sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Q.2 - Chương 62: Chương 62

Không lâu sau, thanh âm đánh nhau từ trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền ra, nhưng chỉ chốc lát sau thì yên tĩnh lại.

Tiếp theo đó thì có đội ngũ từ bên trong rừng rậm thất vọng chán ngán đi ra, tụm năm tụm ba tụ tập tại một mảnh đất trống, vẻ mặt si mê nhìn chỗ rừng sâu giống như sùng bái lại vừa giống như ghen tỵ, vẻ mặt sáng tỏ, hai bên cũng không có mở miệng nói chuyện với nhau, nhưng lại cũng lộ ra vẻ mặt giống nhau, chỗ đất trống dần dần tụ tập càng ngày càng nhiều người.

"Còn bao nhiêu đội?" Phỉ Lệ hơi nhíu một chút lông mày, đung đưa thẻ điểm trong tay, âm thầm tính toán còn bao lâu có thể kết thúc cuộc tranh tài này, cặp mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào xung quanh.

Luôn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như sau lưng có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, nhưng mỗi lần quay đầu lại, lại không phát hiện gì hết, loại cảm giác này từ khi nàng đi vào Thất Lạc Lâm đã bắt đầu cảm giác được, kỳ quái nhất chính là thủy chung vẫn không phát hiện được gì.

"Căn cứ số liệu lúc trước chúng ta thu tập được thì cho thấy, còn dư lại không tới 20 đội, nhưng cũng không loại bỏ chuyện bọn họ bị người khác cướp hết. Nói cách khác có lẽ chúng ta chỉ còn một đối thủ cuối cùng!" Tử La thận trọng đọc tài liệu trong tay, chỉ còn lại người của Quang Minh thần điện chưa chạm mặt, là do thực lực hay vận khí?

"Thế nào? Có phải Tử La đã phát hiện ra điểu gì?" Phỉ Lệ tuyệt không cho phép đến thời điểm mấu chốt sau cùng lại giống như ‘xe bị tuột xích’, kỳ thật với số thẻ điểm hiện nay mà bọn họ có trong tay đã hoàn toàn có thể kết thúc cuộc tranh tài này, nhưng mà đối với Phỉ Lệ _ con người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ mà nói, tồn tại điểm nhơ trên kết quả như vậy hiển nhiên không phải điều nàng hy vọng, điều nàng muốn chính là một kết quả hoàn mỹ, sở thích này có lẽ đây là do sự chi phối trong huyết mạch của gia tộc Đức Cổ Lạp.

"Có cái gì không đúng, nếu ta đoán không sai, đối thủ chân chính của chúng ta chính là người của Quang Minh thần điện, thẻ điểm của hơn hai mươi đội khác kia chắc là đang ở trong tay của bọn nọ." Tử La cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ của mình một chút, đối thủ có thể sánh ngang cùng Hắc Ám thần điện, thực lực khẳng định không thể coi thường! Hơn nữa nghe nói Quang Minh Thánh tử lần này lại là hoàng tử của Khải Kỳ đế quốc, Hoàng tộc Khải Kỳ trời sanh đã có Quang Hệ Ma Pháp cường hãn, Giáo Hoàng Bỉ Đắc ở Quang Minh thần điện không tiếc tự mình dạy, thậm chí ngay cả bảo vật tọa trấn của Quang Minh thần điện _ Quang Minh Thánh Kiếm cũng ban cho hắn, có thể thấy được hắn được coi trọng như thế nào, từ góc độ này mà nói, Quang Minh Thánh tử rất có thể Ma Vũ Song Tu.

Đối thủ như vậy bọn họ không thể không đối phó cẩn thận, bất kỳ người nào có thể đi tới cái vị trí kia của đều không phải là người đơn giản, ‘bởi vì thần chắc là sẽ không rủ lòng thương xót không có một người chuẩn bị cường giả’.

"Á Sắt. Khải Kỳ_hoàng tử của Khải Kỳ đế quốc ở Quang Minh thần điện sao?" Phỉ Lệ chậm rãi thưởng thức cái tên này, có thể coi như là biểu ca của mình! Người của hoàng thất Khải Kỳ nàng cũng không phải hết sức quen thuộc, lại càng không nói đến là nàng chưa từng nghe qua cái tên này. Ân tượng của nàng đối với Hoàng thất Khải Kỳ chỉ dừng lại ở Đại Đế La Bá Đặc cùng với An Na cô cô, trừ lần đó ra còn có một người chính là thái tử điện hạ Cát Nhĩ. Mặc dù chưa từng gặp mặt người của Khải Kỳ, nhưng đối với cái tên Á Sắt này lại hết sức mới lạ, chắc là hoàng tử không được sủng ái!

"Đúng vậy, ngươi biết người này sao?" Tử La chăm chú hỏi, hoặc giả đáp án này thật sự rất quan trọng.

"Ta chưa từng nghe nói qua cái tên này, đối với Khải Kỳ ta hiểu biết so với ngươi cũng không nhiều hơn, có lẽ so với ngươi còn phải xa lạ một chút! Đan Ni, đệ biết không?" Phỉ Lệ suy tư chốc lát cuối cùng quyết định bỏ qua, đem ánh mắt chuyển qua Đan Ni đứng sau lưng, có lẽ Đan Ni sẽ biết một ít tin tức hữu dụng.

"Đệ biết Á Sắt biểu ca, huynh ấy có thiên phú hệ quang cực cao, chỉ là mẫu phi của Á Sắt biểu ca chỉ là công chúa một tiểu công quốc, ở Hoàng thất Khải Kỳ không có địa vị gì, chịu chèn ép vô cùng, cuối cùng khi Á Sắt biểu ca 12 tuổi liền qua đời. Hơn nữa từ sau khi đó Á Sắt biểu ca cũng mất tích, đệ cũng là sau này mới nghe người khác nói, hắn trở thành Thánh tử của Quang Minh thần điện." Đan Ni từ từ nói, trong lời nói toát ra tia hoài niệm đối với Á Sắt, còn xen lẫn vẻ tán thưởng.

"La Bá Đặc bá bá không có phản đối sao?" Thành viên hoàng thất của các đế quốc bình thường sẽ không cho phép tiếp xúc địa vị cao tầng quan trọng ở Thần điện, đây đã là quy tắc ngầm trên Đại lục, tại sao Giáo Hoàng lại vì Á Sắt không tiếc đánh vỡ cái quy tắc ngầm này? Việc này hình như có chút không hợp với lẽ thường, hơn nữa kỳ quái nhất chính là Hoàng thất Khải Kỳ thế nhưng lại cũng đồng ý.

"Hình như không có, hình như chỉ nói một câu thuận theo tự nhiên." Đan Ni mặt lo sợ không yên trả lời, tựa hồ cũng có vẻ ngạc nhiên.

Mà những người khác còn lại đứng yên một bên mang vẻ mặt giật mình nghe đối thoại của bọn họ, La Bá Đặc bá bá! Phải biết La Bá Đặc là Đại Đế của Khải Kỳ đế quốc, theo đạo lý nói dù là Hoàng thất tất cả mọi người cũng không dám xưng hô với ‘nhất quốc chi quân’ như vậy, bọn người Phỉ Lệ càng thêm không thể nào dùng từ này gọi nhất quốc chi quân, nhưng hai người Phỉ Lệ lại mang dáng vẻ như chuyện này là đương nhiên, rốt cuộc giữa gia tộc Đức Cổ Lạp và hoàng tộc Khải Kỳ đến tận cùng tồn tại bí mật như thế nào, ngay cả người bình thường trong hoàng thất cũng không dám tùy tiện hỏi tới chuyện này, nhưng mà đối với người của gia tộc Đức Cổ Lạp mà nói cũng là chuyện bình thường, mà chính nó là một điều kỳ lạ.

Nhưng lại không có ai đi lên hỏi thăm, bởi vì sự việc này có lẽ quan hệ đến toàn bộ đại lục, nếu có người thật nói ra, có lẽ đại lục Phi Long yên ổn mấy trăm năm lại bốn bề khói lửa, tất cả vận mệnh lại đem một lần nữa xào bài.

"Một khi đã như vậy, chúng ta cần phải hành động cẩn thận, tiếp tục đi tiếp!" Phỉ Lệ không có tiếp tục truy vấn thêm nữa, bởi vì nàng biết Đan Ni cũng không thể nào biết, có lẽ chỉ có gia gia bọn họ mới biết chân tướng của sự thật, hơn nữa bản thân nàng cũng không có thói quen truy vấn tận gốc, nên biết tự nhiên sẽ biết, không nên biết không cần thiết phải biết.

"Chờ một chút!" Gương mặt non nớt của Đan Ni trở nên căng thẳng và nghiêm túc nhìn cây cối phía trước mặt cách đó không xa, mấy cây ngâm châm màu đen sáng lóng lánh trong nháy mắt liền xuất hiện ở ngón tay, tùy thời chuẩn bị phóng ra.

"Không nghĩ tới mấy năm không thấy, Tiểu Đan Ni đệ còn có cảm giác sắc bén, nhanh nhạy như vậy. Ta còn tưởng rằng thuật ngụy trang của ta đã hoàn toàn có thể giấu giếm được đệ, không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị đệ phát hiện ra, ranh giới năm mươi thước tử vong hình như vẫn luôn là các ranh giới phòng bị của gia tộc Đức Cổ Lạp các đệ. Ta vẫn luôn không cách nào đột phá được!"

Gương mặt đẹp trai được lộ ra, những sợi tóc ‘Kim Hoàng Sắc’ (vàng óng) tung bay càng làm nổi bật lên màu tóc đẹp đẽ, trên mặt cũng không xuất hiện thuật ngụy trang khiến mọi người cảm thấy ảo não, bước chân ưu nhã cộng thêm gương mặt tuấn tú xuất chúng khiến tất cả mọi người không nhịn được mà tán thưởng, ngay cả Phỉ Lực hay bắt bẻ cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem ra tên Á Sắt này so với mình tưởng tượng còn ưu tú hơn, chỉ là tại sao nhân tài ưu tú như vậy La Bá Đặc bá bá lại bỏ qua mà đem hắn tặng cho người của thần điện?

"Á Sắt biểu ca chớ khiêm nhường, nếu không phải là bởi vì ta đã quen thuộc mùi trên người huynh, hơn nữa mới vừa rồi Phỉ Lệ tỷ tỷ cũng nhắc nhở ta, ta cũng vậy không phát hiện được thuật ngụy trang của huynh, huống chi mấy người phía sau huynh hình như cũng chưa nắm giữ toàn bộ không phải sao!" Ánh mắt Đan Ni lấp lánh sự sùng bái nhìn chằm chằm bóng dáng của Á Sắt, có thể nhìn ra được Đan Ni hết sức thưởng thức Á Sắt, phải biết dù là bọn người Y Lạp Hạ Nhĩ cũng không lấy được khuôn mặt tươi cười của Đan Ni chứ chưa nói đến là lời khen ngợi, có thể thấy được Á Sắt ở trong lòng của Đan Ni quả thật rất có phân lượng.

"Ha ha!" Mấy tiếng tiếng cười ưu nhã vang lên, chậm rãi vuốt vuốt Đan Ni mấy sợi tóc nhẹ nhàng, bước chân ưu nhã chạy về phía Phỉ Lệ, tán thưởng quan sát Phỉ Lệ.

"Chào muội, Phỉ Lệ, lần đầu tiên gặp mặt xin chiếu cố nhiều hơn, ta tên là Á Sắt. Khải Kỳ, có lẽ muội có thể giống như Đan Ni gọi ta là biểu ca." Á Sắt mỉm cười nhìn Phỉ Lệ, tiểu cô nương này tựa hồ so với mình tưởng tượng còn phải ưu tú, xinh đẹp hơn. Cho dù được che bởi mặt nạ Ngân Bạch Sắc, cũng vẫn hấp dẫn con mắt mọi người, hắn tin tưởng nếu giống như lời nói không có tấm mặt nạ này, sẽ không biết gây ra bao nhiêu tai họa đây.

Lý do hắn có thể nói như vậy bởi vì hoàng hậu An Na _ nữ nhân xinh đẹp gần như thánh khiết, đã không dưới một lần khen ngợi về Phỉ Lệ trước mặt tất cả đám Hoàng tử bọn hắn, phải biết dù là được gọi là kỳ tài _ thái tử Cát Nhĩ của Khải Kỳ cũng không thể có được sự khen ngợi như vậy, cô gái có thể được người khác khen ngợi đến kiêu ngạo như vậy nhất định nàng có chỗ hơn người.

"Chào huynh! Ta cũng vậy không nghĩ tới trong hoàng thất Khải Kỳ, trừ Cát Nhĩ biểu ca lại còn có một hoàng tử ưu tú như huynh vậy, có vẻ như huynh không giống những hoàng tử khác ta đã gặp!" Phỉ Lệ không che giấu sự thưởng thức của mình đối với Á Sắt, có lẽ đây chính là La Bá Đặc bá bá dụng tâm lương khổ! Đem một nhân tài ưu tú không thua Cát Nhĩ biểu ca giao cho người của thần điện bồi dưỡng, việc này có lẽ lại đem sự cạnh tranh với thiên tài Cát Nhĩ.

"Ta có coi những lời này của muội hiểu thành muội đang khen ngợi ta." Á Sắt khéo léo trả lời, cũng không có bởi vì lời khen ngợi của Phỉ Lệ mà có vẻ hưng phấn quá đáng, là một bộ ‘vân đạm phong khinh’ như cũ, dáng vẻ không quan tâm hơn thua, khiến cho người ta rất khó nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm hắn.

"Súng bắn chim đầu đàn, đối với người như huynh: không có bối cảnh cường đại, vô cùng ưu tú dường như không phải là một chuyện tốt, nhất là ở nơi ăn thịt người như trong hoàng cung, bản thân mẫu phi của huynh chính là một ví dụ, tin tưởng đạo lý như vậy huynh hẳn là hiểu rõ hơn ta." Phỉ Lệ không ngờ Á Sắt ghi hận đối với Hoàng thất Khải Kỳ như vậy.

"Súng bắn chim đầu đàn vậy sao?" Thời điểm Á Sắt nghe xong những lời này trong nháy mắt sắc mặt cứng đờ, hắn vẫn oán hận vì sao phụ hoàng sẽ buông tha mình, chẳng lẽ là bởi vì chính mình không đủ ưu tú, thậm chí hoàng hậu An Na trong hoàng cung cũng lớn tiếng trách cứ hoàng phi Kiệt Tây Tạp, ủng hộ đem lấy mình đuổi ra khỏi Hoàng thất Khải Kỳ, lúc trước hắn vẫn cho rằng có phải hay không bởi vì chính mình cản trở địa vị của Cát Nhĩ đại ca, phụ hoàng mới có thể không chút do dự giao mình cho Quang Minh thần điện.

Nhưng là qua buổi nói chuyện với Phỉ Lệ hôm nay, khiến hắn lo sợ không yên, thì ra tất cả là cũng chỉ là bởi vì tuổi trẻ chính mình quá lông bông, không biết nặng nhẹ mà gây thù chuốc oán, có lẽ đây là phụ hoàng và hoàng hậu An Na đối với mình một loại bảo vệ! Mẫu hậu không có gì bối cảnh, mà mình lại bại lộ tài năng của mình quá mức, tự nhiên sẽ biến thành cái đinh trong mắt rất nhiều người.

"Huynh đã hiểu ý của ta!" Phỉ Lệ cũng không hy vọng Á Sắt oán hận Hoàng thất Khải Kỳ, bởi vì nàng biết lợi ích của Hoàng thất Khải Kỳ gắn liền với lợi ích của gia tộc Đức Cổ Lạp, tuyệt đối không cho phép xuất hiện chuyện như vậy, nếu như Á Sắt vẫn như vậy, vậy mặc kệ hắn có nhiều ưu tú cũng không tiến được vào cao tầng quan trọng của hai đại gia tộc, bằng vào tài trí của Á Sắt, nếu như có thể thật lòng phụ tá Cát Nhĩ biểu ca, thì vô luận là đối với Á Sắt hay Khải Kỳ đều là một chuyện tốt.

"Muội so với tưởng tượng của ta còn xuất sắc hơn, có lẽ bọn Phỉ Khắc Tư cũng không biết muội có tài trí như vậy, sức quan sát bén nhạy, thiên phú ưu tú. Đức Cổ Lạp nếu là ở trong tay muội, tin tưởng không cần mười năm sẽ vượt qua tất cả các gia tộc trên đại lục mà đứng thứ nhất." Á Sắt cười khổ lắc đầu, đã trừ bỏ được vướng mắc trong lòng, ma lực giam cầm đã lâu cũng bắt đầu tăng lên, cả người Á Sắt cũng nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời.

"Vậy thì sao chứ? Ta vẫn chỉ là tiểu công chúa của gia tộc Đực Cổ Lạp như cũ, Tiểu quận chúa của Khải Kỳ, như thế mà thôi. Có một số việc không phải là huynh nên biết bây giờ, huynh chỉ cần biết huynh là người của Hoàng tộ Khải Kỳ, hoàng tử của Khải Kỳ đế quốc là đủ rồi, những chuyện khác không cần huynh phải quan tâm nhiều." Những người khác đầu óc mơ hồ nghe hai người Phỉ Lệ bí hiểm nói chuyện, chỉ có Đan Ni đồng ý hướng về phía Á Sắt gật đầu, đối với gia tộc Đức Cổ Lạp chuyện tình hắn biết so với Á Sắt còn nhiều hơn, thế nhưng hắn sẽ không thật sự nói ra.

Người của gia tộc Đức Cổ Lạp từ khi vừa sinh ra thì đã có thiên phú bất đồng so với người khác, bọn họ sẽ không đối ghen tỵ và nghi kỵ với tộc nhân mình, cho nên trong lịch sử của Đức Cổ Lạp chưa từng xuất hiện qua tranh quyền đoạt lợi và nội đấu. Thiên tính bọn họ ngay thẳng, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao người của hoàng tộc Khải Kỳ đảm nhiệm làm hoàng đế mà gia tộc Đức Cổ Lạp lại chỉ ở một bên bên hiệp trợ, phụ tá.

"Ha ha! Xem ra là ta đa tâm, ta hiểu biết rõ muội muốn thẻ điểm trong tay chúng ta, nhưng mà ta lại có một điều kiện." Á Sắt giảo hoạt nhìn Phỉ Lệ cười nói, dáng vẻ quỷ dị làm cho người ta một loại cảm giác âm trầm, giống như hồ ly giảo hoạt nhìn mình chằm chằm con mồi, ngẫu hứng lại kích động.

"Điều kiện? Điều kiện gì?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn Á Sắt, lúc này Á Sắt cho nàng cảm giác giống như là một thư sinh, nhưng không giống với dáng vẻ thư sinh của Phú Lực Lai.

Nếu như nói khí tức của Phú Lực Lai là nho nhã tài trí, thì Á Sắt lại chính là mang theo hơi thở bá đạo cuồng phóng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Ta biết kỳ hạ trong quân doanh ở quân đoàn Áo Xanh của Tướng quân La Tư là muội phát minh ra ‘mô nghĩ chiến tranh’*, hôm nay yêu cầu của ta chính là muốn cùng ngươi đấu một cuộc ‘mô nghĩ chiến tranh’, nhất quyết phân cao thấp như thế nào?" Cặp mắt Á Sắt nóng rực nhìn chăm chú vào Phỉ Lệ trước mắt, vị nam nhi nào mà không hy vọng có thể kiến công lập nghiệp, nhất là ở trên chiến trường, Á Sắt cũng không ngoại lệ.

* Câu này của Á Sắt ta ko hiểu lắm chỉ biết để nguyên thôi ai biết thì chỉ bảo dùm nha

"Huynh thế nhưng lại biết, tốt, ta đồng ý điều kiện của huynh, chỉ là huynh có thể có khả năng đại biểu ý kiến của cả đội các huynh sao?" Phỉ Lệ chỉ chỉ vào đám người Lộ Ti Đinh đằng sau lưng Á Sắt, nàng ghét phiền toái, nhất là phiền phức vô tận, hơn nữa nàng nhìn được đi ra thân phận Lộ Ti Đinh tuyệt đối không đơn giản, chỉ bằng việc những người khác không dám đứng ở bên cạnh Á Sắt, mà nàng lại có thể không chút kiêng kỵ đứng ở nơi đó cũng đã chứng minh thân phận của nàng.

Đối với mô nghĩ chiến tranh việc nàng thất bại phải cái kết cục này, Phỉ Lệ cũng chưa từng nghĩ tới, phải biết nàng đã có trên dưới 5000 năm văn hóa tinh túy con cháu Viêm Hoàng Trung Hoa, như thế nào lại bại bởi vẫn còn vũ khí lạnh thời đại Á Sắt, hơn nữa kiếp trước bản thân Lâm Vũ đã đọc thuộc 《 Quỷ Cốc tử 》, 《binh pháp Tôn Tử》, 《 36 Kế 》 và rất nhiều binh thư khác.

Như vậy Phỉ Lệ là tuyệt đối không thể nào thua Á Sắt, mặc dù người này rất có thể là thiên tài quân sự trên đại lục Phi Long trăm năm khó gặp.

Phú Lực Lai bên cạnh khi nghe Á Sắt nói câu nói kia thì thân thể trong nháy mắt cứng đờ, đồng thời nhìn Phỉ Lệ khiếp sợ, những người khác có lẽ không biết cái gì gọi là mô nghĩ chiến tranh, thế nhưng hắn lại biết.

Đoạn thời gian trước trên toàn bộ đại lục xôn xao mô nghĩ chiến tranh, chính là từ trong quân doanh của Thường Thắng Quân đoàn_quân đoàn Áo Xanh ở Khải Kỳ đế quốc Thanh lưu truyền tới một loại bản đồ chiến tranh hoàn toàn mới.

Nghe nói là do Tướng quân La Tư căn cứ từ mấy nhiều năm kinh nghiệm chiến tranh mà tổng kết ra, một loại chiến tranh hoàn toàn mới, loại chiến tranh này hoàn toàn không cần nhân lực trực tiếp ra chinh chiến, chỉ cần một chút công cụ phụ trợ là có thể mỗ nghĩ một cuộc chiến tranh hoàn mỹ.

Không chỉ có tránh khỏi rất nhiều người bị thương, đồng thời cũng càng có lực khích lệ đông đảo các tướng sĩ đi vào vị trí chỉ huy, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ vì đông đảo các chiến sĩ. Nhiều hơn nữa là khích lệ tầm nhìn của cấp trên, loại này chiến trường hoàn toàn mới này vừa xuất hiện liền đưa tới sóng to gió lớn tại trong quân doanh Quân đoàn Áo Xanh, giống như quang một quả bom khổng lồ đại lục Phi Long.

Nhưng lời nói hôm nay của Á Sắt lại cho Phú Lực Lai biết cái chủ ý này lại là do Phỉ Lệ nêu ra, trong lúc nhất thời Phú Lực Lai kinh ngạc đến ngẩn người, suy nghĩ xoay chuyển phập phồng. Giờ khắc này hắn tựa hồ như đã hiểu rõ ràng tại sao gia gia lại biết Phỉ Lệ chiêu mộ mình, trước tiên sẽ đồng ý cái yêu cầu này, có lẽ đây chính là câu trả lời tốt nhất không phải sao?

Một thiên tài ưu tú như thế, cộng thêm đại gia tộc lánh đời Đức Cổ Lạp này thì có cái gì là nàng không làm được, hành động cự tuyệt lúc trước của Tra Nhĩ Tư hình như thực sự là hành động ngu ngốc, nào có ai biết một cô gái có sắc đẹp xuất trần lại là một người có thiên phú quân sự như vậy, Phỉ Lệ mang cao hứng đến ình tựa hồ càng ngày càng nhiều, một việc tiếp một việc. Không biết sau này vẫn còn có bao nhiêu cao hứng kinh người chờ đợi mình đào móc ra.

"Ý kiến của hắn chính là ý kiến của chúng ta." Lộ Ti Đinh tỉnh táo trả lời, đối với Phỉ Lệ nàng hết sức giật mình, mặc kệ là diện mạo hay thực lực, vô luận loại nào đều không thua mình, thậm chí còn có thể nói là vượt qua mình, trong lúc nhất thời các loại bất đồng ý kiến quanh quẩn trong đầu Lộ Ti Đinh, cuối cùng nàng vẫn quyết định giữ vững trầm mặc, đem toàn bộ quyền lực cũng giao cho Á Sắt, nàng tin tưởng hắn sẽ làm ra lựa chọn tốt nhất.

"Tốt lắm! Ta sẽ gọi Thác Bỉ Lão sư cho chúng ta chuẩn bị xong chỗ, để cho tất cả mọi người chúng ta làm giành chức vô địch!"

"Có ý tứ gì?" Á Sắt kinh ngạc nhìn Phỉ Lệ, giải quán quân? Làm sao có thể? Hiện tại không phải chỉ là vòng thứ nhất của cuộc so tài sao? Kế tiếp nên còn có hai đợt tranh tài không phải sao? Đến cuối cùng mới quyết định một tổ có điểm cao nhất sẽ chiến thắng, tại sao Phỉ Lệ sẽ nói hiện tại sẽ là cuộc tranh đoạt cuối cùng giành giải quán quân, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

"Có ý gì, ý tứ chính là trừ bọn huynh ra, tất cả các đội ngũ khác đã bị đào thải ra khỏi cục, chỉ cần huynh có thể có khả năng trong mô nghĩ chiến tranh thắng ta, như vậy chúc mừng huynh, các huynh là đội vô địch trong cuộc so tài Thất Lạc Lâm Tranh. Ngược lại, nếu là huynh thua, vậy xin lỗi! Cuộc so tài Thất Lạc Lâm Tranh lần này rốt cuộc có thể kết thúc, kết thúc hoàn mỹ." Phỉ Lệ hướng về phía đám người Á Sắt quyến rũ nói, vẻ mặt hết sức cuồng phóng.

Mắt như Lưu Tinh, tóc dài như tảo, mặt nạ Ngân Bạch Sắc tinh xảo không thể bắt bẻ, một cô gái đẹp đến mức tận cùng, đây chính là suy nghĩ của tất cả mọi người tại chỗ này, đây có lẽ là một Yêu Tinh, một đặc biệt Yêu Cơ mang tai họa cho người đời.

"Vậy sao?" Á Sắt kinh hãi nghe Phỉ Lệ giải thích, thần sắc không dám tin chợt lóe rồi mất, hắn tựa hồ còn đánh giá thấp năng lực và tâm cơ của cô bé này. Ngay cả cuộc so tài Thất Lạc Lâm Tranh to lớn đã truyền thừa trên trăm năm cũng dám khiêu khích như vậy, hơn nữa nàng tựa hồ có tuyệt đối nắm chặt ý định rằng người thủ hộ sẽ đồng ý quyết định hoang đường này, rốt cuộc là cái người gì, chuyện gì khiến cô bé này đã quyết định như vậy. Là thực lực hay là bọn hắn an bài! Nhưng tất cả tựa như có lẽ đã không có quan trọng.

"Không tệ, đi theo ta." Bóng dáng nhanh nhẹn bắt đầu hành động, thân thủ mạnh mẽ cũng không có bởi vì cây cối chung quanh mà dừng lại chút nào, tất cả tựa hồ như ở trong lòng bàn tay của nàng, bóng dáng Lợi Nhã quỷ mị không kém là bao theo sát ở phía sau, đám người Lộ Ti Đinh phía sau toát ra bộ dáng gặp quỷ, tựa hồ bị bản lĩnh nhanh nhẹn Phỉ Lệ hù sợ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx