sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con quỷ gỗ - Chương 11-12

Chương 11

T rong đêm trăng thị xã trở nên thanh bình hơn. Mảnh vườn trồng hoa và cây cảnh của ông già Tửu trở nên lộng lẫy lạ thường. Dưới ánh trăng tất cả như được dát vàng. Những bông hoa đung đưa múa cùng những ngọn gió cuối hè dịu dàng, mát mẻ. Những chàng nhạc công Dế Mèn say sưa chơi bản Nguyệt ca của ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng Họa Mi. Các chàng và các nàng Nhái Xanh cặp đôi trong nhịp múa. Trên thảm cỏ êm và mượt như nhung, các ông Cóc uống rượu và ngắm trăng, nghe nhạc. Cảnh vườn hoa đêm nay như chốn thần tiên. Bỗng trời đất tối sầm. Mọi người trong mảnh vườn ngước mắt lên nhìn trời. Một đám mây đen khổng lồ hình thù kỳ dị như một con quái vật đang che khuất vầng trăng. Và ngay sau đó, tất cả nghe thấy tiếng hò hét hung dữ từ xa vọng tới. Khi tất cả chưa kịp hiểu ra điều gì thì Trán Dô xuất hiện. Theo sau Trán Dô là một đội quân chuột đông vô kể, gươm giáo tuốt trần, tỏa ánh sáng lạnh người. Một ông Cóc nhận ra Trán Dô kêu lên:

“Quỷ gỗ đến! Quỷ gỗ đến!”

Nghe đến Quỷ gỗ, những chàng và nàng Nhái Xanh vội biến mất dưới đám cỏ. Các nhạc công Dế Mèn chui vội vào hang đánh rơi cả nhạc cụ, những bông hoa vội cụp cánh lại và lấp vào tán lá. Chỉ còn lại những ông Cóc vốn đã già và cũng là những người gan lì ở lại. Trán Dô bước vào giữa mảnh vườn nhìn lướt qua rồi nói:

“Những kẻ đại diện cho vẻ đẹp và tình yêu đâu? Sao bây giờ lại trốn nhanh thế?”.

Một ông Cóc bước chậm chạp đến trước Trán Dô, húng hắng ho và hỏi:

“Thưa các ông, đây là khu vườn hoa xinh đẹp, nếu các ông muốn ngắm hoa nghe nhạc thì xin bỏ gươm giáo ở bên ngoài cho”.

Trán Dô quát to:

“Lão Cóc điếc kia thì biết cái gì. Ta đến đây không phải để nghe nhạc, ngắm hoa. Ta đến đây đẻ tàn phá tất cả. Vương quốc bóng tối không cần đến những bông hoa diêm dúa kia”.

Bọn lính chuột gào lên:

“Vương quốc bóng tối không cần đến những bông hoa diêm dúa kia”.

Ông Cóc vội xua tay:

“Ấy ấy, xin ngài đừng nói như thế. Xin ngài nói với quân của ngài hãy dừng làm tổn thương đến những bông hoa. Xin các ngài rút quân cho”.

Trán Dô rút thanh gươm xương lợn ra khỏi vỏ và gằn giọng:

“Ta không có thời gian để nghe ngươi nói lằng nhằng. Hỡi ba quân, chúng ta hãy thực hiện Chiến dịch hủy diệt cái đẹp và tình yêu, vì xứ mệnh của Vương quốc bóng tối, tiến lên!”.

Sau tiếng hô của Trán Dô, đội quân chuột rít lên “giết, giết” và ùa vào mảnh vườn. Chúng vung gươm chém bất cứ cái gì chúng nhìn thấy. Những bông hồng không thể nào chạy thoát được bọn Lông Trụi. Tiếng kêu khóc vang dậy cả mảnh vườn. Cánh hoa rụng đầy trên cỏ. Các ông Cóc lao vào ngăn bọn Lông Trụi đều bị chúng đánh ngã. Một số hoa hồng dũng cảm lấy gai đâm vào những tên lính chuột làm chúng kêu rít lên. Nhưng đội quân chuột quá đông và hung bạo nên chỉ trong chốc lát, cả vườn hoa lộng lẫy trở thành bãi chiến trường la liệt những bông hoa bị chém gục. Các ông Cóc không làm gì được để ngăn cản tội ác của bọn Lông Trụi chỉ biết nghiến răng ken két vì đau đớn và căm thù. Sau khi hoàn thành Chiến dịch hủy diệt cái đẹp và tình yêu, Trán Dô thu chiến lợi phẩm và rút quân về. Sáng hôm sau, tin về bọn Lông Trụi do Trán Dô chỉ huy đã tàn sát rất nhiều hoa hồng được lan đi khắp nơi. Và nỗi kinh hoàng về Quỷ gỗ lại càng tăng. Suốt cả ngày hôm đó, ông già Tửu phải băng bó cho những bông hồng bị thương.

Sau cuộc tàn sát của bọn Lông Trụi ở xứ sở hoa hồng, ông già Tửu đã mua rất nhiều bẫy sắt và trộn cả bả vào thức ăn rải khắp nơi để tiêu diệt bọn Lông Trụi. Rất nhiều quân của Lông Trụi bị sa bẫy hoặc ăn phải thức ăn trộn bả. Nhưng đội quân chuột quá đông và những con chuột con ra đời quá nhiều nên lực lượng của Lông Trụi không ảnh hưởng nhiều lắm. Nhiều xác chuột được đưa về hầm mộ. Trán Dô đã chứng kiến công việc của bọn chuột trông coi hầm mộ. Đấy là cảnh tượng khủng khiếp nhất mà Trán Dô nhìn thấy từ khi ra đời đến nay. Trong hầm mộ, bọn Lông Trụi lột da những con chuột bị chết để may quần áo. Những con nào chết vì bẫy thì chúng xẻ thịt ra làm lương khô. Sau đó chúng quẳng từng đống xương chuột vào hầm mộ. Sau khi chứng kiến cảnh đó, Trán Dô không làm sao ngủ được trong nhiều đêm. Trán Dô gặp Lông Trụi và phản đối việc làm của bọn chú

“Ngài phải ra lệnh cho tướng sĩ của ngài không được làm chuyện đó nữa. Ngài biết những con chuột bị lột xác, xẻ thịt là ai không?”.

Lông Trụi tỏ vẻ ngạc nhiên và trả lời:

“Chúng nó là những con chuột”.

“Đúng thế rồi. - Trán Dô nói - Nhưng họ là đồng loại của ngài. Ngài phải chôn cất họ tử tế chứ!”.

Nghe Trán Dô nói vậy, Lông Trụi lăn ra đất cười. Rồi Lông Trụi nói với Trán Dô:

“Đồng loại ư? Đồng loại là cái gì? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa thấy ai nói vậy”.

Nói xong, Lông Trụi lại cười sặc sụa. Trán Dô lắc đầu và bỏ đi. Bắt đầu Trán Dô thấy hoang mang. Trán Dô không thấy ý nghĩa gì trong các cuộc tấn công tàn phá nữa. Đêm ấy, lúc Trán Dô đang mơ mơ màng màng trên giường thì có tiếng gọi bên tai “Hiệp sĩ Trán Dô, Hiệp sĩ Trán Dô”. Trán Dô ngồi dậy nhìn quanh nhưng không thấy ai. Tiếng gọi lại vang lên. Trán Dô hỏi:

“Ai gọi ta đấy?”.

Một con Kiến Đen bò đến trước Trán Dô:

“Tôi đây. Tôi là Kiến Đen”.

“Ngươi từ đâu đến? - Trán Dô hỏi - Gặp ta có việc gì?”.

Kiến Đen nói nhỏ:

“Tôi từ chỗ Mèo Cụt đến. Ông Mèo Cụt nhờ tôi đến tìm Hiệp sĩ”.

Trán Dô vội hỏi:

“Có việc gì mà ông Mèo Cụt tìm ta? Nói mau”

Giọng Kiến Đen buồn hẳn:

“Ông Mèo Cụt ốm nặng, ông Mèo Cụt muốn gặp Hiệp sĩ”

Trán Dô kêu lên:

“Trời ơi. Ông Mèo Cụt hiện ở đâu?”.

Kiến Đen nói:

“Ông ấy nằm trên trần cót ép nhà kho. Mấy ngày nay ông ấy chẳng ăn uống gì cả. Những lúc sốt cao mê sảng, ông ấy chỉ gọi tên Hiệp sĩ thôi”.

Trán Dô vội vàng mặc áo giáp, đeo gươm và nói với Kiến Đen:

“Hãy đưa ta đến nơi ông Mèo Cụt, nhanh lên:

Trán Dô và Kiến Đen lần mò trong đường hầm. Dọc đường hầm có rất nhiều lính chuột canh gác nghiêm ngặt. Nhưng thấy Trán Dô cũng không dám hỏi gì mà chỉ cúi đầu chào. Chúng không nhìn thấy Kiến Đen vì Kiến Đen lấp sau lưng Trán Dô. Sống cùng bọn Lông Trụi đã khá lâu, nhưng có một cái hang Trán Dô vẫn thấy những lão chuột già ra vào ở đó mà không bao giờ dẫn Trán Dô vào. Một lần Trán Dô hỏi Lông Trụi về cái hang đó. Lông Trụi nói: “Đó là nơi những con chuột già nghỉ ngơi. Ngài Hiệp sĩ không phải bận tâm”. Trán Dô không tin bởi Thư Sinh thấy đó là nơi được bọn chuột canh phòng cẩn thận nhất. Tối nay khi đi qua đó, Trán Dô dừng lại thì bọn lính chuột canh gác ở đó vội tươi cười mời Trán Dô vào cái hang bên cạnh uống rượu. Vì vội đến gặp Mèo Cụt nên Trán Dô không hỏi han thăm dò gì mà chào bọn lính gác và đi.

Khi đặt chân lên nền nhà kho, Trán Dô vô cùng xúc động. Tại đây lần đầu tiên Trán Dô gặp Mèo Cụt và Mèo Cụt trở thành người bạn đầu tiên trong cuộc đời của Trán Dô. Trong bóng tối của cô đơn và tuyệt vọng, Mèo Cụt là người duy nhất chăm sóc và chia sẻ mọi điều với Trán Dô. Trán Dô dừng lại nhìn quanh như đang nhớ lại những gì đã xảy ra ở đây. Thấy Trán Dô dừng lại, Kiến Đen giục: “Mời Hiệp sĩ đi nhanh cho”. Trán Dô theo Kiến Đen trèo lên trần cót ép. Trong góc trần, Mèo Cụt nằm thở nặng nhọc. Trán Dô bước đến ngồi xuống cạnh Mèo Cụt. Trán Dô cầm lấy tay Mèo Cụt và gọi:

“Ông Mèo Cụt ơi, Trán Dô về với ông đây”.

Mèo Cụt mở mắt nhìn Trán Dô thều thào:

“Trán Dô về đấy ư? Ta yếu quá rồi. Ta nhờ Kiến Đen đi gọi cháu về đây để nói vài lời trước khi ta giã từ cuộc đời”.

Trán Dô nói:

“Ông sẽ khỏi thôi. Cháu sẽ đi tìm thuốc cho ông”.

Mèo Cụt nói:

“Ta cả đời không phải dùng một viên thuốc. Không phải do ta bệnh tật mà là ta già quá rồi. Chết bây giờ là được lắm rồi”.

Nói được mấy câu, Mèo Cụt ngừng lại, thở nặng nhọc rồi nói tiếp:

“Ta chết bây giờ chỉ có một điều chưa toại nguyện.

Trán Dô nói:

“Ông còn điều gì chưa toại nguyện? Cháu có thể giúp gì cho ông?”.

Mèo Cụt không nói gì ra hiệu cho Trán Dô và Kiến Đen đỡ mình ngồi dậy. Trán Dô lấy một cốc nước cho Mèo Cụt uống. Uống xong cốc nước. Mèo Cụt như khỏe hơn. Mèo Cụt nói:

“Ta biết tất cả những việc làm vừa qua của cháu. Nhưng ta vẫn tin một ngày nào đó cháu sẽ hối hận. Cháu sẽ trở thành người có ích. Ta không phải là ruột thịt của cháu, nhưng ta buồn nỗi buồn của cháu, đau nỗi đau của cháu. Cháu phải trở về với đồng loại của cháu, trở về với thế giới ánh sáng. Cháu không thể sống mãi trong cái Vương quốc bóng tối đầy tội ác của Lông Trụi được”.

Trán Dô cúi đầu nghe Mèo Cụt nói và đột ngột hỏi:

“Ông tin là ông già Tửu, cậu Nghĩa và những con búp bê sẽ gọi cháu trở về với họ à?”.

Mèo Cụt đặt bàn tay khô gầy lên vai Trán Dô và nói với giọng như khi còn khỏe mạnh:

“Ta tin vậy vì ta tin cháu. Cháu phải làm gì đó cho họ phải gọi cháu trở về”.

Trán Dô hỏi:

“Vậy cháu phải làm như thế nào?”.

“Làm như thế nào thì chỉ có trái tim của cháu mách bảo cháu mà thôi. Mọi con người cao cả và nhân ái đều tìm thấy con đường đúng của cuộc đời

Nói đến đây Mèo Cụt thở nặng nhọc hơn. Trán Dô vội đỡ Mèo Cụt nằm xuống. Mèo Cụt nhắm mắt lại như ngủ. Một lát sau Mèo Cụt mở mắt nhìn Trán Dô và nói từng tiếng một:

“Đã lâu cháu không gặp ông già Tửu phải không? Hồi này ông già Tửu yếu lắm rồi. Ông ấy không sống được lâu nữa đâu. Cháu hãy đến với ông ấy. Cậu Nghĩa thì suốt ngày rong chơi”.

Trán Dô nhìn Mèo Cụt, mắt nhòe ướt. Mèo Cụt nói tiếp:

“Trước khi ta chết, ta muốn cháu hứa với ta từ bỏ Vương quốc bóng tối”.

Trán Dô ôm lấy Mèo Cụt, khóc và nói:

“Cháu xin hứa, cháu xin hứa”.

Mèo Cụt đã mệt lắm rồi. Sau mỗi câu nói Mèo Cụt lại thở. Những lời cuối cùng của Mèo Cụt chỉ là hơi thở. Trán Dô phải ghé tai sát miệng Mèo Cụt mới nghe thấy.

“Ta muốn dặn cháu một điều. Nếu sống không có lòng tin thì không thể nào sống nổi. Đã có những ngày cuối đời ta đánh mất lòng tin. Đấy chính là điều ta ân hận và đau khổ”.

Trán Dô nói:

“Cháu đã hiểu, cháu đã hiểu”.

Trên gương mặt Mèo Cụt nở một nụ cười thanh thản. Mèo Cụt đưa bàn tay run rẩy lau những giọt nước mắt cho Trán Dô và bàn tay Mèo Cụt từ từ rơi xuống. Trán Dô ôm lấy Mèo Cụt rối rít gọi:

“Ông ơi, ông Mèo Cụt, ông đừng chết, đừng chết”.

Nhưng Mèo Cụt không còn nghe thấy tiếng gọi của Trán Dô nữa. Trái tim của Mèo Cụt đã ngừng đập. Trán Dô ôm lấy Mèo Cụt khóc nức nở. Ngay đêm khuya, Trán Dô đã đưa thi thể Mèo Cụt mai táng ở góc vườn dưới một gốc cây cau. Bởi Trán Dô từng được nghe Mèo Cụt kể về những kỷ niệm của Mèo Cụt thuở ấu thơ với câu cau già này. Khi nấm mộ được đắp cao, họ hàng nhà Kiến Đen tha hạt hoa gieo lên nấm mộ. Trán Dô ngồi bên mộ Mèo Cụt cho tới gần sáng.

Chương 12

Sau cái chết của Mèo Cụt, đêm đêm lòng Trán Dô thấy trống vắng vô cùng. Nhiều đêm Trán Dô đi lang thang trên mái nhà nơi trước kia Mèo Cụt thường đi v

à có lúc Mèo Cụt ngủ lại trên đó. Một đêm, Trán Dô nhìn thấy Mèo Cụt đi lang thang trên mái nhà. Mèo Cụt đã chết rồi kia mà. Trán Dô nhìn Mèo Cụt và run rẩy hỏi:

“Có phải là ông Mèo Cụt không?”.

Mèo Cụt nói:

“Đúng là ta”.

Trán Dô lại hỏi:

“Ông chết rồi cơ mà”.

Mèo Cụt gật đầu:

“Đúng là ta đã chết. Ta bây giờ chỉ là linh hồn của ta. Ta nhớ mái nhàày, ta nhớ cháu nên ta hiện về. Ta cám ơn cháu đã chôn cất ta tử tế. Ta biết cháu thương nhớ ta. Sao cháu chưa đến thăm ông già Tửu?”.

Trán Dô cúi đầu im lặng không trả lời. Mèo Cụt nói:

“Dù thế nào thì ông già Tửu cũng là người làm cho cháu có mặt trên cõi đời này. Đêm nay ta trở về để báo cho cháu một tin buồn. Ông già Tửu đang ốm rất nặng. Cháu hãy đến thăm ông ấy. Cháu hãy tha thứ cho ông ấy”.

Trán Dô cúi đầu. Trong lòng Trán Dô xáo trộn bao thứ tình cảm khác nhau. Khi Trán Dô ngẩng lên thì Mèo Cụt đã biến mất. Trán Dô buồn bã nằm xuống, nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Bỗng Trán Dô nghe tiếng người rên từ dưới ngôi nhà vọng lên. Trán Dô lắng tai nghe. Tiếng người rên đau đớn và tội nghiệp. Một lúc sau Trán Dô nhận ra đó là tiếng rên của ông già Tửu. Trán Dô rời mái nhà và tìm đường lọt vào trong ngôi nhà.

Ông già Tửu nằm trên một chiếc giường. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu gường để một chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng mờ mờ. Tất cả mọi người trong nhà đang ngủ say, Trán Dô nhẹ nhàng leo lên chiếc giường. Trán Dô nhìn thấy ông già Tửu nằm thở nặng nhọc. Hai bàn tay xương xẩu của ông để trên bụng. Mặt ông hốc hác. Bỗng ông già Tửu cựa mình từ từ mở đôi mắt đùng đục và thều thào gọi: “Nước, nước, cho tôi xin cốc nước”. Tiếng gọi của ông yếu quá không thể đánh thức con cháu ông đang ngủ say. Sau tiếng gọi nước, ông lại nhắm mắt. Cục yết hầu trên cổ ông trồi lên thụt xuống. Trán Dô biết rằng ông đang rất khát nước. Nhưng Trán Dô vẫn đứng bất động trong khoảng tối trên giường. Một lúc sau, ông già Tửu lại mở mắt và gọi nước. Tất cả những người trong nhà vẫn không ai nghe được tiếng gọi của ông. Trán Dô không thể nào đứng yên được nữa. Trán Dô rời chiếc giường. Trán Dô leo lên bàn rót một cốc nước mang đến cho ông già Tửu. Trán Dô đứng trước mặt ông già Tửu rất lâu. Cuối cùng Trán Dô quyết định bước đến bên ông già Tửu, đưa cốc nước lên miệng ông và nói:

“Nước đây, ông uống nước đi”.

Ông già Tửu mở mắt cố nghiêng đầu về phía Trán Dô. Ông nhìn Trán Dô một lúc

“Ai đấy?”.

Trán Dô ngoảnh mặt đi và nói:

“Ông uống nước đi”.

Ông già Tửu run rẩy uống từng ngụm nước nhỏ. Ông uống vô cùng vất vả. Vừa uống, ông vừa cố mở mắt nhìn Trán Dô. Nhưng tối quá và yếu quá, ông không nhận ra Trán Dô. Uống nước xong ông lại từ từ nhắm mắt lại. Trán Dô kéo chiếc chăn mỏng đắp lên bụng ông và rời ngôi nhà.

Trán Dô trở về khu cống ngầm. Phía trên cống ngầm là khu vườn sau của gia đình bán cà phê. Trán Dô nghe Lông Trụi nói về khu vườn bán cà phê ấy. Theo lời kể của Lông Trụi thì vào buổi tối, một số thanh thiếu niên thường đến đó. Họ làm gì đấy có vể rất bí mật trong bóng tối dưới những vòm cây. Trán Dô chưa bao giờ đến khu vườn. Trán Dô tìm đường chui lên khỏi miệng cống. Khu vườn rộng hiện ra trước mắt Trán Dô. Người chiếc bóng điện treo trong một cái cây um tùm. Những tán lá che khuất chiếc bóng điện làm cho khu vườn mờ mờ ảo ảo. Trán Dô men theo tường đến sau một chậu cây cảnh lớn. Trán Dô ngồi xuống sau chậu cây cảnh và quan sát. Một gã đàn ông đang ngồi hút thuốc. Gã to béo, đầu cắt trọc và hai cánh tay trần xăm những hình đầu lâu với hai khúc xương vắt chéo. Trên chiếc ghế bên cạnh, một thanh niên đang dùng ống tiêm cắm mũi tiêm sáng lóe vào cánh tay thanh niên khác. Sau khi được tiêm xong, cậu thanh niên nằm vật ra ghế, hai tay buông thõng xuống đất. Một thanh niên khác mặt trẻ măng bước đến trước gã đàn ông đầu trọc. Gã đầu trọc nhìn cậu thanh niên và hất hàm hỏi:

“Hôm nay mày có tiền trả tao rồi chứ?”

Cậu thanh niên trả lời sợ hãi:

“Em khất anh đến ngày mai”.

Gã đầu trọc chửi:

“Tiên sư mày, tiền đâu mà tao nuôi thuốc mày được mãi. Cút đi”.

Anh thanh niên mếu máo:

“Anh không cho em thuốc thì em chết mất”.

Gã đầu trọc chửi:

“Chết hay sống mặc mẹ mày. Mày có phải bố tao đâu mà tao phải lo”.

Bỗng cậu thanh niên nôn oẹ. Cậu đưa hai bàn tay như bóp chặt cổ mình. Sau đó cậu quỳ xuống trước gã đầu trọc chắp tay lạy và nói:

“Em xin anh, đúng ngày mai em trả hết tiền cho anh”.

Gã đầu trọc nói:

“Mày lấy tiền ở đâu mà trả tao”.

Cậu thanh niên vội nói:

“Mẹ em có một cái dây đeo cổ bằng vàng để trong tủ. Em sẽ đưa cho anh”.

Gã đầu trọc nhìn cậu thanh niên một lúc rồi nói:

“Nếu ngày mai mày không giữ đúng lời hứa. tao sẽ không cho mày thuốc nữa. Không có thuốc mày sẽ trở thành một con chó dại”.

Nói xong gã đầu trọc lấy một bọc giấy nhỏ đưa cho cậu thanh niên. Cậu thanh niên vồ, mở ra và đưa lên mũi hít mạnh. Mặt cậu thanh niên đờ đẫn trông thật khủng khiếp. Trán Dô theo dõi và không hiểu đó là cái gì. Khi những cậu thanh niên rời khu vườn, Trán Dô cũng trở về khu cống ngầm. Khi Trán Dô đi qua khu ở của Lông Trụi thì gặp Quân sư Rết. Gã Quân sư Rết cười hềnh hệch:

“Gớm ngài đi đâu cả buổi tối để Đại vương của chúng tôi tìm mãi. Đại vương vẫn thức đợi ngài. Mời ngài đến ngay”.

Trán Dô không nói gì, im lặng đi theo gã Quân sư Rết. Trán Dô bước vào hang của Lông Trụi khi Lông Trụi đang đùa nghịch cùng bọn vũ nữ chuột. Lông Trụi nhìn Trán Dô hỏi:

“Hiệp sĩ đi đâu mà về trông có vẻ suy tư thế?”.

“Tôi từ vườn cà phê về - Trán Dô ngồi xuống và nói - Có nhiều điều lạ lắm”.

Lông Trụi tròn xoe mắt hỏi:

“Có điều gì? Ngài nói cho tôi nghe thử”.

Trán Dô kể lại những cảnh tượng mình nhìn thấy. Nghe xong, Lông Trụi rú lên cười. Bọn vũ nữ chuột cũng cười rú theo. Còn gã Quân sư Rết chỉ nhếch mép. Cười xong, Lông Trụi ra hiệu cho bọn vũ nữ chuột ra ngoài. Lông Trụi đến bên Trán Dô:

“Gã đàn ông trọc đó là đồng minh của chúng ta. Ngài biết gã làm gì không? Gã bán cà phê, nhưng thực ra đó chỉ là vỏ bọc thôi. Gã dùng vườn sau để bán ma túy”.

Trán Dô ngơ ngác:

“Ma túy là gì?”.

Ma túy ư? Đó là một thứ vũ khí lợi hại mà bọn người hai chân làm ra để rồi giết chết chính chúng nó. Người ta có thể hút, hít, tiêm chích cái gọi là ma túy vào trong máu. Khi ma túy vào trong máu rồi thì ít kẻ có thể thoát được. Ma túy chui vào trong máu bọn người hai chân làm cho chúng trở thành điên dại và chết dần chết mòn”.

Trán Dô kêu lên:

“Thật kinh khủng. Quả là một thứ vũ khí nguy hiểm”.

Lông Trụi lắc đầu và cười nhạt:

“Thứ vũ khí đó vẫn chưa phải là lợi hại nhất. Tôi phải nói với ngài biết rằng tôi đang cho chế tạo một loại vũ khí vô cùng ghê gớm. Thứ vũ khí này có thể giết một lúc hàng ngàn bọn hai chân”.

Trán Dô tò mò hỏi:

“Đó là thứ vũ khí gì?”.

Nghe Trán Dô hỏi, Lông Trụi cười ngạo mạn. Lông Trụi đi đi lại lại nghênh ngang và nói:

“Bom dịch hạch”.

Trán Dô nói:

“Tôi không hiểu”.

Lông Trụi vung tay vung chân nói:

“Đó là sức mạnh khủng khiếp nhất của loài chuột chúng tôi. Chúng tôi có một trung tâm chế tạo bom dịch hạch. Trước kia tôi không nói cho ngài biết. Nhưng bây giờ ngài thực sự là người sẵn sàng hy sinh vì mục đích tối cao của Vương quốc bóng tối nên tôi mới tiết lộ bí mật này cho ngài biết. Tại đó, tôi tập trung những con chuột thông minh nhất, độc ác nhất chỉ để làm một việc: Nghiênứu và chế tạo thành công bom dịch hạch. Chỉ không lâu nữa thôi, chúng tôi sẽ ném bom dịch hạch vào thị xã này. Và bọn dịch hạch sẽ giết toàn bộ bọn hai chân sống ở đó”.

Trán Dô cảm thấy một luồng khí lạnh thổi ùa tới làm Trán Dô rùng mình. Trán Dô vội hỏi:

“Ngài Lông Trụi định giết tất cả con người ở đó à?”.

Lông Trụi chém tay vào không khí:

“Giết tất. Ta không tha một đứa nào cả”.

Trán Dô nói:

“Nhưng bao nhiêu người có thù oán gì với chúng ta đâu”.

Lông Trụi gầm lên:

“Tất cả những kẻ sống dưới mặt trời đều là kẻ thù của chúng ta”.

Nghe tiếng gầm của Lông Trụi. Từ mọi ngóc ngách, xó xỉnh bọn vệ sĩ chuột ùa ra. Đứa nào đứa ấy mặt đằng đằng sát khí. Thấy vậy, Lông Trụi xua xua tay:

“Cám ơn các ngươi, nhưng không có chuyện gì cả. Ta đang nói chuyện với ngài Hiệp sĩ Trán Dô. Ra cả đi”.

Bọn vệ sĩ chuột lại biến mất như những bóng ma. Lông Trụi đặt tay lên vai Trán Dô:

“Ngày mai tôi sẽ đưa ngài đến thăm trung tâm chế tạo bom dịch hạch”.trở về phòng ngủ của mình. Giường đệm êm ấm nhưng Trán Dô không làm sao chợp mắt được. Câu nói: Tất cả những kẻ sống dưới mặt trời đều là kẻ thù của ta của Lông Trụi cứ vang lên trong đầu Trán Dô. Không phải thế, Trán Dô nghĩ. Trán Dô chỉ ghét ông già Tửu, ghét cậu Nghĩa và ghét những con búp bê trong ngôi nhà của ông già Tửu thôi. Lúc đó hình ảnh Mèo Cụt lại hiện lên trong đầu Trán Dô. Ông già Tửu cũng hắt hủi Mèo Cụt, nhưng Mèo Cụt không thù oán ông mà chỉ buồn thôi. Mèo Cụt đã bao lần nói với Trán Dô hãy đến với ông già Tửu và làm cho ông ấy hiểu mình. Nghĩ đến điều đó Trán Dô ngồi bật dậy. Trán Dô nhớ đêm qua ông già Tửu ốm nằm một mình gọi nước mà không ai trong gia đình ông nghe thấy. Đêm nay ông già Tửu ra sao? Ông có gọi nước không? Và ai sẽ tỉnh dậy lấy nước cho ông? Trán Dô lưỡng lự một lúc rồi rời khu cống ngầm đi về ngôi nhà.

Ngôi nhà im ắng trong đêm. Bố mẹ Nghĩa ngủ mê mệt sau một ngày làm việc quá vất vả để nuôi anh em. Nghĩa ăn học, Nghĩa nằm ngủ và trên giường quanh cậu ta gã Hiệp Sĩ Mặt Đen và những tên rôbốt khác cũng nằm ngủ la liệt. Trán Dô thấy đội quân rôbốt của Nghĩa mỗi ngày một đông. Trán Dô bước đến bên giường ông già Tửu. Lúc đó ông già Tửu đang cố gượng ngồi dậy. Nhưng sức ông quá yếu. Thấy vậy Trán Dô bước đến và nói:

“Ông cần gì?”.

Ông già Tửu hỏi:

“Ai đấy? Thằng Nghĩa à?”.

Trán Dô im lặng, một lúc sau mới trả lời: “Vâng”.

Ông già Tửu nói:

“Cháu ngoan quá. Đỡ ông ngồi dậy, ông muốn đi tiểu”.

Trán Dô đỡ ông già Tửu ngồi dậy và dắt ông đi tiểu. Sau đó Trán Dô đưa ông về giường. Ông già Tửu nhìn Trán Dô nhưng không rõ vì mắt ông đã kém và ngọn đèn ngủ tỏa ánh sáng quá mờ nhạt. Ông nhìn Trán Dô rất lâu và hỏi:

“Cháu là thằng Nghĩa thật à?”

Trán Dô hơi cúi mặt xuống trả lời:

“Vâng”.

Ông già Tửu nói:

“Sao cháu trông khác thế, ông chẳng nhận ra. Cho ông nằm xuống”.

Trán Dô lại đỡ ông già Tửu nằm xuống và kéo tấm chăn mỏng đắp cho ông rồi lặng lẽ rời ngôi nhà. Đến hiên nhà Trán Dô ngồi xuống. Trán Dô chưa được ở trong ngôi nhà này lấy một ngày trọn vẹn. Nhưng Trán Dô thấy ngôi nhà ấm áp khác hẳn với khu cống ngầm và những nơi khác trong Vương quốc bóng tối của Lông Trụi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx