sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Công Chúa Yêu Phò Mã - Chương 21

Công Chúa Yêu Phò MãChương 21

Hai người ngừng lại nghỉ bên một hồ nước u tĩnh, nàng mở rổ đựng thức ăn, thì thầm với Úy Vân:

“Ta cũng không biết họ chuẩn bị cái gì...”

Úy Vân mê mẩn ngắm nhìn nàng bận rộn với chiếc rổ, thừa dịp Nhạc Bình không chú ý, hắn có thể an toàn ngắm nhìn nàng, không sợ bị nàng phát hiện.

“... Có gà, có cá, có rượu, còn có hoa quả và điểm tâm... Quá hoàn mỹ rồi, chỉ là không biết ăn có được không.” Nàng hưng phấn ngẩng đầu lên, “Chàng ngồi xuống, ta chuẩn bị cái này.”

Úy Vân thuận theo ngồi xuống, hắn bị Nhạc Bình kéo vào trò chơi, làm một nhân vật trong đó, hắn thầm nghĩ không biết nên khóc hay nên cười.

Nhạc Bình lấy mọi thứ bày ra trước mặt Úy Vân, nàng ở cùng một nơi với Úy Vân rất vui vẻ, Nhạc Bình nghe thấy lòng mình gào thét, thuận theo lòng và nguyện vọng, sẽ không so đo việc nhỏ, nàng nhất định sẽ bảo vệ Úy Vân.

“Có thể ăn chưa?” Úy Vân cầm lấy miếng thịt gà nàng để trước mặt mình.

Đang định đưa lên miệng thì...

“Chờ chút.” Nàng bắt lấy tay hắn, Úy Vân ngạc nhiên nhìn Nhạc Bình đem miếng thịt gà bỏ vào miệng cắn, “Rất khó ăn.” Nàng nhíu mày, “Chàng không nên ăn cái này.” Nàng nuốt xuống, ăn một thứ khác, sau đó gật đầu khen ngợi, dùng đũa gắp lên đưa lên môi hắn, “Cái này ăn rất ngon, chàng ăn cái này xem.”

Úy Vân há miệng đón món ăn, hành động của Nhạc Bình khiến lòng hắn thoáng thấy chua xót và rung động. Hắn chậm rãi nhấm nháp món ăn trong miệng. Chưa từng có món sơn hào hải vị, mỹ vị quý hiếm nào hắn chưa từng ăn qua, nhưng lại chưa từng được Nhạc Bình đưa món ăn vào miệng như vậy.

Hắn nuốt vào, nhận ra Nhạc Bình đang ngồi ngay ngắn phân loại món ăn...

“Không cho ta mạo hiểm sao?” Hắn mỉm cười nhìn nàng, “Nói không chừng ta lại thích ăn...” Hắn chỉ vào những món ăn nàng không cho hắn ăn, “Những thứ... Nàng cho rằng đồ khó ăn.” Hắn tăng thêm ngữ khí.

“Không, không đâu.” Nàng tươi cười, “Ta biết chàng thích gì, ta biết tất cả về chàng, ta hiểu rõ chàng...” Khuôn mặt nàng đầy vẻ chắc chắn, “Chàng thích ta.” Nàng thề.

Trong thời khắc ma mị này, Úy vân tuyệt không muốn cùng nàng tranh cãi, cũng vô lực phản bác lại “sự thật” của nàng.

Nhưng ở gần thế này, Nhạc Bình đã cảm thấy hạnh phúc rồi, nàng chỉ cần Úy Vân không rời bỏ nàng, nàng có thể duy trì quan hệ ấm áp hiện nay của họ, cuối cùng cũng sẽ có một ngày chính miệng Úy Vân nói lời yêu thương với nàng, cuối cùng cũng sẽ có ngày Úy Vân bỏ lớp phòng bị của hắn.

Úy Vân sẽ phát hiện họ là tương chúc, yêu nàng là an toàn.

Nhưng mà... Thời gian trôi qua rất nhanh, ba tháng thật sự rất ngắn, nàng muốn tận dụng từng chút, không muốn lãng phí.

Hắn phi thường cố gắng đề phòng nàng. Nhạc Bình biết, Úy Vân muốn tách nàng ra, còn không nguyện tới gần nàng, hắn thậm chí không dám động vào nàng, nàng có thể cảm giác được sự khẩn trương của hắn.

Họ vừa nói chuyện, vừa ăn cơm, dễ dàng phá tan sự cảnh giác của Úy Vân. Sau khi ăn, Nhạc Bình gối lên đùi hắn, Úy Vân cũng không cự tuyệt. Mặt trời mùa thu chiếu lên người nàng, Nhạc Bình cảm thấy vô cùng ấm áp, chợt mong muốn thời khắc này vĩnh viễn ngừng lại.

Hắn lười biếng dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của nàng, “Nói cho ta biết chuyện của nàng.”

“Chàng muốn biết cái gì?” Nàng hoang mang nhìn hắn, “Không có gì chàng không biết, đối với chàng ta không có bí mật.”

“Tất cả, ta muốn biết tất cả về một tiểu công chúa.” Thanh âm hắn âm trầm giống như vuốt ve, “Khi nàng không ở bên cạnh ta thì làm những gì?”

“Cái gì cũng không có làm,” Nhạc Bình nhún nhún vai, “Sau khi ta rời đi, Hạo Phong đã tìm ta rất nhiều năm, ta vừa xuất hiện, thủ hạ của huynh ấy tìm được ta, lập tức đưa ta hồi cung; ta nghĩ...” Nàng dừng một chút, nhìn vào mắt Úy Vân, trong đó có vẻ cao thâm khó lường, “Nếu ta không trốn ở chỗ chàng, được chàng che chở, ca ca có thể đã sớm đến tìm ta rồi.”

Nàng đơn giản hóa mọi chuyện nàng đã gặp, cố ý quên đi những chi tiết đau lòng, buổi tối đói khát năm đó, xa xôi nhưng vĩnh viễn không thể quên đi.

“Nàng chưa nói rõ mọi chuyện.” Úy Vân hiểu nàng cũng giống như Nhạc Bình tuyên bố hiểu rõ hắn, “Không hề dễ dàng như vậy.”

“Chàng sẽ không muốn biết.” Nàng nhìn về hướng khác, “Tình huống của ta không quá tệ cũng không tốt, sự tưởng tượng của chàng luôn phong phú, không cần ta nói nhiều.”

Khi nàng nói chuyện, tim của hắn mơ hồ co rút đau đớn, hắn dù tưởng tượng không tốt cũng hiểu tình hình, tay Úy Vân đột nhiên nắm chặt sợi tóc của Nhạc Bình, hắn buộc mình nới lỏng tay, “Lão Thiên, nàng làm sao vượt qua chuyện đó? Tại sao lại lưu lạc đến đây?”

Nhạc Bình ngồi lên nhìn hắn, trong mắt thoáng lóe sáng, “Ta sống được qua mọi chuyện, cũng bởi ta luôn tự dặn mình: Ta nhất định có thể, chỉ cần ta sống sót, khi ta trở về, ta sẽ cùng chàng vĩnh viễn bên nhau, ta sẽ tìm được chàng, chàng sẽ yêu ta.”

Lồng ngực hắn đau đớn co rút, muốn cự tuyệt sự nhiệt tình của nàng quả thật khó khăn, Nhạc Bình ngoài tình yêu của hắn, nàng không cần bất kỳ cái gì.

“Đáng chết!” Hắn hung hăng nói, “Nàng không thể có yêu cầu nào khác sao?” Hắn nhìn đôi mắt thản nhiên của nàng, trong ánh mắt ấy ẩn chứa câu trả lời, “Yêu cầu của nàng quá viển vông”, Nàng không thể đòi hỏi hắn một thứ hắn không có.

Nàng khẽ cười, “Úy Vân, ta yêu chàng, chàng phải tin ta sẽ không bỏ chàng, ta không hề có ý định rời khỏi chàng.” Thanh âm của nàng đột nhiên kích động, “Ta yêu chàng như vậy, chàng cho là phải làm sao? Ái tình là không có cách nào lựa chọn, chàng không thể ở đó tính toán ước định, lại càng không thể quyết định xem có đáng giá để mạo hiểm không...”

“Nàng quả thật cố chấp,” Sự thống khổ hiện lên trong mắt hắn, “Nàng sao có thể làm thế với ta? Ta không thể để cho nàng đối với ta như vậy.” Hắn tuôn ra một tràng nguyền rủa, “Ta không muốn thương tổn nàng, ta thật sự không muốn thương tổn nàng...”

Thanh âm của hắn yếu dần.

Nhạc Bình tiến lên ôm lấy hắn, “Xin lỗi, ta không nên bức bách chàng, chỉ là ta sợ hãi...” Ánh mắt hắn rất nặng nề, làm nàng khó khăn nói tiếp, “Ta sợ chàng lo lắng, thời gian của ta không còn nhiều nữa...”

“Cái gì mà thời gian không nhiều nữa?” Hắn bắt lấy vai nàng, vội hỏi.

“Chàng chỉ cho ta ba tháng không phải sao?” Nhạc Bình mơ hồ nhận thấy cánh tay bị Úy Vân nắm chặt đến mức có chút đau đớn, “Nhưng mà, bất luận chàng đuổi ta đi bao nhiêu lần, ta cũng sẽ không ngừng quay lại, cho đến khi ta buộc phải từ bỏ mới thôi.”

“Buộc phải từ bỏ?” Hắn mờ mịt lặp lại lời nàng.

“Ta không ngu đến mức cho là thanh xuân của mình sẽ còn mãi mãi, chờ thêm vài năm nữa, ta không còn dung mạo nữa,” Nàng nở một nụ cười xinh đẹp với hắn, trái tim Úy Vân nhất thời nhảy lên, “Ta có thể không xứng với chàng; những năm gần đây ta đã học tất cả những gì cần biết khi làm vương phi của chàng, ta học làm thế nào để quản lý phủ, thế nào để làm một thê tử tốt, tất cả đều vì chàng, nếu nhiều năm sau chàng vẫn không thể yêu ta...” Nàng mỉm cười có chút thê lương, “Ta không ngu đến mức... cho rằng chàng sẽ yêu một đóa hoa tàn, đến lúc đó, ta có thể không từ bỏ sao,” Nàng nhìn hắn, trong mắt có ánh lệ quang lóe ra, “Coi như ta không chiếm được tình yêu của chàng, ta cũng phải để chàng nhớ đến gương mặt xinh đẹp nhất của ta, đến lúc đó... ta sẽ không xuất hiện trước mặt chàng nữa, đến chết cũng không.”

Tâm Úy Vân co rút đau đớn, đến bây giờ hắn mới biết, Nhạc Bình không hề tự tin như nàng vẫn thể hiện ra ngoài, nàng chỉ là cố gắng để bản thân mình cũng tin tưởng... Nàng vẫn nghĩ đến ngày thất bại.

Hắn muốn ôm lấy nàng, nếu hắn có thể thuyết phục nàng thỏa mãn với mối quan hệ hiện tại của họ, nhưng Úy Vân không thể. Nhạc Bình rất xinh đẹp, nàng nhất định không thể cứ sống mãi cuộc sống như hiện nay.

“Rời khỏi ta đi, Nhạc Bình.” Thanh âm của hắn thấp đến mức cơ hồ không nghe được, Úy Vân cũng không hy vọng Nhạc Bình nghe thấy, hắn căn bản không hề muốn nàng rời khỏi hắn, “Nàng xứng đáng có một cuộc sống thật tốt, không cần lãng phí thời gian với ta.” Hắn buộc tay mình buông vai nàng, ý thức được nàng sẽ cần đến người bảo vệ. “Làm nàng bị thương sẽ xé nát lòng ta, nàng không hiểu sao? Ta đối với nàng không tốt chút nào.” Sự đau lòng này cũng đã đủ giết chết hắn rồi.

“Không.” Nàng giữ tay hắn, áp mặt mình vào lòng bàn tay hắn, “Ta tuyệt đối sẽ không buông, chàng cũng không phải áy náy, ta muốn được chàng yêu thương, không phải chàng vì thương hại mà bố thí cho ta, ta sẽ không nhận sự thương hại ấy, coi như ta hết hi vọng đi, ta cũng có thể làm bạn, sự đau lòng một ngày nào đó sẽ qua đi, đến lúc đó... Chỉ còn là một kỷ niệm đẹp.” Vẻ mặt nàng có chút ảo mộng càng trở nên xinh đẹp.

Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi ôm lấy nàng, bao bọc nàng trong vòng tay hắn. Nhạc Bình thỏa mãn hít lấy mùi hương nam tính trên người hắn, hắn nhẹ nhàng tựa cằm lên mái tóc nàng.

“Không cần thương hại ta,” Nhạc nhẹ nhàng cảnh cáo, “Úy Vân, xin chàng nhớ kỹ... ta không thể nhận sự thương hại của chàng, tuyệt đối không được thương hại ta.”

Thanh âm của hắn gần như nghẹn ngào:

“Được, ta tuyệt đối không thương hại nàng, tiểu công chúa của ta.”

Cảm giác yên tâm khi ở trong lòng Úy Vân làm tan đi mệt mỏi của Nhạc Bình, nàng chợt cảm thấy buổi xế chiều hôm ấy thật đẹp, hơn nữa...

Còn có Úy Vân bên cạnh bảo vệ nàng.

Úy Vân thật cao hứng nhìn nàng ngủ, bởi vì khi ngủ nàng sẽ không thấy vẻ dung túng sủng ái của hắn, hắn có thể để tất cả ở lại phía sau, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác nàng ở trong ngực hắn, cuồng nhiệt vui sướng, phảng phất có Nhạc Bình xua tan đi bóng ma thống khổ trong lòng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx