So với Trần Thanh Đế phát ra sát khí mà nói, tốc độ của Trần Thanh Đế còn kinh khủng hơn.
Quá trình này, quyết sẽ không vượt qua hai giây, hơn mười người đi vào phòng, thủ hạ tinh anh của Phó Dịch, vậy mà tất cả đều bị Trần Thanh Đế chém giết.
Cái này... cái này vẫn là người sao?
Là người có thể có được tốc độ này sao?
Tất cả mọi người, không ai dám mở miệng, ngay cả hô hấp cũng không dám quá dùng sức.
- Thủ hạ của ngươi, nghĩ muốn giết ta?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp, trên mặt tràn đầy khinh thường:
- Ngươi cho rằng có khả năng sao? Là ai giết ai?
Nhìn xem Trần Thanh Đế khinh thường, cả thân thể Phó Dịch đều không ngừng run rẩy, muốn nói điều gì, lại phát hiện mình sửng sốt nói không nên lời.
Giống như là một người, lạnh tới cực điểm, hàm răng của Phó Dịch bất định đụng thẳng vào nhau.
Phó Dịch e ngại đã đến cực hạn.
Không có bị hù ngã xuống đất, đây đã là một loại kỳ tích.
Mà Lịch Hoa Xuân nằm trên mặt đất, lần nữa đái trong quần.
- Lúc trước, có người chọc phải huynh đệ của ta, ta cho hắn hai lựa chọn.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hiện tại, ta cho ngươi một ưu đãi, cho ngươi ba lựa chọn.
Thanh âm bình thản của Trần Thanh Đế vang lên trong phòng, nghe ở trong lỗ tai mọi người, lại làm cho trong lòng mỗi người, cũng nhịn không được run rẩy.
Bình thản làm cho lòng người vì sợ mà tâm rung động!
Ba lựa chọn?
Hô hấp của Phó Dịch, trở nên vô cùng dồn dập lên, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, tâm cũng nâng lên cổ họng.
- Thứ nhất, ngươi tự tay giết con của ngươi. Thứ hai, ngươi cự tuyệt, ta tự mình động thủ, giết ngươi, con của ngươi, nữ nhân của ngươi, còn có mọi người ở đây.
Trên mặt Trần Thanh Đế, lộ ra tươi cười nhàn nhạt dáng.
Bất quá, lúc này dáng tươi cười của Trần Thanh Đế, giống như là Ma Quỷ, lại để cho người sợ hãi.
- Thứ... thứ ba là gì?
Phó Dịch cố gắng hít sâu một hơi, gian nan nói.
Hai con đường này, hắn đều không muốn lựa chọn.
Còn có lựa chọn thứ ba.
Hắn hi vọng, lựa chọn thứ ba hắn có thể tiếp nhận, có thể làm được.
- Rất đơn giản.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh nhạt nói ra:
- Quỳ xuống, cầu Đoạn thiếu, người tương lai tiếp nhận Đoạn Thiên Môn các ngươi, để cho hắn thay các ngươi cầu tình.
- Chỉ cần Đoạn thiếu của các ngươi mở miệng, ta có thể buông tha các ngươi, còn có con của ngươi.
Nói xong, hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp.
- Quỳ xuống cầu ta? Ta mở miệng, tha cho bọn hắn?
Đoạn Phàm ở một bên, chấn động toàn thân, hắn rốt cuộc hiểu rõ, Trần Thanh Đế là muốn làm gì.
Dùng thực lực của Trần Thanh Đế, muốn giết Phó Tân Hãn, chẳng qua là chuyện phất tay.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế lại đem sự tình làm phức tạp như vậy, càng là chờ Phó Dịch đến.
Làm như thế, toàn bộ cũng là vì Đoạn Phàm hắn.
Trần Thanh Đế cũng đã nhìn ra, Phó Dịch không phục Đoạn Phàm hắn là người tương lai tiếp nhận Đoạn Thiên Môn. Trần Thanh Đế muốn thông qua chuyện này, giúp Đoạn Phàm hắn thu phục Phó Dịch.
- Cầu Đoạn thiếu?
Cả thân thể Phó Dịch, liền lui về phía sau mấy bước.
- Ba cái chọn một.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp, thản nhiên nói:
- Sự kiên nhẫn của ta rất có hạn, không nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta.
- Tốt!
Trong lòng Phó Dịch quét ngang, hai mắt sung huyết, cúi người, nhặt lên khẩu súng rơi trên mặt đất, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, đi tới bên người Phó Tân Hãn.
Rất hiển nhiên, Phó Dịch lựa chọn điều thứ nhất, tự tay giết con của hắn.
Nhìn xem họng súng đen sì nhắm ngay đầu mình, tản ra hàn ý, Phó Tân Hãn nằm trên mặt đất, bị sợ đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, bất chấp trên người đau nhức kịch liệt, không ngừng hoạt động về sau.
- Cha, con là con trai ruột của cha a, không nên giết con, không nên giết con...
Phó Tân Hãn vô cùng hoảng sợ, trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Ba của hắn, là muốn giết hắn, tự tay giết hắn đi?
- Mẹ, cứu con, nhanh cứu con, đừng cho ba giết con.
Phó Dịch thờ ơ, Phó Tân Hãn bắt đầu cầu khẩn mẹ của hắn.
- Phó Dịch, ngươi rốt cuộc muốn ngàn cái gì?
Lịch Hoa Xuân bị sợ ngốc, nghe Phó Tân Hãn gọi, rất nhanh tỉnh táo lại, ôm đùi Phó Dịch nói:
- Hãn Nhi là con của ngươi, là con của ngươi a. Ngươi... ngươi lại muốn tự tay giết nó sao?
- Cút!
Phó Dịch hai mắt sung huyết, một cước đá văng Lịch Hoa Xuân ra, lạnh giọng quát:
- Nhi tử phế vật như vậy, giữ lại còn có cái gì? Sớm muộn gì cũng sẽ hại chết chúng ta.
- Không... Ngươi không thể giết nó, không thể giết nó...
Lịch Hoa Xuân bị đá bay điên cuồng bò tới, ôm chân Phó Dịch, cầu khẩn nói:
- Ngươi cầu Đoạn thiếu, chỉ cần ngươi mở miệng cầu Đoạn thiếu, Hãn Nhi sẽ không cần chết rồi, ngươi van cầu Đoạn thiếu...
- Phạm vào sai phải bị trừng phạt, cầu ai cũng vu sự vô bổ, sai rồi cuối cùng là sai rồi, quyết không thể tha thứ.
Phó Dịch giơ súng lên, lần nữa nhắm ngay đầu Phó Tân Hãn.
Phanh!
Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn xuyên qua đầu Phó Tân Hãn, huyết hoa nổ tung, sắc mặt Phó Dịch vô cùng âm trầm, thân thể cũng không hề run rẩy.
Giết.
Nhưng mà, lúc này Phó Dịch biểu hiện cùng phản ứng, giết căn bản không phải là con của hắn, như là giết cừu nhân cùng hắn có thù không đợi trời chung vậy
@by txiuqw4