sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng - Chương 04

Chương 4

Vì ít đồ nên loáng cái đã dọn xong, mọi người cùng đi ăn một bữa xả láng, nhưng bữa cơm biến thành tiết mục khoa giáo phóng điện nhau giữa Liêm Khải và Trương Phi Phi để Ngô Diệu và Lạc Tài Tần được học hỏi ngay hiện trường, có phần sống động đặc sắc.

Sau bữa cơm, Ngô Diệu thấy tâm trạng Trương Phi Phi rất tốt, bèn chuẩn bị làm thêm tăng nữa, cùng đi dạo phố với cô, còn Liêm Khải và Lạc Tài Tần trở về với công việc.

“Diệu Diệu, lúc nãy Trâu Thiếu Ðông tới làm gì thế?”. Trương Phi Phi hỏi.

Ngô Diệu lấy lọ nước hoa từ trong túi ra đưa cho cô, “Anh ta nói xin lỗi mày, đó là chuyện ngoài ý muốn”.

“Ừ”. Phi Phi đưa tay nhận lấy, liếc nhìn nhãn hiệu, “Thôi vậy, dù sao tao vốn đã không muốn làm việc rồi, mượn cớ chạy lấy người thôi”.

“Thật à? Thế mày đã tìm được công ty nào chưa?”.

“Vẫn chưa”. Phi Phi mở lọ nước hoa ra xịt một chút lên tay, đưa lên ngửi thử, rất hài lòng, “Tao muốn nghỉ ngơi một thời gian đã, sau này tìm công ty khác hợp ý hơn, tao cứ thấy làm công cho người ta thế này cũng không được”.

Nhưng điều Ngô Diệu lo lắng không phải là công việc của Phi Phi, dẫu sao từ bé cô ấy đã rất có năng lực, tới đâu cũng có thể sống tốt.

“Thế tên Trâu Thiếu Ðông kia vẫn quấn lấy mày như âm hồn không siêu thoát hả?”. Phi Phi lẩm nhẩm một câu, “Nhưng công ty của tên ấy nghiêm chỉnh không tới nỗi tồi, ý tưởng thiết kế cũng được, dù hắn ta đáng ghét, nhưng thực sự là người rất tài giỏi”.

Ngô Diệu nghe tới đây thì ngẩn người ra, trợn trừng mắt nhìn Phi Phi, “Mày nói công ty hắn thiết kế rất được… Công ty của hắn đã trang trí xong rồi hả?”.

“Ừ… Tao tới tham quan rồi”. Phi Phi thả lọ nước hoa vào trong túi xách.

Ngô Diệu thầm nghi ngờ, Trâu Thiếu Ðông có bệnh rồi, nếu công ty đã thiết kế xong thì sao còn phải tìm Lạc Tài Tần để hợp tác? Lạc Tài Tần từ chối lời mời của hắn ta, có phải cũng vì đã biết hắn lừa gạt không?

“Diệu Diệu, nghĩ gì thế?”. Phi Phi kéo tay cô vào trong cửa hàng chọn quần áo, lúc ấy di động của Phi Phi đổ chuông rất nhiều lần, nhưng cô đều tắt đi không nghe.

Ngô Diệu cũng không hỏi là ai, chỉ lo lắng ngắt điện thoại của người ta thế có được không?

“Là sếp cũ đấy!”. Trương Phi Phi bực bội nói, “Không có tao, ông ta làm to thế được chắc? Trước mặt Trâu Thiếu Ðông còn thích sĩ diện thể hiện bảo tao phải nhận lỗi với thằng khốn kia, bà đây nghỉ việc, xem ông ta làm tiếp kiểu gì nào!”.

Ngô Diệu cầm ly trà sữa đứng ở bên, nhìn Phi Phi vừa thử quần áo, vừa tỏa ra làn khí thù hận, nghĩ tới chuyện năm ấy. Hồi đó Trâu Thiếu Ðông đá cô, Phi Phi cầm dập ghim đuổi theo hắn tới ba con phố, còn ngồi canh ở trước cổng nhà hắn tới nửa đêm. Dù không biết tại sao Phi Phi phải lấy dập ghim làm vũ khí, nhưng từ đó về sau, trong trường có rất nhiều bạn trai nhìn thấy cô ấy đều đi đường vòng.

Mua sắm xong, tâm trạng của hai người đều rất tốt. Hai người về nhà sớm, mua một đống đồ ăn vặt, làm ổ trên sofa nói chuyện xem phim.

Ðến tối Phi Phi nấu nguyên một nồi cháo điện thoại, nói năng ngọt ngào tình cảm.

Ngô Diệu tò mò nhìn cô bạn.

“Liêm Khải”. Trương Phi Phi sán lại cười hì hì, hỏi, “Mày thấy người đó thế nào?”.

“Anh ta ăn mặc như thế không quái à?”. Ngô Diệu nghĩ Phi Phi thích kiểu người ưu tú hơn.

“Có thể dạy dỗ được”. Phi Phi đầy tự tin.

“Nhưng Lạc Tài Tần nói anh ta thay bạn gái như thay áo ấy”.

“Anh ấy cũng tự nói với tao là chưa quen bạn gái nào quá một tuần cả”.

“Thế mà mày còn hẹn hò với anh ta à?”.

“Tao có nói là hẹn hò đâu!”. Trương Phi Phi mở lon bia ra uống một ngụm, “Hơn nữa tao cũng thay bạn trai thường xuyên! Mày thì sao? Lúc nào mới lại tìm một anh hả? Dù sao mày cũng đang phòng không, tính chuyện yêu đương đi”.

Ngô Diệu chọc ngón tay vào tai Champagne, tự lẩm nhẩm, “Tao cứ ở nhà rịt thế này cũng rất tuyệt”.

“Mày còn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý do Trâu Thiếu Ðông gây ra à?”. Trương Phi Phi cũng mở một lon bia đưa cho Ngô Diệu, “Lạc Tài Tần không tồi”.

“Thôi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa”. Ngô Diệu uống bia, lảng tránh chuyện yêu đương.

Hai người ồn ào tới tối muộn mới tắm rửa xong xuôi chuẩn bị đi ngủ. Vừa đặt lưng xuống, Ngô Diệu đột nhiên nhận được tin nhắn chỉ có một câu từ một số điện thoại lạ gửi đến, “Mua giúp bao thuốc với”.

Ngô Diệu nghĩ bụng chắc gửi nhầm rồi, bèn ném di động sang bên cạnh.

Chuông tin nhắn lại vang lên một tiếng, nội dung là: “Còn chưa ăn cơm tối, đói”.

Ngô Diệu nhìn đồng hồ, giờ đã hơn mười một giờ rồi, ai mà thảm thương như thế chứ.

“Không ra ngoài được, muốn ăn cơm! Muốn hút thuốc!”. Tin nhắn lại gửi đến tiếp.

Trương Phi Phi trở mình, nhích lại gần, “Diệu Diệu, làm gì thế?”.

“Có người lạ nhắn tin cho tao”. Ngô Diệu đưa di động cho Trương Phi Phi xem.

Trương Phi Phi đọc rồi đột nhiên hạ thấp giọng xuống, u ám hỏi, “Diệu Diệu, mày đã từng xem bộ phim kinh dị Di Ðộng của Thái Lan chưa?”.

Ngô Diệu run lên, lắc đầu.

“Thế gần đây mày có gặp phải tai nạn giao thông, vụ án giết người hay nhảy lầu không?”.

“Không có đâu!”. Ngô Diệu định giật lại di động.

“Thế thử gọi xem là ai”. Phi Phi bấm gọi, chỉ lát sau bên kia đã nhận máy. Phi Phi bịt mũi hỏi bằng giọng eo éo, “Alo, tôi là Diệu Diệu đây, ai yêu thầm tôi thế?”.

Ngô Diệu bị cô chọc tới tức chết, muốn giật lại di động, nhưng sắc mặt Trương Phi Phi thoáng thay đổi, ra dấu với Ngô Diệu, “Suỵt!”.

Ngô Diệu giật nảy mình, ngồi trên giường nhìn Phi Phi, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nghe hồi lâu, Trương Phi Phi đột nhiên nói, “Tôi sẽ thử xem xét”, rồi ngắt máy, xoay người đắp chăn.

“Này?”. Ngô Diệu hoang mang, “Phi Phi, chuyện gì thế?”.

Phi Phi kéo cô nằm xuống, “Không sao, ngủ đi ngủ đi”.

Ngô Diệu rất muốn hỏi rõ, nhưng Phi Phi dường như không muốn nói. Cô lại nhìn màn hình di động, không có thêm tin nhắn hay cuộc gọi nào nữa, số điện thoại đó có rất nhiều số 3… Xoay ngang nhìn lại trông rất giống nhiều chữ M.

Hồi còn đi học Ngô Diệu viết chữ M rất xấu, trông như số 3 nằm ngang, khi Trâu Thiếu Ðông viết tên cô thường hay viết tắt thành 33, khi xoay ngang là MM – Diệu Diệu(*).

Ngô Diệu vội lắc đầu, ngăn bản thân nghĩ ngợi lung tung rồi tắt đèn đi ngủ.

(*) Tên Diệu Diệu phiên âm là Miao Miao, viết tắt là MM.

Ngủ được một lát lại nghe thấy Phi Phi nằm bên liên tục trở người, khe khẽ thở dài như có chuyện gì phiền não lắm.

Ngô Diệu khẽ cười, yên lặng ngủ.

Sáng hôm sau, trong lúc còn mơ màng, Ngô Diệu đã nghe thấy tiếng người lảm nhảm bên tai, “Diệu Diệu, xin lỗi… Diệu Diệu…”.

“Hả?”. Ngô Diệu mở mắt ra, thấy Phi Phi ngồi bên giường ôm Champagne, lẩm nhẩm rì rầm không biết đang nói gì.

“Phi Phi, mày đang làm gì thế?”. Ngô Diệu nhổm dậy.

“Diệu Diệu, tao phạm sai lầm rồi”. Phi Phi hạ giọng, “Mày đừng giận được không, tao thiếu nghĩa khí quá”.

Ngô Diệu sững ra rồi bật cười, chống một tay dưới cằm hỏi, “À… Có phải mày sắp làm việc cho Trâu Thiếu Ðông không?”.

“Sao mày biết?!”.

“Số điện thoại tối qua đúng là của anh ta hả? Cũng phải, ngoài anh ta ra thì còn ai nhạt nhẽo thế chứ”.

“Mày có giận tao không?”.

Ngô Diệu thành thật gật đầu, “Ðương nhiên là giận!”.

Thấy Trương Phi Phi càng bất an hơn, Ngô Diệu bèn lảng sang chuyện khác: “Thế nên đêm qua tao không nói cho mày biết, để mày cả đêm mất ngủ, xem như báo thù”.

Trương Phi Phi ngẩn người, lập tức hiểu ra, “A! Hóa ra mày đã phát hiện ra rồi hả!”.

Ngô Diệu ngồi dậy, “Ai bảo mày không nói cho tao biết”.

“Không phải sợ mày giận à, tao còn nghĩ xem phải nói thế nào đấy”.

“Tao hiểu mà. Quy mô của công ty cũ đối với mày là quá nhỏ, mày tài giỏi như thế thì nên tìm một công ty lớn. Nhưng công ty lớn nhiều người lắm cạnh tranh, mày không có ai nâng đỡ, có giỏi đi chăng nữa cũng chỉ làm thuê cho người ta thôi”. Ngô Diệu vươn tay nắn nắn tai Champagne, “Trâu Thiếu Ðông về năng lực đúng là không cần phải bàn, anh ta nhất định sẽ cho mày cơ hội tuyệt nhất, mày phải gắng mà nắm lấy đấy”.

“Mày thật sự không giận à?”. Trương Phi Phi càng nghe càng thấy áy náy, “Tao như kẻ phản bội ấy, hắn ta tệ bạc với mày thế mà!”.

“Anh ta cũng không tệ bạc gì quá với tao, có lẽ chỉ hơi háo thắng một chút thôi”. Ngô Diệu buộc tóc gọn lại, “Cũng xem như anh ta muốn gì được nấy, chuyện con gái gọi thì tới, đuổi thì đi cũng là thường. Từ sau khi chia tay, tao cũng không để tâm gì tới anh ta nữa, có lẽ anh ta không cam lòng”.

Phi Phi gật đầu, thấy Ngô Diệu không giận thật nên cũng bình tâm lại.

Ngô Diệu dắt Champagne tới cửa hàng như thường lệ, Trương Phi Phi trang điểm xong xuôi thì tới công ty bàn thủ tục hợp tác cùng Trâu Thiếu Ðông.

“Chào buổi sáng”.

Vừa tới cửa hàng, Ngô Diệu đã thấy Lạc Tài Tần đang ngồi xổm ở ngoài, đứng bên cạnh còn có hai viên cảnh sát.

“Xảy ra chuyện gì thế?”. Ngô Diệu chạy tới hỏi.

Lạc Tài Tần chỉ vào cửa phòng tranh đang mở toang, Ngô Diệu thò đầu vào nhìn, chỉ thấy cửa cuốn trông như bị bẩy ra, bên trong giá vẽ bị xô đổ ngổn ngang trên sàn, vài bức tranh treo trên tường đã biến mất.

“Bị đột nhập ăn trộm”. Viên cảnh sát vừa ghi biên bản vừa hỏi Ngô Diệu, “Cô là chủ cửa hàng bên cạnh phải không? Mở cửa ra xem có bị mất gì không”.

“Vâng”. Ngô Diệu vội vàng mở cửa, may mà cửa hàng không bị trộm thứ gì.

“Tổng cộng bị trộm mất bốn bức tranh sơn dầu… Mẹ, dân nghệ thuật các cậu kiếm bộn thật đấy, tổng giá trị chẳng khác gì đi cướp hiệu vàng”. Viên cảnh sát vừa ghi lại những thứ bị mất, vừa nói đùa với Lạc Tài Tần, “Trộm tranh chẳng thà trộm quách cậu đi nhỉ, tóm về rồi muốn vẽ bao nhiêu là có bấy nhiêu”.

“Anh đừng nói đáng sợ như thế được không”. Ngô Diệu hỏi thăm, “Có thể phá được vụ này không ạ?”.

“Tác phẩm nghệ thuật chắc chắn phải sang tay, nếu không trộm về cũng chỉ có thể tự thưởng thức”. Viên cảnh sát cất cuốn sổ, “Yên tâm, số tiền đã cấu thành vụ án đặc biệt lớn rồi, đủ để tên trộm kia ăn đủ”. Nói xong, bèn cùng đồng nghiệp rời đi.

Thím mì xào hỏi Lạc Tài Tần, “Tiểu Tần này, bị trộm nhiều lắm hả?”.

Lạc Tài Tần cười cười, ”Không sao ạ”.

“Bức tranh đoạt giải kia của anh cũng bị trộm à?”. Ngô Diệu cũng thấy tiếc thay cho anh, trong bao nhiêu con sâu róm, con trong bức ấy là béo nhất, dễ thương nhất.

“Bức bị trộm là chép lại thôi, tranh thật đang ở trong viện bảo tàng”. Lạc Tài Tần trả lời tỉnh queo.

“Nhưng hôm trước Trâu Thiếu Ðông nói là tranh thật mà…”.

“Thế à?” Lạc Tài Tần xoa cổ Champagne, “Chắc tôi không để ý”.

Ngô Diệu ngồi xuống cạnh anh, “Tên trộm có thể là người anh quen không? Người bình thường sẽ không đi trộm phòng tranh đâu”.

Lạc Tài Tần nhìn cô cười cười, “Trộm bây giờ thông minh lắm, có lẽ là trộm chuyên nghiệp. Nhưng không sao hết, vẽ lại thôi”.

Ðến tối đóng cửa hàng, Ngô Diệu ngó thử vào phòng tranh, thấy Lạc Tài Tần vẫn còn ở đấy.

“Anh chưa về à?”. Ngô Diệu hỏi.

“Ừ, hôm nay chắc phải thâu đêm rồi”. Lạc Tài Tần một tay cầm bút vẽ, tay kia cầm bảng màu, đứng trước giá vẽ trông rất có khí chất.

Ngô Diệu thầm tặc lưỡi mấy tiếng, đúng là chuyên nghiệp mà.

“Tối nay anh ở lại đây một mình hả?”. Ngô Diệu đi vào, “Gọi Liêm Khải tới đi?”.

Lạc Tài Tần bật cười, “Anh cần cậu ta tới bảo vệ hả?”.

“Anh không sợ sao?”. Ngô Diệu hạ thấp giọng, “Không phải anh cảnh sát kia nói, trộm tranh chẳng thà trộm anh đi”.

Lạc Tài Tần phì cười, “Em nghĩ nhiều quá đó, chỉ là trộm bình thường thôi, sao còn có thể ghé qua tới lần thứ hai chứ”. Nói xong bèn khoát khoát tay với Ngô Diệu, “Về nhà đi”.

Dù Ngô Diệu lo lắng nhưng cũng bó tay, đành dặn dò anh cẩn thận một chút rồi đưa Champagne đi.

Về tới nhà, Diệu Diệu vẫn thấy tâm trạng nặng nề, còn Phi Phi thì đặc biệt vui vẻ.

“Tên Trâu Thiếu Ðông kia nếu chỉ xét trên khía cạnh công việc thì đúng là không có gì để nói”. Phi Phi vừa khen, vừa ngồi bên giường cầm bản phác thảo phân cảnh.

“Không phải trước nay mày chỉ toàn viết chữ thôi sao?”. Ngô Diệu xích lại gần hỏi.

“À, đó là kịch bản, nhưng lần này tao muốn làm đạo diễn hình ảnh quảng cáo mới, thế nên vẽ thành phân cảnh thì trực quan hơn”. Phi Phi lấy tẩy xóa xóa, “Này, chuyện vẽ tranh đúng là phải có thiên phú đấy, bản này vẽ ý rõ ràng có điều không đủ đẹp”.

Không thấy Ngô Diệu ngồi bên có phản ứng gì, Phi Phi nhìn cô, “Mày sao thế Diệu Diệu?”.

Ngô Diệu kể lại chuyện hôm nay phòng tranh của Lạc Tài Tần bị trộm.

“Thật à?”. Phi Phi nhổm dậy, “Ði, bọn mình đi tìm anh ấy!”.

“Hả? Hơn mười giờ rồi mày”.

“Ðúng rồi! Lỡ như có chuyện gì thì sao? Mang Champagne theo”.

“Champagne vẫn là cún con thôi…”. Ngô Diệu còn chưa kịp nói thêm, Trương Phi Phi đã kéo cô xuống nhà.

“Mày còn mang theo bản vẽ làm gì?”. Ngô Diệu thắc mắc.

“Nếu anh ấy rảnh, nhờ anh ấy vẽ lại cho tao một lượt”. Phi Phi cười hì hì nói, “Tiện thôi mà, chủ yếu là quan tâm tới sự an toàn của anh ấy!”.

Ngô Diệu thấy bó tay, đây mới là mục đích chính thì có.

Ông Ngô vẫn chưa ngủ, nghe nói anh chàng họa sĩ ở phòng tranh bên cạnh bị trộm, bèn đích thân lái xe đưa hai cô gái tới phòng tranh. Vừa tới đầu ngõ đã thấy xe cảnh sát đậu ở đấy.

“Ai da, không phải xảy ra chuyện thật chứ?”. Ông Ngô vội vàng dừng xe, Phi Phi và Diệu Diệu xuống xe, đi tới phòng tranh, thấy hai viên cảnh sát và Lạc Tài Tần đều ở đó, còn có cả thím mì xào cùng một cậu nhóc choai choai chừng mười bảy, mười tám tuổi, tóc nhuộm vàng.

Mấy bức tranh sơn dầu dựng bên tường.

“Cái thằng không có tiền đồ này, mau nhận lỗi với người ta đi!”. Thím mì xào không ngừng xô đẩy thằng nhóc kia, thằng bé cúi đầu không nói gì.

Ngô Diệu và Phi Phi đưa mắt nhìn nhau, thoáng chốc đã hiểu ra, có lẽ cậu nhóc này là con trai của thím mì xào.

Trước đây khi nói chuyện với Ngô Diệu và Lạc Tài Tần thím mì xào đã từng nói con trai không có chí tiến thủ, khiến thím lo lắng, dù cũng học nghệ thuật nhưng không bì được với Lạc Tài Tần.

“Diệu Diệu, thằng ranh kia nhất định là nghe mẹ nó nói tranh của Lạc Tài Tần đáng giá nên mới đi trộm… Chắc là bị mẹ nó phát hiện”.

Ngô Diệu gật gật đầu.

“Ðồng chí cảnh sát, tôi đưa con trai tôi ra tự thú, các anh đừng bắt nó, nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện. A Lực, mau nhận lỗi đi”.

Viên cảnh sát nhíu mày hỏi, “Mấy tuổi rồi? Có chứng minh thư chưa?”.

“Có ạ”. Thím mì xào lấy chứng minh thư ra đưa cho cảnh sát.

“Ðã mười tám rồi à?”. Cảnh sát thở dài, “Số tiền cấu thành vụ án lớn rồi, không phải chuyện đùa đâu. Con bác đã đủ tuổi rồi”.

“Oa…”. Phi Phi khẽ nói với Ngô Diệu, “Vụ án lớn đó, từ mười năm tới chung thân luôn!”.

Lần này cả người lớn lẫn trẻ con đều sợ hãi, thím mì xào mắng con trai xối xả, A Lực cũng sợ tới đần người ra.

Phi Phi lè lưỡi, nháy mắt với Ngô Diệu – Bi kịch rồi!

“Thôi bỏ đi”. Lạc Tài Tần nói với cảnh sát, “Dù sao cậu ta cũng trả lại tranh rồi”.

“Không được”. Cảnh sát nói, “Cậu coi chúng tôi không tồn tại à?”.

Mọi người đều nhìn cảnh sát.

Lạc Tài Tần nghĩ một lát, hỏi, “Thế nếu tổng giá trị của mấy bức tranh này chỉ một trăm tệ thì sao?”.

“Hả?” Mọi người lại tròn mắt nhìn anh ta.

Lạc Tài Tần quay người vào phòng, cầm mấy bức tranh ra ngoài đặt sang bên, “Có rất nhiều tranh giống nhau, đều là tranh sao chép cả, không đáng tiền”.

Cảnh sát ngồi xuống xem xét cẩn thận, đúng là đều giống nhau, rồi nhìn Lạc Tài Tần một cách nghi ngờ, “Lúc nãy tôi có thấy mấy bức tranh này đâu? Cậu mới vẽ đấy à?”.

“Ðã nói tranh gốc ở bảo tàng mỹ thuật rồi mà”. Lạc Tài Tần hỏi Ngô Diệu, “Nhỉ?”.

“Vâng…”. Ngô Diệu hiểu ra, gật đầu, “Ðúng vậy!”.

Lạc Tài Tần nhếch khóe miệng.

“Thế à?”. Cảnh sát vẫn còn hơi ngờ vực, liếc nhìn Lạc Tài Tần, “Khi nãy cậu có nói đâu?”.

“Nhầm thôi”. Lạc Tài Tần nhún vai.

Hai vị cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, hình như vẫn còn đắn đo.

Lạc Tài Tần bước tới hỏi cậu nhóc kia, “Có bật lửa không?”.

Cậu nhóc đã hơi đần người, vô thức lục túi lấy ra bật lửa. Lạc Tài Tần ngồi xuống trước mấy bức tranh kia, châm lửa đốt…

Tranh sơn dầu rất dễ bắt lửa, chỉ nháy mắt thôi là xong, mọi người đều tròn mắt nhìn, há miệng không thốt nên lời.

Lạc Tài Tần ngoảnh đầu lại hỏi viên cảnh sát, “Thật sự không đáng tiền mà, đúng không? Cho cậu nhóc này cơ hội đi”.

Viên cảnh sát kia nhìn anh hồi lâu, cười nói, “Ðược, cậu thú vị lắm”. Nói xong bèn đưa tay cốc cậu nhóc một cái, “Lần sau còn dám không?”.

Cậu nhóc vội vàng lắc đầu, đưa mắt nhìn mấy bức tranh đang bốc cháy, ra sức lắc… không dám nữa.

Trận phong ba xem như đã kết thúc, cảnh sát lái xe đi, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thím mì xào chạy tới cảm ơn Lạc Tài Tần.

Phi Phi tóm lấy cậu nhóc làm công tác giáo dục tư tưởng cho con nhà người ta, “Này, em xem, em lớn ngần này rồi, ăn mặc thế này thì ra cái giống gì hả? Em không biết hiếu thuận với mẹ em à? Ngày nào mẹ em cũng ở ngoài dọn hàng để em đi nhuộm tóc ăn trộm chắc. Lần này em gặp may đấy, không thì chung thân, chung thân!”.

Ngô Diệu đứng bên cạnh ngẫm nghĩ… Hình như chiều nay Lạc Tài Tần đã đoán ra ai trộm tranh, nên mới cố ý ở lại vẽ mấy bức tranh giống nhau kia. Vậy rốt cuộc anh ta đốt tranh thật hay tranh giả?

“Này”. Ông Ngô đi tới vỗ lên vai cô, Ngô Diệu ngoái đầu lại, thấy bố mình đang ngậm điếu thuốc, hạ giọng nói, “Con gái này, bố thích thằng nhóc này đấy, câu về làm con rể bố nhé!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx