Bãi đỗ ở tầng cao nhất của con tàu, vị trí cô đang đứng ở tầng cao thứ hai, láng máng có thể nhìn thấy người xuống máy bay.
Vài người đàn ông bước xuống, đứng thành hai hàng, cuối cùng có một ông già bước ra từ khoang máy, mặt ông đeo một cái kính râm cực đại, một chiếc áo gió kéo cổ, nhìn không rõ mặt.
Ông xuống máy bay bước nhanh ra thang máy trên bãi đỗ, dường như ông rất quen thuộc với nơi này.
Ông già? Diệp Phi chỉ nhìn thấy một thứ, người đàn ông đó là một ông già!
“Nghe nói 60 tuổi rồi, nhưng rèn luyện thân thể thường xuyên, nghe nói sức khỏe rất tốt. Khả năng cô muốn cắn chết ông ta, hoặc đánh chết ông ta là không cao. Là bạn bè tôi gợi ý, cô có thể thử làm ông ta kiệt sức mà tử vong, tuổi đã cao như vậy rồi, cô chủ động quấn lấy, chắc là không trụ nổi 7 lần của mấy đêm” Mộ Thương Nam đùa giỡn nói.
“Bớt chà đạp hai chữ “bạn bè! Giữa chúng ta không hề có tình bạn!” Diệp Phi gào lên, thật là đen đủi hết mức, để cô dày vò lão già đến kiệt sức mà chết. Cô chắc chắn Mộ Ly không phải con người.
“Nếu không cô còn cách nào khác làm ông ta chết? Tiếc cho trái tim Lữ Động Tân của tôi!” Mộ Ly nói.
Bước nhanh quay lại phòng, ngồi trước bàn ăn và thưởng thức món ngon. Bánh chà bông thực sự rất ngon, cô ăn liên tiếp hai miếng, còn có maracon, bánh bơ anh đào, cuối cùng là một miếng Tiramisu. Tiện thể uống một cốc to nước bưởi vừa ép, tiêu hóa món khai vị, nếu không thì no cứng bụng.
Mộ Ly nhìn Diệp Phi ăn nhiều, thần kinh trong não đều rối loạn, chưa từng gặp một người phụ nữ chuẩn bị bị bán đi còn có thể nuốt xuôi cơm như này, mà cô ta không chỉ ăn, còn đặc biệt rất biết ăn.
“Cẩn thận ăn không làm tôi phá sản, mà cô no đến chết đấy!” Anh lên tiếng, những đồ ăn sáng này của anh đều là vận chuyển hàng không trong ngày đến, đồ ăn ngon chuyển phát nhanh như này, đương nhiên giá không rẻ rồi.
“Không ăn no làm sao mà vật lộn với lão già kia một đêm được?” cô nói không suy nghĩ. Cô không ăn no, không có sức mà chạy chứ đừng nói đánh người, cô phải dự trữ lương thực trong người mình, quỷ mới biết cô có được cứu hay không, có thể được ăn bữa cơm sau hay không.
Ngực Mộ Ly như bị một đống bông đè lên, cô thực sự muốn lăn lộn với lão gìa này một đêm sao?
“Diệp Phi, cô còn biết xấu hổ không?” Anh tức giận hét lên.
Diệp Phi trợn mắt “Người bán tôi đi còn không cảm thấy mình bỉ ổi, tôi có gì mà đáng xấu hổ? So sánh với anh ta, súc vật đều là người”.
Góc trán Mộ Ly đau, chửi anh không bằng con súc vật! Việc anh muốn làm nhất trong cuộc đời này là xé nát mồm cô ra!
“Tôi buôn bán, có người mua, mới có người bán, chỉ có thể trách cô đắc tội với quá nhiều người.
Ngón tay Diệp Phi bóc vỏ ngoài của quả da rắn, ăn cái ruột ngọt giòn bên trong, đứng dậy ra ngoài sân, nhìn đám người đang hoan lạc trên boong thuyền.
Ngay lập tức, cô hít vào một hơi khí lạnh, vội vàng nhắm mắt lại, trên boong tàu đang diễn tranh khiêu dâm sống! Không ít người phụ nữ trơn truột, bị đàn ông giỡn đủ kiểu, hơn nữa có người còn một người mà mấy người đàn ông. Có người còn treo phụ nữ lên và thưởng thức các tư thế.
“Ghê tởm! Thuyền của anh rốt cuộc để làm gì?” Cô không dám nhìn xuống bên dưới, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau.
“Đã từng nghe đến “Vô cực” chưa? Tôi chính là chủ nhân ở đây.” Mộ Ly nói.
Ánh mắt anh ôn hòa nhìn cảnh trên boong thuyền, tất cả mọi thứ đều bình thường, đây là trạng thái bình thường của vô cực. Ở đây có thể làm tất cả những việc không thể làm, chỉ có cô không nghĩ đến, không có cô không làm được. Bao gồm bán đấu giá gái xinh, cờ bạc các loại, tóm lại ở đây giống tên của con thuyền, vô cực.
Diệp Phi đã từng nghe cái tên này, là Thủy Tinh nói với cô, cái này chỉ có người trong giới quý tộc mới biết đến, cũng chỉ có quý tộc mới đủ khả năng chơi ở đây. Nghe nói con thuyền này chạy trên vùng biển tự do, không bao giờ vào bờ, thương gia đến đây đều là lái máy bay hoặc đi thuyền đến, được xác định thân phận và sự cho phép của thuyền trưởng mới được lên thuyền. Lúc nghe Thủy Tinh nói, cô chỉ coi như nghe một chuyện cười, nhưng không ngờ, bản thân lại có ngày trở thành người phụ nữ con thuyền này được đem đấu giá.
“Mộ Ly, tôi thu lại tất cả những lời mà tôi chửi rủa anh, vì không cần sự chửi rủa của tôi, anh không xuống 18 tầng địa ngục, thì đều có lỗi với những việc anh làm” Cô lạnh lùng nói.
Mộ Ly mím chặt môi “Tôi làm gì rồi? Đều là việc cô đồng tình tôi đồng ý, những người đàn bà trên boong thuyền kia, không một ai là do tôi bắt đến, cô xuống xem xem, tôi đảm bảo rất nhiều người cô đều biết.”
“Tôi làm sao có thể quen biết loại phụ nữ như này!” Diệp Phi phản bác.
“Cô không xem phim điện ảnh, phim truyền hình sao? Đều là minh tinh. Chỗ này của tôi mỗi ngày tiếp không ít minh tinh đến xin việc trên thuyền của tôi. Biết lương ở đây là bao nhiêu không? Bọn họ ở đây làm một tháng còn nhiều hơn tiền bọn họ vất vả chụp hình một năm, ở đây đều là những thương gia hàng đầu thế giới, tùy ý thưởng một chút, là đã có thể cho người ta ăn mặc không bao giờ hết. Còn có các đại minh tinh thế giới, nhưng họ chỉ phục vụ các trùm dầu mỏ, và các vương tử Châu Âu”. Mộ Ly giải thích.
“Tôi thì sao? Không phải anh bắt đến đây sao? Muốn rửa tội à? Haha” Diệp Phi cắn từng quả da rắn một, nhai một cách sảng khoái.
Mộ Ly đột nhiên lại có hứng thú với loại quả này, anh trước giờ không thích ăn hoa quả loại ngọt như này, nhìn thấy Diệp Phi cắn nửa quả, anh đưa tay ra giật lấy đưa vào miệng mình, thực sự rất ngon, cái chính là nhân lớn!
“ Điên! Sao anh ăn quả của tôi!” Diệp Phi ngạc nhiên. Anh ăn đồ thừa của cô.
“Cái gì của cô? Những thứ này đều là của tôi, tôi ăn hoa quả của mình, sao nào?” Mộ Ly đáp lời, quay người đi vào phòng. Điên rồi. lại đi ăn đồ ăn thừa của con nha đầu thối này, trái tim anh đang cuộn lấy dòng nước chảy ngược.
“Người đâu! Đưa Diệp Phi đi!” Anh ra lệnh
Vài người hầu gái bước vào, bắt Diệp Phi đi.
Diệp Phi đứng dậy, với người đàn ông thần kinh vui buồn bất thường như này, cô sớm đã quen rồi, anh ta bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể lật mặt với cô. Cô không phí lời theo hầu gái đi ra khỏi phòng, chỉ mong mình ở phòng của mình. Nhưng,quả thật cô nghĩ đơn giản quá rồi, cô về đến phòng, lại bị mấy cô hầu gái tắm, thay quần áo, trang điểm cho cô. Cơm trưa còn chưa được ăn, bận đến tận chiều, trang điểm cho cô đẹp như hoa sen trong đầm nước trong, mặc lên đồ bơi bikini, bị mấy người áp giải lên sân khấu của phòng tiệc. Phòng tiệc cực lớn. Đàn ông mặc quấn áo phẳng phiu, chỉ có phụ nữ mặc cũng giống như không mặc. Có không biết bao nhiêu ánh mắt tập trung vào cơ thể Diệp Phi, giống như đang xem món hàng.
“Đấu giá bảo vật số 1, giá khởi điểm 1000 vạn tệ, người mua ai thích bảo vật này vui lòng giơ biển trả giá!” Người đấu giá đứng trên sân khấu nói.
“1100 vạn!” Giọng một người đàn ông vang lên.
@by txiuqw4