Con Đường Sủng ThêChương 91https://
Màn đêm vừa buông xuống gió lạnh liền ùa tới, buốt giá đến mức mặt người cũng nhanh chóng đông cứng lại.
Triệu Duẫn Đình nhìn về phía trưởng tử đi bên cạnh mình.
Hắn không mặc áo choàng mà chỉ mang áo khoác thường ngày, ở trong gió lạnh có vẻ phong phanh đáng thương, nhưng sườn mặt lạnh lùng của hắn lại không vì gió lạnh mà thay đổi, đôi mắt dán chặt vào ánh sáng của Vinh Thọ đường hắt ra từ phía trước, khóe miệng khẽ nhếch.
Triệu Duẫn Đình không nhìn rõ cảm xúc trong mắt trưởng tử, nhưng hắn thấy được bên hông Triệu Trầm đeo trường kiếm.
Triệu Nguyên dẫn theo bà mụ được sai đi mua thuốc của Vinh Thọ đường và cháu dâu của bà ta ở phía sau, cách bọn họ một khoảng, Triệu Duẫn Đình tới gần trưởng tử thêm vài bước, thấp giọng nói: "Ngươi mang kiếm làm gì?" Mẫu thân hồ đồ gây chuyện sai trái, Triệu Duẫn Đình có thể dung túng cho trưởng tử khởi binh vấn tội nhưng không thể nhìn hắn tự tay giết tổ mẫu.
Triệu Trầm nhìn không chớp mắt: "Ta sẽ không chạm vào bà ta."
Triệu Duẫn Đình im lặng, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, mẫu thân hắn muốn hại nữ nhi của Triệu Trầm, trong chớp mắt khi vừa biết tin, Triệu Duẫn Đình chỉ hi vọng mẫu thân xuống tay với hắn. Hắn vì Triệu gia mà giằng co hết nửa đời người, kết quả được gì đây? Mẫu thân, thê tử hay nhi tử, tất cả đều có khúc mắc với hắn...
Chỉ cháu gái có vừa ra đời không lâu, bởi vì cái gì cũng đều không hiểu, mới có thể thật lòng cười với hắn.
Vào trong Vinh Thọ đường, Triệu Duẫn Đình tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, không nhìn mẫu thân cũng không nhìn nhi tử.
Bọn họ đến không hề báo trước nhưng nói cho cùng thì Thái phu nhân cũng đã sống hơn nửa đời người, lúc nhìn thấy Triệu Nguyên áp giải hai lão nô tới cũng không lộ chút bối rối nào. Thấy Triệu Duẫn Đình không có ý định muốn nói, bà trực tiếp nhìn về phía Triệu Trầm: "Thừa Viễn, ngươi muốn làm gì đây?"
"Họ nói là Thược Dược sai họ mua thuốc." Triệu Trầm rút trường kiếm ra, chỉ vào hai lão nô nói, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng ánh sáng của ngọn đèn dường như không thể chiếu vào đôi mắt phượng tối đen của hắn, chỉ có trường kiếm trong tay hắn là lấp lánh ánh đèn.
Hai lão nô tay bị trói ngoặt ra phía sau, miệng bị chèn khăn, run như cầy sấy.
Thái phu nhân chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, bàn tay nắm phật châu không kiềm được mà run rẩy bị bà nhanh chóng thu vào trong tay áo. Dáng vẻ bình tĩnh của Triệu Trầm còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, Thái phu nhân đưa ánh nhìn xin giúp đỡ về phía Triệu Duẫn Đình, ngoài miệng vẫn miễn cưỡng bao biện cho bản thân: "Mua thuốc gì? Thược Dược, ngươi bảo họ mua thuốc gì sao?"
Lúc Triệu Trầm vừa mở miệng là Thược Dược đã lập tức quỳ xuống, trán chạm đất không dám ngẩng đầu lên, run run giải thích: “Không có, nô tỳ...”
Lời còn chưa nói xong đã bị một tiếng thét chói tai xen ngang, là do tự nàng ta thét lên bởi vì mu bàn tay của nàng bị một vệt máu tươi còn ấm áp văng trúng. Thược Dược hét xong, bổ nhào vào trước người Thái phu nhân, ôm chân bà cầu cứu: "Thái phu nhân, Thược Dược thật sự không làm gì cả, cầu Thái phu nhân khuyên nhủ Đại gia đi, Thược Dược thật sự không làm gì cả!"
Thái phu nhân căn bản nói không ra lời.
Cả đời này bà đã xử trí rất nhiều nha hoàn, thậm chí tận mắt chứng kiến việc nha hoàn bị đánh chết, nhưng chỉ là nhìn từ xa, vốn không nhìn thấy gương mặt của bọn họ trước khi chết. Nhưng hiện tại không giống vậy, bà nhìn cảnh Triệu Trầm một kiếm xoẹt qua cổ hai nô bộc, đơn giản lưu loát, giống như hắn đã sớm quen với việc này!
"Duẫn Đình, Duẫn Đình ngươi xem hắn đi, hắn muốn làm gì đây chứ!" Thái phu nhân ném Phật châu trong tay qua nam nhân đang ngồi trên ghế giả chết.
Phật châu rơi trúng người Triệu Duẫn Đình nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
Mà lúc này Triệu Trầm lại chạy tới trước người Thái phu nhân, mắt hắn nhìn bà còn trường kiếm trong tay lại trực tiếp cắm vào sau lưng Thược Dược, vừa chậm rãi đâm vào vừa nhìn chằm chằm vào Thái phu nhân nói: "Chính bà đã làm cái gì thì trong lòng bà hiểu rõ nhất. Năm đó bà ức hiếp nương ta, nể tình bà sinh ra cha ta, ta không tính sổ với bà. Một năm nay bà tìm mọi cách làm khó dễ A Kết, ta cũng đã nhẫn nhịn, nhưng hôm nay bà muốn làm hại nữ nhi của ta..."
Hắn dừng một chút, đưa trường kiếm lên trước mắt Thái phu nhân để bà thấy rõ máu trên kiếm, "Từ nay về sau, ta và bà không có chút quan hệ, một nhà chúng ta sẽ không bao giờ đặt chân vào Vinh Thọ đường nửa bước, bà cũng đừng mơ tưởng có thể tiến vào Vọng Trúc hiên. Nếu để cho ta phát hiện bà còn có lòng gây rối đối với nương ta, đối với A Kết hay là Xán Xán, ba người này chính là tương lai của bà."
Mùi máu tanh nồng đậm lan toả khắp phòng, Thái phu nhân sợ đến mức không nói nên lời, chỉ có tiếng nước chảy đánh vỡ không khí tĩnh mịch.
Triệu Trầm làm như không nghe thấy, dùng y phục trên người Thái phu nhân lau kiếm rồi xoay người rời đi.
Thái phu nhân ngây ra như phỗng, đợi đến khi bóng Triệu Trầm biến mất mới tê liệt ngã xuống trên tháp, khóc với Triệu Duẫn Đình: "Được lắm, tốt lắm, đây chính là nhi tử tốt mà ngươi nuôi lớn, ngươi cũng là nhi tử tốt mà ta nuôi, mở to mắt nhìn nó hành hung trước mặt ta, ta đây đã tạo ra nghiệt gì chứ! Ngươi nhất định muốn nhìn ta bị giết hại mới vừa lòng có phải không?"
Khuôn mặt già nua toàn là nước mắt.
Triệu Duẫn Đình chậm rãi mở mắt, khoát tay với Triệu Nguyên. Triệu Nguyên ngầm hiểu, gọi mấy hạ nhân tới nâng ba khối thi thể ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai mẫu tử.
Triệu Duẫn Đình đứng dậy, đi đến trước tháp lại quỳ xuống, hai mắt vô thần: "Mẫu thân, chuyện của bên Thừa Viễn, người đừng xen vào nữa, để họ tự sống theo cách của mình đi. Mẫu thân an tâm dưỡng lão tại Vinh Thọ đường, mỗi ngày nhi tử vẫn sẽ đến thăm người như cũ, tương lai mặc kệ nhi tử hay Thừa Viễn tạo dựng được tên tuổi gì cho Triệu gia thì người cũng có một phần, mẫu thân muốn cái gì nhi tử đều cho ngươi, chỉ cầu người đừng nhúng tay vào việc của Thừa Viễn nữa, được không?"
Thái phu nhân chỉ biết chôn đầu trong gối mà khóc nấc lên.
"Đêm đã khuya, mẫu thân đi nghỉ sớm một chút, đêm mai nhi tử lại đến thăm người." Triệu Duẫn Đình đứng dậy, kêu nha hoàn tiến vào hầu hạ Thái phu nhân thay quần áo.
Để Triệu Nguyên ở lại lo mọi việc, Triệu Duẫn Đình hồn bay phách lạc đi đến Hinh Lan uyển.
Ninh thị đang ngồi ở đầu giường khâu bộ đồ mới cho cháu gái, nghe tiếng Triệu Duẫn Đình tiến vào liền ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt liền nhìn ra nam nhân này mới khóc qua.
Nhi tử là người thân cận, mẫu thân cũng vậy, kẹp giữa hai người, hẳn không dễ chịu phải không?
Triệu Duẫn Đình kinh ngạc nhìn thê tử, đột nhiên cười: "Lan Dung, thoạt nhìn nàng không khác gì hai mươi năm trước, nhưng ta lại già hơn rất nhiều, về sau ta đi trước, nàng sẽ sống thế nào?" Windchime Hắn hơn nàng năm tuổi, trước đây chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng đêm nay Triệu Duẫn Đình đột nhiên cảm giác được e là mình sẽ đi trước.
Trong mắt nam nhân nhuốm đầy tang thương vô tận.
Ninh thị để đồ trong tay qua một bên, thở dài nói: "Ta cũng đã già, cũng đã là tổ mẫu rồi, làm sao có thể giống như trước đây chứ? Về phần chết sống, chúng ta ai đi trước còn chưa chắc, ngươi nghĩ xa như vậy làm gì. Ta biết trong lòng ngươi đau khổ, thật ra mấy người Thừa Viễn hoàn toàn trở mặt với Vinh Thọ đường cũng không hẳn không phải là một chuyện xấu. Về sau ngươi đến Vinh Thọ đường chỉ cần một lòng làm nhi tử hiếu thuận, đến Vọng Trúc hiên lại làm tổ phụ tốt, không cần phí tâm điều hòa quan hệ giữa bọn họ, không phải sẽ càng thanh nhàn sao?"
Trong mắt Triệu Duẫn Đình chậm rãi khôi phục sinh khí.
Đúng vậy, sự tình đến nông nổi này, không phải hắn có thể vãn hồi, thay vì đau đầu, không bằng cứ như vậy mà sống.
"Lan Dung, nàng thật tốt." Triệu Duẫn Đình lên giường lò, ôm lấy thê tử, thực lòng cảm khái nói. Mặc kệ thê tử vì mục đích gì, chỉ cần nàng còn quan tâm hắn, hắn sẽ không phải là người đơn độc.
*
Vọng Trúc hiên.
Triệu Trầm ở tiền viện thay y phục rồi mới về hậu viện.
Trong phòng đèn vẫn sáng, Xán Xán đã ngủ, A Kết nằm trong chăn chờ trượng phu trở về.
Triệu Trầm vừa vào phòng, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng, cười cười, cúi đầu hôn nàng.
Môi hắn thật lạnh, A Kết nhỏ giọng nói: "Nhanh lên giường đi, dưới đất lạnh."
Triệu Trầm đáp lời, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đang ngủ say, thổi đèn cởi đồ, chui vào ổ chăn với thê tử.
“Chàng đã nói như thế nào vậy?” A Kết chủ động dựa vào trong ngực hắn, ôm hắn hỏi.
"Không nói gì nhiều, chỉ cảnh cáo bà ta đừng có suy nghĩ vươn tay đến Vọng Trúc hiên. A Kết, không cần sợ, ta sẽ bảo vệ tốt mọi người." Triệu Trầm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của thê tử, trong bóng đêm nhỏ giọng cam đoan.
Đương nhiên A Kết tin hắn, chỉ là có chút lo lắng cho Tằng Tuyết Nhu: "Biểu muội thì thế nào? Dù cho có thể nói mọi việc không phải do nàng tiết lộ, Thái phu nhân bị chàng khởi binh vấn tội như vậy, hẳn cũng sẽ giận chó đánh mèo gây chuyện bất lợi cho muội ấy..."
Triệu Trầm hôn lên trán thê tử: "Muội ấy là người thông minh, hẳn sẽ biết nên làm như thế nào, năm sau ta và phụ thân sẽ mau chóng chọn cho muội ấy một mối hôn sự, yên tâm đi. A Kết, không nhắc tới những chuyện kia nữa, ta muốn nàng, có được không?"
A Kết ngẩn người. Trước đây Triệu Trầm muốn, đều là trực tiếp hôn nàng sau đó cứ như vậy, đêm nay sao lại mở miệng như thương lượng vậy?
Loại cảm giác này có chút kỳ quái, làm cho nàng vô cớ khẩn trương.
Tốt hay không tốt đây?
A Kết không nói gì, tay phải chậm rãi luồn vào bên trong quần áo của Triệu Trầm, đặt tay lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Đây là nam nhân của nàng, nàng không biết hắn ở bên ngoài như thế nào, chỉ biết là hắn vẫn luôn nói được thì làm được, che chở nàng cũng che chở nữ nhi của bọn bọ. Nàng thích được hắn ôm, thích được hắn dịu dàng mà có lực yêu thương.
Khi hắn dịu dàng thì khiến tim nàng mềm nhũn, lúc hắn điên cuồng thì nàng và hắn cùng trầm luân, sợ hãi sức lực của hắn, nhưng cũng có sự thoả mãn từ đáy lòng, vì nam nhân của mình mạnh mẽ mà tự hào.
Lại không biết, chính sự dịu dàng của nàng đã xua đi sự tàn ác trong lòng nam nhân, khiến tim hắn mềm nhũn, cũng khiến lòng hắn thêm kiên định.
*
Bắt đầu từ mười lăm tháng chạp triều đình đại hưu, phụ tử Triệu Duẫn Đình đều không cần đến nha môn.
Một ngày trước lễ tất niên, Triệu Duẫn Đình phái người đón Tần thị trở về.
A Kết biết cha chồng cũng không muốn đón Tần thị hồi phủ nhưng Hoàng Thượng muốn dùng Tần thị ổn định Trấn Bắc tướng quân, cha chồng chỉ có thể phạt Tần thị khi bà làm sai nhưng không thể hoàn toàn không quan tâm được.
"Phu nhân, ta vừa mới đi nhìn xem!" Thúy Ngọc vội chạy trở về, sau khi vào phòng liền hưng phấn kể lại cho A Kết: “Người nọ gầy đến mức giống như là biến thành một người khác, chỉ mặc một bộ y phục màu trắng, trên người không có vẻ vênh váo tự đắc như trước kia. Tam gia tiến lên chào hỏi, nàng ta giống như không biết Tam gia, ánh mắt dại ra. Đúng rồi, Tử Oánh bên người nàng cũng không thấy đâu, nha hoàn trong Duy Phương viên cũng đều đổi thành người mới, quản sự hiện nay là một ma ma mặt gầy họ Từ, nhìn vô cùng nghiêm túc, giống như người nọ làm cái gì thì trước đó đều phải nhìn sắc mặt Từ ma ma."
A Kết có chút ngoài ý muốn, nhưng là không có quá mức giật mình, vừa dỗ nữ nhi vừa tiếp tục nghe.
"Hầu gia nói người kia ăn năn hối cải, một lòng hướng Phật, về sau liền ở Duy Phương viên tu thân dưỡng tính, Nhị gia, Tam gia và Tứ cô nương không cần đến Duy Phương viên thỉnh an, trong phủ có chuyện gì cũng không cần bẩm báo đến bên đó." Thúy Ngọc vô cùng sung sướng khi người gặp họa, "Thật ra nàng trở về hay không trở về cũng không khác nhau lắm, dù sao cũng nhốt mình trong hậu viện không ra cửa, chẳng qua là đổi một cách gọi khác dễ nghe hơn mà thôi."
A Kết thưởng nàng một đĩa bánh đậu, cười nói: "Được rồi, lời này về sau không được nói nữa, chuyện bên kia không liên quan đến chúng ta, nói ra nói vào lại khiến cho người ta nói là chúng ta rẻ mạt."
"Cái gì rẻ mạt?" Triệu Trầm vén mành đi vào.
Đám nha hoàn trong phòng ai cũng đều sợ hắn, gan lớn như Thúy Ngọc cũng không ngoại lệ, chớp chớp mắt với A Kết, nhanh chóng bưng đĩa bánh lui ra ngoài.
Triệu Trầm cũng không thèm để ý, ngồi xuống bên cạnh thê tử, sờ sờ tay béo của nữ nhi, nhỏ giọng hỏi: "Nghe tin rồi?"
A Kết gật gật đầu, cũng không nhiều lời. Tần thị rơi vào kết cục như vậy hoàn toàn là tự làm tự chịu, nàng sẽ không đồng tình, cũng lười chê cười.
Triệu Trầm cũng không nói tiếp việc này, nằm nghiêng xuống, mắt phượng mỉm cười nhìn thê tử: "Khó được khi thanh nhàn, có muốn đi ra ngoài đi dạo không? Cũng sắp hết năm rồi, ta đứa ngươi đi đánh chút trang sức, Xán Xán cứ giao cho nương chăm là được." Lão già cũng đủ đáng thương, để cháu gái cho hắn chơi đùa cũng tốt.
Mắt A Kết sáng lên, nhanh chóng nghĩ tới hai muội muội, "Gọi cả A Trúc và Bảo Châu đi cùng đi, đặc biệt là A Trúc, sau khi muội ấy đến kinh thành thì thiếp lại bận rộn, đầu tiên là chờ sinh, sau đó lại ở cữ, đều không thể đi cùng muội ấy, với tính tình của A Trúc ấy, hẳn đang khó chịu lắm đây."
Triệu Trầm không quá vui vẻ, hắn muốn đi dạo riêng với thê tử, nhưng mà nhìn thấy nàng cao hứng như vậy, Triệu Trầm đành phải nhận lời, nói: "Được, lát nữa ta liền phái người đi nói một tiếng, từ nay trở đi chúng ta từng bước từng bước đi tiếp."
A Kết mặt mày hớn hở.
Triệu Trầm nhịn không được ôm lấy nàng hôn vài cái, "Cười ngây ngô cái gì? Vốn ta chuẩn bị một ngàn lượng mua đồ cho nàng, giờ có thêm A Trúc và Bảo Châu, ba người các nàng phải chia nhau, của nàng hẳn sẽ ít đi."
"Có người biểu huynh và tỉ phu hẹp hòi như vậy sao?" A Kết cố ý trêu ghẹo hắn, "Cẩn thận thiếp nói cho A Trúc..."
"Nàng định nói như thế nào?" Triệu Trầm cúi đầu ngăn chặn môi nàng.
Nhưng người biểu huynh này chỉ là lo lắng hão huyền mà thôi, ngày hôm sau, sau khi hai vợ chồng đón được Lâm Trúc rồi đến Quách phủ đón Quách Bảo Châu thì lại gặp Quách Tử Kính đi ra cùng nàng.
Triệu Trầm vô cùng bất ngờ, hỏi Quách Tử Kính: "Hôm nay ngươi không cần tiến cung?"
Quách Tử Kính thản nhiên ừ một tiếng, "Hoàng Thượng cho ta nghỉ ba ngày." Ánh mắt nhìn Triệu Trầm có chút không vui, nếu không phải Triệu Trầm đề nghị muốn mang muội muội ra ngoài chơi, muội muội cũng sẽ không làm nũng bảo hắn cùng đi.
Quách Bảo Châu không quản bọn họ, vội vàng chạy đến trước xe ngựa, "Tẩu tử, A Trúc, ta tới rồi!"
Nàng hô to, Quách Tử Kính bất đắc dĩ đi qua đỡ muội muội nhà mình, lúc màn xe được đẩy ra thì hắn gật đầu với tỷ muội Lâm gia, sau đó nhanh chóng rời đi, cưỡi ngựa bên cạnh Triệu Trầm. Windchime
Quách Bảo Châu nói chuyện với A Kết, Lâm Trúc nhìn xuyên qua khe hở bức màn lặng lẽ liếc nhìn nam nhân bên cạnh Triệu Trầm một cái, cắn cắn môi.
Nếu có thể, nàng thật không muốn gặp lại Quách Tử Kính.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: phụ thân chuẩn bị một ngàn lượng cho mẫu thân mua đồ, lại ném con cho tổ phụ và tổ mẫu, hừ hừ.
Triệu Hôi Hôi: oan uổng quá, chờ con trưởng thành phụ thân cho con nhiều hơn!
Triệu Xán Xán: con muốn giờ cơ!
Triệu Hôi Hôi: được rồi, cây trâm hồng ngọc này là cho nương con, giờ cho con, mang chỗ nào được đây?
Triệu Xán Xán vừa được cạo tóc máu không lâu liền oa oa khóc...
@by txiuqw4