“Phu nhân Bắc Minh, hai người hình như về nhầm nhà rồi? Đây là biệt thự của George.” Cô lạnh lùng nói.
Một tiếng “bụp” Lăng Tuyết quỳ xuống đất, tay lau nước mắt mình “Thủy Tinh, tôi xin cô trả con tôi cho tôi! Tôi chỉ có một mình Ý Ý, cô không thể cướp con tôi đi!”
Thủy Tinh nhìn thấy nước mắt của Lăng Tuyết cảm thấy thật ghê tởm, Lăng Tuyết đối xử với Bắc Minh Ý như nào, dùng kim đâm một đứa trẻ còn quá nhỏ như vậy, còn bắt thằng bé uống thuốc? Bây giờ Lăng Tuyết diễn kịch cho ai xem?
“Cô nói gì cơ? Sao tôi nghe mà không hiểu gì vậy? Cái gì mà tôi trả con cho cô?” Thủy Tinh cố ý hỏi lại.
“Ý Ý không thấy đâu rồi, nó nhất định chạy đến chỗ cô! Tôi xin cô, cô trả con lại cho tôi được không?” Lăng Tuyết vừa nói vừa dập đầu xin Thủy Tinh, than thở khóc lóc.
“Cô tự mình làm mất con, chạy đến chỗ tôi đòi người, tôi trông trẻ cho nhà cô đấy à? Nực cười! Tôi và gia đình Bắc Minh nhà cô không có chút quan hệ nào! Cút hết đi cho tôi!” Thủy Tinh không khách sáo đáp lời, ánh mắt quyện lấy bộ mặt của Lăng Tuyết, không thể không phục khả năng diễn xuất của Lăng Tuyết, kỹ năng diễn xuất này che mắt Đào Dung quá dễ dàng.
Quả nhiên, Đào Dung bị Lăng Tuyết nói đến đau lòng “Lăng Tuyết mau đứng dậy, chúng ta không cần cầu xin con tiện nhân này, hơn nữa Ý Ý cũng chưa chắc đã ở chỗ cô ta! Chúng ta đến nơi khác tìm!”
Lăng Tuyết vẫn quỳ như cũ không nhúc nhích, nếu đã diễn kịch, phải diễn cho thật xuất sắc “Mẹ, mẹ tin con đi, Ý Ý nhất định đang ở chỗ của Thủy Tinh, là cô ta không chịu trả con cho con!” Mẹ đừng quên, Ý Ý chỉ nghe lời của Thủy Tinh.
Lông mày Đào Dung trĩu xuống, Lăng Tuyết nói có lý, bà ngước mắt lên nhìn Thủy Tinh “Cô nói đứa bé không có ở chỗ cô thì là không có sao? Chúng tôi cần lục soát nhà cô!”
Thủy Tinh lạnh lùng nói “Phu nhân Bắc Minh, bà coi nhà của tôi là cái gì? Để bà có thể tùy tiện lục soát? Chồng tôi George là Tử tước, ba anh ấy Bá Tước, các người cần lục soát nhà của quý tộc Châu Âu, trước tiên hãy hỏi đại sứ quán xem có đồng ý không?” Cô dùng thân phận của George ép Đào Dung và Lăng Tuyết.
Đào Dung thật sự khó xử, cho dù công ty của nhà Bắc Minh có to thế nào, cũng không thể ngang nhiên đối địch với quý tộc Châu Âu, hơn nữa vì cái chân của George hai nhà đã thành thù địch rồi.
“Tôi sẽ nói với đại sứ quán cô đánh cắp cháu của tôi!” Bà nói.
“Nói có sách mách có chứng, bà có chứng cứ gì chứng minh tôi đánh cắp cháu trai bà? Nếu như không có, các người đến như nào thì cút đi như thế cho tôi” Ngón tay Thủy Tinh chỉ ra cửa lớn, mặt vênh lên và nói.
Lăng Tuyết cắn chặt răng, không ngờ cho dù là 5 năm trước hay là 5 năm sau, cô đều bị Thủy Tinh ép đến chết như này. Một lúc sau, cô quay sang nói với Đào Dung “Mẹ, con thấy có lẽ Bắc Minh Ý thật sự không có ở đây, nếu không mình đi chỗ khác tìm xem?” Cô âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Đào Dung.
Đào Dung lập tức lĩnh ý “Được rồi, chúng ta đi tìm nơi khác trước, nếu không có quay lại tính sổ với cô ta”.
Khóe môi Thủy Tinh nở nụ cười lạnh lùng “Đi cẩn thận! Không tiễn!” Cô theo bước chân của Đào Dung và Lăng Tuyết, đi đóng cửa lớn biệt thự lại.
Đột nhiên, Lăng Tuyết dừng bước, quay lại nhào về phía Thủy Tinh, tay bóp cổ Thủy Tinh, và tay Đào Dung túm lấy hai tay Thủy Tinh không buông.
“Nói, cô giấu Bắc Minh Ý ở đâu rồi?” Lăng Tuyết hỏi, cô không tin Bắc Minh Ý không có ở đây.
“Bỏ tay ra! Các người thật vô liên sỷ!” Thủy Tinh tức giận hét lên.
Lăng Tuyết cười ra tiếng “Vô liêm sỷ cũng là cô vô liêm sỷ, giấu con tôi đi không trả!’ Cô ngước mắt nhìn lên tầng hai biệt thự, hét lớn “Bắc Minh Ý, nếu con không ra đây, ta sẽ bắt Thủy Tinh đi, để con không bao giờ nhìn thấy cô ta nữa!”
Quả nhiên, lời nói của cô có tác dụng, thân hình nhỏ bé của Bắc Minh Ý, từ trên hành lang tầng hai chạy xuống.
“Cháu không cho phép các người làm hại Thủy Tinh!” Cậu bé tức giận hét lên.
“Mẹ. Mẹ nhìn thấy rồi chứ, là Thủy Tinh giấu Bắc Minh Ý” Lăng Tuyết nói rõ ràng.
Đào Dung giơ tay tát vào mặt Thủy Tinh “Tiện nhân! Cô dám giấu cháu tôi! Tôi đánh chết cô!”
Bắc Minh Ý xông vào Đào Dung, dùng đầu húc vào người Đào Dung, không để Đào Dung làm hại Thủy Tinh “Bà là bà nội xấu, cháu không cần bà làm bà nội cháu!” Đào Dung suýt nữa bị Bắc Minh Ý xô ngã, Lăng Tuyết vội vàng chạy đến đỡ Đào Dung.
Đào Dung giận đến toàn thân run rẩy “Ý Ý, cháu là cháu ta, sao cháu có thể vì con tiện nhân này mà xô ngã ta?”
“Các người đều là đồ phụ nữ xấu xa, cháu chỉ cần Thủy Tinh, cháu phải ở cùng với Thủy Tinh!” Bắc Minh Ý hét lớn.
Lăng Tuyết vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Bắc Minh Phong, để Bắc Minh Phong đến, họ đã tìm thấy con. Cô cúp điện thoại, nói với Đào Dung “Mẹ, mẹ đừng lo, một lúc nữa Anh Phong đến rồi, sẽ xử lý con tiện nhân này!”
Bàn tay nhỏ của Bắc Minh Ý nắm chặt, giận đến mức muốn xông đến đánh Lăng Tuyết.
Cô đang chờ làm to chuyện, trước mặt Bắc Minh Phong tự tay xé xác Lăng Tuyết.
Không lâu sau, ngoài biệt thự vang lên tiếng báo động của xe ô tô, Bắc Minh Phong xuống xe xông vào biệt thự. “Ý Ý tìm thấy rồi?” Không thấy đứa bé, cả nhà Bắc Minh loạn lên, anh dẫn người đi tìm Bắc Minh Ý khắp mọi nơi.
“Anh Phong, mẹ và em tìm thấy Ý Ý rồi, nhưng Thủy Tinh không chịu trả Ý Ý cho chúng ta, còn đánh mẹ!” Lăng Tuyết nói.
“Đúng vậy, con đàn bà độc ác này, cô ta cướp con của gia đình mình, con đánh ta, không để ta đưa thằng bé về. Phong, con bắt cô ta lại cho ta” Đào Dung ra lệnh cho con trai mình.
Lông mày Bắc Minh Phong khóa chặt nhìn Thủy Tinh “Có phải có hiểu lầm gì không?”
“Anh biết tại sao Ý Ý lại chạy đến đây không? Vì Lăng Tuyết dùng kim đâm vào nó, còn bắt nó uống thuốc! Nếu không tin anh xem điện thoại của Lăng Tuyết, điện thoại cô ta chắc chắn có lịch sự cuộc gọi!” Thủy Tinh nói dành mạch.
Lăng Tuyết mặt tái mét “Không phải, anh Phong, Thủy Tinh bịa đặt! Em không có!”
Anh lạnh lùng ra lệnh “Đưa điện thoại của cô cho tôi! Nhanh lên!”
Trên trán Lăng Tuyết toát mồ hôi lạnh “Mẹ, mẹ tin con, con làm sao có thể hại Ý Ý! Là Thủy Tinh vu cáo hãm hại con!”
“Phong, con điên rồi, Ý Ý là Lăng Tuyết sinh ra, nó làm sao có thể hại con trai đẻ của mình” Đào Dung nhất quyết không tin.
“Điện thoại đưa tôi! Bằng không đừng trách tôi ra tay!” Bắc Minh Phong tức giận hét lên.
@by txiuqw4