PHẦN I:
HAI ĐỨA KHÔNG CẦN ĐOÁN
Tiêu Thố: “Thế nào là rùa vàng?”
Lăng Siêu: “Nông cạn”.
Từ “nông cạn” có trong từ điển mà học sinh tiểu học thường dùng, Tiêu Thố thoáng cái đã tra ra, tìm xong, cô lại thấy rối bời…
1
Lúc Tiêu Thố còn nằm trong bụng mẹ, tivi các kênh đều đang chiếu “Tây du ký”, mẹ cô thích ngay con thỏ ngọc tinh trong đó, đến nỗi khi Tôn Ngộ Không xuất hiện phá hoại chuyện tốt của Đường Tăng và Thỏ Ngọc, mẹ cô nhất thời phẫn nộ, động thai, đau đến nỗi cứ gào lên.
Bố cô sau khi nhận được tin, lập tức từ cơ quan chạy ngay đến bệnh viện, lúc đến nơi thì Tiêu Thố đã ra đời.
* * *
Do thiếu tháng nên khi sinh Tiêu Thố chỉ to bằng con khỉ con, người nhăn nhúm nằm trong lồng kính, khó coi vô cùng.
Bố cô khá là bi quan, cảm thấy con gái khó mà nuôi lớn, cho dù nuôi lớn được thì chắc chắn cũng không gả đi nổi.
Mẹ cô lại kiên trì cho rằng con gái là Thỏ Ngọc chuyển thế, tương lai sẽ gả cho Đường Tăng.
Bố cô cảm thấy suy nghĩ đó của vợ quá không thực tế: “Đường Tăng có gì tốt? Chẳng lẽ em muốn con gái chúng ta gả cho một tên hòa thượng?”
Mẹ cô bực bội lườm bố cô một cái: “Anh thì hiểu cái gì? Đường Tăng vừa trắng trẻo sạch sẽ vừa là hoàng thân quốc thích, lại không biết nhậu nhẹt bia rượu, quan trọng nhất là sau này lỡ chán rồi thì có thể ăn thịt được!”
Thế là, bố cô đành câm nín.
* * *
Sau đó, cuối cùng Tiêu Thố cũng được y tá bế ra khỏi lồng kính, lúc đó cô đã to hơn một tí, cơ thể đã hết nhăn nhúm, trông rất trắng trẻo mũm mĩm.
Bố cô vẫn khá bi quan, cảm thấy dù con gái thay đổi một trăm tám mươi độ, bây giờ xinh xắn, nhưng chưa biết chừng sau này sẽ là một đứa con gái xấu xí.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Mẹ cô lại không nghĩ thế, bà nghĩ con gái từ nhỏ đã là một mỹ nhân bé bỏng, lớn lên sẽ thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, lúc đó toàn bộ đàn ông rồi sẽ chạy theo con gái nhà bà, người làm mẹ này có thể mở mày mở mặt được rồi.
Vừa nghĩ đến đây mẹ cô đã sung sướng vô cùng, quyết định đặt tên con gái là Tiêu Thố, sau này sẽ là Thỏ Ngọc gả cho Đường Tăng!
Rồi sau đó, Tiêu Thố “oa” một tiếng khóc to, tiếng khóc vang dội.
Mẹ cô nói: “Anh thấy không, Tiểu Thố nhà ta thích cái tên này đấy.”
Bố cô nhắc: “Nó đang khóc mà.”
Mẹ cô gật gù: “Đúng thế đúng thế, con gái vui đến nỗi khóc luôn.”
Thế là, Tiêu Thố sụt sịt một tiếng rồi nín khóc.
Chuyện này về sau Tiêu Thố biết, cô vô cùng buồn bực, ông Ngô Thừa Ân nếu hồi đó viết Heo Ngọc thì chẳng lẽ mẹ cô đặt tên cô là Tiêu Trư hay sao? Không có chiều sâu, quá là không có chiều sâu!
Đương nhiên, những chuyện này về sau mới xảy ra.
* * *
Tiêu Thố tuy ra đời sớm nhưng sức sống vô cùng mạnh mẽ, ở bệnh viện một tháng đã được mẹ bế ra viện. Vừa đến cổng đã gặp vợ ông Lăng nhà bên bụng to đùng được khiêng vào, ông Lăng xỏ một đôi dép lê tất tả chạy theo.
Thế là Tiêu Thố mới ẵm ngửa đã kịp tham gia cuộc vui đầu tiên trong đời.
“Lão Lăng, vợ anh sắp sinh rồi sao?”
“Ừ, sáng nay vợ tôi dậy đi vệ sinh, bỗng dưng đau bụng, tôi còn chẳng kịp mang giày, vội đưa vợ tôi đến.”
“Vợ anh bụng to thế kia, chắc là một thằng cu bụ bẫm nhỉ?”
“Ai mà biết được? Thôi, tôi đi xem vợ tôi thế nào đây!” Vừa nói, ông Lăng vừa mang đôi dép lê đã há mõm xộc xệch, lạch bạch chạy đi mất.
Tiếng dép lê khiến Tiêu Thố đang ngủ say giật mình thức dậy, “oa” một tiếng, khóc to.
Mẹ cô cốc nhẹ lên trán cô một cái, sau đó lẩm bẩm một mình: “Bụng to thế kia, chắc chắn là một thằng cu rồi…”
* * *
Mẹ cô đoán không sai, ba tiếng sau bà vợ ông Lăng đã sinh một đứa chống gậy, do sinh đủ tháng nên không những bụ bẫm trắng trẻo mà vóc dáng cũng rất to. Nhưng đứa bé này sinh ra không khóc, mấy hôm sau cứ như cây củ cải, không khóc cũng không quấy.
Ông Lăng hoảng hốt, sợ con trai bị câm nên gọi cả đoàn người trong cơ quan đến xem xét, trong đó có cả Tiêu Thố và mẹ cô.
Tiêu Thố lúc được mẹ bế đến bệnh viện thì đang nhắm mắt ngủ say.
Mọi người túm tụm vây quanh con trai ông Lăng, bàn tán rôm rả, mẹ Tiêu Thố bận bế cô nên chen không lọt, thế là lén nhéo vào mông con gái một cái, Tiêu Thố giật mình khóc ré lên.
Quả nhiên đám người im tiếng, tự động nhường đường cho Tiêu Thố và mẹ cô vào.
Mẹ cô vui vẻ lách lên, lúc đến đầu nôi, thằng cu trong nôi đã “oa” một tiếng, cũng khóc theo.
Ông Lăng xúc động suýt thì rơi nước mắt: con trai không phải bị câm!
Vì chuyện này mà vợ chồng ông Lăng vô cùng cảm kích mẹ con Tiêu Thố, chủ động đề nghị được nhận Tiêu Thố làm con nuôi, và thế là, ngoài bố mẹ trong nhà ra, Tiêu Thố còn có thêm bố mẹ nuôi, cộng thêm em trai nuôi, đương nhiên cậu em trai nuôi này có tự nguyện hay không thì khỏi bàn đến.
* * *
Về sau vợ ông Lăng cũng ra viện, bế con trai vào khu nhà, pháo nổ vang trời.
Tiêu Thố lúc đó gần được hai tháng, khi nghe tiếng pháo thì rất hưng phấn, cứ huơ bàn tay nhỏ nhắn đòi mẹ bế ra ngoài xem.
Mẹ cô vừa đưa cô tới thì ông Lăng cũng dẫn vợ và con trai vào đến nơi. Lần này ông mặc một bộ đồ vest không biết lấy đâu ra, chân mang một đôi giày da đánh xi bóng loáng, vừa thấy mẹ con Tiêu Thố liền bế con trai từ tay vợ, bước đến.
“Con gái nuôi, bố nuôi đưa em trai nuôi của con về rồi đây!” Tiêu Thố chớp mắt, không hiểu.
“Sau này con là chị rồi, có vui không?”
Tiêu Thố ngoác miệng, cười ngốc nghếch.
“Oa…” Đứa bé trong tay ông Lăng khóc òa.
Mẹ Tiêu Thố bảo: “Lão Lăng, con trai anh bây giờ khóc khỏe ghê nhỉ!”
“Đúng thế! Nhờ Tiêu Thố nhà chị đấy!”
“Khách sáo cái gì? Bà con xa không bằng láng giềng gần mà! Sau này con trai anh đã có Tiêu Thố nhà tôi che chở, bảo đảm sẽ trắng trẻo mũm mĩm cho xem!”
“Đúng thế đúng thế…”
“Đúng rồi, con trai anh tên gì thế?”
“Lăng Siêu.”
“Tên hay quá! Sau này chắc chắn sẽ siêu phàm thoát tục!”
…
* * *
Cuộc trò chuyện này cuối cùng đã kết thúc trong tiếng khóc không giới hạn của Lăng Siêu.
Bố Tiêu Thố đứng cạnh làu bàu: “Giỏi khóc thế, chẳng giống con trai tí nào?”
Mẹ cô lườm ông một cái: “Anh hiểu cái gì? Trẻ con biết khóc là thông minh!”
“Thế con nhà mình chẳng phải là thông minh tuyệt đỉnh hay sao?”
“Phì! Anh mới là tuyệt đỉnh ấy!”
Bố cô: >____<
* * *
Khi Tiêu Thố lên bảy tháng đã ê a được vài câu, chữ đầu tiên biết nói không phải bố cũng không phải mẹ, mà là Lăng Siêu, con trai ông Lăng.
Thực ra lý do rất đơn giản, Tiêu Thố sau khi ra đời ăn rất khỏe, mẹ cô không đủ sữa, đành cầu cứu vợ ông Lăng, cũng may Lăng Siêu ăn ít nên bà Lăng cho Tiêu Thố bú sữa của mình.
Mẹ Lăng Siêu thường nói thế này: “Siêu Siêu ăn xong sẽ đến Tiểu Thố nhé! Tiểu Thố ngoan, mẹ nuôi kể chuyện con nghe, Siêu Siêu nhà mẹ hôm qua ấy mà…”
Cứ thế, Tiêu Thố đã nhớ từ “Siêu Siêu”, chữ đầu tiên biết nói chính là chữ “Siêu”.
Cũng may thời đó người ta sống đơn giản, chuyện này mà xảy ra thời bây giờ thì chưa biết chừng bố mẹ cô đã tưởng sinh ra một đứa con gái lưu manh rồi.
* * *
Về sau khi Tiêu Thố được một tuổi đã biết đi, bố mẹ cô đặt hai bàn tiệc mừng thôi nôi con gái.
Mọi người đều uống chút rượu, đề nghị Tiêu Thố biểu diễn cảnh đi, không ngờ cô bé rất gan dạ, đi một vòng hết trong sân mà không vấp ngã lần nào.
Mẹ cô vui lắm, liền đề nghị cho con gái “chọn đồ”.
Nhà người ta khi “chọn đồ” đều chuẩn bị sẵn, có ai giống nhà họ Tiêu, có gì cũng đặt xung quanh con gái. Một lúc sau trên đất đã đầy đồ đạc, mẹ cô vỗ vỗ mông con gái, bảo cô chọn một món.
Tiêu Thố lẫm chẫm đi một vòng quanh những món đồ đó, cuối cùng đưa tay chụp một miếng vải.
Làm họ hàng thân thuộc bàn tán rì rầm.
* * *
Cậu hai của cô nói: “Từ chất liệu của mảnh vải này, cháu tôi sau này có thể sẽ trồng bông gòn.”
Thím hai lườm chồng: “Anh suy nghĩ một chút có được không? Trồng bông? Thế mà anh cũng nghĩ ra! Theo em thấy thì Tiểu Thố sau này sẽ là thợ may!”
Cô ba cuống lên: “Sao lại là thợ may? Phải là nhà thiết kế thời trang chứ!”
* * *
Lúc mọi người đang cãi nhau thì mẹ Lăng Siêu bế cậu từ trong nhà ra, gọi lớn: “Bố nó ơi, có nhìn thấy tã lót của Siêu Siêu nhà ta không? Đáy màu trắng, in hoa xanh ấy!”
Trong sân lập tức câm bặt, mọi người quay lại, nhìn thấy Tiêu Thố tay cầm mảnh vải đáy trắng in hoa xanh đang sung sướng áp lên mặt mình…
Mảnh tã lót của Lăng Siêu về sau được mẹ Tiêu Thố giữ lại, làm một con thỏ bông, đặt trên đầu giường Tiêu Thố…
2
Tiêu Thố từ nhỏ đã ăn nhiều, lên ba tuổi có thể ăn một lần hết hai bát cháo, mẹ cô rất sầu khổ vì chuyện này. Cứ ăn như thế thì nghèo đi là chuyện nhỏ, lỡ béo phì thì làm sao? Mẹ cô suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định chỉ cho Tiêu Thố ăn một bát cháo một bữa.
Tiêu Thố đáng thương, mắt thao láo nhìn bát cháo đã ăn sạch, miệng bập bẹ: “Mẹ ơi, ăn cơm cơm…”
Mẹ cô cắn răng quyết tâm, đẩy con gái ra ngoài cửa: “Ngoan, đến nhà mẹ nuôi chơi đi con.”
Thế là Tiêu Thố vừa quay đầu nhìn nồi cháo, vừa chập chững đến nhà Lăng Siêu.
Lúc đó Lăng Siêu cũng đã hai tuổi mười một tháng, khi Tiêu Thố vào nhà, bố cậu đang đút cháo cho cậu ăn, một nồi cháo to đặt trước mặt cậu, nhưng cậu không chịu ăn.
Mẹ cậu cuống đến nỗi toát cả mồ hôi, dỗ dành nựng nịu: “Siêu
Siêu ngoan, ăn cơm nào!” Cơm?
Tiêu Thố vừa nghe chữ này, hai mắt đã sáng trưng xanh lè như con sói đói.
“Mẹ nuôi, Thỏ Thỏ muốn ăn cơm!”[1]
[1] Thố có nghĩa là Thỏ.
Mẹ Lăng Siêu đang rầu rĩ vì con trai không chịu ăn, thấy Tiêu Thố thì mắt bà sáng bừng, có ý đây! Thế là bà múc cho Tiêu Thố một bát cháo đầy, nhiệt tình gọi cô: “Tiểu Thố, đến ăn cơm cho
Siêu Siêu nhìn, ừ… trông ngon thật đấy!”
Tiêu Thố ăn xì xà xì xụp, mặt mũi lem nhem cháo.
Lăng Siêu nhìn cô không chớp mắt, thè lưỡi ra liếm mép, một lúc sau cậu không chịu nổi nữa, quay sang nói với mẹ: “Mẹ ơi, ăn cơm cơm!”
“Ừ!” Mẹ cậu hoan hỉ múc một bát cho cậu ăn.
* * *
Vì chuyện này mà mẹ Lăng Siêu rất hoan nghênh Tiêu Thố đến nhà ăn cơm. Còn Tiêu Thố cứ đến giờ ăn rất thích chạy sang nhà hàng xóm chơi, cứ như thế, mẹ cô cũng nhận ra sự thật.
“Chồng à, anh có thấy gần đây Tiêu Thố nhà chúng ta không kêu gào đòi ăn cơm nữa không?”
Bố cô lúc đó đang sửa máy cassette, không ngẩng đầu lên: “Thế tốt quá còn gì?”
“Tốt cái gì mà tốt? Em thấy mấy hôm nay nó ăn cơm xong là chạy đến nhà lão Lăng, nhất định là có gì đó, không chừng nó ăn vụng cơm ở nhà lão Lăng đấy!”
Bố cô bực bội ngẩng đầu lên: “Em cũng thật là, con gái thích ăn cơm thì cứ để nó ăn!”
“Anh hiểu gì chứ? Con còn nhỏ, hấp thụ tốt, ăn gì cũng sẽ mập ngay. Lỡ sau này béo phì ra, tiền mua vải may đồ nhiều thì anh chi tiền nhé?”
Bố cô ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý: “Nếu em lo lắng thật thì cho con bé đi học mẫu giáo đi, ở đó ăn uống đều có định lượng, bảo đảm không ăn nhiều.”
Mẹ cô thấy có lý, hôm sau liền lên tỉnh đăng ký học mẫu giáo cho Tiêu Thố.
* * *
Do đó Tiêu Thố dù rất rất không tình nguyện, nhưng mẹ đã có lệnh, cô không thể cãi lại, sau khi trốn tránh mấy lần cũng đành ngoan ngoãn đi học mẫu giáo.
May mà mấy hôm sau Lăng Siêu cũng bị đưa đến trường, hơn nữa lại còn học chung một lớp.
Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, từ sau khi Tiêu Thố đi học, Lăng Siêu lại bắt đầu chán cơm, mẹ cậu cuống lên, lại không nghĩ ra cách nào khác nên đành đưa con trai đi học mẫu giáo chung với Tiêu Thố, còn đặc biệt dặn dò các cô trông trẻ rằng lúc ăn cơm cứ để hai đứa ăn chung.
Quyết định nhầm lẫn này về sau đã làm cơm của Lăng Siêu toàn bị Tiêu Thố cướp hết. Đến nỗi có một quãng thời gian, Lăng Siêu đói đến độ không có sức đứng dậy khỏi chỗ ngồi nữa. Còn Tiêu Thố ngày nào cũng nhảy nhót tung tăng, xem ra còn có tinh thần hơn lúc ở nhà.
Thế là sự “trầm tĩnh” của Lăng Siêu vang danh khắp nơi.
* * *
Cũng may chuyện này về sau được các cô trong trường phát hiện, sợ bị phụ huynh trách không làm tròn trách nhiệm, mỗi lần xới cơm riêng hai cô cậu các cô đều lén xới phần nhiều hơn.
Thế là Lăng Siêu không còn đói nữa, mà Tiêu Thố lại càng no bụng hơn.
Trường mẫu giáo còn nhiều cơm hơn trong nhà, điều đó khiến Tiêu Thố vui kinh khủng, mỗi sáng sớm đều đòi mẹ dẫn đến trường, mẹ cô có lúc bận giặt quần áo, nấu cơm… đưa cô đi muộn, cô vừa khóc vừa quấy phá ầm ĩ cả lên.
Để chiếc váy mới may của mình không bị con gái kéo hỏng, mẹ cô nhờ mẹ Lăng Siêu giúp đỡ, mỗi buổi sáng lúc đưa Lăng Siêu đi thì tiện thể đưa cả Tiêu Thố đi cùng.
Mẹ Lăng Siêu khi ấy có một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng dài hai mươi tư tấc, Lăng Siêu ngồi phía trước, Tiêu Thố ngồi đằng sau, hai đứa mỗi ngày một trước một sau ngồi trên xe bà Lăng đến trường mẫu giáo, mỗi lần ra khỏi nhà đều bị các bà cụ tụ tập ở cửa đùa giỡn.
“Thím Lăng à, lại đưa con trai và con dâu đi học đó hả?”
Bà Lăng cười bẽn lẽn, vươn tay giữ Tiêu Thố đang ngọ nguậy phía sau sắp rơi khỏi xe, thầm nghĩ: Không thể để con dâu tương lai té ngã được!
Từ một khía cạnh nào đó thì bà Lăng là một người có tầm nhìn rất xa.
* * *
Bà Lăng cứ thế cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ, buổi sáng đưa đi, buổi tối đón về, không quản mưa gió chăm sóc hai đứa trẻ này suốt hai năm, đến khi Tiêu Thố và Lăng Siêu lên lớp lớn thì chiếc xe ấy cuối cùng đã hỏng hoàn toàn.
Sau khi phương tiện giao thông duy nhất trong nhà bị hỏng, bà Lăng quyết định dẫn hai con đi bộ đến trường, lúc đó khu nhà họ ở cũng không xa trường mấy, chỉ cần ra khỏi cửa đi thẳng mãi, xuyên qua một con hẻm, sau đó men theo dòng sông nhỏ đi thêm một đoạn nữa là tới.
Lúc ấy Tiêu Thố đi bộ rất nhanh, nhảy nhót tung tăng bỏ rơi Lăng Siêu đi chậm chạp đằng sau, thế là bà Lăng yêu cầu hai đứa nắm tay nhau cùng đi.
Lăng Siêu không chịu, cứ giấu tay ra trốn sau lưng mẹ cậu.
Tiêu Thố mặc kệ, mẹ nuôi nói cô làm gì thì cô làm thế, mẹ nuôi bảo cô nắm tay Lăng Siêu, đương nhiên cô không thể để mẹ nuôi thất vọng được rồi. Nên cô lao vụt đến sau lưng bà Lăng, túm lấy tay Lăng Siêu.
Lần đầu tiên cầm tay người cùng tuổi, mềm mại, rất dễ chịu.
Lăng Siêu giằng ra mấy lần không được, cuối cùng đành chịu thua.
Vậy là, mỗi sáng và tối mọi người đều thấy, dưới ánh bình minh hoặc hoàng hôn, một cô bé đi đứng rất nghênh ngang dắt tay một cậu bé, cậu bé ấy trông mặt có vẻ rất không tình nguyện, uốn éo vặn vẹo người đi sau lưng cô bé. Phía sau hai đứa còn có một thiếu phụ hiền từ, nhìn theo hai cô cậu bé với gương mặt nở nụ cười sung sướng.
Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống ba người một lớn hai nhỏ, tạo ra ba cái bóng vàng kim rực rỡ thật dài…
* * *
Rồi một hôm, ba cái bóng này bỗng thiếu đi một, chỉ còn lại hai cái bóng nhỏ, tay nắm tay đi ven sông.
Hóa ra hôm đó tan học rồi, bà Lăng vốn rất đúng giờ vẫn chưa đến đón hai cô cậu, hai đứa đợi ở cửa trường mẫu giáo rất lâu, đến khi các bạn nhỏ khác đều được bố mẹ đón về hết rồi, bà Lăng vẫn chưa xuất hiện.
Tiêu Thố đứng dậy khỏi bậc thang, kéo tay Lăng Siêu: “Đi, chúng mình tự về nhà!”
Lăng Siêu há miệng như định nói gì, nhưng đã bị Tiêu Thố kéo xuống khỏi bậc thang.
* * *
Đường về nhà rất ngắn, nhưng với hai đứa bé năm tuổi thì lại rất dài. Chúng nắm tay nhau, từ từ men theo con sông đầu thu, nước sông trong vắt chảy qua đê, ve trên cành râm ran bài hát u buồn cuối cùng.
Tiêu Thố thỏ thẻ nói bằng giọng hơi sữa: “Đi nhanh lên, nếu không mẹ nuôi sẽ lo đó.”
Lăng Siêu không phục: “Sao cậu nghe lời mẹ tớ thế?”
Tiêu Thố ngoẹo đầu suy nghĩ rồi trả lời rất nghiêm túc: “Vì mẹ là mẹ nuôi của tớ.”
Sau đó Lăng Siêu không hỏi gì nữa.
* * *
Lúc về đến nhà thì trời đã tối, cửa khu viện khép hờ, bên trong văng vẳng tiếng cãi nhau.
Tiêu Thố nắm tay Lăng Siêu định vào thì cửa vụt mở, ông Lăng từ trong bước nhanh ra ngoài, quay đầu quát với vào trong: “Cho dù em có đồng ý hay không thì anh cũng phải đi làm ăn một phen!” Ông nói xong, quay lại nhìn thấy Tiêu Thố và Lăng Siêu vẻ mặt hoảng sợ.
“Bố ơi…”, Lăng Siêu yếu ớt gọi.
Ông Lăng nhìn con trai, người đàn ông ba mươi mấy tuổi tròng mắt bỗng đỏ hoe.
“Thỏ Thỏ, bố nuôi phải đi một thời gian, sau này Siêu Siêu giao cho con chăm sóc, biết chưa?”
Tiêu Thố hỏi: “Bố nuôi ơi, bố định đi đâu?”
“Bố nuôi phải đi đến một nơi rất xa rất lớn, khi quay về sẽ mua kẹo chocolate cho các con.”
Chocolate? Đó là một món rất ngon.
Tiêu Thố hào hứng gật đầu, một tay nắm tay Lăng Siêu, tay kia vỗ ngực: “Bố nuôi yên tâm, Thỏ Thỏ nhất định sẽ chăm sóc em trai nuôi thật tốt!”
* * *
Sau đó ông Lăng đi, hôm sau không về, hôm sau nữa cũng không về, rồi ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu… cũng không về.
Sau chuyện đó, bà Lăng cứ khóc mãi, khóc đến nỗi bỏ mặc cả hai đứa trẻ không đưa đi học nữa, thế là Tiêu Thố mỗi ngày nắm tay Lăng Siêu cùng ra khỏi khu viện, đi xuyên qua con hẻm nhỏ, men theo bờ sông đến trường mẫu giáo.
Đến một sáng kia, bà Lăng bỗng không khóc nữa, bà bước ra khỏi phòng, mặc một bộ đầm mới màu vàng đất, đôi mắt sưng húp khi mỉm cười nheo lại thành một đường thẳng.
Bà nói với Tiêu Thố và Lăng Siêu: “Đi, hôm nay mẹ đưa các con đến trường mẫu giáo!”
Tiêu Thố sung sướng vỗ tay, nói: “Mẹ nuôi ơi, mẹ cười là đẹp nhất!”
3
Tiêu Thố lên bảy, đã đến lúc đi học tiểu học.
Hôm đăng ký, mẹ Lăng Siêu cũng dẫn con trai đi.
Trường làm một cuộc kiểm tra trắc nghiệm khả năng của mỗi đứa trẻ, bé nào đủ khả năng thì vào học thẳng, còn mấy cô cậu cá biệt thì khuyên nên học lớp dự bị, Tiêu Thố không may thuộc nhóm thiểu số.
Mẹ cô không quan tâm, nhưng Tiêu Thố sống chết cũng không chịu.
Nếu cô học lớp dự bị thì Lăng Siêu chẳng phải cao hơn cô một lớp sao? Làm gì có chuyện chị nuôi lại học thấp hơn em trai nuôi? Tiêu Thố không phục, quấn lấy mẹ đòi phải học lớp một.
Mẹ cô bị con gái lằng nhằng mãi, đành chạy đến thuyết phục hiệu trưởng.
Lần đầu đi, không thành công.
Lần thứ hai lúc đi tiện tay mua hai cân táo ở đầu đường, hiệu trưởng đồng ý.
* * *
Thế là Tiêu Thố vác cặp đi học lớp một, Lăng Siêu học lớp hai.
Cái gì? Bạn hỏi lớp hai đứa sao lại vẫn khác nhau à? Nguyên nhân rất đơn giản, vì lần trước Lăng Siêu thi trắc nghiệm ghi điểm tuyệt đối, trở thành học sinh duy nhất được vào thẳng lớp hai trong số học sinh mới nhập học.
Cuối cùng thì Tiêu Thố vẫn thấp hơn Lăng Siêu một lớp.
* * *
Do Tiêu Thố không vững cơ bản lại không chịu vào lớp dự bị nên đi học đặc biệt vất vả, đến khi thi cuối học kỳ, điểm số công bố, cô và Lăng Siêu đều thi được một trăm điểm.
Khác nhau là, Lăng Siêu thi ngữ văn và số học đều được một trăm điểm, còn ngữ văn và số học của cô cộng lại cũng vừa đủ một trăm.
Cầm hai quyển thông báo kết quả thi thảm hại đó, mẹ Tiêu buồn vô cùng: “Ông trời sao lại nỡ bắt nạt một đứa trẻ sinh non thế này cơ chứ?”
Thế là bà quyết định mời gia sư cho Tiêu Thố.
* * *
Gia sư đầu tiên mời về là một cô giáo đã nghỉ hưu, dạy được hai ngày thì lắc đầu bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm: “Gỗ mục không thể đẽo gọt, người ngốc nghếch không thể dạy dỗ…”
Mẹ cô nghe không hiểu bà cô ấy nói gì, thế là quyết định tìm một gia sư trẻ hơn cho con gái.
Người thứ hai là cháu gái của bà Vương ở khu viện kế bên, về quê nghỉ hè, nghe nói cô gái ấy học ngành sư phạm ở trường đại học, thành tích rất tốt.
Tiếc rằng mới dạy được hai ngày, cô gái ấy đã viện cớ nhà có việc, khăn gói đi mất.
Còn về sau, bà Vương nhắc đến chuyện cháu gái xin trường chuyển chuyên ngành thì đó là sau đó, có thể bỏ qua.
* * *
Vì vấn đề tìm gia sư dạy con gái mà bà Tiêu vô cùng phiền não, lúc phơi quần áo trong sân, vô tình than thở với mẹ Lăng Siêu, bà đã kiến nghị: “Hay để cho Thỏ Thỏ và Lăng Siêu nhà chúng tôi cùng làm bài tập đi, không hiểu thì có thể hỏi nhau.”
Ý kiến này rất hợp ý bà Tiêu, tối hôm đó bà đã đưa con gái đến nhà Lăng Siêu.
Hôm ấy Tiêu Thố lại làm xong hết bài tập trước tám giờ một cách khó tin, hôm sau còn được đánh giá năm sao trong lớp.
Từ đó, cô không còn phải làm bài tập ở nhà nữa.
Lúc kết thúc học kỳ, tổng điểm hai môn thi của Tiêu Thố cuối cùng đã từ một trăm nhảy lên một trăm năm mươi, còn Lăng Siêu vẫn đạt tối đa.
* * *
Năm lớp ba, Tiêu Thố làm cán bộ lớp đầu tiên trong đời - ủy viên lao động.
Lúc đó Lăng Siêu đã làm lớp trưởng được ba năm rồi.
Trong lớp của Tiêu Thố, cô giáo quy định ủy viên lao động bắt buộc phải ở lại mỗi ngày để chỉ huy các bạn dọn dẹp vệ sinh, cũng là nguyên nhân cả lớp chỉ có một mình Tiêu Thố dũng cảm chọn làm ủy viên lao động.
Tiêu Thố chưa bao giờ làm cán bộ lớp, nên cực kỳ để tâm đến dải băng hai vạch đeo trên cánh tay, mỗi ngày đều ở lại rất muộn, đến khi lớp học đã được dọn dẹp sạch sẽ, cô mới chịu về.
Điều đó khiến Lăng Siêu tỏ ra rất bực bội vì phải đợi cô cùng về mỗi ngày.
* * *
“Sao ngày nào cậu cũng bắt tớ đợi cậu về?”
Tiêu Thố chỉ vào vạch đỏ trên cánh tay, nói: “Tớ là ủy viên lao động mà!”
“Tớ mặc kệ, nếu ngày nào cậu cũng về muộn thế này thì tớ không đợi nữa.” Lăng Siêu nói xong bỏ đi, quả nhiên không đợi Tiêu Thố nữa.
Tiêu Thố không quan tâm, mỗi ngày vẫn đợi đến khi mọi người dọn dẹp xong rồi cô mới về.
Mấy hôm sau có lần cô xuống lầu, nhìn thấy Lăng Siêu cũng đeo cặp chuẩn bị về nhà.
Cô hỏi: “Hôm nay sao cậu về muộn thế?”
Lăng Siêu xì một tiếng: “Tớ kiểm tra vệ sinh.”
Tiêu Thố không hiểu: “Cậu có phải là ủy viên lao động đâu.”
Lăng Siêu lườm cô: “Tớ là lớp trưởng.”
Chính xác, Lăng Siêu đã là lớp trưởng ba năm rồi.
Từ đó, lớp trưởng Lăng Siêu có thêm nhiệm vụ nữa so với lớp trưởng các lớp khác, mỗi ngày sau khi các bạn dọn dẹp lớp xong, lớp trưởng đều phải kiểm tra một lượt rồi mới ra về.
Như thế, họ lại có thể cùng về nhà.
* * *
Mừng sinh nhật Tiêu Thố, mẹ tặng cô một con rùa lông xanh.
Tiêu Thố rất thích con rùa ấy, nâng niu nuôi dưỡng như vật báu, mẹ cô cảm thấy con gái và con rùa ấy rất có duyên với nhau, thế là nói đùa với ông Tiêu: “Anh xem con gái và con rùa có duyên chưa kìa, tương lai không chừng có thể câu được một anh con rể rùa vàng đấy.”
Bố Tiêu Thố không để tâm đến câu nói đó, chỉ ừ một tiếng cho qua, nhưng lại bị Tiêu Thố ghi nhớ.
Hôm đó lúc làm bài tập, Tiêu Thố hỏi Lăng Siêu: “Thế nào là rùa vàng?”
Lăng Siêu đang vùi đầu làm bài tập số học, không để tâm đến cô.
Tiêu Thố hét lên: “Này! Tớ đang hỏi cậu đấy? Thế nào là rùa vàng?”
Lăng Siêu buông bút, ngẩng lên nhìn Tiêu Thố, nhả ra hai chữ:
“Nông cạn.”
* * *
Từ “nông cạn” ấy có trong từ điển thường dùng cho học sinh tiểu học, Tiêu Thố đã tra ra ngay, sau khi tra xong, cô thấy rất tức giận.
Tên nhóc này chẳng phải chỉ học hơn cô một lớp hay sao? Dựa vào đâu mà nói cô nông cạn? Tính ra thì hắn còn là em trai nuôi của cô nữa!
Tiêu Thố giận lắm, lúc về nhà không thèm đợi Lăng Siêu mà chạy một mình trước, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Một lúc lâu sau Lăng Siêu mới đủng đỉnh về tới, cũng không hỏi Tiêu Thố tại sao.
* * *
Căng thẳng như thế mấy ngày, có lần tan học, bạn cùng bàn Mâu Khả Ngôn hỏi cô với vẻ bí ẩn: “Thỏ Thỏ, cậu và bạn trai cãi nhau à?”
Tiêu Thố không hiểu Mâu Khả Ngôn đang nói gì, ù ù cạc cạc.
Mâu Khả Ngôn chớp mắt với cô: “Cậu đừng giấu tớ! Chính là lớp trưởng Lăng Siêu của lớp 5/2 ấy! Anh ấy không phải bạn trai cậu thì mỗi ngày đợi cậu muộn thế làm gì? Có lần tớ còn thấy hai người nắm tay nhau cùng đi về mà!”
Tiêu Thố suýt thì nhảy chồm lên khỏi ghế.
Lăng Siêu? Vóc dáng bé hơn cô, cánh tay mảnh khảnh hơn cả cô, da trắng hơn cô, quan trọng nhất là, cậu ta còn dám mắng cô là nông cạn! Bạn trai gì chứ? Đúng là – nói – đùa!
* * *
Tuy Tiêu Thố cực lực phủ nhận nhưng Mâu Khả Ngôn lại tỏ vẻ như cô đã là bạn gái công khai của Lăng Siêu rồi, không cần giải thích gì nữa.
Hóa ra mấy năm nay, một mình Lăng Siêu đã ôm gọn các giải thưởng lớn nhỏ về Toán học của trường, trở thành một tiểu thần đồng số học nổi tiếng. Còn Tiêu Thố cũng trong lúc vô tình, thông qua mạng lưới buôn dưa của học sinh, trở thành bạn gái của Lăng Siêu, được mọi người công nhận.
“Thanh bạch” bị hủy diệt, Tiêu Thố không giận, cô chỉ… phẫn nộ.
@by txiuqw4