Con Đường Sủng ThêChương 7: Khiêu khíchhttps://
Ngày mùa chưa qua, sáng sớm ngày mùng mười, ăn xong điểm tâm, Liễu thị dẫn ba đứa con ra cửa tiễn Lâm Hiền lên đường.
Lâm Hiền dắt con lừa ra khỏi chuồng, quay người xoa đầu Lâm Trùng Cửu:"Ngoan ngoãn đọc sách cùng tỷ tỷ, không cho phép chạy lung tung."
"Phụ thân yên tâm, con rất nghe lời mà." Lâm Trùng Cửu nói nghiêm túc.
Lâm Trúc lặng lẽ bĩu môi, A Kết cười ôn nhu.
Lâm Hiền nhìn thê tử, đột nhiên không nỡ đi xa. Ở nhà thật tốt, thê tử yêukiều ở bên, con cái quấn quanh đầu gối, đến học đường phải quản lý đámtrẻ con bướng bỉnh.
Liễu thị thấy trượng phu vừa nói chuyện nhảmlại vừa không muốn đi, nàng để A Kết đưa đệ đệ muội muội về phòng trước, sau đó nàng nhìn trái nhìn phải, thấy trên đường không ai, nhỏ giọng,cười với hắn: "Thế nào, lại không muốn đi hả?"
Thê tử cười tươinhư hoa, Lâm Hiền dắt lừa, đi thêm hai bước tới gần Liễu thị, thấp giọng nói: "Hai ngày nay vội vàng thu hoạch lúa mạch, ngốc nghếch ở nhà làmviệc, không thể thân thiết với nàng."
Là phu thê nhiều năm, nghexong lời nói của Lâm Hiền, Liễu thị chỉ hơi đỏ mặt, quay đầu lườm hắn:"Ban ngày ban mặt còn dám nói bậy, mau đi đi, buổi chiều về sớm mộtchút." Mấy ngày hôm nay, cứ đến tối, trượng phu hầu như trèo lên giườngđất là ngủ, nàng nhìn thấy vô cùng đau lòng, làm gì có tâm trạng nghĩđến chuyện khác.Với lại, mệt đến mức đó không phải tại hắn tự ôm gánhnặng vào người hay sao, mấy năm nay trong nhà cũng tích cóp đượcchút tiền, nàng lo lắng cho sức khoẻ của Lâm Hiền, khuyên hắn đem vàimẫu ruộng cho người ta thuê, tiền thuê đất hàng năm cũng đủ cho việc ănuống của năm người, nhưng hắn lại không nỡ, cứ thích ôm việc vào người.
Việc phải đi, Lâm Hiền không lề mề nữa, xoay người trèo lên con lừa, cầm dây cương, trước khi đi, lại cúi đầu nói một câu.
Liễu thị nhìn theo bóng lưng trượng phu, trong lòng cảm thấy vừa thẹn thùngvừa mừng. Hắn thật biết giày vò nàng, nếu chuẩn bị rượu cho hắn, sángmai, nàng có thể dậy được sao?
Tới khi không còn nhìn thấy bóng lưng Lâm Hiền, Liễu thị mới đi vào sân.
Ở phòng bếp, A Kết đang rửa bát.
Liễu thị không cho nàng làm, đuổi nàng ra ngoài: "Con vào phòng nhìn TiểuCửu đọc sách viết chữ, nếu không A Trúc sẽ đùa nghịch với nó." Chỉ cầnkhông bận rộn, nàng không hề muốn con gái giúp nàng làm việc, khôngmuốn tay các con bị thô ráp. Nàng là người từng trải, thô ráp thêm cũngchẳng sao, nữ nhân là hoa nở có mùa, phải được nuông chiều.
"Một lúc nữa thì con đi." A Kết kiên trì rửa sạch bát đũa, mới chịu đi.
Liễu thị vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ, sắn tay áo lên, bắt đầu thu dọnbếp lò. Thôi, nếu đại nữ nhi giống nàng, thích làm những việc này, saunày gả đến Mạnh gia, chắc cũng không thấy khổ.
Một lúc sau, A Kết đến cửa thư phòng, nghe thấy giọng nói hốt hoảng ở trong phòng, nàngcười cười, cố ý đợi một lát mới mở cửa đi vào, Lâm Trúc và Lâm Trùng Cửu đã ngồi nghiêm chỉnh trước cửa sổ, Lâm Trúc đọc một câu, Lâm TrùngCửu đắc ý rung đùi đọc theo.
Lâm Trùng Cửu học vỡ lòng năm bốn tuổi, lúc này đã bắt đầu học 《 Luận Ngữ 》 rồi.
Lâm Hiền cũng không bắt bé đọc sách, chỉ hỏi bé, sau này muốn làm việc dưới ruộng hay thi tiến sĩ làm quan. Lâm Trùng Cửu cũng không biết tiến sĩlà gì, nghe cha nói không phải ra đồng, không chút do dự chọn đọcsách, nghĩ đến việc từ nhỏ bị bắt ra đồng là đã sợ khổ rồi. Lâm Hiền vừa dạy bé đọc sách vừa dạy bé làm việc nhà nông, nói với bé, bao giờ thiđược chức cao hơn cử nhân mới không bắt bé làm việc.
A Kết cũngkhông hỏi lúc nãy, hai người nghịch cái gì, lấy quyển tạp ký lần trướcchưa đọc xong ở trên giá sách, chọn bàn khác, ngồi xuống đọc.
Bên cạnh ghế tròn là quần áo, bồn lan điếu, thư phòng đơn giản lại sạch sẽ, yêu tĩnh, lịch sự tao nhã.
Mới đọc được hai trang, bỗng nhiên bên ngoài, có người gọi rất to "Tiểu Cửu"
Lâm Trùng Cửu lập tức buông sách, nghiêng đầu lắng nghe, sau đó chạy đếnchỗ A Kết ngồi, lấy lòng nàng: "Đại tỷ, bọn Hổ Tử tới tìm đệ, đệ đi chơi một lúc được không?"
"Vậy bài tập làm thế nào?" A Kết nghiêm túc hỏi.
Hai mắt Lâm Trùng Cửu đảo tròn, tay chạm vào cây lan điếu diệp tử, bị A Kết đánh vào tay. Lâm Trùng Cửu hậm hực rút tay về, ôm cánh tay tỷ tỷlàm nũng: "Tỷ, đệ chỉ đi chơi nửa canh giờ thôi, trước giờ cơm trưa, đệchắc chắn sẽ viết xong ba chương chữ lớn!"
A Kết nhìn cây lan điếu không nói gì.
"Đại tỷ..." Lâm Trùng Cửu kéo dài giọng, làm nũng.
Lúc này, A Kết mới mở miệng, nghiêm túc dặn dò: "Không được đi quá nửa canh giờ,
không cho phép ra khỏi thôn, không được đi nghịch nước ở bờ sông, nếu về muộn, tỷ lập tức nói với phụ thân."
Lâm Trùng Cửu gật đầu lia lịa.
A Kết dắt bé ra cửa. Đứng trước cửa là ba đứa trẻ sàn sàn tuổi với Lâm Trùng Cửu, A Kết dặn dò bọn chúng thật kỹ.
Ba đứa bé nhìn nhau, cúi đầu xấu hổ.
Lâm Trùng Cửu nhẹ nhàng thoát khỏi bay của tỷ tỷ, chạy trước, ba đứa bé lập tức ba chân bốn cẳng đuổi theo, hét to gọi nhỏ.
A Kết thấy bọn chúng chạy theo hướng Nam, không chạy về hướng Bắc, nàng cũng yên tâm.
*
"Tiểu Cửu, đại tỷ ngươi quản lý ngươi thật là nghiêm ngặt, hôm nay, chúng ta có ra bờ sông tiếp không?"
Đứng dưới cây liễu đầu thôn, bốn đứa bé tụ tập lại một chỗ, hoặc ngồi chồm hổm hoặc dựa vào cây, lặng lẽ bàn bạc.
Mặt Lâm Trùng Cửu đỏ bừng, trong bốn người, bé là người khó ra khỏi cửanhất, muộn một tý chưa về, đại tỷ đã đi tìm bé rồi. Bây giờ lại thấy bađứa đang nhìn bé chằm chằm, giống như nghi ngờ bé chắc chắn sẽ đến muộn, bé không kìm lòng được đứng thẳng người, nói vô cùng cương quyết:"Đi chứ, đương nhiên là ta muốn đi rồi, như vậy nhé, sau bữa cơm trưa,chúng ta lại đi, đi lúc người lớn đã ngủ." Trời rất nóng, mọi ngườitrong thôn đều có thói quen nghỉ trưa.
"Được, chúng ta gặp nhau ở đường giao nhau ở hướng Bắc, Tiểu Cửu, ngươi cẩn thận một chút, đừng để đại tỷ của ngươi tóm được!"
"Biết rồi!"
Bàn bạc xong, bốn đứa trẻ, ai về nhà nấy.
Lâm Trùng Cửu chưa chơi tới nửa canh giờ đã về, A Kết cảm thấy bất ngờ vừasợ vừa vui, cảm thấy đệ đệ càng ngày càng hiểu chuyện, không ngừng khen ngợi bé.
Lâm Trùng Cửu ngoan ngoãn viết chữ, che dấu sự chột dạ của bản thân.
Buổi trưa, ăn xong cơm, A Kết và Lâm Trúc về phòng nghỉ trưa, Lâm Trùng Cửu cùng Liễu thị cũng nghỉ.
Lâm Trùng Cửu nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, chắc chắn mẫu thân đã ngủ say, bélặng lẽ xuống giường, rón rén mở cửa phòng, khom lưng chạy.
Buổitrưa mặt trời đứng bóng, nắng gay gắt nhưng bé cũng không thấy nóng chút nào, vô cùng hưng phấn chạy theo con đường đi về hướng Bắc, nơi đó, lũ bạn đang chờ, sau khi gặp nhau, bốn đứa cùng tặc lưỡi cười, cùng chạytheo hướng bắc, đi đến sông Bắc Hà.
"Chúng ta dừng ở đây hay đi tiếp theo hướng tây?" Đến bờ sông, cuối cùng Lâm Trùng Cửu cũng dám lớn tiếng hỏi.
Sông Bắc Hà dài hơn ba trượng, có đoạn chảy dọc theo thôn của bọn trẻ, phầnlớn con sông khá nông, chỉ tới đầu gối, lòng sông ở phía đông có mộtđoạn khá sâu, bình thường chỉ có người lớn tới đó tắm rửa, hoặcnhững đứa trẻ lớn, mười ba mười bốn bơi tốt, cũng sẽ sang đó chơi.
"Lần này đi phía đông, ta dạy các ngươi lặn!" Vóc người Hổ Tử cao lớn, người rất khỏe mạnh, năm nay hắn mười tuổi, nương hắn mất sớm, phụ thân hắnthường đưa hắn xuống nước chơi đùa.
Hai đứa kia lập tức hưng phấn hùa theo, Lâm Trùng Cửu sửng sốt, nhìn ba người, sau một lúc do dự, bébuông tha cho việc lặn: "Vậy các ngươi đi đi, ta chơi ở đây thôi."Nếu đại tỷ biết bé đến chỗ nước sâu ở phía đông, chắc chắn sẽ đánh bé.Đừng thấy lúc bình thường, đại tỷ nói chuyện vô cùng dễ nghe, lúc bé làm sai chuyện gì, đại tỷ đánh bé không nương tay chút nào.
"Biết ngay là ngươi không dám mà!"
"Đúng vậy, Tiểu Cửu rất nghe lời tỷ tỷ!"
"Đừng có náo loạn, Tiểu Cửu còn nhỏ mà!" Hổ Tử trừng mắt, lườm hai người kia, an ủi vỗ vai Lâm Trùng Cửu, "Vậy Tiểu Cửu cứ chơi ở đây, chúng ta chơixong sẽ đến tìm ngươi." Thấy Hổ Tử đi đến chỗ hai người kia, Lâm TrùngCửu không đi, đành phải tách ra, đứng sang một bên.
Lâm Trùng Cửu yên lặng gật đầu.
Hổ Tử đưa hai người đứng bên cạnh hắn đi về hướng Đông, có đứa trước khi đi xoay người lại, làm mặt quỷ trêu tức Lâm Trùng Cửu.
Lâm Trùng Cửu đứng tại chỗ, ngơ ngác, nắm chặt tay. Đi, đại tỷ sẽ không vui, không đi, bọn họ cũng đi hết rồi...
Bỗng nhiên, bé nhìn thấy.
Đối diện bờ sông là cánh rừng dương liễu, lúc này bé thấy có một nam nhâncao lớn đi ra từ trong rừng, hắn mặc áo choàng màu lam, đi đến bãi đá,đứng ở nơi xa vẫy tay với bé. Ven rừng lại thấy một nam nhân mặc áomàu tro, khi Lâm Trùng Cửu đi tới nhìn, thấy hai bóng áo đen cưỡi ngựalớn đi xuyên ra rừng cây.
Bọn họ gọi bé sao?
Khoảng cáchquá xa, Lâm Trùng Cửu không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, quay đầylại nhìn, quả thật là thấy người đó vẫy tay với bé, bé không kìm lòngđược đi về phía hắn, bởi vì tâm trạng buồn bực, bé đi chậm vô cùng. BọnHổ Tử cũng nhìn thấy nam tử mặc áo màu lam, không nén nổi tò mò đều dừng lại để nhìn, Hổ Tử quay lại, chạy về phía Lâm Trùng Cửu, hỏi: "Aivậy là? Ngươi biết hắn à?"
Lâm Trùng Cửu lắc đầu: "Không biết..."
Sắc mặt Hổ Tử thay đổi, giữ chặt bé không cho bé đi về phía trước: "Hắn là người xấu thì sao?"
Lâm Trùng Cửu há miệng ngạc nhiên, đang cân nhắc khả năng này thì bỗngnhiên nhìn thấy ở hông hắn, có thứ gì loé lên. Bé ngẩn người, vừa nhìn nam nhân lại nhìn con ngựa ở trong rừng, suy nghĩ chợt loé lên, bégiằng khỏi tay Hổ Tử, chạy về phía trước: "Ta đi xem sao!"
Hổ Tử lo lắng, kêu lũ bạn cùng đi với hắn.
Lúc tới gần, cuối cùng Lâm Trùng Cửu cũng nhìn rõ, ngạc nhiên gọi: "Triệu công tử?"
Triệu Trầm gật đầu, nhìn cũng không thèm nhìn bọn Hổ Tử đi sau, nâng giọngcao lên gọi Lâm Trùng Cửu: "Sang đây." Nói xong, hắn đi về phía rừngcây.
Lâm Trùng Cửu không nghĩ nhiều, vừa khom lưng cởi giày vừagiải thích với lũ bạn: "Triệu công tử là khách hàng lâu năm ở cửa hànhnhà dượng ta, không phải người xấu, các ngươi đi nghịch nước tiếpđi, ta đi sang đó tìm huynh ấy." Tuy chính miệng Lâm Trùng Cửu nói không muốn lội qua chỗ nước sâu, nhưng suy cho cùng bé vẫn không vui, nếu lũbạn nói cho bé nghe mục đích chuyến đi chơi này từ sớm, bé sẽ không điđâu.
Cởi giày xong, xắn hai ống quần lên, Lâm Trùng Cửu lội qua sông, nơi này nước vẫn còn nông.
Người đi rồi, Hổ Tử và hai người kia ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ lại thôi, Triệu công
tử không gọi bọn hắn, bọn hắn cũng biết Lâm Trùng Cửu không vui, vì vậybọn hắn rủ nhau đi đến chỗ đã nói, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về phíarừng cây.
"Triệu công tử, sao các huynh lại ở đây?" Lâm Trùng Cửu để giày ở trên bờ, đi chân trần vào rừng.
Khuôn mặt bé nam cười rạng rỡ, đôi mắt đào hoa giống mẫu thân bé, cũng giống như hai tỷ tỷ của bé.
Đối với đôi mắt đẹp như vậy, tâm trạng Triệu Trầm cũng thoải mái, chỉ vàotúi đựng tên bắn: "Muốn lên núi săn thú, đi ngang qua đây lên muốn nghỉmột lát. Buổi trưa, trời nắng nóng như vậy, sao đệ lại ra đây?" Mắt hắnrất tinh, bốn đứa bé vừa xuất hiện, hắn đã nhận ra Lâm Trùng Cửu, mấyngày ngắn ngủn mà đã chạm mặt nhau ba lần, không thể không nói không có duyên. Sau khi nhìn thấy bé nam đứng một mình trên bãi đá, khôngbiết vì sao hắn lại có lòng tốt, muốn giải vây giúp bé.
Lâm Trùng Cửu ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Đệ muốn nghịch nước."
Lâu lắm rồi, Triệu Trầm không nói chuyện với trẻ con, nhìn đứa bé hắn lạicảm thấy thú vị, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi: "Vậy sao lại không đicùng bọn chúng?"
Lâm Trùng Cửu buồn bã, cúi đầu nói: "Bọn hắnmuốn đi đến chỗ nước sâu, đại tỷ của đệ nói chỗ đó rất nguy hiểm, khôngcho đệ đi."
Đại tỷ của bé...
Trong đầu hắn hiện hình ảnh cô nương nông thôn ngồi trên chiếc xe lừa, Triệu Trầm hơi ngạc nhiên, "Đệ rất nghe lời nàng?"
"Dạ, lúc đại tỷ tức giận thật đáng sợ, nếu tỷ ấy biết đệ đến chỗ đó nghịchnước nhất định sẽ đánh đệ." Lâm Trùng Cửu nói với vẻ mặt bất đắc dĩ. Bérất thích đại tỷ, ngay cả khi nàng quản lý bé rất chặt chẽ.
"Nàng còn đánh đệ?" Trong mắt Triệu Trầm tràn đầy ý cười, không đợi Lâm Trùng Cửu trả lời đã hỏi tiếp: "Vậy, nếu có người lớn đi cùng đệ, nàng cũngkhông cho đệ nghịch nước?"
Lâm Trùng Cửu nghe thấy thế, ngạc nhiên, ngẩng đầu vui mừng hỏi hắn: "Huynh, Triệu công tử muốn dạy đệ tập bơi?"
Triệu Trầm không trả lời ngay, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Bình, TriệuTrầm cởi áo, lộ ra lồng ngực tinh tráng. Thấy đôi mắt Lâm Trùng Cửu trợn to, nhìn hắn chằm chằm, hắn cười vang: "Dạy chứ, nam tử hán sao lại không biết bơi?" Nói xong, hắn dùng một tay, khiêng Lâm Trùng Cửu lênvai, lội xuống sông.
Lớn như vậy, hắn còn chưa được nhìn thấy nữ tử đánh người, hôm nay hắn muốn nhìn xem, lúc nữ tử nông thôn tức giậnđánh người, bộ dạng nàng ấy sẽ như thế nào.
@by txiuqw4