sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Con sâu tình yêu của con mèo trừu tượng - Chương 10

Chương 10

Ngô Diệu đã bị Lạc Tài Tần “lừa” lên chuyến xe bus lắc lư tới vùng ngoại thành như thế, vất vả lắm mới chen được xuống xe. Trước mắt là vùng nông thôn.

“Nhà ở đây đều tự xây hết sao?”. Cô chưa từng tới nông thôn nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.

“Ừ, đều là tự tìm thợ xây đấy”. Lạc Tài Tần bước tới cạnh cô, “Có nóng không? Mua hai chai nước nhé?”.

“Vâng, được ạ”. Ngô Diệu định chạy tới cửa hàng ở cạnh đó.

“Này!”. Lạc Tài Tần một tay cầm bảng vẽ không ngăn được, thấy cô cắm đầu cắm cổ chạy bèn hét to lên, “Ðứng lại!”.

Ngô Diệu sững người, ngoảnh lại thấy Lạc Tài Tần đang nhìn mình bất đắc dĩ, bèn hỏi, “Anh thích nước lạnh hả?”.

Lạc Tài Tần thở dài bước tới, “Ý anh là, anh đi mua hai chai nước, em muốn uống gì?”.

“À, khách sáo thế làm gì”. Ngô Diệu chạy vào cửa hàng mua hai chai nước vị chanh, mở nắp một chai đưa cho Lạc Tài Tần, rồi mở chai kia, vừa đi vừa hỏi, “Ði thực tế ở đâu ạ?”.

Lạc Tài Tần chỉ về một chiếc cầu nhỏ ở phía trước, “Ở kia, đậm chất thôn quê”.

Ði tiếp chừng mười phút, qua một chiếc cầu đá, nhìn về phía trước, quả đúng là phong cảnh đậm chất thôn quê… Phía xa là núi, gần đó là con đường nhỏ quanh co, hai bên là kênh nước, còn có một ruộng rau cải to, xa hơn nữa là đường ray xe lửa.

“Chưa từng tới nông thôn hả?”. Lạc Tài Tần cười hỏi.

“Vâng, chưa bao giờ”. Ngô Diệu lắc đầu thán phục, chỗ này đúng là quá đẹp.

“Hồi còn nhỏ anh sống ở đây”. Lạc Tài Tần đi đến một sườn dốc, xa xa có hồ sen, mấy người thả câu ngồi bên bờ, trông đầy vui vẻ thỏa mãn.

Ðỡ họa sĩ đi lên, Ngô Diệu dựng giúp giá vẽ, thấy ba chân giá không chắc chắn, còn tìm mấy viên đá nhỏ chèn vào cho chắc.

“Giỏi lắm”. Lạc Tài Tần lấy dụng cụ vẽ tranh ra, rồi ngồi lên hộp vẽ.

Cô cũng ngồi bên cạnh, chống tay nhìn.

Vẽ được một lát, một chiếc xe đạp điện đột nhiên dừng lại, ông lão ngồi trên xe đạp hô to, “Tiểu Tần, tới thăm ông nuôi hả con?”.

“Vâng”. Lạc Tài Tần vẫy tay với ông lão, “Con vẽ xong rồi đi”.

“Ðể ông đi nói với ông con…”. Nói tới đây thì thấy Ngô Diệu, bèn hỏi, “Bạn gái hả?”.

Ngô Diệu muốn chớp mắt, Lạc Tài Tần lại gật đầu.

“Ôi, thế hôm nay ông con phải mổ gà rồi. Ông đi báo cho ông ấy đây, ha ha”. Ông lão nói xong liền sốt sắng chạy xe đi.

“Khụ khụ!”. Ngô Diệu lườm Lạc Tài Tần.

Lạc Tài Tần giơ tay chỉ chỉ vào tai mình, “Ðó là hàng xóm của ông anh, tai ông ấy hơi nghễnh ngãng. Em có giải thích với ông ấy thì cũng chẳng ăn thua”.

Ngô Diệu ôm đầu, bụng bảo thế thì không hay rồi.

“Ông là họ hàng của anh hả?”.

“Ừ, là chồng của vú nuôi mẹ anh. Ông tốt lắm. Anh mê chó cũng là từ ông”.

“Ừm… Nhà anh giàu thật đấy. Mẹ anh còn có cả vú nuôi nữa”. Ngô Diệu kinh ngạc.

Lạc Tài Tần vui vẻ, “Bà ngoại anh không có sữa, vừa hay bạn bà cũng có con nhỏ, vậy là bà chăm sóc cả mẹ anh luôn, thế nên một người là bà ngoại, một người là bà vú”.

“Hay thế, chẳng phải là anh có hai bà ngoại sao”. Diệu Diệu nghiêng đầu, nhìn Lạc Tài Tần vẽ ông lão câu cá, gật gù: “Giống thật!”.

Lạc Tài Tần vừa vẽ vừa kể những chuyện hồi nhỏ cho Ngô Diệu nghe, “Anh lớn lên ở đây, hồi học cấp hai phải vào thành phố học, lúc mới vào trường thì nhớ nơi này lắm, cứ nhớ thì cầm bút vẽ. Những thứ anh nhìn thấy đều có thể ghi lại trong đầu, có thể vẽ ra giống y như đúc. Thầy giáo cấp hai của anh nhìn thấy, bèn bắt đầu dạy anh kĩ thuật vẽ”.

“À”. Ngô Diệu gật đầu, nhìn Lạc Tài Tần đang ngồi trên ghế gấp vẽ phác họa, lại nhớ chuyện tối qua Phi Phi nói anh rất đáng giá…

Vẽ hết buổi sáng, Lạc Tài Tần đưa Ngô Diệu tới nhà ông trong làng.

Khoảnh sân láng xi-măng ở cổng đang phơi lúa, phía sau là nhà nông hai tầng, Ngô Diệu thấy một bà cụ ngồi bên bếp lò trước cửa đang nhặt hẹ, trên bếp đặt chiếc ấm đồng màu đen.

Cánh cửa đằng sau bà cụ mở rộng, bên trong có rất nhiều giá phơi lá dâu, bên trái có lẽ là nhà bếp, tường nhà bị ám khói đen một mảng lớn, khói bếp đang bốc ra từ ống khói, bên trong vang lên tiếng xào nấu xèo xèo. Con mèo tam thể béo ú ngồi trên bệ cửa sổ đang liếm móng chân, chú chó vàng to lớn đang nằm sấp ở phía dưới, thấy Lạc Tài Tần bèn lập tức ngồi dậy vẫy đuôi.

“Bà”. Lạc Tài Tần đi vào, bà cụ ngẩng đầu lên, vội bỏ hẹ xuống đứng dậy nói, “Tiểu Tần à, bạn gái đâu rồi, cho bà xem nào!”.

Ngô Diệu ngượng ngùng nhìn Lạc Tài Tần, bụng bảo dạ, ông chú lúc nãy cũng nhiều chuyện ghê.

Lạc Tài Tần không dám nói với cô rằng chắc giờ cả làng đều biết anh có người yêu.

Ngô Diệu nhìn bà vú của Lạc Tài Tần, bà vô cùng gầy, trông như chưa được ba mươi cân, cứ cảm thấy… liệu sức khỏe của bà cụ có được tốt không? Cô ngước mắt lên nhìn Lạc Tài Tần. Anh gật đầu, giống như nhờ Ngô Diệu giúp đỡ.

Ngô Diệu tròn mắt nhìn anh, “Thế mà không nói sớm, để còn mang ít đồ tới nữa”.

Lạc Tài Tần gãi đầu, còn sợ nói trước thì Ngô Diệu không chịu đi.

“Bà”. Ngô Diệu bước lên đỡ bà cụ, “Cháu tên là Ngô Diệu”.

“Ừ… Diệu Diệu à!”. Bà cụ mắt mũi kèm nhèm bèn ghé sát lại nhìn, thấy Ngô Diệu trắng trẻo ngoan ngoãn thì hài lòng lắm, nhanh chóng nhét phong bao đỏ cho cô, “Tiểu Tần nhìn người được quá!”.

Ngô Diệu sao có thể nhận được, Lạc Tài Tần tới nói, “Bà cho thì em cứ cầm đi, không nhận bà lại dỗi”.

Ngô Diệu vô cùng xấu hổ… Ðiểm đặc biệt nhất của những người thật thà chính là, tự dưng cho tiền còn khiến cô khó chịu hơn là tự dưng lấy tiền của cô.

Bà của Lạc Tài Tần rất hòa nhã, còn ông thì vô cùng thoải mái, mở chai rượu đế uống với Lạc Tài Tần, mỗi người nửa chai.

Tới bữa cơm, Ngô Diệu ăn đủ thứ ngon, mùi vị những món ăn ở quê đều rất ngon. Cá, gà, vịt đều tự nuôi, rau trái không thuốc trừ sâu, đến cơm cũng được nấu bằng củi, còn có cháy nữa… Cô no căng, bà cụ còn đưa cho cô hai hộp thức ăn, bảo mang về để người nhà nếm thử thức ăn nhà nông.

Ông Lạc Tài Tần vô cùng hài hước. Người ta là cả đời chưa bao giờ say, còn ông cả đời này chưa bao giờ tỉnh, nói chuyện triền miên, rượu vào bụng chưa được ba chén là văng tục ra hết, lại còn khuyên Lạc Tài Tần nhanh cưới vợ đi, làm Ngô Diệu thẹn đỏ cả mặt.

Ngô Diệu ngồi trên sạp tre nói chuyện với bà, con mèo tam thể nằm trên đùi cô. Lạc Tài Tần đi với ông tới chỗ nuôi chó xem con chó ngao mới, đúng là người yêu chó trong truyền thuyết, nghe đâu hai người bọn họ mà nhìn thấy chó ngao Tây Tạng thì không đi nổi.

Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt với Ngô Diệu, chuyện buồn phiền mấy hôm rồi đều bị vứt lên chín tầng mây, vui vẻ hưởng thụ sự yên tĩnh của cuộc sống điền viên, dù có hơi mệt, nhưng cảm giác như được sạc đầy pin. Cũng không biết Lạc Tài Tần thật sự đưa cô đi thực tế rồi thuận đường giả làm bạn gái để làm vui lòng hai cụ, hay đơn thuần chỉ để cô thư giãn… nhưng dù thế nào thì kết quả cũng không tồi, hai bên đều hài lòng.

Ăn bữa tối xong, hai người mới tạm biệt cụ ông cụ bà, đi nhờ xe máy điện của người trong làng tới trạm xe bus, Ngô Diệu ngoảnh đầu nhìn lại, hóa ra chỉ cần mất bốn mươi phút ngồi xe bus, thêm chục phút đi xe máy là có thể lánh đời rồi.

“Này”. Lạc Tài Tần lên xe, chọc chọc Ngô Diệu, “Hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm, bà anh đã mong ngày này lâu lắm rồi”.

“Cảm ơn gì chứ? Em cũng rất vui mà”. Ngô Diệu trả lại phong bao cho anh, “Ðược ăn được nói được gói mang về nữa chứ”. Lạc Tài Tần cười cười, Ngô Diệu nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, tai hơi nóng lên không biết vì lẽ gì.

Về đến nhà, Ngô Diệu bày thức ăn ngon ra đầy bàn, ông bà Ngô nếm xong lại càng củng cố thêm quyết tâm muốn Lạc Tài Tần làm rể nhà này.

Ngô Diệu hét với lên trên tầng, “Phi Phi, có ăn không?”.

“Ừm!”.

Bà Ngô khoát tay với Ngô Diệu, “Tâm trạng Phi Phi không tốt, về nhà thì nổi cáu lên!”

“Sao thế ạ? Cãi nhau với Liêm Khải ạ?”.

“Không biết nữa”. Bà Ngô vào bếp lấy ra hai bát canh ngân nhĩ, “Nào, con bê lên hai đứa ăn, bảo Phi Phi hạ hỏa đi”.

“Vâng!”. Ngô Diệu bê bát lên tầng, quả nhiên thấy Phi Phi đang ôm gối cáu giận trên giường.

“Phi Phi”. Ngô Diệu đặt bát canh ngân nhĩ xuống, quơ lấy Champagne đang xán lại làm nũng, hỏi Trương Phi Phi, “Làm sao thế? Ai chọc Trương đại tiểu thư nhà chúng ta tức thế?”.

Phi Phi ngồi bật dậy, nghiến răng, “Là tên Liêm Khải đó! Ðúng là bực cả mình!”.

“Bạn trai No.1 làm gì hả?”. Ngô Diệu ngồi xuống chuẩn bị phụ bạn mắng chửi. Mỗi lần Phi Phi khó chịu trong lòng, điều cần nhất không phải an ủi, mà là mắng chửi thậm tệ gã đàn ông đó.

“Anh ta đi ăn cơm với tao thì đụng phải bạn gái cũ, con bé kia đúng là vênh váo! Cái tên Liêm Khải ấy không thèm giới thiệu tao là bạn gái, chỉ nói tao là bạn thôi! Cứ làm như bản tiểu thư đây không đáng được giới thiệu lắm ấy! Phải rồi, bạn gái cũ là người mẫu cơ mà, dáng người mặt mũi cũng đẹp, nhưng bản tiểu thư đây thì có kém gì! Ðâu tới nỗi!”.

“Anh ấy sợ mày giận mà”. Trong lòng cô cũng cảm khái, hôm nay đúng là thú vị, đều là chuyện bạn trai bạn gái…

An ủi Phi Phi một hồi, hai người cũng đều mệt, tắm rửa xong lên giường ngủ sớm, chuẩn bị sáng mai dậy làm việc.

Ba giờ sáng, di động của Ngô Diệu đột ngột đổ chuông. Bị đánh thức, Ngô Diệu càu nhàu mò di động, ai mà nửa đêm nửa hôm rồi còn gọi tới, nhưng thấy cái tên hiển thị trên màn hình lại là Lạc Tài Tần.

Ngô Diệu sững ra, nhận cuộc gọi, “A lô?”.

Lạc Tài Tần ở bên kia không lên tiếng.

“A lô”.

“Ông anh đi rồi”.

Ngô Diệu chết trân, mãi sau mới phản ứng lại được, “Hả? Sao thế được, chiều nay còn khỏe mạnh mà… Anh đang ở đâu thế?”.

Lạc Tài Tần nói đang ở trên nóc phòng tranh.

“Anh đừng nghĩ quẩn nhé!”. Ngô Diệu quýnh lên.

Lạc Tài Tần hơi mệt mỏi, “Phòng tranh có một tầng, anh có nghĩ quẩn cũng tìm nhà cao tầng chứ, anh đang đau lòng, em đừng chọc anh nữa”.

Ngô Diệu dụi mắt tỉnh hẳn, “Ờ… thế em tới ngồi với anh nhé?”.

Lạc Tài Tần im lặng một lát, “Mang theo mấy lon bia đến được không?”.

“Ðược”. Ngô Diệu bò dậy thay quần áo, lấy mấy lon bia trong tủ lạnh. Nghĩ một chút lại dắt theo Champagne, chạy xuống tầng viết giấy để lại, rồi cầm chìa khóa ô tô của bố, lái xe tới phòng tranh.

Cửa cuốn phòng tranh mới hạ xuống một nửa, đèn đóm sáng trưng, có chiếc thang đặt ở trong phòng, cửa trần bị mở. Ngô Diệu ngẫm nghĩ chốc lát, ôm Champagne trèo lên nóc nhà. Lạc Tài Tần bình yên vô sự ngồi trên đó, thấy Champagne chạy tới bèn kéo nó lại vuốt ve.

“Sao anh lại lên đây? Không phải đến đó trông ban đêm sao?”.

“Họ hàng nhà người ta đang khóc lóc, bọn anh chỉ được xem là họ xa thôi, phải mai mới có thể tới, bố mẹ anh qua đó giúp rồi”. Lạc Tài Tần nhìn Ngô Diệu, “May mà hôm nay đưa em theo, hoàn thành ước nguyện của ông”.

“Sao lại như thế? Rõ ràng hồi sáng ông vẫn còn khỏe mà”.

“Khi ông xuống nhà thì bất cẩn bị trượt chân ngã, xuất huyết não, nửa đêm thì đi”. Lạc Tài Tần thở dài, “Số người là thế đó, nói đi là đi luôn”.

Thấy Lạc Tài Tần rầu rĩ Ngô Diệu bèn kéo anh ngồi xuống, nghĩ hồi lâu mà vẫn chẳng nảy ra được câu nào an ủi, chỉ sợ mình ăn nói vụng về, đành nói một câu, “Anh… Cố nén đau thương”.

Lạc Tài Tần nhìn cô một cách khâm phục, hồi lâu mới đáp lại, “Ừ… Cảm ơn em”.

Ngô Diệu mở lon bia đưa cho anh, “Thế sự vô thường mà, anh nhìn thoáng ra chút đi”.

“…”. Lạc Tài Tần mệt mỏi tựa lên vai cô, “Em giỏi thật, lúc nãy anh không đau lòng như thế đâu”.

Ngô Diệu xấu hổ, “Em muốn an ủi anh mà…”.

“Thất bại rồi”. Lạc Tài Tần thở dài.

“Ừm…”. Ngô Diệu vừa cầm lon bia lên uống, vừa căng thẳng hỏi, “Anh không khóc đấy chứ? Em sợ nhất là đàn ông khóc…”.

“Em đã thấy đàn ông khóc rồi à?”. Lạc Tài Tần nhìn cô.

“Thấy thường xuyên ấy chứ”. Ngô Diệu nghiêm túc nói, “Trước đây hay có bạn trai bị Phi Phi đánh khóc”.

Cuối cùng Lạc Tài Tần cũng bị cô chọc cười.

“Ðúng rồi”. Ngô Diệu chọn một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, lảng sang chuyện khác, “Hôm nay Liêm Khải chọc giận Phi Phi!”.

“Vậy à? Làm sao thế?”.

“Ừm, là thế này…”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx