.

Ngoài cửa anh không nói thêm gì, sau đó chỉ nghe thấy những tiếng lách cách, đột nhiên một tiếng ầm vang giữa không gian yên tĩnh này.

Tim Chu Thiến đột nhiên thắt lại, lo lắng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Anh không sao chứ?

Ngoài cửa, anh nhẹ nhàng đáp:

- Anh không sao, vừa tìm được chiếc búa. Chu Thiến, em lùi về sau đi, anh phá cửa.

Giọng nói của anh cũng chẳng có gì là bất ổn, Chu Thiến yên lòng lùi về phía sau vài bước. Sau đó lại bắt đầu nghe những tiếng ầm ầm, loảng xoảng. Chỉ chốc lát sau cửa đã bị phá ra một góc nhỏ, nhìn qua góc đó có thể thấy được loáng thoáng khuôn mặt anh.

Anh lại dùng thêm sức, tiếp tục mở rộng chỗ hổng đến khi có thể chui vừa người thì mới dừng tay. Anh quăng búa, sau đó vội đi vào.

Anh vội tiến vào, đứng trước mặt cô. Quần áo bẩn thỉu đã chẳng còn nhìn ra màu gốc, có chỗ còn loang lổ vết máu, quần áo bị rách vài chỗ, bên tay còn có mấy vết thương nhỏ. Khuôn mặt tuấn tú cũng bẩn loang lổ, mồ hôi nhễ nhại trông rất tiều tụy nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại đặc biệt sáng rõ.

Lúc này, anh đang nhìn cô, trong mắt không rõ là vui hay buồn, thần sắc này khiến Chu Thiến không thể áp chế bản thân được nữa.

- Hi Thành!

Cô khẽ gọi rồi liều lĩnh mà nhào vào lòng anh. Thân hình cao lớn, vòng tay ấm áp đã đem lại cho cô sự an toàn vô hạn. Nước mắt của cô lặng lẽ thấm ướt áo anh.

Triệu Hi Thành cũng ôm chặt lấy cô, nhìn thấy cô vẫn bình an vô sự thì anh mới yên lòng. Trời mới biết lúc anh nhận được tin cô ở Kyoto anh đã lo lắng cỡ nào. Sự đau khổ, lo lắng như tảng đá lớn đè ép anh đến không thở nổi.

Anh không thể ngồi yên chờ tin của cô, vừa nghĩ đến cô gặp bao nguy hiểm thì tim anh lại như đao cắt. Bất kể thế nào anh phải tận mắt thấy cô an toàn, tận mắt xác định cô bình an vô sự. Bất kể thế nào, anh phải tìm được cô.

Anh bỏ mặc lời khuyên can của Lý Thêm, đáp máy bay riêng đến Kyoto .

Giờ Kyoto như địa ngục trần gian, động đất 8,5 độ richter đã phá hủy rất nhiều công trình kiến trúc. Căn nhà này cũng đang lung lay sắp đổ. Những người may mắn còn sống được Chính phủ giúp đỡ mà rời khỏi Kyoto nhưng vẫn còn đại bộ phận dân chúng bị mắc kẹt chờ cứu viện. Thông tin liên lạc, nguồn điện, nguồn nước đều gián đoạn như một tòa thành bỏ hoang. Phần lớn Kyoto đều bị hủy hoại, quân đội được điều động để cứu trợ nhưng không thể làm xuể, vẫn phải chờ thêm cứu viện từ phía chính phủ và nước ngoài.

Đầu tiên, Triệu Hi Thành qua mối quan hệ mà tìm được nơi ở của những người may mắn sống sót nhưng thực sự không tìm được Chu Thiến mà chỉ thấy Khắc Y. Khắc Y hối hận nói với anh chuyện Chu Thiến giúp ông đến hội trường lấy tài liệu, khả năng là bị nhốt ở đó. Triệu Hi Thành vô cùng lo lắng, vội tìm đến cảnh sát Nhật yêu cầu giúp đỡ. Cảnh sát vốn rất bận rộn, nghe yêu cầu này cũng chỉ có thể đáp:

- Ngại quá, tiên sinh, rất nhiều người đang chờ chúng tôi cứu, chúng tôi phải đến những khu đông người trước. Về phần hội trường anh nói kiến trúc rất kiên cố lại có đồ phòng chống, chống đỡ qua vài ngày hẳn là không sao đâu.

Triệu Hi Thành nổi điên nhưng đây là Nhật Bản, không phải là địa bàn của anh. Anh sao có thể biết cô đang nguy hiểm mà bỏ mặc? Dưới tình thế cấp bách, Triệu Hi Thành hỏi rõ địa điểm của hội trường đó rồi một mình tìm đến.

May quá, cảm ơn trời đất, cô không sao, cô còn sống!

Triệu Hi Thành ôm chặt Chu Thiến, chưa bao giờ thành tâm cảm tạ thần linh như vậy.

Một lát sau anh buông cô ra, hai tay xoa mặt cô:

- Để anh xem xem, chỗ nào bị thương?

Nương theo ánh sáng, anh phát hiện miệng vết thương trên đầu cô, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng:

- Chảy nhiều máu thế nào còn nói là bị thương nhẹ?

Chu Thiến lau nước mắt, nhìn anh mỉm cười nói:

- Chỉ bị chút vết thương này thôi đã là may mắn rồi. Còn có thể sống mà gặp lại anh, bị thương nặng hơn nữa em cũng cam lòng.

- Em nói năng ngốc nghếch gì thế? Nào, chúng ta rời khỏi đây trước đã.

Triệu Hi Thành nắm tay cô, ý bảo cô trèo qua chiếc tủ kia mà đi ra ngoài.

Chu Thiến vừa mới đứng lên, đột nhiên căn phòng lại rung lên. Những tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Cửa sổ, bàn ghế, đèn, thậm chí là chiếc tủ lớn, mọi thứ đều rung động. Bên ngoài cũng như vậy, tiếng ầm ầm như từ bên trên rơi xuống cái gì đó, nhìn lại thì thấy một mảnh trần nhà rơi xuống bịt kín đúng lỗ hổng ở cửa kia.

Triệu Hi Thành hét lớn:

- Không hay rồi! Là dư chấn! Mau trốn xuống gầm bàn đi.

Anh nắm chặt tay cô mà chạy về phía cái bàn. Gạch đá từ trần nhà thỉnh thoảng lại rơi xuống mà nện vào người bọn họ.

Bọn họ một tay ôm đầu khó nhọc chạy về phía chiếc bàn đang rung lên kia. Chỉ còn cách một thước, mặt đất càng rung động hơn, bọn họ căn bản là đứng cũng không vững chứ đừng nói đến di chuyển. Nếu Chu Thiến không nhờ Triệu Hi Thành giữ chặt thì sớm đã ngã lăn ra mà bị gạch đá từ trên trần rơi xuống vùi lấp.

Triệu Hi Thành nhìn bức tường sắp đổ, trong lòng nhớ lại lần đầu tiên gặp phải động đất. Nơi này vốn đã bị tổn hại nặng nề, giờ lại thêm dư chấn chắc hẳn sẽ không chống đỡ thêm được. Một khi nhà sập, bọn họ không bị đè chết thì cũng là chôn sống. Đường sống duy nhất chính là trốn vào dưới chiếc bàn kia.

Triệu Hi Thành nhìn nhìn chiếc bàn lại nhìn Chu Thiến ở bên, đột nhiên nghiến răng dùng hết sức đẩy Chu Thiến đi. Bất ngờ không kịp đề phòng, Chu Thiến bị anh đẩy ngã vào gậm bàn, mà bên tai lại truyền đến tiếng Triệu Hi Thành hét:

- Mau trốn vào gậm bàn.

Chu Thiến nghe Triệu Hi Thành quát thì không nghĩ ngợi gì xoay tròn vào gậm bàn, xoay người nhìn lại Triệu Hi Thành thì đã thấy người anh không ngừng loạng choạng, căn bản là không thể bước đi. Anh cúi người, dang rộng hai tay miễn cưỡng đứng vững lại.

Đất đá không ngừng rơi xuống nện lên người anh, rất nhiều chỗ chảy máu.

Chu Thiến nóng nảy, một tay bám vào chân bàn, một tay vươn về phía anh.

- Hi Thành, nắm lấy tay em.

Triệu Hi Thành vươn tay về phía cô nhưng không cẩn thận mà ngã xuống, không thể duy trì sự cân bằng nữa. Anh ngã xuống nhưng không thể đứng dậy, đất đá nện lên người anh nhưng anh vẫn gọi:

- Chu Thiến, em ở đó đứng nhúc nhích, dư chấn sẽ nhanh chóng qua đi thôi, em đừng lo.

Chu Thiến sao có thể mặc kệ anh, cô khó nhọc đi về phía anh, định kéo anh qua.

Đột nhiên, căn phòng phát ra tiếng nổ, cửa sổ thủy tinh vỡ thành hàng trăm mảnh mà văng ra khắp nơi, sau đó trên nóc nhà nứt ra một khe lớn. Vách tường vốn đã nứt ra giờ hoàn toàn sụp đổ.

Chu Thiến sợ ngây người, cô mở to mắt nhìn cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trong phim này. Sau đó lập tức bừng tỉnh, sống chết mà kéo Triệu Hi Thành trốn vào gậm bàn:

- Hi Thành, anh đứng lên đi! Phòng sắp sập rồi.

Triệu Hi Thành cũng muốn đứng lên nhưng anh vừa cử động thì một tảng đá từ trên nện xuống đùi anh. Triệu Hi Thành không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn, trán toát mồ hôi, không thể nhúc nhích thêm được.

- Hi Thành! Hi Thành!

Chu Thiến kêu to, nước mắt trào ra:

- Em sẽ nhấc tảng đá đi, anh cố chịu nhé.

Vừa định đi qua thì Triệu Hi Thành đã giữ chặt cô lại, anh nhìn cô, khuôn mặt đầy máu, mồ hôi và bụi bẩn không còn nhìn rõ diện mạo thật.

Anh nhìn cô đầy kiên định:

- Chu Thiến, đừng lo cho anh, em mau trốn vào gầm bàn đi, phòng sắp sập rồi, đó mới là chỗ an toàn.

Chu Thiến gào khóc:

- Không! Muốn trốn thì cùng trốn…

Cô nhìn anh, nước mắt rơi không ngừng, nhẹ nhàng thêm một câu:

- Phải chết thì cùng chết.

Ánh mắt cũng rất kiên định:

- Anh đừng lo, em sẽ bê tảng đá đó đi.

Nhưng ông trời như cũng chẳng thương hại cho bọn họ, ngay tại khi Chu Thiến vừa định bước ra thì lại ầm một tiếng, căn phòng như bị bàn tay vô hình bóp nát mà sụp xuống.

Càng nhiều đất đá rơi xuống bên cạnh Triệu Hi Thành, trên người cũng có không ít đất đá nện vào. Triệu Hi Thành ngẩng đầu thấy một tảng đá lớn đang rơi về phía Chu Thiến mà Chu Thiến còn không hay biết gì, vẫn chỉ cố gắng gạt đi những lớp đất đá trên người anh.

Cả người anh bị chặn lại, căn bản không thể động đậy nhưng trong nháy mắt này, chẳng biết sức lực từ đâu truyền tới, anh giữ chặt tay Chu Thiến rồi đẩy cô về phía bàn. Chu Thiến bị bất ngờ mà ngã về phía chiếc bàn nhưng đầu đập vào chân bàn, hôn mê bất tỉnh.

Mà Triệu Hi Thành vì đột nhiên dùng nhiều sức như vậy, bức tường bên cạnh lập tức đổ xuống, nặng nề đập lên người anh.

Yết hầu Triệu Hi Thành dâng lên cảm giác ngòn ngọt. Phụt một tiếng anh đã phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.

Chương 240: Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm (1)

Nhật Bản là một đất nước nhiều thiên tai, hầu như tháng nào cũng gặp động đất nhưng động đất lớn như vậy quả thực ít gặp, lần này Nhật Bản bị tổn thất nặng nề. Trung tâm dư chấn cách trung tâm Nhật Bản không xa nên chẳng những nhiều công trình kiến trúc bị phá hủy mà số người thiệt mạng cũng không ít. Hơn nữa, động đất lớn kéo theo sóng thần, sóng thần quét quanh vùng duyên hải của Nhật Bản tạo nên tổn hại rất lớn. Nhất thời, cả thế giới đều đổ dồn về Nhật Bản. Mỗi ngày đều có rất nhiều quân đội của một số quốc gia đến Kyoto cứu trợ. Nhưng dư chấn không ngừng, công tác cứu trợ khó mà tiến hành, tốn không ít thời gian.

Lúc này, Triệu gia đã biết Triệu Hi Thành một mình chạy đến Kyoto. Triệu lão gia đứng ở đại sảnh chi vào mặt Lý Thêm mà mắng:

- Sao cậu có thể để nó đi một mình! Vì sao cậu không ngăn nó lại! Cho dù không ngăn được thì cũng phải sai nhiều người đi cùng nó chứ!

Lý Thêm cũng rất lo lắng:

- Lúc đó rất vội, không tìm thấy ai, sếp Triệu rất vội nên đi một mình, tôi không ngăn lại được.

Tình hình thực tế là, lúc ấy anh tìm được mấy người anh em nhưng bọn họ nghe nói là phải đi vào vùng động đất thì có chút do dự. Thiên tai là chuyện không thể ngăn cản, ở lại đó, chỉ chút rủi ro thì tính mạng không còn nữa. Mà Triệu Hi Thành cũng chẳng có thời gian dây dưa với bọn họ nên đi trước, anh dặn Lý Thêm ở nhà tìm một số người đi cứu viện. Sau này, Lý Thêm cảm thấy chuyện lớn như vậy hẳn nên nói với Triệu lão gia mới được, vạn nhất xảy ra chuyện gì, anh cũng không gánh vác được.

Triệu phu nhân lau nước mắt nói:

- Nó vội vàng đi qua đó làm gì. Nơi đó nguy hiểm như thế, đến đó chẳng phải là chịu chết hay sao?

Lý Thêm ấp úng trả lời:

- Hình như là đi cứu một người tên là Chu Thiến!

- Chu Thiến!

Triệu phu nhân và Triệu Hi Tuấn cùng ngẩng phắt dậy, kinh ngạc nhìn Lý Thêm. Triệu Hi Tuấn sốt ruột hỏi:

- Ý anh là Chu Thiến đang ở Kyoto!

- Đúng thế, cô ấy đang ở Kyoto nên sếp Triệu mới sốt ruột vội đi.

Triệu lão gia tử nghi hoặc hỏi:

- Nó đi cứu Chu Thiến làm gì?

Thực ra điều ông khó hiểu là, Hi Thành và Chu Thiến có quan hệ tốt từ bao giờ?

Lòng Triệu phu nhân có một dự cảm, vội nói với chồng:

- Giờ không phải lúc nói chuyện đó, giờ phải mau chóng đi tìm người sang đó cứu bọn họ mới được.

Triệu lão gia tử thoáng trầm ngâm rồi nói với Lý Thêm:

- Cậu lập tức đi tìm chuyên gia cứu viện, bằng mọi giá phải mời được bọn họ rồi nhanh bay qua Kyoto mà cứu Hi Thành về cho tôi. Nhanh, nhất định phải nhanh lên.

- Vâng thưa Chủ tịch, tôi biết rồi.

Lý Thêm gật đầu đáp ứng, sau đó vội bước ra ngoài. Triệu Hi Tuấn nghĩ nghĩ rồi đi theo anh Lý Thêm, gọi giật Lý Thêm lại.

- Tôi đi cùng anh!

Triệu Hi Tuấn nói với Lý Thêm.

Chu Thiến lạnh quá mà tỉnh lại, cảm giác nhiệt độ xuống thấp hơn rất nhiều, cơn lạnh như ướp cô đông cứng lại. Cô mở to mắt, trước mắt là cảnh tối đen như mực, vươn tay không nhìn thấy năm ngón, như thể đang ở trong một phần mộ vậy.

Cô chậm rãi đứng lên, đầu đụng vào cạnh bàn, lúc này mới nhớ tới lúc cuối cùng, Hi Thành đã đẩy cô về đây. Miệng vết thương trên đầu vẫn còn đau, ót truyền đến những cơn đau buốt. Chu Thiến sờ sờ rồi chậm rãi đi ra, theo trí nhớ mà đi về phía Triệu Hi Thành.

Dư chấn qua đi, bốn phía lại vô cùng tĩnh mịch không chút tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của cô.

Chu Thiến cảm thất rất lạnh, tuy rằng cô mặc một chiếc áo lông nhưng vẫn thấy lạnh. Cô càng không ngừng run run, vừa đi vừa khẽ gọi Triệu Hi Thành. Cô không dám lớn tiếng, trong không gian tĩnh mịch này, hơi lớn tiếng một chút cũng đủ để cảm thấy khủng bố, như có thể đánh thức điều gì đó đáng sợ vậy.

- Hi Thành, Hi Thành…

Vài tiếng sau, cô nghe được một tiếng rên khe khẽ, vừa định đi qua thì lại bị một tảng đá lớn chặn lại. Chu Thiến chẳng còn cách nào, đành phải đứng đó gọi anh:

- Hi Thành, Hi Thành…

Chỉ chốc lát, bên kia truyền đến giọng nói mỏng manh của Triệu Hi Thành:

- Chu Thiến, em có sao không?

Giọng nói có chút suy yếu nhưng vẫn nghe được tiếng anh trả lời cũng khiến Chu Thiến an tâm hơn nhiều.

- Em không sao, em vẫn ổn, còn anh thế nào rồi?

Bên kia, Triệu Hi Thành hơi cử động nhưng hòn đá trên người chặn lại, căn bản không thể động đậy nổi, ngực hơi hơi đau, có cảm giác không thở được. Hơn nữa chân như bị thương, chỉ hơi cử động một chút là cảm giác đau đớn lại truyền đến. Anh muốn hét lớn nhưng không muốn làm Chu Thiến lo lắng nên chỉ nói:

- Anh không sao, chỉ là bị chặn lại, không dậy được.

Anh nhìn bốn phía, tối như mực, hẳn đã là buổi tối.

Chu Thiến không nhìn thấy anh thì không yên tâm, cô men tới gần hơn, đột nhiên lại hỏi:

- Triệu Hi Thành, vì sao anh lại đến đây… Anh biết rõ nơi này rất nguy hiểm, vì sao còn muốn đến đây?

Triệu Hi Thành nghe được giọng nói cô đơn của cô thì lòng đau đớn. Thôi, còn chẳng biết có sống được đến ngày mai hay không, có lẽ bọn họ đều sẽ chết ở đây, còn giấu giếm làm gì nữa. Anh không muốn trước khi chết còn điều gì tiếc nuối.

Anh nhìn về phía tiếng cô phát ra, tuy rằng không nhìn thấy cô nhưng ánh mắt vẫn rất si ngốc.

- Nếu anh không đến thì cả đời này anh sẽ phải hối hận.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa chốn đổ nát này khiến người ta muốn rơi lệ.

Chu Thiến dựa vào đó, nước mắt tuôn rơi:

- Nhưng giờ anh bị kẹt ở đây, có lẽ cũng chẳng còn sống được nữa, chẳng lẽ anh không hối hận sao?

- Khi đó sao nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ biết anh phải đến bên em. Chỉ cần có thể ở bên em, có gì mà hối hận.

- Hi Thành, em không hiểu, chẳng phải anh chê ghét em sao? Vì sao còn đến đây cứu em?

- Chu Thiến, em thực sự không hiểu sao? Cũng đúng, anh đã nói nhiều lời vô tình như vậy, đương nhiên em không hiểu…

Anh khẽ ho khan, miệng lại cảm nhận mùi máu tanh ngọt dâng lên, ngực càng thêm đau đớn, anh lặng lẽ nhổ đi búng máu rồi nói:

- Nhưng Chu Thiến à, đó không phải là những lời anh thực sự muốn nói, là anh cố tình làm tổn thương em để em rời xa anh.

Chu Thiến ngẩng phắt lên, nhìn về phía anh, trong bóng đêm, đôi mắt của cô đầy sự sợ hãi.

Triệu Hi Thành chậm rãi mà nói như là có chút khó nhọc, thỉnh thoảng còn thoáng dừng lại, nặng nề thở dốc vài tiếng. Chu Thiến không khỏi lo lắng hỏi:

- Hi Thành, anh thế nào, giọng anh không ổn lắm đâu.

Cô không đến gần anh được, không nhìn thấy anh, cảm giác bất lực này càng khiến cô sợ hãi. Cô rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện.

- Anh không sao, chỉ là bị đá chẹn vào nên hơi khó thở.

- Vậy anh đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút đi, đừng lãng phí sức lực, có lẽ đội cứu viện sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta!

- Không, anh phải nói, nói vài câu có làm sao đâu. Khó khăn lắm anh mới có được dũng khí này, anh muốn nói hết ra.

Anh sợ vạn nhất bây giờ không nói thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Khóe miệng anh lại có một tia máu tươi chảy ra.

Chương 241: Lời nói tận đáy lòng trong màn đêm (2)

Nhiệt độ càng lúc càng thấp, Chu Thiến không nhịn được mà run run, xoa xoa tay mình đồng thời, dạ dày cô cũng sôi lên, yết hầu khô rát. Cô cũng chẳng rõ mình đã bao lâu rồi chưa ăn uống gì. Cô vừa lạnh, vừa đói lại vừa khát. Nhưng tất cả những điều này cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng, Hi Thành giờ đã rất khó chịu, không thể lại để anh phải lo lắng cho mình nữa.

Bên kia, Triệu Hi Thành lén lau đi máu tươi nơi khóe miệng, thở hổn hển rồi nói:

- Vợ anh đã mất được hai năm, anh rất yêu cô ấy, anh từng nghĩ, cả đời này, ngoài cô ấy ra thì anh sẽ chẳng yêu ai nữa. Thật đó, anh thực sự nghĩ như vậy, có lẽ anh sẽ kết hôn với người con gái khác nhưng trong lòng anh sẽ chỉ có cô ấy. Cho đến giờ, cuộc sống của anh luôn chìm trong kí ức ngọt ngào với cô ấy. Tuy rằng phần lớn rất cô đơn nhưng kí ức về Thiệu Lâm là điều duy nhất an ủi cho cuộc đời anh. Anh đã cho rằng cả đời này anh đều sẽ sống cuộc sống như vậy mãi mãi…

Triệu Hi Thành thoáng dừng lại, nói một tràng dài này khiến anh khó thở, anh nặng nề hít sâu vài hơi.

Chu Thiến nghe đến đó thì nước mắt lã chã. Cô bưng miệng, không để mình khóc thành tiếng.

- Nhưng Chu Thiến à, trời cao lại để anh gặp em… Anh không biết đây có phải là thử thách cho anh không. Anh không biết vì sao lại thế, Chu Thiến, anh chẳng biết từ khi nào, trong tâm trí anh chỉ toàn là bóng dáng của em. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh thật sự không biết là chuyện gì xảy ra, giống như là trời định vậy, anh cũng biết là vì sao lại thích em, anh không nói rõ được. Có lẽ là lúc em cười rộ lên, có lẽ là lúc em nói chuyện, có lẽ là lúc em bế Thế Duy, thậm chí có khi là khi em cáu giận với anh. Anh không biết, anh không thể nói rõ ràng được, nhưng Chu Thiến, em nhân lúc anh không hề phòng bị mà đi vào lòng anh, chờ đến khi hình bóng của em in sâu trong lòng anh, thật sâu thật sâu không thể gạt bỏ đi được nữa thì anh mới phát hiện, sao có thể thế được? Chu Thiến, anh yêu Thiệu Lâm như vậy, trong lòng anh chỉ có thể có mình cô ấy, cô ấy vì cứu anh mà chết, anh sao có thể để cho người con gái khác thay thế vị trí của cô ấy trong lòng anh? Anh không thể làm như vậy được, lí trí của anh không cho phép, lòng anh cũng không cho phép.

Anh thao thao bất tuyệt nói xong giọng nói càng trở nên suy yếu nhưng trong không gian chật hẹp mà yên tĩnh này lại khiến lòng Chu Thiến rung động thật mãnh liệt.

- Anh muốn xóa bỏ hình bóng của em trong lòng anh nhưng lần nào cũng khiến anh đau thấu tim gan. Em như đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh, mỗi lần muốn gạt đi như mang theo máu thịt. Anh nói những lời tuyệt tình chỉ là vì muốn bức em rời xa anh, anh ép bản thân không được nhớ em, anh nghĩ rằng anh đã làm được nhưng chẳng có lúc nào anh không nhớ đến em. Khi nhìn thấy em và Hi Tuấn, anh rất ghen tị, anh ghen tị với nó khi nó có thể thoải mái gần gũi bên em. Mỗi lần em cười với nó đều khiến anh thật khó chịu. Hôm đó em ở phòng hóa trang hỏi anh, em bảo em chỉ là một người bình thường thì anh có yêu em không? Chu Thiến khi yêu em, anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó… Nhưng mà, anh không thể chấp nhận em, trong lòng anh rất đau nhưng anh nghĩ rồi nó sẽ qua đi, nhưng không hề, dần dần mọi cảm giác trở nên chết lặng nhưng chưa từng biến mất. Anh dùng công việc mà tự làm mình trở nên u mê, dùng rượu để quên đi mọi thứ nhưng những giấc mơ đêm về, nỗi đau ấy vẫn quá dai dẳng…

- Chu Thiến, thật tốt, giờ anh đến đây bên em, tuy rằng bị nhốt ở đây nhưng anh đã có thể nói ra những gì anh suy nghĩ, anh chưa từng được thoải mái như vậy, anh thực sự rất vui, anh không hề hối hận. Chu Thiến, em có thể nắm tay anh không? Vươn tay lại đây nào, anh muốn nắm tay em.

Nước mắt Chu Thiến lại càng rơi nhiều, tuy rằng bị nhốt ở đây, tuy rằng tính mạng bị uy hiếp, tuy rằng rất lạnh, rất đói, rất khát nhưng lòng cô lại rất vui vẻ, rất ngọt ngào. Cô muốn cười nhưng nước mắt lại cứ rơi, cô vội vã lau nước mắt rồi sờ soạng, cuối cùng tìm được một kẽ hở mà vươn tay qua.

- Anh chạm được tay em không? Hi Thành?

- Ở đâu?

Triệu Hi Thành sờ soạng lung tung trong bóng đêm, cuối cùng cũng chạm vào tay Chu Thiến, bàn tay cô lạnh như băng không chút ấm áp.

Tay Chu Thiến được anh nắm trong lòng bàn tay, tay anh không còn nóng như bình thường nhưng vẫn rất ấm. Chu Thiến yên tâm, ít nhất anh không bị lạnh.

Bọn họ nắm chặt tay, Chu Thiến chảy nước mắt, nhẹ nhàng nói:

- Anh đúng là đồ ngốc, không, là em, em mới là đồ ngốc, em chẳng biết gì cả, chỉ lo trách móc anh, Hi Thành, đáng lẽ ra em nên nói sớm cho anh mới đúng. Thực ra…

Triệu Hi Thành đột nhiên cắt ngang lời cô:

- Tay em sao lạnh thế? Em lạnh à? Xem ra anh nói nhiều mà quên mất việc quan trọng.

Anh rút tay về rồi nói:

- Chu Thiến, em đến chỗ ngăn bàn, tìm kiếm thử đi, trước khi anh đến đây, cảnh sát Nhật Bản đã nói, bình thường ở Nhật đều có dự trữ sẵn đồ cứu trợ ở trong này, bên trong nhất định có nước và đồ ăn, thậm chí cả nến nữa, em thử tìm đi.

Bị Triệu Hi Thành cắt lời, Chu Thiến tạm thời bỏ qua những lời định nói. Lúc này tìm nước và đồ ăn mới là quan trọng nhất, chỉ cần bọn họ còn sống thì nhất định sẽ có cơ hội để nói.

Chu Thiến cẩn thận men theo đường cũ mà đi đến bên bàn, thật cẩn thận tìm kiếm.

- Tìm được chưa, thử lục hết các ngăn tủ đi em!

Chu Thiến mày mò, tìm được một cái hộp nhỏ.

- Tìm được rồi!

Chu Thiến cao hứng kêu lớn.

- Mở ra đi, bên trong nhất định sẽ có nến và diêm.

Chu Thiến mở hộp ra, răng va lập cập mà sờ soạng một hồi, đụng phải một thứ tròn tròn gì đó, hẳn đó chính là nến. Mò mẫm một hồi cô cũng tìm được bật lửa, vội vàng cẩn thận châm nến.

Ánh sáng mỏng manh chiếu lên căn phòng, Chu Thiến nương theo ánh đèn mà nhìn, chỉ thấy xung quanh tường đều đổ nát, chỉ còn lại không gian nho nhỏ quanh bàn này. Không khí cũng thông thoáng, xem ra là chưa hoàn toàn bị phá hoại. Cô muốn nhìn qua chỗ Triệu Hi Thành nhưng bị đất đá che lấp, không nhìn được anh.

Nhưng anh như nhìn thấy cô bởi vì anh lại nói:

- Đừng vội tìm anh, nhìn xem còn cái gì nữa không?

Chu Thiến cúi đầu, nương theo ánh nến mà nhìn, có hai túi đồ ăn, bên trong là bánh bích quy, mấy cục đường và vài gói đậu phộng, còn có hai chai nước. Chu Thiến vội báo lại cho anh nghe.

Triệu Hi Thành nghe xong thì nói:

- Mấy cái này có lượng calo rất cao, có thể bổ sung thể lực, hẳn có thể chống đỡ được mấy ngày.

Chu Thiến thu xếp gọn lại rồi nói:

- Hi Thành, giờ em qua chỗ anh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx