Phải trở nên mạnh mẽ a!
Ăn một chút cơm, rất là không hợp khẩu vị của Viên đại thiếu, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi, đúng chín giờ, mọi người ngay ngắn đi ra khách sạn, lên máy bay.
Mà lúc này, tất cả tạp chí lớn cũng đều điên cuồng chuẩn bị quần áo chống lạnh. Về phần dùng tiền, bọn hắn căn bản là không quan tâm, dù sao cũng có công ty chi trả.
Bởi vì Viên mập mạp muốn đi Bắc Cực chụp quảng cáo, nên từ lúc bắt đầu, mọi người đã chuẩn bị không ít quần áo chống lạnh đặc chế.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, máy bay bay lên.
- Thật sự là vô liêm sỉ, thật sự là đủ giày vò người.
Nhìn xem máy bay cất cánh, Ngô Tranh Vanh nghiến răng nghiến lợi:
- Phong lưu, cái này chính là sự tình phá hoại gì? Cái tên mập mạp Viên Cầu này, đến cùng có thể phá hoại tới trình độ nào, mới có thể chạy đến Bắc Cực chụp quảng cáo a.
Bởi vì Viên mập mạp mắng Ngô Tranh Vanh xối đầu, mà Ngô Tranh Vanh còn nghẹm một bụng, không có địa phương phát tiết, cái này làm cho Ngô Tranh Vanh đối với Viên Cầu tràn đầy cừu hận.
Nhìn Viên mập mạp như thế nào, cũng rất không vừa mắt.
Nếu không phải Phong Thích Thảng ở một bên nhìn chằm chằm vào, Ngô Tranh Vanh đã sớm âm thầm hạ độc thủ, hung hăng giáo huấn Viên mập mạp rồi.
Quá giận rồi.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy?
Phong Thích Thảng nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi không muốn đi, cút trở về cùng lão bà tử của ngươi a. Có ta cùng Lý lão sư âm thầm bảo hộ, hết thảy đều sẽ không có vấn đề.
Lý Nặc Ngôn đích thật là lão sư, còn là một lão sư địa lý đại học.
Hơn nữa, Lý Nặc Ngôn là Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn, không chỉ có làm lão sư, còn làm nghiện rồi, một bộ phong phạm lão sư.
- Hung hăng càn quấy cái rắm, thời điểm đó ta xem các ngươi nguyên một đám sẽ bị đông lạnh thành cái dạng gì.
Ngô Tranh Vanh nhíu mày, lạnh giọng nói ra:
- Nhiệt độ của Bắc Cực, đây chính là rất thấp, nhất là trong đêm.
Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng quyết đoán nói không ra lời.
Nhiệt độ ở Bắc Cực, dù là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn cũng không thể không phòng bị, dù sao, hiện tại quần áo của bọn hắn chỉ là áo mỏng a.
- Hắc hắc, đi thôi.
Ngô Tranh Vanh cười đắc ý, thân thể khẽ động, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
- Thằng này quá không có tiết tháo rồi.
- Hắn choáng nha, chỉ thích đùa nghịch ám chiêu.
- Bắc Cực a, con mẹ nó, Ngô Tranh Vanh này là Thủy thuộc tính linh căn a, ở Bắc Cực cái kia khắp nơi đều là địa phương Hàn Băng, đối với hắn có lợi a.
- Ta... ta chính là hỏa a... móa!
Lý Nặc Ngôn kêu rên liên tục.
- Đi thôi, đừng rớt lại phía sau.
Lý Nặc Ngôn thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng!
Lại bị Ngô Tranh Vanh ám toán rồi.
Bằng không thì Lý Nặc Ngôn cùng Phong Thích Thảng nói cái gì cũng phải chuẩn bị một ít quần áo dày, hiện tại chỉ có thể ngạnh kháng rồi.
Bày trận?
Bọn hắn tạm thời còn không có bản lãnh chế tạo ra y phục Điều Hòa như Viên Cầu.
Loại vật trận pháp này, không phải là người nào cũng có thể làm được.
...
Cùng lúc đó, trong một khách sạn bốn sao khác, một trung niên nam tử tướng mạo anh tuấn, tràn đầy mị lực nam nhân thành thục xuất hiện.
Vóc người rất tuấn tú, trên mặt treo dáng tươi cười nhàn nhạt, nhìn về phía trên giống như là một người tốt. Nhưng mà, hắn cho người khác cảm giác, lại rất âm trầm.
- Lăng Phong, ngươi đây là có chuyện gì?
Trung niên nam tử nhìn làn da tổn thương của Mục Lăng Phong lộ ra bên ngoài, vô cùng âm trầm nói:
- Là người nào làm? Nói cho Quỷ thúc, Quỷ thúc sẽ báo thù cho ngươi.
Trung niên nam tử, đúng là Quỷ thúc.
Hơn nữa, xem bộ dáng, Mục Lăng Phong là bị người khi dễ, cho nên mới hướng hắn cầu cứu.
Báo thù?
Khặc khặc, đây là cơ hội tốt cỡ nào a.
Chỉ cần báo thù giúp Mục Lăng Phong, hắn có thể không thay ta nói tốt sao?
Nữ nhân đầy đặn Mục U Lam kia, còn không bị lão tử thu tới tay?
Trong nội tâm Quỷ thúc nghĩ như vậy, trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, vẻ phẫn nộ kia, tựa như là con của mình, bị người khác khi dễ vậy.
- Là cẩu tạp chủng Trần Thanh Đế kia.
Mục Lăng Phong cắn răng mở miệng, trên mặt vô cùng âm trầm nói.
- Trần Thanh Đế?
Lông mày của Quỷ thúc không lưu dấu vết nhíu một cái.
- Lăng Phong, ngươi muốn Quỷ thúc làm như thế nào?
Quỷ thúc sát khí xông mạnh nói:
- Muốn chém giết muốn róc thịt, ngươi chỉ cần nói một câu.
- Muốn chém giết muốn róc thịt? Một câu?
Trong nội tâm Mục Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, khinh thường thầm nghĩ:
- Con mẹ nó, ở trước mặt ta giả trang bức cái gì? Ngươi dám giết Trần Thanh Đế sao? Móa...
Trong nội tâm hung hăng khinh bỉ Quỷ thúc một phen, Mục Lăng Phong biểu hiện ra lại không có bất kỳ biến hóa, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Quỷ thúc, công khai giết Trần Thanh Đế, tuy Quỷ thúc không sợ, bất quá, cuối cùng là phiền toái.
Sau đó, Mục Lăng Phong đem kế hoạch của hắn, phương thức trả thù nói ra.
Đủ âm độc!
Bất quá, lão tử thích, chuyện như vậy, lão tử làm không biết bao nhiêu lần. Không có một trăm lần, ít nhất cũng có tám mươi lần a?
Quỷ thúc nghĩ như thế.
Đương nhiên, nghe được kế hoạch của Mục Lăng Phong, Quỷ thúc âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Muốn chém giết muốn róc thịt, chỉ cần một câu?
@by txiuqw4