sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cung khuynh - Chương 100 - 101

Đệ nhất bách chương

Người ra đi, kẻ ở lại

“Nương nương, người nên dùng bữa sáng rồi.” Tĩnh Doanh nhìn bóng lưng đơn bạc của Vệ Minh Khê, chỉ ngắn ngủi ba tháng, vậy mà tựa hồ dài như đã ba năm, hầu như mỗi ngày Tĩnh Doanh đều thấy Vệ Minh Khê ngẩn người đứng bên bờ tường hoàng cung, làm cho tư vị trong lòng nàng cực kì không thoải mái. Có đôi khi Tĩnh Doanh nghĩ, thống khổ nhất không phải là Dung Vũ Ca - người đã ra đi, mà là Vệ Minh Khê, kẻ ở lại bất lực không thể làm gì.

“Nàng đi đã ba tháng, nàng đã đi thật rồi...” Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói, vẻ như nỗi đau xót kia đã được chữa lành, nhưng chỉ có mình Vệ Minh Khê biết, nàng đã dành toàn bộ thời gian suốt ba tháng mới có thể tiếp nhận được sự thật Dung Vũ Ca đã ra đi và thực tế sẽ không bao giờ trở về nữa. Và dù cho tuyệt vọng như thế nào, nàng phát hiện cuộc sống vẫn phải tiếp tục theo vòng xoay của nó, ngoại trừ phải chấp nhận sự thật này cũng không còn cách nào khác, mà loại thống khổ này, so với cái chết còn làm cho Vệ Minh Khê khó chịu hơn.

“Nàng sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.” Tĩnh Doanh an ủi, những lời này, ngay cả Tĩnh Doanh cũng không thể nào thuyết phục bản thân mình, lần này Dung Vũ Ca đi, có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp lại nàng.

Trong lòng Vệ Minh Khê cũng biết những lời này mong manh đến nhường nào, nhưng nàng thà rằng để mình tự gạt mình còn hơn. Lúc này ngoại trừ tự lừa dối bản thân ra, làm cho mình còn có chút hi vọng, Vệ Minh Khê không còn biện pháp nào nữa. Nàng hi vọng thời gian có thể làm phai mờ tất cả nỗi đau này, nhưng cũng sợ hãi sau khi nỗi đau này phai nhạt, tình yêu của Dung Vũ Ca cũng theo đó mà nhạt nhòa, xem ra vẫn không có giải pháp nào cả, Vệ Minh Khê yếu ớt cười khổ.

Vệ Minh Khê cầm lấy cây lược gỗ đào, tự mình chải tóc, Tĩnh Doanh thấy vậy, đưa tay định lấy cây lược trong tay Vệ Minh Khê nhưng nàng lắc đầu, ý bảo để tự mình làm. Đã lâu rồi Vệ Minh Khê không nhìn mình trong gương, trông nàng có vẻ già đi rất nhiều, phát hiện này làm cho tâm lí nàng bắt đầu khủng hoảng, nàng vốn lớn tuổi hơn Dung Vũ Ca, hôm nay lại càng lộ vẻ già nua, nếu Dung Vũ Ca nhìn thấy nhất định sẽ ghét bỏ nàng.

Cho tới bây giờ chưa từng có khắc nào Vệ Minh Khê lại để ý đến dung nhan mình như vậy, trước kia nàng chẳng bao giờ bận tâm năm tháng trôi qua, cho rằng hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, nhưng bây giờ khi nhìn thấy hình ảnh tiều tụy của mình trong gương, kia sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, gầy đến nỗi xương gò má cũng nhô ra, già đi rất nhiều, khiến cho nàng càng nhìn càng kích động hoảng loạn, nàng không biết mình có thể đợi được Dung Vũ Ca trở về hay không, cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm, chỉ sợ không đợi được đến khi người đó trở về, dung nhan mình đã phai tàn, mà Dung Vũ Ca vẫn còn trẻ trung sinh động…

Vệ Minh Khê nhìn mình trong gương, ngón tay áp vào gương mặt của mình, xem ra Vệ Minh Khê bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử tầm thường, cũng sẽ để ý đến dung nhan của mình. Vì sao trước kia nàng chưa bao giờ để ý, chỉ biết Dung Vũ Ca thích nó, nhưng nếu khuôn mặt này già đi, Dung Vũ Ca có còn thích hay không? Vệ Minh Khê không xác định được, lại càng hoảng hốt hơn, có lẽ chỉ có giây phút này Vệ Minh Khê mới biết rõ bản thân nàng yêu Dung Vũ Ca bao nhiêu, sợ bị nàng ghét bỏ đến nhường nào.

Tĩnh Doanh nhìn dáng vẻ kinh hoảng của Vệ Minh Khê, ban đầu nàng vẫn không hiểu, cho đến khi thấy những ngón tay run rẩy của Vệ Minh Khê cầm phấn hồng phết loạn lên đôi gò má tái nhợt, Tĩnh Doanh đột nhiên hiểu ra, bỗng chốc chóp mũi cay cay. Dung Vũ Ca sẽ hối hận, nàng vĩnh viễn sẽ không biết Vệ Minh Khê yêu nàng nhiều đến mức độ nào.

Vệ Minh Khê lau đi vết phấn hồng trên mặt, khuôn mặt tái nhợt, dù đã phết một chút hồng nhưng cũng không che giấu được vẻ tiều tụy, ngược lại còn chẳng ra gì, Vệ Minh Khê nở nụ cười tự giễu.

“Già rồi...” Vệ Minh Khê hạ chiếc lược gỗ trong tay nàng xuống, ngay cả một đầu đầy tóc đen cũng đã trộn lẫn vài sợi bạc, tâm Vệ Minh Khê như nước lặng chùng xuống.

“Nương nương...” Tĩnh Doanh lo lắng gọi.

“Ta không sao, hài tử kia tên gọi là gì?” Vệ Minh Khê đột nhiên hỏi về hài tử Dung Vũ Ca sinh ra, đứa nhỏ sinh ra cũng đã ba tháng, Vệ Minh Khê chưa gặp qua dù chỉ một lần, Vệ Minh Khê không phải là người giận chó đánh mèo, chỉ là thân mình còn lo chưa xong, làm sao còn tinh lực để quan tâm đến đứa bé này.

“Hoàng thượng đặt là Mộ Ca, phong hiệu Phượng Dương công chúa.” Tĩnh Doanh nhanh nhẹn hồi đáp, đây là hiện tượng tốt, lần đầu tiên kể từ khi Dung Vũ Ca bỏ đi nương nương hỏi đến người khác.

“Mộ Ca, Mộ Ca...” Vệ Minh Khê thì thào lặp lại hai lần.

“ Hoàng thượng xử lí vấn đề Hoàng hậu biến mất như thế nào?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hỏi.

“Hoàng thượng công bố với bên ngoài sau khi Hoàng hậu sinh hạ long chủng, thân thể nhiễm phải quái bệnh nên đã đưa đến Đông Đô trường kì tĩnh dưỡng...” Việc Hoàng thượng không công bố Hoàng hậu khó sanh mà chết mà chỉ nói là dưỡng bệnh, chứng tỏ Hoàng thượng và nương nương đều hi vọng có một ngày Dung Vũ Ca sẽ trở về.

“Như vậy cũng tốt...” Vệ Minh Khê nói mơ hồ.

Dù cho Cao Hiên có ngốc đến mấy cũng loáng thoáng biết việc Dung Vũ Ca ra đi cùng một đêm kia, nhất định có liên quan đến hài tử này, nhưng hắn không dám suy đoán nhiều, vì hắn mềm yếu, cho nên hắn cũng không muốn biết một chút nào. Dung Vũ Ca đi rồi, nhìn mẫu hậu khổ sở, hắn cũng không nói ra lời trách móc nào, đối với các nàng mà nói, hắn bất quá chỉ là người dư thừa. Đứa bé vừa sinh ra đã thu hút hết mọi chú ý của hắn, cũng phân tán cảm xúc tổn thương trong lòng hắn.

Vệ Minh Khê ôm lấy đứa trẻ từ tay Cao Hiên, chăm chú nhìn hài tử đang ngủ say trong lòng, hài tử này nhìn không giống Dung Vũ Ca, cũng không giống Hiên nhi, so với tuyệt thế dung nhan của mẫu thân và sự tuấn tú của phụ thân, ngũ quan sơ khai của nó có vẻ bình thường, không giống Dung Vũ Ca từ khi sinh ra đã có dáng dấp mĩ nhân, kém cỏi hơn rất nhiều. Hài tử này chính là thân tôn nữ của nàng, trên người có dòng máu của mình và nữ nhân mình yêu thương nhất, tuy rằng hài tử này sinh ra làm mình mất đi nữ nhân tâm ái, nhưng Vệ Minh Khê biết, đứa nhỏ vốn vô tội, mọi tội lỗi đều do nàng gây nên, chưa kể nàng còn phải xin lỗi hài tử này, khiến nó từ nhỏ đã mất đi mẫu thân.

Vệ Minh Khê dùng ngón cái nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hai má đứa trẻ, trẻ con ngây ngô, khanh khách nở nụ cười, làm cho mây đen vần vũ trên mặt Vệ Minh Khê khẽ tràn ra chút ý cười. Vô luận như thế nào, tân sinh mệnh chào đời cũng tiếp thêm chút sức sống và hi vọng.

Có lẽ sẽ có hi vọng…

***

Sáu năm sau.

“Đã qua nhiều năm như thế, nó vẫn xấu xí như vậy, không giống hài tử Dung gia một chút nào...” Dung Quý nhìn nữ oa đang chơi đùa trong nội viện tướng quân phủ, thở dài nói. Công bằng mà nói, nữ oa này kì thật diện mạo cũng coi như thanh tú, nhưng như thế nào cũng thấy bình thường, so với Dung Vũ Ca năm đó thật kém quá xa. Người Dung gia vốn luôn sinh ra tuấn nam mĩ nữ nên dung mạo hài đồng này đương nhiên sẽ bị Dung Quý nói xấu.

“Oa nhi này vừa không giống Dung gia chúng ta, vừa không giống họ Cao, cũng không giống họ Vệ, không biết là giống ai nữa, nếu không phải ta tận mắt thấy nó sinh ra, thật đúng là hoài nghi có phải đang nuôi giùm con người khác hay không. Tuy rằng xấu thì có xấu một chút, nhưng nhìn lâu vẫn rất khả ái. Mà Tiểu Vũ Ca cũng thật nhẫn tâm, đã nhiều năm như vậy, không nghe cũng không hỏi, một lần cũng chưa từng gặp nó...” Liễu Tam nương vừa nhìn vừa thao thao bất tuyệt.

“Oa nhi này tướng mạo so với Tiểu Vũ Ca còn đại khí hơn, không thể khinh thường, ngày sau cũng không giống mẫu thân của nó chỉ biết nữ nhi tình trường, sợ là so với mẫu thân còn có tiền đồ hơn.” Dung Quý cảm thán nói, kì thật y nói cái này cũng có căn cứ, lúc Cao Mộ Ca một tuổi trảo cư(23), cái gì cũng không lấy, hết lần này đến lần khác đều cầm lấy ngọc tỉ truyền quốc, làm cho mọi người sợ hãi không thôi.

(23) Trảo cư: tục lệ truyền thống của người Trung Quốc thời xưa, khi hài tử được một tuổi sẽ bày ra một loạt đồ vật đủ loại cho hài tử chọn (bút, kiếm, túi hương…) để chúc hài tử may mắn và cũng một phần đoán tính cách và mệnh hài tử sau này. (Ví dụ: Nếu chọn kiếm thì có thiên hướng lớn lên thích võ nghệ, nghiên bút thì lớn lên có thiên hướng thích văn chương… ở đây Mộ Ca chọn ngọc tỉ truyền quốc, có thiên hướng mệnh đế vương nên mới khiến mọi người sợ hãi).

Cao Hiên sủng ái Phượng Dương công chúa bao nhiêu, cả nước đều biết, lúc nàng ba tuổi, hắn lâm triều cũng mang theo nàng, nói cũng kì quái, nữ oa bình thường tại triều đường buồn tẻ, nhất định sẽ nhàm chán vô cùng, nhưng tiểu công chúa này lại hoàn toàn bất đồng, ngồi trên long ỷ với Cao Hiên, chăm chú lắng nghe mọi người bàn luận chuyện quốc gia đại sự, không nghịch cũng không nháo, lúc đầu các đại thần còn nói không ra thể thống gì, nhưng sau cũng quen, coi như bình thường.

Đại khái cũng chỉ có Phượng Dương công chúa này có cơ hội ngồi trên long ỷ, mệnh túc đã có vài phần ngụ ý nữ đế bên trong.

***

Đệ nhất bách linh nhất chương

Cao Mộ Ca

“Bộ đầu Nhạc Vân Thiên tại huyện Hoài Dương sát hại Hoài Dương huyện lệnh Triệu Hiển vốn có nguyên nhân, Triệu Hiển ở huyện Hoài Dương một tay che trời, tham ô hối lộ, ăn chặn mồ hôi nước mắt của dân, tư lợi trên máu thịt của bách tính, không chuyện ác nào không làm, nhìn thấy dân chúng chịu tai ách này, bộ đầu Nhạc Vân Thiên mới giận dữ giết Triệu Hiển, giải mối nguy nan cho trăm họ, thỏa ước nhân tâm, vô số dân chúng Hoài Dương vì việc này mà thỉnh cầu bệ hạ niệm tình khoan thứ...” Chuyện này thực ồn ào huyên náo, vốn Nhạc Vân Thiên sát hại mệnh quan triều đình, miệt thị vương pháp, tội đáng tru di. Lẽ ra việc này cũng không phải đại sự kiện gì, nhưng vô số dân chúng liên danh đồng kí tấu thư khẩn cầu, xin được khoan dung.

“Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm(24), pháp luật triều đình được đặt ở đâu?” Thanh âm non nớt của nữ đồng đột ngột vang lên giữa triều đường, phá vỡ cảnh tượng thảo luận kịch liệt đang diễn ra, làm cho lực chú ý của tất cả đại thần đương triều đều bị những lời này của nữ đồng hấp dẫn, ngay cả Cao Hiên cũng có vài phần kinh ngạc nhìn nữ nhi bảo bối của mình.

(24) Dịch nghĩa: Nho thì bằng vào văn mà làm loạn pháp luật, còn hiệp thì bằng vào võ mà phạm giới cấm).

Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm.

Hàn Phi (khoảng 280 – 233 TCN) là học giả nổi tiếng Trung Quốc cuối thời Chiến Quốc theo trường phái pháp gia, tác giả sách Hàn Phi Tử. Tư tưởng chủ yếu của Hàn Phi là thuyết Pháp Trị, chịu ảnh hưởng của Mặc Tử, đối nghịch lại với tư tưởng của Nho giáo (vốn cho rằng để quản lí xã hội thì dùng Nhân trị và Đức trị).

Hàn Phi cho rằng bọn nhà Nho dùng lời văn làm rối loạn luật pháp, bọn du hiệp dùng võ lực phạm đến điều ngăn cấm. Ông cho rằng cách tốt nhất để quản lí xã hội là dùng pháp luật. Ông đề cao phương pháp dùng thế, dùng thuật, dùng luật của pháp gia để trị nước.

Cái học của Hàn Phi vẫn được thi hành ở Tần và giúp Tần Thủy Hoàng hoàn thành được công cuộc thống nhất Trung Quốc, lập chế độ quân chủ chuyên chế thay chế độ phong kiến. nhà Tần đặt ra pháp luật hết sức hà khắc, lúc đầu chính sách này đã phần nào phát huy được tác dụng nhưng sau đó cũng vì pháp luật của nhà Tần hà khắc quá dẫn đến các cuộc nổi dậy của Trần Thắng, Ngô Quảng và sau đó là con cháu của các chư hầu cũ, kết cuộc là nhà Tần bị sụp đổ.

Vốn việc này đại bộ phận quan viên đều cảm thấy Hoàng thượng nhất định sẽ tha tội chết cho Nhạc Vân Thiên, văn võ bá quan đều biết hoàng đế dễ mềm lòng, nhưng đúng lúc này tiểu công chúa lại nói một câu, làm cho việc này tự dưng xấu đi.

“Phụ hoàng, triều đình đều có chế độ, hôm nay nếu không nghiêm trị, thế nhân nhất định cho rằng pháp luật triều đình lỏng lẻo, pháp luật không giữ, làm sao giữ được uy nghiêm của đế vương?” Lời Cao Mộ Ca khiến Cao Hiên sửng sốt, hắn đã biết từ nhỏ nữ nhi vốn thiên tư thông tuệ, nhưng nàng nói ra những lời này vẫn khiến hắn vừa kinh ngạc vừa khó tin. Lúc Cao Hiên mười sáu tuổi cũng chưa hiểu được những tri thức mà đế vương cần biết, làm hoàng đế mấy năm nay mới hiểu thêm một vài điều, nhưng vì tâm tính vốn có của hắn nên mỗi lần đều khoan dung đối với mọi chuyện.

“Làm sao Mộ Ca biết những việc này?” Cao Hiên tò mò hỏi, hắn rất tự hào vì trí tuệ của nữ nhi, đúng là thanh xuất lam nhi thắng vu lam (đại loại con hơn cha nhà có phúc).

“Mộ Ca đọc được trong đế vương bản kỉ(25)...” Kì thật Cao Mộ Ca sáu tuổi cũng chỉ cái hiểu cái không, mười năm sau lúc hồi tưởng lại việc này cũng có rất nhiều cảm khái.

(25) Bản kỉ: biên niên sử ghi lại những việc cơ bản xảy ra trong lịch sử của một triều đại, hay còn có nghĩa là “kỉ cương.”

“Nữ nhi ta thật sự bất phàm, bẩm sinh đã thông tuệ như vậy, hay là kế thừa phụ hoàng đại thống?” Cao Hiên tự hào nói, thực chất hắn không hề nghĩ xa xôi, chỉ là thuận miệng nói, cũng không phải định cho Cao Mộ Ca thực sự làm nữ đế.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, làm cho chúng đại thần một phen toát mồ hôi lạnh. Nữ đế? Hoang đường! Nhưng xem tư chất nữ oa này, tựa hồ cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.

“Vậy Mộ Ca nói xem, nên xử trí Nhạc Vân Thiên này thế nào?” Cao Hiên hỏi.

“Trảm.” Cao Mộ Ca ngây thơ nhìn Cao Hiên nói, đối với Cao Mộ Ca mà nói nàng chỉ là biểu thị quan điểm của riêng mình mà thôi. Khi đó nàng còn không biết giết người là một chuyện nghiêm trọng cỡ nào, nàng không biết có một nữ nhân, một hài tử sắp sửa mất đi trượng phu hoặc phụ thân mà các nàng yêu thương, nếu khi đó Cao Mộ Ca có thể dự đoán được, lấy niên kỉ còn nhỏ mà xét thì nàng quả quyết sẽ không dễ dàng nói ra lời này.

“Được, y theo ý Mộ Ca, trảm Nhạc Vân Thiên để răn đe.” Cao Hiên đem Cao Mộ Ca ngồi ở bên cạnh ôm vào trong lòng, cười hạ lệnh.

Văn võ bá quan hai mắt nhìn nhau, sinh sát đúng là chỉ trong một ý niệm của thiên tử, thiên tử nhân từ, vốn là không chết, lại vì một câu nói của tiểu công chúa sáu tuổi mà thay đổi ý niệm.

Cảnh tượng này quá mức chấn kinh, đến mức văn võ bá quan cũng không có người nào đứng ra vì Nhạc Vân Thiên nói một câu. Việc này được sử quan ghi lại vào sử sách, thậm chí ở dân gian cũng lưu truyền rộng rãi, khen chê bất đồng. Ngày đó chính là ngày Cao Mộ Ca bắt đầu xuất hiện trước mắt thế nhân, là nhân vật gây tranh cãi gay gắt trong lịch sử.

Lúc Nhạc Vân Thiên bị trảm, trong chợ đầy ắp người đến xem, khi đầu Nhạc Vân Thiên rơi xuống đất cũng là lúc thê tử tự đâm chết ở pháp trường, cảnh tượng thảm thiết làm cho không người nào là không động dung, rơi lệ vô số, huyện Hoài Dương đối với đôi phu phụ anh dũng này đều vô cùng thương tiếc, toàn thành để tang.

Việc này hồi báo kinh thành, sau khi Cao Hiên nghe được, chỉ biết chống tay thở dài.

***

“Mộ Ca đến để học cầm cùng ngoại tổ mẫu.” Cao Mộ Ca cung kính nói với Vũ Dương.

“Tài nghệ của Vệ Minh Khê thiên hạ đều biết, sao không theo học hoàng tổ mẫu của ngươi?” Vũ Dương nhìn tiểu nữ oa, nhướn mày hỏi ngược lại. Vũ Dương không biết rốt cuộc Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca đã xảy ra chuyện gì, nhưng các nàng không ở cùng nhau làm cho lòng nàng thư sướng không ít.

Vốn là có ai nói gì Vũ Dương cũng không nhận hài tử này, nhưng có lẽ đã lớn tuổi, nhìn hài tử này dần dần lớn lên, cứ một tiếng ngoại tổ mẫu hai tiếng ngoại tổ mẫu, làm cho tâm nàng cũng dịu đi phần nào, cuối cùng đành chấp nhận.

Nay nhìn Cao Mộ Ca, rốt cuộc cũng là ngoại tôn nữ của mình, trong người cũng chảy huyết mạch Cao gia và Dung gia, dù gì đi nữa cũng có cảm giác thân thiết, hơn nữa kì quái là hài tử này rất hay chạy đến phủ tướng quân, tuy rằng không giống Dung Vũ Ca từ nhỏ đã có bộ dáng đẹp đẽ, cũng không đùa nghịch mấy trò tinh quái, nhưng hài tử này lại rất đại khí, thật có mấy phần khí khái hoàng gia cố hữu, có vài phần giống mình năm đó, Vũ Dương càng nhìn càng thấy thân thiết.

“Đâu thể so sánh như thế được? Mộ Ca muốn học cầm với ngoại tổ mẫu mà, ngoại tổ mẫu không thích dạy Mộ Ca sao?” Cao Mộ Ca khẩn cầu hỏi.

“Hoàng tổ mẫu dạy ngươi cái gì?” Vũ Dương thuận miệng hỏi.

“Tổ mẫu chỉ dạy một ít học vấn, cũng không thường xuyên ở bên Mộ Ca, không giống ngoại tổ mẫu thương yêu Mộ Ca như vậy, tỉ mỉ dạy dỗ Mộ Ca.” Tuy Cao Mộ Ca còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết nhìn mặt đoán ý, nàng biết Vũ Dương không thích mình thân cận hoàng tổ mẫu quá mức, hoàng tổ mẫu cũng nói mình cần phải thân cận ngoại tổ mẫu nhiều hơn một chút.

“Đế vương bản kỉ là tổ mẫu cho ngươi xem?” Trưởng bối đều thích tỏ vẻ, đương nhiên Vũ Dương hi vọng đứa nhỏ này thân thiết với mình, không nguyện ý nàng hướng về Vệ Minh Khê một chút nào, năm đó Vệ Minh Khê đoạt mất nữ nhi, khúc mắc này sợ là cả đời đều gỡ không nổi.

Mộ Ca gật đầu, nói đến đế vương bản kỉ, Cao Mộ Ca liền nhớ tới chuyện lúc trước, tâm tình trầm xuống: “Ngoại tổ mẫu, ta khiến phụ hoàng chém Nhạc Vân Thiên, có đúng không?” Cao Mộ Ca hỏi, rốt cuộc nàng vẫn chỉ là tiểu hài tử, bản chất vẫn thiện lương, vấn đề này nàng cũng từng hỏi qua hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu nói, việc này đợi khi nàng trưởng thành sẽ từ từ tự lĩnh hội, nhưng hiện tại Cao Mộ Ca nóng lòng hi vọng có người nói cho nàng biết mình đúng hay sai.

Chuyện này Vũ Dương cũng đã sớm nghe thấy, đáng tiếc nàng là nữ oa, bằng không nhất định là đế vương tài năng. Vệ Minh Khê cho nữ oa còn nhỏ tuổi này xem đế vương bản kỉ, còn để cho hài tử này thường xuyên chạy đến phủ tướng quân, rõ ràng là muốn…

“Nếu ở dưới góc độ dân chúng mà xét, loại xử trí này có chút bất cận nhân tình, nhưng nếu đứng ở góc độ đế vương mà nhìn, loại xử trí này là hợp tình hợp lí. Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm, những người này nhiễu loạn pháp luật và kỉ cương nên tất yếu phải nghiêm trị không tha, bằng không dân chúng sẽ không tin tưởng vào pháp luật và kỉ cương triều đình, chỉ tin vào hiệp khách anh hùng sẽ cho bọn họ chính nghĩa, đế vương chi uy sẽ không còn lại chút gì...” Vũ Dương nghiêm túc nói, năm đó phụ hoàng cũng từng nói vậy với mình.

Cao Mộ Ca nghe được cái hiểu cái không, nhưng lại lắng nghe vô cùng cẩn thận, Cao Mộ Ca còn nhỏ tuổi đã nóng lòng muốn đem hết thảy những điều không hiểu đều phải hiểu hết.

Vũ Dương nhìn Cao Mộ Ca, cho dù là mình năm đó nghe những thứ này cũng cảm thấy buồn tẻ vô vị, mà oa nhi này lại nghe chăm chú say mê, Vũ Dương sợ hãi thầm than, oa nhi này quả thật bất phàm!

***

Vệ Minh Khê buông sách, nhìn Cao Mộ Ca đang đứng một bên.

“Trở về bao lâu rồi?” Vệ Minh Khê nhìn Cao Mộ Ca ôn hòa hỏi.

“Vừa về không lâu ạ.” Cao Mộ Ca nhìn Vệ Minh Khê, kì thật nàng thích thân cận hoàng tổ mẫu hơn, nhưng hoàng tổ mẫu luôn luôn dặn dò có rảnh thì đi tướng quân phủ nhiều một chút, thân cận ngoại tổ mẫu.

“Ngoại tổ mẫu ngươi thế nào?” Vệ Minh Khê hỏi.

Cao Mộ Ca sinh ra không lâu, Vệ Minh Khê liền thường xuyên cho người đem hài tử này ôm đến phủ tướng quân. Lúc đầu, Vũ Dương không nhìn, không để ý tới, chỉ có Dung Trực vừa nhìn đã thích, Vệ Minh Khê cứ cách một đoạn thời gian lại cho người đem đứa nhỏ đến phủ tướng quân, nàng không tin Vũ Dương có thể quyết tâm hận mãi, không nhận hài tử vừa có huyết mạch Cao gia cùng Dung gia này. Cũng may rốt cuộc Vũ Dương cũng mềm lòng, chấp nhận hài tử này, coi như là vãn hồi quan hệ mẫu tử với Dung Vũ Ca.

“Ngoại tổ mẫu hết thảy đều mạnh khoẻ, lần này hoàng tổ mẫu ở trong cung bao lâu? Lần này đi ra ngoài có mang Mộ Ca cùng ra khỏi cung không?” Cao Mộ Ca hỏi Vệ Minh Khê, hoàng tổ mẫu thường xuyên ra khỏi cung, đây là bí mật chung của nàng và Tĩnh Doanh, cứ cách một đoạn thời gian hoàng tổ mẫu lại xuất cung một chuyến, ở lại trong cung bất quá là tìm người dịch dung.

“Ngươi có thể bỏ được phụ hoàng ngươi không?” Vệ Minh Khê xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Mộ Ca, khẽ mỉm cười nói, từ trên nét mặt tiểu Mộ Ca thật tìm không ra chỗ nào có chút tương tự với Dung Vũ Ca.

Cao Mộ Ca hơi chần chừ, quả thật nàng không bỏ được Cao Hiên, nhưng lại vô cùng khát vọng được xuất cung, nàng vẫn rất khát khao đối với thế giới bên ngoài: “Hoàng tổ mẫu vẫn đi tìm mẫu hậu sao? Mang ta đi cùng được không?” Cao Mộ Ca hỏi, nàng cũng không quá hiếu kì về mẫu hậu của mình, chẳng qua nàng biết hoàng tổ mẫu nhớ mẫu hậu, so với phụ hoàng còn nhớ hơn.

Vệ Minh Khê thu lại nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi nhớ mẫu hậu?”

Kì thật mấy năm nay, đại bộ phận thời gian Vệ Minh Khê đều ở ngoài cung dạy học, thật sự không có đi tìm Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê tin rằng, nến đến thời điểm các nàng gặp nhau, tự nhiên sẽ gặp.

“Không có, nàng không nhớ ta, vì sao ta phải nhớ nàng? Ta có hoàng tổ mẫu, có phụ hoàng, còn có ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ, người khác đều nói ta không giống nàng, không giống nàng mới tốt, nhưng hoàng tổ mẫu lại nhớ nàng, phụ hoàng cũng nhớ nàng, ngoại tổ mẫu cùng ngoại tổ phụ cũng mong nàng...” Cao Mộ Ca từng len lén xem qua bức họa hoàng tổ mẫu vẽ, rất nhiều rất nhiều họa quyển đều là mẫu hậu của nàng, tuy rằng từ nhỏ nàng chưa từng nhìn thấy mẫu thân, nhưng đối với Dung Vũ Ca nàng một chút cũng không xa lạ, hơn nữa nàng biết hoàng tổ mẫu thực sự rất nhớ mẫu thân nàng. Nàng từng nhìn thấy hoàng tổ mẫu trong lúc họa nước mắt lặng lẽ từng giọt rơi xuống, nàng không muốn hoàng tổ mẫu khổ sở như vậy, nàng ước mình có thể thay hoàng tổ mẫu tìm được nữ nhân kia.

“Không phải nàng không tốt, là hoàng tổ mẫu không tốt, hoàng tổ mẫu thực xin lỗi Mộ Ca.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói, một bước sai, từng bước sai…

***


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx