sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con Đường Sủng Thê - Chương 52-1

Con Đường Sủng ThêChương 52-1https://

Sau khi dùng xong cơm tối, A Kết về Vọng Trúc Hiên cùng với Triệu Trầm.

Tưởng ma ma vẫn đang đợi hai người. Hai phu thê vừa vào nhà, Tưởng mama nhìn về phía A Kết trước tiên, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận khóe môi còn mang ý cười, trái tim reo lơ lửng cũng hạ xuống, vừa cởi áo choàng cho A Kết vừa hỏi: "Phu nhân đã gặp Thái phu nhân rồi hả?"

A Kết biết nàng muốn hỏi cái gì, nhìn Triệu Trầm đi vào trong phòng, nàng cười với mama đang quan tâm mình, nói:" Ừ, đã gặp rồi, ma ma không cần lo lắng, không ai làm ta khó xử cả."

" Vậy là tốt rồi, vậy phu nhân vào nghỉ ngơi một lát hay là rửa mặt rồi đi ngủ ạ?" Đối với việc A Kết chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, Tưởng ma ma chỉ cười trừ, trong nội bộ những phụ nhân, ngốc chút thì mới có thế làm mấy chuyện xấu trước mặt đàn ông.

"Giờ rửa mặt đi, lăn qua lăn lại một ngày, ma ma cũng nghỉ ngơi sớm một chút." windchime A Kết tiếp nhận lò sưởi tay mà Thúy Ngọc đưa sang, đi vào bên trong.

Tưởng ma ma để Lục Vân và Thúy Ngọc ở lại canh giữ bên ngoài, nàng cùng Cẩm Thư và Cẩm Mặc đi ra ngoài, nhân cơ hội hỏi thăm tình hình bên trong Vinh Thọ Đường lúc nãy xem có xảy ra chuyện gì. Lục Vân và Thúy Ngọc vẫn chưa từng trải việc đời, trước tiên cứ nên ở trong sân đã, còn Cẩm Thư và Cẩm Mặc, bây giờ đều muốn đứng vững ở bên cạnh chủ tử, không quan tâm trong lòng có ý nghĩ gì, cứ đứng vững đã rồi mới biểu hiện.

A Kết vào phòng, thấy Triệu Trầm đã ngồi trên kháng, tiện tay đưa lò sửa cho hắn: "Chàng cầm sưởi tay nhé? Ta tháo đồ trang sức."

Triệu Trầm nhận lấy, đứng dậy nói: "Nàng cầm đi, ta giúp nàng tháo xuống." Nói xong nắm lấy bả vai A Kết đi đến trước gương trang điểm, đè nàng ngồi xuống, hắn đứng ở một bên giúp nàng gỡ xuống trâm ngọc trên đầu, đặt xuống trên bàn.

Vẻ mặt nam nhân trong gương chăm chú, A Kết nhìn một lát, nhắm hai mắt lại.

Nàng chưa từng cảm nhận được hoàn cảnh gia đình khác biệt khi ở cùng với trượng phu hay mẹ chồng thậm chí trên người cha chồng, nhưng chỉ vừa dùng cơm lại cảm nhận được hoàn toàn. windchime Từ khi nàng ngồi xuống cho đến khi kết thúc bữa ăn, Thái phu nhân và Tần thị một mực âm thầm quan sát nàng, như là muốn nhìn một chút xem nữ nhi nhà nông như nàng ăn cơm sẽ như thế nào. Nàng không có cái gì không ổn, các nàng lại nhìn chằm chằm, giống như nàng phải xấu mặt mới bình thường.

Cảm giác bị xem nhẹ này, thật sự không tốt.

Nhưng mà đã sớm biết trước rồi mà, không phải sao? Không phải tất cả mọi người đều có thể không thèm để ý thân phận của nàng, cho dù thân phận của nàng cũng không có gì dọa người.

Thái phu nhân sẽ không thích nàng, không biết hai người dì của Triệu Trầm sẽ như thế nào, nếu các nàng cũng không thích nàng...

A Kết nhịn không được lo lắng. Nàng không dám tưởng tượng về sau mỗi khi ra cửa sẽ không có ai bên cạnh để nói chuyện.

"Nghĩ gì đấy? Mày chau mặt ủ?" Cô nương trong gương khóe miệng mím lại, tay Triệu Trầm ngừng lại, hôn một cái lên mặt nàng.

A Kết mở to mắt nhìn hắn, từ từ cởi xuống Phật châu Trầm Hương trên cổ tay, nhỏ giọng nói: "Chàng nói tổ mẫu không thích chàng, nhưng thiếp lại thấy hình như nàng rất thích chàng." Nếu Thái phu nhân cũng phản cảm Triệu Trầm, nên bởi quan hệ của hai người, dù cho nàng tốt hay không đều không thích nàng thì có lẽ trong lòng A Kết còn có thể dễ chịu chút.

Triệu Trầm cười lạnh, nhìn Phật châu nói: "Nàng chỉ thích kẻ hữu dụng đối với nàng, hôm nay nếu ta không phải tuấn tú lịch sự mà là nghèo túng, nàng nghĩ nàng ta có thể cho nàng cái này hay không? Chỉ là ngóng trông ta có tiền đồ cho nàng tranh mặt mũi mà thôi, lấy chuỗi Phật châu đã nghĩ có thể mượn lực người ta, loại thủ đoạn nhỏ này, chỉ có thể lừa gạt những cô nương ngốc như nàng thôi."

Hắn khoe khoang thì thôi, cuối cùng còn nói nàng ngốc, A Kết liếc hắn một cái, cúi đầu, xoay xoay vòng ngọc trên cổ tay mà mẹ chồng đưa.

Vừa lúc nha hoàn bên ngoài bưng nước ấm vào tới, Triệu Trầm hôn nhẹ trán nàng, không nói cái gì nữa, thay nàng tháo xong trang sức, hai người chia ra rửa mặt, sau khi chui vào trong chăn tắt đèn Triệu Trầm mới đưa ôm thê tử đang có tâm tình suy sụp thê vào sát trong ngực, cười nàng: "Như thế nào, bởi vì thái phu nhân thích ta mà không thích nàng nên nàng liền mất hứng?"

A Kết lắc đầu, đêm đen như vậy, hai người cùng nhau nằm trong chăn ấm áp, nàng cũng muốn nói với hắn những lời trong lòng: "Không phải, thiếp chỉ là sợ, lỡ như hai dì của chàng cũng không thích thiếp thì làm thế nào?"

Triệu Trầm im lặng.

Lúc hắn rời Hầu phủ, lòng hắn tràn đầy phẫn hận, cơ bản chưa từng nghĩ tới người khác trong nhà, mỗi lần phụ thân đến thăm hai mẫu tử bọn họ cũng quá gấp gáp, cũng rất ít đề cập đến nhóm các dì. windchime Sau này hắn trưởng thành, sắp xếp trong kinh vài nhân thủ thì cũng sai người lưu ý động tĩnh của hai người dì này.

Ninh gia có ba thế hệ, thế hệ cô nương tương đương mẫu thân cũng không nhiều. Đại phòng trong có hai cô nương, người đầu chết yểu, Tam cô nương cũng chính là dì ba của hắn, gả cho An vương làm vợ kế, thành thân 5 năm mới có một nhi tử tên Đường Cử, so với hắn thì nhỏ hơn bốn tuổi. An vương thế tử là do An vương nguyên phối(vợ đầu của An Vương) sinh ra tên Đường Anh, tuổi mới hai mươi, âm hiểm cay nghiệt, những đệ tử ở kinh thành nếu đắc tội hắn sẽ không có một kết cục tốt, nhưng mà nghe nói Đường Anh đối Đường Cử rất tốt, tốt đến độ Đường Cử còn nhỏ tuổi đã được sủng đến vô pháp vô thiên.

Ngoại tổ của hắn, Ninh gia nhị phòng, cũng có hai cô nương. Nhị cô nương, chính là dì ruột của hắn gả cho Thế tử Vĩnh Xương hầu Quách Nghị làm thê. Vĩnh Xương hầu tuổi già từ quan tại gia thanh nhàn dưỡng lão, chưa từng xen vào chuyện hoàng tử tranh quyền đoạt vị. Quách Nghị vốn giữ chức tại Binh Mã tư, sau khi Đường Văn lên ngôi thì thăng chức lên chỉ huy sứ.

Về phần dì hai, dù cho nhiều năm chưa gặp, Triệu Trầm cũng nhớ rõ, dì hai ăn nói có ý tứ, nếu mẫu thân là u lan, thì dì hai là hàn mai. windchime Khi còn nhỏ Triệu Trầm rất sợ người dì này, "Mẫu thân hạ táng" thì dì hai đến phúng viếng, dùng một loại ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn hắn, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, xoay người đi. Mấy năm nay phụ thân vào ngày lễ ngày tết đưa quà tặng đến Vĩnh Xương Hầu phủ, đều bị dì hai trả trở về.

Ninh gia tam phòng, chỉ có một ngũ cô nương, tuy là dì, nhưng lại còn nhỏ hơn hắn hai tuổi, đi cùng nam đinh Ninh gia đến lưu đày ở biên quan.

Trong lòng Triệu Trầm cũng hoang mang, trong cơ thể hắn có huyết thống Ninh gia cũng có huyết thống Triệu gia, nhưng bề ngoài lại rất giống phụ thân, khiến cho dì ruột cũng không muốn gặp hắn. Mà thê tử...

Triệu Trầm áy náy hôn A Kết: "Đều là ta không tốt, khiến cho người khác cũng không thích nàng."

A Kết lập tức đau lòng.

So sánh với Triệu Trầm, từ nhỏ nàng đã được cha mẹ sủng ái mà lớn lên, đệ đệ và muội muội bên cạnh hoạt bát đáng yêu, có thể nói, trừ bỏ gia thế phú quý, Triệu Trầm hầu như đều kém hơn nàng. windchime Hắn nếm qua nhiều đau khổ như vậy, chút lo lắng nho nhỏ của nàng đã là gì? Người bên ngoài có thích nàng hay không thì có sao đâu, Triệu Trầm thích nàng là đủ rồi, nàng là theo hắn được.

Dọc theo đường đi đều là hắn trấn an nàng, nàng nói với hắn nàng nhớ nhà, nàng sợ hãi, lại chưa từng suy nghĩ từ góc độ của hắn. Nàng ở bên trong trong viện của nàng phiền não, hắn ở bên ngoài lang bạt, trải qua những việc lúng túng như vậy, chưa chắc sẽ dễ chịu hơn nàng, nhưng hắn oán giận với nàng nửa câu, chỉ kiên nhẫn trấn an nàng.

Nàng không nên chỉ nghĩ cho mình.

"Chàng đừng nói như vậy, thật bởi vì người không thích nam nhân của thiếp, cũng không đáng để thiếp coi trọng." A Kết lùi vào trong ngực Triệu Trầm, chủ động ôm lại hắn, "Thiếp đã nghĩ thông suốt, người bên ngoài không thích thiếp càng tốt, thiếp có thể mỗi ngày ở nhà cùng nương nói chuyện, chờ chàng về nhà, giống như khi còn ở Đồng Loan thôn, như vậy cũng rất tốt."

"Nói gì đó, trong kinh thành, thứ không thiếu nhất chính là các loại yến hội xã giao, nàng muốn không ra ngoài thì có thể không ra cửa sao? Nàng không mời người khác thì người khác sẽ mời nàng thôi." Triệu Trầm nắm tay nàng, nhẫn tâm nhắc nhở nàng, muốn nhẹ nhàng trải qua cuộc sống ở kinh thành, cứ tránh né như thế là không được, "A Kết, nàng..."

"Thiếp biết." A Kết cười đánh gãy hắn, nàng là thật sự nghĩ thông suốt, "Các ngươi là huân quý thích nhất xã giao, đừng nói ở bên ngoài, chính là tại nhà mình, chẳng hạn như thái phu nhân hay Tần thị, các nàng không thích thiếp, nhưng mà không phải vẫn phải ngồi cùng bàn với thiếp khi ăn sao? Nói không chừng trong lòng các nàng cũng không thoải mái vậy. Còn có sau này,những người rõ ràng không thích thiếp lại không thể không mời thiếp đi làm khách, nếu các nàng có thể làm được hư dĩ ủy xà(giả tạo), thiếp cũng có thể làm được. Chàng yên tâm đi, thiếp thật sự biết nên làm như thế nào."

Đúng là đạo lý này.

Nàng hiểu, Triệu Trầm lại đau lòng, nàng vốn có thể vô cùng đơn giản, lại bị hắn dối trá và cứng rắn kéo đến kinh thành này.

Là hắn ích kỷ, tham lam giữ lấy ấm áp từ nàng, không để ý chung quanh hắn thật lạnh, sẽ khiến nàng bất an.

"A Kết, nàng thích làm như thế nào thì cứ như thế đi, chơi thân hãy nói một chút, không thích thì trực tiếp không để ý tới, đừng vì ta mà chịu ủy khuất." Triệu Trầm nâng mặt nàng, chầm chậm hôn lên.

Nghe ra trong thanh âm hắn chứa áy náy, lòng A Kết mềm nhũn, không muốn hắn tự trách, cố ý châm chọc hắn: "Nói dễ nghe như vậy, lúc trước lúc thiếp còn không để ý chàng thì sao, lúc ấy chàng có sợ ta chịu ủy khuất đâu?"

Nàng hiếm khi chê cười người khác, xinh đẹp khả ái, Triệu Trầm có da mặt dày, lật đến trên người nàng, ghé vào lỗ tai nàng nói: "Khi đó nàng chỉ là người ngoài, ta đối với ngoại nhân từ trước đến giờ đều lãnh huyết vô tình. Hiện tại nàng là thê tử của ta, là người cùng ta chung sống cả đời, ta đương nhiên muốn nâng nàng trong lòng bàn tay để hầu hạ."

Tay của hắn lại không thành thật, A Kết lại không có né tránh, ôm cổ hắn nghênh đón hắn.

"A Kết, nhanh sinh hài tử cho ta đi, càng nhiều càng càng tốt. Ta hâm mộ nhất là nhạc phụ và nhạc mẫu sủng ba tỷ đệ các nàng, đợi khi chúng ta có trai gái, chúng ta cũng giống nhạc phụ và nhạc mẫu, sủng ái bọn họ, cả nhà vui mừng." Triệu Trầm lầm bầm nói xong, hôn một đường theo cổ nàng, hôn thê tử của hắn.

A Kết kìm lòng không đậu ngẩng đầu lên, theo bản năng phối hợp hắn, nghe những ảo tưởng của hắn về hài tử, chỉ là phụ thân của hài tử quá bá đạo, chỉ ngắn ngủi ôn nhu thì liền thô lỗ đứng lên, làm cho nàng trong đầu chỉ còn lại hắn, tất cả đều là hắn...

*

Hinh Lan uyển.

Triệu Duẫn Đình sớm tỉnh, ôm thê tử nói với nàng: "Nàng muốn cùng Thừa Viễn đi Quách gia?"

Ninh thị ân một tiếng, "Nàng trời sinh đã là một bộ mặt lạnh, đối tốt với ai cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chớ nói chi là nàng hẳn không thích Thừa Viễn. A Kết mới tới kinh thành, thân thích gần gũi nhất chính là Quách phủ, cũng không thể làm cho nàng hiểu lầm dì, hai người chứa khúc mắc. Chàng yên tâm, thiếp chỉ nói chuyện với tỷ tỷ, người bên ngoài sẽ không biết."

Triệu Duẫn Đình nghe xong, trong lòng ngũ vị tạp trần, thở dài: "Là ta có lỗi với nhà các nàng."

Ninh thị không nói tiếp, chờ bên ngoài vang lên tiếng Vấn Mai rời giường, nàng mới nói: "Thiếp dậy đây, chàng cũng đi sớm một chút đi."

"Ta nhìn nàng chải đầu xong lại đi." Triệu Duẫn Đình thu lại vòng tay, ôn nhu nói.

Ninh thị không để ý hắn, tự mình ngồi dậy.

Triệu Duẫn Đình thật sự nhìn Ninh thị rửa mặt chải đầu xong mới đứng dậy đi, đi từ mật đạo chỗ phía sau tủ quần áo. Nàng hiện tại như trên danh nghĩa là nghĩa mẫu của trưởng tử, hắn cũng không thể nghênh ngang đi vào từ cửa chính.

Người đã đi, Vấn Mai bưng một chén canh vào, Ninh thị ngắm hai bồn hoa lan trong phòng, nước canh có độ ấm vừa vặn, nàng bưng bát, nhẹ nhàng thổi thổi, chậm rãi uống hết.

Lúc này A Kết cùng Triệu Trầm đang thỉnh an Thái phu nhân tại Vinh Thọ đường, Triệu Duẫn Đình cùng Tần thị và bọn Triệu Thanh cũng ở đây. Ngoại trừ lúc Triệu Duẫn Đình bận rộn vào triều, người một nhà đều muốn đến bên này dùng cơm cùng thái phu nhân.

Thái phu nhân cũng cho chuẩn bị vị trí của trưởng tôn và cháu dâu trưởng.

Triệu Trầm lại từ chối, "Tổ mẫu, nghĩa mẫu đối với ta có ân tái tạo, mấy năm nay ta toàn dựa vào sự chăm sóc của nghĩa mẫu mới có thể sống sót. Trên đường trở về nghĩa mẫu nhiều lần dặn dò ta đến phủ thì không cần cùng nàng dùng cơm, nhưng Thừa Viễn không muốn thẹn với lời hứa. windchime Về sau mỗi ngày sớm muộn gì chúng ta đều sẽ đến thỉnh an tổ mẫu, làm tròn đạo hiếu, một ngày ba bữa thì sẽ dùng cùng nghĩa mẫu, như thế có phụ thân cùng nhị đệ và muội muội ở bên cùng ăn với tổ mẫu, còn nghĩa mẫu cũng không khổ sở, ân nghĩa lưỡng toàn."

Lúc này mặt Thái phu nhân cũng lạnh xuống, "Như thế thì còn gì quy củ chứ? Đừng nói đó chỉ là nghĩa mẫu, cho dù là mẫu thân ngươi sống lại, cũng không có đạo lý này. Ngươi lo lắng nàng chịu vắng vẻ, ta liền đặt thêm ghế cho nàng, để nàng ăn cùng chúng ta."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx