Chuyện xảy ra ở Hầu phủ đương nhiên không thể gạt được Triệu Trầm, khi Trần Thủ cho người đến báo tin, trên lưng Triệu Trầm đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Một lần nữa hắn nhìn tờ giấy trong tay.
“Phu thê Mạnh gia bị người ta ép buộc đã nói ra hết chuyện ngày trước, đã phụng mệnh phu nhân âm thầm điều tra. Phu nhân không có việc gì.”
Hắn đương nhiên biết Trần Thủ nói chuyện xưa là chuyện gì, bởi vậy cũng hiểu rõ nguyên nhân hắn ta viết thư mà không phải là cho người truyền lời, nhưng nhìn bốn chữ "phu nhân không sao" vô cùng đơn giản, hắn không tin thê tử sau khi biết chuyện sẽ
không tức giận. Có thể là trước mặt hạ nhân nên nàng không biểu hiện ra, có lẽ lúc này nàng đang khóc?
Còn có, nàng đã gặp Mạnh Trọng Cảnh …
Nếu đổi lại là nữ nhân khác, Triệu Trầm tự tin mình sẽ không thua, chỉ có thê tử ngốc của hắn, ngại phú yêu bần(ngại người giàu, ưa thích người nghèo).
Lo lắng không yên, cuối cùng không đợi được, Triệu Trầm gọi Quý Chiêu lại dặn dò, vội vàng trở về.
Trong chính viện yên tĩnh, bọn nha hoàn nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ, cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Tưởng ma ma đang canh giữ gian ngoài, thấy hắn đi vào cũng không giật mình, trước khi Triệu Trầm mở miệng hỏi bà giải thích: “Phu nhân đang ngủ trong phòng, đại tiểu thư dẫn hai vị tiểu thiếu gia đi đến chỗ thái thái rồi.”
Mặt Triệu Trầm không thay đổi gật đầu.
Tưởng ma ma thức thời lui ra ngoài.
Triệu Trầm nhìn rèm cửa ở nội thất, ngồi ở trước bàn rót trà, uống một chén trà nguội vào bụng, trên người như không còn nóngnữa, hắn vỗ quần áo, đứng dậy đi tìm thê tử.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ hai lần nàng sinh con, rất lâu rồi hắn không khẩn trương như vậy.
Vừa vào phòng, chỉ thấy thê tử đang nằm trên giường, mang váy áo màu xanh nhạt thêu hoa tươi mát vui mắt.
Làm sao có thể ngủ được?
Triệu Trầm không tin, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đi đến trước mép giường, cúi đầu nhìn thê tử.
Nàng ngủ trông thật bình yên nhìn qua thì không giống như tức giận.
Nhưng tại sao hắn lại càng cảm thấy bất an hơn?
“A Kết, nàng không sao chứ?” Triệu Trầm sờ mặt của thê tử, nhỏ giọng hỏi.
A Kết lắc đầu, đôi mắt vẫn nhắm như cũ. Biết hắn thông minh, nàng vốn không có ý định giả vờ ngủ.
Nàng có phản ứng như vậy, lòng Triệu Trầm như lạnh đi một nửa, vội vàng cởi giày leo lên giường, cẩn thận từng li từng tí ôm người vào trong lòng, dán trán mình lên trán nàng nhận sai: “ Tức giận? A Kết, ta, ta cũng không phải cố ý, lúc trước nàng sống chết không chịu gả cho ta, ta chỉ có thể dùng biện pháp đó khiến nàng chết tâm …”
“Vâng, chàng đối tốt với thiếp như vậy, ngay từ đầu thiếp nên thích chàng, là do thiếp không biết nhìn người.” A Kết quay đầu, nhẹ nhàng nói.
Nàng không trách hắn, thế nhưng nghĩ đến lúc ấy nàng đau lòng buồn bã, khóc lóc lâu như vậy hắn còn vờ vĩnh viết thư đến "Thăm hỏi", nàng nàng hận đến nghiến răng, nhưng lúc này nàng còn muốn nghe một chút xem hắn còn có thể lấy lý do gì để lừa dối nàng.
Miệng nàng đầy lời châm chọc, đầu Triệu Trầm như muốn to ra, nhìn thê tử nhếch môi, hắn ngẫm lại, cuối cùng vẫn nói thật: “A Kết, ta biết nàng lúc ấy rất khổ sở, ta đều nhìn thấy, đêm hôm đó ta vẫn luôn đi theo phía sau nàng, nàng trốn phía sau gốc cây khóc, nhiều lần ta không nhịn được muốn đi qua ôm nàng, cũng chính lúc đó, ta mới phát hiện ra ta không chỉ là muốn cưới nàng về, ta còn muốn nàng sống tốt, muốn không tiếp tục khiến nàng khóc.”
A Kết giật mình, quay đầu nhìn hắn: “Chàng, đêm đó chàng cũng có mặt?”
Triệu Trầm cười khổ, sờ mặt nàng nói: “Có thể không đi sao? Ta sợ nàng quá đau lòng làm chuyện điên rồ, cũng sợ đêm hôm khuya khoắt nàng sẽ bị người xấu để ý.”
A Kết nhịn không được lườm hắn: “Có xấu còn xấu hơn chàng?”
Cái lườm này mang theo oán giận lại xinh đẹp động lòng người, nhất thời Triệu Trầm hiểu ra thê tử cũng không quá tức giận, lá gan cũng lớn hơn, cười nhẹ nói: “Đúng vậy, là ta xấu, đi theo nàng, một mặt là đảm bảo nàng không xảy ra chuyện gì, thứ hai là cũng đảm bảo hai người bọn họ làm xong việc, nếu như không thành, ta còn nghĩ ra cách khác.”
Thấy hắn lấy việc làm chuyện xấu là vinh quang, A Kết giận đánh hắn một cái, bị Triệu Trầm gắt gao nắm lấy để trên ngực. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nam nhân là tình ý nồng đậm thiêu đốt mặt nàng nóng ran, A Kết cắn môi, nhìn ngực của hắn thẩm vấn: "Chàng còn làm những chuyện xấu gì? Hôm nay nói hết đi, nếu không thiếp sợ lúc người khác đến nói cho thiếp biết, thiếp chịu
không nổi.”
Ánh mặt Triệu Trầm lạnh lẽo. Chỉ là nghĩ đến nghĩ đến Trần Thủ đã dẫn người đi tra xét, hiện tại việc quan trọng hắn cần làmlà trấn an thê tử, tạm thời không nghĩ đến kẻ ngầm giở trò, chuyên tâm nói chuyện với thê tử: “ Thật muốn biết?”
A Kết gật đầu.
Triệu Trầm để thê tử ngồi trên đùi đối diện với mình, một tay hắn đỡ lưng nàng, một tay nâng mặt nàng lên, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng: “Vậy nàng đồng ý với ta, nghe xong không được tức giận?”
Đột nhiên A Kết có chút khẩn trương, bởi vì nàng quả thật không xác định được rốt cuộc Triệu Trầm đã làm những chuyện xấu gì.
Triệu Trầm nhìn ra lo lắng của thê tử, cười cười, nhỏ giọng nói: “Mua xong hoa lan, trên đường về, ta cố ý bảo Trần Bình đi theo sau mọi người, dọc theo đường đi ta đều nhìn nàng… Tiểu Cửu bị chìm xuống nước, là ta lừa đệ ấy giúp ta diễn trò, chỉ là muốn trêu chọc nàng, sau này ta lợi dụng sự tín nhiệm của tiểu Cửu, biết rất nhiều chuyện về nàng… Ở thư phòng hôn nàng, lúc viết thư cho nàng nói là do ta say rượu, thực ra ta không say một chút nào… Ta đi qua nhà Mạnh Trọng Cảnh, dùng túi thêu mẹ làm cho ta lừa hắn là do nàng thêu… Còn chuyện nàng bị người ta cướp đi, cũng là do ta sắp xếp… A Kết, bây giờ nàng đều biết, vì để cho nàng thích ta, vì có thể lấy được nàng, chuyện gì ta cũng đều có thể làm ra được, cho dù bây giờ nàng tức giận, nếu có quay lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, tuyệt không hối hận.”
Mắt phượng chuyên chú, hắn rất nghiêm túc. A Kết nhìn tên tiểu nhân lừa đảo từ đầu đến đuôi này, rõ ràng là nàng nên tức giận, hắn nói ra một chuyện thì nàng phải tức giận thêm một phần, nhưng không biết vì cái gì, hắn càng nói, trong lòng nàng cảm thấy càng ngọt, ngọt đến mức trong mắt nổi lên nước mắt, không thấy rõ hắn.
Nếu Triệu Trầm không làm vậy, nàng đã sớm gả cho Mạnh Trọng Cảnh, cùng với Mạnh Trọng Cảnh làm một đôi phu thê bình thường, đó chính là cuộc sống mà nàng mong muốn, thời gian bình thản, không gợn sóng,
Thế nhưng Triệu Trầm đã làm vậy, làm từng chuyện một, nàng từng hận hắn, ở trước mặt hắn mắng hắn, hắn tức giận phẫn nộ, nhưng không để ý đến sự phản đối của nàng kiên trì cưới nàng, lúc nàng không còn ôm hy vọng thì hắn thay đổi sự bá đạo cưỡng ép thay vào đó là dịu dàng như nước, từng chút từng chút xâm chiếm trái tim nàng. Theo lý, nàng nên trách hắn, nhưng cuộc sống không chỉ có đạo lý, đạo lý là những điều thánh nhân nói trong sách được mọi người đồng ý, nhưng chuyện của bản thân mình, giống như người uống nước vậy, nóng hay lạnh chỉ có bản thân mình biết.
Lúc Triệu Trầm làm chuyện xấu với nàng, nàng chỉ muốn tránh hắn thật xa, hiện tại, cho dù Triệu Trầm làm chuyện xấu, nàng cũng sẽ ở bên cạnh hắn.
Bởi nàng biết, nam nhân này rất yêu nàng, ngoài chuyện xấu vì muốn cưới được nàng, hắn đều rất tốt với nàng.
“Thiếp tốt vậy sao, đáng để chàng phí hết tâm tư?” Ôm lấy cổ nam nhân, A Kết hơi ngửa đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn. Hỏi như vậy hình như có chút tự đại, A Kết không có cách nào giống nữ nhi thản nhiên muốn người khác khen bé đẹp được, cho nên trong lòng nàng cảm thấy nóng, mặt cũng nóng, giống như uống say, say khướt nhìn nam nhân trước mặt, từ ánh mắt sâu thẳm của hắn đến cánh môi, càng nhìn càng khát.
Nàng xinh đẹp còn hơn cả hoa mẫu đơn tháng tư, lòng Triệu Trầm cũng mềm, kìm lòng không được mà hôn nàng, vừa hôn vừa nói lời nàng muốn nghe: “Không phải là đặc biệt tốt. Nàng vừa hẹp hòi vừa giảo hoạt, cố ý làm rơi khăn để dừng xe lại, làm ta không có cách nào tiếp tục nhìn nàng…Nàng vong ân phụ nghĩa, ta cứu nàng từ dưới nước lên, nàng cũng không biết lấy thân báo đáp… Nàng không biết tốt xấu, châu ngọc ở bên cạnh không muốn lại muốn đất đá tầm thường …Nàng không hiểu phong tình, ta trèo cao như vậy hái hoa cho nàng lại không cần … Nàng có ý chí sắt đá, ta tốn nhiều công sức như vậy nàng cũng không động tâm, bức ta lộ ra con người thật của mình…”
Hắn giữ lấy mặt nàng, nhìn đôi môi đỏ mỏng mời gọi người đến hái: “Nhưng ta chính là thích nàng, thích đến nỗi không để ý đến bất cứ điều gì cả.”
Hô hấp dồn dập, nàng còn nghe chưa đủ, hắn cũng có thể nói nhiều hơn, chỉ là bọn họ đều say rồi, trong mắt chỉ còn là hình ảnh đôi môi của nhau.
Chờ đợi ngắn ngủi, Triệu Trầm cúi đầu, A Kết ngửa đầu, gần gũi triền miên.
~
Lúc hoàng hôn, mưa to rốt cuộc cũng ngừng lại.
Trần Thủ trở về báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh, không tra ra được bất kỳ tin tức gì, tòa tứ hợp viện kia là đối phương thuê, láng giềng xung quanh nói chỉ thấy có bốn nam nhân ra vào, thỉnh thoáng có tiếng trẻ con khóc, còn về tướng mạo thân hình của nam nhân, đến từ đâu và đi đâu, bọn họ đều không rõ.
Triệu Trầm im lặng nghe, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ngươi giúp phu thê Mạnh Trọng Cảnh mua một tòa nhà, phái người trông coi. Lập tức cho người mời thầy thuốc vào phủ, sau khi thầy thuốc rời phủ, theo dõi xem có người nào đến tìm ông ta, nếu thấy người khả nghi không nên đả thảo kinh xà, âm thầm theo dõi là được, không thấy ai thì người cứ tiếp tục theo dõi đến khi ta bảo rút. Tất cả hạ nhân trong phủ đều bị đánh, từ hôm nay không được nói với bất cứ ai chuyện trong Hầu phủ, nếu có người nghe ngóng, ngươi biết nên làm như thế nào."
"Hầu Gia yên tâm, Trần Thủ nhất định sẽ mau chóng bắt được đối phương."
Triệu Trầm gật đầu.
Phụ tử Hai bọn họ làm quan trong triều, có mối quan hệ tốt, cũng có thù oán, bởi vậy hắn không thể kết luận lần này là người nào muốn hại thê tử của hắn. Nếu không phải đối phương không rõ chuyện giữa hắn và A Kết, nếu trong mắt A Kết hắn vẫn luôn là dáng vẻ quân tử, lần này A Kết biết rõ bộ mặt thật của hắn, dưới sự đả kích nặng nề có thể xảy ra chuyện.
Cho nên người kia tốt nhất là đừng để lộ ra dấu vết, nếu không người đó không chết hắn sẽ không dừng lại.
~
Liên tục ba ngày, phủ Võ anh hầu đóng cửa từ chối tiếp khách, A Kết không ra khỏi cửa, bên ngoài cũng không biết được tin tức của nàng, Triệu Trầm vẫn tiến cung làm việc, trên mặt cũng không khác ngày thường là mấy.
Thanh quận vương nhìn từ xa, có chút không đoán được là Lâm thị có xảy ra chuyện hay không.
Hắn nhịn không được sai để cho thủ hạ đi hỏi thăm một chút, chỉ thăm dò ở mấy y quán, đặc biệt là y quán quen thuốc của Triệu gia.
Thầy thuốc đã được Triệu Trầm dặn dò từ trước, luôn chờ có người đến hỏi thăm, cuối cùng ngày hôm đó cũng có một hán tử trung niên thoạt nhìn rất bình thường không có gì khác lạ đến, thầy thuốc cố ý hỏi đối phương hỏi thăm chuyện của Triệu gia làm gì, nhận được một lý do đại khái cho qua vấn đề liền không tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, đối phương hỏi gì ông đều đáp nấy, đợi người rời đi liền gật đầu với quán trà đối diện.
Rất nhanh, hán tử trung niên đến một tiệm cơm, sau đó chuyện khách nhân ngồi cạnh bàn hắn tiến vào phủ quận vương liền truyền đến tai của Triệu Trầm.
Triệu Trầm quả thật có nghi ngờ Thanh quận vương, biết được thật sự là hắn, Triệu Trầm cũng không chút giật mình.
Khi Quách Tử Kính nhúng tay vào việc Thanh quận vương hãm hại Lâm Trúc, bọn họ đã kết thù với Thanh quận vương.
Ai cũng muốn loại trừ đối phương, đáng tiếc Thanh quận vương là hoàng tử, không dễ dàng đối phó được, không cẩn thận để người khác bắt được, chuyện hãm hại hoàng tử là tội lớn bị xét nhà diệt tộc. Hai nhà Triệu, Quách đều là trọng thần được hoàng thượng tin tưởng, Thanh quận vương lại có ý đồ mượn sức, rồi lại đổ tội cho họ sẽ khiến hoàng thượng càng nghi ngờ hơn.
Mọi người cũng đều chờ đợi cơ hội mà thôi.
Thời cơ không đúng, cho dù trong lòng có nhiều chuyện biết rõ, bình thường chạm mặt nhau vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười chào đón.
Ngày dần trôi qua, đầu tháng tám, Lâm Trúc sinh ra một nhi tử mập mạp.
Rốt cuộc Quách Tử Kính cũng được làm cha, tự nhiên vui vô cùng, đáng tiếc còn chưa bế nhi tử nóng tay, đã phải đi cùng hoàng thượng đến bãi săn Mộc Lan tham gia cuộc săn mùa thu.
Đi theo Đường Văn đế còn có sủng phi Hiền phi và hai vị quý nhân, ngoài hoàng tử, hoàng tôn chưa cai sữa, tất cả đều đi theo.
Triệu Trầm vẫn làm nhiệm vụ chỉ huy sứ Kim Ngô vệ, đương nhiên cũng đi cùng.
Xán Xán lưu luyến phụ thân, trước khi Triệu Trầm đi vẫn quấn lấy phụ thân muốn hắn mang theo bé đi cùng. Triệu Trầm cũng dù thương nữ nhi cũng không nỡ để bé còn nhỏ phải ngồi xe đi đường xóc nảy, nói hết lời, lấy lý do ở nhà chăm sóc mẫu thân và hai đệ đệ, rồi lại hứa hẹn sẽ mang nhiều con mồi về cho bé, Xán Xán mới cảm thấy hài lòng.
A Kết không có yêu cầu nhiều như nữ nhi, chỉ dịu dàng dặn dò trượng phu chăm sóc tốt bản thân mình.
Triệu Trầm cười nhìn nàng, ý chí hăng hái.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương kế tiếp khả năng cũng là kết cục.
@by txiuqw4